Kiều Nhân rất vui. Cô sáp tới gần ôm Tiêu Dương và cả hộp bánh trung thu thật chặt.
Tiêu Dương nhìn thẳng vào mắt cô bằng ánh mắt như xem trò trẻ con. Kiều Nhân cười hì hì rồi kiễng chân hôn anh chớp nhoáng, sau đấy xoay người lấy dép đi trong nhà đưa cho anh. Căn nhà tối om. Cô nhanh tay bật đèn, nhờ vậy cô mới nhận ra Tiêu Dương đang giữ một túi quần áo trong tay.
“Sao lại mang theo quần áo vậy?”
“Vốn anh định đêm nay ở lại nhà cha mẹ.”
Tiêu Dương thay dép xong rồi tiện tay đóng cửa chính sau lưng lại.
“Sau đó có họ hàng tới, hết chỗ ngủ nên anh thay đổi kế hoạch.”
Kiều Nhân vừa ôm hộp bánh vừa gật đầu ra chiều đã hiểu. Hơi nóng từ ngoài ùa vào theo động tác đóng cửa khiến Kiều Nhân sực nhận ra bên ngoài rất nóng. Cô đề nghị: “Anh có muốn đi tắm qua trước không? Bên ngoài nóng thật đó! Có thể dùng cái khăn tắm màu trắng em vừa mới mua.” rồi chỉ tay về phía phòng ngủ, “Hay là anh qua phòng ngủ trước, trong đó đã mở điều hòa rồi.” Tiếp đấy con sâu ham ăn liền lộ nguyên hình, hai mắt lấp lánh ánh sáng, ôm thẳng hộp bánh đi vào bếp, “Em đi làm sinh tố xoài.”
“Ừ.” Tiêu Dương khẽ gật đầu, liếc nhìn bóng lưng cô rời đi rồi lê bước chầm chậm vào phòng tắm.
Vệt nước trên mặt tường gạch men sứ đã khô, chắc hẳn Kiều Nhân đã tắm rửa xong xuôi từ vài tiếng đồng hồ trước. Cô nói với anh là buổi tối qua nhà Kiều Tân Trung ăn cơm, xem ra nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn thì chỉ có thể là nói dối.
Tiêu Dương bắt đầu tắm.
Thật ra, anh cũng không nói thật. Anh bất ngờ thay đổi kế hoạch không phải vì có họ hàng tới mà là vì anh để ý thấy cả ngày nay Kiều Nhân không cập nhật trạng thái mới nào trên WeChat, trong đầu cứ lấn cấn không biết có phải cô có chuyện gì không vui hay không, cho nên anh mới xách hộp bánh trung thu về xem sao. Quả nhiên là có vấn đề thật.
Lần Kiều Nhân bị bắt cóc, cô ấy cũng nói dối là đến chỗ làm. Tiêu Dương không khỏi cau mày, vẻ mặt hơi quạu cọ.
Anh không ngại chuyện Kiều Nhân giữ lại một chút riêng tư, chưa kể luật sư là nghề cần giảo hoạt, Tiêu Dương đã có chuẩn bị về tâm lý. Tuy vậy nếu việc ấy làm nguy hại đến tính mạng của cô, thật khó mà không nổi điên lên được. Như lần trước, nếu không phải địa điểm bắt cóc để lại manh mối, Tiêu Dương đã sạc cô một bài rồi.
Quên đi vậy. Mày Tiêu Dương giãn ra, khuôn mặt lại trở về với vẻ vô cảm, nước lạnh chầm chậm chảy từ đỉnh đầu xuống. Lúc thích hợp sẽ nói với cô sau.
Trong phòng bếp, Kiều Nhân đang rất vui vẻ. Cô cắt xoài thảnh hai nửa, một nửa xắt hột lựu cho vào bát, một nửa cho vào máy xay sinh tố, cho đá bào lấy từ tủ lạnh vào cùng, thêm sữa đặc rồi trộn đều là xong.
Đây là cách làm đơn giản mà cô đã nghĩ ra sau khi thử nghiệm rất nhiều ý tưởng khác, hương vị của sữa đặc thực sự rất hoàn hảo. Kiều Nhân sử dụng một bát inox cách nhiệt, như vậy nhiệt từ bàn tay sẽ không làm đá bào tan nhanh, có thể thưởng thức từ từ.
Kiều Nhân bưng hai cốc sinh tố xoài ra vừa lúc Tiêu Dương tắm xong, hai người liền cùng nhau vào phòng ngủ.
Một tuần nay, số lần Kiều Nhân qua nhà Tiêu Dương không ít hơn lần, nhưng anh thì chẳng có kinh nghiệm tương tự nào. Đây là lần đầu tiên anh vào phòng ngủ của cô. Theo bản năng nghề nghiệp, vừa bước qua cửa, Tiêu Dương đã âm thầm quan sát đánh giá căn phòng. Phòng ngủ của Kiều Nhân cũng tương đối đơn giản: một chiếc giường đôi, tủ đầu giường, tủ đồ cá nhân và chiếc bàn máy tính nhỏ, tất cả đều quay quanh hai màu trắng và caramel. Bốn chậu cây xanh được bày trên bệ cửa sổ, chừng dăm sáu cuốn sách và một bàn cờ được xếp cạnh một chiếc bàn gấp.
Kiều Nhân đặt sinh tố xoài xuống tủ đầu giường rồi lấy bàn cờ qua bày lên giường hỏi anh: “Chúng ta chơi cờ nhảy nhé?”
Khi nói lời này, đôi mắt cô trong suốt, sáng ngời, dáng vẻ mong chờ ấy khiến người ta không cách nào từ chối được. Thật muốn biết nếu giờ bị phản đối, không biết dáng vẻ cô sẽ ra sao.
Có điều buổi tối cũng chẳng còn gì khác để chơi, Tiêu Dương đành tiếc nuối bỏ qua ý tưởng này, nhẹ nhàng vỗ lên nệm, ý bảo cô đặt bàn cờ xuống. Suốt một giờ tiếp theo, hai người an vị trên giường đọ sức với nhau… Cuối cùng, Kiều Nhân ngậm thìa bị Tiêu Dương tiêu diệt không còn mảnh giáp, gió điều hòa thổi qua thật thê lương.
“Trò này… không khoa học…” Cô nhăn nhó mặt mày, “Vì sao đấu với ai em cũng thua…” Vừa nói mắt vừa long lanh, chỉ chực khóc. “Lúc nhỏ thua bà ngoại… Cấp , cấp thua Hoàng Linh… Lên đại học thua Trần Mẫn Di và Chu Thừa Trạch… Khi đi làm thì thua đồng nghiệp… Giờ thì thua anh… Chẳng bao giờ thắng nổi…”
Tiêu Dương chẳng buồn đồng tình, thu dọn bàn cờ rồi lạnh nhạt đáp: “Thua là bởi chơi không có đấu pháp, có cho em thêm cơ hội thì vẫn không thắng nổi đâu.”
Kiều Nhân đang bị thu hút bởi những khớp xương ngón tay đẹp đẽ của anh, nghe thấy anh dìm hàng mới giật mình nhìn lên: “Chơi cờ nhảy mà cũng cần đấu pháp ạ?”
“Có thể gọi là kỹ xảo.” Cái dáng điệu của anh dù không nói bằng lời nhưng rõ ràng là đang coi thường chỉ số thông minh của người ta, “Đừng để đối thủ cảm thấy em chỉ có mỗi tiểu não thế.”
Kiều Nhân nằm úp mặt xuống giường, giả bộ khóc. Vì ở nhà nên cô chỉ mặc váy ngủ, làn váy chỉ nhẹ nhàng che một phần đùi nên khi nằm xuống, những hình ảnh thấp thoáng khiến Tiêu Dương không khỏi thèm muốn. Anh vội vàng đứng dậy chỉnh lại giúp cô rồi chìa tay ra: “Đưa cốc đây, anh đi rửa.”
Kiều Nhân ngoan ngoãn đưa cốc qua, đuôi mắt cong cong bắt đầu nịnh nọt: “Vất vả quá! Em sẽ đi lấy gối cho anh.”
Lúc anh rửa bát xong, đi ra từ phòng bếp, Kiều Nhân đã đứng chờ sẵn ở cửa, đưa bàn chải cho anh.
Hai người cùng đánh răng xong thì lại cùng về phòng ngủ. Kiều Nhân rất vui vẻ chui vào chăn, đề nghị đọc sách cho anh, không biết Tiêu Dương nghĩ gì trong dạ nhưng tóm lại thì anh đồng ý. Cô lấy một quyển gần tầm với nhất rồi hắng giọng, bắt đầu đọc.
“Thượng Đế có thể trấn an chúng ta, những động vật có vú đang sợ hãi, tạo nên niềm vui chấm dứt cảm giác sợ hãi tương lai không thể chịu đựng nổi kia. Bởi vậy, không có tương lai hay con cái, không có ti vi làm mụ mị ý thức con người, ở một cái kết đã định, sự trống vắng đã được dự kiến đến với thế giới này, tôi có thể nói rằng tôi đã không chọn cách dễ dàng…”
Giọng lúc đọc sách và lúc nói bình thường của Kiều Nhân không giống nhau. Cổ họng cô vốn hơi khàn, nhưng thanh âm trong trẻo, khi đọc nghe rất thoải mái, lúc đi làm, giọng nói sẽ chững chạc hơn, nghiêm túc hơn.
Cô càng đọc càng nhập tâm, giọng điệu càng trầm xuống đầy say mê. Âm sắc mê hoặc này Tiêu Dương đã từng nghe nó ngân rung trong cổ họng cô, có điều là trong một cảnh tượng khác.
“Con trai ông ngược lại không nguy hiểm như vậy, cậu ta là một tên ngốc thuần túy, không biết những nguy hiểm, rủi ro của một gia đình tư sản. Quay lại chuyện chính nhé, Antoine? Khăn Pali xám hôm ấy là của bà Michael. Củ cải đường, mì, gia vị và xà phòng Marseille phân phát…”
Đèn phòng ngủ vụt tắt, Kiều Nhân giật mình xoay người hỏi Tiêu Dương: “Này! Tiêu Dương? Anh tắt đèn à?”
“Mất điện.” Anh vừa ung dung đáp vừa đưa tay qua lấy mất quyển sách của cô, thuận tay kéo cô vào lòng, xoay người đè lên.
Tiếp đấy, chất giọng mê hoặc của cô không thể không dùng vào một việc khác…
Thật ra Kiều Nhân vẫn có thể thấy ánh đèn từ chỗ điều hòa, đương nhiên cô biết không phải mất điện. Đêm nay, Tiêu Dương so với những đêm trước có phần thô lỗ hơn một chút, dù đổi tư thế gì thì vẫn luôn vô tình hữu ý khống chế cô, không cho cô được tự tung tự tác, có cảm giác như cứng đầu muốn nắm mọi chuyện trong tay. Kiều Nhân xem như hiểu thế nào là vừa đau khổ vừa vui sướng, nghĩ mãi không ra nguyên nhân của thái độ khác biệt này nên đành quy kết cho việc đọc sách trước khi đi ngủ, lúc mơ màng thiếp đi cô nghĩ nhất định lần sau sẽ không mua dây buộc mình nữa.
Tầm nửa đêm, Kiều Nhân thức giấc vì khát, mò mẫm sang phòng bếp mới phát hiện ra là mất điện thật, cả căn phòng tối đen như mực làm cô hơi sợ. Kiều Nhân trở về phòng ngủ gọi Tiêu Dương đi uống nước cùng mình.
Kết quả là mơ mơ màng màng đổ nước vào người anh, lúc dùng khăn lại lau lung tung nên kết quả của kết quả là hai người lại triền miên bên bếp thêm một lượt nữa.
Ngày hôm sau, khi đồng hồ báo thức réo vang inh ỏi, Kiều Nhân mệt đến mức cố sống cố chết rúc vào ngực Tiêu Dương, anh vươn tay tắt chuông báo, thì ra anh đã tỉnh dậy từ lúc nào rồi. Cô vẫn mệt lắm, chẳng hề muốn dậy tí tị ti nào, bụng bảo dạ sau này phải đi tập thể dục nếu không thì không thể theo kịp thể lực của anh.
Điều hòa trong phòng đang chạy, không biết là có điện từ lúc nào, hơi lạnh phả thẳng vào vai Kiều Nhân nên Tiêu Dương vòng tay qua che chắn cho cô.
“Buổi sáng đi phòng tập gym cùng anh.” Tiêu Dương ấn nhẹ trán cô, giọng nói vững chãi như thường ngày, “Anh có hẹn với Nghiêm Thông để cậu ấy dạy em mấy chiêu phòng thân. Cậu ta định dẫn con trai theo, mời em bữa cơm để cảm ơn.”
Kiều Nhân vẫn nhắm mắt nằm im ỉm: “Anh đã lên kế hoạch xong xuôi hết rồi… Thế mà còn hại em đi ngủ muộn…”
Đúng lúc này, phía phòng khách vang lên tiếng chìa khóa lạch cạch. Lỗ tai cả hai đều dựng đứng lên nghe ngóng nhưng chỉ có Kiều Nhân là bỗng ngồi bật dậy, cơn buồn ngủ cũng chạy mất tăm mất tích: “Mẹ em!” Cô quay đầu nhìn Tiêu Dương đầy kích động, “Mẹ em có chìa khóa chỗ em!”
Tiêu Dương phản ứng bình tĩnh hơn nhiều, thu dọn quần áo vương vãi, lấy đồ mới trong tủ đầu giường ra rồi nói: “Mặc đồ trước đã.”
Kiều Nhân nhanh chóng mặc chiếc T-shirt rộng thùng thình anh đưa qua: “Em dụ mẹ qua phòng bếp, anh lặng lẽ chuồn êm được chứ?”
Tối qua váy ngủ ném trong bồn tắm định để nay giặt, đêm qua lúc ngủ không mặc quần, giờ cập rập thế này tất nhiên là không kịp mặc nữa rồi, đành phải mặc đồ lót vào rồi kéo thấp vạt áo xuống cũng che được một ít. May là bình thường ở nhà một mình, lúc nóng cô cũng thường mặc tùy tiện thế này, mẹ sẽ không nghi ngờ đâu.
Tiêu Dương gật đầu rồi cũng tự mặc quần áo vào. Kiều Nhân rướn người hôn anh rồi chạy vội ra cửa.
Quả nhiên gặp mẹ ở chỗ cửa vào. Bà đang đổi giầy, tay còn cầm bữa sáng và hộp bánh trung thu. Kiều Nhân vội vàng chạy qua đón mẹ, một tay vịn tay bà, tay kia thì cầm bữa sáng và bánh trung thu giúp mẹ: “Sao mẹ tới sớm vậy?”
“Con ăn mặc cái kiểu gì thế này… Vừa mới dậy hả?” Thẩm Yến Phương nhìn quần áo của con gái mà giật mình, “Còn dám hỏi mẹ à, mẹ mua bánh trung thu cho con, hôm qua lúc về lại quên không cầm, làm mẹ phải cất công sang đưa đến tận cửa!”
“Á, con quên mất! Mẹ vất vả, vất vả rồi ạ…” Kiều Nhân vội vàng giải thích, “Tối qua đang ngủ thì mất điện, nóng quá không ngủ được… nên giờ con mới dậy.” Nói xong hai người vào phòng khách, Kiều Nhân đặt đồ lên bàn trà, quay đầu nói với mẹ, “Me ơi, con đi mặc quần, mẹ xem qua bếp giúp con được không, hôm qua mất điện, con đi uống nước hình như đụng phải vài đồ…”
Thẩm Yến Phương phất tay: “Mau, đi thay nhanh đi!”
Kiều Nhân liền chui tọt vào phòng ngủ, nhìn mẹ đi vào bếp rồi mới quay đầu tìm Tiêu Dương. Anh đang đứng tựa người vào cửa sổ, phong thái đĩnh đạc, sẵn sàng xuất phát, thật chằng bù cho cô chút nào. Tiêu Dương lướt mắt nhìn cô rồi chẳng hề nao núng đi ra ngoài. Kiều Nhân nhìn theo đến tận khi anh mở cửa chính rồi mới chạy về phòng bếp đề phòng mẹ quay ra.
Sự thật chứng minh cô suy nghĩ quá nhiều. Mẹ đang tất bật dọn trong bếp, thấy cô vào liền mắng: “Ôi chao, đâu chỉ là đụng phải vài thứ, y chang như con đánh nhau trên bàn bếp ấy chứ chẳng đùa!”
Bàn bếp thực sự rất lộn xộn, đồ ăn đổ ngang dọc, nước vương vãi khắp nơi. Tối qua Kiều Nhân cũng không để ý, giờ nhìn lại đúng là đáng kinh ngạc thật.
Thẩm Yến Phương không nghĩ nhiều, bà mắng như súng bắn liên thanh: “Đã tuổi đầu rồi, sao mà tay chân còn vụng về quá thể! Không có điện thì không biết dùng đèn pin à? Mẹ đã sớm bảo là con phải sắm cái đèn pin để trong nhà rồi…”
Quả thực là hết đường chối cãi, chẳng lẽ lại nói hôm qua đúng là con ở đây đánh nhau với yêu tinh à? Kiều Nhân chỉ còn cách tiến lên giúp mẹ một tay, tươi cười nịnh bợ. Mẹ vốn cũng không định ở lại lâu. Hai mẹ con cùng nhau ăn bữa sáng xong đâu đấy thì bà liền về.
Trước khi đi bà còn không quên dặn dò: “Đừng cả ngày ăn cơm cùng đồng nghiệp, phải chịu khó đi tìm đối tượng chứ. Con nhìn Hoàng Linh mà xem, con bé nghe giới thiệu của người nhà đi xem mắt đấy, con cũng học theo đi…”
Kiều Nhân xuề xòa cười cho xong chuyện, chỉ sợ Tiêu Dương ở phía đối diện nghe thấy.
Mới sáng dậy đã được một phen hú hồn, lúc Tiêu Dương chở cô đi phòng tập, Kiều Nhân liền vùi đầu ngủ bù. Cô vẫn mơ mơ màng màng đến tận khi trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé Nghiêm Trình Phổ ở cửa. Kiều Nhân rất vui, cô gọi: “Tiểu Phổ ơi!”
“Dì Kiều, ôm một cái!” Cậu bạn nhỏ đang trong vòng tay Nghiêm Thông, vừa thấy Kiều Nhân liền buông cổ cha ra, vươn đôi tay múp míp làm nũng. Tuy còn bé nhưng bé thì vẫn nhớ chứ, bé biết là lúc xung quanh ầm ầm tiếng nổ, chính dì đã ôm mình vào lòng để mình không sợ.
Nghiêm Thông thấy con trai mình thấy dì quên cha bèn nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ xinh của thằng bé: “Tiểu tử này!”
“Ba ba hư!” Thằng bé bĩu môi hờn dỗi rồi lại nhìn Kiều Nhân: “Con muốn dì Kiều ôm một cái!” Có điều vừa liếc mắt thấy người đứng bên cạnh dì, thằng bé liền rụt ngay tay lại, dáng vẻ rất quy củ, chớp chớp mắt nhìn Tiêu Dương.
Nghiêm Thông cười sang sảng khi thấy người gặp họa: “Vẫn là chú Tiêu trị được con!”
Người bạn nhỏ tinh thần rất tốt, xem ra sau lần đấy, mọi chuyện đã trở về bình thường, Kiều Nhân thầm cảm thấy nhẹ nhõm. Cô cười híp mắt tiến lên ôm thằng bé, cọ cọ khuôn mặt vừa trắng vừa mềm của Tiểu Phổ: “Tiểu Phổ không sợ, có dì Kiều ở đây, chú Tiêu không làm gì con đâu!”
Tiêu Dương nghe xong thản nhiên liếc cô một cái, liền thấy cô âm lén chớp mắt với anh, ánh mắt kia rõ ràng đang nói “Chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, anh nhất định phải giữ chút mặt mũi cho em.”
Tiêu Dương không phản pháo nữa, anh quay sang nói với Nghiêm Thông: “Đi thôi.”
Nghiêm Thông cười ha hả gật đầu, rồi sau đó lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng vẫy tay: “Chờ chút đã… còn phải chờ một người.”
Tiêu Dương bị gọi giật lại nhưng vẫn không tỏ thái độ gì, ngược lại, Kiều Nhân không che giấu nổi ngạc nhiên: “Còn ai nữa?”
Nghiêm Thông cười bí hiểm, xoa chóp mũi đáp: “Cô ấy đến các cậu sẽ biết ngay.”
Anh ta vừa dứt lời thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Mình nói này, sao mới không gặp hai ngày cậu đã có con rồi hả?”
“Dì Hoàng!” Cậu bé là người đầu tiên đáp lại, nhanh chóng vươn người, hai tay dang ra, “Ôm một cái!”
Đứa bé này thật chẳng biết sợ người lạ gì cả. Kiều Nhân và Tiêu Dương liếc nhau rồi cùng nhìn về phía người mới tới: áo trắng cánh dơi, quần soóc nữ cạp cao, tóc quăn cột đuôi ngựa, mặt trái xoan, kính đen gọng to. Đó chính là Hoàng Linh.
“Cháu đừng có gặp ai cũng đòi ôm vậy chứ!” Cô đứng kế bên Kiều Nhân, đón Nghiêm Trình Phổ vào lòng rồi quen tay nhéo khuôn mặt mập mạp của thằng bé, “Càng lớn càng đáng yêu thế này, lỡ người ta ôm luôn đi thì sao?”
“Có bài học lần trước, thằng bé không dám theo người lạ đâu.” Nghiêm Thông nói đỡ.
“Hoàng Linh?” Kiều Nhân quét mắt nhìn một vòng hai người, “Hai người các cậu…”
Tiêu Dương đoán ra trước, anh liếc nhìn khuôn mặt cười ngây ngô của Nghiêm Thông: “Đối tượng xem mắt của cậu chính là cô ấy?”
Kiều Nhân sực hiểu ra, lập tức nhớ lại chuyện Hoàng Linh từng kể qua: “Ồ, người lần trước cậu đi xem mắt hóa ra là cảnh sát Nghiêm?”
“Lát nữa mình sẽ nói với cậu.” Hoàng Linh lấy tay làm quạt phẩy lên phẩy xuống, “Nóng chết đi được, vào phòng tập đi, đừng để thằng bé bị rôm sảy.”
Năm người họ liền cùng nhau vào phòng tập. Tiêu Dương và Nghiêm Thông đều chưa quên chính sự, rất phối hợp dạy hai cô gái các động tác phòng thân. Các chiêu thế của cảnh sát thật sự rất hay, Kiều Nhân cảm thấy hữu ích nên học hỏi rất nghiêm túc. Hoàng Linh có thiên phú tốt hơn cô, chỉ cần chỉ vài đường đã có thể giúp Kiều Nhân chỉnh sửa động tác.
Huấn luyện nguyên một buổi sáng, Tiêu Dương cuối cùng tặng Kiều Nhân bốn chữ vàng: “Cần rèn luyện thêm.”
Còn Nghiêm Trình Phổ ngồi ở một bên, nhìn Kiều Nhân mệt sắp nằm bò ra sàn thì vỡ nhẽ một điều khác, dì Kiều không thể giúp mình chống lại chú Tiêu.
Hoàng Linh ngồi kế bên uống sữa chua, mặt đầy vẻ thương hại Kiều Nhân.
Bị mất mặt trước một đứa trẻ và cô bạn thân, Kiều Nhân thật sự muốn lăn ra đất giả chết lắm rồi.
Tầm trưa, Nghiêm Thông dẫn họ đến một quán đồ cay Tứ Xuyên gần đấy dũng bữa. Để vớt vát lại chút hình tượng trước mặt người bạn nhỏ, Kiều Nhân chăm nom thằng bé rất chu đáo: từ khăn ăn đến bóc tôm, rót nước ngọt,… Thậm chí còn yêu cầu phục vụ lấy nước ấm cho cậu bé để tránh bị đau bụng.
Dáng vẻ ân cần này khiến Nghiêm Thông và Hoàng Linh cảm thấy xấu hổ.
Về phần Tiêu Dương, anh ấy chẳng buổn tỏ ra ngạc nhiên chút nào. Điệu bộ nịnh nọt ấy của Kiều Nhân, chỉ cần đối tượng không phải là anh thì anh miễn ý kiến. Cho nên Tiêu Dương cứ ung dung ăn cơm của mình, thuận tay thì sẽ gắp vài đũa hải sản hoặc là bóc tôm thịt cho vào bát bạn gái. Nhìn ba người này thật giống kiểu người một nhà, mẹ chăm con, chồng chăm vợ.
“Luật sư Kiều rất thích trẻ con nhỉ.” Nghiêm Thông ngoác miệng cười, thực ra là đang rất chạnh lòng, vừa bóc tôm cho Hoàng Linh, vừa tranh thủ bóc cho mình, “Nhanh sinh một đứa đi.”
Hoàng Linh gắp cho anh ta một miếng cá xem như khích lệ. Cô tuy vẫn phân vân chuyện bát tự không hợp của hai người nhưng nhìn dáng vẻ của Kiều Nhân lúc này, có thể tưởng tượng được cuộc sống tốt đẹp sau khi sinh con của hai người này.
Hoàng Linh âm thầm quan sát phản ứng của Tiêu Dương, để rồi lại tự âm thầm thất vọng vì chẳng có phản ứng gì cả. Kiều Nhân thì tiếp tục xé nhỏ bắp cải, tay kia khuấy cốc nước, tố chất tâm lý của hai người này đều không hề tầm thường.
“Hả? Cái gì?” Kiều Nhân hình như không được tập trung nên hỏi lại. Đúng lúc này điện thoại trong túi của cô rung lên, cô liếc nhìn tên người gọi, sắc mặt thoáng thay đổi rồi ngẩng đầu cười với mọi người, lắc lắc di động trong tay: “Ngại quá, mình đi nghe điện thoại.”
Dứt lời liền đứng lên, vừa ấn phím nghe vừa tìm đến một góc yên tĩnh của nhà hàng: “Alo? Cha ạ?”
Mới đi được nửa bước chân thì một giọng nói chói tai đã quát tướng lên trong điện thoại, ầm ầm mắng chửi: “Kiều Nhân! Đồ mất dạy! Mày giấu con tao đi đâu rồi?!”