Những chuyện đời thường
Hầu hết trẻ em đều được cha mẹ cho đi học mẫu giáo trước khi bắt đầu vào tiểu học. Tuy nhiên Tiêu Minh khác với những “hầu hết” đó bởi nhà trẻ trong khu vẫn nhận giữ trẻ cho đến khi tới tuổi đi học.
Mà rõ hơn nữa thì Tiêu Minh còn khác biệt với cả những đứa trẻ còn lại trong lớp bởi tầm ảnh hưởng của nhóc con trong trường.
Lý do rất đơn giản: Tiêu Minh là ông trùm nhỏ của trẻ em trong khu.
Nhờ thừa hưởng những gen trội của Tiêu Dương, Tiêu Minh không chỉ có chiều cao vượt trội so với các bạn cùng trang lứa mà còn rất ham thích vận động: trèo cây cao, leo mái nhà, lội bùn lầy,… hiếm có trò nào mà cậu chàng chưa nghịch thử và chiếm ưu thế vượt trội so với các bạn, đặc biệt là trong các hoạt động giờ thể dục; cộng thêm đầu óc lanh lợi và tài trí trá, hầu như tất cả các bé trai đều bị Tiêu Minh thuần phục.
Còn đối với các bé gái… nhờ khuôn mặt ưa nhìn, Tiêu Minh chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là đối phương liền răm rắp nghe lời.
Do đó những đứa chống đối Tiêu Minh và tùy tùng của cậu chàng thì thường chẳng đến nửa học kỳ là phải chuyển trường.
Cũng do vậy mà Kiều Nhân đã gián tiếp gặp chuyện với các vị phụ huynh khác. Hễ cứ nhận được cuộc gọi từ cô giáo ở nhà trẻ là cô biết ngay con trai nhà mình lại gặp rắc rối rồi – không phải đánh nhau với bạn thì nhất định là giúp bạn đánh lộn để khẳng định vị trí đầu đàn.
Kiều Nhân nắm tay Tiêu Minh răn dạy: “Lần sau còn dám đánh nhau với bạn nữa, mẹ sẽ đưa con đến đồn cảnh sát gặp cha đấy!”
“Mẹ ơi, cảnh sát không thể bắt hết những người gây rối vào đồn cảnh sát được,” Tiêu Minh sán lại gần mẹ, mồm mép lý sự, mặt mày ngả ngớn, “chỉ khi gây thương tích thì mới phải chịu trách nhiệm.”
“Nói linh tinh! Gây thương tích thì phải chịu trách nhiệm hình sự nhưng trách nhiệm pháp lý chỉ có mỗi trách nhiệm hình sự thôi sao? Chỉ mới là đánh nhau thì đã phải chịu trách nhiệm dân sự rồi, con hiểu không?” Kiều Nhân sửa lời cho con theo thói quen, giảng giải xong mới sực tỉnh, nhìn lại cậu con quý tử không khỏi thấy bực mình bèn tét một cái vào mông thằng bé, “Con lại đánh trống lảng rồi!”
Tiêu Minh đau nhăn cả mặt, vừa ôm mông vừa gào lên: “Mẹ ơi! Mẹ đánh con thì mẹ phải chịu trách nhiệm dân sự, ngày mai phải cho con nhiều tiền tiêu vặt hơn!”
Kiều Nhân đứng dậy, hai mẹ con bắt đầu đuổi nhau chạy.
Sau khi Tiêu Dương biết chuyện, cuối tuần anh liền tăng ca đưa Tiêu Minh đi trực cùng, lỗ tai Kiều Nhân được yên tĩnh hẳn. Mấy ngày sau đó, Kiều Nhân không còn phải nhận cuộc gọi phàn nàn từ cô giáo nhà trẻ nữa.
“Này, anh đã làm gì thằng bé thế?” – một đêm không ngủ nọ, Kiều Nhân lay tay chồng hỏi điều mình nghĩ mãi không ra.
“Đâu có làm gì.” Tiêu Dương trở mình, miệng vẫn nói lạnh tanh trong khi tay thì bắt đầu “hành sự”, vừa tiến công nhiệt tình vừa không đánh thức bé Nghệ Hi đang nằm nôi ngay cạnh giường dậy quả là cả một nghệ thuật.
Anh nói tiếp: “Anh làm việc, để thằng bé ngồi bên cạnh xem thôi.”
Kiều Nhân rất ngạc nhiên: “Thế mà thằng bé ngoan ngoãn ngồi đó cả ngày ư?”
Điều này hết sức không bình thường, Tiêu Minh cứ như một đứa trẻ bị tăng động vậy, chẳng bao giờ chịu yên một chỗ, sao có thể ngồi nhìn Tiêu Dương làm việc cả ngày cho được.
“Ừm.”
“…”
Hay thật, dường như mọi đứa trẻ trước mặt Tiêu Dương đều cun cút ngoan ngoãn chẳng khác gì một tên tội phạm nhỏ bị bắt vào đồn.
Thật không may, những ngày yên ả này không kéo dài được mấy bữa, Tiêu Minh lại đã nghĩ ra trò mới.
Kiều Nhân nhận được cuộc gọi của cô giáo, nghe thuật lại “chiến công” của cậu chàng, tức gần ói máu. Tên quỷ con này ngang nhiên thơm một bé gái ở trong nhà trẻ! Mà bé gái ấy lại còn là Kiều Sở!
“Kiều Sở là em họ của con đó!” Lúc đi đón Tiêu Minh, Kiều Nhân lập tức nổi trận lôi đình, “Sao con lại thơm em ấy?”
“Vì em ấy dễ thương.” Tiêu Minh nhoẻn miệng cười, “Vả lại con với em ấy đâu có quan hệ huyết thống đâu.”
“Nhưng con cũng không được thơm chứ.” Kiều Nhân vừa lái xe vừa cố gắng bình tĩnh nghĩ xem nên nói thế nào, “Chẳng nhẽ hễ là xinh xắn thì con đều thơm cả ư?”
Kiều Sở là con gái Kiều Văn Sâm, bằng tuổi Tiêu Minh, cả nhà họ mới chuyển đến X được tháng, ở gần nhà Kiều Nhân nên đôi bên có nhiều cơ hội qua lại. Kiều Văn Sâm là con nuôi, không có quan hệ máu mủ với Kiều Nhân nên đương nhiên bé Kiều Sở cũng không có quan hệ huyết thống với Tiêu Minh. Kiều Nhân không có ý cấm cản gì nhưng từ nhà trẻ thì quá sớm!
“Không phải là do Kiều Sở đẹp đâu ạ.” Tiêu Minh vô tư lấy một cái kẹo từ trong túi quần, “Khuôn mặt em ấy cả ngày đều cứng đơ, thật giống bố.” Cậu bé cho kẹo vào miệng rồi bật cười, “Mẹ ơi, mẹ không biết lúc nãy con thơm em ấy ha ha ha ha ha ha ha thế mà em ấy không nhận ra!”
Dường như cậu chàng thấy điều này cực kỳ thú vị nên cứ cười hoài không dứt.
Kiều Nhân nhìn con cười, tự nhủ sẽ không kể lại điều này với Tiêu Dương, hãy coi đó chỉ là một cái thơm thuần khiết.
Khác với Tiêu Minh, bé Tiêu Nghệ Hi phải chuyển nhà trẻ tời ba lần.
Bé không chỉ học gì cũng chậm mà những thứ người khác làm hết sức đơn giản bé cũng phải mất kha khá thời gian, lúc đi bộ vẫn thường hay níu tay người lớn để nghịch, có khi còn dùng tay đập vào đầu mình.
Lúc ở nhà, Kiều Nhân từng tận mắt thấy cảnh Nghệ Hi chẳng may va đầu vào tường, đầu tiên cô bé xoa trán, tiếp đó nhìn sang bức tường chớp chớp mắt vài cái rồi đưa tay xoa chỗ tường mình vừa đụng vào rồi miệng méo xệch, vừa khóc vừa thủ thỉ: “Xin lỗi nhé… đau phải không…”
Cảnh tượng ấy khiến Kiều Nhân choáng váng hẳn, cô dường như có thể nhìn thấy tương lai con gái mình sẽ trở thành người dễ bị bắt nạt đến thế nào.
Vậy nên Kiều Nhân đặc biệt quan tâm việc đi nhà trẻ của Tiêu Nghệ Hi, chỉ sợ con mình bị con người ta ức hiếp.
Trái với lo lắng của Kiều Nhân, những ngày đi nhà trẻ đầu tiên của Nghệ Hi hết sức yên bình. Nhờ vẻ ngoài dễ thương và uy tín của anh trai nên lúc nào cũng có các cậu nhóc vây quanh cô bé. Mặc dù vì thế nên Nghệ Hi bị các bé gái cô lập nhưng dẫu sao đúng là quãng thời gian này cô bé ít bị bắt nạt hơn.
Một buổi trưa, Kiều Nhân đến nhà trẻ mà không báo trước và tình cờ chứng kiến chuyện xảy ra với con gái mình, “chị cả” Dụ Đình Đình đang đánh cắp đồ tráng miệng của Tiêu Nghệ Hi.
Lúc đó, tụi trẻ đang ngồi thành một vòng tròn xem một đứa bé biểu diễn ở giữa. Tiêu Nghệ Hi cũng đang ngồi ở đó, quay sang quan sát Dụ Đình Đình một tay cầm bánh tráng miệng, tay còn lại cầm một miếng khác đưa lên ăn, rõ ràng là có nhiều hơn một miếng.
Thật không may, tốc độ phản ứng của não bộ Nghệ Hi không đủ nhanh, trong thời gian ngắn, bé vẫn chưa liên kết được hai điều này với nhau, bé chỉ cứ nhìn Dụ Đình Đình chằm chằm mà không nói gì cả. Dụ Đình Đình trừng mắt lại: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Nói rồi Dụ Đình Đình thò tay giật tóc cô bé.
Thấy con gái bị bắt nạt, Kiều Nhân lập tức tiến lên ngăn lại. Sau đó cô có hỏi những đứa trẻ khác, biết là chuyện thế này thường xuyên xảy ra. Nếu có cậu bé nào đứng ra ngăn cản thì Dụ Đình Đình sẽ lật mặt đổ thừa là cậu bé đó bắt nạt con gái.
“Anh nói xem làm trẻ con bây giờ sao khó thế?” Tranh thủ lúc chuẩn bị đi ngủ, Kiều Nhân tâm sự với Tiêu Dương, “Có bao nhiêu đứa trẻ dám đứng ra chống lại kẻ bặt nạt chứ, thế mà lại còn bị vu cáo ngược lại nữa.”
Tiêu Dương nhấp một hớp trà, không vội bày tỏ quan điểm. Anh hỏi: “Hi Hi kể thế nào?”
“Hi Hi sao biết gì, chẳng nhẽ anh còn không biết.” Kiều Nhân nghĩ đến cô con gái bé bỏng tôi nghiệp của mình, trái tim liền ngập tràn sức mạnh của người mẹ, “Con không hề nhận ra mình bị bắt nạt, tuy nhiên con cũng có kể là ngày thường chỉ có các bạn trai chịu chơi cùng còn các bạn gái thì phớt lờ con.”
Nghĩ đến là lại đau đầu, Kiều Nhân nói khẽ: “Em cũng đâu thể bảo con không chơi với các bạn nam hay là dạy con cách lấy lòng các bạn nữ chứ.”
Tiêu Dương khẽ gật gù, không nói rõ là tán thành hay không.
“Sở dĩ phải gửi nhà trẻ nội trú là vì cha mẹ quá bận đến nỗi không có thời gian trông nom.” Tiêu Dương bình tĩnh phân tích. “Vì vậy những thứ mà những đứa trẻ học được phần lớn đến từ phía thầy cô và đặc biệt là từ bạn bè. Tất nhiên học những điều kia bây giờ quả có hơi sớm, nếu em thấy cần thì anh sẽ xin chuyển Hi Hi qua một trong hai nhà trẻ tư nhân gần đây, ở đó con mình sẽ nhận được sự giáo dục tốt hơn.”
Cuối cùng anh còn bổ sung thêm: “Nhưng quan trọng là phải để Hi Hi học được cách tự bảo vệ bản thân nếu không dù chuyển đi đâu kết quả sẽ vẫn như vậy.”
Thế là sau đó đó Tiêu Nghệ Hi được chuyển đến học cùng trường với ông anh Tiêu Minh.
Suốt độ đó, Kiều Nhân thường xuyên tạt qua trường, cuối cùng thì ở đây bé Nghệ Hi đã không còn cảnh bị bắt nạt nữa.
Chưa đầy nửa năm sau khi con gái chuyển trường, Kiều Nhân lại phải đối mặt một vấn đề khác. Chuyện là Tiêu Nghệ Hi vốn ăn chậm từ bé, phải mất một hai tiếng mới xong được một bát cơm, Kiều Nhân cố sửa cho con thế nào cũng không được. Bữa cơm tối hôm ấy, Tiêu Minh ngồi trông em ăn. Lúc đầu cậu chàng còn nhắc nhở dăm câu lấy lệ, sau dần không chịu nổi nữa buột miệng nói: “Ôi chao, sao mà em ăn chậm thế chứ, Hi Hi à, ăn với tốc độ thế này thảo nào mà bị cô giáo cấm cơm.”
Những lời trẻ con vô tư đó đều được Tiêu Dương nghe hết cả.
“Gì cơ?” Kiều Nhân nhíu mày, cô ngồi xuống cùng các con, “Cô giáo phạt không cho ăn cơm ư?”
“Vâng.” Tiêu Minh đắc ý vì đã thu hút được sự chú ý của cả cha lẫn mẹ, cậu chàng hồn nhiên kể, “Chỉ vì ăn quá chậm mà mỗi lần đến giờ cơm trưa, Hi Hi đều bị cô giáo bế ra khỏi căng tin, không cho ăn trưa.”
“Sao con lại biết?” Tiêu Dương hỏi cặn kẽ nguồn cơn.
“Em trai của bạn con học cùng lớp với Hi Hi.” Tiêu Minh tỏ vẻ thành thật trả lời, “Em ấy kể với bạn con, bạn ấy kể lại với con.”
Chuyện bắt nạt trong lớp, nếu nguồn tin thực sự là từ nội bộ thì đúng là đáng tin cậy nhất. Có điều nhất định không phải là từ bạn học. Ý nghĩ ấy thoáng qua trong óc Tiêu Dương. Hai cha con ngồi cách nhau một cái bàn ăn, cái nhìn của cha khiến Tiêu Minh cảm thấy không hề dễ chịu.
Kiều Nhân bỏ qua hai người đàn ông, cúi người nói chuyện với con gái: “Hi Hi à, anh trai nói có thật không?”
Tiêu Nghệ Hi nhìn chăm chú vào một góc bàn ăn, dường như không biết mẹ và anh vừa rồi nói chuyện gì. Kiều Nhân nhìn vào đôi mắt tròn vo của con gái, nghĩ lại mấy lời Tiêu Minh nói vừa nãy, không khỏi cảm thấy bất lực.
Sự kiện này đã dẫn tới lần chuyển trường thứ hai của Nghệ Hi.
Kiều Nhân lấy lý do rèn giũa thói quen ăn uống cho con, chuyển cô bé đến nhà trẻ thứ ba, nhưng sau sáu tháng, lần này vì vấn đề giáo viên, Tiêu Nghệ Hi lại chuyển trường lần thứ ba.
Cuối cùng khi Tiêu Nghệ Hi vào tiểu học, có lẽ vì thay đổi môi trường nên lần này mối quan hệ của cô bé với các bạn gái rất hài hòa. Tiếc là Tiêu Nghệ Hi không thể nào thay đổi được những thứ kém may mắn bẩm sinh, không chỉ thua thiệt đường học hành mà tiểu não của cô bé còn kém phát triển, các trò chơi theo nhóm đòi hỏi vận động Nghệ Hi đều rất vụng về, dần dần bị một số bạn ghét.
Lúc đầu chỉ là bị ghét, sau đó theo thời gian nó dần tiến triển thành bị bắt nạt.
Trước việc trở thành mục tiêu bị chế giễu của các bạn, bé Tiêu Nghệ Hi vẫn luôn nở nụ cười ngây ngô đặc trưng, hồn nhiên cho rằng các bạn thích gần mình.
Mọi chuyện thay đổi khi sự việc bị ông anh trai phát giác.
Tiêu Minh sai mấy đứa bạn tâm đầu ý hợp với mình đến lớp cô em gái cười nhạo lại và dạy cho những kẻ bắt nạt một bài học.
Đây rõ rành rành là lớp lớn ăn hiếp lớp bé một cách trắng trợn. Mặc dù chỉ đứng sau lưng nhưng Tiêu Minh vẫn bị mời phụ huynh tới.
Kiều Nhân bị gọi đến trường, sau khi nghe kể lại sự việc thì thấy rất khó tin. Dù không biết sự thực nhưng con cô, cô hiểu. Đúng là thằng bé có hơi nghịch ngợm nhưng tuyệt đối không đời nào ỷ mạnh hiếp yếu, cậy lớn bắt nạt bé.
Giáo viên thấy Kiều Nhân không tin bèn cho gọi nhân chứng hiện trường – Kiều Sở.
Kiều Sở lúc này vẫn chỉ là một đứa trẻ nhưng giáo viên trong trường hầu như không ai không biết. Biểu cảm trên khuôn mặt cô bé rất nghèo nàn, nếu không phải học hành vẫn giỏi giang thì rất có thể thầy cô đã cho là Kiều Sở bị tự kỷ. Dĩ nhiên, lý do các giáo viên đều biết cô bé là bởi tên quỷ nhỏ Tiêu Minh thích Kiều Sở, ngoài ra, cô bé còn là người tố giác các hành vi vi phạm của Tiêu Minh tích cực nhất.
“Đúng là cháu đã ở đó.” – Bất ngờ là “người tích cực tố giác các lỗi của Tiêu Minh nhất” lại có thể thản nhiên nói tiếp như sau – “Tiêu Nghệ Hi vấp phải ghế, bạn bè xung quanh không những không giúp đỡ mà còn cười nhạo em ấy, sau đó xảy ra chuyện gì tiếp thì cháu không biết vì mắc chạy lại đỡ Tiêu Nghệ Hi đứng dậy, quay lưng lại phía họ.”
Ý là ngoài việc thấy Tiêu Nghệ Hi bị các bạn học bắt nạt ra thì cô bé không biết gì khác.
Lý do thoái thác chắc nịch thế này khiến giáo viên rất ngạc nhiên còn cậu nhóc Tiêu Minh thì len lén cười thầm.
Kiều Nhân day day trán, cô hiểu chuyện gì xảy ra ở đây rồi.
Lời tác giả:
Có một bạn hỏi tôi rằng Tiêu Minh có phải nam chính trong “Kiều Sở bất kiều” không.
Tôi nghĩ, sự hiện diện của Kiều Sở đã thay tôi trả lời câu hỏi này.
Ngoài ra, một bạn khác than thở rằng vụ án D.G kết thúc quá chóng vánh.
Hôm qua tôi đã đăng lời giải thích trên weibo, nay đăng lại ở đây cho bạn nào quan tâm.
Giải thích nho nhỏ về “cái kết chóng vánh” của vụ án D.G
Lý do: Đây là Trung Quốc.
Mỗi kẻ sát nhân hàng loạt đều có “vùng an toàn” của riêng mình, thường thì chúng chỉ phạm tội trong vùng này và D.G cũng vậy. Rõ ràng vùng an toàn của D.G là ở một nơi nào đó thuộc Mỹ.
Còn khi anh ta ở Trung Quốc… Vâng, đơn cử như đường phố chẳng khác gì mê lộ, rào cản ngôn ngữ, không nơi ở, không phương tiện di chuyển, phải lẩn tránh cảnh sát… ở một đất nước hoàn toàn xa lạ.
Từ góc nhìn thực tế… làm sao có thể mạnh bạo ở một nơi vào lúc bản thân còn đang bị sốc môi trường? Chưa kể, không hẳn là hắn muốn giết Kiều Nhân, hắn tìm cô ấy mục đích chính là chứng minh năng lực bản thân với nạn nhân đã thoát khỏi móng vuốt của hắn. Mất tới hai năm… có thể thấy quá trình xuất cảnh, sang đến Trung Quốc, tìm một người chỉ biết mỗi cái tên ở đây là khó khăn đến thế nào.
Lần hành động này y ra tay rất vội vàng, nguyên nhân thì đã được đề cập, Kiều Nhân đi bệnh viện khám thai là việc đột xuất phát sinh, D.G chỉ có thể theo đuôi, tình cờ chớp được thời cơ và ra tay. Trong tình huống như vậy, hắn còn có thể làm gì khác chứ?
Thế nên, sau khi tính đến hàng loạt các yếu tố trên, D.G không thể gây ra một vụ án kinh thiên động địa. Cái kết này đã được trù bị từ rất lâu. Đầu tiên là tôi để C.J (Claire Jones) nói rằng D.G sẽ gặp phải khó khăn lớn nếu muốn xuất cảnh. Tiếp đó D.G không có tổ chức khủng bố quốc tế nào hậu thuẫn, một khi đã ra nước ngoài thì D.G hoàn toàn mất hết lợi thế, muốn tìm ra Kiều Nhân khi cô ở Trung Quốc gần như là không thể… Mặc dù tôi không viết rõ, nhưng một số bạn đã đoán ra được, sở dĩ D.G tìm được Kiều Nhân là vì cô ấy xuất hiện trên TV.
Việc này chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, D.G vốn đã mất hai năm mà không tìm được cô ấy, tôi đã suy nghĩ rất nhiều mới viết được cái kết cho vụ án này mà vẫn hợp lý. Còn lại thì không cần giải thích nhiều nữa OTZ.
Chú thích:
Sở Kiều bất kiều (翘楚不翘): Đây là tên một truyện ngắn Sunness viết thêm về cặp đôi Tiêu Minh và Sở Kiều, có chương thôi và không bị set VIP nên nếu sau này còn rảnh tay thì mình sẽ dịch để mọi người đọc cho kì hết (mình có vẻ đã hứa hẹn hơi nhiều ấy nhỉ).
Vùng an toàn: ở đây nó vốn là Comfort zone, một khái niệm trong tâm lý học ám chỉ những thứ khiến một người cảm thấy quen thuộc và trong môi trường đó họ có khả năng kiểm soát sự việc, ít lo âu hay căng thẳng. Mình thấy có mấy bài báo sử dụng khái niệm này bằng cách Việt hóa là “vùng an toàn”, nội dung là khích lệ con người hãy bước ra khỏi “comfort zone” của mình. Vậy nên mình dùng theo luôn.
Cuối cùng là cảm nghĩ cá nhân về hai ngoại truyện. Lúc biết bé Nghệ Hi bị như vậy mình thấy sốc lắm. Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu mình khi đó là hai anh chị đã làm gì mà con họ bị (tác giả) trừng phạt? Thế nhưng cuối cùng mình đành phải chấp nhận sự thực rằng không phải mọi đứa trẻ sinh ra trong truyện đều có may mắn sở hữu một thể chất khỏe mạnh, bộ óc ưu việt, ngoại hình sáng lạn. Có những đứa trẻ may mắn có mọi thứ trên đời như trong ngoại truyện của hầu hết các truyện kết thúc có hậu mình từng đọc thì cũng sẽ vẫn còn đó những đứa trẻ kém may mắn hơn như bé Nghệ Hi. Thật may là bé vẫn được hết mực yêu thương, có một gia đình tuyệt vời luôn bên bé, tuy không thể bảo vệ bé trong mọi hoàn cảnh nhưng họ là những người cha, người mẹ, người anh luôn làm hết sức mình.