Không biết có phải vì ngủ không đủ giấc hay không mà khi nghe bà Trần Nguyệt Hồng nói câu “Con bé là bạn gái của Thừa Trạch”, Kiều Nhân bỗng nhiên cảm thấy đầu óc ong ong, mắt hoa lên. May là chỉ kéo dài trong giây lát, Kiều Nhân nhanh chóng trở lại bình thường. Cô nhìn về phía Tiêu Dương nhưng đã không kịp nhìn thấy phản ứng đầu tiên của anh khi nghe câu ấy nữa. Tiêu Dương lúc này đây hoàn toàn bình tĩnh, không hề có chút giật mình nào, anh khẽ gật đầu: “Nếu còn có vấn đề gì chúng cháu sẽ tìm bác.”
Trần Nguyệt Hồng gật đầu, xem như ký thác toàn bộ hy vọng cuối cùng cho cảnh sát. Kiều Nhân bị bà nắm tay rất chặt không khỏi cảm thấy nóng ruột, liên tục liếc trộm Tiêu Dương, hy vọng có thể đọc được suy nghĩ của anh, hy vọng đoán được anh có đang giận hay không. Thế nhưng Tiêu Dương không hề nhìn lại cô, vẫn thản nhiên như vậy, cứ như người trước mặt chỉ là một người bình thường, là người nhà của người bị hại.
Thế nên đến tận khi đưa bà Trần Nguyệt Hồng về đến nhà, lòng Kiều Nhân vẫn chưa hết lo âu. Cô chưa kịp mở cửa thì cửa nhà đột nhiên bật mở, một người ló đầu từ trong nhà ra, chính là mẹ cô, Thẩm Yến Phương. Bà nhíu mày nhìn cô hỏi: “Sao lại về vào giờ này? Không đi làm à con?”
Kiều Nhân chưa kịp giải thích bà lại đã chuyển mắt nhìn người phụ nữ đi sau cô, vẻ mặt càng kinh ngạc hơn: “Đây là?”
“Mẹ, đây là mẹ của Chu Thừa Trạch, bác Trần Nguyệt Hồng.” Kiều Nhân tươi cười giới thiệu hai người với nhau, “Bác, đây là mẹ cháu, Thẩm Yến Phương ạ.”
Thẩm Yến Phương dù sao cũng là mẹ cô, thầm hiểu chuyện bất ngờ này ắt phải có nguyên nhân của nó nên không gạn hỏi nguyên do, tươi cười đón hai người vào nhà.
Thừa dịp Kiều Nhân vào bếp pha trà, Thẩm Yến Phương vịn cớ đi lấy đồ điểm tâm để theo vào. Kiều Nhân giải thích ngắn gọn mọi chuyện cho mẹ nghe. Thẩm Yến Phương tiện tay cuộn một quyển tạp chí đập lên trán cô: “Chuyện lớn như vậy mà không nói sớm cho mẹ biết!”
Kiều Nhân cười lấy lòng: “Không phải là sợ mẹ thân yêu lo lắng hay sao…”
Mặc dù là lời lấy lòng nhưng đó cũng là lời thật lòng. Từ ngày chia tay Trịnh Tử Hạo đến nay, cô đã đụng phải hai vụ án, một vụ của Vi Tuấn, giờ là vụ anh em Chu Giai Minh và Chu Thừa Trạch mất tích, toàn chuyện không hay. Nếu Kiều Nhân không bất đắc dĩ thì cô sẽ không để mẹ phải lo lắng, tránh cho thân thể đã không khỏe lại càng thêm mệt mỏi.
Thẩm Yến Phương lườm con gái, không phải là không biết tính nết của con, lườm chán rồi thì chỉ có thể nói: “Biết rồi. Vậy mấy bữa tới mẹ sẽ ở lại đây, giúp con tiếp bà ấy. Con cứ yên tâm đi làm, buổi trưa rảnh rỗi thì cố gắng chợp mắt một lát, con xem con kìa, mắt có quầng thâm rồi đấy!”
Kiều Nhân liền nịnh nọt dâng trà mời mẹ, miệng ngọt như mía lùi, tâng bốc bà tới tận mây xanh.
Có mẹ giúp, Kiều Nhân dùng xong cơm trưa liền quay lại chỗ làm. Sau một buổi sáng tất tả ngược xuôi, tinh thần cô càng sa sút, đang nhắn tin cho Tiêu Dương thì thấy mắt tối sầm lại: “Báo cáo đồng chí cảnh sát, đồng chí Kiều từng hẹn hò với đồng chí Chu Thừa Trạch ba năm đại học, lúc tốt nghiệp thì chia tay. Chu Thừa Trạch vẫn giấu mẹ chuyện này suốt năm nay nên chuyện mới hiểu lầm đến nông nỗi này. Nay đồng chí Chu không có tin tức, để tránh đả kích mẹ đồng chí Chu, đồng chí Kiều tạm thời chưa thể làm rõ chuyện này nhưng đồng chí cảnh sát anh minh thần võ, thị lực phi phàm, hẳn sớm đã nhìn ra chân tướng. Đồng chí Kiều viết tâm thư dư thừa này để tỏ lòng kính yêu sâu sắc, mong đồng chí cảnh sát thương xót.”
Trước khi gửi tin nhắn, Kiều Nhân còn cẩn thận đọc lại một lượt, đảm bảo vừa giải thích vừa nịnh bợ rồi mới gửi đi. Gửi xong tin này, Kiều Nhân ngẩng đầu, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, mắt lại hoa lên, chỉ còn tai là có thể nghe bình thường. Cô nghe thấy tiếng Trần Mẫn Di đẩy cửa đi vào gọi: “Kiều Nhân? Cô làm sao vậy?”
Hiếm khi thấy cô ấy hấp tấp như vậy, Kiều Nhân vẫn chưa kịp bình thường trở lại thì cô ấy đã nện đôi cao gót lênh khênh kêu cồm cộp chạy tới, hai tay đè vai Kiều Nhân hỏi dồn dập: “Sắc mặt kém quá! Không thoải mái à?”
“Không sao đâu, hai ngày nay mình bị thiếu ngủ nên chắc là hơi mệt mỏi chút ấy mà.”
Kiều Nhân cảm thấy mình nên trang điểm lại thôi, mắt hết hoa rồi, cô ngẩng mặt nhìn Trần Mẫn Di cười. Sắc mặt Kiều Nhân lúc này hẳn là khó coi lắm, Trần Mẫn Di ghé lại gần nhíu mày nhìn cô: “Năm ngoái cậu chưa khám sức khỏe định kỳ… Mình nhớ là hôm ấy cậu xin phép không đi nhỉ?”
Kiều Nhân hồi tưởng rồi gật đầu: “Hình như thế. Lúc ấy mình về nhà lo đám tang của bà ngoại.”
“Sắp xếp thời gian nhanh chóng đi bệnh viện kiểm tra đi, có kết quả thì báo cho mình biết!” Trần Mẫn Di ra lệnh còn kèm thêm một câu cảnh cáo, “Trí nhớ mình rất tốt, đừng hy vọng mình sẽ quên mất, biết chưa?”
Đây là sợ cô có bệnh à? Kiều Nhân vội vàng gật đầu đồng ý. Không thể đùa với sức khỏe được, tuy cô cảm thấy mình hoàn toàn bình thường nhưng có kiểm tra thì vẫn hơn.
Trần Mẫn Di không lằng nhằng chuyện này nữa, cô ấy đang phụ trách một vụ án, dặn dò xong thì đi khỏi phòng luôn. Chờ cô ấy đóng cửa lại, Kiều Nhân cúi đầu kiểm tra điện thoại, đúng như cô nghĩ, vẫn chưa có tin nhắn trả lời của Tiêu Dương.
Lúc này, Tiêu Dương đang điều tra hành tung của một người đàn ông tên là Đổng Khôn, bạn học tiểu học của Chu Giai Minh, sau khi học hết tiểu học thì đi làm ở nhà máy của người họ hàng ở Quảng Tây. Theo lời người họ hàng của y ở Quảng Tây, Đổng Khôn từng mất tích khoảng tháng, sau khi trở về thì không nghiêm túc làm việc nữa, cả ngày tinh thần hoảng hốt, điên cuồng quảng cáo một loại thực phẩm chức năng bảo vệ sức khỏe. Người nhà y nghi ngờ hắn ta bị đa cấp lừa, định nhốt hắn trong nhà, thành ra kích động hắn cạy cửa bỏ trốn, từ đó không thấy hắn nữa.
“Hắn có về quê ở Đông Bắc một lần nhưng không về nhà.” Cảnh sát ở quê Đổng Khôn cung cấp thông tin, “Vài người bạn học tiểu học của hắn cũng phản ánh việc hắn quảng cáo sản phẩm bảo vệ sức khỏe, hắn còn mời chào họ đi làm giống hắn có thể phát tài.”
“Nếu Chu Giai Minh và Đổng Khôn cùng vào tổ chức bán hàng đa cấp, vậy thì rất có khả năng hai người họ đang cùng ở miền Nam.” Nghiêm Thông cau mày, “Không thể xác định là nhóm đa cấp nào, muốn tìm được Thừa Trạch, quả là chuyện mò kim đáy bể.”
Tiêu Dương nói: “Cậu tiếp tục điều tra các camera theo dõi ở giao lộ, chuyện này giao cho tôi.”
Nhờ sự trợ giúp của cảnh sát bên tỉnh miền Đông Bắc, Tiêu Dương đã liên lạc được với một người bạn học cũ của Đổng Khôn tên là Thái Viễn Trình, yêu cầu anh ta nghĩ cách liên hệ với Đổng Khôn, nói rằng mình có một bằng hữu ở thành phố X muốn làm ăn, hỏi xem có thể hợp tác với Đổng Khôn hay không. Vì đã thảo luận kĩ càng từ trước, Thái Viễn Trình không hề để lộ ra sơ hở, cuối cùng Đổng Khôn đồng ý hợp tác, hẹn thời gian địa điểm gặp mặt.
Đổng Khôn đang ở thành phố X, hai người chọn điểm hẹn là một nơi khá hoang vu, thời gian là giờ tối.
Tiêu Dương mặc một bộ quần áo rẻ tiền, đúng giờ đến điểm hẹn. Ven đường nhỏ chỉ lác đác vài hộ dân, ngoài xe bus thì ít có xe nào qua lại nơi đây. Cả dãy đèn đường chỉ có một ngọn đèn còn hoạt động, chiếu sáng lên vỉa hè. Tiêu Dương đứng chờ ngay dưới chân cột đèn khoảng tiếng đồng hồ thì có người đi ra từ khúc quanh cất tiếng: “Dương Tiêu?”
Người tới thấp bé, nhìn cái là biết không phải Đổng Khôn. Tiêu Dương gật đầu, nheo mắt hỏi lại: “Anh là?”
“Ngại quá, có chút việc nên tới trễ. Tôi là Lại Long, đồng nghiệp của Đổng Khôn. Đêm nay anh ấy bận nên không thể đích thân đến được.” Lại Long đi tới đứng dưới ngọn đèn, trên người ám mùi thuốc lá, hẳn là mới vừa đứng nhả khói ở chỗ nào đấy cả tiếng để quan sát Tiêu Dương, phòng ngừa cạm bẫy. Y bảo: “Đến đây đi, chúng ta đi mướn chung phòng ở.”
Thấy đã qua mặt được y, Tiêu Dương tiếp tục cố ý giả ngu, đứng ỳ tại chỗ, tỏ vẻ do dự, không chịu đi ngay: “Các người đừng hòng gạt tôi, tôi đã nói rõ với người nhà, họ biết tôi đi hợp tác làm ăn với Đổng Khôn.”
Lại Long cười ha hả: “Sợ chúng tôi đem cậu đi bán thận à?”
Tiêu Dương mím môi không nói. Lại Long khuyên mãi mới chịu, dọc đường đi thấy đối phương ít nói, không giống như phóng viên hay cảnh sát nên chủ động bắt chuyện, đều là một hỏi một đáp. Câu hỏi của Lại Long có vẻ tự nhiên nhưng thực ra đều đang bẫy để điều tra gia đình, công việc của Tiêu Dương xem có mâu thuẫn với miêu tả của Thái Viễn Trình hay không, đề phòng kẻ “nằm vùng”. Tiêu Dương là người có kinh nghiệm, ứng đối dễ dàng, dĩ nhiên Lại Long hoàn toàn không hoài nghi.
“Nghe nói cậu đã tới X hai năm rồi, sao tự dưng lại muốn làm ăn?” Sau khi vòng vèo qua vài con phố, Lại Long hỏi.
Tiêu Dương trầm ngâm vài giây mới nói: “Tôi chuẩn bị kết hôn với bạn gái.” Tiêu Dương thoáng ngập ngừng, “Nhưng người nhà cô ấy khăng khăng tôi phải có nhà mới gả.”
Biểu cảm nhạt nhẽo từ trước đến giờ của Tiêu Dương khi nói những điều này lại biến hóa sinh động, vô thức nhíu mày y như thật, khiến cho Lại Long tỏ vẻ bất bình thay cho anh: “Bọn con gái thời nay cho đến cả gia đình bọn nó đều cùng một giuộc, trong mắt chỉ biết có tiền!”
“Đúng vậy đấy!” Tiêu Dương thản nhiên đáp. “Nhưng bạn gái của tôi rất tốt. Cô ấy không để ý những điều này.”
Lại Long nghe vậy liền trêu chọc: “Ái chà chà, lại còn bênh bạn gái nữa!”
Nửa giờ sau, sau một hồi vòng vèo họ dừng lại trước một nhà nghỉ. Có hai người đàn ông một đứng một ngồi đang hút thuốc, thấy có người đến liền dụi tắt điếu thuốc hỏi: “Lại Long hả? Dẫn người đến à?”
“Bạn của Đổng Khôn.” Lại Long đáp, dẫn Tiêu Dương vào trong.
Đang định lên lầu thì Lại Long bất ngờ dừng bước, xoay người lại hỏi Tiêu Dương: “Có mang di động không? Điện thoại tôi hết tiền rồi, cho tôi mượn gọi điện một lát.”
“Ừ.” Tiêu Dương rút chiếc Nokia cũ trong túi đưa cho gã.
Lại Long đứng luôn ở hành lang gọi điện. Y nói: “Giám đốc Uông ạ? Vâng vâng phải, là em ạ, điện thoại của em bị hư, mượn của người khác… Vâng, tháng này vạn… Anh yên tâm, năm nay nhất định có thể mừng nhà mới…”
Từng câu từng chữ đều là khoe của. Tiêu Dương đương cúi đầu nghe thì Lại Long vỗ vai đưa cho một điếu thuốc. Giữa ổ đa cấp này, bất kỳ cái gì đều có thể có tẩm thuốc, tất nhiên kể cả thuốc lá. Tiêu Dương biết vậy nhưng chỉ đưa mắt nhìn rồi nhận luôn, tiện thể mượn bật lửa của Lại Long.
Hành động này khiến Lại Long hoàn toàn yên tâm, không đợi Tiêu Dương rít được mấy hơi đã cúp điện thoại: “Được rồi, đi thôi, chúng ta tới ký túc xá. Có điều tôi phải mượn cái này thêm lát nữa, không sao chứ?”
Tiêu Dương cố ý chần chờ vài giây rồi mới gật đầu: “Anh cứ dùng đi.”