Suốt quãng đường đến bệnh viện, bầu không khí trong xe rất bất thường.
Chu Thừa Trạch chủ động ngồi ở hàng ghế sau, anh ta lịch sự cảm ơn Tiêu Dương nhưng Tiêu Dương đáp “Không cần” hết sức thờ ơ. Vì Tiêu Dương đang ở đây nên Kiều Nhân quyết định ngồi ghế cạnh ghế lái với anh chứ không ngồi ở hàng ghế sau cùng Chu Thừa Trạch. Cô gọi điện cho Trịnh Thiên Dực, quay đầu hỏi tình trạng của Chu Thừa Trạch dăm đôi câu, Chu Thừa Trạch chỉ lắc đầu, mặt mũi tái nhợt.
Sau khi đến bệnh viện, họ lập tức đi lấy số, bác sĩ thăm khám chẩn đoán là thiếu dinh dưỡng dẫn đến thiếu máu và bị cảm nặng. Ngoài uống thuốc còn phải truyền dịch, bình thường phải chú ý ăn uống đủ chất, cân bằng dinh dưỡng.
Trịnh Thiên Dực vẫn chưa tới, Kiều Nhân phải tranh thủ lúc Chu Thừa Trạch đang truyền dịch đi lấy thuốc hộ anh ta. Chỉ còn Tiêu Dương ở lại với Chu Thừa Trạch, phòng bệnh hơi ồn, tiếng người lớn ho, trẻ nhỏ khóc, tiếng ngáy lẫn trong tiếng nói chuyện rì rầm.
Hai người đàn ông im lặng nhìn nhau.
Vóc người cao ráo và nhất là bộ cảnh phục của Tiêu Dương thu hút sự chú ý của nhiều người. Vậy nên anh đành phải kiếm chỗ trống cạnh Chu Thừa Trạch để ngồi xuống, quen tay định lấy thuốc ra hút nhưng vì đây là bệnh viện nên đành thôi, rút tay lại, ngồi im lặng. Tầm bảy giờ sáng, gần như cứ mỗi phút y tá lại gọi tên một bệnh nhân để tiêm, công việc hết sức bận rộn.
Phòng truyền dịch còn có người nhà bệnh nhân đi theo nên chỗ này càng thêm chật chội.
Chu Thừa Trạch từ Bắc Kinh đến thành phố phương Nam xa lạ này làm việc, là người không quảng giao, sau khi Trần Nguyệt Hồng quay về nhà ở miền Đông Bắc thì người anh ta có thể nhờ cậy lúc khó khăn chỉ còn mỗi Trịnh Thiên Dực, tính thêm cả Kiều Nhân là bạn gái cũ thì vẫn chưa được người. Tiêu Dương càng nghĩ càng cảm thấy người đàn ông này đã liều lĩnh biết bao mới dám vì Kiều Nhân mà rời Bắc Kinh chuyển đến đây.
Khách quan mà nói Chu Thừa Trạch quả thật đáng được người ta đồng tình, có điều trong đó không có Tiêu Dương.
Một người đàn ông tuổi độc thân, lại còn dinh dưỡng không đầy đủ dẫn đến thiếu máu, chỉ bị cảm lạnh một chút mà đã ốm yếu đến vậy, có thể thấy sức đề kháng kém cỏi, thói quen sinh hoạt bình thường cũng không tốt. Đương nhiên, kiểu người làm khoa học như Chu Thừa Trạch, việc quên ăn cơm hay thể chất kém không hề hiếm gặp. Tiêu Dương không kỳ thị nhưng cũng chẳng có ý kiến gì.
Chỉ cần người không đụng đến anh thì anh sẽ không châm chích nhược điểm của họ.
Sau một lúc lâu cùng giữ im lặng, Chu Thừa Trạch là người lên tiếng trước: “Anh là một cảnh sát.”
Tiêu Dương khẽ quay đầu, nhìn về phía người nói.
“Không thể ở bên cô ấy.” Chu Thừa Trạch không hề e ngại cái nhìn trực diện của đối phương, vẫn tiếp tục nói.
“Cậu không phải cảnh sát.” Tiêu Dương thôi không nhìn nữa, đối đáp rất tự nhiên, “Tính đến nay đã năm không hề gặp Kiều Nhân.”
“Cô ấy giận tôi.”
“Theo tôi được biết là chia tay.”
Chu Thừa Trạch một lần nữa lại im lặng.
Một chốc sau anh ta lại vòng về chủ đề lúc đầu: “Anh là một cảnh sát.”
Chu Thừa Trạch tuy không giỏi nói chuyện, nhưng anh ta có đặc điểm cực kỳ cố chấp. Lúc nói không lại người ta nhưng chỉ cần tin là mình đúng thì sẽ cực kỳ cứng đầu lặp lại quan điểm của mình khiến người ta phát điên.
“Đừng kiếm cớ.” Tiêu Dương rướn hàng lông mày, anh đã nhìn thấu vấn đề này của anh ta, “Đàn ông dây dưa lằng nhằng chẳng có gì đáng để kiêu ngạo.”
“Anh là một cảnh sát.” Dù sức khỏe không được tốt nhưng Chu Thừa Trạch vẫn không thôi cứng đầu.
Tiêu Dương không hề tỏ ra cáu giận, vẫn bình thản ngồi cạnh anh ta: “Lát nữa tôi sẽ nhờ y tá đưa cậu qua khoa thần kinh khám thử xem sao.”
Chu Thừa Trạch cảm thấy bối rối, không tiếp tục nói nữa. Đúng lúc này thì Trịnh Thiên Dực tới, nhìn quanh phòng bệnh vòng rồi tìm thấy chỗ họ ngồi. Tiêu Dương đang ngồi cạnh Chu Thừa Trạch, điều này thật không tự nhiên chút nào. Anh ta biết rõ hai người này chỉ mong cách xa nhau vạn dặm mà thôi. Trịnh Thiên Dực chạy lại cảm ơn Tiêu Dương rối rít, đợi Kiều Nhân đi lấy thuốc về còn nói thêm vài câu khách sáo nữa.
Kiều Nhân không nói nhiều lắm, thấy Trịnh Thiên Dực đã đến thì đưa luôn thuốc cho anh ta, nói đầy đủ cách dùng rồi về cùng Tiêu Dương. Suốt lúc đó, Chu Thừa Trạch luôn khép mắt, mày hơi chau lại, coi bộ như mệt mỏi vì bị sốt.
“Em phải giải thích với anh một chút.” Vừa lên xe, Kiều Nhân đã giành lời, “Sáng nay, em vừa mở cửa thì đã thấy anh ta ở đó rồi, anh ta đến đây lúc nào em không hề biết.”
Tiêu Dương vặn chìa khóa xe, mở máy sưởi, thắt dây an toàn, lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
Khuôn mặt Kiều Nhân đỏ ửng vì ra gió lạnh, để tăng độ tin cậy còn tiếp tục nói: “Thứ anh ta đưa lát nữa về em sẽ vứt hết.”
Cứ tưởng rằng Tiêu Dương sẽ tiếp tục ừ hử như trước, không ngờ anh lại đổi sang câu mới: “Không cần.”
Động tác tay không hề ngừng lại, giọng điệu vẫn y như cũ.
“Thật ạ?” Kiều Nhân nghiêng đầu nhìn anh, “Anh không giận chứ?”
“Không.” Anh đáp gọn lỏn rồi lấy một đôi găng tay còn mới ra, tháo móc thiếc ra đưa cho cô. Kiều Nhân đang lạnh, thấy có đồ giữ ấm nên rất vui vẻ đeo vào tay.
“Chúng ta đi ăn chút gì đi?” Cả hai người đều chưa ăn sáng, nghĩ đến đồ sáng là cô lại nghĩ ngay đến một món, “Em biết có quán phở Hồ Nam hương vị chính tông đấy.”
“Ừ.” Tiêu Dương không có ý kiến gì thêm, hỏi địa chỉ quán rồi mới hỏi tiếp: “Hết cảm chưa?”
“Đã khỏe rồi ạ.” Kiều Nhân phân vân không biết có phải anh đã sớm biết mình bị cảm rồi không, chỉ có thể ra vẻ bình tâm, “Chỉ là cảm vặt.”
Anh gật đầu, không nhiều lời thêm: “Phải tự chú ý giữ ấm.”
Sau khi vào hàng phở Hồ Nam, mỗi người gọi hai lạng miến sợi. Kiều Nhân nói phở Hồ Nam ở đây có hương vị chính tông, đơn giản nghĩa là nó ngon. Cô gắp từng miếng thịt bò cho vào miệng, độ dầy thớ thịt rất hoàn hảo, hương vị ngon đến nỗi khiến người ta không sao dừng đũa. Có điều sau bài học tháng tăng cân, bây giờ cô phải hết sức khống chế bản thân. Tiêu Dương san quá nửa bát miến sang cho cô, đồ trong bát, lẽ nào lại không ăn. Vậy nên Kiều Nhân đành nuốt đau thương, sung sướng ăn hết bọn chúng.
Sau khi về nhà thay đồ, Tiêu Dương thấy vẫn còn sớm nên phá lệ rủ cô đi xem phim. Lúc thường, cứ rảnh là hai người lại núp trong nhà, Kiều Nhân sắp hư cả người rồi, vừa nghe bảo đi xem phim lập tức cười toe toét, nhảy chân sáo suốt cả chặng đường, phải để Tiêu Dương lạnh lùng lườm cho mới chịu yên, ôm chặt cánh tay anh, miệng cười tươi rói.
Hôm nay là ngày nghỉ mà khách hàng chủ yếu của rạp là học sinh. Học sinh thời nào cũng vậy, cho dù bảo họ ngồi trong rạp chiếu phim xem quảng cáo thì họ vẫn thấy vui vẻ hơn chuyện ngồi lì ở nhà.
Tiêu Dương cảm thấy sự phấn khích của Kiều Nhân bây giờ thật giống như vậy đấy.
Dịp lễ Giáng sinh, học sinh đều bị giam chân trong trường, vậy nên người đủ rảnh để đi xem phim chỉ còn các cặp tình nhân. Hôm nay lịch chiếu chỉ có một bộ phim đề tài Giáng sinh, phim trong nước thì một bộ là phim kinh dị, một bộ là phim lãng mạn hài hước và một bộ phim về thảm họa.
Kiều Nhân xem đi xem lại, cuối cùng thận trọng kéo tay Tiêu Dương: “Chúng ta ưu tiên dùng hàng nội địa đi.”
Cuối cùng, bọn họ xem “Đường Sơn đại địa chấn”.
Đi xem phim thảm họa tự nhiên vào dịp lễ Giáng sinh, Tiêu Dương thật chẳng còn gì để bình luận nữa. Ấy vậy mà Kiều Nhân vẫn xem cực kỳ say sưa, từ lúc phim đến đoạn động đất xảy ra thì cô bắt đầu khóc không ngừng nghỉ đến tận lúc hết. Sợ cô rớt nước mắt vào hộp bỏng ngô nên Tiêu Dương chuyển nó từ chỗ cô sang chỗ mình. Vì vậy, suốt cả bộ phim, ngoài việc liên tục đưa khăn giấy cho cô, Tiêu Dương còn ép mình làm lơ việc cô vừa khóc vừa thò tay sang bên chỗ anh lấy bỏng ngô rồi cho vào miệng.
“Sau này không xem kiểu phim buồn thế này nữa.” Sau khi ra khỏi rạp, Tiêu Dương vừa lạnh lùng rút ra kết luận vừa tiện tay vứt vỏ hộp bỏng ngô rỗng tuếch vào thùng rác.
Kiều Nhân dụi mắt cười ngây thơ: “Bình thường cười nhiều rồi, mấy khi mới có cơ hội để khóc thoải mái thế này chứ…”
“Cho nên em vừa xem vừa khóc chỉ đơn thuần là sở thích bị ngược hả?”
“Chắc vậy nhỉ…”
Nhìn khuôn mặt cười vô tội của cô, cuối cùng Tiêu Dương đã hiểu vì sao dù mình có nói chuyện khó nghe cỡ nào, Kiều Nhân đều có thể cười đến tít cả mắt lại được. Người phụ nữ này không phải là tốt tính mà đây là một tâm hồn cuồng ngược.
“Lần sau muốn ngược, cứ nói với anh.” Tiêu Dương đáp thản nhiên, “Anh biết không dưới trăm cách ngược đấy.”
“…”
Kiều Nhân không ngăn nổi mình liên tưởng đến những thứ như còng tay, thương, roi da, sáp nến,… rồi lại tự rùng mình, thầm nghĩ rằng mình không nên tìm phim để kích thích tuyến lệ nữa thì tốt hơn.
Họ ăn trưa ở một nhà hàng bên ngoài, đi dạo một lát rồi về nhà ngủ trưa tầm một tiếng rồi cùng đến nhà Thẩm Yến Phương. Trước khi đi Kiều Nhân không quên gọi trước cho mẹ, còn cẩn thận nhắc mẹ chuẩn bị tốt tâm lý.
Đầu kia điện thoại khá yên ắng, mãi lâu sau Thẩm Yến Phương mới đáp lại ngắn gọn rồi cúp điện thoại.
Quả nhiên, khi Thẩm Yến Phương mở cửa thấy con gái đứng cạnh Tiêu Dương thì biểu hiện không lấy gì làm kinh ngạc lắm.
“Bác gái.” Tiêu Dương khẽ cúi đầu chào hỏi, vẫn bình thản như lần trước khi gặp Kiều Tân Trung. Thẩm Yến Phương bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Kiều Nhân, miệng bà vẫn cười tươi, gật đầu chào lại rồi nghiêng người để hai người vào: “Mau vào nhà đi. Bên ngoài lạnh lắm.”
Hôm nay Tiêu Dương mang đến cân dầu hoa trà, một túi thực phẩm dinh dưỡng và một chai Mao Đài. Thẩm Yến Phương từ chối lấy lệ rồi mới nhận quà. Giang Thành Duy cũng ra phòng khách đón hai người. Kiều Nhân giúp mẹ bưng trà rót nước, bốn người cùng ngồi chuyện trò ở phòng khách.
“Tiểu Tiêu… Bác nhớ cháu làm việc ở đội cảnh sát hình sự nhỉ?”
“Vâng. Hiện giờ cháu là đội trưởng đội điều tra.”
“Bình thường công việc vất vả lắm phải không?”
“Ổn ạ. Lúc nhiều vụ án thì sẽ tương đối bận. Thỉnh thoảng có tổ chức đấu tranh chuyên biệt toàn thành phố nữa ạ.”
“Ồ, vậy thành phố chúng ta, tỉ lệ phạm tội có cao không?”
“Tội phạm liên quan đến tài sản thì tương đối cao. Bác trai quan tâm đến đề tài này ạ?”
Câu chuyện dần dần vào guồng, Kiều Nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô biết muốn Tiêu Dương cười cười nói nói như Trịnh Tử Hạo là chuyện không thể nào, mà ngoài chuyện công việc, các bậc bề trên thường không thích những người trẻ tuổi quá lãnh đạm, cô rất lo Tiêu Dương sẽ hoặc là kiệm lời hoặc là hỏi gì đáp nấy, vô tình khiến đối phương cảm thấy áp lực thường hay thấy ở các cảnh sát, chưa kể tài ăn nói của anh còn thực sự có sức sát thương cao.
May mà hai tình huống này đều không xảy ra, Tiêu Dương có thái độ khá tự nhiên, vừa đáp vừa hỏi, thậm chí còn chủ động tìm đề tài. Chỉ mỗi khuôn mặt là vẫn quá thiếu biểu cảm và cả giọng nói cũng vậy.
Kiều Nhân vừa để ý quan sát Tiêu Dương vừa quan tâm đến nhất cứ nhất động của mẹ. Hôm nay Thẩm Yến Phương khiến cô rất ngạc nhiên vì bà trò chuyện cực kỳ vui vẻ với Tiêu Dương, hay hỏi han tình hình bên nhà anh, biết mẹ anh có bệnh mất ngủ thì rất quan tâm.
“Bác cũng từng mắc bệnh này đấy!” Bà nói rất nhiệt tình, “Mấy năm nay đã thử qua nhiều cách nhưng đều không hiệu quả. Sau này tập khí công cùng lão Giang thì lại bất ngờ dần dần có chuyển biến tích cực! Cháu có thể nói mẹ thử xem, luyện tập một chút khí công có lợi cho cơ thể lắm.”
“Vâng. Cháu sẽ nói với mẹ.” Tiêu Dương đáp, “Cảm ơn bác gái.”
Kiều Nhân không đoán nổi Thẩm Yến Phương đang nghĩ gì.
Mượn dịp chuẩn bị cơm tối, Kiều Nhân lẻn vào bếp, sáp lại gần chỗ mẹ, khe khẽ hỏi: “Mẹ, sao hôm nay lúc thấy Tiêu Dương mẹ không kinh ngạc chút nào vậy?”
“Có cái gì đáng kinh ngạc.” Thẩm Yến Phương rửa thớt gỗ, tỏ vẻ không để tâm, “Đâu phải lần đầu con đưa bạn trai về nhà. Trước đây không phải tiểu Chu và tiểu Trịnh đều từng đến hay sao.” Rửa xong thớt, bà quay sang nhìn cô, “Chưa kể, cái gì càng cản thì con càng muốn làm, đây đâu phải lần đầu tiên.”
Cô hiểu, ý mẹ là bà không coi Tiêu Dương là con rể tương lai mà chỉ đối xử đơn thuần như là bạn trai của con gái.
Lát sau Tiêu Dương cũng vào phòng bếp đỡ một tay, bữa cơm chiều nay có thêm màu sắc từ bàn tay anh. Giang Thành Duy khen không ngớt còn Thẩm Yến Phương thì ngược lại, lúc đầu thái độ của bà còn bình thường, sau khi ăn thử thì mím môi, mặt đổi sắc, cả bữa chỉ đáp: “Không tệ.”
Đàn ông lúc ăn cơm với nhau thường nổi hứng uống rượu. Giang Thành Duy xem như là một người thích rượu, vui vẻ mở bình Mao Đài mà Tiêu Dương mang tới ra thử.
Kiều Nhân đã sớm nghĩ đến chuyện này nên lúc ở trong bếp đã dặn anh: “Nếu chú Giang mời rượu, anh chỉ cần uống tượng trưng thôi, tửu lượng của chú ấy rất khủng khiếp, đừng uống theo kẻo uống hăng quá là say đấy.”
“Đã biết.” Tiêu Dương lúc ấy đã đồng ý rồi.
Đến khi ngồi xuống bàn ăn thì liền không làm theo kế hoạch đã định nữa. Hai người đàn ông chén tạc chén thù, đã uống tới , phần, nếu không phải người phụ nữ đều ngăn cản thì hẳn còn muốn uống nữa. Giang Thành Duy cứ uống rượu vào là lập tức đỏ mặt, nói năng lảm nhảm: “Ôi chao tiểu Tiêu, cháu đúng là người có tửu lượng tốt nhất trong người bạn trai của Kiều Nhân! Sau này phải thường xuyên đến bồi rượu bác đấy, được chứ!”
“Vâng.” Tiêu Dương đáp, uống sạch chén rượu trong tay. Anh uống rượu không đỏ mặt, trông vẫn hết sức bình thường, không có vẻ gì là say.
Đến tận khi ra về, Kiều Nhân thấy anh đi về phía ghế lái mới biết là anh đã say.
“Tiêu Dương.” Cô vội gọi, “Anh uống rượu, để xe đó em lái.”
Tiêu Dương ngừng bước, nghiêng người nhìn cô giây lát rồi mời gật gù đi vòng sang ghế phụ.
Anh nhắm mắt suốt dọc đường đi, Kiều Nhân cứ ngỡ anh đã ngủ, không ngờ xe vừa nằm yên trong bãi đỗ xe, anh liền mở mắt, xuống xe mà không nói lời nào. Cô vội vàng khóa xe rồi đuổi theo anh.
“Tiêu Dương?”
Tiêu Dương không thèm quay đầu.
Lên đến tận tầng , Tiêu Dương mới nhận ra mình không có chìa khóa, đành đứng chờ cô đang chạy vội lên.
Chờ Kiều Nhân lấy chìa khóa mở cửa, Tiêu Dương đi thẳng vào phòng. Cô theo anh đi vào sau, vừa đóng cửa, đang định bật đèn thì mùi rượu bỗng đâu vây quanh người. Tiêu Dương áp người cô lên cửa, bóng người cao lớn của anh bao trùm cả người cô, chỉ còn nhìn thấy đôi mắt sáng quắc hiển hiện trong đêm tối.
“Mẹ em không vui.” Anh lạnh nhạt nói một câu như vậy.
Kiều Nhân sửng sốt, thiếu chút nữa tưởng là anh chửi bậy, mất một lúc mới hiểu ra, lập tức phủ nhận theo bản năng: “Đâu ạ…”
“Đừng nói xạo.” Tiêu Dương ngắt lời cô, người càng áp sát cô hơn, chỉ còn giọng điệu là bình thường, “Sao em cứ mãi gạt tôi vậy.”
Biết anh đã say nên Kiều Nhân chỉ coi như anh đang nói nhảm: “Em có gạt anh đâu?”
“Sao, muốn tôi kể cho em nghe ư?” Anh hỏi lại, từng hơi thở lướt qua cổ cô, người tuy say nhưng bản lĩnh thì vẫn còn đó, mỗi lời nói ra đều tỏ rõ ý không thể nghi ngờ.
“Tiêu Dương, anh uống nhiều rồi.” Cô thở dài, “Anh không vui ư?”
“Tôi không vui.” Anh thẳng thắn thừa nhận.
Kiều Nhân vòng tay ôm anh: “Sao anh không vui?”
“Bỏ tay ra.” Tiêu Dương cự tuyệt sự thân mật của cô, như là đã hạ quyết tâm thẩm vấn cô ngay tại đây, “Sáng nay em nói gì với tôi?”
Sáng nay cô nói rất nhiều câu: “Câu nào ạ?”
“Không phải em nói sẽ vứt đồ Chu Thừa Trạch đưa hay sao?” Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt u ám, đầy nội lực, “Vậy sao không vứt?”
Ồ, là vì việc này?
Cô cười lấy lòng: “Anh nói là không cần mà…”
Tiêu Dương hiển nhiên không bị lấy lòng, anh vẫn dùng cái giọng điệu lạnh nhạt ấy: “Tôi nói không cần thì em liền không vứt? Sao tôi không biết em lại nghe lời tôi đến vậy nhỉ.”
“Tiêu Dương…” Kiều Nhân tiếp tục ôm cổ anh, khẽ cười, mặc cho anh tựa hẳn người lên người mình, “Anh ghen à?”
“Không.”
Cô hôn lên khóe môi của anh: “Vậy là anh giận em ư?”
“Không.”
“Vậy đừng buồn nữa.” Cô nịnh nọt, “Giờ em sẽ đi vứt mấy thứ ấy ngay có được không?”
“Không.” Anh đáp rất rõ ràng.
“…” Kiều Nhân thật sự bất lực rồi.