Sau khi tính toán chênh lệch múi giờ, Kiều Nhân gọi điện thoại quốc tế cho người bạn bên Mỹ của cô, Claire Jones.
Claire Jones và Kiều Nhân quen nhau vào dịp thực tập hồi đại học, bây giờ cô ấy làm thám tử ở Chicago. Cách đây năm, khi Kiều Nhân sang Mỹ thăm cô ấy, cô ấy vẫn còn làm việc tại đồn cảnh sát Rochester. Lúc ấy đang có một vụ án giết người liên hoàn. Kiều Nhân chẳng may bị liên lụy, suýt chút nữa còn mất mạng, may là cô trốn thoát khỏi tay hung thủ đó, cung cấp vài manh mối hữu ích cho phía cảnh sát. Sau khi hung thủ bị bắt giữ, ngay ngày hôm sau cô liền đổi vé máy bay về nước. Tên hung thủ ấy chính là kẻ đang mất tích sau khi vượt ngục thành công, Declan Garcia.
Claire năm nay tuổi, đã kết hôn và có con. Kiều Nhân và cô ấy có thể coi như chị em kết nghĩa. Claire nhận được điện từ Kiều Nhân, hít một hơi thật sâu, không hàn huyên đôi câu mà ngay lập tức nói thẳng vào vấn đề: tiểu bang Minnesota không có án tử hình, cho nên dù giết hại dã man tới tám người, Declan Garcia chỉ bị kết án tù chung thân.
“Kiều à, hắn có một ‘danh sách’ nạn nhân mục tiêu. Trong danh sách ấy còn vài cô gái hiện vẫn sống sót.” Claire nói nhanh, “Tuy năm đó em là trường hợp ngoài danh sách… nhưng em biết đấy, hắn rất cứng đầu, có thể hắn vẫn nhớ em là người đã vô tình phá hoại kế hoạch của hắn… Cho nên chị muốn nhắc nhở em phải cẩn thận một chút.” Claire nói một câu dài, sử dụng nhiều từ phức và mở rộng câu khiến cho Kiều Nhân không hiểu kịp nhưng cô hoàn toàn nghe hiểu câu cuối cùng: “Gần đây em không có kế hoạch đến Mỹ chứ?”
Kiều Nhân lặng lẽ thở hắt ra, quay đầu nhìn về phía phòng tắm, Tiêu Dương vẫn chưa ra ngoài. Kiều Nhân lắc đầu đáp: “Không, chị biết là em từng nói trong vòng năm sẽ không đến Mỹ lần nữa mà.”
“Vậy thì thật là quá tốt.” Claire thở phào như trút được gánh nặng, “Hầu như không có khả năng hắn có thể xuất cảnh, em cứ ở Trung Quốc là an toàn nhất.”
Nghe được câu an ủi của cô ấy, Kiều Nhân cảm thấy an tâm hơn nhiều. Kiều Nhân nghĩ cô ấy nói có lý, cho dù Declan Garcia có mất tích ở Mỹ thì hắn ta cũng không thể tới được Trung Quốc để sát hại cô.
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Nhân cảm thấy bải hoải, nằm vật ra giường, than thở: “Quả nhiên vẫn là Tổ quốc bao la bảo vệ mình tốt nhất…”
Vừa lúc Tiêu Dương từ phòng tắm đi ra, anh cúi đầu nhìn cô: “Vừa rồi em gọi điện thoại à?”
“Vâng, mẹ gọi nhỡ cho em đến chục cuộc nên em gọi lại xem sao.” Kiều Nhân vội vàng ngồi dậy, cào mái tóc còn ẩm của mình, lại bắt đầu trí trá, “Một vụ của văn phòng, họ gửi tài liệu nhầm địa chỉ sang cho mẹ.”
Gian phòng kê chiếc giường gỗ đơn gần nhau, một chiếc sát góc tường, phía đuôi giường kê một chiếc TV màu. Kiều Nhân tắm xong trước nên đã chiếm nó. Tiêu Dương choàng áo tắm ngồi xuống chiếc giường bên cạnh. Kiều Nhân bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Kỳ thật ban ngày nếu không phải ở nơi công cộng, cô đã “giở trò” với cơ bụng đẹp đẽ, rắn chắc của anh rồi. Mãi mới kìm chế được chờ đến tối lại nhận được một tin giật gân như vậy, loạn hết cả lên, chỉ e là chẳng còn tâm tình hưởng thụ đêm nay rồi.
Tiêu Dương cảm nhận được sự bất an của cô, cặp mắt nhướn lên, vừa dùng khăn lau tóc vừa hỏi: “Vội lắm à?”
“Không vội, vụ đấy không phải của em.” Kiều Nhân tạm thời chưa có ý định nói rõ vụ Declan Garcia cho anh biết, sợ Tiêu Dương nghi ngờ nên đành cười híp mí bò ra sau lưng xoa bóp xương đòn cho anh, “Tiêu Dương, em có chuyện muốn nói với anh…” Cô chuyển đề tài để giải thích cho dáng vẻ bất an của mình vừa rồi, “Em vẫn chưa nói với mẹ chuyện của hai đứa mình, chủ yếu là vì mẹ cảm thấy em nên tìm một người đàn ông tề gia nội trợ… Cho nên em muốn đợi một thời gian nữa mới nói với mẹ sau.”
“Ừ.” Tiêu Dương làm bộ không để tâm, gật đầu rồi sờ tìm điều khiển từ xa xem TV.
Kiều Nhân cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nghiêng đầu lại gần, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh: “Anh cũng chưa nói với cha mẹ à?”
“Gần đây bận nên chưa có dịp để nói.” Tiêu Dương đáp rất ung dung.
Kiều Nhân cười lấy lòng một cái rồi quay về tiếp tục đấm bóp, lầm bầm lầu bầu như nói thầm: “Hai bác có lẽ có ấn tượng không tốt với em, một người làm luật sư bận rộn đã đành, lại còn trưởng thành trong một gia đình đơn thân.”
Kiều Nhân chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ Tiêu Dương chỉnh nhỏ âm lượng TV lại, quay mặt nhìn cô, ra hiệu cho cô nói tiếp.
Ánh mắt của anh thật có sức uy hiếp đối phương, Kiều Nhân không dám không nói cho hết, cười hề hề rồi kể: “Khi học đại học em mới biết người ta không thích đứa trẻ của gia đình đơn thân lắm. Có lần em và Hoàng Linh đi ăn bánh bột gạo Hồ Nam nghe lỏm được cuộc nói chuyện của mấy người phụ nữ. Một bác trong đó tuyên bố sau này tuyệt đối không để con trai lấy vợ là đứa trẻ của gia đình đơn thân, nếu không tư lợi thì là xấu tính, thậm chí là cả hai…” Giọng Kiều Nhân đều đều, không hề tỏ ý không vui, chỉ giống như đang nói đùa, cô tổng kết lại: “Quả là ngồi trong nhà mà vẫn bị tai nạn giao thông, đau thật đó!”
Nói thì thiếu nghiêm túc như vậy nhưng rõ ràng nếu không bị ấn tượng thì sẽ không nhớ mãi suốt nhiều năm qua rồi. Kiều Nhân nghĩ đáng lẽ ra mình phải tỏ ra khó chịu thì mới bình thường nhưng dù là lúc ấy hay lúc này, Kiều Nhân đều không thể bộc lộ cảm xúc ấy, lúc nào cũng là cái giọng tự giễu cợt như thế này.
Cứ tưởng Tiêu Dương sẽ hùa theo trêu chọc vài câu nhưng anh không nói gì, lặng lẽ nhìn cô rồi ném cho cô một câu hỏi: “Em cảm thấy mình xấu tính à?”
Kiều Nhân đáp rất nhanh: “Em tốt mà!”
“Thế còn tư lợi?”
“Cũng không đến nỗi nào.”
“Mình có niềm tin vào bản thân, người khác nói gì cứ kệ họ thôi.” Tiêu Dương lại quay đầu xem TV, “Hơn nữa, người hẹn hò yêu đương là anh, không phải cha mẹ của anh.”
Ngụ ý là “Em có lòng tự tin, lời người khác nói sao có thể ảnh hưởng đến em. Hơn nữa anh mới là người tìm vợ, dù cha mẹ thích người thế nào thì họ cũng đâu sống với cô ấy cả đời.”
Kiều Nhân hiểu ý của anh, trong lòng tự cảm thấy vui vẻ bèn cười rộ lên: “Vâng, anh tìm người yêu, anh thích em là đủ rồi.”
Kiều Nhân tự nói rồi tự cười như nắc nẻ, quàng hai tay ôm anh từ phía sau, ra sức cười: “Sao, sao đây… Em cười mệt quá, không còn sức đấm bóp cho anh…”
Một cô gái ôm một người đàn ông cười run rẩy toàn thân, trên người lại chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, phỏng chừng cũng chỉ có Liễu Hạ Huệ có thể ngồi yên mà trong lòng không loạn. Tiêu Dương vốn đang xem tin tức, lúc cô đấm bóp cho mình cũng không nghĩ gì, lúc này cô ấy nghịch như vậy, phải giả bộ không thấy không biết là không thể rồi.
Tiêu Dương kéo cánh tay, xoay người cô về trước, cúi người chặn miệng cô.
Sau một hồi vần vũ, hai người đã tạo thành tư thế nam trên nữ dưới. Kiều Nhân chủ động quàng tay qua cổ Tiêu Dương, kéo cổ anh thấp xuống, đầu bỗng nhiên bị choáng, trong giây lát, Tiêu Dương đã dễ dàng cởi y phục của cô, vì thế cô cũng duỗi tay vào trong áo của anh đáp trả, cánh tay mát lạnh nghiêm túc nghiên cứu bờ eo của người đàn ông, trườn bò, quấn quýt như thân rắn.
Thật ra cô có chút khẩn trương. Hồi yêu đương với Chu Thừa Trạch vẫn còn học đại học, tình cảm khi ấy thật sự vô cùng trong sáng, chưa kể tính Chu Thừa Trạch hay ngại ngùng, chỉ hôn một cái đã xấu hổ cả ngày, làm gì còn bước tiếp theo. Mấy năm hẹn hò với Trịnh Tử Hạo, tuy là hai người trưởng thành có ý định nghiêm túc kết hôn nhưng dù hai người thân mật đến bước nào thì cũng không làm bước cuối cùng. Dần dần, Kiều Nhân cảm thấy bực bội, có phần hoài nghi anh ta thực ra là không lên được. Giờ nghĩ lại, hẳn là trong tiềm thức anh ta khi ấy vẫn hoài niệm mối tình đầu, cho nên mới kiên định bảo vệ sự trong sạch của bản thân.
Tiêu Dương không như vậy. Cô thích anh, cô cảm thấy anh cũng có ý với cô nên mới bám riết theo đuổi anh. Giờ theo đuổi được rồi, tình cảm của anh rất nghiêm túc, Kiều Nhân cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô thật may mắn vì gặp được một người đàn ông bình thường, không khiến cô buồn bực. Vậy nên đây là lần đầu tiên của cô, trong lòng vừa vui vừa sợ. Kiều Nhân muốn dùng sự chủ động của bản thân để che giấu cảm giác lo lắng. Tiêu Dương tinh tế cảm thấy sự khẩn trương của cô, anh kiên nhẫn dừng lại, cúi đầu hôn cô, giọng vừa trầm vừa khàn: “Thả lỏng đi em.”
“Vâng.” Cô bị giọng nói của anh quyến rũ rồi, đôi mắt khép hờ nhìn vào đôi mắt mê hồn của đối phương, rướn người hôn khóe mắt của anh, “Sao giọng anh lại quyến rũ vậy chứ…”
Tiêu Dương xoa ngực cô: “Em đang nói mình đấy à?”
Cô hừ hừ tựa như khóc mà không phải khóc, toàn thân mềm nhũn. Khi Tiêu Dương thâm nhập, anh cảm thấy một lớp mỏng manh ngăn trở, thân hình liền dừng một chút, rồi sau đó đi thẳng vào. Lúc ban đầu, Kiều Nhân còn cảm thấy đau, sau đó có lẽ vì anh quá lợi hại, cảm giác thoải mái dần dần thay thế tất thảy. Cô có phần hối hận vì đoạn đối thoại của người về phim Bố già trước đây, không thì cũng không đến mức lần đầu tiên đã bị anh lăn qua lộn lại đủ loại tư thế thế này, đến nửa đêm bị ôm vào bồn tắm lớn, còn tưởng rằng rốt cuộc đã xong, kết quả người lại bị đặt lên trên phiến đá bên bồn tắm.
Phòng tắm được thiết kế còn mê hoặc hơn cả giường ngủ, có đá kê đầu, có nước suối nóng, có hơi nước lượn lờ khắp không gian. Kiều Nhân vừa thống khổ lại vừa thoải mái, chỉ hy vọng vách tường cách âm tốt, đêm hôm khuya khoắt không quấy rầy khách trọ phòng cách vách nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Nhân thức dậy trong tư thế gối đầu lên cánh tay Tiêu Dương, một tay anh ôm chặt vòng hông của cô, giữ cô nằm yên trong ngực. Kiều Nhân ngửa đầu ngắm nhìn cằm rồi đến yết hầu của người đàn ông, anh vẫn ôm cô như cũ, không mở mắt, không nói chuyện. Cô cười tinh nghịch, đầu lưỡi bắt đầu nghịch ngợm trái táo ấy.
Eo mỏi lưng đau nhưng tay cô thì chẳng hề biết an phận, trượt thẳng xuống chỗ lợi hại tối qua, tiến hành đo đạc thực tế: “Thật sự là…’hữu dung nãi đại’ mà…”
Một giây sau liền bị Tiêu Dương đè cổ tay lại, chuyển người đặt ở dưới thân, lại hung hăng thân mật cảm nhận thế nào là “hữu dung nãi đại”.
Tiêu hao quá nhiều thể lực, lúc ăn điểm tâm, Kiều Nhân chỉ ước gì được giải quyết giúp luôn phần của anh. Trên đường về thành phố X, cô cho là người tối qua đều thiếu ngủ, sợ anh mệt nên cố gắng nói chuyện phiếm suốt. Tuy vậy, chỉ được một lát thì cô bắt đầu thấm mệt, quay đầu nhìn anh, phát giác thần sắc anh có khi còn phấn chấn hơn ngày thường nữa, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Anh không mệt à?”
“Em cho rằng đàn ông và phụ nữ giống nhau à?” Anh liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Mệt thì ngủ đi, anh không sao.”
Kiều Nhân ngoan ngoãn nghe lời đánh một giấc.
Buổi chiều cô định đến đại sứ quán nên nói với anh là phải đi làm. Sau khi Tiêu Dương chở cô đến văn phòng, chờ anh đi rồi, cô bắt xe qua bên đại sứ quán. Thông tin đại sứ quán cung cấp về cơ bản giống như Claire nói, Kiều Nhân cuối cùng bắt đầu bình tĩnh lại.
Đại sứ quán cách chỗ cô ở khá xa, buổi tối lại khó bắt xe nên mãi h tối cô mới về đến dưới lầu. Cả tòa nhà tối om, chắc là cắt điện luân phiên, phải h mới có.
Ở đây nhiều cây xanh nên bị cúp điện thì sẽ rất tối, bóng cành cây ngọn cỏ đung đưa khiến người ta cảm thấy rùng rợn gấp bội.
Luật sư thỉnh thoảng vẫn bị người khác trả thù, Kiều Nhân đi đường buổi tối rất cẩn thận, giờ còn thêm chuyện Declan Garcia vượt ngục, cho nên lúc đi trên con đường tối đen, cô đặc biệt căng tai nghe ngóng mọi động tĩnh xung quanh.
Phía sau có tiếng bước chân bám theo. Da đầu cô bất chợt run lên, ký ức đêm năm trước ở Rochester trỗi dậy, một cơn gió thoảng qua như cuốn theo cả mùi hương của Thần Chết. Kiều Nhân cố gắng giữ tỉnh táo, cố gắng đi nhanh hơn nữa. Đối phương phát hiện ý đồ của cô liền xông lên. Chỉ trong một thoáng cô đã bị không chế, Kiều Nhân hoảng hốt hô: “Cướp…!” Chưa kịp hô hết câu thì đối phương đã dùng khăn bịt miệng mũi cô, cảnh vật trước mắt tối sầm. Cô đã bất tỉnh nhân sự.
Cùng lúc đó, Tiêu Dương vừa mới tới trụ sở cảnh sát. Nghiêm Thông gọi một cú điện thoại chấm dứt ngày phép của anh. Về lý, Tiêu Dương có sự cho phép của cấp trên nên có thể cự tuyệt nhưng Nghiêm Thông chỉ nói duy nhất một câu: “Lão Tiêu, Tiểu Phổ bị bắt cóc.”
Tiểu Phổ là tên cậu con trai tuổi của Nghiêm Thông, Nghiêm Trình Phổ.
Nghiêm Thông đang đứng sẵn ở cửa phòng, dưới chân có vết tàn thuốc, mặt mày trắng bệch, mắt đỏ ngầu, chìa một tờ A cho Tiêu Dương: “Lúc tôi tan tầm về nhà thì phát hiện tờ giấy này, gọi cho mẹ Tiểu Phổ, cô ấy nói con trai đã bị người ta bắt cóc.”
Trên tờ giấy A có nếp gấp, nội dung in trên đó là: “Cảnh sát Nghiêm, về nhà nhớ kiểm tra một chút xem mày có mất thứ gì quan trọng không nhé? Không chừng vĩnh viễn không tìm lại được đâu.”
Tiêu Dương rũ mắt nhìn những lời này, hơi hơi nhíu mày.
Nghiêm Thông vẫn đang tiếp tục kể: “Tôi đã hỏi cha tôi rồi, xem ông ấy có chọc đến ai khiến họ đối phó với Tiểu Phổ không…”
“Hẳn là không liên quan đến cha của cậu đâu.” Tiêu Dương ngắt lời, “Xưng hô ‘cảnh sát Nghiêm’ cho thấy đối phương rõ ràng nhằm vào cậu.”
“Tôi biết.” Giọng điệu nôn nóng, Nghiêm Thông hít sâu một hơi, “Nhưng đời sống cá nhân của tôi rất đơn giản, trừ việc đi làm, không thể gây chuyện với ai. Cậu cũng biết, vài năm nay, vụ án nào chúng ta cũng làm cùng nhau…”
Nói tới đây, anh bỗng nhiên ngừng lại. Tiêu Dương cũng cơ hồ là cùng một lúc giương mắt nhìn.
Nghiêm Thông sau khi được điều đến đội hình sự của Tiêu Dương, mấy năm nay đều hợp tác phá án với Tiêu Dương. Nếu nguyên nhân vụ bắt cóc này là vì vụ án họ đã từng phá thì người nhà Tiêu Dương rất có khả năng cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Tiêu Dương lấy di động gọi cho cha mẹ. Có người nghe máy, giọng bà Trương Xuân Mai có phần vui vẻ: “A lô.”
“Mẹ.” Tiêu Dương gọi bả, “Mẹ và cha đều ở nhà cả ạ?”
“Con trai à? Sao lại gọi vào giờ này?” Bà Trương Xuân Mai phẩy quạt, một làn gió thồi ù ù vào ống nghe, “Cha đang ở nhà, cha mẹ đang xem ti vi. À, phải rồi… Suýt quên, vừa rồi mẹ đi đổ rác thấy có tờ giấy dưới khe cửa, viết là… gì nhỉ, à, cảnh sát Tiêu ném cái gì đó … Chắc là gửi cho con đó, không hiểu sao lại đưa tới đây. Con xem cái này có quan trọng không, có cần mai mẹ đem qua cho con không?”
Tiêu Dương thoáng thả lỏng năm đầu ngón tay: “Không cần đâu ạ, lát nữa con qua lấy. Cha mẹ đừng ra ngoài, bật hết đèn lên, khóa chặt cửa chờ con qua.”
Sau khi cúp máy, Nghiêm Thông hỏi: “Đều ở nhà cả à?”
Tiêu Dương gật đầu, ngay sau đó lại gọi cho Kiều Nhân, mày cau chặt lại.
Song lần này điện thoại không có người nghe.
Bởi vì di động của Kiều Nhân đã tắt máy.