Tiếng cánh gầm rú vang lên phía sau lưng, Chung Bình và Lục Thích xoay người, nhìn thấy một chiếc trực thăng từ từ đi tới, chậm chạp bay lên, cuối cùng bay đi xa.
Gió cuốn ánh sáng, thắp sáng đêm tối.
Màn hình di động còn sáng, dưới thông báo bắt đầu có một đống bình luận, đám đông bùng nổ.
Lục Thích nhìn Chung Bình, hỏi: "Đội cứu viện không trung SR... Chuyện gì thế này?"
"Không biết."
Lục Thích: "Trước đó chưa nghe nói đến sao?"
Chung Bình lắc đầu.
Cô lại liếc di động, gọi luôn điện thoại cho đội trưởng Hà, ông vẫn còn đang bận, nói mấy câu, Chung Bình cúp máy, nói với Lục thích: "Em muốn đến SR."
Lục Thích không nói lời nào, nhún vai: "Đi thôi."
Đi ô tô đến SR, từ xa đã thấy tòa nhà sáng đèn, bóng người đi lại. Chung Bình và Lục Thích xuống xe, lập tức đi vào, nghe thấy tiếng trò chuyện ở bên trong.
"Đoán xem ai không ngồi yên được nữa?"
"Người đầu tiên gọi điện thoại cho tôi."
"Ai?"
"Nào, vào đây." Đội trưởng Hà gọi người ngoài cửa.
Chung Bình và Lục Thích đi vào, nói: "Đêm khuya chú thả bom, ai có thể ngồi yên được."
Đội trưởng Hà: "Chúng tôi cũng là chuẩn bị thỏa đáng mới gửi thông báo."
"Cháu vội vàng chạy tới đây như vậy, xem ra là muốn đăng kí rồi?" Đội trưởng Hồ cố ý nói, "Đừng nghĩ tìm chúng tôi thương lượng cửa sau."
Lục Thích kéo ghế ra, tùy tiện ngồi xuống, kéo tay Chung Bình ra hiệu cho cô đừng đứng nữa, Chung Bình thuận theo dựa vào chiếc bàn phía trước anh, nói: "Cháu không cần thương lượng cửa sau, cần điều kiện gì để đăng kí ạ?"
Đội trưởng Hà cười, nhìn Lão Hồ: "Thế nào, tôi nói nhé."
Không tính tình nguyện viên, đội viên chính thức của SR trên cả nước lên đến nghìn người, đội cứu viện không trung lần này chỉ tuyển hai mươi người, điều kiện tất nhiên là hà khắc.
Đội trưởng Hà nói: "Đầu tiên là đội viên chính thức, tố chất vượt qua kiểm tra, luyện tập trên không trung và đất liền khác biệt, về phương diện này cháu có kinh nghiệm, không cần tôi nhiều lời. Tiếp đó phải có đủ điều kiện kinh tế, người có tài nguyên hàng không có thể cân nhắc ưu tiên."
Chung Bình: "Tài nguyên hàng không là gì?"
"Công ty tư nhân hàng không, phi công, là đội viên từng tham gia huấn luyện cứu viện không trung."
Tim Chung Bình đập mạnh.
Đội trưởng Hà cười, "Còn nữa ví dụ như có thể cung cấp sân huấn luyện bay, cung cấp tài nguyên huấn luyện, công ty có dịch vụ hàng không, người sở hữu máy bay cá nhân, những người này đều có thể trở thành đội viên cứu viện không trung, hoặc là gia nhập Ủy ban chuyên viên của chúng ta."
Lục Thích nghe câu được câu không, nghe đến đó, anh ngẩng đầu nhìn đội trưởng Hà.
Đội trưởng Hà chú ý tới tầm mắt của anh, thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lục Thích lắc đầu: "Không, chú tiếp tục đi."
Đội trưởng Hà: "Như vậy đấy, cháu..."
Chung Bình lập tức nói: "Hai năm trước cháu đã tham gia huấn luyện cứu viện không trung, tố chất thể lực đều vượt qua kiểm tra, điều kiện kinh tế không thành vấn đề."
Đội trưởng Hồ sờ cằm: "Lần này thành lập đội cứu viện không trung chính thức không phải là chuyện nhỏ, cháu còn..."
Chung Bình ngắt lời: "Hiện tại cháu đang thi PPL."
Hai đội trưởng Hà Hồ kinh ngạc: "Bằng lái máy bay cá nhân?"
Chung Bình: "Đúng vậy, đã vào giai đoạn huấn luyện bay cuối cùng rồi, sẽ rất nhanh tham gia cuộc thi."
Hai đội trưởng nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Từ tòa nhà đi ra, Lục Thích đút tay vào túi quần, thường xuyên nghiêng đầu quan sát Chung Bình. Tinh thần Chung Bình hưng phấn, hai tay để sau lưng, bước đi nhẹ nhàng khoan thai, "Gì vậy, anh muốn hỏi gì?"
Lục Thích cười: "Muốn vào đội cứu viện không trung thế sao?"
Chung Bình: "Còn cần phải nói à."
Lục Thích: "Tại sao?"
"Anh nói xem tại sao em lại dốc nhiều tiền như vậy thi PPL?" Chung Bình hỏi lại.
Lục Thích nhíu mày: "Muốn lái trực thăng cứu viện?"
"Cũng không phải vậy." Chung Bình suy nghĩ, "Trước kia Mại Mại từng sống ở Đức, nơi đó trực thăng cứu viện rất phổ biến, em từng thảo luận chuyện này với cô ấy, không phải có câu tục ngữ phải mở to mắt để xem mọi chuyện sao, hai năm trước trong tin tức đã hạn chế cấm vận bay tầng trời thấp, nhưng đã ba năm rồi mà còn chưa tiến bộ thêm chút nào, nhưng tóm lại vẫn đang tiến bộ dần. Em suy nghĩ nếu một ngày nào đó tầng trời thấp được khai thác toàn diện, cứu viện hàng không phát triển mạnh hơn, đến lúc đó thiếu nhất là gì? Thiếu nhất chắc chắn là phi công, đốt tiền đi thi bằng lái, nhiều người sẽ đi thi, thi xong lại có bao nhiêu người không nghĩ đến chuyện kiếm tiền mà làm tình nguyện viên chứ?"
Lục Thích nói: "Cho nên em đang phòng ngừa ngộ nhỡ, biết thân biết phận nên làm sớm trước sao?"
Chung Bình gật đầu: "Coi như vậy đi."
Lục Thích ôm ngực quan sát cô: "Vĩ đại như vậy... em nói xem rốt cuộc em đang có toan tính gì?"
"Nào có nhiều nguyên nhân như vậy."
Tất cả cố chấp đến cuối cùng không biết lý giải thế nào, tất cả kiên trì đơn giản chỉ là vì thích.
Trở lại ước nguyện ban đầu mạnh mẽ, cũng đã bị thời gian vô tri vô giác thay đổi, Chung Bình suy nghĩ, nói thật: "Có lẽ qua mấy năm nữa, cứu viện sẽ trở thành một nghề trong nước, biết đâu chúng ta còn có thể lĩnh tiền lương đấy."
Tất cả đều có thể mà.
Lục Thích cười, vươn tay ra chụp lấy cô, mang cô bước nhanh về phía trước: "Được rồi, "vĩ nhân" chúng ta đi, mời em ăn khuya."
"Anh vừa gọi cái gì?"
"Vĩ nhân."
"... Em muốn ăn canh phù trúc."
"Không thành vấn đề."
Ngày hôm sau bắt đầu, có người liên tục đăng kí gia nhập đội cứu viện không trung SR, đội trưởng Hà giám sát lựa chọn người, thật sự không có mấy người có điều kiện thích hợp, thương lượng mấy lần với Lão Hồ, thứ bảy sau khi huấn luyện kết thúc, tổ chức họp.
Trong phòng đầy người, Mại Mại khẽ nói chuyện với Từ Điển, nói xong quay đầu lại hỏi Chung Bình: "Cậu có đăng kí không?"
Chung Bình: "Có."
"Tớ biết ngay mà."
Từ Điển hạ giọng: "Cô thật sự thi PPL?"
Chung Bình lại "ừ".
Từ Điển dựng ngón tay cái: "Đại gia!"
Chung Bình cười: "Im!"
Chương Hân Di ở bên cạnh tò mò: "Mọi người đang nói gì thế?"
A Giới nhỏ giọng giải thích với cô ta.
Lục Thích dựa vào bàn, một tay ôm eo Chung Bình, tay kia cầm di động, mệt mỏi, nói: "Nước!"
Chung Bình đưa chén trà bên cạnh cho anh, Lục Thích ra hiệu bằng miệng, Chung Bình nhìn xung quanh, nhanh chóng đưa lên cho anh uống.
Đội trưởng Hà vỗ tay, ý bảo mọi người im lặng, phát biểu một chuỗi dài, cuối cùng thông báo lại nội dung trao đổi của tổng bộ lần nữa.
Khởi đầu gian nan, thiếu hụt tài nguyên, cứu viện không trung tốn kém tài chính, thời gian, tính nguy hiểm cũng lớn hơn so với đất liền, trong lòng mọi người đều đang cân nhắc, đội trưởng Hà đương nhiên hi vọng lực lượng đội ngũ càng lớn càng tốt.
Bàn tán sôi nổi, Chương Hân Di đứng ra hỏi: "Đội trưởng Hà, tình nguyện viên không thể đăng kí sao?"
Đội trưởng Hà: "Theo nguyên tắc, chúng tôi không nhận tình nguyện viên gia nhập đội ngũ mới, trừ khi người đó có điều kiện vô cùng phù hợp với nhu cầu của chúng tôi."
Lại thảo luận, dần dần yên tĩnh, đội trưởng Hà đang muốn tiếp tục nói, một giọng nói đột nhiên vang lên: "Nếu tình nguyện viên có thể cung cấp trực thăng tư nhân thì có thể gia nhập không?"
Đội trưởng Hà và mọi người theo tiếng nói nhìn lại, sửng sốt.
Lục Thích vẫn còn đang ôm Chung Bình, tay kia vẫn nghịch di động, mặc bộ quần áo thể thao nhưng rất có phong cách.
Lục Thích nói: "Sao thế? Không phải hôm đó chú nói cái gì công ty dịch vụ hàng không, cung cấp sân huấn luyện, còn cả người sở hữu trực thăng cá nhân, có thể gia nhập đội ngũ sao?"
Đội trưởng Hà hoàn hồn: "Cậu có trực thăng cá nhân?"
Lục Thích thản nhiên trả lời: "Vâng."
var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "https:")? "https://": "http://"; document.write("");
Mọi người: "..."
Lục Thích nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Đừng có ngớ ra."
Chung Bình còn đang sửng sốt.
Lục Thích cười, nhéo eo cô, Chung Bình run lên, lập tức mím môi.
Lục Thích nhìn cô, bỏ lại một câu: "Ngốc."
Đội trưởng Hà không quan tâm hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, nhỏ giọng thảo luận với Lão Hồ.
Cuộc họp két thúc, mọi người ra về, Lục Thích bị mọi người tò mò vây hỏi, mặt anh không đổi sắc, thuận miệng ứng phó mấy câu về vấn đề giá cả trực thăng, rồi kéo Chung Bình đi.
Chung Bình hỏi anh: "Anh thực sự có trực thăng sao?"
Lục Thích: "Lừa em làm gì."
Chung Bình: "... Sao cho tới bây giờ chưa từng thấy anh nhắc đến."
"Nói làm gì?" Lục Thích liếc cô, "Em muốn thấy anh khoe khoang?"
Chung Bình: "..."
Lục Thích cười, đột nhiên nói: "Đi."
"Hả? Đi đâu?"
"Đi theo anh."
Lên xe, xe Chung Bình đi theo xe anh, lái một lúc lâu, đến một câu lạc bộ.
Sắc trời đã tối mịt, Lục Thích mang cô đi vào, tìm người, đi vào một kho hàng quen thuộc.
Cửa kho hàng từ từ nâng lên, đèn điện sáng lên, chiếu sáng bên trong, Chung Bình và Lục Thích chờ ở bên ngoài, không bao lâu, nhìn thấy mấy người đẩy một chiếc trực thăng ra ngoài kho.
Chiếc trực thăng vô cùng quen thuộc, Chung Bình đã lên không biết bao nhiêu lần, cứu viện, huấn luyện bay, gần đây ngoài lái xe, cô lái nhiều nhất là nó.
Chung Bình nhìn về phía Lục Thích.
Lục Thích kéo cô: "Lại đây." Mang cô đi qua.
Mở cửa cabin ra, Chung Bình nhìn vào bên trong. Bảng công suất động cơ, độ cao, vận tốc rotor, tốc độ bay, tốc độ vuông góc, chu kỳ thanh mô-men xoắn, mô-men tổng, chân đà, ghế ngồi, tất cả đều giống như đúc, hiện tại trong đầu cô có thể mô phỏng việc bay lên.
"Anh vốn không phải mua loại này."
"Hả?"
Lục Thích đứng sau lưng Chung Bình, "Còn nhớ lần trên núi trước đó không?"
Chung Bình: "Đương nhiên là nhớ."
"Đó là lần đầu tiên..."
Chung Bình quay đầu nhìn anh, Lục Thích ôm eo cô.
"... Em cách anh gần như vậy, em hỏi tên anh."
Sáng đó trời đầy mây, trực thăng bay từ xa tới, cánh quạt thổi tan hơi thở tử vong, cô từ trên trời giáng xuống, bộ đồng phục màu vàng như ánh mặt trời.
Gió đêm khẽ thổi, ánh trăng màu bạc lơ lửng trên chiếc trực thăng màu trắng, trước cửa cabin, Lục Thích ôm Chung Bình, dán sát bên tai cô.
"Sau này em cứu người, anh lái máy bay chở em, em đi đến đâu, anh theo em đi đến đấy."