Sau khi ngã xuống, cả người Kiều Nhân bắt đầu co giật.
Loa gắn ở hành lang vang lên tiếng Declan Garcia. Rốt cuộc không còn là âm thanh nhàn nhã báo giờ mà là tiếng gào thét giận dữ. Cô ngã xuống khi đã đến người cuối cùng hiển nhiên vượt ngoài dự liệu của hắn. Hắn đã rắp tâm đợi chờ khoái cảm mang đến trước biểu cảm tuyệt vọng của cô nhưng tất cả đã bị hủy trong nháy mắt. Gã phát điên, đập bàn, đá ghế, ra sức gầm rú… Tất cả đều không thay đổi. Kiều Nhân vẫn xụi lơ trên sàn như thế, tứ chi co rút, hai mắt trắng dã, dường như có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
Mười lăm phút sau, Declan Garcia xách một thùng nước tới. Hắn định tưới nước lạnh lên đầu cô, hòng khiến cô tỉnh lại.
Nhưng không. Thậm chí miệng cô bắt đầu sùi bọt mép, tình huống càng tệ hơn trước.
Declan Garcia bắt đầu ngờ rằng con đàn bà này bị bệnh. Hắn quẳng thùng sắt rơi đủng đoảng, đi qua đi lại trên hành lang, cảm xúc còn hơn cả phẫn nộ.
Kiều Nhân thừa dịp lúc này, với tay nhặt thùng sắt, đập mạnh vào sau người hắn.
Cú đập này gần như dùng hết sức mạnh toàn thân, cô có thể cảm nhận được phản lực sinh ra khi thùng sắt đập vào gáy gã. Declan Garcia mất ý thức do chấn động mạnh. Mắt thấy gã ngã ngay đơ trước mặt mình, Kiều Nhân bải hoải ngồi phệt xuống sàn, khuôn mặt khiếp sợ, ngực phập phồng dữ dội.
Chưa đầy giây, cô có phản ứng trở lại, bò lại gần hắn, lục tìm trong túi áo lấy điều khiển từ xa mở cửa.
Hai chân đã mềm nhũn cố nâng đỡ cơ thể dựa tường đứng lên, dùng hết sức lực chạy ào về phía chân trời.
Kiều Nhân chạy ra đến đường cái, chặn được một chiếc xe cảnh sát, khi ấy cô biết mình đã được cứu. Đời này số lần Kiều Nhân diễn trò cho vui nhiều không đếm xuể nhưng riêng lần ấy, cô không chỉ phát huy tài nghệ biểu diễn đỉnh cao mà còn dùng nó để cứu tình mạng của mình.
“Nhưng khi cảnh sát đến chỗ nhà xưởng… Declan Garcia đã không còn ở đó.” Ký ức cuối cùng đã đi hết những cảnh tượng máu tanh, Kiều Nhân co người, thoáng trầm tư, “Có điều phía cảnh sát dựa theo mô tả của em vẽ chân dung phác họa và những manh mối khác tìm được ở nhà xưởng, xác định được danh tính hung thủ.” Cô thở dài, “Ngay sau hôm họ bắt được hung thủ, em lập tức đổi vé máy bay về nước.”
“Ừ.” Tiêu Dương vẫn đang ôm cô, khuôn mặt ấy chưa từng biểu hiện cảm xúc, chỉ đơn giản là phân tích giúp cô, “Không cần quá lo lắng. Hắn không phải tội phạm quốc tế, với tình trạng bị truy nã toàn quốc, rất khó xuất cảnh. Coi như hắn không bỏ qua cho em thì từ khi vượt ngục, đến giờ mới liên lạc với em, có thể chứng tỏ năng lực của y hữu hạn.”
Kiều Nhân ôm chặt cánh tay của anh, gật đầu khe khẽ. Sau khi tỉnh táo trở lại, cô suy nghĩ cũng thấu đáo hơn. Declan Garcia không phải khủng bố, cùng lắm chỉ là một tên tội phạm giết người. Hắn không có khả năng lần theo tín hiệu điện thoại, càng không có khả năng đến Trung Quốc tìm được cô. Hiện thực không như phim ảnh, lấy đâu ra chuyện khó hiểu như vậy.
Nói đến cùng, chỉ là cô quá sợ hắn nên trong tiềm thức cho rằng hắn không gì không làm được, nhất định có thể tìm thấy cô.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Kiều Nhân cảm thấy hành vi vừa rồi của mình thực sự ngu xuẩn. Cô có đôi chút xấu hổ, ngẩng đầu chớp mắt với Tiêu Dương: “Em lo lắng hơi quá nhỉ?”
“Rất tốt.” Anh tựa lên đầu cô, “Chẳng qua khiến anh tưởng chúng ta đang bị FBI truy nã thôi mà.”
Cô cười gượng hai tiếng, ngả người hôn cằm anh rồi vội vàng bò trở lại ghế phụ. Một người trưởng thành tuổi nhắc lại chuyện năm trước còn run rẩy đến mức cần bạn trai ôm an ủi, thật ngại quá. Cô xuống xe, ném chiếc di động mới mua vào thùng rác, quay lại xe thắt dây an toàn, gượng cười: “Trở về đi. Em đi kiểm tra hòm thư. Claire không liên lạc được với em có thể sẽ gửi mail cho em.”
Tiêu Dương thấy cô đã ổn, không nói nhiều, gật đầu lái xe về chỗ ở.
Vì lý do an toàn, công viên nơi họ dừng xe cách chỗ ở hơn một giờ xe. Dọc đường đi, Kiều Nhân ngủ gà ngủ gật, nhưng không sâu giấc, cô vẫn còn lo cho Claire Jones, dù cơ thể không run nhưng đầu óc vẫn là một mớ bòng bong.
May là khi mở máy tính, nửa giờ sau, cô nhận được một bức mail Claire gửi.
Claire báo bình an. Sau khi cô ấy tan làm thì phát hiện hệ thống an ninh trong nhà bị phá hỏng nên đề cao cảnh giác. Ngôi nhà trông như gặp phải cướp, đồ đạc tứ tung lộn xộn. Cô nhanh chóng phát hiện điện thoại chuyên dùng để liên lạc với Kiều Nhân không thấy đâu nên không khỏi sinh nghi bèn liên lạc với Kiều Nhân. Vì chỉ nhớ số điện thoại bàn của Kiều Nhân nên mới có chuyện Thẩm Yến Phương nhận được cuộc gọi từ một người phụ nữ nước ngoài.
“Tôi chuẩn bị liên hệ với phía cảnh sát lần theo dấu vết chiếc điện thoại.” Claire viết như thế trong thư, “Hắn xuất hiện. Hắn đánh tôi ngất xỉu nhưng không mang đi, không làm tôi bị thương. Tôi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện. Họ nói có người gọi điện thoại vượt biển báo cảnh sát, đồng nghiệp của tôi tới nhà và đưa tôi đến bệnh viên. Số điện thoại Trung Quốc đấy là cô phải không, Joey?”
Kiều Nhân và Tiêu Dương cùng nhau xem hết bức thư sau đấy cô viết thư trả lời, thuật lại đoạn nói chuyện giữa cô và Declan Garcia.
Claire viết thư trả lời: “Sau khi tôi tỉnh lại đã đề nghị đồng nghiệp của tôi lần theo dấu vết chiếc điện thoại nhưng khi chúng tôi tìm được nó, nó đã bị bỏ lại trong thùng rác công viên. Tiếng hét cô nghe thấy… rất có khả năng là Aimme White. Trước đây sợ cô lo lắng nên không nói cho cô biết… Thực tế, sau khi Declan Garcia vượt ngục một năm trở lại đây, có năm cô gái đã uổng mệnh trong tay hắn. Chúng tôi vẫn đang nghĩ cách bắt lại tên ác nhân này, hãy tin tôi, Joey, chúng tôi sẽ nhanh chóng tống lại hắn vào tù.”
Biết Claire không bị nguy hiểm tính mạng, Kiều Nhân mới yên tâm. Cô ôm Teddy hôn lên cái đầu xù lông của nó, sau đấy vì bị Tiêu Dương nhìn soi mói nên phải chạy đi rửa, mới giờ tối đã leo lên giường đi ngủ.
Tiêu Dương tắt đèn, giắt chăn cho cô thật cẩn thận, bế Teddy đang nằm cạnh giường về ổ, còn mình thì ngồi xem máy tính, tìm kiếm tin tức có liên quan đến vụ án Declan Garcia bốn năm trước.
Gần ba giờ sáng anh mới tắt máy về giường. Kiều Nhân mơ màng tựa vào người anh, anh kéo cô vào trong lồng ngực, không thể dễ ngủ như cô. Từ sau phẫu thuật, Kiều Nhân gầy đi không ít. Mấy tháng nay Tiêu Dương chú ý tẩm bổ cho cô vẫn chưa thấy béo trở lại. Anh chỉ tập trung chăm sóc vấn đề sức khỏe mà không để tâm lắm đến trạng thái tinh thần của cô. Trải qua chuyện này, anh không thể không lưu ý cả hai phương diện.
Tiềm thức con người có thể cất giữ rất nhiều thứ, phần lớn là ký ức. Tiêu Dương nhận thấy, Kiều Nhân có bản năng dễ dàng quên chuyện không vui nhưng anh chưa từng nghĩ rằng cô từng có trải nghiệm kinh khủng đến vậy ở đất Mỹ.
Những tin tức lượm lặt được trên mạng vẫn còn sống động trong trí óc. Anh làm cảnh sát hình sự đã nhiều năm, dù là vụ án do mình điều tra hay là nghe nói thì đều không bằng Declan Garcia về mức độ tàn ác, chỉ nghe đã rợn cả người.
Tiêu Dương vuốt tóc Kiều Nhân, trong bóng đêm, dần đi vào giấc ngủ.
May thay, chưa tới vài ngày, Kiều Nhân đã ném hẳn những chuyện này ra khỏi đầu. Cô có lòng tin đối với lời Tiêu Dương nói cho nên sau khi xác nhận Claire không gặp nguy hiểm thì tinh thần dần khôi phục trạng thái bình thường: buổi sáng ngâm mình trong thư viện, buổi chiều vùi mình trong nhà làm việc hoặc xem phim, chiều tà thì đi chạy. Chỉ đôi khi, lúc nửa đêm, thỉnh thoảng Kiều Nhân gặp ác mộng. Tiêu Dương nếu vừa hay lúc ấy có ở nhà thì sẽ đánh thức cô, nếu buổi tối anh không ở nhà thì trước khi đi ngủ sẽ gọi điện cho cô cho tới khi cô thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Thoáng chốc tháng nữa đã trôi qua, đến khi họ quay về X, Kiều Nhân đã hoàn toàn bước ra khỏi nỗi ám ảnh về Declan Garcia.
Đêm trừ tịch họ ở lại nhà họ Tiêu. Thái độ của Trương Xuân Mai năm nay tốt hơn năm ngoái nhiều, thấy cô gầy đi không ít nên lúc dùng cơm tất niên cố ý gắp thêm thức ăn cho cô, xới cơm cũng đầy hơn, biết cô từng bị u não, bà dặn dò cô thường ngày phải ăn nhiều thực phẩm chống ung thư hơn, sau một hồi trò chuyện, đề tài chuyển sang chủ đề con cái.
“Thân thể này không chăm sóc cho tốt thì sau này sinh con sẽ phiền toái hơn… Đúng rồi, hai đứa các con tính khi nào thì sinh con?”
Tiêu Chính đưa chân dưới gầm bàn đá bà. Trương Xuân Mai quay đầu lại lườm ông, chẳng thèm chấp, quay sang nhìn Tiêu Dương và Kiều Nhân chờ câu trả lời.
Chuyện sinh con nhất định phải để sau khi kết hôn, trưởng bối vội vàng như vậy, trả lời thế nào cũng khó xử, Kiều Nhân đánh mắt cầu cứu Tiêu Dương. Tiêu Dương gắp một miếng trứng cuộn vào bát mẹ, bình tĩnh trả lời: “Hiện đang bận, sang năm kết hôn rồi hẵng nói.”
“Sang năm sang năm, năm nay bảo năm sau, năm sau lại bảo sau nữa.” Bà không vui, cầm đũa dầm miếng trứng trong bát, “Mẹ thấy, các con đừng đợi nữa. Cha mẹ cũng không bắt ép gì, cứ thuận theo tự nhiên đi, không cần dùng biện pháp tránh thai nữa, bao giờ có thai thì lúc ấy kết hôn luôn.” Bà quay sang nhìn Kiều Nhân, “Con nói xem được không, tiểu Kiều?”
“Cũng được, thuận theo tự nhiên ạ.” Kiều Nhân cười nịnh nọt, quẳng trách nhiệm cho Tiêu Dương, “Tiêu Dương không ý kiến là được. Con nghe theo anh.”
Tiêu Dương liếc cô, khóe mắt nhếch lên, ý tứ rõ ràng là: vừa mới giúp em một phen, em đổi xử với ân nhân vậy hả?
Kiều Nhân cong mắt, nửa lấy lòng, nửa trấn an: vất vả, vất vả rồi, ai bảo chúng ta cùng ngồi trên một chiếc thuyền chứ.
“Con nghe nó làm cái gì! Phụ nữ nên có chủ kiến, không cần răm rắp nghe lời đàn ông.” Trương Xuân Mai không chú ý màn đối đáp câm lặng của họ. Tiêu Chính làm chồng cũng nhịn không được phải đằng hắng nhắc bà nhưng bà vẫn không để tâm.
“Cứ quyết định như vậy nhé, từ hôm nay trở đi, thuốc này, BCS nữa, đều không được dùng, rõ chưa?” Trương Xuân Mai thuận thế tự quyết, bà nhìn Kiều Nhân đầy quan tâm, “Tiểu Kiều này, con không uống thuốc tránh thai chứ? Loại thuốc này không tốt cho cơ thể…”
Kiều Nhân vội vàng lắc đầu. Sao cô dám uống thứ thuốc hại cơ thể vậy chứ. Chưa kể nếu mỗi lần Tiêu Dương quên mang bao đều bắt cô phải uống thuốc thì hai người đã chia tay lâu rồi.
“Chị dâu,” Tiêu Minh im lặng đã lâu thỉnh lình mở miệng, “Vẫn đang ăn cơm mà.”
Ngụ ý là, chủ đề này không thể nói trên bàn cơm. Trương Xuân Mai nghe không ra, lập tức phản pháo, nói rằng đã sắp năm chục tuổi rồi mà con trai còn chưa kết hôn.
Sau bữa cơm Tiêu Dương đi đốt pháo, Kiều Nhân mặc thêm áo len vào rồi đi theo sau.
Cô luôn sợ pháo, nhất là sau khi suýt bị chết vị ngạt khí than thì càng không yên tâm với những thứ dễ cháy nổ. Tiêu Dương ôm pháo xuống dưới sân, Kiều Nhân đứng xa xa từ hành lang nhìn ra, thấy anh ngồi xổm xuống châm lửa, lòng bỗng hốt hoảng, cuống lên liền hét: “Đợi đợi đợi đợi! Tiêu Dương!”
Tiêu Dương ngừng tay nhìn cô.
Cô lấy bật lửa trong tay anh, kéo anh dậy: “Anh lùi lại, em đốt.”
“Chắc chứ?”
Kiều Nhân gật đầu, đẩy anh đi: “Lùi lại, lùi lại nào, tránh xa một chút, lại chỗ cầu thang chờ em.”
Anh quan sát cô trong giây lát, không nói thêm gì, xoay người đi về phía cầu thang, hai tay đút túi quần, lặng lẽ chờ cô. Anh đoán không sai, Kiều Nhân quả nhiên sợ pháo. Cô thấy anh đi đã đủ xa rồi mới nhăn nhó ngồi xổm xuống rồi lại có vẻ thấy như thế không an toàn bèn đứng lên, đổi thành tư thế khom lưng.
Dây dẫn vừa cháy, pháo còn chưa nổ, cô đã giật nảy mình, vội vàng bịt tai chạy thật nhanh về phía anh. Đến khi pháo nổ bùm bùm, cô đã đâm đầu vào lòng anh, hoảng sợ quay đầu lại nhìn, cứ như sợ pháo sẽ bắn về phía này.
Dáng vẻ nơm nớp lo sợ ấy trông thật buồn cười.
Trong tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, Tiêu Dương đưa tay giữ chặt người trong lòng, cúi đầu hôn cô.
Cuộc đời này gặp được người không quản khó khăn vất vả vẫn nguyện ý chia ngọt sẻ bùi, bầu bạn cùng bạn thật khó. Huống chi người ấy còn giữ lời, có thể vì bạn mà thay đổi. Cô ấy sẽ che chở cho bạn còn bản thân thì đi đối mặt với nỗi sợ hãi.
Anh thật may mắn, không chỉ gặp được mà còn có được.
Mồng Một đầu năm, bữa trưa Trương Xuân Mai nấu canh bổ cho Tiêu Dương khiến cả nhà há hốc mồm, vội vàng kéo Kiều Nhân đi chơi mạt chược, bắt đầu hỏi xem khi nào hai người họ kết hôn, khi nào sinh con. Hơn chục cái miệng cùng hỏi, mồm mép Kiều Nhân có lợi hại thế nào cũng không chống đỡ được.
Sau đấy Tiêu Dương lại thế chỗ cho cô trên bàn nên cô mới thoát thân.
Sáng sớm mồng Hai, hai người đáp xe lửa đi chúc Tết Thẩm Yến Phương ở quê ngoại Hồ Nam. Thẩm gia có thể coi như là gia đình thư hương thế gia, Tết Nguyên đán không náo nhiệt như nhà họ Tiêu, không tụ tập chơi mạt chược. Anh em tụ tập cùng một chỗ, cùng nhau xem ti vi và tán gẫu, không khí ôn hòa, không có áp lực gì.
Hẳn vì sinh ra trong bối cảnh như vậy nên trẻ con của Thẩm gia khá nghe lời, dễ bảo. Không như những đứa nhóc nghịch ngợm nhà họ Tiêu thấy có người đến chúc Tết là nhao nhao đòi mừng tuổi, trẻ con ở đây sau khi được mừng lì xì sẽ lễ phép nói cảm ơn rồi chạy lại chỗ người lớn báo cáo.
Có những đứa lớn hơn, ví dụ như em họ Kiều Nhân, năm nay thi đại học, thành tích không tốt, nghe nói Tiêu Dương là cảnh sát bèn hỏi thăm: “Anh rể này, thi cảnh sát có yêu cầu đặc biệt gì không ạ? Anh xem em như vậy có thể thi đậu không?”
“Thi cái gì mà thi,” mẹ cậu ta chen ngang, “Con như vậy nếu có thể làm cảnh sát thì nhân dân cả nước đều không an toàn.”
Lần này hầu như tất cả mọi người đều bật cười.
Kiều Nhân liếc trộm Tiêu Dương rồi cũng nhoẻn cười.
Mồng Ba, Thẩm gia lên chùa Nam Nhạc ở Hành Dương bái Bồ Tát.
Kiều Nhân kéo Tiêu Dương đến nơi năm ngoái Thẩm Yến Phương đã cầu bùa bình an cho anh để cảm ơn lão tăng, theo lệ thường cung tiến tiền nhang đèn rồi đi theo người nhà sang gian tiếp theo bái Bồ Tát. Tiêu Dương không tin Phật nhưng vẫn đi theo, động tác không hẳn thành tâm nhưng vẫn hơn mức có lệ. Kiều Nhân thậm chí còn nghi ngờ anh không biết nên cầu những gì trước mặt Bồ Tát.
“Anh biết cúng Bồ Tát để cầu gì không?” Qua vài gian nữa, cô buột miệng hỏi.
Tiêu Dương không đáp, chân vẫn bước tiếp vào gian thờ, vẫy tay gọi cô: “Qua đây.”
Anh đứng trước mặt tượng Phật bảo: “Cầu cái này.”
“Dạ?” Kiều Nhân không theo kịp tư duy của anh, cô ngẩng đầu nhìn pho tượng, đây là Quan thế âm Bồ Tát.
Tiêu Dương nhỏ giọng nói với cô: “Quan Âm tống tử.”
“…” Được rồi, xem ra anh hiểu.
Chú thích:
Quan Âm tống tử: 观音送子 hay Tống tử Quan Âm: “tống tử” nghĩa nôm na là tặng trẻ. Đây là một điển tích trong Phật giáo theo đó Quan Âm Tống Tử Bồ Tát là một trong hóa thân của Quan Thế Âm Bồ Tát, “Bồ tát Quán Âm Tống Tử thị hiện trên đời để ban cho những người cầu xin con trai sẽ có được đứa con trai hiếu thảo, người cầu xin con gái sẽ có người con gái ngoan hiền. Không những thế, Bồ tát Quán Âm Tống Tử còn cảm hóa ma nữ bảo vệ sự an toàn cho những người phụ nữ trong khi sinh và sau khi sinh được mẹ tròn con vuông.”