Hai tháng sau, quảng cáo của công ty đá quý nổi như cồn, trong năm tập ảnh tuyên truyền, tập ảnh lấy bối cảnh đường đêm được chú ý nhiều nhất, các sản phẩm được quảng cáo trong đó đều được bán hết nhanh chóng, cuối cùng ảnh còn được làm thành poster to tướng dán trên rất nhiều tòa cao ốc.
Sau khi biết thân phận của người mẫu, công ty không chỉ trả tiền hợp đồng phong phú, còn tặng một cặp nhẫn cưới trị giá hàng trăm vạn để cảm ơn.
“Nhìn chuyện tốt cậu làm đi.”
Bảo Dương vừa xuất hiện, lập tức bị chú rể nhìn với ánh mắt hình viên đạn.
“Giúp cậu lời được cặp nhẫn kim cương giá thị trường ba trăm vạn rồi còn chi.” Anh tích cóp cả một năm mới mua nổi đó.
“Cậu cho rằng tôi thiếu tiền sao?”
“Hôm nay cậu là chú rể, làm ơn bày ra sắc mặt đẹp một chút.”
“Hừ.”
Hôm nay là tiệc cưới hai nhà Chu, Bảo mở sáu mươi bàn tiệc ở khách sạn, xe cưới trực tiếp đi từ thị trấn trở một đống hàng xóm và bạn bè đến khách sạn.
Nhưng ngoài hội trường còn tụ tập không ít người không liên quan không mời mà tới, bên trong đủ giới truyền thông, đơn giản là chú rể của buổi hôn lễ này, là người mẫu nam đang nổi của công ty đá quý.
Kẹt một tiếng, cửa phòng nghỉ của cô dâu mở.
Khó trách tâm tình Luật Dã không tốt, Bảo Dương liếc mắt nhìn chị gái nhà mình một cái, lập tức biết cơn tức của chú rể từ đâu mà đến.
“Vợ, em quên áo choàng.” Chu Luật Dã lập tức che trước người cô.
“Không lạnh mà.” Bảo Linh Linh ngẩng đầu, giương mắt nhìn anh.
Áo cưới trên người cô, chính là bộ áo cưới hồng nhạt bó sát quanh ngực làm cho chú rể kháng nghị không dưới mấy mươi lần.
“Anh nhìn sắc mặt em giống bị lạnh.” Cô không cảm nhận được khí lạnh trên người anh sao?
“Dã con, dắt cô dâu vào.” Mẹ Bảo thúc giục.
“Mẹ, áo choàng của Linh Linh đâu?”
Từ đây đến hội trường có một đống truyền thông, anh cũng không muốn chia sẻ dáng người của vợ với đàn ông cả nước.
“Linh Linh như vậy rất được, cần áo choàng làm cái gì? Nhanh, nhanh.” Mẹ Chu cũng xuất hiện, trực tiếp đẩy cặp đôi ra ngoài.
Sắc mặt của chú rể xấu tới cực điểm, “Em đã đồng ý với anh sẽ mặc áo choàng.”
“Đợi chút ngồi xuống em sẽ khoác vào.” Bảo Linh Linh thè lưỡi, ý đồ chơi xấu.
Vẫn là trầm mặc, mặt anh xị ra.
“Chồng yêu à, biểu tình của anh giống như không muốn cưới em.”
“Muốn bị đánh sao?”
“Công bằng một chút, trước kia đều chỉ có anh biểu thị chủ quyền, hiện tại toàn Đài Loan nhiều nữ sinh chú ý anh như vậy, đương nhiên em cũng muốn biểu thị chủ quyền của em một chút chứ.” Cô nho nhỏ ghé vào lỗ tai anh giải thích.
Nghe vậy, sắc mặt nghiêm túc thả lỏng rất nhiều.
“Em không tin anh có cách làm cho người phụ nữ khác không dám tới gần sao?” Cuối cùng giọng nói của anh cũng mềm mại hơn.
“Vậy anh trông chừng em làm chi? Hay là anh cho rằng em sẽ lăng nhăng?”
Nói đến nói đi, còn không phải vấn đề tâm lý sao, dù sao chuyện muốn cho mọi người biết người bên cạnh là của mình chẳng phân biệt nam nữ, đây là một loại bản năng của động vật.
“Anh quen em bao lâu nay, anh cảm thấy em nhìn hiền lành, dễ bắt nạt lắm sao?”
Chu Luật Dã không nói chỉ nhìn chằm chằm cô.
Đúng rồi, từ nhỏ đều là Linh Linh bảo vệ bọn họ, lúc trước một đống nữ sinh theo đuổi anh cô cũng không phản ứng, là vì lúc ấy cô xem anh là em trai, nhưng hiện tại quan hệ của hai người đã khác......
“Anh đều đã quên em là sư tử hà đông.” Anh cười nhẹ.
Không cần hoài nghi, cô là con sư tử nhỏ bảo vệ phạm vi mình quản lý.
“Nếu anh muốn ngủ sàn trong đêm tân hôn thì cứ tiếp tục.” Nói cô là sư tử trước mặt cô, không cắn anh chẳng phải là không hợp lý sao.
“Thực xin lỗi, vợ anh là tốt nhất.” Anh chạy nhanh cầu xin tha thứ, dắt tay cô xuống vừa hôn, “Tiến hội trường rồi phải khoác áo choàng vào.”
Bảo Dương ở một bên lẳng lặng nhìn cặp đôi này, lặng lẽ thở dài trong lòng.
Thật trâu bò, anh rể cậu thật là xứng danh người thuần thú, đôi ba câu có thể khống chế bà chị gái thú dữ nhà mình.
Nhưng mà cậu có dự cảm, với dáng người kia của chị...... Ngày mai nhất định sẽ đăng báo, sau đó ông chồng nhìn thấy tuyệt đối sẽ phun lửa, đến lúc đó khả năng cao sẽ giận cá chém thớt lên cả người cậu......
Đợi lát nữa sau khi tiệc cưới kết thúc, cậu vẫn nên đi tị nạn vài ngày mới được.
[ Hết ]
Editor: Serena Nguyen
“Ừm......” Biểu cảm có chút do dự, cuối cùng trả lời, “Không sao.”
Quả nhiên! “Rốt cuộc là làm sao vậy?” Cô vội vã hỏi, người lùi gần vào người anh.
“Không có gì.” Anh hơi hơi xoay mặt.
Cô mặt mày ngoan cố, giọng điệu tràn ngập bất mãn. “Chu Luật Dã, cậu muốn giấu tôi?”
Một khi mất đi lý trí, thói quen từ nhỏ lập tức khống chế phản ứng cơ thể.
“Không có, chỉ là có chút khó có thể mở miệng.” Anh mỉm cười có phần bất đắc dĩ, “Lần sau tôi nói cho chị, được không?” Anh trấn an sờ sờ tóc của cô.
Cô không né tránh tay anh, toàn bộ lực chú ý đều đang đặt trên câu hỏi.
“Khi nào nói?” Trước kia mặc kệ cô hỏi cái gì, anh sẽ trả lời cô ngay lập tức.
“Đến lúc đó.”
Đến lúc đó? Chờ anh tĩnh dưỡng tốt? “Nghiêm trọng sao?”
“Không đâu.”
“Cậu chuyển về là vì nguyên nhận này sao?” Luật Anh nói lúc trước anh đều ở Đài Bắc, đô thị có vẻ thiếu không khí trong lành, đúng là không thích hợp dưỡng bệnh.
“Ừm...... Một trong số đó.” Anh còn thật sự tự hỏi rồi trả lời.
Cho nên, anh thật sự bị bệnh?
Đột nhiên Bảo Linh Linh cảm thấy trong ngực có một nỗi buồn không tên. Khác với cảm giác tức giận trước đó, có chút...... khổ sở? Đau lòng?
“Linh Linh.” Chu Luật Dã mở miệng gọi cô.
Thời cơ đến.
“Chị quan tâm tôi sao?” Ánh mắt và giọng điệu của anh trở lên mềm nhẹ nhìn cô.
Cô lại cắn môi dưới. Đáng giận! Cô thực không muốn thừa nhận, nhưng mà......
“Cậu cần tôi quan tâm sao?” Cô thốt ra.
Bảy năm không tin tức, thật sự làm cho cô rất khó nguôi ngoai, cảm giác khổ sở này, cô không muốn lại phải cảm nhận lần thứ hai.
“Cần.” Anh giống trẻ con muốn ăn kẹo, lộ ra khát vọng mỉm cười với cô.
Nhìn chằm chằm hai con ngươi đen thâm thúy, Bảo Linh Linh nhìn thật lâu, thấy sự hối lỗi và tha thiết, cho nên, cô đầu hàng.
“Sẽ không biến mất nữa?”
Cô không thể không thừa nhận, cô thực sự có cảm giác thích anh, thời gian này đấu tranh tư tưởng, khiến cho cô sắp điên mất rồi, chỉ sợ còn chưa dạy dỗ anh xong, chính mình tự mình làm khổ trước.
“Sẽ không.” Anh kiên định cam đoan, cẩn thận quan sát cô từ giãy dụa đến suy nghĩ sâu xa, rồi đến vẻ mặt bình thường, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng mới thả xuống dưới.
Cô gái nhỏ này...... Cuối cùng cũng đầu hàng.
Một cái TV inch treo trên tường, cách nó không đến hai bước, là một bàn làm việc lớn, trên bàn có hai cái màn hình máy tính, bên cạnh là hai cây máy cùng màu màn hình, một đen một trắng.
Trên bàn gỗ lim có một cái Notebook, cách nó không đến ba mét, trên bàn thủy tinh lại có một cái, trần nhà treo lơ lửng một cái máy chiếu, trên tường đối diện treo màn hình chạy bằng điện, không gian rộng rãi bị một đống thiết bị điện tử chiếm cứ, lqu[)n góc tường bị che kín bởi rất nhiều đường dẫn, xanh đỏ tím vàng, coi như có thể nhìn ra máy tính với TV, lại nhận được những sản phẩm điện tử không biết tên khác.
Nhưng chỗ này không phải văn phòng, cũng không phải triển lãm sản phẩm điện tử, mà là phòng một người con trai.
“Chu Luật Dã!”
Bảo Linh Linh một bước vào trong phòng, lập tức kêu lên với người bên trong.
“Chào buổi sáng.” Chu Luật Dã an vị trước bàn thủy tinh, nhìn thấy cô xuất hiện từ đường cửa sổ, khép Notebook lại.
Anh nhìn thời gian, đúng h sáng.
“Chào cái đầu cậu, cậu lại thức đêm cho tôi!” Cô chỉ chỉ anh Notebook trước mặt anh, không bỏ lỡ cảnh lúc chui vào, anh còn đang gõ bàn phím.
Từ sau khi làm hòa với anh, rất nhanh đã qua hai tháng, lúc còn trong thời kì đấu tranh với anh, cô cố ý không để ý tới chuyện của anh, nhưng sau khi đấu tranh kết thúc cô mới phát hiện, người này thức đêm như cơm bữa, có khi anh đi làm thậm chí còn không chợp mắt, nghỉ ngơi hoàn toàn không bình thường.
“Tôi đã quên thời gian.” Anh cười khổ, không nghĩ tới hôm nay thứ Bảy, cô cũng có thể rời giường bắt quả tang anh sớm như vậy.
“Muốn tôi nhắc nhở cậu sao? Tối hôm qua lúc cậu rời phòng tôi đã hơn h rồi!” Cô đi đến trước mặt anh, túm lấy áo anh lôi anh lên.“Ngủ đi cho tôi!” Cô chỉ về cái giường ở phía sau.
“Đến giờ ăn sáng rồi sao?” Anh ngoan ngoãn ngồi trên giường theo chỉ thị, ngẩng đầu hỏi.
“Tôi ăn là bữa sáng, cậu là ăn khuya!” Cô chịu không nổi mắt trợn trắng, “Cậu còn thức đêm nữa cơ thể sẽ càng yếu.”
“Cơ thể của tôi không sao.” Anh không hiểu đây là lần thứ mấy nhắc lại.
“Rõ ràng tôi nghe Bảo Dương nói có!” Cô cũng không hiểu là lần thứ mấy phản bác.
Chính là Bảo Dương không chịu kể lại, chỉ nói cơ thể anh có chút vấn đề, làm cho cô vừa tức vừa lo.
“Đó là bọn họ hiểu lầm, trên thực tế tôi thật sự không thành vấn đề.” Miệng anh lại bất đắc dĩ cười.
“Còn thức đêm nữa sớm hay muộn cũng sẽ thành vấn đề.” Cô lười tranh cãi với anh, “Nằm yên!”
Giống em bé ngoan ngoãn biết nghe lời, Chu Luật Dã nghe hiệu lệnh lập tức làm theo.
Trời mới biết chỉ có khi anh làm sai chuyện gì bị cô bắt được mới có thể ngoan ngoãn như vậy, hai tháng này, Bảo Linh Linh lại nhìn rõ tính anh.
Anh vẫn giống như trước đây, sẽ khiến cô vui vẻ, đối xử với cô dịu dàng, đối tốt với cô, khác nhau là, anh trở nên bá đạo hơn nhiều, rất nhiều chuyện chỉ cần anh quyết định phải làm sẽ rất khó thương lượng, lần trước chỉ là đi ra ngoài ăn bữa tối, vì tranh chuyện trả tiền mà tốn không ít thời gian, cô cho rằng mình đi làm, tiền lương ổn định,denxdanfleequsyddon cô nên trả, anh lại nói anh không thể để con gái mời, nếu cô muốn trả tiền, anh sẽ gửi lại gấp đôi số tiền vào tài khoản của cô. Chuyện như thế, sau vài lần xảy ra, chậm rãi, cô cũng theo ý anh, lười tranh với anh.
Nhìn anh chui vào chăn ngoan ngoãn nằm, cô xoay người giúp anh tắt đèn, tính trở về tiếp tục ngủ bù.
Hiện tại đã tiến vào mùa đông, h, bên ngoài vẫn đen thui, nói thực ra, cô là bị lạnh mới tỉnh lại, phát hiện bên này sáng đèn, mới qua đây bắt quả tang.
Đi đến trước cửa sổ, tay còn chưa chạm vào cửa sổ, cả người lại bị một lực kéo túm lại.
“A!” Cô sợ hãi hét lên, cả người rơi vào một cái ôm ấm áp.
“Chị ngủ trong cái tủ lạnh à?” Chu Luật Dã bắt lấy đôi tay nhỏ bé của cô từ đằng sau, nhịn không được nhíu mày.
Ngày hôm qua dự báo thời tiết nói nhiệt độ hạ thấp, nhất định là tiểu thư này bị lạnh đến nỗi tỉnh giấc.
“Không khoa trương như vậy chứ, chính là lạnh hơn cậu chút mà thôi.” So sánh với sàn gỗ của bên này, sàn đá hoa lạnh như băng trong phòng cô đúng là cũng làm cho cô đau đầu chút.
“Tôi đi qua giúp chị lấy chăn, chị ở trong này ngủ.” Anh phân công rất nhanh, không đợi cô phản ứng, đã chui ra ngoài cửa sổ, không đến một phút đồng hồ đã cầm một cái chăn bông qua đây, sau đó trực tiếp giúp cô ôm chăn bông đến giường anh.
Trên giường lớn, chăn bông thật dày, thấy thế nào cũng thật ấm áp, hình ảnh như thế đối với Bảo Linh Linh sợ lạnh mà nói, hoàn toàn là quyến rũ không thể kháng cự được.
“Ngủ đi, tối nay tôi với chị đi mua cái lò sưởi.” Anh chui vào chăn bông của mình, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Không hiểu được là hình ảnh rất mê người, hoặc là gần nhất quen làm theo lời anh, không đến ba giây, cô lập tức chui vào ổ chăn.
Ông trời, thật sự là siêu ấm áp!
“Um -- tôi muốn đổi phòng cho cậu!” Cô ở chăn bông hạnh phúc rên rỉ.
Sớm biết bên này ấm áp như vậy, lúc trước đều sang bên này mới đúng.
“Chị rất sợ lạnh.” Chu Luật Dã cười khẽ, tay giúp cô gạt tóc trên trán ra sau, mắt lộ vẻ yêu thương. “Mấy ngày nay gió mùa, buổi tối chị sang đây ngủ.”
“Ừ.” Cô từ từ nhắm hai mắt, thuận theo gật gật đầu, hoàn toàn không dị nghị.
“Ngủ đi.” Anh lại sờ sờ hai má của cô, cũng nằm về vị trí của mình đi gặp Chu Công.
Hai người mỗi người một bên, một trái một phải, ngủ thật sâu, rõ ràng cái gì cũng chưa phát sinh, không khí lại vô cùng thân mật, ngay cả mặt trời cũng mãi không dám dâng lên......