Ta cảm thấy chương này ta đã ưu ái Glanz hơi nhiều =)))) Dù sao ta cũng rất thương Glanz, anh ấy luôn là một thiên thần trong lòng ta:) Chương này đặc biệt nhiều thính =)))))) Spoil một chút nga:
Tại sao Gilgamesh lại đột nhiên hỏi một câu hỏi nhiều ẩn ý như vậy? Y rốt cuộc đang âm mưu chuyện gì?
Nụ hôn đầu đời của Ngân Trần thuộc về ai, Glanz, Vương Tước hay một ai đó khác..?
Vì đại cục Ngân Trần phải nhắm mắt thực hiện màn giả gái thần thánh =))) Cho đến cuối cùng, sự việc này dẫn đến đâu? Ngân Trần có bị phát hiện không?
Tất cả có trong chương thứ mười một:)))
$$$
- Ngân Trần, ngươi nghĩ thế nào về một cuộc sống bất tử?- Thanh âm trầm ấm của nam nhân đột nhiên vang lên trong căn phòng im ắng, không khỏi làm thiếu niên giật mình.
Glanz và Đông Hách đều đã đi nghỉ trước, chỉ còn Ngân Trần và Gilgamesh ở lại thư phòng. Ngân Trần xếp nốt những cuốn sách cổ lên giá, thấy Vương Tước đang tập trung đọc sách thì không dám làm phiền, định lặng lẽ rời khỏi không ngờ lại bị Vương Tước hỏi câu này, hơi thẫn thờ một chút.
Cậu ôm trước ngực cuốn sách vuốt ve mép giấy đã úa màu, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Vầng trăng hôm nay thật đẹp, trên bầu trời đêm lạnh lùng cao ngạo như một thiên thần viễn cổ, có gì đó thật thu hút mà cũng thật xa cách.. Tròng mắt trong veo của Ngân Trần phản chiếu hình ảnh vầng trăng thật rõ ràng, không hiểu sao lại nổi lên một tầng bi thương..Cậu bình tĩnh trả lời Vương Tước, trong giọng nói chắt chứa nhiều tâm sự:
-Năm mười tuổi, ta cũng đã từng nghĩ đến một cuộc sống như vậy sẽ thú vị như thế nào. Có thể không màng sinh lão bệnh tử, hưởng thụ cuộc sống này mà không cần phải nuối tiếc, điều đó thực sự vô cùng cám dỗ. Nhưng sau này, ta mới nhận ra, người có tất cả thời gian trên thế giới lại chính là người cô độc nhất. Người đó phải chứng kiến những "người quan trọng nhất" của họ mất đi, từng người từng người một..đau thương chồng chất... giống như vầng trăng kia đã cùng thiên địa này tồn tại. Sao rộ...sao tàn...qua vạn năm cuối cùng cũng chỉ có mình nó đơn độc. Tháng năm trôi qua, bi ai cùng cô độc chất chứa trong lòng, người bất tử có bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu nhớ nhung... ta cũng không dám tưởng tượng.
Ngân Trần nói xong, trong lòng chợt dâng lên cảm giác chua xót.. Cậu bất giác nhớ đến Tây Lưu Nhĩ, Lục Độ Vương Tước huyền thoại sở hữu một trong những thiên phú đáng sợ nhất lục địa Odin: Vĩnh Sinh. Vĩnh sinh.. tức là vĩnh viễn trường tồn, sinh lão bệnh tử không chạm tới, sánh vai cùng thiên địa tồn tại.. Không tổn thương nào có thể làm hại đến y, y là vĩnh cửu, y sẽ sống mãi.. Ngân Trần cười lạnh. Đau thương của y cho đến bây giờ đã nhiều đến mức nào, người quan trọng trong lòng y có còn ở bên y hay không.. Những thứ đó, chỉ có mình Tây Lưu Nhĩ là hiểu rõ. Ngân Trần không dám nghĩ đến, càng không dám hình dung. Không biết Vương Tước thì thế nào, nếu được lựa chọn, Ngân Trần sẽ không bao giờ muốn có thứ thiên phú biến thái ấy, càng chán ghét cuộc sống bất tử. Đối với cậu, ôm trong tim một người là chật, sống trên đời chỉ cần một kiếp là đủ, quan trọng là đừng làm những gì khiến bản thân mình phải nuối tiếc...
Trong suy nghĩ miên man, cậu bất chợt cảm thấy sau lưng có một nguồn nhiệt ấm áp, là độ ấm của thân thể nam nhân khiến người ta phải khao khát, trong hơi ấm còn có mùi hương thoang thoảng.. Cậu xoay người lại đối mặt với Vương Tước, thấy trong tròng mắt hoàng kim kia cũng có bóng hình của vầng trăng, tuy nhiên vẫn không thể nhìn ra được tâm ý của Ngài.
-.. Vậy nếu ta khiến [Người Quan Trọng Nhất] thoát khỏi vòng luân hồi với ta thì sao?- Ánh mắt của Gilgamesh rời đến người bên cạnh, nụ cười trên mặt ngài phảng phất yêu thương nhàn nhạt khó nhận ra. Bóng mờ vũ động cùng ánh lửa bập bùng hắt lên gương mặt tôn quý càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc của con người này.
Ngân Trần trầm ngâm một lúc rồi bất giác cười khẽ, liếc nhìn Vương Tước của mình, gò má bất giác ửng hồng lên.
-Thế thì người ấy nhất định sẽ là người may mắn nhất trên đời rồi!- Cậu ngập ngừng- Nếu trong lòng người ấy, Ngài cũng là "người quan trọng nhất" thì thật tốt. Cho dù một cuộc sống bất tử không phải hoàn toàn đáng mơ ước, nhưng đối với tình cảm, nếu thực sự có thể thiên thu vạn đại, không phải chỉ kéo dài một kiếp, hai kiếp mà là vạn kiếp, cũng là điều đáng khao khát..
"Ta thật có chút ganh tị" Ngân Trần thầm nghĩ, tuy nhiên cũng không dám nói ra.
Gilgamesh không trả lời. Ngài chậm rãi quan sát gương mặt xinh đẹp kia, trong lòng có chút bực dọc..hận không thể cho người ấy biết, hận những điều bản thân đang hướng đến lại không phải là điều cậu mong muốn..
Trong lịch sử không phải không có những nam nhân đã đứng giữa lựa chọn tàn khốc, một là ái nhân, hay là thiên hạ. Bất kể ai trên thế gian này đều không thể có được tất cả những gì họ khao khát, bởi vì không hoàn mỹ mới là hoàn mỹ, hoàn mỹ mới là không hoàn mỹ...Những điều tương đối này chính là sự thật, mà sự thật thì chẳng bao giờ không đau đớn. Gilgamesh là một nam nhân, nhưng cũng là người có tham vọng. Nếu một ngày bắt buộc phải lựa chọn, một bên là "người đó", một bên là thiên hạ, Ngài sẽ....
Ngân Trần chợt cảm thấy một bàn tay ấm áp chạm nhẹ lên mặt mình, một lực đạo nhỏ cùng xúc cảm nhẹ nhàng lướt qua gò má. Nhiệt độ ấm áp lạ lẫm khiến tảng băng đè nặng trong lòng cậu nhanh chóng tan chảy. Cậu vô thức đưa tay lên chạm vào bàn tay dịu dàng kia.
"Vương Tước..."
Nụ cười nhu hoà của người đối diện không còn nữa, ánh mắt ngài bất chợt trở nên nghiêm trọng, chân mày khẽ chau lại, khí chất cao quý xa cách chỉ còn lại phân nửa, thay vào đó là chút bi thương lộ rõ trên gương mặt. Ngân Trần ngơ ngẩn trước dung nhan diễm lệ của đối phương, lòng bàn tay nắm nhẹ bàn tay áp trên má mình.
-Vương Tước...Ngài sao vậy?
Gilgamesh chợt ý thức được hành động lúc này, nhanh chóng rút tay về, bối rối quay người đi để Ngân Trần không thấy được biểu lộ của mình....Lần đầu tiên trong đời, Ngân Trần thấy được vẻ bối rối của Vương Tước, tuy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi cũng đủ để cậu thấy rằng..đại nam nhân trước mặt mình trước sau gì vẫn là một nam nhân, vẫn có những điều nhỏ nhặt giấu trong lòng, bất quá nam nhân này quá sức vĩ đại, bất kể là trong nhận thức, tầm vóc hay vị thế thực tiễn, mãi mãi là người hoàn hảo nhất trong mắt cậu.
Ngân Trần chăm chú quan sát tấm lưng rộng lớn vững chãi xoay về phía mình, không hiểu sao lại cảm thấy bi thống.. Cậu chợt thấy mình thật ích kỉ, thật xấu xa với cái ý nghĩ trong đầu, muốn nói ra gì đó nhưng cuối cùng lại không nói, đem tất cả chôn sâu vào trong lòng.
Như vậy sẽ tốt hơn phải không?
o0o
"Rầm...rầm...rầm.."
Thiếu niên cựa mình thức dậy trong ổ chăn ấm, không nhịn được cảm giác khó chịu khi sáng ra đã bị kẻ đáng ghét nào đó đập cửa như sắp cháy nhà đến nơi. Nếu người đó đang đứng ở đây, chắc hẳn đã bị cậu ném cho cái gối vào mặt.
Mà thực tế thì cái kẻ-thiếu-đòn kia sau một hồi không thấy bên trong có phản ứng, đã tự lực đạp cửa xông vào, không biết xấu hổ phi thẳng vào giường của thiếu niên lay cậu dậy.
-Ngân Trần...dậy đi...Đừng ngủ nữa...Mặt trời lên tới mông rồi..
-Cậu tránh ra cho tôi!- Ngân Trần hạ thủ không lưu tình, đạp tên phá hoại kia một cước bật ra đằng sau. Lay người ta dậy cũng phải chồm lên giường, đè lên ngực người ta đau muốn chết, Glanz đầu đất...
Glanz dường như không để bụng, lại sáp lại gần, dùng giọng phấn khích nói:
-Hôm nay chúng ta sẽ không ở nhà đâu. Vương Tước đã giao cho cậu và tôi nhiệm vụ cực kì quan trọng.
Sáng sớm ra đã ồn ào, thật khiến Ngân Trần đau tai. Cậu ngồi dậy, theo thói quen vuốt lại mái tóc màu bạc bị rối của mình, cố mở to mắt ra nhìn Glanz, gắng lắm mới nhịn xuống ý muốn đấm cho anh vài phát. Khi nhìn thấy gương mặt điển trai lại có chút gì đó ngây thơ đang cười đến sáng lạn, Ngân Trần đành thở dài:
-Chuyện gì?
-Chúng ta sẽ khởi hành đến đế đô tham dự buổi đấu giá đặc biệt, nhất định phải đem về được món hàng cuối cùng. –Glanz phấn khích.
-Là cái gì mới được?
-Là một trong những cuốn sách tổng hợp những ghi chép cổ xưa về hồn thú hạng nhất đã bị thất truyền từ lâu, không hiểu sao cho đến bây giờ lại đột ngột xuất hiện. Đối với các hồn thuật sư, cuốn sách này cực kì có giá trị nên rất nhiều người cũng sẽ tham gia buổi đấu giá này để có được nó. Chúng ta nhất định không thể để vuột mất, bởi vì sau này chúng ta còn cần bắt hồn thú cho mình nữa.
Ngân Trần đương nhiên cũng cảm thấy hứng thú, cậu gạt chăn ra chuẩn bị y phục, bỏ mặc cái người loắng quoắng ở sau lưng.
-Khi nào buổi đấu giá sẽ bắt đầu?
-Tối nay. Chúng ta sẽ thuê phòng ở một khách điếm ở trung tâm Đế Đô, đến tối thì giả trang làm hồn thuật sư bình thường đến đấu giá vì chúng ta không thể để lộ thân phận Sứ đồ cấp Một được. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi không có Đông Hách đi cùng, Vương Tước không yên tâm lắm, nói tôi dẫn cậu đi theo.
-Vương Tước vẫn luôn sáng suốt như vậy.
Câu này nghe thì có vẻ bình thường nhưng thực ra ẩn chứa tâm ý sâu xa. Glanz tuy bộp chộp nhưng cũng không đến nỗi ngốc, đương nhiên hiểu Ngân Trần đang muốn ám chỉ điều gì.
-Cậu lại đá xoáy tôi? Ý cậu là tôi không đủ năng lực chứ gì.
-Ai mà biết- Ngân Trần mang quần áo đi đến phòng tắm, bỏ lại Glanz ở sau lưng.
Glanz thở dài. –Có thật là mình với Ngân Trần có thể hợp tác làm nhiệm vụ được không đây...
o0o
Trăng lên cao. Khách điểm bắt đầu nhộn nhịp. Khách nhân ra vào nườm nượp, tụ tập xung quanh sân khấu chính nơi buổi đấu giá sẽ bắt đầu. Hàng trăm chiếc đèn lồng đỏ được treo lên, tỏa sáng rực rỡ như ban ngày, làm người ta liên tưởng đến dịp lễ hội nào đấy. Sảnh lớn chẳng mấy chốc đã đầy kín chỗ, không gian huyên náo hẳn lên bởi tiếng trò chuyện bàn tán.
Từ cửa lớn bỗng xuất hiện hai nam tử trẻ tuổi, mặc dù ăn vận không quá nổi bật nhưng nhan sắc của họ lại có thể khiến hàng trăm nữ nhân mê mệt. Một người vui vẻ hoạt bát, một người lạnh lùng trầm tĩnh, đi bên cạnh nhau không khỏi thu hút ánh nhìn của mọi người. Tuy nhiên, ngay sau đó bọn họ đã lẩn vào trong đám đông, dường như muốn che giấu sự tồn tại của mình đến cực hạn. Dựa vào cảm ứng hồn lực bình thường thì không thể biết rằng, hai người họ là hai vị Sứ đồ cao cao tại thượng của đế quốc này, bởi vì họ đã vô cùng nỗ lực che giấu dấu hiệu hồn lực của mình. Hai người đứng ở một góc lặng lẽ quan sát tổng thể. Một trong số họ đột nhiên xoay người lại, kéo người kia vào một chỗ vắng người.
-Cậu sao thế? –Thiếu niên tóc bạc hỏi.
-Sao hắn lại ở đây? Hắn có âm mưu gì?-Thiếu niên tóc đen lẩm bẩm, bị người kia lay lay mới hồi tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, tầm mắt vẫn cực kì mông lung.
-Hắn là ai? Tại sao cậu lại lo lắng như thế.
-Kẻ tôi không bao giờ ưa nổi. Nhị độ Vương Tước U Minh. Hắn cũng xuất hiện ở nơi này.- Glanz dùng ánh mắt đầy lo âu nhìn Ngân Trần, ngữ khí cực kì nghiêm túc.
Ngân Trần vươn tay búng mạnh một cái vào trán Glanz, nghiêm giọng:
-Đồ ngốc, cậu nói cuốn sách rất quý mà, việc U Minh muốn có được nó thì có gì mà lạ.
-Cậu mới ngốc ấy. Cậu trông mặt hắn ta có giống người hay đọc sách không? Chẳng lẽ lại có người muốn hắn làm vậy...
-Làm sao tôi biết được, tôi mới gặp hắn có một lần, lúc đó Vương Tước còn chắn hết tầm nhìn rồi...-Ngân Trần suýt phát cáu, nhớ lại lần trước gặp U Minh ở Hành Lang Vực Thẳm, khẽ rùng mình một cái.
Glanz không nói gì, một mạch kéo Ngân Trần lên trên khán đài ở lầu hai, đưa tay chỉ xuống một vị trí ở gần sân khấu bên dưới. Ngân Trần nhìn xuống, quả thật thấy một gương mặt rất quen, đúng là người khi ấy ở trong Hành Lang Vực Thẳm. Dù gã mặc trang phục thương nhân bình thường, cũng tích cực che giấu dấu hiệu hồn lực nhưng mái tóc đen dài, nụ cười quái gở cùng khí chất ngông nghênh kia không thể lẫn vào đâu.
-Hắn ta biết mặt tôi, cũng chẳng ưa gì tôi, chúng ta căn bản không thể xuất đầu lộ diện để trả giá được rồi, việc Vương Tước muốn có được quyển sách này không thể để hắn biết được. Tôi biết con người U Minh, hắn muốn cái gì sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được, chúng ta sẽ khó mà giành được cuốn sách này từ tay hắn...
-Vậy chúng ta phải làm thế nào?- Ngân Trần lo lắng. Cậu cũng rất thích cuốn sách này, nếu có được nó, sau này bắt hồn thú hạng nhất làm hồn thú cho riêng mình sẽ rất có lợi, chưa nói những ghi chép trong đó cũng rất hữu dụng cho việc chiến đấu sau này.
Glanz suy nghĩ một chút, khi nhìn thấy những vũ nữ đang chuẩn bị đi lên tầng hai tập dượt cho màn biểu diễn, lại nhìn sang Ngân Trần, trong đầu lóe lên một ý nghĩ. Anh vươn tay tháo bím tóc sau lưng Ngân Trần, khiến cho mái tóc màu bạc mềm mại xõa xuống ngang lưng. Ngân Trần còn chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh, khuôn mặt xinh đẹp đã bị Glanz nâng lên, lại còn bị anh nhìn chằm chằm với ánh mắt đánh giá, không nhịn được liền mắng:
-Cậu đang làm cái quái gì vậy?
-Cũng tạm được. Có thể dùng. –Glanz xoa xoa cái cằm trơn láng, gật gù.
-Được cái gì?
Glanz bá vai Ngân Trần, đưa môi đến sát vành tai mẫn cảm của cậu, nhỏ giọng nói:
-Trước khi món đồ cuối cùng, tức là cuốn sách được mang ra đấu giá, sẽ có một màn biểu diễn của vũ nữ. Đến lúc đó, tôi sẽ tranh thủ nẫng cuốn sách đi trước..
-Đó không phải là ăn trộm sao?- Ngân Trần tròn mắt.
-Hai chuyện này khác nhau-Glanz hào hứng- Tôi lấy đi cuốn sách sẽ để lại chi phiếu, như vậy không tính là ăn trộm mà. Nhưng khi đó nhất định phải có người câu thêm thời gian cho tôi, như thế mới có thể thành công đánh tráo.
Glanz ý nhị nhìn sang những vũ nữ xinh đẹp ở bên kia, rồi lại nhìn Ngân Trần với ánh mắt tha thiết. Ngân Trần đương nhiên hiểu tên đầu đất này đang âm mưu cái gì, thụi luôn một đấm vào bụng anh, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ bực tức.
-Cậu đi mà giả trang vũ nữ, đừng hòng tôi làm mấy chuyện mất mặt đó.
Glanz ôm cái bụng bị đấm đau của mình, vẫn không từ bỏ dụ dỗ Ngân Trần:
-Chứ cậu nghĩ vũ nữ gì mà cao gần năm thước, cơ bắp cuồn cuộn hả? Trong hai chúng ta, cậu đương nhiên là thích hợp hơn rồi. Chịu khó một chút đi, chỉ cần chờ đến khi họ biểu diễn xong, cậu xách kiếm lên múa vài đường cơ bản là được, phần còn lại để tôi lo.
Thấy thiếu niên tóc bạc lưỡng lự một chút, Glanz nháy nháy mắt, bày ra vẻ mặt cực kì câu nhân...-Vì đại cục, cậu hãy hy sinh một chút. Đằng nào vũ nữ cũng bịt mặt mà, đâu có ai thấy được đâu, Ngân Trần..đồng ý đi nào...
-Xong việc tôi sẽ giết cậu. –Ngân Trần giương nắm đấm lên, tuy biểu cảm vẫn lạnh lùng như trước nhưng trong lòng là một mảng bão tố. Cậu nén nước mắt trong lòng đi xuống khu phục trang ở tầng một, sau khi chắc chắn không có ai liền vận dụng thân thủ nhanh nhẹn đột nhập vào...
o0o
-Chiếc lư đồng niên đại hai trăm năm tuổi này có ai trả giá cao hơn không?
-Vị đại gia này hào phóng quá...
-200 Bing lần thứ nhất...200 Bing lần thứ hai...
Glanz uể oải ngồi trên chiếc bàn dành cho quan khách ở tầng hai, tuy biểu lộ có phần hơi lỡ đễnh nhưng thực chất anh đang quan sát căn phòng chứa đồ đấu giá ở tầng một, âm thầm tính toán cách để lẻn vào.
"Nếu mình muốn đến được căn phòng đó, phải đi vòng ra đằng sau sân khấu chính đông đúc, rồi phải xử lí mấy tên gác cửa nữa..."
Những ngón tay thon dài của Glanz gõ nhẹ lên mặt bàn, mỗi một nhịp gõ là một bước tính toán. "Phải rồi..điểm yếu là ở đây" Tròng mắt đen huyền của Glanz hiện lên một tia sáng mờ nhạt, chân mày nhíu lại chợt dãn ra. Anh ung dung cầm lên chén rượu bằng ngọc phỉ thúy, khóe miệng bày ra một nụ cười quyến rũ..
-Ngài ấy đang cười kìa...đẹp trai quá..Đẹp trai chết mất..
Tiếng bàn tán của nữ nhân truyền vào tai khiến Glanz phải dời lực chú ý. Anh mới phát hiện ra, những vũ nữ trên tầng hai đã hoàn thành việc tập dượt, tụ tập trò chuyện. Dù họ ngượng ngùng quay mặt đi nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc mắt đưa tình với anh, nhìn qua cũng đủ để Glanz hiểu ra tám phần câu chuyện. "Thì ra là khen mình a, các cô cũng biết nhìn người đấy"
Để đáp lại sự ngưỡng mộ của các cô nương, Glanz đặt cốc trà xuống khẽ nháy mắt một cái. Điều này không khác gì tia sét giữa trời quang, khiến cho những thiếu nữ ở góc kia khán đài phấn khích đến độ phát cuồng lên, có người còn ngất lên ngất xuống...
Glanz chợt để ý, trong số nữ nhân đó có một người đang đeo mặt nạ tựa lưng vào tường, bộ dáng chẳng có vẻ gì là chú ý đến mình, gương mặt lạnh lùng bấm sinh cùng những lọn tóc màu bạc lộ ra dưới khăn trùm đầu thực quen mắt. Anh nhếch mép cười, nghĩ ra trò hay trong lúc thanh nhàn, liền đứng lên đi đến khán đài bên kia, bộ dáng tiêu sái lấy đi trái tim của biết bao thiếu nữ.
-Ngài ấy đi sang bên này đó.. Chẳng lẽ là để ý một trong số chúng ta...-Các thiếu nữ vội chuốt lại tóc, kiểm tra lại lớp trang điểm trên mặt, ai trong số họ cũng bày ra vẻ mặt hồi hộp lại mong ngóng, đôi mắt không ngừng hướng đến vị khách nhân đẹp trai kia đá đá lông nheo.
-Các cô nương, hôm nay bổn công tử đến đây chơi không có người bầu bạn, muốn mời một trong số các cô nương qua bên kia uống rượu. Các nàng không phiền chứ?
-Đương nhiên là không rồi! –Các thiếu nữ tranh nhau trả lời. Được nam tử đẹp trai như thế mời ai lại từ chối chứ! Dung mạo tuyệt thế, nhìn qua cách ăn mặc cũng đủ thấy là người có tiền, giọng nói khàn khàn đầy từ tính, ngữ khí cao sang như vậy, không phải công tử nhà quyền quý thì cũng phải là vương tử quý tộc a.. Cái ăn đã dâng đến miệng, còn không đớp?
-Ta đã để ý một mỹ nữ từ ban nãy, rất mong người ấy có thể giúp ta quên đi nỗi buồn chán trong lòng.. chắc chắn ta sẽ thưởng rất hậu hĩnh..-Glanz bày ra nét mặt bi thương, tỏ vẻ như đang buồn chán thật...
-Được hầu hạ tiểu gia, chúng tiểu nữ luôn sẵn lòng~~
-Được, vậy mỹ nhân này, tiểu gia đêm nay rất cô đơn, muốn hưởng lạc chút tình thú, nàng không phiền chứ- Glanz bước đến bên cạnh "mỹ nhân" đứng dựa lưng vào tường, một tay đỡ lấy bờ eo thanh mảnh, tay kia vuốt ve sườn mặt tinh xảo, dùng ngữ khí đầy khiêu khích nói với "nàng".
"Mỹ nữ" có vẻ không nguyện ý lắm, "nàng" ta trừng mắt nhìn đại mỹ nam trước mặt mình, ánh mắt bắn ra vài tia hàn quang. Nếu không phải xung quanh còn rất nhiều người, "nàng" đã đạp cho tên này mấy cước.
-Không nói gì tức là đồng ý, mỹ nhân, chúng ta đi thôi.-Glanz mặt dày kéo tay "nàng" đi về chỗ ngồi, để lại hàng chục thiếu nữ đau đáu nhìn với ánh mắt tiếc rẻ, lại bị cả trăm nam nhân cùng ngồi ở khán đài tầng hai nhìn chằm chằm.
Ngân Trần xấu hổ không để đâu hết, cậu định giằng tay mình ra thì sợ mọi người xung quanh phát hiện, đành để mặc cho Glanz kéo mình về chỗ ngồi, trong lòng không ngừng đem mười mấy đời tổ tông nhà người kia ra chửi. "Làm xong nhiệm vụ, tôi sẽ lột da cậu"
Glanz ưu nhã ngồi xuống ghế, đặt "mỹ nhân" ngồi lên đùi mình, cánh tay cường tráng vươn ra ôm chặt lấy eo "nàng", để "nàng" dựa sát vào lồng ngực vững chãi lại ấm áp. Anh hít một hơi thật sâu, âm thầm cảm thán một câu. Người này bình thường đã rất thơm, vì mặc lên đồ vũ nữ phải miễn cưỡng xức thêm chút nước hoa, mà mùi nước hoa này là điểm chết chí mạng với nam nhân, dù có là nam nhân đứng đắn đến đâu cũng không nhịn được bản năng sâu bên trong mình, muốn cùng "mỹ nhân" tiêu diêu cực lạc...
Bàn tay của Glanz không an phận mò xuống dưới, chạm lấy cánh mông vểnh của "mỹ nhân", an nhàn tận hưởng xúc cảm mềm mại ở nơi đó. Miệng cũng không nhịn được mà đưa đến vành tai mẫn cảm của "nàng" ngậm lấy đầy khiêu khích, ánh mắt cũng tự động trở nên ái muội.
Mỹ nhân bây giờ không thể giữ nổi vẻ lạnh lùng nữa, đôi mắt của "nàng" ẩn giấu hai ngọn lửa hừng hực, giống như muốn ngay lập tức thiêu chết Glanz vậy. Khuôn mặt xinh đẹp dưới lớp khăn mỏng tang đỏ lựng như trái đào chín, bờ môi mím chặt cố gắng đè ra mấy chữ:
Cậu.mà...không..thôi...ngay...đi..tôi...sẽ..mặc..kệ..tất..cả..đánh..cậu..ở..đây..đấy.
-Người ta đùa một tí thôi mà, đừng có nhỏ nhen như thế chứ- Glanz dẩu môi. –Phối hợp với tôi một chút đi, đằng nào thì mọi người cũng đang nhìn..
-Glanz chết tiệt- Ngân Trần đánh một quyền lên ngực anh, người ngoài nhìn vào chỉ thấy "mỹ nhân" đang làm nũng với đại gia, không khỏi ghen tị đến chết.
Glanz dùng hết năng lực ăn nói của mình dỗ Ngân Trần, thấy cậu không chống đối nữa mới đặt tay lên vai cậu, kéo cậu lại sát mình hơn. Ngân Trần trong hình dáng vũ nữ đành an phận dựa đầu vào ngực Glanz, mặc cho anh ôm cứng ở trong lòng, trầm mặc quan sát buổi đầu giá ở tầng một. Cậu hoàn toàn không để ý thấy một bàn tay xấu xa khẽ tiến đến gỡ lớp khăn che mặt, vì ở trong tư thế ôm ấp này chỉ có một mình Glanz có thể nhìn thấy gương mặt của cậu.
-Cậu làm gì vậy?
-Tôi muốn nhìn một chút. –Glanz nâng cằm "mỹ nhân" lên, trong một giây phút giống như bị sét đánh trúng, tim đánh rơi mất một nhịp. Người trong lòng quá đỗi xinh đẹp, đôi mắt to tròn trong veo như kim cương, sống mũi cao thẳng ngạo nghễ, đường nét khuôn mặt hoàn hảo như bức họa đỉnh cao của tạo hóa. "Mỹ nhân" bình thường đã vô cùng xuất sắc, bây giờ vì hóa trang nên phải thoa lên một tầng phấn mỏng, khóe mắt còn được trang trí bằng hình cánh bướm cách điệu, mị nhân đến độ không ai nhìn thấy có thể giữ được bình tĩnh. Thêm vào đó, ánh nhìn băng giá cùng biểu cảm lạnh lẽo như đáy biển sâu khiến người ta vừa sợ hãi lại vừa mê đắm, nhịn không được mà muốn dùng tình yêu của mình thuần phục mỹ nhân. Điểm đáng chú ý hơn cả chính là bờ môi hồng hào căng mọng, nhìn qua giống như trái chín đầu mùa thơm mềm ngọt lịm, mời gọi nam nhân đến dây dưa triền miên. Trong giây phút lí trí xa rời, hàng mi của "mỹ nhân" càng ngày càng gần, thậm chí cả nhịp thở của "nàng" Glanz cũng có thể cảm nhận rất rõ..
-Glanz, đủ rồi...-Ngân Trần đặt tay lên đôi môi chỉ cách môi mình vài li, chậm rãi lắc đầu.
Glanz hơi ngỡ ngàng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, vội nâng mặt mình lên, đeo lại khăn cho Ngân Trần. Bầu không khí bỗng trở nên thật ngượng ngùng.
Từ lúc đó cho đến khi màn biểu diễn sắp bắt đầu, Ngân Trần ngồi trong lòng Glanz rất yên tĩnh, thủy chung không nói một lời khiến anh cảm thấy thật bí bức.
Thời điểm cậu phải đi cũng đã đến, Ngân Trần đặt tay lên ngực Glanz chống người đứng dậy, nhìn thấy vẻ mặt áy náy của anh liền cúi xuống xoa xoa cái cằm trơn láng, nhẹ giọng nói:
-Không cần áy náy, tôi không để bụng.
Nói xong câu này, Ngân Trần xoay người rời đi. Cậu thở dài một hơi hòa vào nhóm vũ nữ đi xuống tầng một, chuẩn bị lên khán đài. Glanz cũng bắt đầu hành động.
..............
U Minh ngồi đối diện với sân khấu, nhàn nhã nhấp những ngụm rượu quý, chờ đợi đến khi thứ kia được mang ra đấu giá. Gã thực ra đến đây cũng chỉ để vui chơi là chính, ngoài ra với mấy món đồ cổ chả dậy nổi hứng thú. "Đặc Lôi Á rất muốn có cuốn sách này, nàng thấy ta tạm thời không có nhiệm vụ gì liền bắt ta phải đích thân đi lấy, đề phòng bất chắc. Đúng là lo hão mà, ở cái nơi này ngoài ta ra thì có ai dám làm gì chứ" U Minh đắc ý.
-Tiếp theo là màn biểu diễn do vũ nữ của khách điếm này đích thân chuẩn bị. Mong các vị quan khách nhiệt tình ủng hộ. Sau màn biểu diễn này, "kho báu" đích thực sẽ được mang lên sân khấu cho mọi người chiêm ngưỡng.
U Minh nhìn những thiếu nữ đi lên sân khấu với ánh mắt khá hờ hững, bởi vì trong cảm nhận của gã thì chưa có ai ở Đế Đô này vượt được Đặc Lôi Á ở khoản nhan sắc, chưa nói ở cùng nàng lâu như thế, U Minh đã chán ghét loại thiếu nữ ngại ngùng lại yếu ớt, gã chỉ có hứng thú với nữ nhân mạnh mẽ, gợi cảm và cá tính một chút, mà ở khoản này cũng không ai vượt được Đặc Lôi Á.
Nhạc nổi lên. Các thiếu nữ bắt đầu khiêu vũ. Tà áo của các nàng mềm mại như nước, cùng với chuyển động của thân thể vệt nên những đường phiêu đãng trong không gian. Mỗi một động tác của vũ nữ đều rất thành thục, bọn họ hòa cùng với giai điệu của âm nhạc mà đẩy bài múa lên cao trào, mỗi mỗi bước đi giống như sóng vỗ dập dềnh trên mặt đại dương xanh thẳm, như xa như gần biến ảo khôn lường, khơi gợi niềm nhớ mong cũng như sự khắc khoải trong tiềm thức của người xem, khiến cho họ không thể dời mắt.
Ở một bên, U Minh chợt chú ý một vũ nữ. Các động tác của "nàng" tuy không đến mức là sai lệch nhưng cũng thập phần gượng gạo, không có vẻ gì giống như một vũ nữ chuyên nghiệp. Tuy "nàng" mang khăn che mặt nhưng đôi mắt sắc lạnh lộ ra vô cùng câu dẫn, khí chất bức người mà "nàng" tỏa ra vượt xa các thiếu nữ khác, hoàn toàn không thể có được ở một người bình thường. Cả màn biểu diễn, gã chỉ chăm chú nhìn vào mỹ nhân này, lòng nổi lên đầy nghi vấn.
Đến khi nhạc dần đi xuống, "mỹ nhân" có vẻ rất lo lắng, nàng xoay người với những động tác ưu nhã đến bên người cảnh vệ bên góc sân khấu, luồn tay rút lấy kiếm của người đó ra. Mọi sự chú ý bây giờ đều đặt cả lên người nàng, khiến nàng thở hắt ra một hơi.
"Một...hai..ba" "Thiếu nữ" nhấc lên cây kiếm trên tay thủ tư thế vô cùng đẹp mắt, nàng tự tin vung kiếm trong không trung, cơ thể mềm dẻo uyển chuyển như một u linh di chuyển hết nơi này qua nơi khác của khán đài. Tay phải lanh lẹ xoay kiếm hết sức điệu nghệ, một khắc chuyển qua tay bên trái làm một đường xé gió, đâm thẳng vào "kẻ thù" vô hình trong không khí. Nhạc công cũng rất nhanh trí tấu nhạc lên. "Mỹ nhân" cũng rất hăng hái, nàng đá chân lên cao lộn một vòng đẹp mắt, tiếp đất bằng tư thế hoàn mỹ không thể bắt lỗi. Tiết tấu nhạc càng nhanh, vũ nữ càng múa kiếm hăng. Mọi người trong sảnh lớn đều không thể dời mắt khỏi nàng, chỉ có thể ồ lên từng tiếng cảm thán, chốc chốc lại vỗ tay đồng loạt.
Ngân Trần vốn định kết thúc bài múa kiếm, không ngờ có một nam nhân rút kiếm phi thân lên sân khấu, cúi người ưu nhã muốn đọ tài cùng mỹ nhân.
"U Minh?"
Khi nhận ra người vừa bước lên sân khấu là ai, Ngân Trần quả thật muốn nhảy ngay khỏi sân khấu chuồn đi, nhưng hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu của Glanz, cậu đành miễn cưỡng tiếp tục câu giờ.
"Mỹ nhân" đột ngột xoay kiếm ra sau lưng cúi người đáp lễ, "nàng" nhấc mi lên nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt với ánh nhìn đầy thách thức, giây phút này cực kì có mị lực, khiến cho máu nóng của U Minh dồn hết cả lên đầu. Gã ngay lập tức ra đòn, khóe miệng bày ra nụ cười nham nhở quen thuộc, trong đầu không hiểu sao lại dâng lên ý nghĩ muốn thuần phục mỹ nhân cao ngạo này.
Hai thanh kim loại ma sát tạo nên những tiếng chan chát lạnh lẽo, thu hút thật nhiều sự chú ý của khách nhân. Họ gần như phát cuồng lên, hò reo cổ vũ trận so tài có một không hai, miệng không ngừng buông lời khen:
-Hay lắm!!
Ngân Trần sau vài đường kiếm đã nhận ra ngay mình không phải đối thủ của người này, cả về kĩ thuật lẫn thể lực U Minh đều vượt xa cậu, miễn cưỡng chỉ có thể duy trì được thêm một lúc nữa. Cậu lanh lẹ né qua một bên tránh đi mũi kiếm của U Minh, nắm lấy vai gã dùng lực lấy đà lộn một vòng trong không trung, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ. Khoảnh khắc Ngân Trần chuẩn bị tiếp đất, vòng eo lộ ra sơ hở liền bị cánh tay tráng kiện của U Minh túm được kéo mạnh, thân thể mềm dẻo ngay lập tức chui tọt vào lòng gã. Ở khoảng cách này, Ngân Trần có thể nhìn thấy rõ các đường nét tinh xảo trên mặt U Minh, âm thầm thay đổi ấn tượng của gã trong lòng mình.
Về phần U Minh, gã ôm trong tay thân thể đầy đặn của "mỹ nhân", ghé mặt vào hít hà mùi hương dụ nhân trên người "nàng", đáy mắt lộ ra một tầng u tối. Gã nhìn ánh mắt giấu đầy dao của người kia, trong lòng nổi lên cảm giác đắc chí. Hồn thú hạng nhất gã cũng có thể xử lí trong hai phút, huống hồ mỹ nhân chỉ là người bỉnh thường, gã lại không quản nổi sao?
"Mỹ nhân" nhanh chóng nhấc chân, xoay người thoát khỏi vòng tay của U Minh, để lại trong lòng gã chút hụt hẫng. Gã không thể tưởng tượng rằng, ở nơi này lại có người khơi dậy trong gã nhiều hứng thú đến thế. Vẻ kiên cường bất khuất của "nàng" đã đánh trúng vào điểm yếu của gã, chưa nói đến cơ thể nhuyễn ngọc ôn hương đầy đặn lại mềm mại kia thực sự có thể lấy mạng người, đã ôm một lần thì vĩnh viễn không muốn buông ra nữa.
Ngân Trần thoát khỏi được gọng kìm của U Minh không khỏi thở hắt ra một hơi. Cậu vẫn chưa nhận được dấu hiệu nào của Glanz cả, tức mình không biết anh đang làm cái quái gì mà lâu như vậy. Thời điểm cậu đang bị phân tâm, U Minh đã ngay lập tức phản công. Ngân Trần bị giật mình né người sang một bên, liên tiếp tránh đi những công kích như vũ bão, hơi thở dần nặng đi, những giọt mồ hôi bằng hạt đậu bắt đầu rịn ra từ sau lưng. Khi nhìn sang phía U Minh, ánh mắt nóng bỏng của gã làm Ngân Trần sởn gai ốc, cậu vội quay người định tránh đi thì cổ tay đã bị gã bắt được kéo lại, theo quán tính xoay ngược lại mấy vòng nhào vào lồng ngực cường tráng kia. Bỗng, cậu cảm tháy trên trán mình âm ấm, xúc cảm tê dại truyền tới cho biết hoàn cảnh bây giờ là gì, U Minh cư nhiên lại hôn cậu.....
Tiếng hò reo của khán giả càng nồng nhiệt hơn, bọn họ chia làm hai phe, một bên thì ngưỡng mộ, bên còn lại thì ganh tị, bàn tán xôn xao muốn thủng màng nhĩ. Còn trong hai nhân vật chính trên khán đài, Ngân Trần cứng còng cả người, ánh mắt mông lung lại có một tầng căm phẫn, cậu tránh đi đôi đồng tử nóng rực đang hướng đến mình của người kia, hướng đến tấm màn đằng sau sân khấu phát động một ít hồn lực. Tấm màn đang yên đang lành tự nhiên bốc cháy ngùn ngụt. U Minh bị bất ngờ cũng buông eo Ngân Trần ra, khó hiểu nhìn vào ngọn lửa đột nhiên bùng phát, đôi mắt của gã là một mảng âm lãnh.
Vì những người đến đây phần lớn là hồn thuật sư, bọn họ liền vận dụng hồn thuật để dập lửa, tuy nhiên các công kích hệ nước của họ đều hoàn toàn vô dụng. Ngọn lửa cứ thế nuốt trọn tấm màn cháy lên đến tận xà nhà bằng gỗ, khiến cho mọi người cực kì hoảng hốt. Không ai biết rằng "mỹ nữ" ở một bên vô cùng đắc chí, dù nàng cố bày ra vẻ sợ sệt nhưng thực ra trong lòng đang rất phấn khích.
"Các người không dập được lửa vì đây là ngọn lửa hồn thuật, sử dụng nguyên liệu với bản chất là ánh sáng. Trừ khi tất cả đèn lồng ở đây đều bị dập tắt, ngọn lửa sẽ còn tiếp tục cháy."
Nhân lúc mọi thứ đang hỗn loạn, Ngân Trần định đánh bài chuồn thì chợt nghe thấy tiếng răng rắc, bất ngờ nhìn lên. Một thanh xà ngang bị cháy bất ngờ rơi xuống đúng vị trí của cậu. Khi Ngân Trần định phát động chút hồn lực hất nó đi thì đã bị nam nhân ôm lấy tránh đi khỏi nơi đó, thanh gỗ rơi xuống phát ra âm thanh chấn động trên sàn nhà.
"Cảm ơn đại nhân..." Ngân Trần cố nén giọng lí nhí nói với U Minh, nhìn vào mắt hắn chỉ thấy có một tia hàn quang bắn đến mình, tóc gáy thiếu điều dựng hết cả lên.
U Minh vận dụng hồn lực, đôi mắt hiện lên chút ánh sáng mờ nhạt. Ngọn lửa đang vũ động trong không khí ngay lập tức đã bị đóng băng, đột ngột vỡ ra thành từng mảng.
Khi mọi chuyện có vẻ đã yên ổn, tiếng hét thất thanh khiến mọi người tập trung lực chú ý.
-Ông chủ, cuốn sách đã biến mất!
-Sao cơ? Sao các ngươi làm ăn bất cẩn như vậy?
-Ông chủ, ông nhìn này, kẻ trộm còn để lại chi phiếu, sao lại có chuyện kì dị như thế?
Người của U Minh ở ghế ngồi đã chạy đến ngay sân khấu, tiếp nhận ánh mắt sắc lẹm của gã liền chạy đi điều tra ngay. U Minh suy nghĩ một chút, đến khi quay sang bên cạnh thấy "mỹ nữ" đang vô thanh vô tức rời đi, ngay lập tức đuổi theo.
Ngân Trần vốn định âm thầm rời đi không ai biết, cổ tay đột nhiên bị bắt lấy lôi đi. Đến khi định thần lại thì đã bị lôi vào một căn phòng trong khách điếm, cậu không khỏi có chút run sợ..
-Đại nhân, ngài mang tiểu nữ đến đây làm gì, tiểu nữ phải đi..
U Minh trong mắt là hàn quang, bước đến bên Ngân Trần giật chiếc khăn che mặt của cậu xuống, nắm lấy khuôn cằm thanh tú nâng lên, động tác thô bạo khiến Ngân Trần đau đớn muốn khóc ra tới nơi. Gã chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp kia, hơi sững người một chút, sau một hồi lực đạo trên tay liền nới lỏng, tuy nhiên ánh mắt vẫn không có nhiều hảo ý.
-Nói, ngươi đang âm mưu cái gì? Hành tung của ngươi rất đáng ngờ, khi biểu diễn động tác không hề thành thục, đến cuối tiết mục thì đột nhiên cầm kiếm biểu diễn, khi xảy ra chuyện thì ngay lập tức rời đi...Có phải ngươi đang câu giờ không? Ngươi muốn có cuốn sách ấy để làm gì?
-Tiểu nữ thực sự không biết ngài đang nói đến cái gì, tiểu nữ không biết cái gì gọi là hồn thuật, lấy cuốn sách kia để làm gì chứ...
-Ngươi nói ngươi không biết hồn thuật. –U Minh cười gian xảo- Vậy không ngại để ta kiểm tra một chút chứ?
-Kiểm tra...kiểm tra cái gì ạ? –Ngân Trần sợ sệt, vì U Minh ngày một đến gần nên cậu phải lùi lại, trong đầu âm thầm tính toán cách trốn đi.
-Một bài kiểm tra nho nhỏ thôi, nếu ngươi không có liên quan đến hồn thuật ta sẽ tha cho ngươi, còn nếu ngươi có liên quan, ta sẽ không ngần ngại gì cho ngươi một bài học thích đáng. – U Minh dí sát mặt vào gương mặt đỏ ửng của Ngân Trần, một cánh tay túm lấy eo cậu, tay kia ái muội đi xuống bắt lấy cánh mông cong vểnh xoa nắn, khiến cho cậu thở hắt ra.
-Để nghị ngài tự trọng, tiểu nữ thực sự không có thời gian dây dưa với ngài.
Gương mặt điển trai của U Minh bày ra nụ cười xấu xa. Gã một đường nhấc bổng Ngân Trần áp lên giường, lực đạo trên tay dường như vẫn không chịu dừng lại. Gã nhìn thẳng vào đôi mắt quật cường của Ngân Trần, cất giọng khàn khàn nói. Ngân Trần trong một khoảnh khắc liền cảm thấy thanh âm đó nhuốm đầy nhục dục, nắm tay hơi run run.
-Bài kiểm tra của ta rất đơn giản. Nếu là hồn thuật sư đương nhiên phải có hồn ấn, thậm chí nếu là Sứ đồ còn có cả Tước Ấn. –Gã khẽ liếm lên sườn mặt tinh xảo của "mỹ nữ" –Chỉ cần chắc chắn trên người ngươi không có hồn ấn hay tước ấn thì ngươi sẽ không có bất kì liên hệ nào với hồn thuật. Bất quá, nếu kiểm tra theo cách của ta, sẽ mất cả một đêm...
U Minh chen vào giữa hai chân "mỹ nữ", dùng ánh mắt ái muội nhìn "nàng", mặc kệ thân thể "nàng" đang giãy dục không ngừng, gã vươn tay đến cúc áo trên ngực cởi bỏ. Cúc áo vừa bị tháo rời để lộ khoảng xương quai xanh quyến rũ, không khỏi làm gã hít sâu một hơi. Dù người này có liên quan đến việc sách bị đánh cắp không, đêm nay gã nhất định đã có được một cực phẩm. "Nàng" tuy không có ngực lớn như nữ nhân bình thường, tất cả những điều còn lại ở "nàng" đều hoàn hảo, mị lực khó ai có thể cưỡng lại, ánh mắt lạnh lùng kia đã châm lên bản tính chiếm hữu đặc trưng của nam nhân bên trong U Minh, khiêu khích gã đến chiếm đoạt, chinh phục "nàng". U Minh thậm chí đã nghĩ đến, cả đời này sẽ không buông "nàng" ra, nhất quyết phải biến "nàng" thành người của mình.
Ngân Trần hoảng sợ, lo lắng không biết có nên phát động hồn lực đẩy gã ra hay không. Nhưng nếu như vậy, việc cậu là Sứ đồ Cấp Một sẽ bại lộ, tất cả công sức cả buổi tối sẽ hóa thành công cốc. Tim cậu vì thế mà đập loạn, khi nhìn thấy gương mặt của U Minh càng ngày càng lại gần hơn, tim không khỏi nhảy lên một cái "Glanz..cứu tôi..."
Khi môi của U Minh chỉ còn cách vài li nữa là chạm đến môi của Ngân Trần, cửa phòng đột nhiên bị bật mở, nam nhân trẻ tuổi phi thẳng vào trong phòng dùng hồn lực gạt U Minh ra một bên, vòng tay bế bổng Ngân Trần lên để cậu chôn mặt trong lồng ngực mình, dùng ngữ khí đầy quan tâm nói:
-Đừng sợ, tôi ở đây rồi.
Cảm nhận được độ ấm và mùi hương quen thuộc, Ngân Trần không biết lấy can đảm ở đâu ra vòng tay qua cổ người kia ôm chặt lấy, trong lòng vô thức mà cảm thấy rất an toàn.
U Minh từ dưới đất đứng dậy, căm phẫn nhìn người kia, phát hiện ra là người quen, ánh mắt lộ ra một tia nguy hiểm.
-Glanz, tại sao cậu lại có mặt ở đây?
Glanz khinh khỉnh nhìn U Minh, vòng tay siết chặt hơn:
-Tôi làm sao lại không được ở đây, huống hồ lại có kẻ muốn chiếm đoạt người của tôi, làm sao tôi không xuất hiện được chứ.
-Người của cậu à...?-U Minh cất tiếng cười, nghe qua thật đáng sợ.
Ngân Trần ở trong lòng Glanz lo lắng, đấm đấm vào ngực anh làm khẩu hình "Sao cậu lại dại dột như vậy, hắn sẽ biết thân phận của chúng ta." Cậu hơi hé mắt quan sát biểu lộ của U Minh, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
-Bây giờ tôi mới nhận ra, mái tóc bạc, đôi mắt kiên cường... Người kia thực chất là một Sứ đồ đúng không? Hơn hết, lại còn là Đại Thiên Sứ mà Gilgamesh coi như trân bảo... Lucifer Ngân Trần...
Sát ý trong căn phòng nồng nặc đến độ khiến người ta phải hít thở không thông. Glanz nhếch mép, cất giọng nói:
-Nếu Nhị độ Vương Tước đã biết như vậy, sau này xin đừng mạo phạm đến Ngân Trần nữa, tôi sẽ không bỏ qua đâu.
U Minh ngồi xuống cái ghế trong phòng, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Glanz-Cậu đến đây hôm nay là vì cuốn sách đúng không? Phải chăng người gây ra chuyện này là cậu?
-Làm sao tôi biết được, nếu Nhị Độ Vương Tước muốn biết thì hãy tự mình điều tra lấy, tôi đây không quản. –Glanz xoay lưng bỏ đi, trên gương mặt điển trai còn lộ ra một tia thách thức- Còn chuyện ngày ban nãy, anh đụng đến người của tôi, tôi sẽ tính sổ sau.
Nhìn Glanz mang Ngân Trần đi ra khỏi phòng, máu nóng dồn hết lên mặt U Minh. Gã cầm chiếc ly bằng phỉ thúy ném mạnh vào tường, tròng mắt vằn lên vài tia máu.
-Các người giỏi lắm.
O0o
Glanz ôm Ngân Trần đi qua mấy dãy hành lang dài, mặc kệ những cú đấm liên tiếp rơi trên người mình. Vì đột ngột có chuyện xảy ra, những người đến đấu giá đã về hết, hành lang vắng vẻ không có lấy một bóng người. Tiếng đấm thùm thụp vang lên trong không gian vắng vẻ nghe dị thường rõ ràng.
-Bỏ tôi xuống đi Glanz..
Thiếu niên không nói gì, từ từ dừng lại đặt Ngân Trần xuống, vòng tay ôm lấy cậu, để cậu áp mặt vào ngực mình. Ngân Trần tuy muốn thoát ly khỏi cái ôm ấy, nhưng cánh tay của Glanz giống như gọng kìm sắt đẩy không ra, đành để yên cho anh ôm.
-Cậu là đồ ngốc, sao hắn đối với cậu làm chuyện như vậy, lại không lập tức phát động hồn lực đẩy hắn ra? Nếu tôi không đến kịp thì phải làm sao?- Thanh âm của Glanz ở bên tai Ngân Trần xen lẫn ý trách móc, không khỏi làm cho cậu cảm thấy đau lòng.
-Nếu tôi phát động hồn lực, chẳng phải hắn sẽ biết tôi là Sứ đồ sao? Như vậy công sức của chúng ta đều thành vô ích..
-Mấy chuyện đó so với sự an toàn của cậu thì cái nào quan trọng hơn. Ngân Trần ngốc.. –Glanz cúi xuống tì mặt vào hõm vai của Ngân Trần, vòng tay tự động xiết chặt hơn, hận không thể đem thân thể cậu khảm lên người mình.
Ngân Trần bị chấn động bởi câu nói và hành động của đối phương, đơ người ra một chút. Cậu đưa tay lên vỗ vỗ tấm lưng vững chãi của Glanz, dịu giọng nói vào tai anh.
-Vì tôi biết cậu sẽ tìm được tôi mà, cậu là người bảo hộ cho tôi đúng chứ? Tôi tin tưởng cậu. –Tròng mắt của Ngân Trần đột nhiên trở nên lấp lánh như có ánh sao- Mọi chuyện đã qua rồi.. Tôi không sao mà.
Glanz đứng thẳng người lên đối diện với gương mặt xinh đẹp của người kia, hơi cúi đầu xuống cụng trán với cậu, ánh mắt tự nhiên trở nên thật nóng bỏng. –Cảm ơn cậu.
Từ vị trí này, Ngân Trần có thể nhìn thấy rõ hàng mi cong dài của anh, thấy được ánh mắt nóng bỏng của anh đặt trên người mình và cả hơi thở nam tính phả vào mặt âm ấm nữa.. Hai má của Ngân Trần bất giác đỏ lựng như trái đào chín, nhịp thở cùng với nhịp tim tăng dần theo cấp số nhân. "Glanz..."
Glanz sau một hồi lưỡng lự cũng buông Ngân Trần ra, nhìn xuông đôi chân chỉ còn một chiếc giày của cậu liền hoảng hốt:
-Sao lại thế này?
-Lúc nãy giãy mạnh quá nên nó rơi ra ấy mà. Không sao, tôi chịu được.
-Thế này thì làm sao đi được cơ chứ.-Glanz lại định bế Ngân Trần lên, lại bị cậu gạt ngay ý nghĩ.
-Đừng làm thế, xấu hổ lắm.
Glanz nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi xoay người lại quỳ một chân xuống, vỗ vỗ vào lưng mình. –Lên đây.
-Sao có thể thế được?
-Tại sao lại không được? Từ đây đến nhà trọ của chúng ta cũng không gần đâu, mau lên đi.
Ngân Trần dù xấu hổ muốn chết cũng đành cúi xuống ôm lấy cổ Glanz, hai chân tự động vắt lấy eo anh "Thế này thì đỡ xấu hổ hơn là bế."
Không có từ gì có thể diễn tả niềm hạnh phúc của Glanz lúc này. Anh cảm thấy rất hưng phấn, bước đi còn có nhịp hơn. Dù người kia vẫn cố tình giữ một khoảng cách, ít nhất lúc này cậu cũng không bài trừ tiếp xúc của anh nữa. Trong lòng Glanz thật tự nhiên giống như có dòng nước ấm chảy tràn...
....
Người đi trên phố đều bị cảnh tượng trước mắt thu hút. Một nam nhân trẻ tuổi soái khí ngời ngời cõng theo một vũ nữ xinh đẹp với gương mặt hạnh phúc, tay phải đỡ lấy chân của "nàng" còn xách theo cái túi lớn bí ẩn được bọc kín, không thể biết được trong đó có gì. Mà thiếu nữ trên vai nam nhân mặt phiếm hồng rất đáng yêu, xấu hổ giấu mặt vào bả vai dày rộng của người kia, thỉnh thoảng còn lên tiếng giục anh đi nhanh hơn một chút. Càng lúc càng có nhiều ánh mắt đặt lên người thiếu nữ, ganh tị có, ngưỡng mộ có, dù thế nào vẫn làm cho thiếu nữ dâng thêm một tầng xấu hổ.
Biển hiệu của nhà trọ dần hiện ra trước mắt. Glanz đi một mạch lên phòng, cẩn thận đưa Ngân Trần vào phòng, còn giúp cậu tìm đồ để thay. Ngân Trần nhận đồ rồi liền đi thay y phục, trong lòng chỉ muốn nhanh nhanh rũ bỏ lớp trang điểm trên mặt, tẩy đi mùi hương nữ tính trên người mình.
Sau gần nửa canh giờ, Ngân Trần mệt mỏi đi vào phòng, thấy Glanz ung dung nằm trên giường mình đọc sách, không nhịn được mắng.
-Cũng khuya rồi, cậu mau về phòng mình đi. Tôi muốn nghỉ ngơi.
Người trên giường gấp cuốn sách lại, dùng hồn lực ném nó qua một bên, chống một tay lên gối nhìn Ngân Trần với vẻ mặt tha thiết:
-Không được, tôi phải ở chung phòng với cậu, vạn nhất tên U Minh xấu xa kia đột nhập vào đây, giở trò đồi bại...
Ngân Trần tức muốn xì khói, phẩy phẩy tay:
-Huynh đệ thân mến, nếu hắn vào đây thật thì tôi an phận nằm đó dang chân dang tay để cho hắn giở trò đồi bại chắc? Đằng nào cũng lộ rồi, tôi còn không phát động hồn lực đánh lại hắn sao?
-Cậu ngủ say như chết í, tôi không thể yên tâm được, tối nay tôi sẽ ngủ ở đây.
-Cậu ngủ trên giường thì tôi nằm đất hả? Về phòng đi.
Glanz cười xấu xa, dịch người vào bên trong giường vỗ vỗ mặt nệm bên cạnh mình. –Nằm đây là được. Dù sao tôi cũng không phải U Minh, sẽ không làm hại cậu.
-Cứ ở đó mà mơ đi. –Ngân Trần đi đến tủ lấy ra chăn và gối, đi đến tràng kỷ nằm xuống, quay lưng về phía Glanz.
Bị một quả chưng hửng, Glanz nằm phịch xuống gối hướng đến người kia, trong lòng âm thầm mắng:
-Để xem cậu ngủ được ở đó thế nào.
Vì mệt mỏi, Ngân Trần thật nhanh đã đi vào giấc ngủ. Ngày trước khi còn ở Hạp Hợp, cậu sống vất vả đã thành quen, ngủ ở tràng kỷ không có vấn đề gì, chỉ là đến nửa đêm có chút lạnh, ngủ không được ngon lắm. Trong cơn mơ màng, cậu cảm thấy mình được nhấc bổng lên đặt ở một nơi ấm áp, sau đó lại có một vòng tay cẩn thận bao lấy, kéo mình sát lại một nguồn nhiệt quen thuộc. Ngân Trần không tự chủ được mà dựa vào nguồn nhiệt kia, an tâm đi vào giấc mộng ngọt ngào.
Trong giấc mộng, cậu ăn một chiếc bánh Chiêu Phúc rất kì lạ, khi lớp bột mềm mại chạm vào môi còn có độ ấm giống như con người, khi ăn vào thấy được vị ngọt chưa bao giờ được nếm qua, cảm giác ngọt ngào chảy vào đến tận tim. Rõ ràng cậu là người ăn cái bánh, nhưng đầu lưỡi lại bị hút lấy, nhiệt tình hưởng dụng, bá đạo dây dưa. Mật ngọt trong miệng từ từ bị hút hết, hô hấp thật mau đã trở nên đứt quãng. Da mặt bất chợt cảm thấy âm ấm, cánh mũi truyền đến mùi hương nam tính không hề xa lạ làm cậu cảm thấy thật yên tâm. Khoang miệng bị chiếc bánh Chiêu Phúc kia xâm lấn, trong giấc mơ Ngân Trần chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" từ trong cuống họng. Cậu thầm nghĩ "Sau này sẽ không ăn bánh Chiêu Phúc nữa.. dù rằng nó rất ngọt ngào a..." Không hiểu sao, càng ăn bánh, Ngân Trần càng cảm thấy hạnh phúc, đầu lưỡi còn chủ động vươn tới lớp vỏ bánh mềm mại, miệng mở ra để nó đi vào sâu hơn..
Ngân Trần trong tâm khảm chỉ cảm thấy chiếc bánh này thực ngọt, thực gây nghiện, ăn mãi mà không chán...Cậu biết mình đang mơ, nhưng là mơ một giấc mơ thật chân thực, thực đến nỗi cậu không dám tin là mình đang nằm mộng ăn một chiếc bánh.
Đêm thật dài. Giấc mộng lại khiến Ngân Trần ngây ngất.
Tại sao Gilgamesh lại đột nhiên hỏi một câu hỏi nhiều ẩn ý như vậy? Y rốt cuộc đang âm mưu chuyện gì?
Nụ hôn đầu đời của Ngân Trần thuộc về ai, Glanz, Vương Tước hay một ai đó khác..?
Vì đại cục Ngân Trần phải nhắm mắt thực hiện màn giả gái thần thánh =))) Cho đến cuối cùng, sự việc này dẫn đến đâu? Ngân Trần có bị phát hiện không?
Tất cả có trong chương thứ mười một:)))
$$$
- Ngân Trần, ngươi nghĩ thế nào về một cuộc sống bất tử?- Thanh âm trầm ấm của nam nhân đột nhiên vang lên trong căn phòng im ắng, không khỏi làm thiếu niên giật mình.
Glanz và Đông Hách đều đã đi nghỉ trước, chỉ còn Ngân Trần và Gilgamesh ở lại thư phòng. Ngân Trần xếp nốt những cuốn sách cổ lên giá, thấy Vương Tước đang tập trung đọc sách thì không dám làm phiền, định lặng lẽ rời khỏi không ngờ lại bị Vương Tước hỏi câu này, hơi thẫn thờ một chút.
Cậu ôm trước ngực cuốn sách vuốt ve mép giấy đã úa màu, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Vầng trăng hôm nay thật đẹp, trên bầu trời đêm lạnh lùng cao ngạo như một thiên thần viễn cổ, có gì đó thật thu hút mà cũng thật xa cách.. Tròng mắt trong veo của Ngân Trần phản chiếu hình ảnh vầng trăng thật rõ ràng, không hiểu sao lại nổi lên một tầng bi thương..Cậu bình tĩnh trả lời Vương Tước, trong giọng nói chắt chứa nhiều tâm sự:
-Năm mười tuổi, ta cũng đã từng nghĩ đến một cuộc sống như vậy sẽ thú vị như thế nào. Có thể không màng sinh lão bệnh tử, hưởng thụ cuộc sống này mà không cần phải nuối tiếc, điều đó thực sự vô cùng cám dỗ. Nhưng sau này, ta mới nhận ra, người có tất cả thời gian trên thế giới lại chính là người cô độc nhất. Người đó phải chứng kiến những "người quan trọng nhất" của họ mất đi, từng người từng người một..đau thương chồng chất... giống như vầng trăng kia đã cùng thiên địa này tồn tại. Sao rộ...sao tàn...qua vạn năm cuối cùng cũng chỉ có mình nó đơn độc. Tháng năm trôi qua, bi ai cùng cô độc chất chứa trong lòng, người bất tử có bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu nhớ nhung... ta cũng không dám tưởng tượng.
Ngân Trần nói xong, trong lòng chợt dâng lên cảm giác chua xót.. Cậu bất giác nhớ đến Tây Lưu Nhĩ, Lục Độ Vương Tước huyền thoại sở hữu một trong những thiên phú đáng sợ nhất lục địa Odin: Vĩnh Sinh. Vĩnh sinh.. tức là vĩnh viễn trường tồn, sinh lão bệnh tử không chạm tới, sánh vai cùng thiên địa tồn tại.. Không tổn thương nào có thể làm hại đến y, y là vĩnh cửu, y sẽ sống mãi.. Ngân Trần cười lạnh. Đau thương của y cho đến bây giờ đã nhiều đến mức nào, người quan trọng trong lòng y có còn ở bên y hay không.. Những thứ đó, chỉ có mình Tây Lưu Nhĩ là hiểu rõ. Ngân Trần không dám nghĩ đến, càng không dám hình dung. Không biết Vương Tước thì thế nào, nếu được lựa chọn, Ngân Trần sẽ không bao giờ muốn có thứ thiên phú biến thái ấy, càng chán ghét cuộc sống bất tử. Đối với cậu, ôm trong tim một người là chật, sống trên đời chỉ cần một kiếp là đủ, quan trọng là đừng làm những gì khiến bản thân mình phải nuối tiếc...
Trong suy nghĩ miên man, cậu bất chợt cảm thấy sau lưng có một nguồn nhiệt ấm áp, là độ ấm của thân thể nam nhân khiến người ta phải khao khát, trong hơi ấm còn có mùi hương thoang thoảng.. Cậu xoay người lại đối mặt với Vương Tước, thấy trong tròng mắt hoàng kim kia cũng có bóng hình của vầng trăng, tuy nhiên vẫn không thể nhìn ra được tâm ý của Ngài.
-.. Vậy nếu ta khiến [Người Quan Trọng Nhất] thoát khỏi vòng luân hồi với ta thì sao?- Ánh mắt của Gilgamesh rời đến người bên cạnh, nụ cười trên mặt ngài phảng phất yêu thương nhàn nhạt khó nhận ra. Bóng mờ vũ động cùng ánh lửa bập bùng hắt lên gương mặt tôn quý càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc của con người này.
Ngân Trần trầm ngâm một lúc rồi bất giác cười khẽ, liếc nhìn Vương Tước của mình, gò má bất giác ửng hồng lên.
-Thế thì người ấy nhất định sẽ là người may mắn nhất trên đời rồi!- Cậu ngập ngừng- Nếu trong lòng người ấy, Ngài cũng là "người quan trọng nhất" thì thật tốt. Cho dù một cuộc sống bất tử không phải hoàn toàn đáng mơ ước, nhưng đối với tình cảm, nếu thực sự có thể thiên thu vạn đại, không phải chỉ kéo dài một kiếp, hai kiếp mà là vạn kiếp, cũng là điều đáng khao khát..
"Ta thật có chút ganh tị" Ngân Trần thầm nghĩ, tuy nhiên cũng không dám nói ra.
Gilgamesh không trả lời. Ngài chậm rãi quan sát gương mặt xinh đẹp kia, trong lòng có chút bực dọc..hận không thể cho người ấy biết, hận những điều bản thân đang hướng đến lại không phải là điều cậu mong muốn..
Trong lịch sử không phải không có những nam nhân đã đứng giữa lựa chọn tàn khốc, một là ái nhân, hay là thiên hạ. Bất kể ai trên thế gian này đều không thể có được tất cả những gì họ khao khát, bởi vì không hoàn mỹ mới là hoàn mỹ, hoàn mỹ mới là không hoàn mỹ...Những điều tương đối này chính là sự thật, mà sự thật thì chẳng bao giờ không đau đớn. Gilgamesh là một nam nhân, nhưng cũng là người có tham vọng. Nếu một ngày bắt buộc phải lựa chọn, một bên là "người đó", một bên là thiên hạ, Ngài sẽ....
Ngân Trần chợt cảm thấy một bàn tay ấm áp chạm nhẹ lên mặt mình, một lực đạo nhỏ cùng xúc cảm nhẹ nhàng lướt qua gò má. Nhiệt độ ấm áp lạ lẫm khiến tảng băng đè nặng trong lòng cậu nhanh chóng tan chảy. Cậu vô thức đưa tay lên chạm vào bàn tay dịu dàng kia.
"Vương Tước..."
Nụ cười nhu hoà của người đối diện không còn nữa, ánh mắt ngài bất chợt trở nên nghiêm trọng, chân mày khẽ chau lại, khí chất cao quý xa cách chỉ còn lại phân nửa, thay vào đó là chút bi thương lộ rõ trên gương mặt. Ngân Trần ngơ ngẩn trước dung nhan diễm lệ của đối phương, lòng bàn tay nắm nhẹ bàn tay áp trên má mình.
-Vương Tước...Ngài sao vậy?
Gilgamesh chợt ý thức được hành động lúc này, nhanh chóng rút tay về, bối rối quay người đi để Ngân Trần không thấy được biểu lộ của mình....Lần đầu tiên trong đời, Ngân Trần thấy được vẻ bối rối của Vương Tước, tuy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi cũng đủ để cậu thấy rằng..đại nam nhân trước mặt mình trước sau gì vẫn là một nam nhân, vẫn có những điều nhỏ nhặt giấu trong lòng, bất quá nam nhân này quá sức vĩ đại, bất kể là trong nhận thức, tầm vóc hay vị thế thực tiễn, mãi mãi là người hoàn hảo nhất trong mắt cậu.
Ngân Trần chăm chú quan sát tấm lưng rộng lớn vững chãi xoay về phía mình, không hiểu sao lại cảm thấy bi thống.. Cậu chợt thấy mình thật ích kỉ, thật xấu xa với cái ý nghĩ trong đầu, muốn nói ra gì đó nhưng cuối cùng lại không nói, đem tất cả chôn sâu vào trong lòng.
Như vậy sẽ tốt hơn phải không?
o0o
"Rầm...rầm...rầm.."
Thiếu niên cựa mình thức dậy trong ổ chăn ấm, không nhịn được cảm giác khó chịu khi sáng ra đã bị kẻ đáng ghét nào đó đập cửa như sắp cháy nhà đến nơi. Nếu người đó đang đứng ở đây, chắc hẳn đã bị cậu ném cho cái gối vào mặt.
Mà thực tế thì cái kẻ-thiếu-đòn kia sau một hồi không thấy bên trong có phản ứng, đã tự lực đạp cửa xông vào, không biết xấu hổ phi thẳng vào giường của thiếu niên lay cậu dậy.
-Ngân Trần...dậy đi...Đừng ngủ nữa...Mặt trời lên tới mông rồi..
-Cậu tránh ra cho tôi!- Ngân Trần hạ thủ không lưu tình, đạp tên phá hoại kia một cước bật ra đằng sau. Lay người ta dậy cũng phải chồm lên giường, đè lên ngực người ta đau muốn chết, Glanz đầu đất...
Glanz dường như không để bụng, lại sáp lại gần, dùng giọng phấn khích nói:
-Hôm nay chúng ta sẽ không ở nhà đâu. Vương Tước đã giao cho cậu và tôi nhiệm vụ cực kì quan trọng.
Sáng sớm ra đã ồn ào, thật khiến Ngân Trần đau tai. Cậu ngồi dậy, theo thói quen vuốt lại mái tóc màu bạc bị rối của mình, cố mở to mắt ra nhìn Glanz, gắng lắm mới nhịn xuống ý muốn đấm cho anh vài phát. Khi nhìn thấy gương mặt điển trai lại có chút gì đó ngây thơ đang cười đến sáng lạn, Ngân Trần đành thở dài:
-Chuyện gì?
-Chúng ta sẽ khởi hành đến đế đô tham dự buổi đấu giá đặc biệt, nhất định phải đem về được món hàng cuối cùng. –Glanz phấn khích.
-Là cái gì mới được?
-Là một trong những cuốn sách tổng hợp những ghi chép cổ xưa về hồn thú hạng nhất đã bị thất truyền từ lâu, không hiểu sao cho đến bây giờ lại đột ngột xuất hiện. Đối với các hồn thuật sư, cuốn sách này cực kì có giá trị nên rất nhiều người cũng sẽ tham gia buổi đấu giá này để có được nó. Chúng ta nhất định không thể để vuột mất, bởi vì sau này chúng ta còn cần bắt hồn thú cho mình nữa.
Ngân Trần đương nhiên cũng cảm thấy hứng thú, cậu gạt chăn ra chuẩn bị y phục, bỏ mặc cái người loắng quoắng ở sau lưng.
-Khi nào buổi đấu giá sẽ bắt đầu?
-Tối nay. Chúng ta sẽ thuê phòng ở một khách điếm ở trung tâm Đế Đô, đến tối thì giả trang làm hồn thuật sư bình thường đến đấu giá vì chúng ta không thể để lộ thân phận Sứ đồ cấp Một được. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi không có Đông Hách đi cùng, Vương Tước không yên tâm lắm, nói tôi dẫn cậu đi theo.
-Vương Tước vẫn luôn sáng suốt như vậy.
Câu này nghe thì có vẻ bình thường nhưng thực ra ẩn chứa tâm ý sâu xa. Glanz tuy bộp chộp nhưng cũng không đến nỗi ngốc, đương nhiên hiểu Ngân Trần đang muốn ám chỉ điều gì.
-Cậu lại đá xoáy tôi? Ý cậu là tôi không đủ năng lực chứ gì.
-Ai mà biết- Ngân Trần mang quần áo đi đến phòng tắm, bỏ lại Glanz ở sau lưng.
Glanz thở dài. –Có thật là mình với Ngân Trần có thể hợp tác làm nhiệm vụ được không đây...
o0o
Trăng lên cao. Khách điểm bắt đầu nhộn nhịp. Khách nhân ra vào nườm nượp, tụ tập xung quanh sân khấu chính nơi buổi đấu giá sẽ bắt đầu. Hàng trăm chiếc đèn lồng đỏ được treo lên, tỏa sáng rực rỡ như ban ngày, làm người ta liên tưởng đến dịp lễ hội nào đấy. Sảnh lớn chẳng mấy chốc đã đầy kín chỗ, không gian huyên náo hẳn lên bởi tiếng trò chuyện bàn tán.
Từ cửa lớn bỗng xuất hiện hai nam tử trẻ tuổi, mặc dù ăn vận không quá nổi bật nhưng nhan sắc của họ lại có thể khiến hàng trăm nữ nhân mê mệt. Một người vui vẻ hoạt bát, một người lạnh lùng trầm tĩnh, đi bên cạnh nhau không khỏi thu hút ánh nhìn của mọi người. Tuy nhiên, ngay sau đó bọn họ đã lẩn vào trong đám đông, dường như muốn che giấu sự tồn tại của mình đến cực hạn. Dựa vào cảm ứng hồn lực bình thường thì không thể biết rằng, hai người họ là hai vị Sứ đồ cao cao tại thượng của đế quốc này, bởi vì họ đã vô cùng nỗ lực che giấu dấu hiệu hồn lực của mình. Hai người đứng ở một góc lặng lẽ quan sát tổng thể. Một trong số họ đột nhiên xoay người lại, kéo người kia vào một chỗ vắng người.
-Cậu sao thế? –Thiếu niên tóc bạc hỏi.
-Sao hắn lại ở đây? Hắn có âm mưu gì?-Thiếu niên tóc đen lẩm bẩm, bị người kia lay lay mới hồi tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, tầm mắt vẫn cực kì mông lung.
-Hắn là ai? Tại sao cậu lại lo lắng như thế.
-Kẻ tôi không bao giờ ưa nổi. Nhị độ Vương Tước U Minh. Hắn cũng xuất hiện ở nơi này.- Glanz dùng ánh mắt đầy lo âu nhìn Ngân Trần, ngữ khí cực kì nghiêm túc.
Ngân Trần vươn tay búng mạnh một cái vào trán Glanz, nghiêm giọng:
-Đồ ngốc, cậu nói cuốn sách rất quý mà, việc U Minh muốn có được nó thì có gì mà lạ.
-Cậu mới ngốc ấy. Cậu trông mặt hắn ta có giống người hay đọc sách không? Chẳng lẽ lại có người muốn hắn làm vậy...
-Làm sao tôi biết được, tôi mới gặp hắn có một lần, lúc đó Vương Tước còn chắn hết tầm nhìn rồi...-Ngân Trần suýt phát cáu, nhớ lại lần trước gặp U Minh ở Hành Lang Vực Thẳm, khẽ rùng mình một cái.
Glanz không nói gì, một mạch kéo Ngân Trần lên trên khán đài ở lầu hai, đưa tay chỉ xuống một vị trí ở gần sân khấu bên dưới. Ngân Trần nhìn xuống, quả thật thấy một gương mặt rất quen, đúng là người khi ấy ở trong Hành Lang Vực Thẳm. Dù gã mặc trang phục thương nhân bình thường, cũng tích cực che giấu dấu hiệu hồn lực nhưng mái tóc đen dài, nụ cười quái gở cùng khí chất ngông nghênh kia không thể lẫn vào đâu.
-Hắn ta biết mặt tôi, cũng chẳng ưa gì tôi, chúng ta căn bản không thể xuất đầu lộ diện để trả giá được rồi, việc Vương Tước muốn có được quyển sách này không thể để hắn biết được. Tôi biết con người U Minh, hắn muốn cái gì sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được, chúng ta sẽ khó mà giành được cuốn sách này từ tay hắn...
-Vậy chúng ta phải làm thế nào?- Ngân Trần lo lắng. Cậu cũng rất thích cuốn sách này, nếu có được nó, sau này bắt hồn thú hạng nhất làm hồn thú cho riêng mình sẽ rất có lợi, chưa nói những ghi chép trong đó cũng rất hữu dụng cho việc chiến đấu sau này.
Glanz suy nghĩ một chút, khi nhìn thấy những vũ nữ đang chuẩn bị đi lên tầng hai tập dượt cho màn biểu diễn, lại nhìn sang Ngân Trần, trong đầu lóe lên một ý nghĩ. Anh vươn tay tháo bím tóc sau lưng Ngân Trần, khiến cho mái tóc màu bạc mềm mại xõa xuống ngang lưng. Ngân Trần còn chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh, khuôn mặt xinh đẹp đã bị Glanz nâng lên, lại còn bị anh nhìn chằm chằm với ánh mắt đánh giá, không nhịn được liền mắng:
-Cậu đang làm cái quái gì vậy?
-Cũng tạm được. Có thể dùng. –Glanz xoa xoa cái cằm trơn láng, gật gù.
-Được cái gì?
Glanz bá vai Ngân Trần, đưa môi đến sát vành tai mẫn cảm của cậu, nhỏ giọng nói:
-Trước khi món đồ cuối cùng, tức là cuốn sách được mang ra đấu giá, sẽ có một màn biểu diễn của vũ nữ. Đến lúc đó, tôi sẽ tranh thủ nẫng cuốn sách đi trước..
-Đó không phải là ăn trộm sao?- Ngân Trần tròn mắt.
-Hai chuyện này khác nhau-Glanz hào hứng- Tôi lấy đi cuốn sách sẽ để lại chi phiếu, như vậy không tính là ăn trộm mà. Nhưng khi đó nhất định phải có người câu thêm thời gian cho tôi, như thế mới có thể thành công đánh tráo.
Glanz ý nhị nhìn sang những vũ nữ xinh đẹp ở bên kia, rồi lại nhìn Ngân Trần với ánh mắt tha thiết. Ngân Trần đương nhiên hiểu tên đầu đất này đang âm mưu cái gì, thụi luôn một đấm vào bụng anh, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ bực tức.
-Cậu đi mà giả trang vũ nữ, đừng hòng tôi làm mấy chuyện mất mặt đó.
Glanz ôm cái bụng bị đấm đau của mình, vẫn không từ bỏ dụ dỗ Ngân Trần:
-Chứ cậu nghĩ vũ nữ gì mà cao gần năm thước, cơ bắp cuồn cuộn hả? Trong hai chúng ta, cậu đương nhiên là thích hợp hơn rồi. Chịu khó một chút đi, chỉ cần chờ đến khi họ biểu diễn xong, cậu xách kiếm lên múa vài đường cơ bản là được, phần còn lại để tôi lo.
Thấy thiếu niên tóc bạc lưỡng lự một chút, Glanz nháy nháy mắt, bày ra vẻ mặt cực kì câu nhân...-Vì đại cục, cậu hãy hy sinh một chút. Đằng nào vũ nữ cũng bịt mặt mà, đâu có ai thấy được đâu, Ngân Trần..đồng ý đi nào...
-Xong việc tôi sẽ giết cậu. –Ngân Trần giương nắm đấm lên, tuy biểu cảm vẫn lạnh lùng như trước nhưng trong lòng là một mảng bão tố. Cậu nén nước mắt trong lòng đi xuống khu phục trang ở tầng một, sau khi chắc chắn không có ai liền vận dụng thân thủ nhanh nhẹn đột nhập vào...
o0o
-Chiếc lư đồng niên đại hai trăm năm tuổi này có ai trả giá cao hơn không?
-Vị đại gia này hào phóng quá...
-200 Bing lần thứ nhất...200 Bing lần thứ hai...
Glanz uể oải ngồi trên chiếc bàn dành cho quan khách ở tầng hai, tuy biểu lộ có phần hơi lỡ đễnh nhưng thực chất anh đang quan sát căn phòng chứa đồ đấu giá ở tầng một, âm thầm tính toán cách để lẻn vào.
"Nếu mình muốn đến được căn phòng đó, phải đi vòng ra đằng sau sân khấu chính đông đúc, rồi phải xử lí mấy tên gác cửa nữa..."
Những ngón tay thon dài của Glanz gõ nhẹ lên mặt bàn, mỗi một nhịp gõ là một bước tính toán. "Phải rồi..điểm yếu là ở đây" Tròng mắt đen huyền của Glanz hiện lên một tia sáng mờ nhạt, chân mày nhíu lại chợt dãn ra. Anh ung dung cầm lên chén rượu bằng ngọc phỉ thúy, khóe miệng bày ra một nụ cười quyến rũ..
-Ngài ấy đang cười kìa...đẹp trai quá..Đẹp trai chết mất..
Tiếng bàn tán của nữ nhân truyền vào tai khiến Glanz phải dời lực chú ý. Anh mới phát hiện ra, những vũ nữ trên tầng hai đã hoàn thành việc tập dượt, tụ tập trò chuyện. Dù họ ngượng ngùng quay mặt đi nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc mắt đưa tình với anh, nhìn qua cũng đủ để Glanz hiểu ra tám phần câu chuyện. "Thì ra là khen mình a, các cô cũng biết nhìn người đấy"
Để đáp lại sự ngưỡng mộ của các cô nương, Glanz đặt cốc trà xuống khẽ nháy mắt một cái. Điều này không khác gì tia sét giữa trời quang, khiến cho những thiếu nữ ở góc kia khán đài phấn khích đến độ phát cuồng lên, có người còn ngất lên ngất xuống...
Glanz chợt để ý, trong số nữ nhân đó có một người đang đeo mặt nạ tựa lưng vào tường, bộ dáng chẳng có vẻ gì là chú ý đến mình, gương mặt lạnh lùng bấm sinh cùng những lọn tóc màu bạc lộ ra dưới khăn trùm đầu thực quen mắt. Anh nhếch mép cười, nghĩ ra trò hay trong lúc thanh nhàn, liền đứng lên đi đến khán đài bên kia, bộ dáng tiêu sái lấy đi trái tim của biết bao thiếu nữ.
-Ngài ấy đi sang bên này đó.. Chẳng lẽ là để ý một trong số chúng ta...-Các thiếu nữ vội chuốt lại tóc, kiểm tra lại lớp trang điểm trên mặt, ai trong số họ cũng bày ra vẻ mặt hồi hộp lại mong ngóng, đôi mắt không ngừng hướng đến vị khách nhân đẹp trai kia đá đá lông nheo.
-Các cô nương, hôm nay bổn công tử đến đây chơi không có người bầu bạn, muốn mời một trong số các cô nương qua bên kia uống rượu. Các nàng không phiền chứ?
-Đương nhiên là không rồi! –Các thiếu nữ tranh nhau trả lời. Được nam tử đẹp trai như thế mời ai lại từ chối chứ! Dung mạo tuyệt thế, nhìn qua cách ăn mặc cũng đủ thấy là người có tiền, giọng nói khàn khàn đầy từ tính, ngữ khí cao sang như vậy, không phải công tử nhà quyền quý thì cũng phải là vương tử quý tộc a.. Cái ăn đã dâng đến miệng, còn không đớp?
-Ta đã để ý một mỹ nữ từ ban nãy, rất mong người ấy có thể giúp ta quên đi nỗi buồn chán trong lòng.. chắc chắn ta sẽ thưởng rất hậu hĩnh..-Glanz bày ra nét mặt bi thương, tỏ vẻ như đang buồn chán thật...
-Được hầu hạ tiểu gia, chúng tiểu nữ luôn sẵn lòng~~
-Được, vậy mỹ nhân này, tiểu gia đêm nay rất cô đơn, muốn hưởng lạc chút tình thú, nàng không phiền chứ- Glanz bước đến bên cạnh "mỹ nhân" đứng dựa lưng vào tường, một tay đỡ lấy bờ eo thanh mảnh, tay kia vuốt ve sườn mặt tinh xảo, dùng ngữ khí đầy khiêu khích nói với "nàng".
"Mỹ nữ" có vẻ không nguyện ý lắm, "nàng" ta trừng mắt nhìn đại mỹ nam trước mặt mình, ánh mắt bắn ra vài tia hàn quang. Nếu không phải xung quanh còn rất nhiều người, "nàng" đã đạp cho tên này mấy cước.
-Không nói gì tức là đồng ý, mỹ nhân, chúng ta đi thôi.-Glanz mặt dày kéo tay "nàng" đi về chỗ ngồi, để lại hàng chục thiếu nữ đau đáu nhìn với ánh mắt tiếc rẻ, lại bị cả trăm nam nhân cùng ngồi ở khán đài tầng hai nhìn chằm chằm.
Ngân Trần xấu hổ không để đâu hết, cậu định giằng tay mình ra thì sợ mọi người xung quanh phát hiện, đành để mặc cho Glanz kéo mình về chỗ ngồi, trong lòng không ngừng đem mười mấy đời tổ tông nhà người kia ra chửi. "Làm xong nhiệm vụ, tôi sẽ lột da cậu"
Glanz ưu nhã ngồi xuống ghế, đặt "mỹ nhân" ngồi lên đùi mình, cánh tay cường tráng vươn ra ôm chặt lấy eo "nàng", để "nàng" dựa sát vào lồng ngực vững chãi lại ấm áp. Anh hít một hơi thật sâu, âm thầm cảm thán một câu. Người này bình thường đã rất thơm, vì mặc lên đồ vũ nữ phải miễn cưỡng xức thêm chút nước hoa, mà mùi nước hoa này là điểm chết chí mạng với nam nhân, dù có là nam nhân đứng đắn đến đâu cũng không nhịn được bản năng sâu bên trong mình, muốn cùng "mỹ nhân" tiêu diêu cực lạc...
Bàn tay của Glanz không an phận mò xuống dưới, chạm lấy cánh mông vểnh của "mỹ nhân", an nhàn tận hưởng xúc cảm mềm mại ở nơi đó. Miệng cũng không nhịn được mà đưa đến vành tai mẫn cảm của "nàng" ngậm lấy đầy khiêu khích, ánh mắt cũng tự động trở nên ái muội.
Mỹ nhân bây giờ không thể giữ nổi vẻ lạnh lùng nữa, đôi mắt của "nàng" ẩn giấu hai ngọn lửa hừng hực, giống như muốn ngay lập tức thiêu chết Glanz vậy. Khuôn mặt xinh đẹp dưới lớp khăn mỏng tang đỏ lựng như trái đào chín, bờ môi mím chặt cố gắng đè ra mấy chữ:
Cậu.mà...không..thôi...ngay...đi..tôi...sẽ..mặc..kệ..tất..cả..đánh..cậu..ở..đây..đấy.
-Người ta đùa một tí thôi mà, đừng có nhỏ nhen như thế chứ- Glanz dẩu môi. –Phối hợp với tôi một chút đi, đằng nào thì mọi người cũng đang nhìn..
-Glanz chết tiệt- Ngân Trần đánh một quyền lên ngực anh, người ngoài nhìn vào chỉ thấy "mỹ nhân" đang làm nũng với đại gia, không khỏi ghen tị đến chết.
Glanz dùng hết năng lực ăn nói của mình dỗ Ngân Trần, thấy cậu không chống đối nữa mới đặt tay lên vai cậu, kéo cậu lại sát mình hơn. Ngân Trần trong hình dáng vũ nữ đành an phận dựa đầu vào ngực Glanz, mặc cho anh ôm cứng ở trong lòng, trầm mặc quan sát buổi đầu giá ở tầng một. Cậu hoàn toàn không để ý thấy một bàn tay xấu xa khẽ tiến đến gỡ lớp khăn che mặt, vì ở trong tư thế ôm ấp này chỉ có một mình Glanz có thể nhìn thấy gương mặt của cậu.
-Cậu làm gì vậy?
-Tôi muốn nhìn một chút. –Glanz nâng cằm "mỹ nhân" lên, trong một giây phút giống như bị sét đánh trúng, tim đánh rơi mất một nhịp. Người trong lòng quá đỗi xinh đẹp, đôi mắt to tròn trong veo như kim cương, sống mũi cao thẳng ngạo nghễ, đường nét khuôn mặt hoàn hảo như bức họa đỉnh cao của tạo hóa. "Mỹ nhân" bình thường đã vô cùng xuất sắc, bây giờ vì hóa trang nên phải thoa lên một tầng phấn mỏng, khóe mắt còn được trang trí bằng hình cánh bướm cách điệu, mị nhân đến độ không ai nhìn thấy có thể giữ được bình tĩnh. Thêm vào đó, ánh nhìn băng giá cùng biểu cảm lạnh lẽo như đáy biển sâu khiến người ta vừa sợ hãi lại vừa mê đắm, nhịn không được mà muốn dùng tình yêu của mình thuần phục mỹ nhân. Điểm đáng chú ý hơn cả chính là bờ môi hồng hào căng mọng, nhìn qua giống như trái chín đầu mùa thơm mềm ngọt lịm, mời gọi nam nhân đến dây dưa triền miên. Trong giây phút lí trí xa rời, hàng mi của "mỹ nhân" càng ngày càng gần, thậm chí cả nhịp thở của "nàng" Glanz cũng có thể cảm nhận rất rõ..
-Glanz, đủ rồi...-Ngân Trần đặt tay lên đôi môi chỉ cách môi mình vài li, chậm rãi lắc đầu.
Glanz hơi ngỡ ngàng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, vội nâng mặt mình lên, đeo lại khăn cho Ngân Trần. Bầu không khí bỗng trở nên thật ngượng ngùng.
Từ lúc đó cho đến khi màn biểu diễn sắp bắt đầu, Ngân Trần ngồi trong lòng Glanz rất yên tĩnh, thủy chung không nói một lời khiến anh cảm thấy thật bí bức.
Thời điểm cậu phải đi cũng đã đến, Ngân Trần đặt tay lên ngực Glanz chống người đứng dậy, nhìn thấy vẻ mặt áy náy của anh liền cúi xuống xoa xoa cái cằm trơn láng, nhẹ giọng nói:
-Không cần áy náy, tôi không để bụng.
Nói xong câu này, Ngân Trần xoay người rời đi. Cậu thở dài một hơi hòa vào nhóm vũ nữ đi xuống tầng một, chuẩn bị lên khán đài. Glanz cũng bắt đầu hành động.
..............
U Minh ngồi đối diện với sân khấu, nhàn nhã nhấp những ngụm rượu quý, chờ đợi đến khi thứ kia được mang ra đấu giá. Gã thực ra đến đây cũng chỉ để vui chơi là chính, ngoài ra với mấy món đồ cổ chả dậy nổi hứng thú. "Đặc Lôi Á rất muốn có cuốn sách này, nàng thấy ta tạm thời không có nhiệm vụ gì liền bắt ta phải đích thân đi lấy, đề phòng bất chắc. Đúng là lo hão mà, ở cái nơi này ngoài ta ra thì có ai dám làm gì chứ" U Minh đắc ý.
-Tiếp theo là màn biểu diễn do vũ nữ của khách điếm này đích thân chuẩn bị. Mong các vị quan khách nhiệt tình ủng hộ. Sau màn biểu diễn này, "kho báu" đích thực sẽ được mang lên sân khấu cho mọi người chiêm ngưỡng.
U Minh nhìn những thiếu nữ đi lên sân khấu với ánh mắt khá hờ hững, bởi vì trong cảm nhận của gã thì chưa có ai ở Đế Đô này vượt được Đặc Lôi Á ở khoản nhan sắc, chưa nói ở cùng nàng lâu như thế, U Minh đã chán ghét loại thiếu nữ ngại ngùng lại yếu ớt, gã chỉ có hứng thú với nữ nhân mạnh mẽ, gợi cảm và cá tính một chút, mà ở khoản này cũng không ai vượt được Đặc Lôi Á.
Nhạc nổi lên. Các thiếu nữ bắt đầu khiêu vũ. Tà áo của các nàng mềm mại như nước, cùng với chuyển động của thân thể vệt nên những đường phiêu đãng trong không gian. Mỗi một động tác của vũ nữ đều rất thành thục, bọn họ hòa cùng với giai điệu của âm nhạc mà đẩy bài múa lên cao trào, mỗi mỗi bước đi giống như sóng vỗ dập dềnh trên mặt đại dương xanh thẳm, như xa như gần biến ảo khôn lường, khơi gợi niềm nhớ mong cũng như sự khắc khoải trong tiềm thức của người xem, khiến cho họ không thể dời mắt.
Ở một bên, U Minh chợt chú ý một vũ nữ. Các động tác của "nàng" tuy không đến mức là sai lệch nhưng cũng thập phần gượng gạo, không có vẻ gì giống như một vũ nữ chuyên nghiệp. Tuy "nàng" mang khăn che mặt nhưng đôi mắt sắc lạnh lộ ra vô cùng câu dẫn, khí chất bức người mà "nàng" tỏa ra vượt xa các thiếu nữ khác, hoàn toàn không thể có được ở một người bình thường. Cả màn biểu diễn, gã chỉ chăm chú nhìn vào mỹ nhân này, lòng nổi lên đầy nghi vấn.
Đến khi nhạc dần đi xuống, "mỹ nhân" có vẻ rất lo lắng, nàng xoay người với những động tác ưu nhã đến bên người cảnh vệ bên góc sân khấu, luồn tay rút lấy kiếm của người đó ra. Mọi sự chú ý bây giờ đều đặt cả lên người nàng, khiến nàng thở hắt ra một hơi.
"Một...hai..ba" "Thiếu nữ" nhấc lên cây kiếm trên tay thủ tư thế vô cùng đẹp mắt, nàng tự tin vung kiếm trong không trung, cơ thể mềm dẻo uyển chuyển như một u linh di chuyển hết nơi này qua nơi khác của khán đài. Tay phải lanh lẹ xoay kiếm hết sức điệu nghệ, một khắc chuyển qua tay bên trái làm một đường xé gió, đâm thẳng vào "kẻ thù" vô hình trong không khí. Nhạc công cũng rất nhanh trí tấu nhạc lên. "Mỹ nhân" cũng rất hăng hái, nàng đá chân lên cao lộn một vòng đẹp mắt, tiếp đất bằng tư thế hoàn mỹ không thể bắt lỗi. Tiết tấu nhạc càng nhanh, vũ nữ càng múa kiếm hăng. Mọi người trong sảnh lớn đều không thể dời mắt khỏi nàng, chỉ có thể ồ lên từng tiếng cảm thán, chốc chốc lại vỗ tay đồng loạt.
Ngân Trần vốn định kết thúc bài múa kiếm, không ngờ có một nam nhân rút kiếm phi thân lên sân khấu, cúi người ưu nhã muốn đọ tài cùng mỹ nhân.
"U Minh?"
Khi nhận ra người vừa bước lên sân khấu là ai, Ngân Trần quả thật muốn nhảy ngay khỏi sân khấu chuồn đi, nhưng hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu của Glanz, cậu đành miễn cưỡng tiếp tục câu giờ.
"Mỹ nhân" đột ngột xoay kiếm ra sau lưng cúi người đáp lễ, "nàng" nhấc mi lên nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt với ánh nhìn đầy thách thức, giây phút này cực kì có mị lực, khiến cho máu nóng của U Minh dồn hết cả lên đầu. Gã ngay lập tức ra đòn, khóe miệng bày ra nụ cười nham nhở quen thuộc, trong đầu không hiểu sao lại dâng lên ý nghĩ muốn thuần phục mỹ nhân cao ngạo này.
Hai thanh kim loại ma sát tạo nên những tiếng chan chát lạnh lẽo, thu hút thật nhiều sự chú ý của khách nhân. Họ gần như phát cuồng lên, hò reo cổ vũ trận so tài có một không hai, miệng không ngừng buông lời khen:
-Hay lắm!!
Ngân Trần sau vài đường kiếm đã nhận ra ngay mình không phải đối thủ của người này, cả về kĩ thuật lẫn thể lực U Minh đều vượt xa cậu, miễn cưỡng chỉ có thể duy trì được thêm một lúc nữa. Cậu lanh lẹ né qua một bên tránh đi mũi kiếm của U Minh, nắm lấy vai gã dùng lực lấy đà lộn một vòng trong không trung, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ. Khoảnh khắc Ngân Trần chuẩn bị tiếp đất, vòng eo lộ ra sơ hở liền bị cánh tay tráng kiện của U Minh túm được kéo mạnh, thân thể mềm dẻo ngay lập tức chui tọt vào lòng gã. Ở khoảng cách này, Ngân Trần có thể nhìn thấy rõ các đường nét tinh xảo trên mặt U Minh, âm thầm thay đổi ấn tượng của gã trong lòng mình.
Về phần U Minh, gã ôm trong tay thân thể đầy đặn của "mỹ nhân", ghé mặt vào hít hà mùi hương dụ nhân trên người "nàng", đáy mắt lộ ra một tầng u tối. Gã nhìn ánh mắt giấu đầy dao của người kia, trong lòng nổi lên cảm giác đắc chí. Hồn thú hạng nhất gã cũng có thể xử lí trong hai phút, huống hồ mỹ nhân chỉ là người bỉnh thường, gã lại không quản nổi sao?
"Mỹ nhân" nhanh chóng nhấc chân, xoay người thoát khỏi vòng tay của U Minh, để lại trong lòng gã chút hụt hẫng. Gã không thể tưởng tượng rằng, ở nơi này lại có người khơi dậy trong gã nhiều hứng thú đến thế. Vẻ kiên cường bất khuất của "nàng" đã đánh trúng vào điểm yếu của gã, chưa nói đến cơ thể nhuyễn ngọc ôn hương đầy đặn lại mềm mại kia thực sự có thể lấy mạng người, đã ôm một lần thì vĩnh viễn không muốn buông ra nữa.
Ngân Trần thoát khỏi được gọng kìm của U Minh không khỏi thở hắt ra một hơi. Cậu vẫn chưa nhận được dấu hiệu nào của Glanz cả, tức mình không biết anh đang làm cái quái gì mà lâu như vậy. Thời điểm cậu đang bị phân tâm, U Minh đã ngay lập tức phản công. Ngân Trần bị giật mình né người sang một bên, liên tiếp tránh đi những công kích như vũ bão, hơi thở dần nặng đi, những giọt mồ hôi bằng hạt đậu bắt đầu rịn ra từ sau lưng. Khi nhìn sang phía U Minh, ánh mắt nóng bỏng của gã làm Ngân Trần sởn gai ốc, cậu vội quay người định tránh đi thì cổ tay đã bị gã bắt được kéo lại, theo quán tính xoay ngược lại mấy vòng nhào vào lồng ngực cường tráng kia. Bỗng, cậu cảm tháy trên trán mình âm ấm, xúc cảm tê dại truyền tới cho biết hoàn cảnh bây giờ là gì, U Minh cư nhiên lại hôn cậu.....
Tiếng hò reo của khán giả càng nồng nhiệt hơn, bọn họ chia làm hai phe, một bên thì ngưỡng mộ, bên còn lại thì ganh tị, bàn tán xôn xao muốn thủng màng nhĩ. Còn trong hai nhân vật chính trên khán đài, Ngân Trần cứng còng cả người, ánh mắt mông lung lại có một tầng căm phẫn, cậu tránh đi đôi đồng tử nóng rực đang hướng đến mình của người kia, hướng đến tấm màn đằng sau sân khấu phát động một ít hồn lực. Tấm màn đang yên đang lành tự nhiên bốc cháy ngùn ngụt. U Minh bị bất ngờ cũng buông eo Ngân Trần ra, khó hiểu nhìn vào ngọn lửa đột nhiên bùng phát, đôi mắt của gã là một mảng âm lãnh.
Vì những người đến đây phần lớn là hồn thuật sư, bọn họ liền vận dụng hồn thuật để dập lửa, tuy nhiên các công kích hệ nước của họ đều hoàn toàn vô dụng. Ngọn lửa cứ thế nuốt trọn tấm màn cháy lên đến tận xà nhà bằng gỗ, khiến cho mọi người cực kì hoảng hốt. Không ai biết rằng "mỹ nữ" ở một bên vô cùng đắc chí, dù nàng cố bày ra vẻ sợ sệt nhưng thực ra trong lòng đang rất phấn khích.
"Các người không dập được lửa vì đây là ngọn lửa hồn thuật, sử dụng nguyên liệu với bản chất là ánh sáng. Trừ khi tất cả đèn lồng ở đây đều bị dập tắt, ngọn lửa sẽ còn tiếp tục cháy."
Nhân lúc mọi thứ đang hỗn loạn, Ngân Trần định đánh bài chuồn thì chợt nghe thấy tiếng răng rắc, bất ngờ nhìn lên. Một thanh xà ngang bị cháy bất ngờ rơi xuống đúng vị trí của cậu. Khi Ngân Trần định phát động chút hồn lực hất nó đi thì đã bị nam nhân ôm lấy tránh đi khỏi nơi đó, thanh gỗ rơi xuống phát ra âm thanh chấn động trên sàn nhà.
"Cảm ơn đại nhân..." Ngân Trần cố nén giọng lí nhí nói với U Minh, nhìn vào mắt hắn chỉ thấy có một tia hàn quang bắn đến mình, tóc gáy thiếu điều dựng hết cả lên.
U Minh vận dụng hồn lực, đôi mắt hiện lên chút ánh sáng mờ nhạt. Ngọn lửa đang vũ động trong không khí ngay lập tức đã bị đóng băng, đột ngột vỡ ra thành từng mảng.
Khi mọi chuyện có vẻ đã yên ổn, tiếng hét thất thanh khiến mọi người tập trung lực chú ý.
-Ông chủ, cuốn sách đã biến mất!
-Sao cơ? Sao các ngươi làm ăn bất cẩn như vậy?
-Ông chủ, ông nhìn này, kẻ trộm còn để lại chi phiếu, sao lại có chuyện kì dị như thế?
Người của U Minh ở ghế ngồi đã chạy đến ngay sân khấu, tiếp nhận ánh mắt sắc lẹm của gã liền chạy đi điều tra ngay. U Minh suy nghĩ một chút, đến khi quay sang bên cạnh thấy "mỹ nữ" đang vô thanh vô tức rời đi, ngay lập tức đuổi theo.
Ngân Trần vốn định âm thầm rời đi không ai biết, cổ tay đột nhiên bị bắt lấy lôi đi. Đến khi định thần lại thì đã bị lôi vào một căn phòng trong khách điếm, cậu không khỏi có chút run sợ..
-Đại nhân, ngài mang tiểu nữ đến đây làm gì, tiểu nữ phải đi..
U Minh trong mắt là hàn quang, bước đến bên Ngân Trần giật chiếc khăn che mặt của cậu xuống, nắm lấy khuôn cằm thanh tú nâng lên, động tác thô bạo khiến Ngân Trần đau đớn muốn khóc ra tới nơi. Gã chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp kia, hơi sững người một chút, sau một hồi lực đạo trên tay liền nới lỏng, tuy nhiên ánh mắt vẫn không có nhiều hảo ý.
-Nói, ngươi đang âm mưu cái gì? Hành tung của ngươi rất đáng ngờ, khi biểu diễn động tác không hề thành thục, đến cuối tiết mục thì đột nhiên cầm kiếm biểu diễn, khi xảy ra chuyện thì ngay lập tức rời đi...Có phải ngươi đang câu giờ không? Ngươi muốn có cuốn sách ấy để làm gì?
-Tiểu nữ thực sự không biết ngài đang nói đến cái gì, tiểu nữ không biết cái gì gọi là hồn thuật, lấy cuốn sách kia để làm gì chứ...
-Ngươi nói ngươi không biết hồn thuật. –U Minh cười gian xảo- Vậy không ngại để ta kiểm tra một chút chứ?
-Kiểm tra...kiểm tra cái gì ạ? –Ngân Trần sợ sệt, vì U Minh ngày một đến gần nên cậu phải lùi lại, trong đầu âm thầm tính toán cách trốn đi.
-Một bài kiểm tra nho nhỏ thôi, nếu ngươi không có liên quan đến hồn thuật ta sẽ tha cho ngươi, còn nếu ngươi có liên quan, ta sẽ không ngần ngại gì cho ngươi một bài học thích đáng. – U Minh dí sát mặt vào gương mặt đỏ ửng của Ngân Trần, một cánh tay túm lấy eo cậu, tay kia ái muội đi xuống bắt lấy cánh mông cong vểnh xoa nắn, khiến cho cậu thở hắt ra.
-Để nghị ngài tự trọng, tiểu nữ thực sự không có thời gian dây dưa với ngài.
Gương mặt điển trai của U Minh bày ra nụ cười xấu xa. Gã một đường nhấc bổng Ngân Trần áp lên giường, lực đạo trên tay dường như vẫn không chịu dừng lại. Gã nhìn thẳng vào đôi mắt quật cường của Ngân Trần, cất giọng khàn khàn nói. Ngân Trần trong một khoảnh khắc liền cảm thấy thanh âm đó nhuốm đầy nhục dục, nắm tay hơi run run.
-Bài kiểm tra của ta rất đơn giản. Nếu là hồn thuật sư đương nhiên phải có hồn ấn, thậm chí nếu là Sứ đồ còn có cả Tước Ấn. –Gã khẽ liếm lên sườn mặt tinh xảo của "mỹ nữ" –Chỉ cần chắc chắn trên người ngươi không có hồn ấn hay tước ấn thì ngươi sẽ không có bất kì liên hệ nào với hồn thuật. Bất quá, nếu kiểm tra theo cách của ta, sẽ mất cả một đêm...
U Minh chen vào giữa hai chân "mỹ nữ", dùng ánh mắt ái muội nhìn "nàng", mặc kệ thân thể "nàng" đang giãy dục không ngừng, gã vươn tay đến cúc áo trên ngực cởi bỏ. Cúc áo vừa bị tháo rời để lộ khoảng xương quai xanh quyến rũ, không khỏi làm gã hít sâu một hơi. Dù người này có liên quan đến việc sách bị đánh cắp không, đêm nay gã nhất định đã có được một cực phẩm. "Nàng" tuy không có ngực lớn như nữ nhân bình thường, tất cả những điều còn lại ở "nàng" đều hoàn hảo, mị lực khó ai có thể cưỡng lại, ánh mắt lạnh lùng kia đã châm lên bản tính chiếm hữu đặc trưng của nam nhân bên trong U Minh, khiêu khích gã đến chiếm đoạt, chinh phục "nàng". U Minh thậm chí đã nghĩ đến, cả đời này sẽ không buông "nàng" ra, nhất quyết phải biến "nàng" thành người của mình.
Ngân Trần hoảng sợ, lo lắng không biết có nên phát động hồn lực đẩy gã ra hay không. Nhưng nếu như vậy, việc cậu là Sứ đồ Cấp Một sẽ bại lộ, tất cả công sức cả buổi tối sẽ hóa thành công cốc. Tim cậu vì thế mà đập loạn, khi nhìn thấy gương mặt của U Minh càng ngày càng lại gần hơn, tim không khỏi nhảy lên một cái "Glanz..cứu tôi..."
Khi môi của U Minh chỉ còn cách vài li nữa là chạm đến môi của Ngân Trần, cửa phòng đột nhiên bị bật mở, nam nhân trẻ tuổi phi thẳng vào trong phòng dùng hồn lực gạt U Minh ra một bên, vòng tay bế bổng Ngân Trần lên để cậu chôn mặt trong lồng ngực mình, dùng ngữ khí đầy quan tâm nói:
-Đừng sợ, tôi ở đây rồi.
Cảm nhận được độ ấm và mùi hương quen thuộc, Ngân Trần không biết lấy can đảm ở đâu ra vòng tay qua cổ người kia ôm chặt lấy, trong lòng vô thức mà cảm thấy rất an toàn.
U Minh từ dưới đất đứng dậy, căm phẫn nhìn người kia, phát hiện ra là người quen, ánh mắt lộ ra một tia nguy hiểm.
-Glanz, tại sao cậu lại có mặt ở đây?
Glanz khinh khỉnh nhìn U Minh, vòng tay siết chặt hơn:
-Tôi làm sao lại không được ở đây, huống hồ lại có kẻ muốn chiếm đoạt người của tôi, làm sao tôi không xuất hiện được chứ.
-Người của cậu à...?-U Minh cất tiếng cười, nghe qua thật đáng sợ.
Ngân Trần ở trong lòng Glanz lo lắng, đấm đấm vào ngực anh làm khẩu hình "Sao cậu lại dại dột như vậy, hắn sẽ biết thân phận của chúng ta." Cậu hơi hé mắt quan sát biểu lộ của U Minh, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
-Bây giờ tôi mới nhận ra, mái tóc bạc, đôi mắt kiên cường... Người kia thực chất là một Sứ đồ đúng không? Hơn hết, lại còn là Đại Thiên Sứ mà Gilgamesh coi như trân bảo... Lucifer Ngân Trần...
Sát ý trong căn phòng nồng nặc đến độ khiến người ta phải hít thở không thông. Glanz nhếch mép, cất giọng nói:
-Nếu Nhị độ Vương Tước đã biết như vậy, sau này xin đừng mạo phạm đến Ngân Trần nữa, tôi sẽ không bỏ qua đâu.
U Minh ngồi xuống cái ghế trong phòng, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Glanz-Cậu đến đây hôm nay là vì cuốn sách đúng không? Phải chăng người gây ra chuyện này là cậu?
-Làm sao tôi biết được, nếu Nhị Độ Vương Tước muốn biết thì hãy tự mình điều tra lấy, tôi đây không quản. –Glanz xoay lưng bỏ đi, trên gương mặt điển trai còn lộ ra một tia thách thức- Còn chuyện ngày ban nãy, anh đụng đến người của tôi, tôi sẽ tính sổ sau.
Nhìn Glanz mang Ngân Trần đi ra khỏi phòng, máu nóng dồn hết lên mặt U Minh. Gã cầm chiếc ly bằng phỉ thúy ném mạnh vào tường, tròng mắt vằn lên vài tia máu.
-Các người giỏi lắm.
O0o
Glanz ôm Ngân Trần đi qua mấy dãy hành lang dài, mặc kệ những cú đấm liên tiếp rơi trên người mình. Vì đột ngột có chuyện xảy ra, những người đến đấu giá đã về hết, hành lang vắng vẻ không có lấy một bóng người. Tiếng đấm thùm thụp vang lên trong không gian vắng vẻ nghe dị thường rõ ràng.
-Bỏ tôi xuống đi Glanz..
Thiếu niên không nói gì, từ từ dừng lại đặt Ngân Trần xuống, vòng tay ôm lấy cậu, để cậu áp mặt vào ngực mình. Ngân Trần tuy muốn thoát ly khỏi cái ôm ấy, nhưng cánh tay của Glanz giống như gọng kìm sắt đẩy không ra, đành để yên cho anh ôm.
-Cậu là đồ ngốc, sao hắn đối với cậu làm chuyện như vậy, lại không lập tức phát động hồn lực đẩy hắn ra? Nếu tôi không đến kịp thì phải làm sao?- Thanh âm của Glanz ở bên tai Ngân Trần xen lẫn ý trách móc, không khỏi làm cho cậu cảm thấy đau lòng.
-Nếu tôi phát động hồn lực, chẳng phải hắn sẽ biết tôi là Sứ đồ sao? Như vậy công sức của chúng ta đều thành vô ích..
-Mấy chuyện đó so với sự an toàn của cậu thì cái nào quan trọng hơn. Ngân Trần ngốc.. –Glanz cúi xuống tì mặt vào hõm vai của Ngân Trần, vòng tay tự động xiết chặt hơn, hận không thể đem thân thể cậu khảm lên người mình.
Ngân Trần bị chấn động bởi câu nói và hành động của đối phương, đơ người ra một chút. Cậu đưa tay lên vỗ vỗ tấm lưng vững chãi của Glanz, dịu giọng nói vào tai anh.
-Vì tôi biết cậu sẽ tìm được tôi mà, cậu là người bảo hộ cho tôi đúng chứ? Tôi tin tưởng cậu. –Tròng mắt của Ngân Trần đột nhiên trở nên lấp lánh như có ánh sao- Mọi chuyện đã qua rồi.. Tôi không sao mà.
Glanz đứng thẳng người lên đối diện với gương mặt xinh đẹp của người kia, hơi cúi đầu xuống cụng trán với cậu, ánh mắt tự nhiên trở nên thật nóng bỏng. –Cảm ơn cậu.
Từ vị trí này, Ngân Trần có thể nhìn thấy rõ hàng mi cong dài của anh, thấy được ánh mắt nóng bỏng của anh đặt trên người mình và cả hơi thở nam tính phả vào mặt âm ấm nữa.. Hai má của Ngân Trần bất giác đỏ lựng như trái đào chín, nhịp thở cùng với nhịp tim tăng dần theo cấp số nhân. "Glanz..."
Glanz sau một hồi lưỡng lự cũng buông Ngân Trần ra, nhìn xuông đôi chân chỉ còn một chiếc giày của cậu liền hoảng hốt:
-Sao lại thế này?
-Lúc nãy giãy mạnh quá nên nó rơi ra ấy mà. Không sao, tôi chịu được.
-Thế này thì làm sao đi được cơ chứ.-Glanz lại định bế Ngân Trần lên, lại bị cậu gạt ngay ý nghĩ.
-Đừng làm thế, xấu hổ lắm.
Glanz nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi xoay người lại quỳ một chân xuống, vỗ vỗ vào lưng mình. –Lên đây.
-Sao có thể thế được?
-Tại sao lại không được? Từ đây đến nhà trọ của chúng ta cũng không gần đâu, mau lên đi.
Ngân Trần dù xấu hổ muốn chết cũng đành cúi xuống ôm lấy cổ Glanz, hai chân tự động vắt lấy eo anh "Thế này thì đỡ xấu hổ hơn là bế."
Không có từ gì có thể diễn tả niềm hạnh phúc của Glanz lúc này. Anh cảm thấy rất hưng phấn, bước đi còn có nhịp hơn. Dù người kia vẫn cố tình giữ một khoảng cách, ít nhất lúc này cậu cũng không bài trừ tiếp xúc của anh nữa. Trong lòng Glanz thật tự nhiên giống như có dòng nước ấm chảy tràn...
....
Người đi trên phố đều bị cảnh tượng trước mắt thu hút. Một nam nhân trẻ tuổi soái khí ngời ngời cõng theo một vũ nữ xinh đẹp với gương mặt hạnh phúc, tay phải đỡ lấy chân của "nàng" còn xách theo cái túi lớn bí ẩn được bọc kín, không thể biết được trong đó có gì. Mà thiếu nữ trên vai nam nhân mặt phiếm hồng rất đáng yêu, xấu hổ giấu mặt vào bả vai dày rộng của người kia, thỉnh thoảng còn lên tiếng giục anh đi nhanh hơn một chút. Càng lúc càng có nhiều ánh mắt đặt lên người thiếu nữ, ganh tị có, ngưỡng mộ có, dù thế nào vẫn làm cho thiếu nữ dâng thêm một tầng xấu hổ.
Biển hiệu của nhà trọ dần hiện ra trước mắt. Glanz đi một mạch lên phòng, cẩn thận đưa Ngân Trần vào phòng, còn giúp cậu tìm đồ để thay. Ngân Trần nhận đồ rồi liền đi thay y phục, trong lòng chỉ muốn nhanh nhanh rũ bỏ lớp trang điểm trên mặt, tẩy đi mùi hương nữ tính trên người mình.
Sau gần nửa canh giờ, Ngân Trần mệt mỏi đi vào phòng, thấy Glanz ung dung nằm trên giường mình đọc sách, không nhịn được mắng.
-Cũng khuya rồi, cậu mau về phòng mình đi. Tôi muốn nghỉ ngơi.
Người trên giường gấp cuốn sách lại, dùng hồn lực ném nó qua một bên, chống một tay lên gối nhìn Ngân Trần với vẻ mặt tha thiết:
-Không được, tôi phải ở chung phòng với cậu, vạn nhất tên U Minh xấu xa kia đột nhập vào đây, giở trò đồi bại...
Ngân Trần tức muốn xì khói, phẩy phẩy tay:
-Huynh đệ thân mến, nếu hắn vào đây thật thì tôi an phận nằm đó dang chân dang tay để cho hắn giở trò đồi bại chắc? Đằng nào cũng lộ rồi, tôi còn không phát động hồn lực đánh lại hắn sao?
-Cậu ngủ say như chết í, tôi không thể yên tâm được, tối nay tôi sẽ ngủ ở đây.
-Cậu ngủ trên giường thì tôi nằm đất hả? Về phòng đi.
Glanz cười xấu xa, dịch người vào bên trong giường vỗ vỗ mặt nệm bên cạnh mình. –Nằm đây là được. Dù sao tôi cũng không phải U Minh, sẽ không làm hại cậu.
-Cứ ở đó mà mơ đi. –Ngân Trần đi đến tủ lấy ra chăn và gối, đi đến tràng kỷ nằm xuống, quay lưng về phía Glanz.
Bị một quả chưng hửng, Glanz nằm phịch xuống gối hướng đến người kia, trong lòng âm thầm mắng:
-Để xem cậu ngủ được ở đó thế nào.
Vì mệt mỏi, Ngân Trần thật nhanh đã đi vào giấc ngủ. Ngày trước khi còn ở Hạp Hợp, cậu sống vất vả đã thành quen, ngủ ở tràng kỷ không có vấn đề gì, chỉ là đến nửa đêm có chút lạnh, ngủ không được ngon lắm. Trong cơn mơ màng, cậu cảm thấy mình được nhấc bổng lên đặt ở một nơi ấm áp, sau đó lại có một vòng tay cẩn thận bao lấy, kéo mình sát lại một nguồn nhiệt quen thuộc. Ngân Trần không tự chủ được mà dựa vào nguồn nhiệt kia, an tâm đi vào giấc mộng ngọt ngào.
Trong giấc mộng, cậu ăn một chiếc bánh Chiêu Phúc rất kì lạ, khi lớp bột mềm mại chạm vào môi còn có độ ấm giống như con người, khi ăn vào thấy được vị ngọt chưa bao giờ được nếm qua, cảm giác ngọt ngào chảy vào đến tận tim. Rõ ràng cậu là người ăn cái bánh, nhưng đầu lưỡi lại bị hút lấy, nhiệt tình hưởng dụng, bá đạo dây dưa. Mật ngọt trong miệng từ từ bị hút hết, hô hấp thật mau đã trở nên đứt quãng. Da mặt bất chợt cảm thấy âm ấm, cánh mũi truyền đến mùi hương nam tính không hề xa lạ làm cậu cảm thấy thật yên tâm. Khoang miệng bị chiếc bánh Chiêu Phúc kia xâm lấn, trong giấc mơ Ngân Trần chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" từ trong cuống họng. Cậu thầm nghĩ "Sau này sẽ không ăn bánh Chiêu Phúc nữa.. dù rằng nó rất ngọt ngào a..." Không hiểu sao, càng ăn bánh, Ngân Trần càng cảm thấy hạnh phúc, đầu lưỡi còn chủ động vươn tới lớp vỏ bánh mềm mại, miệng mở ra để nó đi vào sâu hơn..
Ngân Trần trong tâm khảm chỉ cảm thấy chiếc bánh này thực ngọt, thực gây nghiện, ăn mãi mà không chán...Cậu biết mình đang mơ, nhưng là mơ một giấc mơ thật chân thực, thực đến nỗi cậu không dám tin là mình đang nằm mộng ăn một chiếc bánh.
Đêm thật dài. Giấc mộng lại khiến Ngân Trần ngây ngất.