- Lúc nãy… có chuyện gì xảy ra sao?- Nguyên Kỳ nhìn thấy Hải Lam có gì đó là lạ, không nhịn được lên tiếng hỏi.
- Dạ?- Hải Lam hơi giật mình.- Dạ không, không có gì.- Cô chối ngay lập tức, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh của cái tên họ Lâm kia, cùng nụ hôn cuồng nhiệt của hắn. Aish, chắc cô điên mất.
Nguyên Kỳ nhìn Hải Lam như thế cũng không hỏi thêm, cô không muốn nói, anh cũng không ép cô phải nói.
- Chiều nay anh qua đón em đi cắm trại nha.
- Dạ thôi, không cần phiền như thế đâu ạh. Em cũng không tính đi.- Hải Lam cố gắng cười cười. Hôm nay cô tâm trạng cô không ổn định, thật không muốn đi đâu hết áh.
- Có dịp giao lưu với mọi người cũng hay mà.- Nguyên Kỳ dịu dàng nói, thấy Hải Lam có chút im lặng, anh lại nói tiếp.- Hay là anh cũng không đi?
- Ách, thế sao được, anh đừng có đùa.
- Sao không? Còn có Tư Viện, Tuấn Văn và nhiều người khác nữa. Em cũng không đi, sao bảo anh phải đi.
- Nhưng nó là khác nhau.- Hải Lam không biết phải nói như thế nào nữa. Trước giờ Nguyên Kỳ đâu có như vậy.
- Khác như thế nào?
Không biết phải giải thích như thế nào, Hải Lam nhìn Nguyên Kỳ một lúc, rồi nói:
- Anh Nguyên Kỳ!- Khẽ hít một hơi, cô nói tiếp.- Dạo này anh có chút khác lạ.
Nguyên cười mỉm cười, cô đã nhận ra anh có điểm khác sao. Thế còn tình cảm của anh, cô có thể nhận ra không.
Thấy anh chỉ cười, Hải Lam sợ anh giận vì câu nói vừa nãy, nên nói thêm:
- Em… em không có ý gì đâu. Chỉ là… chỉ là, nếu anh không đi thì chị Tư Viện sẽ rất buồn.- Cuối cùng, cô cũng suy nghĩ được lí do mà cô cho rằng vô cùng chính đáng.- Anh đã vì chị ấy mà mua cả xe, thì đừng vì cô em gái như em mà làm chị ấy buồn. Chị ấy thực sự quan tâm anh lắm đó.
Nguyên Kỳ đột nhiên thắng gấp. Không phải chứ, thì ra là cô đang hiểu lầm mối quan hệ của anh và Tư Viện.
- Em nghe ai nói?- Nguyên Kỳ đột nhiên thay đổi thái độ, lời nói có chút giận dữ.- Là chuyện anh và Tư Viện, em nghe ai nói.
- Chẳng lẽ anh không muốn công khai sao?- Hải Lam ngây thơ nói.- Nhưng cả trường đều biết hết rồi mà. Hai người là một đôi trai tài gái sắc của Thánh Văn nha.- Cô vừa cười vừa nói.
Còn như vậy nữa. Trước giờ anh vốn không có để ý mấy chuyện này, thỉnh thoảng cũng có nghe loáng thoáng qua, nhưng đều bỏ ngoài tai, chỉ cho rằng vì bọn họ hợp tác rất tốt trong các công tác của trường. Lúc trước, cũng có vài người gán ghép, nhưng anh lại không để ý, cứ nghĩ bọn họ đùa cho vui. Ai dè đây là tin tức mà cả trường đều nói với nhau. Điều quan trọng nhất là cô gái mà anh yêu thích lại tin vào những lời đồn này.
- Em nghe cho rõ đây.- Anh xoay người lại, dùng hai tay nắm lấy vai cô, mắt nhìn thẳng vào cô và nói.- Anh và Tư Viện chỉ là bạn bè bình thường. Em tin anh chứ?
Hải Lam hơi bất ngờ một chút, thái độ của Nguyên Kỳ thật lạ lùng, cũng là lần đầu tiên cô thấy. Theo phản xạ có điều kiện, cô liền gật gật đầu. Sau đó, Nguyên Kỳ mới buông vai cô ra. Anh thở một hơi dài, rồi chậm rãi nói tiếp:
- Về sau nếu có chuyện gì, em cứ trực tiếp hỏi anh, không được tin vào những tin đồn kia, hiểu chưa?
Thì ra là anh ấy ngại scandal. Hải Lam mỉm cười. Cũng đúng thôi, càng nổi tiếng, người ta càng coi trọng danh tiếng và để ý đến các lời bình phẩm về mình mà.
- Em biết rồi.- Hải Lam cười híp mắt.
Nguyên Kỳ vừa tạm yên lòng một chút, thì Hải Lam đã nói tiếp:
- Mà nè, dù gì anh cũng chưa có bạn gái, sao anh không thử biến lời đồn thành hiện thực, chị Tư Viện vừa xinh đẹp, tài giỏi, lại có ý với anh nữa?
Nói nãy giờ, thì ra, cô lại nghĩ đó là do anh sợ tiếng đồn của mọi người. Bình thường Nguyên Kỳ là người rất biết giữ bình tĩnh, nhưng bây giờ tự nhiên muốn phát điên quá.
- Nhưng anh lại không thích.- Nguyên Kỳ xoay người lại, đẩy nhẹ gọng kính nhìn cô.- Em cũng chưa có bạn trai, hay là làm bạn gái anh đi.
Ách, hôm nay là ngày gì vậy trời, sao ai cũng muốn đùa giỡn với cô hết vậy. Buổi sáng đã có một Hạo Thiên làm cô tâm tình bất ổn, buổi trưa lại thêm một Nguyên Kỳ làm cho cô hết sức ngạc nhiên.
Nguyên Kỳ quan sát cũng thấy là cô gái bên cạnh đang lúng túng, khó xử thì bất giác anh lại có chút suy nghĩ. Có lẽ là do anh hơi đột ngột làm cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
- Buổi chiều anh qua đón em nha.- Nguyên Kỳ lên tiếng cắt ngang mớ suy nghĩ bề bộn và rối rắm của cô.
- Ah, không cần đâu ạh.- Hải Lam vội trả lời ngay.- Chiều nay, tiểu Cát qua đón em là được rồi.
.
Chiếc xe cũng vừa lúc tới nhà của Hải Lam. Thật may mắn. Nếu còn ngồi lâu hơn nữa thì thực sự cũng không biết nói gì. Tình cảnh này tràn ngập sự ngại ngùng. Hải Lam khẽ cúi đầu chào Nguyên Kỳ rồi nhanh chóng bước xuống xe. Nhưng Nguyên Kỳ cũng đã nhanh chóng ra xe theo. Cô còn ngạc nhiên, chưa hiểu anh định làm gì, thì anh đã nhanh chóng gõ cửa, rồi chào hỏi mẹ cô:
- Dạ chào bác, cháu là Nguyên Kỳ, học cùng trường với Hải Lam.
- Mẹ, đây là trưởng câu lạc bộ của con, cũng là hội trưởng hội sinh viên của trường.- Hải Lam nói thêm.- Anh ấy thường giúp đỡ con rất nhiều.
- Uh, chào cháu.- Mẹ của Hải Lam khẽ quan sát chàng trai.- Cháu vào nhà uống nước.
Nguyên Kỳ lễ phép từ chối:
- Dạ cháu chỉ vào chào hỏi bác một chút, giờ cháu xin phép về cho tiểu Lam nghỉ ngơi. Lần này để tiểu Lam phải vất vả việc trường nhiều, có một phần lỗi của cháu.
- Oh, không sao đâu, cháu cứ hướng dẫn cho em nó thêm, chứ con bé nhà này thụ động lắm.
- Dạ không đâu ạh, tiểu Lam rất tích cực trong công việc. Ai cũng rất khen ngợi cô ấy.
- Vậy sao? Được thế thì tốt.- Bà mẹ vui vẻ.- Lần sau đến chơi lâu một chút, ở lại ăn cơm với gia đình bác luôn.
- Dạ, nhất định như vậy.- Nguyên Kỳ cúi đầu chào.
.
Hải Lam định đi lên phòng thì mẹ cô gọi lại:
- Bạn trai con sao?
- Không phải đâu mẹ.- Thật mệt mỏi, lại vấn đề này. Hải Lam đau đầu trả lời.
- Bây giờ mẹ không cấm con quen bạn trai nữa. Cái cậu này trông cũng có vẻ được. Nếu thích thì cứ việc tìm hiểu.
Hải Lam bây giờ đầu óc phức tạp, không muốn đối đáp nhiều nên lẳng lặng đi lên phòng.
۵ ۵ ۵
.
- Sao giờ mới lên đây ah ~
Buổi chiều, Phương Cát đến nhà Hải Lam sớm. Nghe mẹ bảo Phương Cát đến lâu rồi, mà giờ cô mới thấy cô bạn xuất hiện ở phòng mình. Phương Cát là nhân vật thường xuyên và quen thuộc ở nhà cô, chẳng ai lạ gì, thậm chí còn được coi là thành viên trong gia đình. Đi đâu có Phương Cát là ba mẹ Hải Lam cũng thấy an tâm phần nào. Khi Phương Cát định bước lên lầu thì bị mẹ Hải Lam kéo lại hỏi chuyện. Vừa bước vào phòng, Phương Cát đã nhanh miệng kể cho Hải Lam nghe việc cô đã biết chuyện Nguyên Kỳ đến nhà, và nhất là mẹ cô đã bắt đầu quan tâm đến chuyện giữa cô và Nguyên Kỳ.
- Ách, cứ đưa về là đang quen nhau sao?
Hải Lam bó tay với mẹ cô, lúc nào cũng có ý nghĩ như vậy. Hồi cô học cấp ba, mẹ còn dặn là không được để thằng con trai nào đưa đón. Nếu có chuyện đó xảy ra, thì mẹ cô sẽ nghĩ tên đó là bạn trai cô, lúc đó sẽ biết tay. Từ trước tới giờ mà vẫn còn nghĩ như vậy, không có thay đổi sao? Nếu vậy thì cái tên Hạo Thiên kia còn đưa cô về nhiều lần hơn. Lúc này, cô bất chợt nghĩ đến hắn.
- Anh Nguyên Kỳ tốt như vậy, giỏi như vậy, lại còn đẹp trai nữa. Chắc chắn là vừa ý mẹ cậu rồi.
- Rốt cuộc là cậu đã nói những gì?
- Thành tích của anh Nguyên Kỳ, rồi sự chiếu cố của anh ấy với cậu. Còn có…- Đến đây, tự nhiên Phương Cát dừng lại một chút.
- Còn gì nữa?
- Những chuyện mình biết, đều đem kể sạch sẽ hết.
- Tiểu Cátttttttt!- Một chiếc gối bay tới thẳng mặt Phương Cát, kèm theo giọng nói đẩy âm lượng lên cao của Hải Lam.- Cậu điên àh? Muốn chết sao?
Phương Cát chụp xong chiếc gối, cười toe chạy lại gần Hải Lam:
- Bình tĩnh, dĩ nhiên là tớ còn muốn sống. Chỉ đùa cậu chút thôi.
- Hừ, dám đùa tớ. Nói trước là tâm trạng hôm nay bất ổn nha. Động vào là cắn người ráng chịu.
Phương Cát cũng khôn lanh nhận ra sắc mặt của Hải Lam, cho nên cô cố gắng xoa dịu, rồi khơi gợi để Hải Lam kể cho mình nghe chuyện gì đã xảy ra. Kỳ thực thì Hải Lam cũng đã định nói cho Phương Cát, để cô cho mình một vài lời khuyên. Trong chuyện tình cảm thì Hải Lam chả có tí kinh nghiệm nào.
- Quả thật không ngờ tiểu Lam của chúng ta lại có sức hấp dẫn như vậy ah.- Phương Cát cười cười, giả vờ vuốt vuốt cằm như mấy ông thầy phán.
- Giờ mới biết sao.- Hải Lam bĩu môi, rồi cũng nhanh chóng lấy lại nét mặt nghiêm nghị.- Nhưng chuyện này không đùa đâu.
Nhìn nét mặt của cô bạn mà Phương Cát cũng buồn cười. Bao nhiêu năm không chịu có bạn trai. Mà cũng không phải không có người theo, căn bản là tại cô cố giữ khoảng cách với người ta, riết rồi làm người ta nản. Giờ cũng đến lúc phải đối mặt thôi.
- Bây giờ tớ có thể khẳng định, anh Nguyên Kỳ là thật sự thích cậu đó. Mà tớ nghĩ đi nghĩ lại, anh Nguyên Kỳ đúng là phù hợp với hình mẫu lý tưởng cậu đề ra còn gì. Cậu còn do dự gì nữa?
- Tớ… tớ cũng không biết nữa.- Hải Lam ấp úng, bây giờ tự nhiên cô lại cảm thấy khó nghĩ. Nguyên Kỳ gần như phù hợp với các tiêu chuẩn của cô đặt ra cho mẫu bạn trai, nhưng sao cô lại e ngại và chần chừ đến như vậy.
- Đồ ngốc, cứ mạnh dạn lên một chút. Chứ chẳng lẽ muốn ở vậy suốt đời ah?
- Cũng không phải vậy, chỉ là chưa muốn nghĩ tới.
- Vậy thì giờ mau nghĩ tới đi.- Phương Cát khuyên nhủ, cô cũng biết rằng ý nghĩ của ba mẹ đã phần nhiều tác động lên Hải Lam. Vỗ nhẹ vai cô bạn, Phương Cát nói tiếp.- Bạn của tôi, đừng trốn tránh nữa, cứ làm theo con tim mách bảo là được.
- Lúc nãy… có chuyện gì xảy ra sao?- Nguyên Kỳ nhìn thấy Hải Lam có gì đó là lạ, không nhịn được lên tiếng hỏi.
- Dạ?- Hải Lam hơi giật mình.- Dạ không, không có gì.- Cô chối ngay lập tức, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh của cái tên họ Lâm kia, cùng nụ hôn cuồng nhiệt của hắn. Aish, chắc cô điên mất.
Nguyên Kỳ nhìn Hải Lam như thế cũng không hỏi thêm, cô không muốn nói, anh cũng không ép cô phải nói.
- Chiều nay anh qua đón em đi cắm trại nha.
- Dạ thôi, không cần phiền như thế đâu ạh. Em cũng không tính đi.- Hải Lam cố gắng cười cười. Hôm nay cô tâm trạng cô không ổn định, thật không muốn đi đâu hết áh.
- Có dịp giao lưu với mọi người cũng hay mà.- Nguyên Kỳ dịu dàng nói, thấy Hải Lam có chút im lặng, anh lại nói tiếp.- Hay là anh cũng không đi?
- Ách, thế sao được, anh đừng có đùa.
- Sao không? Còn có Tư Viện, Tuấn Văn và nhiều người khác nữa. Em cũng không đi, sao bảo anh phải đi.
- Nhưng nó là khác nhau.- Hải Lam không biết phải nói như thế nào nữa. Trước giờ Nguyên Kỳ đâu có như vậy.
- Khác như thế nào?
Không biết phải giải thích như thế nào, Hải Lam nhìn Nguyên Kỳ một lúc, rồi nói:
- Anh Nguyên Kỳ!- Khẽ hít một hơi, cô nói tiếp.- Dạo này anh có chút khác lạ.
Nguyên cười mỉm cười, cô đã nhận ra anh có điểm khác sao. Thế còn tình cảm của anh, cô có thể nhận ra không.
Thấy anh chỉ cười, Hải Lam sợ anh giận vì câu nói vừa nãy, nên nói thêm:
- Em… em không có ý gì đâu. Chỉ là… chỉ là, nếu anh không đi thì chị Tư Viện sẽ rất buồn.- Cuối cùng, cô cũng suy nghĩ được lí do mà cô cho rằng vô cùng chính đáng.- Anh đã vì chị ấy mà mua cả xe, thì đừng vì cô em gái như em mà làm chị ấy buồn. Chị ấy thực sự quan tâm anh lắm đó.
Nguyên Kỳ đột nhiên thắng gấp. Không phải chứ, thì ra là cô đang hiểu lầm mối quan hệ của anh và Tư Viện.
- Em nghe ai nói?- Nguyên Kỳ đột nhiên thay đổi thái độ, lời nói có chút giận dữ.- Là chuyện anh và Tư Viện, em nghe ai nói.
- Chẳng lẽ anh không muốn công khai sao?- Hải Lam ngây thơ nói.- Nhưng cả trường đều biết hết rồi mà. Hai người là một đôi trai tài gái sắc của Thánh Văn nha.- Cô vừa cười vừa nói.
Còn như vậy nữa. Trước giờ anh vốn không có để ý mấy chuyện này, thỉnh thoảng cũng có nghe loáng thoáng qua, nhưng đều bỏ ngoài tai, chỉ cho rằng vì bọn họ hợp tác rất tốt trong các công tác của trường. Lúc trước, cũng có vài người gán ghép, nhưng anh lại không để ý, cứ nghĩ bọn họ đùa cho vui. Ai dè đây là tin tức mà cả trường đều nói với nhau. Điều quan trọng nhất là cô gái mà anh yêu thích lại tin vào những lời đồn này.
- Em nghe cho rõ đây.- Anh xoay người lại, dùng hai tay nắm lấy vai cô, mắt nhìn thẳng vào cô và nói.- Anh và Tư Viện chỉ là bạn bè bình thường. Em tin anh chứ?
Hải Lam hơi bất ngờ một chút, thái độ của Nguyên Kỳ thật lạ lùng, cũng là lần đầu tiên cô thấy. Theo phản xạ có điều kiện, cô liền gật gật đầu. Sau đó, Nguyên Kỳ mới buông vai cô ra. Anh thở một hơi dài, rồi chậm rãi nói tiếp:
- Về sau nếu có chuyện gì, em cứ trực tiếp hỏi anh, không được tin vào những tin đồn kia, hiểu chưa?
Thì ra là anh ấy ngại scandal. Hải Lam mỉm cười. Cũng đúng thôi, càng nổi tiếng, người ta càng coi trọng danh tiếng và để ý đến các lời bình phẩm về mình mà.
- Em biết rồi.- Hải Lam cười híp mắt.
Nguyên Kỳ vừa tạm yên lòng một chút, thì Hải Lam đã nói tiếp:
- Mà nè, dù gì anh cũng chưa có bạn gái, sao anh không thử biến lời đồn thành hiện thực, chị Tư Viện vừa xinh đẹp, tài giỏi, lại có ý với anh nữa?
Nói nãy giờ, thì ra, cô lại nghĩ đó là do anh sợ tiếng đồn của mọi người. Bình thường Nguyên Kỳ là người rất biết giữ bình tĩnh, nhưng bây giờ tự nhiên muốn phát điên quá.
- Nhưng anh lại không thích.- Nguyên Kỳ xoay người lại, đẩy nhẹ gọng kính nhìn cô.- Em cũng chưa có bạn trai, hay là làm bạn gái anh đi.
Ách, hôm nay là ngày gì vậy trời, sao ai cũng muốn đùa giỡn với cô hết vậy. Buổi sáng đã có một Hạo Thiên làm cô tâm tình bất ổn, buổi trưa lại thêm một Nguyên Kỳ làm cho cô hết sức ngạc nhiên.
Nguyên Kỳ quan sát cũng thấy là cô gái bên cạnh đang lúng túng, khó xử thì bất giác anh lại có chút suy nghĩ. Có lẽ là do anh hơi đột ngột làm cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
- Buổi chiều anh qua đón em nha.- Nguyên Kỳ lên tiếng cắt ngang mớ suy nghĩ bề bộn và rối rắm của cô.
- Ah, không cần đâu ạh.- Hải Lam vội trả lời ngay.- Chiều nay, tiểu Cát qua đón em là được rồi.
.
Chiếc xe cũng vừa lúc tới nhà của Hải Lam. Thật may mắn. Nếu còn ngồi lâu hơn nữa thì thực sự cũng không biết nói gì. Tình cảnh này tràn ngập sự ngại ngùng. Hải Lam khẽ cúi đầu chào Nguyên Kỳ rồi nhanh chóng bước xuống xe. Nhưng Nguyên Kỳ cũng đã nhanh chóng ra xe theo. Cô còn ngạc nhiên, chưa hiểu anh định làm gì, thì anh đã nhanh chóng gõ cửa, rồi chào hỏi mẹ cô:
- Dạ chào bác, cháu là Nguyên Kỳ, học cùng trường với Hải Lam.
- Mẹ, đây là trưởng câu lạc bộ của con, cũng là hội trưởng hội sinh viên của trường.- Hải Lam nói thêm.- Anh ấy thường giúp đỡ con rất nhiều.
- Uh, chào cháu.- Mẹ của Hải Lam khẽ quan sát chàng trai.- Cháu vào nhà uống nước.
Nguyên Kỳ lễ phép từ chối:
- Dạ cháu chỉ vào chào hỏi bác một chút, giờ cháu xin phép về cho tiểu Lam nghỉ ngơi. Lần này để tiểu Lam phải vất vả việc trường nhiều, có một phần lỗi của cháu.
- Oh, không sao đâu, cháu cứ hướng dẫn cho em nó thêm, chứ con bé nhà này thụ động lắm.
- Dạ không đâu ạh, tiểu Lam rất tích cực trong công việc. Ai cũng rất khen ngợi cô ấy.
- Vậy sao? Được thế thì tốt.- Bà mẹ vui vẻ.- Lần sau đến chơi lâu một chút, ở lại ăn cơm với gia đình bác luôn.
- Dạ, nhất định như vậy.- Nguyên Kỳ cúi đầu chào.
.
Hải Lam định đi lên phòng thì mẹ cô gọi lại:
- Bạn trai con sao?
- Không phải đâu mẹ.- Thật mệt mỏi, lại vấn đề này. Hải Lam đau đầu trả lời.
- Bây giờ mẹ không cấm con quen bạn trai nữa. Cái cậu này trông cũng có vẻ được. Nếu thích thì cứ việc tìm hiểu.
Hải Lam bây giờ đầu óc phức tạp, không muốn đối đáp nhiều nên lẳng lặng đi lên phòng.
۵ ۵ ۵
.
- Sao giờ mới lên đây ah ~
Buổi chiều, Phương Cát đến nhà Hải Lam sớm. Nghe mẹ bảo Phương Cát đến lâu rồi, mà giờ cô mới thấy cô bạn xuất hiện ở phòng mình. Phương Cát là nhân vật thường xuyên và quen thuộc ở nhà cô, chẳng ai lạ gì, thậm chí còn được coi là thành viên trong gia đình. Đi đâu có Phương Cát là ba mẹ Hải Lam cũng thấy an tâm phần nào. Khi Phương Cát định bước lên lầu thì bị mẹ Hải Lam kéo lại hỏi chuyện. Vừa bước vào phòng, Phương Cát đã nhanh miệng kể cho Hải Lam nghe việc cô đã biết chuyện Nguyên Kỳ đến nhà, và nhất là mẹ cô đã bắt đầu quan tâm đến chuyện giữa cô và Nguyên Kỳ.
- Ách, cứ đưa về là đang quen nhau sao?
Hải Lam bó tay với mẹ cô, lúc nào cũng có ý nghĩ như vậy. Hồi cô học cấp ba, mẹ còn dặn là không được để thằng con trai nào đưa đón. Nếu có chuyện đó xảy ra, thì mẹ cô sẽ nghĩ tên đó là bạn trai cô, lúc đó sẽ biết tay. Từ trước tới giờ mà vẫn còn nghĩ như vậy, không có thay đổi sao? Nếu vậy thì cái tên Hạo Thiên kia còn đưa cô về nhiều lần hơn. Lúc này, cô bất chợt nghĩ đến hắn.
- Anh Nguyên Kỳ tốt như vậy, giỏi như vậy, lại còn đẹp trai nữa. Chắc chắn là vừa ý mẹ cậu rồi.
- Rốt cuộc là cậu đã nói những gì?
- Thành tích của anh Nguyên Kỳ, rồi sự chiếu cố của anh ấy với cậu. Còn có…- Đến đây, tự nhiên Phương Cát dừng lại một chút.
- Còn gì nữa?
- Những chuyện mình biết, đều đem kể sạch sẽ hết.
- Tiểu Cátttttttt!- Một chiếc gối bay tới thẳng mặt Phương Cát, kèm theo giọng nói đẩy âm lượng lên cao của Hải Lam.- Cậu điên àh? Muốn chết sao?
Phương Cát chụp xong chiếc gối, cười toe chạy lại gần Hải Lam:
- Bình tĩnh, dĩ nhiên là tớ còn muốn sống. Chỉ đùa cậu chút thôi.
- Hừ, dám đùa tớ. Nói trước là tâm trạng hôm nay bất ổn nha. Động vào là cắn người ráng chịu.
Phương Cát cũng khôn lanh nhận ra sắc mặt của Hải Lam, cho nên cô cố gắng xoa dịu, rồi khơi gợi để Hải Lam kể cho mình nghe chuyện gì đã xảy ra. Kỳ thực thì Hải Lam cũng đã định nói cho Phương Cát, để cô cho mình một vài lời khuyên. Trong chuyện tình cảm thì Hải Lam chả có tí kinh nghiệm nào.
- Quả thật không ngờ tiểu Lam của chúng ta lại có sức hấp dẫn như vậy ah.- Phương Cát cười cười, giả vờ vuốt vuốt cằm như mấy ông thầy phán.
- Giờ mới biết sao.- Hải Lam bĩu môi, rồi cũng nhanh chóng lấy lại nét mặt nghiêm nghị.- Nhưng chuyện này không đùa đâu.
Nhìn nét mặt của cô bạn mà Phương Cát cũng buồn cười. Bao nhiêu năm không chịu có bạn trai. Mà cũng không phải không có người theo, căn bản là tại cô cố giữ khoảng cách với người ta, riết rồi làm người ta nản. Giờ cũng đến lúc phải đối mặt thôi.
- Bây giờ tớ có thể khẳng định, anh Nguyên Kỳ là thật sự thích cậu đó. Mà tớ nghĩ đi nghĩ lại, anh Nguyên Kỳ đúng là phù hợp với hình mẫu lý tưởng cậu đề ra còn gì. Cậu còn do dự gì nữa?
- Tớ… tớ cũng không biết nữa.- Hải Lam ấp úng, bây giờ tự nhiên cô lại cảm thấy khó nghĩ. Nguyên Kỳ gần như phù hợp với các tiêu chuẩn của cô đặt ra cho mẫu bạn trai, nhưng sao cô lại e ngại và chần chừ đến như vậy.
- Đồ ngốc, cứ mạnh dạn lên một chút. Chứ chẳng lẽ muốn ở vậy suốt đời ah?
- Cũng không phải vậy, chỉ là chưa muốn nghĩ tới.
- Vậy thì giờ mau nghĩ tới đi.- Phương Cát khuyên nhủ, cô cũng biết rằng ý nghĩ của ba mẹ đã phần nhiều tác động lên Hải Lam. Vỗ nhẹ vai cô bạn, Phương Cát nói tiếp.- Bạn của tôi, đừng trốn tránh nữa, cứ làm theo con tim mách bảo là được.