Choáng váng, mình cúi xuống nhìn cái cơ thể mà Nikki đang nói đến. Cơ thể của cô ta. Thân xác mà mình vẫn thường phải thức dậy cùng vào mỗi sáng trong suốt mấy tháng qua. Thân xác mà mình phải mất rất lâu mới dần quen được mỗi khi nhìn vào gương, để rồi đi lại và sống chung với nó. Thân xác đã gây ra cho mình biết bao rắc rối và đau đớn trong những ngày đầu tập thích ứng với nó.
từng căm ghét và nguyền rủa, nhất quyết không muốn tin rằng cuộc đời mình sẽ phải gắn liền với nó vĩnh viễn.
Thân xác mà mình đã từng nghĩ rằng sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp ngoài việc hủy hoại cuộc đời mình.
Nhưng… càng về sau này, trong thân xác này mình đã trải qua biết bao thời khắc vui vẻ cùng Lulu và Cosy, giúp cho mình lần đầu tiên trong đời hiểu được giá trị của việc năng tập thể dục và vận động thường xuyên (trước đây, trong thân xác cũ, mình hầu như không bao giờ vận động, nhất là trong giờ thể dục… ngoại trừ những lúc tìm cách né đường bóng của Whitney Robertson luôn cố nhằm vào đầu của mình mà ném).
Và cũng với chính thân xác này mình mới biết được cảm giác khi được ôm và hôn Christopher mới tuyệt vời đến thế nào!
Và mặc dù khi nói ra điều này bản thân mình cũng thấy bất ngờ với chính mình nhưng… sẽ không có chuyện mình chấp nhận từ bỏ thân xác này đâu!
Không đời nào.
Có thể đôi lúc mình thấy ghét nó thật đấy – và đã từng có ý nghĩ muốn quay lại với cơ thể cũ.
Nhưng giờ cơ thể này đã là cuộc đời mới của mình. Và cũng là cuộc đời duy nhất mà mình có.
Mình không hề có ý định sẽ từ bỏ nó.
“Vậy thì hãy bước qua xác mẹ trước đã” – bác Howard nói như thể vừa đọc được ý nghĩ của mình vậy.
“Ha” – Nikki nhếch mép cười quay qua nhìn mẹ – “May mà nãy giờ chúng ta không phải đang nói về cơ thể của mẹ đấy nhỉ? Tốt nhất là mẹ đừng có xen vào chuyện này thì hơn”.
“Nikki” – bác Howard giận dữ đẩy ghế đứng bật dậy – “Bác sỹ Fong và mẹ đã phải mất hàng tuần liền chăm sóc cho con từng li từng tí sau khi còn gần như đã chết trong cuộc phẫu thuật vừa qua. Trái tim mới của con không thể chịu đựng được việc gây mê quá lâu. Con sống được thế này đã là một điều thần kỳ lắmhất là não không hề bị tổn thương gì”.
“Con thì lại không chắc là nó không bị tổn thương não” – giọng anh Steven đầy mỉa mai.
“Anh im mồm đi!” – Nikki quắc mắt lườm anh trai. Mắt cô ta lại vênh ngược lên – dấu hiệu chứng tỏ cô ta đã quyết định rồi. Kế đó Nikki quay sang nói với mẹ – “Con chấp nhận mạo hiểm. Con muốn lấy lại cuộc đời cũ của mình. Tất cả. Bao gồm cả cơ thể cũ của con. Trả lại nó cho con. Còn không thì miễn bàn”.
Wow.
Mình đã chứng kiến sự thay đổi tâm trạng thất thường của Nikki kể từ khi chuyển tới đây…
… nhưng đây là lần đầu tiên mình thấy cô ta cương quyết đến như vậy.
“Con đang nghĩ quẩn rồi đấy. Mẹ thấy việc phẫu thuật này là bất khả thi” – bác Howard thảng thốt kêu lên, nhưng vẫn không quên liếc mắt qua dò xét thái độ của Brandon – “bởi người duy nhất có thể thực hiện chuyện đó là các bác sỹ ở Khoa Thần Kinh và Ngoại thần kinh ở bệnh viện của bố Brandon. Làm sao cậu ta có thể yêu cầu họ làm điều đó mà không làm kinh động tới bố cậu ta được?”.
“Bác sỹ Fong có thể” – Nikki nói – “Bác ý chẳng phải đã từng phẫu thuật cho con rồi đấy thôi. Giờ bác ý hoàn toàn có thể làm lại thêm một lần nữa”.
Hừm, cô ta nói vậy nghe cũng có lý.
Mình nhìn xuống tay mêm mại trắng trẻo mà mình đã quá quen thuộc suốt mấy tháng vừa qua. Đôi bàn tay đã từng run lẩy bẩy trong lần đầu tiên mình cầm thìa tự đút cho bản thân ăn. Đôi bàn tay mình đã phải tập mãi mới tự viết được cái tên mới – Nikki, chứ không phải Emerson – lên những bức hình mà người hâm mộ luôn tìm cách dúi vào tay mình để xin chữ ký mỗi khi mình bước ra đường. Đôi bàn tay đã từng ôm ghì lấy cổ Christopher – chỉ vài ngày trước đây – và vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu ấy.
Nhưng xét cho cùng chúng chưa bao giờ thuộc về mìnhChúng là đôi tay của cô ta. Của Nikki.
Và giờ cô ta muốn đòi lại.
Mình nắm chặt hai tay của Nikki.
Có thể chúng là tay của cô ta thật.
Nhưng nhờ có bộ não của mình điều khiển chúng mới làm được những việc đó.
“Bác sỹ Fong không có đủ trang thiết bị để tiến hành một ca phẫu thuật phức tạp như thế” – bác Howard nói tiếp – “Con biết rõ điều đó mà. Tại sao quá trình hồi phục của con mất quá nhiều thời gian so với bạn Emm vậy hả Nikki? Con thậm chí đã suýt chết trong khi làm phẫu thuật bởi vì cơ thể mới của con không khỏe mạnh bằng cơ thể cũ. Và cũng vì bác Fong không có đủ các dụng cụ…”
“Thì” – Nikki xen ngang – “chung ta cứ dựng đại một phòng phẫu thuật ở đây đi. Nếu anh Brandon muốn nắm giữ cái thông tin đó đến như vậy, anh ấy sẽ phải tìm mọi cách thỏa mãn các yêu cầu của con thôi. Đúng không, anh Brandon?”
“Nikki” – mẹ cô ta ôm đầu bất lực – “Con đừng có mà…”
“Đúng không, anh Brandon?” – Nikki bất chấp sự ngăn cản của mẹ, tiếp tục cao giọng gọi Brandon.
Brandon, cuối cùng cũng đã xong việc với con iPhone và quay trở lại bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống đầu bàn và nói gọn lỏn một câu mà khiến tim mình như muốn ngừng đập.
“Ừm… chắc vậy”.
Ôi, anh ta thực sự cân nhắc tới chuyện đó thật sao? Anh ta có hiểu mọi người đang nói về chuyện gì không thể hả giời?
“Thấy chưa?” – Nikki đắc thắng quay qua nhìn mọi người – “Vậy là đã thỏa thuận xong rồi nhé”.
“Nikki” – anh Steven lạnh lùng lắc đầu – “Không
Chỉ một từ đơn giản vậy thôi. Nhưng nó nghe giống như lời phán quyết cuối cùng: Không.
Mình chợt nhận ra là mình yêu anh Steven nhường nào. Anh ấy có thể là anh trai của Nikki thật đấy…
… nhưng trong mắt mình, anh ấy là một người hùng.
“Anh nói không nghĩa là sao?” – Nikki quay phắt lại trừng mắt nhìn ông anh. Chưa từng có ai dám nói không với Nikki. Cái này thì mình biết rất rõ – “Nếu họ đã từng lấy được nó ra thì họ hoàn toàn có thể đút nó ngược trở lại. Anh hỏi em muốn gì để đổi lại cái bí mật mà em biết đúng không? Đấy, đó là thứ em muốn đấy. Em muốn lấy lại cơ thể cũ của mình”.
“Xin lỗi là em sẽ không thể lấy lại nó” – mặt anh Steven không một chút dao động – “Điều đó có thể giết chết cô ấy mất. Và cả em nữa. Em không thể yêu cầu cô ấy mạo hiểm tính mạng của mình. Cô ấy đã phải mạo hiểm một lần rồi. Em không thể bắt người ta mạo hiểm thêm một lần nữa”.
“Có đấy” – Nikki mở trừng mắt ra – “Em có thể đấy”.
Phải đến lúc này mình mới nhìn thấy được hết con người thực của Nikki, một đứa con gái tỉnh lẻ sẵn sàng bất chấp tất cả, bằng mọi giá để đổi đời. Thậm chí dù có phải làm tan vỡ trái tim người mẹ tận tụy đáng thương của mình bằng những lời nói dối trắng trợn về thân thế và gia đình của mình – “Cảm giác của em. Anh nghĩ em sẽ thấy thế nào khi biết rằng cả cuộc đời còn lại em sẽ phải sống trong cái cơ thể dị hợm này?”.
Nói rồi cô ta lao tới cái ghế gần nhất, ngồi sụp xuống ôm mặt thổn thức khóc.
Brandon và anh Steven quay qua nhìn nhau, trong khi bác Howard lập cập chạy tới dỗ dành cô con gái.
“Nikki” – bác Howard nhẹ nhằng khuyên nhủ – “Sao con lại có thể nói như thế? Giờ điều quan trọng là con đã khỏe mạnh và bình thường. Mặc dù con trông không còn giống như trước kia nhưng con không hề dị hợm một chút nào. Trong mắt mẹ con vẫn luôn xinh đẹp nhất, chỉ là có hơi khác với ngày xưa
“Bình thường á?” – Nikki càng lúc càng khóc tợn hơn, cứ như thể mẹ cô ta vừa dùng một từ gì đó xấu xa lắm không bằng – “Khỏe mạnh á? Mẹ đang đùa con đấy hả mẹ? Con không muốn là người bình thường. Con muốn là đứa con gái khỏe mạnh và xinh đẹp trong mắt mẹ. Con muốn trở lại xinh đẹp như ngày xưa! Con không muốn bị mắc kẹt trong thân hình phì nộn với khuôn mặt tầm thường và mái tóc kinh tởm này! Con muốn mình đẹp! Con muốn là Nikki Howard!”.
Không phải mình có đang tưởng tượng quá không nhưng tất cả những gì mình nghe được khi đó chỉ là câu Con muốn là Nikki Howard, vang vọng khắp cả căn phòng, Con muốn là Nikki Howard! Con muốn là Nikki Howard! Con muốn là Nikki Howard!
“Mẹ e là con sẽ không thể làm điều đó” – bác Howard mệt mọi nói – “Và cuộc đời con sẽ chẳng đi đến đâu nếu con cứ tiếp tục khinh ghét mình như thế này. Con thử ngẩng mặt soi gương tự nghĩ lại mà xem, trong khi có bao việc cần làm thì con chả buồn làm…”
Nhưng Nikki nhất quyết không ngẩng đầu lên, chỉ chằm chằm gục mặt xuống bàn khóc tức tưởi.
Mình quay qua nhìn vào tám kính bác Howard vừa chỉ cho Nikki và nhìn thất hình ảnh của chính mình … hình ảnh đã từng là của Nikki.
Hoàn hảo. Không một tỳ vết. Hình ảnh à bất cứ tờ tạp chí nào cũng mong muốn có được trên trang bìa của mình. Hình ảnh mà chỉ cần xuất hiện một lần thôi sẽ lậm tức trở thành trào lưu mới, và định hướng về thời trang cho giới trẻ nói riêng và người tiêu dùng nói chung.
Và chính bởi vì cô ta quá hoàn hào – hay nói đúng hơn là trong suốt một hời gian dài người ta đã lấy cô ta ra làm chuẩn mực cho sự hoàn hảo – nên mọi người đều tin cô ta. Họ sẵn sàng mua bất cứ món đồ nào cô ta nói họ nên ua, đi bất cứ đâu cô ta khuyên họ nên đi. Ai cũng muốn sở hữu những sản phẩm mà cô ta cho là thời thượng hiện nay.
Còn nếu không họ sẽ thuộc về nhóm những người giống như mình trước đây: Ghét tất cả những gì liên quan tới cô ta. Mình đâu cần Nikki Howard chỉ nên mặc gì, đi đâu và mua gì? Riêng chuyện phải nhìn thấy mặt cô ta xuất hiện nhan nhản khắp nới, trong từng ngõ ngách mình đi qua cũng đủ khiến mình phát rồ lên rồi
Vậy mà giờ khuôn mặt và thân hình đó dang thuộc về mình. Mình không có cách nào rũ bỏ khỏi nó. Dù mình có làm gì hay trốn chạy tới đâu đi chăng nữa khuôn mặt của cô ta giờ đã là khuôn mặt của mình. Cô ta động vào thứ gì là mình động vào thứ đó. Cảm xúc của cô ta chính là cảm xúc của mình.
Không biết từ lúc nào mình đã dần gắn bó với cơ thể này. Mình không thể tưởng tượng nổi khi không còn là cô ta. Cô ta và mình đã trở thành một…
… và phải thú thật là mình thích cảm giác được là cô ta. Mặc dù sống trong thân phận của Nikki không hề dễ dàng chút nào.
Nhưng đó là mình. Giờ mình đã là Nikki.
Phía dưới chân mình, Cosabella đang ủ rũ tựa đầu vào chân mình, thở dài cái thượt – vì mãi không thấy mình đụng tay vào đĩa thức ăn gì cả. Mình đã quá quen với cảm giác được Cosy dụi đầu vào chân như thế này mất rồi…
Đột nhiên mình thấy sợ hãi vô cùng, tim như muốn thắt lại.
Nếu điều Nikki mong muốn thực sự sẽ xảy ra, mình sẽ không bao giờ còn được Cosy dụi đầu vào chân như thế này nữa.
Đành rằng mình có thể nuôi một con chó mới… nếu sống sót qua được cuộc đại phẫu thuật. Nhưng e rằng nó sẽ không bao giờ mang lại cảm giác ấm áp và bình yên giống như khi mình ở bên Cosy.
Thậm chí nếu mình bỏ trốn – và mang theo Cosabella tối nay – thì họ cũng sẽ tìm được mình. Dù mình có chạy đi đâu thì Brandon cũng sẽ moi ra mình thôi. Thử hỏi trên đời có ai mà không biết Nikki Howard là ai? Nếu có chăng chắc cũng chỉ là mấy bộ tộc thiểu số sống tít sâu trong rừng Amazon mà thôi.
Nhưng mình làm sao sống nổi nếu không có mạng và TV? Đó là mình còn chưa đòi hỏi mấy kênh đặc biệt phải trả tiền gì đâu đấy, chỉ hai kênh Bravo và BBC America thôi mà chắc gì đã có. Mới mấy tiếng không có mạng thôi mà mình đã gần như phát cuồng rồi.
Thôi, cuộc đời vậyà đi tong.
“Không” – anh Steven kiên quyết nhắc lại một lần nữa – “Nikki. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Quá nguy hiểm. Và không hề khoa học một chút nào. Không bác sỹ nào biết suy nghĩ một chút lại muốn làm chuyện đó. Kể cả bác Fong”.
“Tại sao” – Nikki nẩng đầu lên nhìn anh Steven, hai mắt nhòe nhoẹt mascara – “mọi người lại ghét em đến thế cơ à?”.
“Nikki, không ai ghét con cả. Con đừng nghĩ như vậy. Vấn đề là hai con không…”.
“Chuyện này không phải do mẹ và anh quyết định” – Nikki hét ầm lên, đúng lúc viên phụ bếp mở cửa bước vào tính dọn bàn ăn – “Người có quyền quyết định là anh Brandon!”.
Trước bầu không khí căng thẳng như vậy anh ta lập tức nhanh chóng quay lưng đi vào trong bếp, bỏ lại Harry và Winston nhìn theo đầy thất vọng.
“Ừm” – Brandon hắng giọng – “Nếu Nikki muốn lấy lại cơ thể cũ thì hãy cứ làm như thế đi. Giờ điều cô ấy muốn là quan trọng nhất”.
Toàn thân mình như muốn đông cứng lại. Hơi ấm duy nhất mà mình có thể cảm nhận lúc này là từ Cosabella.
“Và bác sỹ Fong sẽ thực hiện ca phẫu thuật này” – Brandon nói tiếp – “Nếu không tôi sẽ kiện ông ta lên Hiệp hội y khoa Hoa Kỳ về tội hành nghề trái phép. Đúng không, Nik?”.
Sớm không làm, muộn không làm, anh ta chọn đúng lúc này để về phe với Nikki sao? Ngay khi mình cần anh ta nhất?
Anh ta khiến mình thấy buồn nôn quá đi thôi.
Những lời vừa rồi của Brandon khiến Nikki nín khóc ngay tức thì. Cô ta vội đứng bật dậy lao tới chỗ Brandon đang ngồi và ôm chặt lấy cổ anh ta, miệng cười ngoác tới tận mang tai vì sung sướng: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh. Em yêu anh vô cùng, Bran!”.Không thể tin được” – anh Steven lẩm bẩm. Nói rồi anh đứng dậy bước ra khỏi phòng, không nói thêm một lời nào nữa.
Đừng đi mà anh Steven, mình gào thầm trong bụng, đừng đi mà.
Nhưng mình không sao thốt ra thành lời. Bởi vì miệng mình, giống như các bộ phận khác của cơ thể, vẫn đang đông cứng lại, không sao cử động được.
Nikki thấy Steven bỏ đi như vậy ngay lập tức gọi với theo đầy ngạc nhiên: “Anh Steven? Anh không muốn ở lại ăn nốt món bò hầm à? Chúng ta còn phải ăn mừng nữa cơ mà?”.
“Không” – anh Steven nói mà không buồn quay đầu lại – “Chẳng có gì đáng ăn mừng hết”
Nikki, vẫn không chịu rời khỏi lòng Brandon, quay sang hậm hực nhìn mẹ đầy trách cứ: “Anh ý bị làm sao thế không biết?”.
“Anh con đang không vui, Nikki” – bác Howard buồn bã nói – “Mẹ cũng vậy. Mẹ không nghĩ là con hay Brandon đã suy nghĩ chín chắn về chuyện này. Hãy đặt mình vào vị trí của Emm và cân nhắc cho kỹ đi. Không ai lại tự dưng mạo hiểm để tiến hành phẫu thuật trên hai cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh như thế này… chỉ vì một thứ hão huyền. Chưa kể hành động đó rất là vô đạo đức…”
“Chẳng có gì gọi là vô đạo đức hết mẹ ạ” – giọng Nikki lạnh tanh – “Đó là cuộc đời của con. Và con muốn lấy lại nó. Anh Steven có thể thích phán xét bao nhiêu tùy thích nhưng anh ấy không bị rơi vào hoàn cảnh này nên không bao giờ có thể hiểu được. Đúng không, anh Brandon?”.
“Ừ…” – Brandon ậm ừ cho qua chuyện, nãy giờ anh ta vẫn đang mải mê nhắn tin cho ai đó sau lưng Nikki – “Ủa mà chuyện gì cơ em yêu?”
Nikki quay đầu lại nhìn: “Brandon, anh đang nhắn tin đấy à?”.
“Xin lỗi” – anh ta nhoẻn miệng cười rõ tươi – “Là luật sư của anh. Về vụ cái xe. Anh ta vừa nhắn thông báo là anh hoàn toàn có thể đưa vụ này ra toàn dân sự”.
“À” – nghe thấy vậy lập tức Nikki mắt sáng rực lên – “Có khi nhân đây anh gọi cho bác sỹ Fong và bắt tay vào việc chuyện các thiết bị và dụng cụ phẫu thuật cần thiết về đây đi nhỉ”.
“Ừ” – Brandon gật gù – “Được thôi. Nhưng để ăn xong đã nhá”.
Nikki đưa tay lên âu yếm bẹo má Brandon, trước khi nghiêng đầu hôn lên môi anh ta một cái rõ kêu: “Tất nhiên rồi, anh yêu”.
Mình ngồi trơ như phỗng ở đó. Tất cả những gì mình có thể nghĩ tới lúc đó là cân nặng và hơi ấm của Cosabella trên chân mình. Mình thậm chí không dám nghx tới điều gì khác. Bởi nếu không, mình biết mình sẽ lập tức ôm mặt khóc nức nở như cách Nikki vừa làm vài phút trước đây.
Dĩ nhiên là chỉ khi cơ thể mình không còn bị đóng băng như bây giờ và tuyến lệ có thể hoạt động trở lại bình thường…
Mình cũng không biết bản thân muốn gì nữa. Kể từ sau lần chết đi sống lại hồi mấy tháng trước, mình đã trở thành tù nhân của chính cuộc đời mình. Chỉ là mình không nhận ra điều đó, cho tới ngày hôm nay. Mình không hề có quyền hay có tiếng nói trong bất kỳ chuyện gì xảy ra với mình hết. Xem ra nếu quả thực Brandon muốn dựng phòng mổ ở ngay trong ga-ra ôtô và mời bác sỹ tới lấy não mình ra để đặt vào cơ thể của người khác, có lẽ mình cũng phải để yên thôi.
Đột nhiên mình cảm thấy thật cô độc, xung quanh mình không hề có ai ủng hộ và lo lắng cho mình hết. Nếu như toàn thân mình không lạnh ngắt như thế này biết đâu mình sẽ có thể nghĩ ra được cách gì đó.
Nhưng khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên các ô cửa sổ lúc này đây, mình không thể nghĩ được điều gì hết…
Ngoại trừ việc mình chỉ có một mình, và sẽ chẳng có ai có thể giúp mình thoát ra khỏi mớ bòng bong này.
Choáng váng, mình cúi xuống nhìn cái cơ thể mà Nikki đang nói đến. Cơ thể của cô ta. Thân xác mà mình vẫn thường phải thức dậy cùng vào mỗi sáng trong suốt mấy tháng qua. Thân xác mà mình phải mất rất lâu mới dần quen được mỗi khi nhìn vào gương, để rồi đi lại và sống chung với nó. Thân xác đã gây ra cho mình biết bao rắc rối và đau đớn trong những ngày đầu tập thích ứng với nó.
từng căm ghét và nguyền rủa, nhất quyết không muốn tin rằng cuộc đời mình sẽ phải gắn liền với nó vĩnh viễn.
Thân xác mà mình đã từng nghĩ rằng sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp ngoài việc hủy hoại cuộc đời mình.
Nhưng… càng về sau này, trong thân xác này mình đã trải qua biết bao thời khắc vui vẻ cùng Lulu và Cosy, giúp cho mình lần đầu tiên trong đời hiểu được giá trị của việc năng tập thể dục và vận động thường xuyên (trước đây, trong thân xác cũ, mình hầu như không bao giờ vận động, nhất là trong giờ thể dục… ngoại trừ những lúc tìm cách né đường bóng của Whitney Robertson luôn cố nhằm vào đầu của mình mà ném).
Và cũng với chính thân xác này mình mới biết được cảm giác khi được ôm và hôn Christopher mới tuyệt vời đến thế nào!
Và mặc dù khi nói ra điều này bản thân mình cũng thấy bất ngờ với chính mình nhưng… sẽ không có chuyện mình chấp nhận từ bỏ thân xác này đâu!
Không đời nào.
Có thể đôi lúc mình thấy ghét nó thật đấy – và đã từng có ý nghĩ muốn quay lại với cơ thể cũ.
Nhưng giờ cơ thể này đã là cuộc đời mới của mình. Và cũng là cuộc đời duy nhất mà mình có.
Mình không hề có ý định sẽ từ bỏ nó.
“Vậy thì hãy bước qua xác mẹ trước đã” – bác Howard nói như thể vừa đọc được ý nghĩ của mình vậy.
“Ha” – Nikki nhếch mép cười quay qua nhìn mẹ – “May mà nãy giờ chúng ta không phải đang nói về cơ thể của mẹ đấy nhỉ? Tốt nhất là mẹ đừng có xen vào chuyện này thì hơn”.
“Nikki” – bác Howard giận dữ đẩy ghế đứng bật dậy – “Bác sỹ Fong và mẹ đã phải mất hàng tuần liền chăm sóc cho con từng li từng tí sau khi còn gần như đã chết trong cuộc phẫu thuật vừa qua. Trái tim mới của con không thể chịu đựng được việc gây mê quá lâu. Con sống được thế này đã là một điều thần kỳ lắmhất là não không hề bị tổn thương gì”.
“Con thì lại không chắc là nó không bị tổn thương não” – giọng anh Steven đầy mỉa mai.
“Anh im mồm đi!” – Nikki quắc mắt lườm anh trai. Mắt cô ta lại vênh ngược lên – dấu hiệu chứng tỏ cô ta đã quyết định rồi. Kế đó Nikki quay sang nói với mẹ – “Con chấp nhận mạo hiểm. Con muốn lấy lại cuộc đời cũ của mình. Tất cả. Bao gồm cả cơ thể cũ của con. Trả lại nó cho con. Còn không thì miễn bàn”.
Wow.
Mình đã chứng kiến sự thay đổi tâm trạng thất thường của Nikki kể từ khi chuyển tới đây…
… nhưng đây là lần đầu tiên mình thấy cô ta cương quyết đến như vậy.
“Con đang nghĩ quẩn rồi đấy. Mẹ thấy việc phẫu thuật này là bất khả thi” – bác Howard thảng thốt kêu lên, nhưng vẫn không quên liếc mắt qua dò xét thái độ của Brandon – “bởi người duy nhất có thể thực hiện chuyện đó là các bác sỹ ở Khoa Thần Kinh và Ngoại thần kinh ở bệnh viện của bố Brandon. Làm sao cậu ta có thể yêu cầu họ làm điều đó mà không làm kinh động tới bố cậu ta được?”.
“Bác sỹ Fong có thể” – Nikki nói – “Bác ý chẳng phải đã từng phẫu thuật cho con rồi đấy thôi. Giờ bác ý hoàn toàn có thể làm lại thêm một lần nữa”.
Hừm, cô ta nói vậy nghe cũng có lý.
Mình nhìn xuống tay mêm mại trắng trẻo mà mình đã quá quen thuộc suốt mấy tháng vừa qua. Đôi bàn tay đã từng run lẩy bẩy trong lần đầu tiên mình cầm thìa tự đút cho bản thân ăn. Đôi bàn tay mình đã phải tập mãi mới tự viết được cái tên mới – Nikki, chứ không phải Emerson – lên những bức hình mà người hâm mộ luôn tìm cách dúi vào tay mình để xin chữ ký mỗi khi mình bước ra đường. Đôi bàn tay đã từng ôm ghì lấy cổ Christopher – chỉ vài ngày trước đây – và vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu ấy.
Nhưng xét cho cùng chúng chưa bao giờ thuộc về mìnhChúng là đôi tay của cô ta. Của Nikki.
Và giờ cô ta muốn đòi lại.
Mình nắm chặt hai tay của Nikki.
Có thể chúng là tay của cô ta thật.
Nhưng nhờ có bộ não của mình điều khiển chúng mới làm được những việc đó.
“Bác sỹ Fong không có đủ trang thiết bị để tiến hành một ca phẫu thuật phức tạp như thế” – bác Howard nói tiếp – “Con biết rõ điều đó mà. Tại sao quá trình hồi phục của con mất quá nhiều thời gian so với bạn Emm vậy hả Nikki? Con thậm chí đã suýt chết trong khi làm phẫu thuật bởi vì cơ thể mới của con không khỏe mạnh bằng cơ thể cũ. Và cũng vì bác Fong không có đủ các dụng cụ…”
“Thì” – Nikki xen ngang – “chung ta cứ dựng đại một phòng phẫu thuật ở đây đi. Nếu anh Brandon muốn nắm giữ cái thông tin đó đến như vậy, anh ấy sẽ phải tìm mọi cách thỏa mãn các yêu cầu của con thôi. Đúng không, anh Brandon?”
“Nikki” – mẹ cô ta ôm đầu bất lực – “Con đừng có mà…”
“Đúng không, anh Brandon?” – Nikki bất chấp sự ngăn cản của mẹ, tiếp tục cao giọng gọi Brandon.
Brandon, cuối cùng cũng đã xong việc với con iPhone và quay trở lại bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống đầu bàn và nói gọn lỏn một câu mà khiến tim mình như muốn ngừng đập.
“Ừm… chắc vậy”.
Ôi, anh ta thực sự cân nhắc tới chuyện đó thật sao? Anh ta có hiểu mọi người đang nói về chuyện gì không thể hả giời?
“Thấy chưa?” – Nikki đắc thắng quay qua nhìn mọi người – “Vậy là đã thỏa thuận xong rồi nhé”.
“Nikki” – anh Steven lạnh lùng lắc đầu – “Không
Chỉ một từ đơn giản vậy thôi. Nhưng nó nghe giống như lời phán quyết cuối cùng: Không.
Mình chợt nhận ra là mình yêu anh Steven nhường nào. Anh ấy có thể là anh trai của Nikki thật đấy…
… nhưng trong mắt mình, anh ấy là một người hùng.
“Anh nói không nghĩa là sao?” – Nikki quay phắt lại trừng mắt nhìn ông anh. Chưa từng có ai dám nói không với Nikki. Cái này thì mình biết rất rõ – “Nếu họ đã từng lấy được nó ra thì họ hoàn toàn có thể đút nó ngược trở lại. Anh hỏi em muốn gì để đổi lại cái bí mật mà em biết đúng không? Đấy, đó là thứ em muốn đấy. Em muốn lấy lại cơ thể cũ của mình”.
“Xin lỗi là em sẽ không thể lấy lại nó” – mặt anh Steven không một chút dao động – “Điều đó có thể giết chết cô ấy mất. Và cả em nữa. Em không thể yêu cầu cô ấy mạo hiểm tính mạng của mình. Cô ấy đã phải mạo hiểm một lần rồi. Em không thể bắt người ta mạo hiểm thêm một lần nữa”.
“Có đấy” – Nikki mở trừng mắt ra – “Em có thể đấy”.
Phải đến lúc này mình mới nhìn thấy được hết con người thực của Nikki, một đứa con gái tỉnh lẻ sẵn sàng bất chấp tất cả, bằng mọi giá để đổi đời. Thậm chí dù có phải làm tan vỡ trái tim người mẹ tận tụy đáng thương của mình bằng những lời nói dối trắng trợn về thân thế và gia đình của mình – “Cảm giác của em. Anh nghĩ em sẽ thấy thế nào khi biết rằng cả cuộc đời còn lại em sẽ phải sống trong cái cơ thể dị hợm này?”.
Nói rồi cô ta lao tới cái ghế gần nhất, ngồi sụp xuống ôm mặt thổn thức khóc.
Brandon và anh Steven quay qua nhìn nhau, trong khi bác Howard lập cập chạy tới dỗ dành cô con gái.
“Nikki” – bác Howard nhẹ nhằng khuyên nhủ – “Sao con lại có thể nói như thế? Giờ điều quan trọng là con đã khỏe mạnh và bình thường. Mặc dù con trông không còn giống như trước kia nhưng con không hề dị hợm một chút nào. Trong mắt mẹ con vẫn luôn xinh đẹp nhất, chỉ là có hơi khác với ngày xưa
“Bình thường á?” – Nikki càng lúc càng khóc tợn hơn, cứ như thể mẹ cô ta vừa dùng một từ gì đó xấu xa lắm không bằng – “Khỏe mạnh á? Mẹ đang đùa con đấy hả mẹ? Con không muốn là người bình thường. Con muốn là đứa con gái khỏe mạnh và xinh đẹp trong mắt mẹ. Con muốn trở lại xinh đẹp như ngày xưa! Con không muốn bị mắc kẹt trong thân hình phì nộn với khuôn mặt tầm thường và mái tóc kinh tởm này! Con muốn mình đẹp! Con muốn là Nikki Howard!”.
Không phải mình có đang tưởng tượng quá không nhưng tất cả những gì mình nghe được khi đó chỉ là câu Con muốn là Nikki Howard, vang vọng khắp cả căn phòng, Con muốn là Nikki Howard! Con muốn là Nikki Howard! Con muốn là Nikki Howard!
“Mẹ e là con sẽ không thể làm điều đó” – bác Howard mệt mọi nói – “Và cuộc đời con sẽ chẳng đi đến đâu nếu con cứ tiếp tục khinh ghét mình như thế này. Con thử ngẩng mặt soi gương tự nghĩ lại mà xem, trong khi có bao việc cần làm thì con chả buồn làm…”
Nhưng Nikki nhất quyết không ngẩng đầu lên, chỉ chằm chằm gục mặt xuống bàn khóc tức tưởi.
Mình quay qua nhìn vào tám kính bác Howard vừa chỉ cho Nikki và nhìn thất hình ảnh của chính mình … hình ảnh đã từng là của Nikki.
Hoàn hảo. Không một tỳ vết. Hình ảnh à bất cứ tờ tạp chí nào cũng mong muốn có được trên trang bìa của mình. Hình ảnh mà chỉ cần xuất hiện một lần thôi sẽ lậm tức trở thành trào lưu mới, và định hướng về thời trang cho giới trẻ nói riêng và người tiêu dùng nói chung.
Và chính bởi vì cô ta quá hoàn hào – hay nói đúng hơn là trong suốt một hời gian dài người ta đã lấy cô ta ra làm chuẩn mực cho sự hoàn hảo – nên mọi người đều tin cô ta. Họ sẵn sàng mua bất cứ món đồ nào cô ta nói họ nên ua, đi bất cứ đâu cô ta khuyên họ nên đi. Ai cũng muốn sở hữu những sản phẩm mà cô ta cho là thời thượng hiện nay.
Còn nếu không họ sẽ thuộc về nhóm những người giống như mình trước đây: Ghét tất cả những gì liên quan tới cô ta. Mình đâu cần Nikki Howard chỉ nên mặc gì, đi đâu và mua gì? Riêng chuyện phải nhìn thấy mặt cô ta xuất hiện nhan nhản khắp nới, trong từng ngõ ngách mình đi qua cũng đủ khiến mình phát rồ lên rồi
Vậy mà giờ khuôn mặt và thân hình đó dang thuộc về mình. Mình không có cách nào rũ bỏ khỏi nó. Dù mình có làm gì hay trốn chạy tới đâu đi chăng nữa khuôn mặt của cô ta giờ đã là khuôn mặt của mình. Cô ta động vào thứ gì là mình động vào thứ đó. Cảm xúc của cô ta chính là cảm xúc của mình.
Không biết từ lúc nào mình đã dần gắn bó với cơ thể này. Mình không thể tưởng tượng nổi khi không còn là cô ta. Cô ta và mình đã trở thành một…
… và phải thú thật là mình thích cảm giác được là cô ta. Mặc dù sống trong thân phận của Nikki không hề dễ dàng chút nào.
Nhưng đó là mình. Giờ mình đã là Nikki.
Phía dưới chân mình, Cosabella đang ủ rũ tựa đầu vào chân mình, thở dài cái thượt – vì mãi không thấy mình đụng tay vào đĩa thức ăn gì cả. Mình đã quá quen với cảm giác được Cosy dụi đầu vào chân như thế này mất rồi…
Đột nhiên mình thấy sợ hãi vô cùng, tim như muốn thắt lại.
Nếu điều Nikki mong muốn thực sự sẽ xảy ra, mình sẽ không bao giờ còn được Cosy dụi đầu vào chân như thế này nữa.
Đành rằng mình có thể nuôi một con chó mới… nếu sống sót qua được cuộc đại phẫu thuật. Nhưng e rằng nó sẽ không bao giờ mang lại cảm giác ấm áp và bình yên giống như khi mình ở bên Cosy.
Thậm chí nếu mình bỏ trốn – và mang theo Cosabella tối nay – thì họ cũng sẽ tìm được mình. Dù mình có chạy đi đâu thì Brandon cũng sẽ moi ra mình thôi. Thử hỏi trên đời có ai mà không biết Nikki Howard là ai? Nếu có chăng chắc cũng chỉ là mấy bộ tộc thiểu số sống tít sâu trong rừng Amazon mà thôi.
Nhưng mình làm sao sống nổi nếu không có mạng và TV? Đó là mình còn chưa đòi hỏi mấy kênh đặc biệt phải trả tiền gì đâu đấy, chỉ hai kênh Bravo và BBC America thôi mà chắc gì đã có. Mới mấy tiếng không có mạng thôi mà mình đã gần như phát cuồng rồi.
Thôi, cuộc đời vậyà đi tong.
“Không” – anh Steven kiên quyết nhắc lại một lần nữa – “Nikki. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Quá nguy hiểm. Và không hề khoa học một chút nào. Không bác sỹ nào biết suy nghĩ một chút lại muốn làm chuyện đó. Kể cả bác Fong”.
“Tại sao” – Nikki nẩng đầu lên nhìn anh Steven, hai mắt nhòe nhoẹt mascara – “mọi người lại ghét em đến thế cơ à?”.
“Nikki, không ai ghét con cả. Con đừng nghĩ như vậy. Vấn đề là hai con không…”.
“Chuyện này không phải do mẹ và anh quyết định” – Nikki hét ầm lên, đúng lúc viên phụ bếp mở cửa bước vào tính dọn bàn ăn – “Người có quyền quyết định là anh Brandon!”.
Trước bầu không khí căng thẳng như vậy anh ta lập tức nhanh chóng quay lưng đi vào trong bếp, bỏ lại Harry và Winston nhìn theo đầy thất vọng.
“Ừm” – Brandon hắng giọng – “Nếu Nikki muốn lấy lại cơ thể cũ thì hãy cứ làm như thế đi. Giờ điều cô ấy muốn là quan trọng nhất”.
Toàn thân mình như muốn đông cứng lại. Hơi ấm duy nhất mà mình có thể cảm nhận lúc này là từ Cosabella.
“Và bác sỹ Fong sẽ thực hiện ca phẫu thuật này” – Brandon nói tiếp – “Nếu không tôi sẽ kiện ông ta lên Hiệp hội y khoa Hoa Kỳ về tội hành nghề trái phép. Đúng không, Nik?”.
Sớm không làm, muộn không làm, anh ta chọn đúng lúc này để về phe với Nikki sao? Ngay khi mình cần anh ta nhất?
Anh ta khiến mình thấy buồn nôn quá đi thôi.
Những lời vừa rồi của Brandon khiến Nikki nín khóc ngay tức thì. Cô ta vội đứng bật dậy lao tới chỗ Brandon đang ngồi và ôm chặt lấy cổ anh ta, miệng cười ngoác tới tận mang tai vì sung sướng: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh. Em yêu anh vô cùng, Bran!”.Không thể tin được” – anh Steven lẩm bẩm. Nói rồi anh đứng dậy bước ra khỏi phòng, không nói thêm một lời nào nữa.
Đừng đi mà anh Steven, mình gào thầm trong bụng, đừng đi mà.
Nhưng mình không sao thốt ra thành lời. Bởi vì miệng mình, giống như các bộ phận khác của cơ thể, vẫn đang đông cứng lại, không sao cử động được.
Nikki thấy Steven bỏ đi như vậy ngay lập tức gọi với theo đầy ngạc nhiên: “Anh Steven? Anh không muốn ở lại ăn nốt món bò hầm à? Chúng ta còn phải ăn mừng nữa cơ mà?”.
“Không” – anh Steven nói mà không buồn quay đầu lại – “Chẳng có gì đáng ăn mừng hết”
Nikki, vẫn không chịu rời khỏi lòng Brandon, quay sang hậm hực nhìn mẹ đầy trách cứ: “Anh ý bị làm sao thế không biết?”.
“Anh con đang không vui, Nikki” – bác Howard buồn bã nói – “Mẹ cũng vậy. Mẹ không nghĩ là con hay Brandon đã suy nghĩ chín chắn về chuyện này. Hãy đặt mình vào vị trí của Emm và cân nhắc cho kỹ đi. Không ai lại tự dưng mạo hiểm để tiến hành phẫu thuật trên hai cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh như thế này… chỉ vì một thứ hão huyền. Chưa kể hành động đó rất là vô đạo đức…”
“Chẳng có gì gọi là vô đạo đức hết mẹ ạ” – giọng Nikki lạnh tanh – “Đó là cuộc đời của con. Và con muốn lấy lại nó. Anh Steven có thể thích phán xét bao nhiêu tùy thích nhưng anh ấy không bị rơi vào hoàn cảnh này nên không bao giờ có thể hiểu được. Đúng không, anh Brandon?”.
“Ừ…” – Brandon ậm ừ cho qua chuyện, nãy giờ anh ta vẫn đang mải mê nhắn tin cho ai đó sau lưng Nikki – “Ủa mà chuyện gì cơ em yêu?”
Nikki quay đầu lại nhìn: “Brandon, anh đang nhắn tin đấy à?”.
“Xin lỗi” – anh ta nhoẻn miệng cười rõ tươi – “Là luật sư của anh. Về vụ cái xe. Anh ta vừa nhắn thông báo là anh hoàn toàn có thể đưa vụ này ra toàn dân sự”.
“À” – nghe thấy vậy lập tức Nikki mắt sáng rực lên – “Có khi nhân đây anh gọi cho bác sỹ Fong và bắt tay vào việc chuyện các thiết bị và dụng cụ phẫu thuật cần thiết về đây đi nhỉ”.
“Ừ” – Brandon gật gù – “Được thôi. Nhưng để ăn xong đã nhá”.
Nikki đưa tay lên âu yếm bẹo má Brandon, trước khi nghiêng đầu hôn lên môi anh ta một cái rõ kêu: “Tất nhiên rồi, anh yêu”.
Mình ngồi trơ như phỗng ở đó. Tất cả những gì mình có thể nghĩ tới lúc đó là cân nặng và hơi ấm của Cosabella trên chân mình. Mình thậm chí không dám nghx tới điều gì khác. Bởi nếu không, mình biết mình sẽ lập tức ôm mặt khóc nức nở như cách Nikki vừa làm vài phút trước đây.
Dĩ nhiên là chỉ khi cơ thể mình không còn bị đóng băng như bây giờ và tuyến lệ có thể hoạt động trở lại bình thường…
Mình cũng không biết bản thân muốn gì nữa. Kể từ sau lần chết đi sống lại hồi mấy tháng trước, mình đã trở thành tù nhân của chính cuộc đời mình. Chỉ là mình không nhận ra điều đó, cho tới ngày hôm nay. Mình không hề có quyền hay có tiếng nói trong bất kỳ chuyện gì xảy ra với mình hết. Xem ra nếu quả thực Brandon muốn dựng phòng mổ ở ngay trong ga-ra ôtô và mời bác sỹ tới lấy não mình ra để đặt vào cơ thể của người khác, có lẽ mình cũng phải để yên thôi.
Đột nhiên mình cảm thấy thật cô độc, xung quanh mình không hề có ai ủng hộ và lo lắng cho mình hết. Nếu như toàn thân mình không lạnh ngắt như thế này biết đâu mình sẽ có thể nghĩ ra được cách gì đó.
Nhưng khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên các ô cửa sổ lúc này đây, mình không thể nghĩ được điều gì hết…
Ngoại trừ việc mình chỉ có một mình, và sẽ chẳng có ai có thể giúp mình thoát ra khỏi mớ bòng bong này.