“Giai Duyệt, cậu về trường đi.”
Xe dừng lại, Đường Văn Văn khẽ đẩy tay Kiều Giai Duyệt. Hôm nay là ngày thứ sau khi hết đợt nghỉ trung thu, hai người đều là học sinh cuối cấp, cho dù là ban nghệ thuật thì cũng không nên xin nghỉ phép tùy tiện.
“Nhưng tinh thần cậu vẫn chưa tốt…” Kiều Giai Duyệt nhíu mày không nỡ.
Đường Văn Văn mới từ đồn công an về, ít nhất tuần này sẽ không quay lại trường. Nhà họ Đường ở khu đô thị cao cấp, cách trường không xa, trường có kỷ luật rất nghiêm, từ thứ Hai đến thứ Sáu, học sinh không thể tùy tiện ra vào trường cho nên về trường rồi thì không thể ngày ngày đến thăm bạn được, thật sự thấy không yên lòng.
Đường Văn Văn xoay mặt nhìn chỗ khác mà không nhìn Kiều Giai Duyệt, khẽ gỡ từng ngón tay của Kiều Giai Duyệt ra: “Cậu về đi.”
“Văn Văn…” Kiều Giai Duyệt cảm thấy sự lảng tránh của cô bạn, đang định nói thêm mấy câu thì chú Đường nãy giờ vẫn ngồi chỗ ghế lái quay đầu lại xen ngang: “Thôi, cháu về trường đi học đi, Giai Duyệt. Vừa lúc để Văn Văn có thời gian yên tĩnh một mình, cô chú sẽ quan tâm bạn ấy, cháu cứ yên tâm.”
Dì Đường vốn không tỏ thái độ gì, nghe chồng nói đến đây thì bỗng nhiên mở cửa xuống xe, hầm hầm đi bộ một mình về khu nhà ở, mặc kệ chồng con ngồi lại trên xe.
“Này, bà…” Chú Đường ngạc nhiên trước thái độ của vợ. Đường Văn Văn thì ngược lại, thản nhiên nhìn tất thảy, không nói một lời.
“Chuyện này… Chú không cần tiễn cháu nữa, cháu tự về trường ạ.” Kiều Giai Duyệt nhạy bén cảm thấy không khí kỳ lạ của nhà họ Đường, phần nào hiểu ra mình không được hoan nghênh nên đành quyết định rời đi, liếc nhìn Đường Văn Văn thêm một lượt nữa dặn dò: “Văn Văn, cậu nghỉ ngơi cho khỏe.”
Nói xong, không đợi chú Đường khách sáo thêm câu nào, Kiều Giai Duyệt đã mở cửa xuống xe, rời đi.
Đường Văn Văn vẫn lặng lẽ ngồi ở ghế sau, không hề quay đầu tiễn bạn, dùng lực chà sát chỗ cánh tay mà Kiều Giai Duyệt chạm qua đến tận khi cả da tay và mu bàn tay đều ửng đỏ, nước mắt dồn thành từng giọt trào ra, lăn dài trên má.
Chú Đường nhìn con gái qua gương chiếu hậu, âm thầm thở dài rồi rút chìa khóa xe, dịu dàng nói: “Văn Văn, xuống xe đi con.”
Cô bé không đáp lại nhưng vẫn mở cửa xuống xe.
Sau khi về nhà, Đường Văn Văn tự giam mình trong phòng ngủ. Giờ đã tận giờ chiều. Cả nhà chưa có một ai được ăn cơm trưa. Bà Đường nhanh tay đảo qua vài món rồi qua phòng gọi con gái xuống ăn cơm. Đương Văn Văn không muốn ăn, vùi mình trên giường, một lát sau thì có tiếng cha mẹ cãi vã vọng tới.
“Đều là lỗi của ông! Nếu không phải ông vác con rơi ở ngoài về nhà thì sao tôi phải gửi Văn Văn vào ký túc? Giờ con xảy ra chuyện, ông muốn tôi còn thế nào nữa?!”
“Bà đừng có giận cá chém thớt! Đây là lỗi của tôi à?! Lúc trước tôi đã gàn rồi, đừng để Văn Văn vào ký túc, không phải bà chính là người khăng khăng làm theo ý mình hay sao?! Để Văn Văn làm quen với Quân Quân thì con bà sẽ bị hại à?!”
“Ông đang trách tôi đấy hả?! Ông đau lòng cho cái loại con rơi đấy phỏng?! Cho nên vừa thấy Kiều Giai Duyệt là ông lại nhớ thương cái thằng con rơi con vãi của ông có phải không?! Con gái ông mới học cấp , cả đời thế là bị hủy hết, ông có biết không?! Giờ vẫn còn lòng dạ nghĩ tới con trai ông à?!”
“Đừng có há mồm ra là rơi với vãi! Bà có biết lý lẽ không thế?!”
“Tôi không biết lý lẽ?! Ngoại tình là ông, nuôi con rơi cũng là ông, sao lại biến tôi thành người vô lý?!”
Cãi nhau càng cãi càng to, tiếng bàn ghế xô ngã uỳnh uỳnh, bát đũa vỡ loảng xoảng, cho dù cách một bức tường vẫn khiến từng sợi dây thần kinh trong đầu Đường Văn Văn giật bần bật. Đường Văn Văn nằm co quắp, lủi sâu vào trong chăn, nước mắt chảy ra ướt đẫm cả chăn đệm.
“Được… Giỏi lắm! Nếu ông chỉ quan tâm thằng con rơi của ông, không quan tâm Văn Văn, vậy thì chúng ta ly hôn!”
Phòng khách lặng ngắt trong giây lát rồi có tiếng ông Đường quát ầm ầm.
“Bà đừng có được voi đòi tiên!”
“Hiện tại ai mới là người được voi đòi tiên?!”
Đường Văn Văn chết lặng. Cô bé lê lết rời giường, ngồi xuống bàn học, tháo tấm ảnh gia đình ba người họ và tấm chụp chung với Kiều Giai Duyệt, cô bạn thân nhất, từ trong khung ảnh ra.
Đường Văn Văn lấy kéo từ trong ngăn kéo, cắt ông Đường ra khỏi tấm ảnh gia đình. Sau đấy ngây ngốc nhìn tấm ảnh kia, lách kéo cắt tấm hình đôi thành hai, mỗi người một nửa.
Cùng lúc này, Kiều Giai Duyệt sau khi xuống xe thì không trở về trường. Tâm tư cô bé rối bời, không có lòng dạ nào về trường đọc sách. Kiều Giai Duyệt bắt xe bus đến chỗ Phùng Đào trọ, trong bụng chứa đầy lời muốn nói, chỉ mong nhanh nhanh gặp được bạn trai để xả ra. Kiều Giai Duyệt biết Phùng Đào không đến trường suốt hôm nay nên hẳn là anh ấy đang ở nhà.
Kiều Giai Duyệt gõ cửa rất lâu nhưng không có người đáp lại nên đâm hoảng.
Có phải cậu ấy đi học? Hay là ra ngoài cùng đám côn đồ kia?
Nghĩ đến khả năng thứ hai, một bụng ấm ức của Kiều Giai Duyệt lại đầy thêm chút nữa. Rõ ràng đã đồng ý sẽ không giao du với bọn côn đồ ấy nữa, tại sao nói lời không giữ lời gì hết?
Kiều Giai Duyệt đập cửa lớn tiếng hơn vẫn không gọi được Phùng Đào ra mở cửa nhưng lại gọi được hàng xóm của anh ta ló đầu ra, là một thanh niên đang ở trần, đầu bù tóc rối, vẫn còn đang ngáp ngủ, có vẻ như là bị đánh thức, hí mắt mãi mới nhìn thấy Kiều Giai Duyệt đang đứng trước cửa nhà Phùng Đào.
“Cô tìm Phùng Đào hả?” Giọng anh ta nóng nảy, “Thằng đấy bị cảnh sát dẫn đi rồi.”
Kiều Giai Duyệt trợn tròn mắt: “Gì cơ?”
Người hàng xóm không định nhiều lời thêm, phẩy tay: “Đừng có gõ nữa, không là tôi gọi bảo vệ dưới nhà lên đấy.” Nói rồi đóng sầm cửa lại, không để Kiều Giai Duyệt kịp nói năng gì.
Tiếng từng lớp cửa đóng lại khiến Kiều Giai Duyệt tỉnh lại, ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới nhà đón xe bus đến đồn cảnh sát.
Đây là lần thứ hai trong ngày Kiều Giai Duyệt đến đồn cảnh sát, vội vã chạy tới rồi không biết phải làm gì tiếp, hoảng loạn nhìn xung quanh, chân tay luống cuống không biết tìm ai để hỏi. May là đúng lúc ấy Tiểu Trần đi ngang qua, thấy cô bé lơ ngơ đứng đó có vẻ quen mặt nên lại hỏi: “Cô bé, em đến tìm người hay báo án?”
“Anh cảnh sát!” Kiều Giai Duyệt thấy người tới là cảnh sát, như người chết đuối vớ được cọc, vội túm lấy tay áo tiểu Trần, lắp bắp nói, “Em, em nghe nói bạn trai bị bắt tới… Em muốn biết anh ấy đang ở đâu? Phạm tội gì?”
Tiểu Trần rất quen thuộc với tình huống này, vỗ vai động viên: “Bình tĩnh đi em, bạn trai em tên gì?”
“Phùng Đào.”
Tiểu Trần lập tức thay đổi sắc mặt. Phùng Đào? Đó không phải là nghi phạm Nghiêm Thông và tiểu Đỗ vừa bắt về đồn hay sao? Nhìn kiểu trang điểm của đối phương thì áng chừng là nữ sinh trung học, vì thế không đáp mà hỏi ngược lại: “Cha mẹ cậu ta không đi cùng em à?”
Kiều Giai Duyệt mím môi lắc đầu.
Vậy thì không được. Tiểu Trần nghĩ.
“Là thế này, Phùng Đào bị tình nghi có liên quan đến vụ án cường bức liên hoàn, chúng tôi đang thẩm vấn.”
Mặt Kiều Giai Duyệt trắng bệch như tờ giấy, còn kinh dị hơn cả khi nãy.
“Là… vụ án của trường trung học Hợp Thịnh ạ?”
Ồ? Biết hả?
“Cô là thế nào…”
Tiểu Trần vừa định hỏi han một chút, nói không chừng cô bé này biết được chuyện gì thì còn phải giữ lại hỗ trợ điều tra. Ai dè còn chưa nói hết câu, Kiều Giai Duyệt đã thình lình níu chặt tay anh ta, có vẻ cực kỳ kích động: “Tôi, tôi có thể gặp cảnh sát Tiêu không?! Chính là Tiêu Dương!” Dường như thấy yêu cầu này hơi kỳ lạ bèn bổ sung ngay, “Tôi là em của bạn gái anh ấy, tôi có chuyện quan trọng muốn nói!”
“Ồ? Cô là em gái của luật sư Kiều?” Quan hệ này trèo cao đây.
Đòi gặp Tiêu Dương lúc này nhất định là muốn xin xỏ cho Phùng Đào, nhưng mà cửa sau đâu có dễ đi như vậy, Phùng Đào đang là nghi phạm, cho dù có là Kiều Nhân thì Tiểu Trần cũng không thể dẫn đi gặp Tiêu Dương được. Ngẫm nghĩ một lát rồi anh ta đáp qua loa: “Vậy cô chờ ở đây, đợi anh ấy xong việc tôi sẽ dẫn cô đi gặp.”
Ai biết được khi nào Tiêu Dương xong việc chứ, chẳng biết chừng lúc ấy Phùng Đào đã bị bỏ tù rồi cũng nên.
Kiều Giai Duyệt đương nhiên hiểu rõ ngụ ý của đối phương, không lãng phí thời gian nấn ná ở đây nữa, chạy thục mạng ra khỏi đồn công an, mặc cho Tiểu Trần ở sau lưng gọi thế nào cũng không quay đầu. Tiểu Trần không đuổi theo.
Sau này sẽ báo lại chuyện này cho Tiêu Dương, anh ta nghĩ, gần đây luật sư Kiều gặp nhiều chuyện không hay thế nhỉ?
Trong lúc Tiểu Trần đang nghĩ lan man thì bên trong phòng thẩm vấn, mọi chuyện đang rơi vào cục diện bế tắc. Từ khi bị bắt vào đây, ngoài câu “Không phải tôi làm” thì không hé răng khai bất kỳ điều gì. Mặc cho Nghiêm Thông đe dọa thế nào, cậu ta vẫn giữ cái dáng vẻ khinh khỉnh bất cần đời ấy.
Thằng nhóc này chẳng coi cảnh sát ra gì..
“Nếu không phải cậu làm,” Nghiêm Thông gõ bàn, mắt không ngừng quan sát thay đổi trên khuôn mặt nghi phạm, “Vậy thì lời nói của cậu lấy gì chứng minh? Nhân chứng hay vật chứng đều được.”
Phùng Đào cúi đầu không đáp. Cổ cậu ta có đeo một chuỗi xích vàng, chắc là đồ gia bảo, giá trị xa xỉ. Thẩm vấn liền hai tiếng đồng hồ, lúc mới bị bắt cậu ta còn có chút lo lắng, sau khi nghe nói bị bắt vì dính vào án cưỡng bức thì tâm thế thư thái hẳn ra. Có thể thấy, cậu ta bình tĩnh như vậy là bởi hoặc vì có hậu thuẫn đủ cứng chống lưng, hoặc vì cậu ta quả thực vô tội, không thẹn với lương tâm.
“Phùng Đào, cậu nên biết, không phải cậu không nói gì thì chúng tôi không có cách bắt cậu. Cậu đã đủ tuổi rồi, chỉ cần chúng tôi tìm được chứng cứ, cậu không còn cơ hội hưởng khoan hồng nữa đâu.” Nghiêm Thông nói, “Nếu cậu thành khẩn phối hợp, chúng tôi còn có thể giúp cậu.”
Phùng Đào nhếch mép cười, đầu ngoẹo sang một bên nhưng không có vẻ gì là muốn mở miệng.
Nghiêm Thông quay đầu nhìn Tiểu Đỗ. Tiểu Đỗ thở dài đứng dậy ra khỏi phòng thẩm vấn. Sau đấy Tiêu Dương bước vào.
Không thể phủ nhận, chỉ riêng tầm cao, Tiêu Dương đã có sức áp bức người khác hơn Nghiêm Thông và Tiểu Đỗ. Anh ta chỉ lừ lừ đi vào, không nói một lời mà vẫn khiến Phùng Đào phải quay đầu nhìn.
Cho tới lúc ngồi xuống bàn thẩm vấn, Tiêu Dương không hề nhìn Phùng Đào lấy nửa con mắt, ung dung gác cẳng tay lên mặt bàn, mười ngón tay đan cài vào nhau.
“Phùng Đào.” Tiêu Dương nghênh đón ánh mắt của đối phương, bình tĩnh gọi tên cậu ta, “Hiện tại chúng tôi có đầy đủ lý do để nghi ngờ những vụ án cưỡng bức này mục tiêu thực sự là Kiều Giai Duyệt.”
Lời vừa dứt, mặt Phùng Đào liền biến sắc.
Đây là lần thứ hai Nghiêm Thông thấy sắc mặt cậu ta đại biến như vậy. Phùng Đào cứ như ăn phải thuốc nổ, từ dáng vẻ ung dung không sao cả phút chốc đùng đùng quát lớn: “Mày nói cái gì?!”
Tuy lời này của Tiêu Dương khiến ngay cả Nghiêm Thông còn phải giật mình nhưng chung quy bọn họ đã đạt được mục đích.
Tiêu Dương không chỉ khiến Phùng Đào mở miệng mà còn nắm giữ quyền chủ động trong đối thoại.