Kiều Nhân lấy đá trong tủ lạnh cho vào khăn mặt bọc lại rồi chườm lên mặt. Sau đấy cô quay lại phòng khách, đá văng đôi dép lê rồi nằm ườn lên sô pha, chuyển kênh ti vi loạn xạ. Nước đá tan thành dòng chảy từ mặt xuống cổ tay, Kiều Nhân cũng mặc kệ.
Cứ nghĩ lại vẻ mặt của Ngô Giai Dĩnh ban nãy là cô lại thấy bực.
Sau khi Thẩm Yến Phương ly hôn với Kiều Tân Trung thì Kiều Nhân không còn qua lại với nhà họ Kiều nữa. Chỉ có dịp lễ tết Kiều Nhân mới qua thăm hỏi ông bà. Hồi đầu Ngô Giai Dĩnh chỉ lườm nguýt suông, đến khi thấy rõ cụ Kiều có ý thiên vị thì mỗi lần gặp nhau là một lần cãi vã. Riêng chuyện động tay động chân với cô, đây là lần đầu tiên.
Cho nên cái tát này đại diện cho căm hận tích lũy năm này qua tháng khác, đánh mạnh như vậy chẳng có gì khó hiểu.
Quả thực Kiều Nhân đã ức hiếp Ngô Giai Dĩnh không ít. Lần đầu Kiều Nhân gặp Ngô Giai Dĩnh là trong bữa cơm tất niên của Kiều gia, cô chẳng nói chẳng rằng liền đặt đũa xuống bỏ đi. Khi ấy, Kiều Nhân chỉ là một nữ sinh trung học, cao chưa tới mét rưỡi nhưng tính tình rất ngang ngạnh, trước mặt bao nhiêu người mà chẳng thèm nói lời nào đã mặc áo bông, xỏ giầy rồi ra khỏi nhà. Cụ Kiều giận lắm, nhưng không phải giận Kiều Nhân, mà là Ngô Giai Dĩnh.
Trong nhà họ Kiều, cụ Kiều là chủ nhà. Kiều Tân Trung ly hôn Thẩm Yến Phương rồi cưới Ngô Giai Dĩnh, cả hai chuyện này đều phải làm giấu làm giếm, không dám để cụ Kiều biết, đợi đến khi ván đã đóng thuyền thì mới dám công khai.
Cụ Kiều là người trực tính, suýt nữa đã đuổi thẳng cổ Kiều Tân Trung ra khỏi nhà. Cụ rất ngứa mắt Ngô Giai Dĩnh, lòng cụ sáng tỏ như gương, một người phụ nữ trẻ lấy người đàn ông hơn mình những tuổi là hạng người gì. Vậy nên cụ chưa bao giờ thừa nhận với người ngoài thân phận con dâu của cô ta. Khó khăn lắm cụ mới đồng ý để Kiều Tân Trung dẫn Ngô Giai Dĩnh về nhà ăn cơm tất niên, đâm ra cháu gái cụ lại bỏ nhà đi.
Vậy nên, đêm giao thừa năm ấy, Ngô Giai Dĩnh bị đuổi khỏi cửa lớn nhà họ Kiều mà không được ăn miếng nào.
Chuyện như vậy, trước khi cụ Kiều mất còn lặp lại rất nhiều lần.
Có một ngày đã làm Ngô Giai Dĩnh tức điên lên. Chính là chuyện hôm mừng thọ của cụ Kiều. Lúc ấy, Kiều Nhân đang học đại học ở Bắc Kinh, đương kỳ thi cử nên không về chúc thọ ông. Những năm đó, ở Kiều gia đã thành lệ, chỗ có Kiều Nhân thì tuyệt đối không thể có Ngô Giai Dĩnh. Bởi vậy, nhân cơ hội này, Kiều Tân Trung muốn chính thức giới thiệu vợ và cô con gái tuổi với anh em bạn bè. Để chắc chắn, thậm chí Kiều Tân Trung còn gọi điện cho Kiều Nhân để xác nhận thêm lần nữa chuyện cô không về chúc thọ cụ Kiều.
Tuy nhiên đến hôm đại thọ của cụ Kiều, Kiều Nhân lại xuất hiện. Cô ăn mặc giản dị, sau khi dâng lễ còn nói lời hay ý đẹp, miệng lưỡi ngọt như đường, khiến cụ Kiều cười rất vui vẻ. Cả buổi hôm ấy, cụ Kiều dẫn Kiều Nhân đi chào hỏi khắp các bàn tiệc, gặp ai cũng giới thiệu đây là cháu gái cụ.
Còn mẹ con Ngô Giai Dĩnh, Kiều Giai Duyệt chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi hội trường.
Kiều Nhân liếc mắt nhìn hai người ấy đi khuất, cảm thấy cực kỳ khinh thường. Ngô Giai Dĩnh quần là áo lượt, mỗi thứ trên người phải khoảng , vạn tệ. Kiều Nhân biết người phụ này có tính tiêu tiền như nước, chẳng màng đó là tiền mà cha cô mấy năm nay phải một nắng hai sương mới kiếm được, thực sự là nực cười.
Thế thì đã sao nào? Cho dù Kiều Nhân chỉ mặc đồ hàng chợ thì ở Kiều gia này, cô chẳng cần tốn sức vẫn có thể đè đầu cưỡi cổ Ngô Giai Dĩnh vàng bạc đầy mình.
Sau khi tàn tiệc, Ngô Giai Dĩnh nổi điên xông tới đòi xé quần xé áo Kiều Nhân. Cả đám người thân liền chạy qua ngăn lại, còn gọi cả bảo vệ tới. Kiều Nhân đứng một bên, lẳng lặng nhìn dáng vẻ nổi điên của bà ta, khóe miệng vương nụ cười như có như không. Cho dù Kiều Tân Trung trừng mắt ra sao, Kiều Nhân cũng không đổi sắc mặt.
Giây phút ấy Kiều Nhân đã hiểu mình hận Ngô Giai Dĩnh tận xương tủy, tình cảm cha con với Kiều Tân Trung đã thành tro tàn theo gió bay.
Cô muốn Ngô Giai Dĩnh cũng căm hận cô, Kiều Tân Trung cũng vô cảm với cô.
Như vậy mới tốt, vậy mới công bằng.
Cho nên từ bấy đến nay, Ngô Giai Dĩnh chỉ có thể moi tiền từ túi Kiều Tân Trung để hưởng thụ mà không thể sờ được nửa xu từ túi Kiều gia, thậm chí còn khiến con gái bà ta không được người của Kiều gia thừa nhận.
Đến lúc lâm chung, cụ Kiều cũng không để lại dù chỉ một chút tài sản cho mẹ con bà ta, thậm chí cả Kiều Tân Trung cũng không cho.
Mỗi lần Ngô Giai Dĩnh mắng cô, Kiều Nhân đều mặc kệ. Ngô Giai Dĩnh muốn gì, Kiều Nhân sẽ khiến bà ta không có được cái đó. Cho dù Ngô Giai Dĩnh có sắm vai mụ đàn bà chanh chua với Kiều Nhân thì cũng chỉ như đánh vào đệm bông mà thôi.
Chớp mắt đã năm rồi. Giờ đây Kiều Nhân chỉ muốn không có can hệ gì với Ngô Giai Dĩnh nữa. Về phần Kiều Tân Trung, ông vẫn là cha cô, chỉ cần ông cần, cô lại có thể, thì cô sẽ giúp. Đây coi như là lòng dạ đàn bà đi.
Chuyện xấu trong nhà thế này, Kiều Nhân thực sự không muốn Tiêu Dương biết. Anh ấy chỉ lo công việc đã đủ mệt mỏi rồi. Cô những mong có thể để cho anh thấy một gia đình đơn giản, không nhiều góc khuất tối tăm.
Đồng hồ bấm giờ trong phòng bếp kêu tinh tinh, trứng gà đã xong.
Kiều Nhân vội vàng bật dậy, xỏ dép lê, chạy vào bếp, tắt bếp, đặt khăn mặt chườm đá xuống, vớt trứng gà trong nồi ra, đợi trứng nguội rồi cầm trứng vào nhà vệ sinh, soi gương ngắm mặt mình cần thận.
“Vốn đã chẳng phải mỹ nữ, giờ còn bị đánh sưng đến nỗi này…” Kiều Nhân vừa lăn trứng vừa lảm nhảm một mình, “Đừng để đến lúc Tiêu Dương phá án xong xuôi rồi vẫn chưa hết nhé…”
Tóm lại là khó coi thôi. Có cô gái nào lại muốn vác mặt xấu đi gặp bạn trai chứ?
Kiều Nhân nhăn nhó một hồi với quả trứng vô dụng rồi tiện tay bóc vỏ ăn luôn. Trứng gà ri lấy từ quê ra, dù chỉ luộc với nước suông nhưng vẫn rất thơm ngon.
Kiều Nhân ăn hết một quả vẫn còn thòm thèm nên bắc bếp luộc thêm hai quả nữa.
Vừa canh chừng trứng vừa tự an ủi mình: lăn mặt, lăn mặt, ăn, ăn…
Cùng lúc này, Tiêu Dương của cô đang bày tấm hình trước mặt Đường Văn Văn. Cô bé có vẻ tiều tụy, đầu hơi cúi, tóc mái thả che khuất một phần khuôn mặt, im lặng không nói một lời. Đường Văn Vặn mặc đồng phục thể dục sọc xanh trắng của trường, ũ rủ chẳng có chút sức sống nào của một học sinh.
Tiêu Dương không ép cô bé nói chuyện, chỉ lặng lẽ rải ảnh lên bàn rồi hỏi: “Cô biết cả người này không?”
Đường Văn Văn từ từ nhìn lên, mắt đảo qua lần lượt từng khuôn mặt trên tấm hình rồi khẽ gật đầu.
Trường trung học thực nghiệm Hợp Thịnh có kỷ luật ký túc rất nghiêm ngặt, có thầy cô ở trong ký túc xá, mỗi tối tuần tra lần, học sinh không trở về phòng trước giờ ngủ bị bắt được sẽ bị phê bình. Bởi vậy rất dễ điều tra ra danh sách học sinh về phòng muộn vào các đêm xảy ra án. Công viên chức của trường cũng có suất ở trong ký túc nhưng không bị quản lý nghiêm ngặt như vậy. Họ có thể thoải mái ra vào ký túc xá. Tuy nhiên khu ở của công viên chức có trang bị máy quay giám sát cho nên việc tìm ra những người trở về muộn cũng không hề khó.
Sau khi loại trừ, cảnh sát thu gọn danh sách nghi vấn còn người trong hình, bao gồm giáo viên, học sinh và một lao công.
“Người này cô cũng quen?” Tiêu Dương gõ nhẹ lên tấm hình người lao công.
Đường Văn Văn chần chừ, gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Tôi không biết tên ông ta… Nhưng chúng tôi từng nói chuyện với nhau vài lần rồi.” Cô gái đáp. “Ông ta nói tôi rất giống con gái của ông ta.”
Tiêu Dương gật đầu rồi cất bức hình người lao công tên Trần Thắng ấy đi, mười ngón tay đan cài vào nhau đặt lên trên mặt bàn.
“Trong số những người còn lại, cô cảm thấy ai thường hay chú ý cô?”
Câu hỏi đơn giản này lại khiến mặt Đường Văn Văn biến sắt, môi bặm chặt.
“Anh cảnh sát…” Cô bé không trả lời câu hỏi mà ngẩng hẳn đầu nhìn Tiêu Dương, há miệng thở dốc, do dự giây lát rồi mới run run hỏi, “Mấy bạn nữ kia… Có phải đều là vì tôi… mới bị cưỡng bức không?”
Tiêu Dương bình tĩnh nhìn chăm chú Đường Văn Văn.
Đôi mắt anh đen thăm thẳm, rõ ràng không làm gì nhưng vẫn khiến người ta thấy lạnh tóc gáy. Đường Văn Văn chỉ nhìn trực diện được khoảng chục giây liền bắt đầu lảng tránh ánh mắt ấy theo bản năng.
“Tôi không nói như vậy.” Đợi đối phương chuyển tầm mắt, Tiêu Dương mới lãnh đạm đáp.
Hai tay Đường Văn Văn đặt trên đầu gối, nắm tay vò chặt gấu áo, bả vai cứng đơ, mặt trắng bệch, biểu hiện căng thẳng rất rõ ràng.
Tiêu Dương nhìn Đường Văn Văn chuyên chú, nói đều đều: “Đừng lo. Trả lời câu hỏi của tôi trước đi.”
Đường Văn Văn nhìn lại các tấm ảnh thêm một lượt nữa. Ánh mắt dừng lại ở một khuôn mặt lâu hơn một chút, mặt hơi dại ra. Một lúc sau, Đường Văn Văn mới run run chỉ vào một tấm, nói: “Người này… Tôi từng nghe bạn bè nói… Hắn thường xuyên để ý tôi…”
“Tên hắn là gì?”
Bị hỏi vặn lại, Đường Văn Văn hơi sửng sốt: “Tôi không biết.”
Tiêu Dương không hề tỏ ra ngạc nhiên. Anh gật đầu, xếp các tấm ảnh lại.
“Cô có thể về. Nếu nghĩ ra được thêm điều gì thì hãy liên hệ với chúng tôi.” Giọng Tiêu Dương lành lạnh. “Hiện tại chúng tôi không có chứng cớ ADN và băng ghi hình, tất cả chỉ có thể dựa vào manh mối do các em cung cấp. Muốn đưa kẻ xấu ra trước vành móng ngựa, bất cứ manh mối nhỏ nào đều không được bỏ qua.” Dứt lời, Tiêu Dương nhìn thẳng vào mắt Đường Văn Văn xác nhận, “Rõ chứ?”
Đường Văn Văn gật đầu, vẻ mặt có phần hoảng hốt.
Tiêu Dương dẫn cô bé ra phòng chờ phía ngoài gặp người thân. Ông bà Đường đã sắng sửa đưa con về nhà, Kiều Giai Duyệt vẫn ngồi lại chờ đến tận lúc này, chào tạm biệt Tiêu Dương rồi bước qua kéo tay Đường Văn Văn cùng về.
Hai cô gái cùng trẻ trung xinh xắn, đều là mặt trái xoan dễ thương. Vóc người gầy hao hao nhau, dựa vào nhau còn thêm vẻ cùng yếu đuối mỏng manh. Có lẽ vì rất thân nhau nên hai người đi giầy thể thao đôi giống nhau như đúc.
Tiêu Dương nhìn sang mái tóc.
Chúng là cùng một kiểu.
Tiêu Dương nhíu mày.
Sau khi Đường Văn Văn đi được một tiếng đồng hồ, Nghiêm Thông tới Trường trung học Hợp Thịnh điều tra đã gọi điện về báo cáo.
“Trần Thắng về nhà, có chứng cớ ngoại phạm.” Nghiêm Thông nói. “Còn Phùng Đào… Từ giờ tối vẫn chưa quay về trường. Cậu ta là bạn học lớp kế bên, thường chơi với nhóm bạn bên lớp Đường Văn Văn. Phùng Đào là học sinh mới chuyển trường đến từ năm ngoái, trước đây học ở Hải Nam, ban đầu ở cùng ông bà, sau này thì chuyển hẳn ra thuê phòng trọ ở ngoài.” Đầu dây bên Nghiêm Thông có tiếng đóng cửa xe, “Theo vài người bạn học của cậu ta thì cậu ta thường xuyên giao du với đám lưu manh quanh đây, chuyện tìm được thuốc mê hẳn không khó. Cho nên trước mắt cậu ta là người bị tình nghi nhiều nhất.”
“Ừ.” Tiêu Dương đáp gọn lỏn rồi giao việc. “Cậu và Tiểu Đỗ cùng qua bên đấy dẫn hắn về đồn đi.”
Nghiêm Thông tỏ vẻ hiểu ý rồi đáp: “Ừm, chúng tôi đang trên đường rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Dương bấm tiếp số điện thoại của Kiều Nhân. Chẳng bao lâu thì có người nghe máy, Kiều Nhân hình như đang ăn, nói nhồm nhoàm: “Tiêu Dương?”
“Mặt thế nào rồi?” Tiêu Dương hỏi thẳng.
Kiều Nhân mắc nghẹn: “Thế mà Tiểu Trần vẫn nói à…”
“Cậu ấy là đệ của anh, chẳng lẽ lại nghe lời em à?” Tiêu Dương đáp chẳng nể mặt rồi hỏi lại, “Đỡ sưng chưa?”
“Dạ… Tốt hơn nhiều rồi.” Kiều Nhân lẩm bẩm đôi câu, Tiêu Dương nghe không rõ, “Bác sĩ cho thuốc, em sẽ uống đúng giờ, cố gắng đến lúc gặp lại anh thì mặt mũi đã trở về nguyên trạng.” Kiều Nhân khẽ cười, “Nếu thấy không ổn thì làm nốt bên kia cho nó sưng đều là ok.”
Vẫn còn đùa được cơ mà, có lẽ cũng không để bụng chuyện bị đánh. Tiêu Dương thấy an tâm hơn nhiều, lãnh đạm đáp: “Được đấy.” Sau đó thình lình bổ sung một câu: “Luộc trứng gà là để lăn mặt, đừng có chưa lăn được vài phút đã bóc ăn.”
Kiều Nhân ở đầu bên kia miệng đầy lòng đỏ trứng bị nghẹn ngay lập tức: “Khụ… khụ… vâng ạ.”
Không cần nhìn cũng biết, chắc chắn là bị anh nói trúng rồi.
“Còn có chuyện muốn hỏi em đây.” Tiêu Dương ngừng trêu chọc. “Có phải gần đây Kiều Giai Duyệt hay tìm em vay tiền phải không?”
“Vâng ạ.” Kiều Nhân trả lời, “Mới gần năm nay thôi… Con bé mua tương đối nhiều quần áo mới, có thể là vì có bạn trai nên chú trọng vẻ ngoài hơn.”
“Em gặp bạn trai của con bé chưa?”
“Gặp qua dăm ba lần. Vì thấy tốc độ tiêu tiền của con bé không ổn nên em có đến trường tìm nó.”
Đáp xong xuôi đâu đấy, Kiều Nhân mới giật mình hỏi lại: “Sao vậy ạ?”
Tiêu Dương lặng lẽ liếc nhìn xấp ảnh còn đặt trên bàn, tấm trên cùng chính là hình của Phùng Đào.
“Lát nữa anh gửi một tấm ảnh qua cho em.” Anh nói. “Em xem giúp anh người đấy có phải là bạn trai Kiều Giai Duyệt không nhé.”