“Linh Linh, chị thích tôi.” Anh chẳng muốn lãng phí nước bọt vô nghĩa với cô, trực tiếp tuyên bố.
Cùng một vấn đề, hỏi đi hỏi lại 20 lần cô vẫn suy nghĩ không xong.
“Tôi... Thích... Cậu?” Cô trừng to mắt, giống như người ngoài hành tinh đang ở trước mặt mình.
“Không sai, chị thích tôi.”
Môi của anh rời khỏi tai cô, từ từ dời xuống, rồi dừng lại ở cái gáy trắng như tuyết của cô, rồi mới bắt đầu hôn.
“A, tại sao?” Giọng cô có chút run rẩy, không hiểu vì lời nói của anh hay vì hành động của anh.
“Tại sao trước đây chị có hai người bạn trai nhưng không bao lâu lại chia tay?” Anh rất nhẫn nại hỏi lại, rồi tiếp tục hôn lên gáy cô, giống như muốn thân thể của cô thần phục anh trước, rồi mới từng bước tiếp tục truy hỏi cô.
“Tôi không biết...” A.. anh cắn cổ cô?
“Bọn họ có từng hôn chị không?” Anh vùi đầu trên cổ cô, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp.
Bảo Linh Linh cố gắng xem nhẹ cảm giác ở cổ mình, duy trì sự bình tĩnh: “Không, không có...”
Đôi mắt đang vùi trên cổ cô hiện lên sự vui mừng.
“Chị chán ghét nụ hôn của tôi sao?” Trở về bên tai, môi mỏng khêu gợi cắn nhẹ lên vành tai phấn nộn.
“... Không chán ghét.” Kỳ quái? Toàn thân không còn chút sức lực nào...
Môi của anh lại dọc theo từ gáy đi xuống, mỗi một nơi đi qua, đều in lại dấu vết của nụ hôn, cởi nút bộ đồng phục trên người cô, để cho đôi môi xâm nhập sâu hơn.
“Thích tôi chạm vào chị sao?” Anh ngừng lại giữa rãnh sâu của hai đỉnh đồi.
“Ưm!” Bảo Linh Linh run rẩy lên tiếng như một con mèo nhỏ.
“Ưm?”
“Thích!”
“Đối với chuyện của tôi, chị mới có thể phản ứng lớn như vậy.” Chậm rãi, giống như đang thôi miên, Chu Luật Dã từng bước gợi lên trí nhớ của cô: ”Đối với Bảo Dương sẽ không, Luật Nhân cũng không, đối với Luật Anh cũng sẽ không, đối với hai người bạn trai trước kia của chị càng không thể.”
Được sự giúp đỡ của anh, đại não của anh từ từ cũng hiện lên một vài hình ảnh, hai người ở chung, hành động vô cùng thân thiết, phản ứng của cô đối với với chuyện của anh cũng không giống với những người khác...
Thì ra, cô thích hai người tiếp xúc, thích dựa vào anh, cảm xúc cũng theo hành động của anh mà phập phồng... Toàn bộ là vì.. Thích.
Hai bên má cô phiếm hồng, sau khi ý thức được những chuyện từ trước đến nay, tất cả đều vô cùng thân thiết.
“Linh Linh” Giọng nói trầm thấp mị hoặc, đem suy nghĩ của cô trở lại.
“Ừ?”
“Muốn hôn tôi sao?”
Môi của anh, ngừng lại trước cô không tới năm cm.
Cô mịt mờ nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc, hơi thở ấm áp trên môi làm cho cô cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Đôi môi của Luật Dã rất mê người... Cô vẫn như cũ còn nhớ rất rõ cảm giác nụ hôn lần trước...
Cô vẫn chìm trong suy nghĩ, thân thể đã sớm hơn một chút đã hành động.
Cô to gan đem môi mình khẽ chạm vào phía trước.
“Nhắm mắt lại.” Trong nháy mắt đôi môi xinh xắn đỏ mọng dán lên, Chu Luật Dã lập tức đảo khách thành chủ đoạt lấy ngọt ngào của cô.
Anh giống như dã thú đói khát đã lâu, mỹ vị rất không dễ dàng dâng đến miệng, làm sao cũng không thể buông tha.
Anh rất nhanh tách môi cô ra, xâm nhập vào vùng đất của cô, trêu đùa đầu lưỡi cô, không ngừng mút,gặm cắn. Một tay anh đặt lên cạnh ghế, tay còn lại từ bên má của cô tự do di động.
Toàn thân Bảo Linh Linh bị anh đè trên ghế da, hơi thở nóng bỏng quen thuộc vây quanh cô, tay nhỏ bất lực chỉ có thể nắm áo trước ngực anh, mặc cho anh tàn sát bừa bãi trên người cô.
Cô bị hôn đến toàn thân không còn sức, trong cơ thể lại giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, làm cho nàng phát ra tiếng khàn khàn không rõ, cái lưỡi vụn về đáp trả anh, thân thể cũng theo hành động của anh mà cong lên, hưởng thụ sự ấm áp của anh.
Kính xe đột nhiên bị gõ hai tiếng.
Hai người bên trong đồng thời nhìn ra ngoài --- Đứng bên ngoài là anh cả của Chu gia, Chu Luật Nhân.
Anh cũng không cúi đầu, chỉ thu hút sự chú ý của người trong xe, ôn hòa lên tiếng nhắc nhở.
“Tuy lớp cách nhiệt rất tối, nhưng cũng không hoàn toàn không thấy gì.” Tiếp theo anh chỉ chỉ vào bên trong: “Có lẻ em nên lái xe vào gara sau đó tiếp tục.” Tuy trên đường không nhiều người cho lắm, nhưng hiện tại mặt trời còn chưa xuống núi, công khai như vậy cũng không được tốt.
Nói xong, anh lại rất biết điều giúp mở cửa gara sau đó mới vào nhà.
Bên trong xe nháy mắt Bảo Linh Linh giống như con tôm bị ném vào trong nước sôi, toàn thân đỏ lên.
A... Trời ơi! Cô, cô đang làm cái gì?? Cô vậy mà cùng Chu Luật Dã ngay trên đường cái...
Sương mù trong mắt phút chốc tan biến, cô đẩy vai anh.
“Luật Dã, ngồi dậy!”
Nửa người trên của anh không hẳn đè cô, nhưng cũng sít sao đến nỗi cô không cách nào cử động.
“Chờ một chút.” Giọng anh khàn khàn, biểu tình có chút cứng ngắt.
Thực đáng đời, lúc bắt đầu vốn chỉ muốn làm cho cô hiểu tình cảm của mình, ai ngờ vừa chạm vào cô, anh không tự chủ không khống chế được, như thế rất tốt, anh là một người đàn ông bình thường, nụ hôn này làm dục vọng nhiều năm qua anh cố gắng kềm chế toàn bộ thức tỉnh, hiện tại, hạ thân sưng to khó chịu làm cho anh không muốn cử động.
Khoảng cách tiếp cận của hai người rất gần, Bảo Linh Linh biết rất rõ biểu hiện trong đáy mắt anh, ngọn lửa mang tên dục vọng, nhất thời ngượng ngùng không dám lộn xộn.
Im lặng một lúc lâu, Chu Luật Dã cũng nhịn xuống sự rối loạn ở hạ thân, thong thả ngồi lại ghế lái.
“Đêm nay tốt nhất tôi không nên qua chỗ chị.” Anh khó chịu khẽ cong môi tự giễu.
Dục vọng tới quá mau quá mãnh liệt, không đụng tới thì không có chuyện, nụ hôn của cô giống như chìa khóa mở ra chiếc hộp Pandora cấm kỵ, nhìn tình hình hiện tại của anh, tuyệt đối không có khả năng ôm cô trong ngực mà có thể bình tĩnh.
“Ừ.” Cô không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể gật đầu thuận theo.
“Linh Linh.”
“Ừ?”
“Để cho tôi bình tĩnh một đêm, ngày mai tôi phải ra ngoài với cha tôi, đến tối mới có thể đến.” Anh nhắm mắt lại, ngoài miệng vẫn tiếp tục dặn dò: ”Bữa tối tôi và cha sẽ ăn ở ngoài, không cần nấu phần tôi, chị đi ngủ sớm một chút.”
Ngày mai là thứ bảy, bữa tối sẽ do cô nấu.
“Được.” Cô lại gật đầu, mở cửa xe, trước khi xuống còn quay đầu nhìn anh một cái.
Tầm mắt hai người giao nhau.
“Luật Dã.”
“Ừ?”
“Cậu...” Một tiếng kéo dài, giống như dang do dự nên mở miệng thế nào: “Nếu cậu không thoải mái... thì nói với tôi.” Cuối cùng, Bảo Linh Linh bỏ lại những lời này, đỏ mặt cầm cặp tài liệu lên, đóng cửa xe, bước nhanh trốn vào nhà.
Xấu hổ chết người, cô chưa từng gặp qua loại chuyện này, nên không biết nói cái gì.
Chu Luật Dã ngồi trên xe, nhìn bóng dáng yểu điệu biến mất sau cánh cửa.
Thì ra câu nói vừa rồi của cô là muốn an ủi anh?
Úp mặt vào tay lái, anh thấp giọng cười ra tiếng.
“A Ngốc.”
Edit: Lam Anh
Beta: Serena Nguyen
Chu Luật Dã thở dài trong lòng, nhắm hai mắt lại, hít sâu.
Vừa rồi anh cả, anh hai nói, anh nên suy xét cẩn thận, nhưng anh thật sự không ngờ…
“Chu Luật Dã!”
Mở mắt ra, đập vào tầm mắt chính là đôi mắt phẫn nộ gần trong gang tấc.
“Linh Linh, chị thật ngốc.” Anh thở dài thật sâu, đồng thời ôm người con gái vào lòng.
“Cái…” Lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị ngăn chặn.
Môi của anh hôn lên môi của cô.
Đây là một nụ hôn ngây ngô, nhẹ nhàng, mềm mại, giống như vừa thăm dò, vừa học tập, rồi mới không ngừng sâu thêm.
Luật Dã đang… hôn cô?
Bảo Linh Linh trừng lớn mắt, có chút chậm chạp phát hiện sự thật này.
Nhìn gương mặt đặc biệt nổi bật phóng đại trước mắt, trong đầu cô trống rỗng, mãi đến khi miệng nhỏ bị cạy mở, cái lưỡi trơn trượt xâm nhập lãnh địa của cô, cô mới đột nhiên hoàn hồn.
“Ưm – ưm ưm.” Cô vùng vẫy định tách khỏi, nhưng mà một đôi tay đặt ở sau đầu và siết chặt eo cô, lại bất động như núi.
Ngay sau đó cô càng ra sức vùng vẫy, giãy dụa không ngừng.
“Đừng giãy dụa!” Rời khỏi môi của cô, anh gầm nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy toàn bộ máu nóng đi xuống bụng.
Tưởng rằng giành được tự do, Bảo Linh Linh còn chưa kịp thở một ngụm, miệng nhỏ hồng hào lại bị áp chế.
Nụ hôn thứ hai.
Đầu của cô không dễ dàng tỉnh táo được một chút, lại bắt đầu hỗn loạn.
Hiện tại là tình hình gì? Cô bị cưỡng hôn, còn bị hôn hai lần, hung thủ kêu cô đừng giãy dụa, vậy bây giờ cô có nên vùng vẫy hay không?
Suy nghĩ kết thành một khối, khiến cho cô không có chút phản kháng nào, mặc cho người trước mắt không ngừng đánh giá vẻ đẹp ngọt ngào của cô.
Cuối cùng, giống như đã hôn đủ, môi của anh rời khỏi cô.
“Tại sao không muốn làm em trai chị?” Bàn tay siết chặt trên eo cô chưa rời đi, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua đôi môi hơi sưng đỏ của cô, nói nhỏ, “Bởi vì em trai sẽ không làm những hành động này với chị gái, đây là câu trả lời.”
Con ngươi đen lóe lên ánh sáng khác thường, nhìn cô chăm chú. “Bảo Dương chắc hẳn không như thế với chị chứ?”
“Sao… Làm sao có thể…” Mặc dù đầu óc vẫn còn hỗn loạn, nghe thấy câu hỏi này, Bảo Linh Linh đáp lại cực kỳ thẳng thắn.
“Cho nên, chị thật sự cảm thấy, tôi đơn giản chỉ là em trai của chị sao?” Ép buộc mình không chú ý đến đôi môi đỏ mọng mê người kia, cùng với xúc cảm mềm mại ngăn cách bởi lớp quần áo truyền đến, anh đưa cho cô câu trả lời.
“Tôi…” Một câu của Bảo Linh Linh nghẹn ở cổ họng, không có cách nào nói ra lời.
Có đúng không? Luật Dã chỉ đơn giản là một người em trai sao?
Mười mấy năm qua, không phải cô luôn cho là như thế à? Nhưng… Tại sao cô trả lời không được, thậm chí biết rõ ràng mình không chán ghét nụ hôn của anh.d.đ.l.q.đ
Cuối cùng là…
“Linh Linh, trả lời tôi!” Chết tiệt! Cô tiếp tục nhìn anh chăm chú như thế, anh sắp không khống chế được nữa rồi!
“Tôi không biết…” Đầu óc hỗn loạn rừng rực một mảnh, cô chỉ có thể lắc đầu.
“Linh Linh…” Nhìn ánh mắt mơ hồ lại nghi hoặc kia, Chu Luật Dã rất muốn chờ cô trả lời, nhưng cũng biết mình không thể ở lại nữa, “Chị nghĩ cho thật kỹ, tôi tới phòng của anh trai.” Ép buộc mình buông lỏng tay, anh không dám nán lại thêm một giây nào trong phòng, sợ rằng chậm một giây, lý trí sẽ rời khỏi anh mà đi.
Bịch một tiếng, cửa phòng đóng lại, ngăn cách hai người.
Mất ngủ một đêm, Bảo Linh Linh mang một đôi mắt gấu trúc đến trường học.
Trước bảng thông báo ở hành lang dài chật ních một đám người, là nguyên nhân gì trong lòng cô đại khái có chút cơ sở.
“Linh Linh, Chu Luật Dã bị ghi lại hai lỗi lớn đấy!” Đúng lúc Ngô Dĩ Phương xem xong thông báo muốn trở về lớp học, quay đầu nhìn thấy bạn thân, lập tức túm lấy cô kể.
Hít một hơi thật sâu, cô nhăn mày lại.
Có phần nghiêm trọng, không biết phản ứng của ba Chu và mẹ Chu là gì…
“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Cậu hỏi cậu ta chưa?” Mặc dù hôm nay thông báo mới xuất hiện, nhưng mà ngày hôm qua sau khi xe cứu thương chạy vào trường học, tin tức gần như đã lan truyền hết cả trường rồi.
“Cậu ta không nói.” Cô ngẩn ngơ lắc đầu.
Ngày hôm qua… Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Vốn định đến hỏi nguyên nhân đánh lộn, kết quả chưa hỏi cái gì, ngược lại…
“A.” Nghĩ đến một màn ngày hôm qua, mặt cô lại đỏ lên.
“Linh Linh? Cậu có khỏe không thế?” Ngô Dĩ Phương kỳ quái lắc lắc vai cô.
Nhìn vẻ mặt vặn vẹo đau khổ của cô, đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Không có gì.” Cô ép buộc mình bình tĩnh lại, bình tĩnh vài ngày trước mới lại đi hỏi tiếp.
“Về lớp học đi.”
Hai người cùng nhau rời khỏi hành lang dài, từ đầu đến cuối lại không phát hiện, ởnơi xa xa đang có một đôi mắt nhìn chằm các cô.
“Thế nào?”
“Còn có thể thế nào?”
Ở góc khuất của tầng ba có hai bóng người, một người dựa vào cạnh tường, một tay dựa trên song sắt lan can.
“Chao ôi, còn nói sẽ không Bá Bương ngạnh thượng cung(), kiềm chế không được rồi chứ gì?” Bảo Dương lắc đầu.
() Bá Vương ngạnh thượng cung: là một thành ngữ của Trung Quốc, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
Anh nhắm mắt: “Cực kỳ kiềm chế rồi, chỉ hôn thôi.”
“Tôi thật lo lắng, lần sau nữa có thể chỉ là một nụ hôn thôi hay không.” Chao ôi, cứ theo tình hình này, chị gái trong trắng sớm muộn cũng gặp nguy hiểm.
Chu Luật Dã không nói.
Nhìn dáng vẻ người anh em này, cả người cậu đều sợ hãi rồi! Động một tí là nói tục đánh đấm cuồng bạo lực, bây giờ vì chị cả nhà mình mà lại tìm cậu “Bàn bạc”, còn yên tĩnh như thế, lông tơ của cậu đều bắt đầu dựng thẳng lên rồi!
“Mặc dù tôi cảm thấy tình cảm của hai người thật sự không tệ, nhưng tôi không chắc chắn rốt cuộc chị tôi có thích cậu hay không.” Trầm mặc một lúc, cậu vẫn quyết định thành thật mở miệng, “Giả dụ, tôi nói giả dụ nha…! Nếu chị tôi nói không thích cậu, cậu nhiệt tình đơn phương như vậy cũng không sao chứ?”
Ôi ôi ôi
Dĩ nhiên cậu muốn ủng hộ tình yêu của người anh em, nhưng mà kia vẫn là chị gái của cậu, cậu cũng không thể không đứng trên lập trường của chị gái để suy nghĩ cho cô.
Là anh nhiệt tình đơn phương sao? Chu Luật Dã nhíu mày.
Không… Anh có thể khẳng định không phải anh đơn phương, chỉ là thần kinh tiểu thư kia thật sự thô vô cùng.
Mặc dù chính mình hết sức khẳng định, nhưng nghe đến giả thiết của Bảo Dương, anh vẫn không nhịn được căng thẳng nắm chặt tay.
“Chị gái của tôi cực kỳ cộc cằn, thành thật mà nói, tôi cũng không biết cảm giác của chị ấy, nếu như các người yêu nhau, tôi đương nhiên cực kỳ ủng hộ, nhưng nếu không thì sao? Tôi cũng không muốn cậu ngăn cản tình yêu của chị ấy.” Theo Luật Dã loại người cực kỳ mạnh mẽ chiếm hữu ham muốn này, cùng thái độ cứng rắn không cho phép người đàn ông nào tiếp cận chị gái, chỉ sợ sẽ hại cô biến thành bà cô già.
“Tôi nói… Cậu có muốn cùng chị tôi tách ra một khoảng thời gian xem sao hay không? Nếu chị ấy có cảm giác, tôi tin sẽ không cắt đứt, hơn nữa nếu như cậu muốn ở cùng một chỗ với chị tôi, cũng phải có khả năng chăm sóc chị ấy. Cậu đừng quên cậu nhỏ hơn chị ấy một khóa, huống chi còn sắp đi nghĩa vụ quân sự, cho dù chăm sóc như thế nào, chênh lệch tuổi tác vẫn là một vấn đề.” Bảo Dương đưa ra quan điểm hết sức khách quan.d/đ/l/q/đ
Không sai, đây mới là điều anh chú ý nhất.
Chu Luật Dã nhíu chặt mày, nhắm mắt suy nghĩ sâu xa.
Anh nhỏ hơn cô, bây giờ là nhỏ hơn một khóa, sau khi học đại học, ra ngoài xã hội, anh còn có nghĩa vụ quân sự, đến lúc đó sẽ không chỉ chênh lệch một năm.
Trước tình huống này, phải khi nào anh mới có thể thuộc điều kiện khách quan vượt qua cô, đạt tới tiêu chuẩn có thể chăm sóc cô?
Anh biết rõ Linh Linh cũng có cảm giác với mình, cũng không nói rõ, nguyên nhân không trực tiếp để cho hai người thay đổi quan hệ trong sáng, nói thẳng ra, chính là nguyên nhân đó.
Nhỏ hơn cô một khóa, khi còn đang cùng học trung học, hình như anh không có cách nào ngăn ngừa tất cả hành trình rình trộm này xảy ra, chờ đến khi cô lên năm nhất, chênh lệch giữa học sinh trung học và sinh viên đại học càng nhiều hơn, lại đến khi cô ra ngoài xã hội bắt đầu độc lập kiếm tiền, anh vẫn còn đang học đại học, cho dù tính chỉ tốt nghiệp trễ một năm, nhưng vấn đề nghĩa vụ quân sự lại tiếp tục đến…
Bởi vì những cái này, anh quả thật không có cách nào ngăn ngừa các bạn học, đàn anh xung quanh cô, thậm chí là đồng nghiệp, cấp trên tương lai của cô.
Loại tình huống này, anh thật sự không có cách nào hợp lý hợp tình nói anh là bạn trai cô, mà người đàn ông không thể bảo vệ bạn gái mình, nghĩ thế nào cũng đều hèn nhát tới cực điểm!
Nhưng mà tình hình hiện tại của anh cũng không tốt đến mức kia.
“Luật Dã.”
“Sao vậy?”
“Muốn đánh cược hay không?” Đau khổ nha, đương sự đau khổ, cậu ở một bên nhìn cũng đau khổ.
“Gì?” Anh mở mắt ra, vẻ mặt khó chịu trừng mắt nhìn bạn thân.
“Cậu và chị tôi tách ra, cho đến khi cậu có khả năng chăm sóc chị ấy, nếu đến lúc đó bên người chị ấy không có bạn trai, tôi sẽ lập tức ủng hộ cậu, thế nào?” Bảo Dương không ngừng nỗ lực đến cùng nói ra dự tính trong đầu mình.
Tách ra… Giống như lời anh cả, anh hai đã nói.
Có lẽ tách ra quả thật tốt hơn, dựa vào cô gần gũi quá, anh biết mình rất khó chuyên tâm.
Hơn nữa, anh còn hi vọng mình có khả năng chăm sóc cô, chăm sóc tốt nhất.
Hít sâu một hơi, con ngươi đen sắc bén nhìn về phía Bảo Dương.
“Đánh cược.”