Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Giai Duyệt vừa dứt lời, Kiều Nhân như sực tỉnh.
“Cha.” Cô cười giả lả như không có vấn đề gì, như không hề thấy Kiều Giai Duyệt, lướt mắt nhìn qua rồi nhìn thẳng vào người đàn ông, có vẻ như rất vui, “Sao mọi người tới mà không nói trước một tiếng, hại con không chuẩn bị được gì.”
Bị đối phương coi mình là không khí, sắc mặt Kiều Giai Duyệt càng trở nên khó coi.
“Không phải là cha sợ con không ở nhà sao,” quả nhiên là gừng càng già càng cay, Kiều Tân Trung nhanh chóng ứng biến, sắc mặt tươi cười nhìn sang Tiêu Dương đang đứng cạnh Kiều Nhân hỏi, “Vị này là?”
“Tiêu Dương, bạn trai con, ở nhà đối diện.” Kiều Nhân tự nhiên khoác tay Tiêu Dương, ngẩng đầu cười với anh, âm thầm siết chặt một chút cổ vũ anh đừng căng thẳng, “Đây là cha em, Kiều Tân Trung.”
Lúc nói lời này, đầu óc cô đang chạy như bay, gấp rút nghĩ cách để Tiêu Dương thoát thân. Tuy nói hai người đều đã lớn, chuyện gặp mặt gia đình đôi bên là chuyện sớm muộn nhưng hiện giờ họ mới chỉ chính thức hẹn hò được mấy ngày thôi, đột nhiên gặp mặt bề trên thế này thật làm khó Tiêu Dương, cô không thể làm anh khó xử được.
Tiêu Dương đưa tay nắm tay Kiều Nhân, khe khẽ siết chặt lại rồi buông ra, bình tĩnh nhìn về phía Kiều Tân Trung cúi đầu chào: “Chú.”
Kiều Nhân ngẩn người, vừa rồi là ý gì vậy?
“Ồ, tiểu Tiêu, xin chào! Xin chào!” Kiều Tân Trung vừa cười nói vừa bắt tay Tiêu Dương, phản ứng nhanh dễ sợ, tóc mai đã hoa râm nhưng trí nhớ hãy còn minh mẫn; đôi mắt sau gọng kính vàng đang cười thật giống Kiều Nhân, “Tôi từng nghe Yến Tử nói, cậu công tác tại đội cảnh sát hình sự đúng không?” Nói xong còn kéo Kiều Giai Duyệt lại, vui vẻ giới thiệu, “Đây là con gái nhỏ của tôi, Kiều Giai Duyệt.”
“Chị chia tay Trịnh Tử Hạo rồi hả?” Mãi mới được người ta nhớ tới, Kiều Giai Duyệt càng ăn nói khó ưa, chẳng buồn phối hợp với cha, không chào hỏi Tiêu Dương, hai con mắt nhìn Kiều Nhân chằm chằm, không quên cười đểu: “Đúng là người có tiền, thay trai như thay áo.”
Lời này thật khó nghe, không chỉ nói mỉa Kiều Nhân mà còn đụng chạm đến cả Tiêu Dương. Kiều Tân Trung giận con nhưng không tiện dạy dỗ trước mặt người ngoài nên chỉ có thể đẩy tay con, làm mặt giận để đe nẹt.
“Kiều Giai Duyệt.” Khuôn mặt đang tươi cười của Kiều Nhân lập tức đóng băng luôn, giọng điệu lạnh lùng, “Không cần khoe mình gia giáo bằng cách đấy, làm thế chỉ khiến cô tự mất mặt thôi.”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Dương thấy cô nói nặng lời như vậy. Thế nhưng Kiều Giai Duyệt hoàn toàn không coi lời Kiều Nhân nói ra gì, chỉ đến khi thấy ánh mắt cha mình mới chịu im miệng.
Tiêu Dương mở lời: “Kiều Nhân đang chuẩn bị qua nhà cháu dùng cơm, chú cũng qua cùng luôn đi ạ.”
Câu nói này khiến Kiều Nhân ngạc nhiên hết sức. Cô chăm chú quan sát gò má của anh, nó vẫn ôn hòa như trước, thật không sao hiểu nổi quyết định của anh. Quen thật, dường như đã từng có lần như thế này, chính là lần họ gặp gia đình Trịnh Tử Hạo trong nhà hàng, đương lúc Kiều Nhân bối rối, Tiêu Dương cũng đã hào phóng nhận lời ngồi xuống. Nhớ lại chuyện này, Kiều Nhân bắt đầu cảm thấy an tâm hơn, tuy không hiểu anh có ý gì nhưng anh là người làm việc gì cũng rất có đầu óc, cứ thuận theo anh mọi chuyện đều sẽ ổn.
Kiều Tân Trung khách sáo nói: “Không hay lắm đâu, làm vậy không biết có quấy rầy hai đứa không?”
“Chú khách sáo rồi.” Tiêu Dương không phải kiểu người ăn nói màu mè, lối nói năng không vồn vã không xa lạ, ánh mắt bình thản, “Cháu sống một mình, nhà cửa khá cô quạnh, chỉ mong mọi người không chê thôi.”
Kiều Tân Trung thấy Tiêu Dương không phải chỉ mời lấy lệ nên đồng ý. Kiều Giai Duyệt bị ông kéo đi cùng luôn. Kiều Tân Trung vốn định tranh thủ lúc Tiêu Dương vào bếp pha trà để nói riêng mấy câu với Kiều Nhân, không ngờ cô lại đi theo bạn trai vào bếp mất. Trong lòng Kiều Tân Trung cảm thấy có chút không phải, chỉ đành thông cảm cho cảm nhận của con gái. Ông quay đầu nhẹ giọng dạy dỗ Kiều Giai Duyệt.
Bên trong phòng bếp, Kiều Nhân vừa theo đuôi vào, Tiêu Dương đang mở tủ lấy hộp trà: “Chỉ có trà Long Tĩnh và Thiết Quan Âm, em nói xem cha em thích loại nào?”
“Thiết Quan Âm.” Cô đáp rồi lấy một hộp trà trong tay anh, “Để em, có nước sôi không anh?”
Anh khom lưng lấy phích nước cho cô rồi đi lấy dụng cụ pha trà ra, giao việc pha trà lại cho cô còn mình đi thẳng đến chỗ tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu ăn ra. Kiều Nhân vừa pha trà vừa nghĩ lại lời Kiều Giai Duyệt khi nãy, băn khoăn không biết Tiêu Dương có giận hay không: “Con bé nói năng khó nghe, anh đừng chấp nó nhé.”
“Anh biết.” Tiêu Dương đã bắt đầu làm hàu, chỉ trả lời bâng quơ rồi hỏi lại, “Ba em ăn cay không?”
“Dạ, khẩu vị ông ấy khá đậm đấy ạ.” Kiều Nhân pha xong trà, lại gần nhìn mấy miếng hàu vừa trắng vừa mềm, ngón tay với những khớp xương rõ ràng của anh đang ngâm trong nước, cẩn thận làm hàu, cảm thấy đẹp đẽ quá chừng, hôn trộm anh một cái rồi nói tiếp: “Đợi lát nữa em sẽ qua làm trợ thủ cho anh.”
Tiêu Dương nhướng khóe mắt rất hấp dẫn của mình nhìn cô: “Không cần.”
Anh không tỏ thái độ gì, cúi xuống nhìn hàu trong bồn rửa nói tiếp: “Em qua phòng khách tiếp chuyện chú đi. Ông ấy tới tìm em chứ đâu phải tới dùng cơm.”
Anh nói đúng, Kiều Nhân không lôi thôi ở đây nữa: “Vậy em đi ngồi với ông một lát rồi sẽ quay lại, dù sao vẫn cần em chứ.”
Lúc Kiều Nhân bưng trà quay lại phòng khách, Kiều Tân Trung đang nhỏ giọng trách con gái nhỏ của ông. Thấy Kiều Nhân đi ra, ông nhìn ra sau lưng cô, đảm bảo Tiêu Dương không theo sau mới đẩy người Kiều Giai Duyệt: “Xin lỗi chị con đi!”
Kiều Giai Duyệt không nhìn Kiều Nhân mà chuyển mắt nhìn vào khoảng không. Thực ra Kiều Giai Duyệt không giống một cô bé không được giáo dục, tóc dài cột đuôi ngựa gọn gàng, mặt không trang điểm, váy xanh liền thân giản dị, rất giống một học sinh ngoan. Có điều thái độ Kiều Giai Duyệt khinh khỉnh, đừng bảo nói xin lỗi, ngay cả chút hối lỗi trong lòng còn không có nữa là.
“Không cần xin lỗi tôi. Xin lỗi rồi vẫn sẽ tái phạm thôi.” Kiều Nhân đặt khay trà xuống bàn rồi ngồi xuống, “Lát nữa nhớ xin lỗi Tiêu Dương.”
Kiều Tân Trung không tiện nói đỡ cho Kiều Giai Duyệt, chỉ gật đầu đánh mắt về phía phòng bếp: “Để cậu ta làm hết một mình à?”
“Anh ấy bảo con ra đây.” Cô vừa đáp vừa đặt một chén trà vào tay ông.
“Kìa, con đi giúp Tiêu đại ca đi, để cha và chị con nói chuyện một chút.” Kiều Tân Trung nhận chén trà, nói với con gái nhỏ, thấy con bé không ưng ý bèn nói thêm, “Nhớ kĩ, đến nhà người khác làm khách phải chịu khó!”
Kiều Giai Duyệt nguôi nguôi, ngoan ngoãn đứng lên đi vào phòng bếp.
Đợi con bé vào phòng bếp rồi, Kiều Tân Trung mới hỏi chuyên: “Con và tiểu Trịnh… chia tay khi nào vậy?”
Ông và con gái không sống chung, từ khi Kiều Nhân đi làm, càng ngày càng ít có dịp nói chuyện. Đôi khi ông cũng muốn hỏi han cuộc sống của con gái nhưng lại sợ làm phiền con làm việc, cho nên chẳng mấy khi chủ động liên lạc, quan hệ cha con càng ngày càng xa cách. Ngay cả việc con gái chia tay với người yêu bốn năm của nó, phải đến giờ ông mới biết. Ông luôn cảm thấy mình không xứng làm cha, đối xử với cô con gái này rất dè dặt.
“Chuyện từ hơn hai tháng trước rồi ạ.” Nhắc đến Trịnh Tử Hạo, Kiều Nhân đã không còn chút cảm giác đau khổ gì hết. Cô tự rót cho mình một chén trà, hình ảnh Tiết Tình dần hiện lên trong đầu, “Anh ấy quay lại với mối tình đầu, lần trước con còn thấy họ gặp mặt bề trên, chắc sẽ sớm có rượu mừng đấy ạ.”
“Ôi, lúc đầu cứ tưởng nó là một chàng trai tốt.” Là một người cha, khi biết tin này, ông không khỏi lắc đầu, “Vậy con và tiểu Tiêu bắt đầu từ khi nào vậy?”
Chần chờ một lát, Kiều Nhân thành thật trả lời: “Đây là tuần đầu tiên.”
“Hả? Vậy là chỉ mới vài ngày à?” Kiều Tân Trung ngạc nhiên, vỗ đùi đánh đét, “Hỏng rồi, vừa nãy không nên nhận lời dùng cơm. Hai đứa mới bắt đầu vài ngày, người lớn đã đến nhà dùng cơm, không ổn lắm.”
Cô đành phải cười, trấn an ông: “Đến thì đã đến rồi ạ.”
Việc đã đến nước này chỉ có thể thở dài, Kiều Tân Trung nghĩ đến một chuyện khác: “Mẹ con chưa biết phải không? Cha nhớ là bà ấy không ưng tiểu Tiêu…”
“Con định tối nay nói, vừa hay cha xem xem hai đứa con có hợp không đi ạ.”
Đương nhiên Kiều Nhân vẫn chưa quên thái độ của Thẩm Yến Phương, đã sớm tính đến điều này, không thể vội vàng được. Kiều Nhân chớp chớp mắt, trong nụ cười có vài phần tinh quái: “Cha trước hết cứ coi như chưa biết việc này nhé.”
“Ừ, con tự biết làm thế nào là được.” Kiều Tân Trung uống một hơi cạn chén trà, mím môi, ngẩng đầu nhìn con gái, nói chầm chậm, giọng điệu thân thiết: “Chuyện của Giai Duyệt… Con bé gần đây đốt tiền nhanh quá. Nó đã từng hỏi xin luôn phí sinh hoạt tháng sau, có điều cha muốn khống chế tốc độ tiêu xài của nó một chút nên chưa đưa. Con bé nóng nảy nên mới gọi hỏi xin con, con đừng để bụng.”
Kiều Nhân không trả lời. Cô lấy chén trà trong tay ông, mắt vô tình lướt qua nếp nhăn nơi khóe mắt cha, cúi đầu rót thêm cho ông một chén nữa, vài lọn tóc xỏa xuống che lấp nụ cười của cô: “Con hiểu.”
Kiều Giai Duyệt đã đứng đực trước cửa phòng bếp được một lúc. Cô nhìn chằm chằm lưng Tiêu Dương một lúc mới cắn môi, điều chỉnh giọng nói sao cho dễ nghe hơn: “Tiêu Dương ca ca, cần em giúp gì không?”
Người đàn ông có vẻ đã sớm nhận ra sự có mặt của cô, chỉ chờ câu này liền quay đầu nhìn một cái rồi lại quay đi, đổ một rổ rau dền đỏ vào bồn rửa nói: “Giúp anh rửa rau nhé.”
Không ngờ anh ta sai mình làm thật, Kiều Giai Duyệt phật ý nhưng vẫn phải giả bộ vui vẻ: “Vâng ạ.”
Kiều Giai Duyệt đến bên bồn rửa, xả nước, rửa rau. Tiêu Dương rắc muối lên hàu rồi dùng màng bọc thực phẩm bao lại, cho vào ngăn chứa đồ tươi sống, cắt thịt gà vừa được rã đông thành từng miếng vừa ăn, thái nhỏ gừng, kiểm tra nồi nước trên bếp, nước vừa sôi tới, anh liền trút gừng thái sợi vào, thêm chút rượu, sau khi sôi lại lần nữa mới cho gà vào, đậy vung lại.
Từ chỗ Kiều Giai Duyệt đứng có thể dễ dàng quan sát sườn mặt của Tiêu Dương: khuôn mặt như tạc, môi mỏng như giấy, mũi đầy đặn, mắt một mí xếch lên trông thật có phong cách, nếu không phải mặt anh ta lạnh lạnh lùng lùng thì tốt quá. Kiều Giai Duyệt ở cái tuổi này vốn thích con trai thư sinh, thanh tú, trắng trẻo, đột nhiên gặp một người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, dễ coi như thế này vẫn cảm thấy rất ưa nhìn. Kiều Giai Duyệt không dám khen. Một là vì cô vừa mới đắc tội anh ta vài phút trước, hai là bởi vì… Tiêu Dương có một loại uy nghiêm dù cho anh ta không nói một lời, thì cũng không ai dám tự tiện lên tiếng.
Tiêu Dương rửa sạch thịt bò đặt lên thớt gỗ, từng nhát từng nhát thái thịt thành từng lớp mỏng rồi thình lình lên tiếng: “Em tên là Kiều Giai Duyệt nhỉ?”
Kiều Giai Duyệt vẫn đang rửa rau đáp: “Vâng.”
“Học trung học nhỉ.” Tiêu Dương hỏi bằng giọng trần thuật.
Tiêu Dương cắt thịt bò đều tăm tắp, trút vào trong một cái nồi inox nhỏ, sau đo cho tương đậu và hai thìa thính vào, cuối cùng thêm một nắm gừng bột vào trộn đều.
Không hiểu tại sao nhưng lúc này Kiều Giai Duyệt không có gan nhìn thẳng Tiêu Dương, chỉ khe khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”
“Vậy thì không còn nhỏ nữa, nên có lễ phép căn bản.” Lấy lồng hấp từ tủ bát, Tiêu Dương chia bò đã ướp lúc nãy thành vài phần rồi cho vào lồng hấp, đun lửa to, “Chuyện nhà em anh không tiện nói nhưng đừng để anh thấy em cư xử như khi nãy với Kiều Nhân nữa, nhớ rồi chứ?”
Giọng nói của anh ta hết sức ôn hòa, không giống như một người đang cảnh cáo người khác nhưng Kiều Giai Duyệt vẫn thấy toàn thân cứng đờ, chăm chú vớt rau để ráo, không dám cãi lại nửa câu. Có thể vì cô vốn không quen biết người này, cũng có thể vì anh ta là cảnh sát, trước mặt người này, khí thế khi gây chiến với Kiều Nhân khi nãy của cô không biết đã bốc hơi đi đâu hết rồi.
Tiêu Dương tắt bếp bên nồi luộc gà, đặt nồi thịt bò vào bồn rửa, lấy đá từ tủ lạnh xếp xung quanh, rồi vớt gà cho vào chậu đá, duỗi tay lấy rổ rau dền đỏ vừa được rửa xong, nói cảm ơn nhạt như nước ốc rồi dặn thêm: “Ở đây không có chuyện gì cần em giúp nữa, ra ngồi đi.”
Kiều Giai Duyệt gật đầu một cách cứng ngắc, mặt đỏ gay, chạy một mạch ra khỏi phòng bếp đúng lúc Kiều Nhân đi vào. Kiều Nhân thấy sắc mặt cô bé khó coi, dòm dòm lưng Tiêu Dương, suy nghĩ một lát nhưng không hỏi rõ mà lại cười híp mí: “Có muốn em giúp gì không?”
“Trong tủ lạnh có một lọ chân gà ngâm sả ớt. Ngâm được hai ngày rồi, chắc chín rồi đấy, em lấy ra rồi tìm bát cho vào.”
Tiêu Dương lấy chảo sạch cho dầu vào, đợi dầu nóng thì cho gừng tỏi đã chuẩn bị sẵn vào, khi bắt đầu dậy mùi thì tắt bếp vớt gừng tỏi ra, cho bột ớt vào.
Kiều Nhân nuốt nước miếng, lấy chân gà ngâm sả ớt trong tủ lạnh ra.
Tiêu Dương vớt chỗ gà ngâm đá khi nãy ra cho vào bát, trộn với tương đậu, muối và đường đỏ, rắc mè trắng lên, vậy là xong phần gà.
Anh tranh thủ thời gian rửa nồi, chuẩn bị giá hấp sạch, lấy cá đã ướp đặt vào rồi lấy hàu trong tủ lạnh ra lăn từng con qua bột mì.
“Rau dền để nấu canh ạ? Để em làm cho.” Kiều Nhân lấy hơn một nửa số chân gà trong lọ bày ra đĩa, mùi chân gà ngâm sả ớt thơm mát lan tỏa, chân gà bóng loáng, nhẵn nhụi, trông thật ngon, Kiều Nhân quay sang hỏi anh: “Anh có muốn thử chân gà ngâm không?”
“Em thèm thì cứ thử trước đi.” Anh không cần nhìn đã nói trúng tim đen của Kiều Nhân, “Anh đang dở tay, không thử được.”
Kiều Nhân chột dạ cười, cầm đũa gắp nửa cái chân gà lên, đặt kề bên miệng anh, “Anh thử đi.”
Miếng ngon đến miệng, Tiêu Dương vẫn không ăn, liếc nhìn cô rồi dùng bàn tay dính bột mì uốn tay cô đưa đũa lại về phía Kiều Nhân, nhét gà vào miệng cô.
Chân gà chính tay anh làm, chua cay trọn vị. Kiều Nhân ngậm gà trong miệng, vị cay thấm vào cổ họng, tầm nhìn nhòe đi, nước mắt rưng rưng.
Tiêu Dương đứng yên, chăm chú quan sát nét mặt của cô, chờ nghe nhận xét.
Kiều Nhân rớt nước mắt lã chã, mày cau lại, má giật giật, thong thả nhai nuốt, biểu cảm thật sinh động, không biết là yêu hay ghét, cô nói: “Làm sao đây, Tiêu Dương… Em sợ cha em sẽ say mê anh mất…”
“Say mê?” Khóe mắt Tiêu Dương hơi nhướn.
Cô nói một câu lửng lơ vậy xong, quay người nhả xương gà vào thùng rác, hít sâu một hơi, đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn anh cười: “Làm đồ ăn…”
Im bặt giây lát rồi anh lạnh mặt xoay người tiếp tục tẩm bột chỗ hàu còn lại, không thèm để ý cái mặt đang thèm nhỏ dãi đấy nữa.
Chú giải:
Chân gà ngâm sả ớt (泡椒鸡爪): Cách làm xem tại link: