Cún con Teddy chỉ nhỏ bằng chiếc dép lê cỡ lớn của Kiều Nhân, những lọn lông màu nâu cuộn tròn, đôi mắt trong như bi ve sáng lấp lánh đầy vẻ tinh tế và quyến rũ. Vừa được đặt xuống sàn nhà bóng loáng như gương, nó vội vàng cất bước, không may bị trượt, bốn chân choãi ra bốn hướng, miệng rên ư ử. Teddy không phải là một chú chó dũng cảm. Sau khi bị đau, cô nàng không dám di chuyển tiếp, rón rén co từng chân lại rồi ngồi phệt xuống sàn.
Kiều Nhân quỳ hẳn xuống để nhìn cho đã, như là biết cô đang nhìn, cún con quay đầu nhìn lại bằng cặp mắt ngân ngấn nước.
Phụ nữ dễ dàng bị hạ gục bởi những thứ dễ thương.
Kiều Nhân không thể ngăn mình lại gần, đầu tiên là xoa đầu, sau đấy lại gãi cổ và cứ lặp đi lặp lại như vậy hoài không chán.
Đến giờ ngủ trưa, Tiêu Dương chợp mắt khoảng nửa tiếng. Lúc đi ngủ thấy Kiều Nhân đang ngồi chơi với chó trên ghế, sau khi dậy, vẫn thấy cô đang chơi với chó. Tiêu Dương chợt đồng cảm với lời tâm sự của anh chàng khách mời trong một chương trình truyền hình anh từng xem: “Tôi… địa vị trong nhà của tôi không cao bằng chú chó của chúng tôi…” Lúc nói lời này mặt anh ta buồn thiu.
Tiêu Dương ngồi dậy, thay đồ rồi lặng lẽ tiếp cận ghế sô pha, dí đầu cô để đánh tiếng: “Đi, đi nào, ra ngoài mua thức ăn cho cái con phù thủy của nợ này nào!”
“Vâng!” Kiều Nhân vui vẻ đồng ý, ôm cả Teddy đi theo.
Tiêu Dương giữ cô lại: “Teddy ở nhà.”
Đúng là chuyện sét đánh giữa trời quang. Kiều Nhân ngạc nhiên nhìn anh.
“Tại sao ạ?”
“Nó còn quá nhỏ, em không thể mang ra ngoài.” Anh giải thích thản nhiên, “Đợi vài tháng nữa, nếu không sẽ bị ốm.”
Mặt Kiều Nhân lộ rõ sự thất vọng, cô cúi đầu nhìn cún con trên tay, nó cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt dễ thương và gợi lòng thương hại.
Thế rồi cô ngẩng mặt lên, tràn trề quyết tâm: “Cho nó vào thùng cát tông mang ra ngoài cũng là một cách. Chúng ta chỉ đi đến cửa hàng thú nuôi thôi chứ đâu có làm gì.”
“…” Mặt Tiêu Dương đơ ra, cố gắng khoan dung, rộng lượng, cố gắng không chế giễu cô.
Họ lái xe đến một cửa hàng vật nuôi gần đó mua thức ăn cho chó và những thứ cần thiết khác rồi về nhà luôn. Sau bữa cơm tối, Kiều Nhân vừa ôm chó vừa lên mạng tìm hiểu những điều cần lưu ý khi nuôi giống Teddy. Cô hoàn toàn quên mất chiếc bánh ga tô của Tiêu Dương, mãi đến lúc đi tắm mới sực nhớ ra, vội vàng chui ra khỏi nhà tắm, lấy bánh, thắp nến, tắt đèn, mừng sinh nhật Tiêu Dương.
Nhìn khuôn mặt trăm năm không đổi sắc của Tiêu Dương, không hiểu sao Kiều Nhân cứ có cảm giác anh không được vui.
May mắn thay, một lát sau, mấy lời nịnh nọt của cô khiến anh cảm thấy hài lòng, hoặc phần nào như vậy. Chẳng bao lâu sau, hai người họ đã sáp vào nhau. Teddy nằm trên chiếc giường nhỏ của nó bắt đầu rên ư ử.
Kiều Nhân giật bắn mình dậy, cô định mò mẫm xuống giường thì bị Tiêu Dương giữ lại còn anh vẫn không ngồi dậy.
Kiều Nhân lo lắng lay tay anh: “Teddy đang rên…”
“Em cũng đang rên đấy…” Tiêu Dương đáp, giọng vẫn còn khàn, anh tiếp tục hôn cô một lần nữa.
Đầu lưỡi Kiều Nhân quyện xoắn theo nhịp hôn của anh, não bắt đầu thiếu dưỡng khí, phần lý trí tỉnh táo lên tiếng: “Đâu giống… Bên cạnh nó không có chó đực…”
Trong bóng đêm, Tiêu Dương vẫn không ngừng tay, một bàn tay anh giữ hai tay cô qua đỉnh đầu, những nụ hôn chạy dọc từ vành tai xuống tới cổ: “Mới đầu nên vậy.”
Kiều Nhân nhạy cảm với từng hơi thở ấm áp của anh bên tai, toàn thân run lên như có một luồng điện vừa chạy qua, sau khi cả người đã tan chảy, hơi thở hổn hển, Kiều Nhân chỉ còn sót chút sức tàn để hỏi: “Mới đầu?”
“Mới đến môi trường mới.” Tiêu Dương đáp lời, xoay người cô lại, tay giữ thắt lưng, nói khẽ khàng bên tai, “Em tra thông tin cả buổi mà không thấy à?”
Kiều Nhân đã chẳng còn chút năng lượng nào để đáp lời. Nửa đêm thức giấc, cô không còn nghe thấy tiếng Teddy nữa, có vẻ nó đã ngủ yên.
Đêm tiếp theo chứng minh điều Tiêu Dương nói là đúng, cún con đã quen với môi trường mới, nó ngủ một giấc ngon lành, khẽ kêu grừ grừ tỏ vẻ thoái mái.
Trước khi cho ăn, Kiều Nhân cầm bát cơm gọi vài tiếng “Teddy”, cún con sẽ vẫy đuôi mừng quýnh, cô đặt bữa tối xuống, xoa đầu vuốt lông và khen “Teddy ngoan.”
Cứ vậy sau ngày nghỉ, cún con đã quen với tên của nó. Chỉ cần Kiều Nhân vỗ tay gọi “Teddy” thì nó sẽ chạy đến, nhảy nhót bằng cả bốn chân giống như một chú cừu nhỏ.
Tiêu Dương cấm nó vào bếp. Sau vài lần bị vác ra ngoài cuối cùng nó hiểu ra bếp là khu vực cấm. Vì vậy, khi Kiều Nhân đứng nấu ăn trong bếp, cún con sẽ ngồi ở cửa bếp ve vẫy chiếc đuôi, thỉnh thoảng Kiều Nhân sẽ quay sang mỉm cười gọi nó, những lúc ấy, cún con tỏ vẻ rất vui mừng, đuôi nó dựng thẳng tắp bởi vì làm vậy sẽ có đồ ăn ngon.
Biểu hiện này rất có ích. Kiều Nhân rất hạnh phúc khi cún con đứng dậy vì nhìn thấy mặt mình nên ngay cả khi không có ý định cho đồ ăn, cô cũng cho nó một khúc xương nhỏ.
Nếu chẳng may có lần Kiều Nhân chỉ muốn trêu nó, cún con sẽ chạy vòng vòng quanh ghế sô pha ngược chiều kim đồng hồ rồi nhìn cô cất tiếng kêu ăng ẳng.
Cuối cùng thì lần nào Kiều Nhân cũng mủi lòng, không đành lòng trêu nó nữa.
Teddy bé nhỏ không thông minh lắm nhưng đối với một gia đình thì nó là một chú cún tốt. Khi Tiêu Dương không ở nhà, nó rất quấn Kiều Nhân và thích quấn quýt Tiêu Dương hơn khi anh ở nhà. Đôi khi cả hai người đương bận rộn trên giường, Teddy bé nhỏ sẽ chay ra chạy vào tìm Kiều Nhân rồi tỏ vẻ mất mát quay về ổ, khe khẽ rên ư ử thật tội nghiệp.
Nếu vẫn không thấy Kiều Nhân phản ứng lại, nó sẽ kêu ăng ẳng, Kiều Nhân vẫn không trả lời, nó sẽ lặng thinh, sát lại gần giường nhìn ngó cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, nó cuộn tròn mình gối đầu lên dép của Kiều Nhân mơ màng.
Đến nửa đêm, Tiêu Dương bế nó về ổ.
Mỗi lần được bế lên, Teddy bé nhỏ luôn nói mơ, cất tiếng rên ư ử, hy vọng được Kiều Nhân cứu.
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh nhanh chóng trôi qua. Hôn lễ của Trần Thắng đã ngay trước mắt.
Anh ấy và Tưởng Nam, Khương Uẩn Triết và Vương Xán Xán cùng tổ chức đám cưới, hai cặp vợ chồng cùng bạn bè, gia đình của họ tề tựu cùng lúc, khung cảnh rất náo nhiệt.
Kiều Nhân là người được nhàn nhã nhất nhưng cũng đã giúp họ chuẩn bị rất nhiều trước đám cười. Khi Tưởng Nam và Vương Xán Xán thảo luận về vấn đề phù dâu thì xảy ra bất đồng.
“Sẽ là vinh dự cuả mình nếu được Kiều Nhân làm phù dâu.” Vương Xán Xán nói.
“Hả?” Tưởng Nam cầm tay Kiều Nhân, có phần nũng nịu, “Nhưng tôi cũng muốn…”
Kiều Nhân không ngờ mình được yêu mến đến vậy, nhất thời không nói được gì. Tình hình bên phía chú rể cũng tương tự, cả Trần Thắng và Khương Uẩn Triết đang thảo luận, họ cũng có những ý kiến khác nhau.
Trần Thắng nói: “Ồ… Lão Tiêu là người thích hợp nhất với tôi để đảm nhận vị trí này.”
Khương Uẩn Triết phản pháo: “Cậu vẫn còn những người khác, anh ấy nên làm phủ rể cho tôi.”
Hai người đàn ông, hai người phụ nữ đều từ chối nhượng bộ. Hai cô dâu quyết định yên lặng đợi kết quả từ chú rể, Tiêu Dương làm phủ rể cho ai, nó sẽ quyết định người mà Kiều Nhân làm phù dâu…
Kiều Nhân mở lời: “Thực ra, tôi nghĩ… hay là không để anh ấy làm phù rể thì hơn…” thấy cả người đều quay lại nhìn mình, cô cười và tiếp lời, “Mọi người biết đấy, Tiêu Dương có khuôn mặt ưa nhìn, nhưng biểu cảm có khi không ổn…”
Bốn người nhất thời im lặng.
Khương Uẩn Triết đáp: “Có lý.”
“Khụ, chị dâu thật hiểu rõ.” Trần Thắng giả ho một tiếng, đầu gật gù.
Tưởng Nam và Vương Xán Xán hơi thất vọng, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, họ đành từ bỏ chuyện chọn Kiều Nhân làm phù dâu.
Vậy nên lễ cưới của họ, Kiều Nhân và Tiêu Dương đã thoát hiểm như vậy.
Để cầu mong một khởi đầu tốt, khi cô dâu ném hoa, Kiều Nhân cũng chan vào đám đông để tìm kiếm cơ hội. Vương Xán Xán đưa mắt tìm cô rồi cố tình ném về phía ấy.
Thật không may, đám đông đúng là tai họa, Kiều Nhân bị chen gần như nghẹt thở.
Tiêu Dương bế cô qua một góc nhỏ thoáng gió.
Kiều Nhân nghển cổ nhìn thấy Tưởng Nam đã sẵn sàng ném hoa, thật đáng tiếc: “Ôi… đến tận giờ chẳng đón được bó hoa nào.”
“Không đón được vẫn sẽ được kết hôn.” Tiêu Dương dựa lưng vào tường, châm một điếu thuốc, khói thuốc nhẹ bay trên nền nước da đậm màu, “Em đã đeo nhẫn rồi, không cần quá ham vui.”
Anh thấy rõ gần như những người đi đón hoa đều thấy chiếc nhẫn trên tay cô nên mới cố ý chen phần. Kiều Nhân không đáp, cô mỉm cười, khoanh tay nhìn, không còn thất vọng nữa.
Thành phố B bên này đang chìm đắm trong niềm vui ngày cưới, thành phố X bên kia, Thẩm Yến Phương nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ. Kể từ khi Kiều Nhân gói ghém đồ đạc sang B ở, Thẩm Yến Phương thường xuyên qua nhà con gái quét dọn, kiểm tra hộp thư để không bỏ lỡ bất kỳ thư từ quan trọng nào cho Kiều Nhân.
Hôm nay bà đến như mọi ngày, đúng lúc ấy điện thoại bàn nhà Kiều Nhân đổ chuông.
Bà nhấc ống nghe: “A lô?”
Trong điện thoại là giọng một phụ nữ lạ, bà không hiểu ngoại ngữ nhưng giọng điệu người này khẩn cấp, nói rất lớn tiếng.
Người cao tuổi không chịu được cách nói này, bà hét lại với đầu bên kia: “Alo? Hello? Tôi không hiểu cô đang nói gì, cô biết tiếng Trung không? Hiểu tiếng Trung chứ?”
Người phụ nữ đầu bên kia dường như đã hiểu được tình huống, nhưng cô ấy không nói được tiếng Trung nên sau một hồi bắn súng liên thanh thì im bặt. Vì không thể giao tiếp được, Thẩm Yến Phương lắc đầu: “Này, tôi không hiểu, nhưng tôi sẽ bảo Kiều Nhân gọi lại cho cô, đừng lo, tôi cúp máy đây, bye bye.”
Dứt lời, bà cúp máy.