Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Nhân ngủ một mạch đến ba giờ chiều.
Cô thích ngủ trưa vào cuối tuần, dậy được hai giờ rồi mà bên phía Tiêu Dương vẫn yên tĩnh như cũ. Kiều Nhân xỏ dép lê đi vào phòng bếp, cầm cái nồi nhỏ, đổ nước, bắc lên bếp. Đầu tiên, cô cho lá gelatin hôm trước mua ở siêu thị vào một nồi, nồi kia đợi nước bắt đầu sủi tăm thì cho gạo tẻ vào, đun bằng lửa nhỏ. Sau đó, lấy lọ sữa dừa trong tủ, chờ đến khi gạo bắt đầu trong, thì cho vào, khuấy đều tay đến khi cạn nước.
Nồi gelatin bên kia đã ngấm đủ nước, Kiều Nhân nhanh tay cho thêm đường cát, đun nhỏ lửa, dùng đũa khuấy nhẹ nhàng, nồi thạch dần đông lại. Cô dọn bàn, rửa sạch khuôn, thoa một lớp dầu oliu lên mặt trong của khuôn, tắt bếp, đổ thạch trắng vào trộn đều với cơm dừa rồi rót vào khuôn đúc, vậy là xong.
Kiều Nhân vừa ngâm nga khe khẽ vừa bỏ khay pudding gạo sữa dừa vào ngăn mát, lấy một trái dưa hấu từ tủ lạnh ra, vừa cầm dao chuẩn bị bổ dưa thì có người nhấn chuông cửa.
Tiêu Dương đang đứng ngay trước cửa nhà Kiều Nhân, vậy nên, khi cánh cửa mở ra, đập vào mắt anh là một cánh tay cầm dao sáng loáng. Kiều Nhân chẳng hề nhận ra tư thế nguy hiểm của mình, hồn nhiên cúi người lấy đôi dép lê xếp ra mép cửa cho Tiêu Dương đi, đôi mắt cong cong, dường như nó cũng đang phát sáng: “Mau vào đi.”
Ôi, dáng vẻ này thật giống như đang uy hiếp người nào to gan dám vào phòng vậy.
“Em đang định phanh thây ai sao?”
Tiêu Dương nghĩ ngợi một hồi rồi mới bước chân qua cửa, đặt tạm bát thủy tinh trong tay lên tủ giầy, vừa cúi người đổi dép, vừa để ý nhất cử nhất động của Kiều Nhân, đề phòng cô vung dao lại đây.
“Bổ dưa hấu ạ.” Kiều Nhân trả lời không mấy để tâm, mắt đã đảo ngay sang chiếc bát thủy tinh trên tủ giầy: “Gì đây ạ?”
Thứ trong suốt trong bát thủy tinh hình như là thạch hoa quả, màu đỏ tươi mới đẹp làm sao, lớp đường lấm tấm phủ phía trên lấp la lấp lánh. Nhìn thấy đồ ngọt, hơn nữa nó còn rất ưa nhìn, Kiều Nhân không sao rời mắt được. Tiêu Dương liếc cô một cái, cho giầy vào tủ: “Nước dưa hấu đông.”
“Em chưa được ăn bao giờ!” Tinh thần Kiều Nhân phấn chấn hẳn lên, hai mắt sáng ngời, dao bổ dưa trong tay cũng đồng cảm mà loáng lên một cái: “Anh làm cho em à?”
Tiêu Dương hơi chần chừ trước khi đóng hẳn cánh cửa sau lưng lại, mày rướn lên, rõ là đang khinh thường câu hỏi của cô mà, có điều là giọng điệu thì lạnh tanh: “Chẳng lẽ làm cho con rùa à.”
“Nó đã sớm vào nồi ngồi rồi, cứ cho là làm cho nó thì nó cũng không có phúc được hưởng đâu.” Kiều Nhân cười híp mắt, đắc ý kiễng chân hôn một cái chớp nhoáng rồi bê bát đi vào phòng bếp: “Anh vào phòng khách mở TV giúp em đi, em cắt dưa hấu rồi qua sau.”
“Ừ.”
Tiêu Dương đáp gọn lỏn, mắt thoáng nhìn theo từng bước chân nhẹ nhàng của cô đang quẹo vào phòng bếp. Không phải lần đầu tiên bị tập kích, chỉ cần không cầm theo con dao bổ dưa kia, Tiêu Dương vẫn có thể giữ bình tĩnh rất tốt.
Tủ ti vi nhà Kiều Nhân dễ mở nhưng cái khó là đầu đĩa là hàng từ những đời đầu. Tiêu Dương ngồi xổm trước kệ TV, nghiên cứu mất kha khá thời gian mới lắp xong, vớ được điều khiển, đang chuẩn bị chuyển sang chế độ xem video thì đúng lúc thấy ti vi đang phát bản tin về vụ án vừa kết thúc kia.
Tiêu Dương đứng yên xem ti vi một lát, Kiều Nhân ôm dưa hấu đến anh cũng không quay đầu nhìn. Cô đứng trong phòng bếp cũng nghe được bản tin trên tivi, lúc đi ra thấy Tiêu Dương vẫn đang xem, thuận miệng nói: “Thật không biết người như thế trong đầu nghĩ những gì… Giết năm người đã điên lắm rồi, lại còn đem thi thể chôn ở dưới giường.”
“Trước khi ly hôn, địa vị của Đồng Vệ trong nhà không cao. Chịu áp lực từ vợ trong suốt một thời gian dài nên tâm lý đã bắt đầu vặn vẹo. Sau này còn bị liệt dương, tôn nghiêm cuối cùng của đàn ông trước vợ mình cũng không giữ được, triệt để vặn vẹo thành biến thái là chuyện dễ hiểu.”
Tiêu Dương giải thích như máy, hoàn toàn không tỏ thái độ khen chê gì, hình ảnh những thi thể đầy các dấu vết bị ngược đãi lại hiện ra trong đầu, hẳn là Đồng Vệ coi các nạn nhân là vợ cũ Đinh Hương để trút giận.
“Hắn còn… liệt dương?” Kiều Nhân cẩn thận đặt dưa hấu lên bàn trà, kinh ngạc hỏi lại, trong đầu chợt lóe lên những tình tiết trong một bộ phim Mỹ từng xem, “Không phải là đúng như tình tiết trong Criminal Minds, lấy việc giết người làm cách thức đạt được khoái cảm đấy chứ?”
“Chưa thử qua, không biết.” Câu trả lời của Tiêu Dương vẫn ngắn gọn như vậy, anh ngồi xổm trước tủ ti vi, mở khay đĩa ra: “Xem đĩa nào?”
Kiều Nhân chạy qua ngó, quen tay rút đĩa ‘Bố già’ ra bỏ vào đầu đĩa, hỏi tiếp: “Vậy hắn có giống như trong phim, đưa di vật của người chết cho vợ cũ không?”
Tiêu Dương lắc đầu: “Đưa cho cô bồ của hắn.”
Kiều Nhân thấy lạnh cả chân lông: “Xem ra mấy cảnh trong phim Mỹ đều có căn cứ khoa học cả…”
Phim bắt đầu chiếu, Kiều Nhân chuyển sự chú ý sang màn hình ti vi. Cô đưa nửa quả dưa hấu cho Tiêu Dương kèm một chiếc muỗng lớn, tự ngồi xuống bên cạnh anh, ôm bát nước dưa hấu đông, dùng muỗng nhỏ bắt đầu ăn từng góc một.
Tiêu Dương không chú tâm quá mức vào phim. ‘Bố già’ có thể nói là một trong các phim điện ảnh kinh điển, anh nghe danh đã lâu nhưng chưa có dịp xem. Loại phim về thế giới ngầm thế này khá thu hút đối với đàn ông nhưng hiếm khi hợp khẩu vị của con gái. Trước đây, Tiêu Dương từng đi xem phim cùng con gái, các cô ấy thường sẽ chọn phim về tình yêu hoặc phim nghệ thuật, cho nên Tiêu Dương vẫn cho rằng, theo như tính tình của Kiều Nhân, rất có khả năng sẽ chọn một bộ phim kinh dị, không ngờ cô đã cân nhắc sở thích của anh mà chọn ‘Bố già’.
Tiêu Dương lập tức thấy tò mò không hiểu ý đồ của cô. Ngược lại với anh, Kiều Nhân xem rất chăm chú. Thỉnh thoảng ở vài cảnh phim, sẽ suy luận rồi dự đoán cảnh kế tiếp, miệng thì nói chuyện với Tiêu Dương nhưng thực ra mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình tivi không chớp mắt.
Đến tận khi bát nước dưa hấu đông đã hết, Kiều Nhân vẫn không hay biết, cứ thế cho thìa vào xúc, đảo qua đảo lại thấy không có gì mới rời mắt nhìn xuống rồi lại nhìn sang nửa quả dưa trên tay Tiêu Dương trông ngóng.
Tiêu Dương rất muốn làm lơ cái nhìn thèm muốn đó của cô nhưng anh cũng không thể tập trung xem phim nổi, càng cố lơ đi thì càng cảm nhận được ánh mắt sáng quắc ấy. Cuối cùng, Tiêu Dương đành phải đầu hàng: “Muốn ăn thì ăn, đừng nhìn chằm chằm mãi nữa.”
Kiều Nhân liền cười hì hì, thò muỗng sang.
Hai người họ muỗng lớn muỗng nhỏ cùng nhau đào xúc, không bao lâu đã chiến đấu hết veo nửa quả dưa còn lại.
“Anh có muốn thử pudding gạo sữa dừa không?” Miệng Kiều Nhân không chịu nhàn rỗi, vứt vỏ dưa đi, rồi hỏi ngay một câu như vậy.
Tiêu Dương gật đại, Kiều Nhân liền vui vẻ chạy vào phòng bếp.
Cô lấy ba quả xoài trong tủ lạnh, xay nhuyễn, rưới lên khay pudding rồi bê ra ngoài.
Bộ phim dài gần ba tiếng, họ vẫn chưa xem hết một nửa, lúc cô trở lại ghế sô pha, nhân vật Sonny Corleone đang điên cuồng yêu vợ trên tấm ván cửa. Tiêu Dương cảm thấy Kiều Nhân đi ra thật đúng lúc, mắt anh đành phải chăm chú xem phim, không dám liếc nhìn cô.
Kiều Nhân tỉnh queo đưa một cốc pudding gạo sữa dừa cho Tiêu Dương, mình cũng cầm một cốc, ngồi xếp bằng trên sô pha, xúc một thìa pudding gạo đưa lên miệng, pudding gạo thơm mềm thấm vị xoài chua ngọt, cảm giác thật quá đỉnh, Kiều Nhân sung sướng, mắt lim dim, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ: “Em chợt nghĩ đến một câu trong tiểu thuyết ‘Bố già’ miêu tả Vito Corleone.”
Kiều Nhân hồi tưởng rồi nói lại nguyên văn: “Bố già đối với quan hệ tình dục rất cứng nhắc, mặc dù ông biết mẹ mình và hầu hết phụ nữ đều thích người đàn ông thô lỗ và hạ lưu một chút.”
Tiêu Dương phản ứng bình thản trước câu nói của cô, chỉ liếc mắt nhìn cô một lần, bày tỏ hoài nghi: “Em xem cả cuốn tiểu thuyết và chỉ thấy ấn tượng mỗi câu này sao?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Kiều Nhân dịch chân điều chỉnh dáng ngồi, cánh tay lành lạnh của cô cầm khăn ăn lau miệng lơ đãng cọ vào tay anh, “Em còn nhớ rõ rất nhiều chuyện đùa… Chủ yếu là một người em trai Lucca, vì có bệnh nên chỗ đó thường xuyên ngứa… Lucca đã nói với cậu ta rất nhiều lần: ‘Cậu có thể đừng bắt trứng của mình được không’.” Nhớ tới những tình tiết này, Kiều Nhân liền ngậm thìa cười run cả vai, “Em cảm thấy cả truyện, chỗ đáng cười nhất chính là những đoạn nói giỡn thế này, mỗi lần nhớ lại em đều thấy buồn cười mãi.”
“Ừ.” Tiêu Dương nhìn màn hình không chớp mắt, chẳng hề tỏ vẻ gì là ngạc nhiên cả, tổng kết vấn đề, “Có thể thấy được em đã quen với những loại xấu xa này.”
Kiều Nhân càng không nhịn được, từ nghiêng mặt đến cúi đầu, trán tựa hẳn vào vai Tiêu Dương cười rúc rích.
Tiêu Dương coi cô như không khí, tập trung xem cho xong phim. Anh cứ cho là cô ăn nhiều như vậy thì sẽ không nhớ đến bữa cơm chiều nữa, ai dè, vừa hết phim, Kiều Nhân liền giật giật tay áo anh, ngửa mặt lên, cặp mắt trong veo ấy chuyển tải một ánh nhìn đầy chờ mong: “Buổi tối chúng ta ăn gì được?”
May mà Tiêu Dương đã sớm có chuẩn bị, đặt cốc pudding gạo xuống khay trên bàn trà: “Hàu rán vàng, thịt bò hấp thính, cá hấp tàu xì.”
Nghe qua một lượt tên, nét mặt Kiều Nhân quả nhiên rạng rỡ hẳn, may là vẫn còn chút lý trí, thấy một chút quen thuộc: “Thực đơn này quen tai thật đó…”
“Lần trước không phải nói không được ăn sao.”
Tiêu Dương nhắc lạnh tanh. Giờ Kiều Nhân mới nhớ ra hôm cô đi chơi với lớp, Tiêu Dương từng gửi hình cho cô, trí nhớ lóe sáng: “Ồ, là bữa ấy…”
Thấy Tiêu Dương đứng dậy định dọn khay vào phòng bếp, Kiều Nhân liền đứng lên đi theo, điểm lại các nguyên liệu của mấy món này đều là đồ tươi bèn xoay người định đi chợ: “Giờ đi mua thức ăn có kịp không?”
Tiêu Dương đặt khay xuống: “Đã mua đủ rồi.”
“Anh mua á?” Kiều Nhân đi theo sau đuôi, hơi bị ngạc nhiên.
“Không thì em nghĩ anh lấy đâu ra nguyên liệu làm nước dưa hấu đông chứ?”
Bỏ cốc, đĩa, thìa vào bồn rửa, Tiêu Dương xoay lưng cùng cô ra khỏi phòng bếp, đi thẳng về phía cửa ra vào: “Sang đây giúp anh.”
Có đồ ăn ngon làm sao Kiều Nhân có thể không theo đuôi Tiêu Dương chứ, có điều bất ngờ là, vừa xỏ giầy bước ra khỏi cửa, hai người liền gặp một người vừa khéo từ cầu thang lên. Ông ấy còn kéo theo một cô bé chừng mười bảy, mười tám, đang ghìm giọng mắng gì đấy, vừa thấy Kiều Nhân và Tiêu Dương lập tức im bặt.
Nụ cười trên môi Kiều Nhân cứng đờ. Không khí đóng băng trong nháy mắt. Tiêu Dương đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ quan sát ba người.
Người đàn ông nhìn thẳng Kiều Nhân tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi lại nhìn Tiêu Dương, nhất thời không biết nên làm gì tiếp. Còn cô bé vừa bị ông ta kéo lên thì vẻ mặt bất mãn, phản ứng rất nhanh, cười đểu Kiều Nhân: “Chị yêu không cùng anh rể Trịnh nữa à?”
Chú giải:
() Pudding gạocòn được gọi là chè gạo trong một số bài viết, hoặc sử dụng trực tiếp tên tiếng Anh của nó là Rice pudding. Mặc dù thành phần chính là gạo nhưng nó là một món ăn vặt bổ dưỡng. Tham khảo cách làm Pudding gạo hương vani tại nhà Savoury. Hình thức của nó, theo mình, không bắt mắt, nhìn nó cứ hao hao risotto nhưng lỏng hơn nhiều. Cách làm của Kiều Nhân không giống với các cách làm mình tìm được lắm.
() Nước dưa hấu đông (西瓜酪) Cách dịch nước dưa hấu đông là theo từ điển Trần Văn Chánh, còn theo từ điển Nguyễn Quốc Hùng thì nó là mứt dưa hấu và được hiểu là: nghiền nát dưa hấu, đun lên cho đặc sệt lại thành mứt. 酪 trong tiếng Trung chỉ tất cả những thứ được đun nhừ lên và cô đặc lại (cao), mà thứ phổ biến nhất theo cách này chính là cao sữa.
Cách làm món này bằng tiếng Trung, tham khảo tại link: here. Tóm tắt bước làm thì cách làm món này là ép ruột dưa hấu thành nước, trộn một phần nước ép với gelatin và đường, đun sôi, tắt bếp, cho lại vào phần nước ép dưa hấu còn lại, cho vào tủ lạnh ít nhất giờ, khi ăn thì rắc một ít đường trắng lên bề mặt để trang trí. Hơi khác so với cách làm thạch dưa hấu thông thường một chút nên mình không dịch là thạch dưa hấu.