Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
May là sau một tháng, Kiều Nhân đã trở về được cân nặng lúc đầu.
X là một thành phố miền Nam. Những ngày thu tháng Mười Một đã qua, hiện giờ là tháng Mười Hai, tháng của mùa đông. Đến Giáng sinh, nhiệt độ đã hạ xuống mức thấp nhất trong năm. Kiều Nhân không thể không lôi áo lông trong tủ ra mặc.
Dù sao thành phố X vẫn ở vùng ôn đới nên nhiệt độ không đến nỗi xuống dưới , chẳng thế mà có mấy người đẹp không sợ lạnh vẫn dám mặc váy ngắn mà không lo bị đóng băng. Cô phải mặc một chiếc quần legging dầy, quần soóc màu be, áo đen cổ lọ và áo phao cổ lông màu đỏ từ nhà rồi mới đi ra ngoài.
Thẩm Yến Phương vốn luôn là người xuề xòa. Trước đây bà thậm chí không mừng sinh nhật, hàng năm Kiều Nhân đều phải tự mua quà sinh nhật đến, dần dần mới thành nếp cả nhà mừng sinh nhật cùng nhau. Năm nay Kiều Nhân vẫn chuẩn bị quà như mọi năm rồi đến nhà Thẩm Yến Phương và Giang Thành Duy, sẵn sàng tinh thần một ngày phục vụ.
Không ngờ khi đến đây, trong nhà còn có một người khách lạ nữa.
“Nào lại đây! Kiều Nhân, giới thiệu một chút, đây là con trai một người anh em của chú Giang, Hà Sùng.” Giang Thành Duy vừa đón cô ở cửa liền lập tức kéo cô vào phòng khách hồ hởi giới thiệu rồi quay qua cười cười nói nói với Hà Sùng, “Tiểu Hà à, đây chính là Kiều Nhân.”
Hà Sùng quay sang cười lịch sự với Kiều Nhân: “Xin chào.”
Anh ta đứng lên từ lúc thấy Kiều Nhân vào cửa, không vội vàng hấp tấp, rất hiểu lễ giáo, tuổi ngoài hai mươi, vóc người rắn rỏi, cao chừng mét tám, khuôn mặt gầy, mặt mũi dễ coi, nhất là mắt, rất đẹp, chỉ khẽ cười thôi đã đủ đốn tim người khác rồi.
“Xin chào.” Kiều Nhân gật đầu cười đáp lễ. Cô soi kỹ người đàn ông ưa nhìn này rồi lại nhìn sang khuôn mặt tươi như hoa của chú Giang, trong đầu chợt bừng tỉnh: e là chú Giang sắp xếp gặp mặt rồi…
“Hai đứa tuổi sàn sàn nhau, chắc hẳn có rất nhiều chuyện để nói!” Giang Thành Duy bảo hai người cùng ngồi, nhìn qua thấy hai bình mật ong Kiều Nhân đang xách, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ồ, cái này là mang cho mẹ hả?” Ông nhớ là sáng nay chuyển phát nhanh đã chuyển tới một cái gối mát xa rồi mà, “Không phải đã có gối mát xa rồi sao, sao còn mang theo quà tới nữa?”
Mật ong là Tiêu Dương nhờ người lấy từ tận trại nuôi ong về, vừa đủ cân. Vì đã thống nhất ngày mai sẽ công khai quan hệ của người với mẹ nên Tiêu Dương mới đưa mật ong cho cô tới làm quà biếu. Hiện tại không tiện nói đây là quà của ai nên Kiều Nhân đành cười trừ: “Quà chẳng khi nào là quá nhiều ạ.” Tiếp theo là phải đánh bài chuồn, “Mẹ đang trong bếp ạ? Cháu qua giúp mẹ.”
Giang Thành Duy không ép cô ngồi tiếp. Kiều Nhân gật đầu chào Hà Sùng rồi xách mật ong vào bếp. Sắp đến giờ cơm trưa, Thẩm Yến Phương đang đứng nhặt rau cạnh bồn rửa chén, Kiều Nhân đi dép lê chạy vào, ôm mẹ cười hớn hở: “Mẹ! Sinh nhật vui vẻ ạ!”
“Làm gì kỳ thế, tưởng mình còn nhỏ lắm à? Ôm chặt chết mất… Lại mang gì tới nữa đấy? Mật ong à?”
“Vâng, mua tận vườn ạ, hàng xịn đấy.” Kiều Nhân nhanh tay đưa cho mẹ, “Là mật hoa táo, bổ dạ dày. Dạ dầy của mẹ không tốt mà.”
Tiếng là vì sinh nhật mình nhưng thấy con gái tiêu nhiều tiền như vậy, bà vẫn xót lắm. Dẫu sao cũng là tấm lòng của con nên bà chẳng nỡ mắng nhiều: “Chậc chậc, sao mua đồ mắc vậy. Được rồi, để ở đấy đi.”
Kiều Nhân vâng vâng dạ dạ đặt bình mật ong vào góc bếp sát tường, vừa giúp mẹ nhặt rau vừa tán gẫu: “Mẹ, Hà Sùng ngoài kia… không phải là chú Giang lôi đến đây cho con gặp mặt đấy chứ?”
“Đúng thì sao? Còn không phải là nên vậy à?” Trên đời có ai hiểu con gái hơn mẹ, Thẩm Yến Phương vừa nghe đã hiểu ngay ý tứ của con, mặt lộ vẻ không vui, “Con chia tay Tiểu Trịnh đã gần năm nay rồi mà chẳng thấy con tìm người mới gì cả, mẹ và chú Giang không thu xếp thì còn đợi ai lo thay cho con nữa?”
Kiều Nhân cười híp mắt, nào dám chọc mẹ giận, cọ khuỷu tay mẹ lấy lòng rồi giải thích: “Không phải mẹ bảo vẻ ngoài ưa nhìn không đáng tin hay sao? Mặt mũi Hà Sùng rất dễ nhìn, không có cảm giác an toàn gì hết…”
“Đã giới thiệu cho con, con còn kén cá chọn canh à!” Thẩm Yến Phương quay đầu lại lườm, miệng thì mắng, tay vẫn làm rau thoăn thoắt, “Đừng có đoán mò, Hà Sùng đấy có bạn gái rồi. Sớm nay chú Giang con tình cờ gặp người ta, đã lâu không gặp nên mới mời về nhà dùng cơm.”
“Ồ ồ…” Biết không phải là xem mặt, Kiều Nhân rất vui, ôm tay mẹ đẩy bà về phía phòng khách, “Vậy mẹ nhanh qua phòng khách nghỉ đi, chuyện bếp núc cứ để con lo, đảm bảo bữa trưa nay khiến mẹ vừa lòng!”
Lời này của Kiều Nhân đương nhiên không phải nói khoác, ở cùng Tiêu Dương mấy tháng, tài nấu nướng của cô đã tiến bộ không ít. Cho nên đến bữa cơm, không chỉ Hà Sùng và Giang Thành Duy khen ngon mà đến khó tính như mẹ cô cũng phải thừa nhận sự tiến bộ này.
Sang chiều, Hà Sùng xin phép ra về, Kiều Nhân cùng mẹ và chú Giang ra ngoài đi dạo, chọn mua vài bộ đồ mới rồi cùng ăn tối ở ngoài. Sau khi chở họ về tận nhà, Kiều Nhân không theo lên lầu, giữ Thẩm Yến Phương lại, nói rào trước: “Mẹ, tối mai con dẫn một người đến gặp hai người đấy.”
Thẩm Yến Phương sửng sốt: “Bạn trai à?”
Kiều Nhân cười toe toét, đút hai tay vào túi áo cho ấm, khẽ gật đầu.
“Ôi chao, con…” Mắt bà mở to, đương nhiên là rất kinh ngạc rồi, “Con tìm được đối tượng sao không sớm nói với mẹ chứ!” Bà trách, “Tên gì? Bao tuổi? Tính tình thế nào? Làm việc ở đâu? Quen lâu chưa?”
“Mới năm tháng.” Kiều Nhân chỉ trả lời câu hỏi sau cùng, nháy mắt ra vẻ thần bí, “Mẹ gặp rồi đấy. Mai anh ấy đến mẹ sẽ biết.”
“Mẹ đã gặp?” Thẩm Yến Phương suy nghĩ hồi lâu nhưng cùng lắm chỉ có thể nghĩ ra Chu Thừa Trạch, cảm thấy không chắc chắn lắm, nhìn con gái hỏi, “Không phải con thật sự quay lại với tiểu Chu đấy chứ?”
“Đến mai là mẹ biết thôi.” Kiều Nhân kiên quyết giữ bí mật để Thẩm Yến Phương không đoán ra Tiêu Dương. Cô khẽ đẩy tay, ý nói mẹ nhanh lên nhà đi, “Mẹ nhớ ngủ sớm đi nhé.”
Thẩm Yến Phương bị tin tức bom tấn của cô con gái làm cho đầu óc mụ mị, nhìn ngó lưỡng lự, vừa đi vừa nghiêng người ngoái lại tạo thành một dáng đi hao hao cua bò ngang, trông khá buồn cười. Đi được dăm ba bước, bà bỗng giật mình, quay ngoắt người lại nhìn Kiều Nhân: “Ôi, mai mẹ biết nấu món gì được?”
Hỏi xong còn dặn dò thêm: “Cả con nữa, định mấy giờ đến? Trước khi đến phải gọi điện cho mẹ nhé…”
“Vâng, con biết rồi. Để con đi chợ cho, không sao hết.” Kiều Nhân phẩy tay, “Mẹ lên nhanh đi ạ. Đừng để chú Giang phải chờ ngoài hành lang lâu.”
Thẩm Yến Phương thong thả gật đầu, xoay người lên nhà.
Kiều Nhân đứng tại chỗ nhìn mẹ đi khuất mới rời đi. Hôm nay Tiêu Dương trực đêm nên cô không qua nhà anh mà về thẳng nhà mình, tắm rửa rồi chui vào trong chăn nằm. Cuối năm, văn phòng luật có không ít việc vặt cần giải quyết. Hai tuần gần đây có bận hơn độ trước một chút, cô còn bị cảm nhẹ nên sắc mặt không tốt lắm. Giờ mới rảnh nghỉ ngơi nên cô đắp mặt nạ rồi ngủ một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau, Kiều Nhân uể oải duỗi lưng, sắp đến giờ Tiêu Dương về rồi nên nhanh chóng thay đồ định sang bên nhà làm bữa sáng cho anh.
Lúc mở cửa nhà thì thấy có thứ gì đó chặn ngoài cửa làm cô giật nảy mình, cúi đầu nhìn mới té ngửa là Chu Thừa Trạch, sao mới sớm ra đã ngồi ở đây rồi chứ? Chắc anh ta không ngờ cô sẽ bất ngờ mở cửa nên gáy bị cụng nhẹ, vừa xoa đầu vừa đứng lên, mặt còn đầy vẻ mơ màng.
“Kiều Nhân.” – Anh ta gọi.
“Chu Thừa Trạch?” Kiều Nhân đứng cạnh cửa, tay vẫn giữ chặt nắm đấm cửa, nhất thời không thể nghĩ ra có chuyện gì, “Anh ngồi đây lâu chưa? Sao không gọi cửa?”
Anh ta mặc một chiếc áo khoác hai hàng cúc màu xám tro, thật có phong thái của người tài hoa, nền nếp, khuôn mẫu. Có điều, hẳn là do đứng ở cửa quá lâu nên tay chân cứng đờ, chóp mũi ửng đỏ, sắc mặt rất tệ, thoáng vẻ buồn ngủ, đôi mắt mơ màng.
“Anh sợ làm phiền giấc ngủ của em.” Anh ta thoáng ngập ngừng, khẽ cau mày như đang vắt óc để nghĩ ra vì sao mình đến đây, “Trần Mẫn Di nói mấy hôm nay em rất mệt, lại còn bị cảm lạnh nữa…” Vừa nói anh ta vừa đưa túi bóng trong tay cho cô, “Anh nghĩ hôm qua là sinh nhật dì nên chắc em vẫn chưa có thời gian đi mua thuốc cúm.”
Kiều Nhân cầm lấy túi, cả cái túi to đấy đều là thuốc: từ thuốc cảm đến trị ho, hạ sốt, coi như đủ cả chất lẫn lượng, có trị cảm nặng cũng được. Kiều Nhân không biết phải gọi tên cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì nữa.
Thực ra Kiều Nhân đã sắp khỏi rồi. Mấy hôm nặng nhất trùng vào đúng lúc Tiêu Dương đang bận phá án, không có thời gian về nhà, lúc nói chuyện điện thoại, anh thấy giọng cô nghèn nghẹt nên hỏi có phải cô bị cảm không, cô sợ anh lo nên cười bảo là không, tại xem phim nên khóc thôi. Bệnh cảm muốn khỏi phải mất thời gian, có dăm bận Kiều Nhân bận đến nỗi không đi mua nổi thuốc thì tận vài tuần vẫn chưa khỏi được.
Tiêu Dương không biết nhưng Chu Thừa Trạch trước đây biết và đến giờ vẫn nhớ.
“Sao anh đến mà không nhắn tin trước chứ?” Kiều Nhân cúi đầu lấy di động ra kiểm tra chỉ để tìm một chủ để khác tiếp tục câu chuyện, chẳng ngờ lại có tin nhắn thật. Kiều Nhân kiểm tra giờ tin nhắn tới, không khỏi giật mình hỏi: “Anh đến lúc mấy giờ vậy? Không phải là ngồi ở cửa cả đêm đấy chứ?”
Sặc mặt Chu Thừa Trạch vẫn tệ như trước, hơi hoảng hốt một chút, không đáp thẳng mà chỉ lắc đầu nói: “Em nhớ uống thuốc đúng giờ.” Nói rồi đưa tiếp một túi khác cho cô, “Anh còn mang một ít bánh cuộn Lư đả cổn và bánh sơn tra… Nếu thấy nhạt miệng, em có thể nếm một chút.”
Lư đả cổn và bánh sơn tra là hai thứ mà hồi còn học đại học ở Bắc Kinh Kiều Nhân thích ăn nhất. Chu Thừa Trạch vốn là một người mù bếp núc, nhiều năm mới gặp lại, giờ anh ta đã thực sự học được cách làm mọi món cô thích rồi. Đến mù còn thấy tấm lòng nhớ mãi khôn quên của anh ta.
Kiều Nhân nhìn túi đồ điểm tâm thấy hơi khó nghĩ nhưng rồi lại mềm lòng trước dáng vẻ đông cứng vì lạnh của anh ta: “Vụ anh trai anh tôi chỉ là tiện thì giúp, chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm, anh không cần phải cảm tạ gì cả.”
Chu Thừa Trạch nhìn cô, đôi mắt không hề che dấu sự thất vọng, anh ta mấp máy môi: “Đây không phải là vì cảm ơn em.”
Kiều Nhân cảm thấy rất khó xử, đã bắc thang rồi mà người vẫn không chịu trèo xuống, chắc trên đời chỉ có Chu Thừa Trạch mà thôi…
Chu Thừa Trạch thấy dáng vẻ hiện giờ của mình chẳng ổn chút nào, không tiện nấn ná lại lâu, đưa hết đồ cho cô xong bèn gật đầu: “Anh đi đây, em chú ý sức khỏe nhé.”
Dứt lời, anh ta xoay người xuống lầu, bước đi hơi lảo đảo khiến Kiều Nhân rất xót xa. Ngày còn học đại học, khi hai người còn bên nhau, ngay từ đầu đã là vì cô cảm thấy Chu Thừa Trạch là một người cần được chăm sóc. Anh ta ít nói, hay xấu hổ, thành tích xuất chúng, xung quanh toàn là những người nghiên cứu về hóa học, nói không chừng có một ngày sẽ bị người ta hạ độc vì đố kị cũng nên. Từ lúc hai người chính thức qua lại, Kiều Nhân luôn chăm nom anh, theo lời Hoàng Linh thì, giống như mẹ già đang chăm nom con trai vậy.
Có điều cứ chăm sóc mãi rồi dần dà nảy sinh tình cảm. Kiều Nhân chưa bao giờ là người mơ mộng ảo tưởng, ngày ấy qua lại với Chu Thừa Trạch lâu như vậy, thật sự cảm thấy anh là người trung thực, bác học, đáng yêu, là người có thể bên mình một đời. Nếu họ không chia tay, có lẽ hai người đã kết hôn, có khi con đã , tuổi rồi.
Chuyện tình cảm năm ấy, rồi chuyện anh đưa thuốc hôm nay, dù giờ hai người không còn là người yêu của nhau nữa, Kiều Nhân cũng không thể để kệ anh ta đi như vậy được.
“Chờ một chút! Chờ một chút!” Cô kéo tay anh lại, sờ thử trán, quả nhiên là bị sốt: “Nóng rần rần rồi.”
Đặt hết đồ trong tay lên tủ giầy, cô thay giầy: “Tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Chu Thừa Trạch muốn nói không cần nhưng nhìn dáng người cô khom lưng đổi giày thì đáy lòng lại mềm nhũn, cuối cùng không mở miệng nổi.
Kiều Nhân chưa quên chuyện Tiêu Dương sắp về, thay giầy xong vừa cùng Chu Thừa Trạch xuống lầu vừa lấy di động soạn tin nhắn giải thích tình hình để Tiêu Dương hay. Cô cúi đầu chăm chú soạn tin nhắn nên không nhận ra Chu Thừa Trạch đi trước đã dừng bước, đến khi gửi tin nhắn đi, nghe thấy chuông báo tin nhắn đến mớ giật mình ngẩng đầu.
Chu Thừa Trạch đứng ở chiếu nghỉ của cầu thang lên lầu hai, lặng thinh nhìn bên dưới tầng. Kiều Nhân nhìn theo thì thấy Tiêu Dương.
Anh tựa vào một bên cầu thang, mặc áo khoác cảnh sát mùa đông dầy dặn, điếu thuốc trên tay đã cháy sắp hết, không biết là đã đứng ở đây bao lâu rồi. Anh không tỏ thái độ gì qua nét mặt, nghe thấy tiếng bước chân đến gần cũng chỉ dửng dưng nhìn Kiều Nhân rồi lại nhìn sang Chu Thừa Trạch.
Hành lang nhỏ hẹp, đứng ở đây chắc có thể nghe rõ ràng những gì họ vừa trao đổi với nhau.
“Tiêu Dương.” Kiều Nhân cười, âm thầm cảm thấy thật may mắn vì mình đã gửi tin nhắn cho anh, còn sợ chưa đủ nên giải thích thêm, “Em vừa mới gửi tin nhắn cho anh, Chu Thừa Trạch bị sốt, em đang định đưa anh ta đi bệnh viện.”
Tiêu Dương nhìn cô: “Ừ.”
Anh dập tắt tàn thuốc, hất cằm nói tiếp: “Anh lái xe.”
Sau đó anh quay đầu đi trước, lúc ngang qua thùng rác công cộng dưới nhà, tiện tay ném túi thuốc cảm mới mua trong tay vào đó.
——————
Chú thích:
Áo khoác xám hai hàng khuy của Chu Thừa Trạch:
Bánh cuộn Lư đả cổn: 驴打滚, nghĩa đen nôm na là bánh cuộn thịt lừa, tuy nhiên đây là một loại bánh nếp chay nhân đậu đỏ, đường nâu, là một trong món ăn vặt nổi tiếng của Bắc Kinh, theo baike thì tên tiếng Anh của nó là Fried chop rice cake, còn có một tên khác là Rolling Donkey hay Lv Da Gun. Cái tên bánh thịt lừa khá lừa tình xuất phát từ chính vẻ ngoài trông như một cuộn thịt của chiếc bánh này. Về chuyển ngữ: mình đã thử search từ khóa bánh thịt lừa, bánh lừa,.. nhưng không ra được bánh này nên mặc dù rất muốn để tên bánh thịt lừa nhưng mình đành để tên phiên âm Hán Việt, hy vọng chiếc bánh dễ thương này sẽ sớm có một cái tên tiếng Việt thực sự.
Bánh sơn tra: 山楂糕 là một loại bánh dân gian phổ biến ở miền Hoa Bắc, bao gồm cả ở Bắc Kinh, được làm từ nước ép sơn tra, đường và lá thạch, vẻ ngoài mịn, có vị chua chua ngòn ngọt, vừa thơm ngon vừa có giá trị chữa bệnh.