Trống rỗng...Cô độc...
Không phải là ta đang ở dưới hoàng tuyền sao? Tại sao lại có ánh sáng thuần khiết đến thế...
Nơi này là đâu?
Chẳng lẽ ta vẫn còn sống..
Đau...đau quá...
Cơn đau từ tận sâu trong tim nhắc nhớ ta đây không phải là mơ..
Là thực tại sao?
Vương Tước...Glanz...Đông Hách ca...
Mọi người đâu rồi... Tại sao nước mắt của ta lại không ngừng rơi..
Tại sao ta lại cảm thấy cô độc như lúc này..
Tại sao...
Một bàn tay xa lạ đưa tới trước mặt ta, giọng nói không hề quen biết truyền vào trong tai..
"Ngân Trần, chào mừng trở lại."
[Nhà Trọ Thụy Liên, Trấn Vĩnh An, Phía Đông Thủy Nguyên Aslan, tầng hai]
Ánh sáng của buổi bình minh trong vắt qua lớp kính trong suốt phản chiếu thành những vệt dài trên mặt đất. Căn phòng nhỏ sáng rỡ. Những hạt bụi trong không khí nhờ ánh sáng soi rọi trở nên lấp lánh dị thường. Lửa trong lò đã tắt ngấm nhưng nhiệt độ lại không ngừng tăng lên. Âm thanh cuộc sống bên ngoài cửa sổ vọng vào trong phòng đánh thức thiếu niên xinh đẹp vừa bước ra khỏi giấc mộng, cậu uể oải dụi dụi đôi mắt to tròn, cánh môi anh đào đỏ mọng khẽ hé ra ngáp một cái thật dài. Thiếu niên gạt chăn ra ngồi thẳng dậy, đưa đôi mắt còn ngái ngủ sang chiếc giường đối diện, nhìn thấy người kia vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn, không nhịn được khẽ lắc đầu mấy cái.
"Không phải là mơ.. Đây chính là Vĩnh An, không phải Hạp Hợp, rốt cuộc thì mọi chuyện xảy ra đêm qua không phải là một giấc mộng đẹp" Thiếu niên tự nhủ, sự chú ý của cậu đã được chuyển sang không khí nhộn nhạo bên ngoài, điều mà cậu không được thấy nhiều lần kể từ khi sinh ra.
Trấn Vĩnh An dù gần biên giới giống Hạp Hợp nhưng có một hải cảng nhỏ ở bờ tây, vị trí địa lí thuận lợi nên kinh tế phát triển hơn rất nhiều. Hằng năm thương nhân cùng thuyền bè qua lại không đếm xuể, hoạt động buôn bán vô cùng sôi nổi. Một phần vì từ đây có thể đi một mạch tới Đế Đô không cần qua quá nhiều trạm kiểm soát, phần vì sản vật vô cùng phong phú lại độc đáo, tất nhiên không thể không lọt vào tầm ngắm của những con buôn sành sỏi. Ngân Trần qua lớp kính nhìn xuống bên dưới, trời vừa sáng tỏ mặt người, khách nhân đã qua lại tấp nập. Nhìn quang cảnh khác xa so với quê nhà trong tâm trí, cậu bất giác chạnh lòng, lại có chút hồi hộp..
"Sau này, những thứ đó bản thân phải làm quen dần thôi.."
Tầm ngầm một lúc, Ngân Trần mới rời đi, tiến ra hành lang đến phòng tắm rửa qua mặt mũi. Hành lang dài nhỏ hẹp không một bóng người nhưng cậu lại luôn cảm thấy có ai đó theo dõi mình, chân tóc gáy dựng hết cả lên. Hôm qua quên không hỏi Glanz phòng tắm ở đâu, Ngân Trần đành phải đi bừa, một hồi mà không thấy. Cảm giác khó chịu kia vẫn không giảm đi chút nào, ngược lại còn ngày càng tăng thêm. Ngân Trần không phải là người nhát gan nhưng bây giờ quả thực có gì đó rất khác biệt, càng lúc càng không thể nào lí giải nổi, tim đập mỗi lúc một loạn, lồng ngực tựa như có một khối đá đè nặng đến hít thở không thông. Cậu thỉnh thoảng lại ngó quanh quất, chân rảo bước nhanh thêm một ít. Đến cuối hành lang, cánh cửa một căn phòng đột nhiên bật mở khiến Ngân Trần suýt nữa rơi tim ra ngoài.
- Ngân Trần, sớm an – Gương mặt quen thuộc lộ ra đem thần trí của thiếu niên căng như dây đàn trùng xuống, không khỏi khiến cậu thở dài một cái.
- Đông Hách ca, sớm an. – Ngân Trần cúi chào Đông Hách hết sức lễ độ, thể hiện sự kính trọng cao nhất với bậc huynh trưởng.
Đông Hách gật đầu đáp lại, mỉm cười. So với gương mặt đầy hắc tuyến ngày hôm qua, Đông Hách bây giờ mới thực sự bộc lộ rõ tính cách của mình. Anh cười lên rất hiền nhưng vẫn phảng phất vẻ cương nghị đặc hữu, khiến cho đối phương không khỏi sinh ra mỹ cảm yêu thương và tôn trọng anh.
- Định đi tìm nhà tắm phải không, để ta dẫn đệ đi. – Đông Hách kéo tay Ngân Trần, ngữ khí rất ôn hòa, cách xưng hô cũng được anh âm thầm sửa đổi.
Ngân Trần thấy vị huynh trưởng có vẻ rất thoải mái, không khỏi ngạc nhiên: Đông Hách ca, huynh có cảm thấy ai đó đang theo dõi chúng ta không? – Nói xong lại bất giác quay người lại nhìn. Thật kì lạ, từ lúc Đông Hách xuất hiện, cảm giác bí bức kia đột nhiên biến mất tăm.
Đông Hách dừng lại một chút, đôi mắt tinh anh đảo qua một lượt, nhìn kĩ có thể thấy rằng đồng tử xuất hiện những rung động rất nhỏ. Qua một khắc, anh ngẩng lên, vỗ vỗ vai Ngân Trần. - Không có dấu hiệu hồn lực, chắc chắn không phải là hồn thuật sư, lại càng không thể là người thường vì Vương Tước đã bao trọn cả tầng này, còn dặn chủ nhà trọ không được để ai tiếp cận. Ngân Trần, đệ cả nghĩ rồi.
Ngân Trần không nói gì thêm nữa, đem nghi ngờ chôn sâu vào trong lòng. Đông Hách ca không lầm đâu."chắc là do kí ức không tốt làm ta nghĩ quẩn", Ngân Trần tự nhủ.
Qua nửa canh giờ, hai người đã trở lại phòng của Đông Hách, mang theo trong tay hai khay điểm tâm sáng. Đông Hách kiên quyết muốn giúp Ngân Trần chải tóc, cậu cũng không nỡ cản, đành ngồi im cho anh chải, không quên nhìn qua căn phòng.
- Vương Tước đâu ạ? – Ngân Trần thấy phòng trống trơn, không nhịn xuống được tò mò.
- Sáng nay ta thức dậy đã không thấy đâu rồi. Đừng lo, thỉnh thoảng ngài ấy cũng tùy tiện lắm, chẳng ai quản nổi đâu.- Đông Hách hết sức tập trung vào công việc đang làm, tết mái tóc dài mềm mượt thành một cái bím xinh xinh, xong rồi còn cẩn thận chuốt lại thêm một lần. Nhìn thành quả của mình, Đông Hách không khỏi cảm thán một câu. – Ngân Trần, đệ đúng là xuất sắc đấy.
Trong gương phản chiếu hình ảnh thiếu niên vô cùng tuấn mỹ, ngũ quan sắc nét, đôi mắt sáng ngời có chút ưu sầu man mác, mũi cao thanh tú, môi hồng mềm mại như cánh hoa. Mái tóc cậu được chải chuốt gọn gàng để lộ vầng trán cao sáng sủa, đường nét gương mặt thanh thoát cũng được tôn lên triệt để. Vẻ đẹp trung tính của cậu nếu không khiến phụ nữ mê đến chết thì cũng khiến nam nhân phải quỳ rạp dưới chân cậu a~~ Ngân Trần ngắm mình trong gương, bất đắc dĩ thở dài một cái. Nhờ có gương mặt này mà cậu liên tục bị nhầm thành nữ nhân, tâm hồn bị đả thương trầm trọng. Không trách nổi ngày hôm qua Glanz ăn một cái tạt nước, không những dẫm phải đuôi mèo, mà là con mèo bị thương ở đuôi, vẫn còn sống e rằng đã là phúc ba đời...
Đứng lên cảm ơn Đông Hách, Ngân Trần đã thấy anh dúi vào tay mình một bộ y phục đắt tiền mà cả đời cậu không dám nghĩ sẽ được thấy qua. Chỉ thêu bằng vàng tinh xảo trên lụa trơn mềm uốn lượn như linh xà, dưới ánh sáng lấp lánh như phiến bạch kim, chất vải tốt sờ qua đã cảm nhận được công phu của người làm ra nó, lại còn tỏa ra mùi hương dìu dịu như hương lan thanh nhã, mang đến cảm giác an bình đến lạ. Trong lòng Ngân Trần dâng lên một tầng xúc động, dùng ánh mắt biết ơn hướng về vị huynh trưởng tốt nhất trên đời này.
- Mau mặc vào đi, ngày hôm nay chúng ta sẽ đi một quãng đường dài. Khi qua phòng nhớ đánh thức Glanz, cái tật ngủ đánh chết không chừa. Đệ cứ dùng biện pháp mạnh nhất cho ta, đừng ngại, nó dám khi dễ đệ ta sẽ cho nó một bài học. – Đông Hách chậm rãi ủy thác, nhắc đến Glanz lông mày vô thức nhíu lại.
Ngân Trần chỉ còn biết cười trừ, cúi chào Đông Hách rồi đi ra, không quên mang theo khay điểm tâm thơm nức. Đói bụng rồi a..
[Trạm kiểm soát Vĩnh An, trung tâm trấn Vĩnh An, Phía Đông Thủy Nguyên Aslan]
Khách nhân trên đường đi lại nườm nượp. Những dãy hàng hóa đủ màu sắc chủng loại được bày bán công khai, từ gốm sứ, vải vóc, đến trang sức không có gì là không có. Người người thả sức mua bán, trả giá, tiếng huyên náo vang động cả một góc trời.
Một bé trai chạy lăng quăng trên dãy phố, hết ngó qua sạp hàng này lại quay sang sạp hàng khác, chen chỗ này một tí, chen chỗ kia một bước, tung tẩy với que kẹo hồ lô. Mải ngắm một con búp bê vải đang được chào hàng nhiệt liệt, cậu bước đi mà không chú ý phía trước, va sầm vào một thân hình cao lớn ê ẩm hết cả mặt mày.
"May, không bị rớt kẹo hồ lô" Cậu bé đung đưa mái đầu làm rung động chỏm tóc thưa, nắm chắc thanh kẹo như bảo vật, lại không quên quay sang trừng mắt với người kia một cái. Ngay lập tức, như có ai đó nhấn nút dừng, cậu đờ mặt ra, đồng tử dãn nở đến cực hạn không có lấy một rung động.
Trước mặt cậu là một nam nhân quá sức cao lớn, ý phục màu đen trùm kín thân thể tráng kiện, giữa ban ngày ban mặt mà mũ áo lụp xụp che kín cả nhân dạng, chỉ để lộ chiếc cằm thanh tú trắng nõn cùng vài lọn tóc vàng kim. Cả người hắn toát ra khí thế bức người, tựa như một bức tường lạnh lẽo vô hình khiến cho đối phương phải vô thức mà tránh xa. Mà bây giờ hắn đang đứng trước mặt cậu bé cả đời chưa bao giờ được tiếp xúc với hồn thuật, không khỏi dọa cho nó sợ chết khiếp.
Hắn cũng không sinh khí mà chỉ nhẹ nhàng cúi xuống, khóe miệng ưu nhã lộ ra một nụ cười hết sức mê người, cánh tay vươn ra xoa đầu cậu bé.
- Là ngươi đâm vào ta trước, còn không mau xin lỗi?
Thằng nhóc như một con rối gỗ bị tước đi linh hồn, vô thức gật gật đầu. Đến khi người kia hòa vào đám đông rồi mới kịp hoàn hồn, quay sang tìm kiếm bóng dáng nhưng không thể tìm thấy, nó bối rối đưa thanh kẹo lên cắn một cái, lục tìm trong trí nhớ chút kí ức ít ỏi. Vừa rồi, khi hắn cúi người, dưới lớp mũ choàng đen là một gương mặt hoàn mỹ đến đáng sợ, hai con mắt hẹp dài màu hoàng kim như mặt trời chói lọi xuyên thấu nội tâm của người khác, làm cho thằng bé phải đứng nhìn ngây ngốc.
"Là gặp được thần?"- Đứa nhỏ lắc lắc đầu, ánh mắt hỗn loạn "Ở nơi này thì làm sao gặp được thần chứ, mình bị ảo giác a?"
....
Gilgamesh ung dung bước vào trạm kiểm soát, đợi đến khi trong đó đã vãn người mới bước đến gần một cái giá trưng bày đồ gốm. Đồng tử trong suốt hiện lên một tia sáng mờ nhạt không dễ dàng nhận ra.
"Keng" Âm thanh thanh thúy phát ra như tiếng khóa bị bẻ gãy, ngoài kẻ vừa phát động hồn lực ra, không ai có thế nghe thấy. Chiếc giá bằng gỗ dịch sang phải một chút đủ để một người bước vào. Chỉ một khắc, nam nhân cao lớn đã biến mất, toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng nhanh gọn, người thường trong mắt không phát hiện có nửa điểm khác thường.
Qua hành lang tối tăm ngoằn nghèo dẫn xuống nơi sâu trong lòng đất, Gilgamesh đã tới chỗ Sứ giả Bạch Ngân, cởi bỏ mũ trùm. Sứ giả Bạch Ngân ngồi trên một cái đài đá, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã hóa đá thực sự. Ngũ quan nhạt nhòa, sắc da tái nhợt như tử thi, thực không lọt nổi vào mắt. Gilgamesh chán ghét nhìn bản mặt vô hồn của Sứ giả Bạch Ngân, mau chóng đi vào việc chính để rời khỏi nơi này cho sớm.
- Báo lại cho Bạch Ngân Tế Ti nhiệm vụ đã hoàn thành, đã có được cậu ta, ngay lập tức ta sẽ khởi hành về Đế Đô.
Sứ giả Bạch Ngân chậm rãi mở mắt, tiếp nhận thông tin như một con rối vô hồn.
- Nhất Độ Vương Tước Gilgamesh, Bạch Ngân Tế Ti có truyền mệnh lệnh cho ngài, nói rằng phía Nam lại có biến. Thất độ Vương Tước Ferrer đã được điều động đến nhưng tình hình không hề khả quan hơn chút nào, hiện tại lại không thể kêu gọi trợ giúp từ các Vương Tước hay Sứ đồ khác. Bạch Ngân Tế Ti muốn ngài phụ trách vấn đề này.
Gilgamesh nhíu mày, gương mặt điển trai có chút nghiêm trọng, mi tâm khẽ
động một cái. Qua một khắc ngài lên tiếng.
- Ngươi truyền tin lại về Bạch Ngân Thần Điện, nói rằng sau đây hai sứ đồ Hải và Địa sẽ lập tức xuất phát tới yểm trợ cho Vương Tước Ferrer. Không tới hai ngày sẽ giải quyết xong.
- Phong cách làm việc của ngài vẫn luôn là như vậy, Gilgamesh –Sứ giả Bạch Ngân nói bằng giọng đều đều khuôn mẫu đến phát ngán, ngữ khí không có một chút biểu đạt nào - Tốc chiến tốc thắng, công thành đoạt đất xoay chuyển càn khôn chỉ trong một cái chớp mắt. (trên giường có phải hay không cũng như vậy =)))))))
Vương Tước tôn quý cười trào phúng, hướng ánh mắt về những bức tường đá lạnh lẽo, không nhanh không chậm nói tiếp: Báo cho cả Vương Tước Ferrer, nói hắn chờ ở trạm dịch Bình Lưu, không được hành động trước.
- Đã rõ, Nhất Độ Vương Tước.
...
Bóng đen thần bí lại rời khỏi trạm kiểm soát Vĩnh An hướng về khu nhà trọ sang trọng, thoáng chốc đã vô ảnh vô tung...
[Nhà Trọ Thụy Liên, Trấn Vĩnh An, Phía Đông Thủy Nguyên Aslan, tầng hai]
- Ngân Trần! Tôi giết cậu!! hahaha.. Từ phòng trọ đầu hành lang tầng hai vang lên tiếng thất thanh của nam nhân, tiếp đến lại là một giọng nam khác mềm mỏng như nước.
- Thử đủ mọi cách cậu không dậy, bất đắc dĩ thôi. Trách thì trách bản thân mình ấy, mặt trời chiếu tới mông rồi còn ngủ a!!
Glanz ngái ngủ ngồi thẫn thờ trên giường, mắt nhắm mắt mở phẫn nộ nhìn Ngân Trần. Anh miễn cưỡng khoác áo vào rồi ngồi xuống bàn, vớ lấy một cái bánh vừng mật ong nhét vào miệng. Ngân Trần cũng bỏ chiếc lông ngỗng xuống, bất lực thở dài..Tướng ăn của Glanz thực sự quá sức đáng yêu đi. Hai mắt nhắm nghiền nhưng miệng vẫn không ngừng nhai nuốt, hai tay đặt trên bàn chả buồn động, miếng bánh đu đưa ở khóe môi bằng một cách thần kì nào đó tuyệt nhiên không có rớt xuống. Gương mặt anh tuấn thiếu sức sống nên tà khí nhạt nhòa đi rất nhiều, mái tóc rối bung lên như đám mây nhỏ trên đỉnh đầu, thoạt nhìn thật giống một cún con hiếu động vừa mới chui ra từ ổ. Ngân Trần ngồi xuống ghế, thuận tay lấy một chiếc bánh màu hồng phấn cỡ ba đầu ngón tay, chậm rãi cắn một ngụm. Bánh làm từ bột nếp vừa mịn vừa mềm, lại phảng phất hương nhài thanh nhã, nhân bên trong là đậu đỏ đánh tan với đường ngọt đến tận tim. Thiếu niên đã mau chóng xử lí gần hết cái bánh, trong tâm không khỏi cảm thán tài nghệ của người đã làm ra nó. Cậu chuẩn bị đưa miếng cuối cùng lên miệng thì cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ gắt gao nắm lấy
- Là bánh Chiêu Phúc nhân đâu đỏ đúng không? Glanz lúc này bất ngờ tỉnh cả ngủ
- Tôi không biết, nhưng nhân bên trong đúng là đậu đỏ. Có gì sao? – Gương mặt xinh đẹp viết đầy dấu hỏi chấm
- Loại bánh này thực sự rất hiếm, là đặc sản của trấn Vĩnh An, cũng là loại tôi thích nhất. Số người có thể làm ra một chiếc bánh đúng chuẩn không nhiều, nhân đậu đỏ lại càng hiếm. Số lần tôi được ăn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi đó!- Hai mắt Glanz hiện lên chút nuối tiếc. Ngân Trần thấy áy náy, mi tâm cụp xuống – Nếu biết cậu thích đến vậy tôi đã không ăn, giờ cũng đã ăn qua gần hết rồi.
Khóe miệng Glanz dâng lên một nụ cười tà mị, anh đứng dậy vươn người qua đầu bên kia bàn bắt lấy miếng bánh còn lại trên tay Ngân Trần. Cánh môi mềm mại lướt qua đầu ngón tay để lại xúc cảm dịu dàng. Không những thế, Glanz còn tham lam vươn đầu lưỡi ra một chút. Ngân Trần có thể cảm thấy rõ ràng một vật thể mềm mại ướt át chạm lên làn da mẫn cảm, truyền đến xung điện đánh thẳng lên não bộ.
- Thực ngon- Glanz khẽ liếm môi, luyến tiếc rời đi- Ngon hơn bất cứ cái bánh nào tôi từng được ăn trước đây
May mắn cho Glanz Ngân Trần không biết được mặt mình đang đỏ cỡ nào, nếu không e rằng..Glanz... mệnh mỏng khó giữ..
Dường như còn chưa thỏa màn, ánh mắt nóng rực của Glanz hướng đến khuôn miệng nhỏ nhắn còn lưu lại hương vị đậu đỏ ngọt ngào, ý tứ có chút xấu xa
Ngân Trần không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng nhìn ra ý đồ của kẻ kia, nhanh tay rót ra một chén trà uống lấy uống để như bị bỏ khát cả ngày trời. Bản mặt Glanz xị hẳn đi.
- Tôi đi thay đồ, cậu ăn tiếp đi. – Ngân Trần ôm bọc quần áo Đông Hách đưa cho trèo lên nhuyễn tháp, kéo rèm xuống không cho cảnh xuân đầy khiêu khích bên trong lộ ra ngoài.
Glanz nhìn chằm chặp vào tấm rèm màu mật ong, trong đầu không biết tại sao lại hiện lên tình tiết hạn chế độ tuổi =.=. Thân thể trắng nõn của thiếu niên sau khi thoát li y phục vẫn còn một vài vết bầm mờ nhạt dụ hoặc đến không tưởng. Hai điểm hồng bé xinh như hạt đậu phập phồng theo nhịp thở, khát cầu nam nhân đến yêu thương, chà đạp. Bên dưới hông nhỏ thanh mảnh là hai địa phương bí mật xinh đẹp động lòng người, được tiết khố cẩn thận che giấu khơi dậy không ít dục vọng cường bạo và chiếm hữu của nam nhân...
- Ưm..- Không biết đã động phải vết thương gì, người sau tấm rèm ngâm khe khẽ, truyền vào tai không khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Glanz cảm thấy nhiệt hỏa trong người sắp bốc lên tới đầu, vội vã bỏ lại đống điểm tâm lao vọt đến phòng tắm rửa mặt, vừa đi còn tự đánh đánh vào đầu mình cho ý nghĩ kia biến đi.
Ngân Trần thay đồ xong đi ra đã không thấy Glanz đâu, điểm tâm trên bàn không vơi đi thêm chút nào không khỏi thắc mắc. "Đi vệ sinh cũng không cần gấp như vậy a"
Trong lúc chờ Glanz, cậu tranh thủ dọn dẹp qua phòng một chút, dù việc đó không cần thiết. Ngân Trần từ nhỏ đã quen thói sạch sẽ, mười mấy năm qua sống vất vả tự lập đã tự nhiên hình thành tính cách không thích dựa dẫm vào người khác, nhìn thấy chỗ nào bừa bộn không ngăn nắp là phải xử lí ngay, nếu không sẽ bủn rủn hết cả tay chân. Đến khi xếp lại chăn của Glanz, mùi hương da thịt nam tính đặc hữu còn vương lại phả vào mũi khiến cậu không khỏi rùng mình. "Mình bị làm sao thế này. Cư nhiên lại sinh ra cảm giác này.." Ngân Trần lắc lắc mái đầu, bím tóc đung đưa qua lại vô cùng khả ái.
...
Glanz quả thực rất tùy tiện. Tuy hai người cùng là đàn ông với nhau nhưng cũng không thể cứ như vậy mà cởi toạch mọi thứ ra trước mặt cậu a~ Ngân Trần nhắm tịt hai mắt, đợi đến khi Glanz bước tới vỗ vỗ hai tay lên má mới dám mở mắt ra, ai oán nhìn gương mặt điển trai còn đang dí sát sàn sạt kia. Người đó vòng tay ra sau đầu cậu bắt lấy bím tóc nhỏ nghịch nghịch, chân mày lưỡi đao bướng bỉnh nhếch lên có ý châm chọc.
- Này, tôi quả thực không thể nào nhìn ra cậu có giống đàn ông ở điểm nào hết á. Nói thật đi, cậu rốt cuộc có phải là nữ giả nam không?
- Glanz, cậu khát rồi phải không? Hay tôi rót trà cho cậu nhé. – ngữ khí trong câu nói của Ngân Trần sặc mùi sát khí làm Glanz trong vô thức phải rùng mình một cái.
- Đùa chút thôi mà, không cần nóng vội a- Glanz to gan nhéo nhéo hai má đối phương, nở một nụ cười vô tư không có chút tạp chất. Nụ cười xuất hiện trên gương mặt tinh xảo bừng sáng như mặt trời sau cơn bão, rạng rỡ nhưng không quá chói lòa, mang đến mỹ cảm nhẹ nhàng. Dù sao thì Ngân Trần vẫn không quên trừng mắt với Glanz, hai tay áp lên má bị nhéo đau, cố nhịn xuống niềm phẫn uất.
- Đi thôi vị huynh đệ, Đông Hách ca còn đang chờ dưới sảnh. –Glanz một tay xách đồ, một tay kéo Ngân Trần ra đến cửa, không để cậu kịp phản ứng. Trong một giây, Ngân Trần ngoái lại nhìn căn phòng một lượt, không khỏi thở dài trong lòng.
"Cuộc sống mới của mình, rốt cuộc cũng bắt đầu rồi a"
Không phải là ta đang ở dưới hoàng tuyền sao? Tại sao lại có ánh sáng thuần khiết đến thế...
Nơi này là đâu?
Chẳng lẽ ta vẫn còn sống..
Đau...đau quá...
Cơn đau từ tận sâu trong tim nhắc nhớ ta đây không phải là mơ..
Là thực tại sao?
Vương Tước...Glanz...Đông Hách ca...
Mọi người đâu rồi... Tại sao nước mắt của ta lại không ngừng rơi..
Tại sao ta lại cảm thấy cô độc như lúc này..
Tại sao...
Một bàn tay xa lạ đưa tới trước mặt ta, giọng nói không hề quen biết truyền vào trong tai..
"Ngân Trần, chào mừng trở lại."
[Nhà Trọ Thụy Liên, Trấn Vĩnh An, Phía Đông Thủy Nguyên Aslan, tầng hai]
Ánh sáng của buổi bình minh trong vắt qua lớp kính trong suốt phản chiếu thành những vệt dài trên mặt đất. Căn phòng nhỏ sáng rỡ. Những hạt bụi trong không khí nhờ ánh sáng soi rọi trở nên lấp lánh dị thường. Lửa trong lò đã tắt ngấm nhưng nhiệt độ lại không ngừng tăng lên. Âm thanh cuộc sống bên ngoài cửa sổ vọng vào trong phòng đánh thức thiếu niên xinh đẹp vừa bước ra khỏi giấc mộng, cậu uể oải dụi dụi đôi mắt to tròn, cánh môi anh đào đỏ mọng khẽ hé ra ngáp một cái thật dài. Thiếu niên gạt chăn ra ngồi thẳng dậy, đưa đôi mắt còn ngái ngủ sang chiếc giường đối diện, nhìn thấy người kia vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn, không nhịn được khẽ lắc đầu mấy cái.
"Không phải là mơ.. Đây chính là Vĩnh An, không phải Hạp Hợp, rốt cuộc thì mọi chuyện xảy ra đêm qua không phải là một giấc mộng đẹp" Thiếu niên tự nhủ, sự chú ý của cậu đã được chuyển sang không khí nhộn nhạo bên ngoài, điều mà cậu không được thấy nhiều lần kể từ khi sinh ra.
Trấn Vĩnh An dù gần biên giới giống Hạp Hợp nhưng có một hải cảng nhỏ ở bờ tây, vị trí địa lí thuận lợi nên kinh tế phát triển hơn rất nhiều. Hằng năm thương nhân cùng thuyền bè qua lại không đếm xuể, hoạt động buôn bán vô cùng sôi nổi. Một phần vì từ đây có thể đi một mạch tới Đế Đô không cần qua quá nhiều trạm kiểm soát, phần vì sản vật vô cùng phong phú lại độc đáo, tất nhiên không thể không lọt vào tầm ngắm của những con buôn sành sỏi. Ngân Trần qua lớp kính nhìn xuống bên dưới, trời vừa sáng tỏ mặt người, khách nhân đã qua lại tấp nập. Nhìn quang cảnh khác xa so với quê nhà trong tâm trí, cậu bất giác chạnh lòng, lại có chút hồi hộp..
"Sau này, những thứ đó bản thân phải làm quen dần thôi.."
Tầm ngầm một lúc, Ngân Trần mới rời đi, tiến ra hành lang đến phòng tắm rửa qua mặt mũi. Hành lang dài nhỏ hẹp không một bóng người nhưng cậu lại luôn cảm thấy có ai đó theo dõi mình, chân tóc gáy dựng hết cả lên. Hôm qua quên không hỏi Glanz phòng tắm ở đâu, Ngân Trần đành phải đi bừa, một hồi mà không thấy. Cảm giác khó chịu kia vẫn không giảm đi chút nào, ngược lại còn ngày càng tăng thêm. Ngân Trần không phải là người nhát gan nhưng bây giờ quả thực có gì đó rất khác biệt, càng lúc càng không thể nào lí giải nổi, tim đập mỗi lúc một loạn, lồng ngực tựa như có một khối đá đè nặng đến hít thở không thông. Cậu thỉnh thoảng lại ngó quanh quất, chân rảo bước nhanh thêm một ít. Đến cuối hành lang, cánh cửa một căn phòng đột nhiên bật mở khiến Ngân Trần suýt nữa rơi tim ra ngoài.
- Ngân Trần, sớm an – Gương mặt quen thuộc lộ ra đem thần trí của thiếu niên căng như dây đàn trùng xuống, không khỏi khiến cậu thở dài một cái.
- Đông Hách ca, sớm an. – Ngân Trần cúi chào Đông Hách hết sức lễ độ, thể hiện sự kính trọng cao nhất với bậc huynh trưởng.
Đông Hách gật đầu đáp lại, mỉm cười. So với gương mặt đầy hắc tuyến ngày hôm qua, Đông Hách bây giờ mới thực sự bộc lộ rõ tính cách của mình. Anh cười lên rất hiền nhưng vẫn phảng phất vẻ cương nghị đặc hữu, khiến cho đối phương không khỏi sinh ra mỹ cảm yêu thương và tôn trọng anh.
- Định đi tìm nhà tắm phải không, để ta dẫn đệ đi. – Đông Hách kéo tay Ngân Trần, ngữ khí rất ôn hòa, cách xưng hô cũng được anh âm thầm sửa đổi.
Ngân Trần thấy vị huynh trưởng có vẻ rất thoải mái, không khỏi ngạc nhiên: Đông Hách ca, huynh có cảm thấy ai đó đang theo dõi chúng ta không? – Nói xong lại bất giác quay người lại nhìn. Thật kì lạ, từ lúc Đông Hách xuất hiện, cảm giác bí bức kia đột nhiên biến mất tăm.
Đông Hách dừng lại một chút, đôi mắt tinh anh đảo qua một lượt, nhìn kĩ có thể thấy rằng đồng tử xuất hiện những rung động rất nhỏ. Qua một khắc, anh ngẩng lên, vỗ vỗ vai Ngân Trần. - Không có dấu hiệu hồn lực, chắc chắn không phải là hồn thuật sư, lại càng không thể là người thường vì Vương Tước đã bao trọn cả tầng này, còn dặn chủ nhà trọ không được để ai tiếp cận. Ngân Trần, đệ cả nghĩ rồi.
Ngân Trần không nói gì thêm nữa, đem nghi ngờ chôn sâu vào trong lòng. Đông Hách ca không lầm đâu."chắc là do kí ức không tốt làm ta nghĩ quẩn", Ngân Trần tự nhủ.
Qua nửa canh giờ, hai người đã trở lại phòng của Đông Hách, mang theo trong tay hai khay điểm tâm sáng. Đông Hách kiên quyết muốn giúp Ngân Trần chải tóc, cậu cũng không nỡ cản, đành ngồi im cho anh chải, không quên nhìn qua căn phòng.
- Vương Tước đâu ạ? – Ngân Trần thấy phòng trống trơn, không nhịn xuống được tò mò.
- Sáng nay ta thức dậy đã không thấy đâu rồi. Đừng lo, thỉnh thoảng ngài ấy cũng tùy tiện lắm, chẳng ai quản nổi đâu.- Đông Hách hết sức tập trung vào công việc đang làm, tết mái tóc dài mềm mượt thành một cái bím xinh xinh, xong rồi còn cẩn thận chuốt lại thêm một lần. Nhìn thành quả của mình, Đông Hách không khỏi cảm thán một câu. – Ngân Trần, đệ đúng là xuất sắc đấy.
Trong gương phản chiếu hình ảnh thiếu niên vô cùng tuấn mỹ, ngũ quan sắc nét, đôi mắt sáng ngời có chút ưu sầu man mác, mũi cao thanh tú, môi hồng mềm mại như cánh hoa. Mái tóc cậu được chải chuốt gọn gàng để lộ vầng trán cao sáng sủa, đường nét gương mặt thanh thoát cũng được tôn lên triệt để. Vẻ đẹp trung tính của cậu nếu không khiến phụ nữ mê đến chết thì cũng khiến nam nhân phải quỳ rạp dưới chân cậu a~~ Ngân Trần ngắm mình trong gương, bất đắc dĩ thở dài một cái. Nhờ có gương mặt này mà cậu liên tục bị nhầm thành nữ nhân, tâm hồn bị đả thương trầm trọng. Không trách nổi ngày hôm qua Glanz ăn một cái tạt nước, không những dẫm phải đuôi mèo, mà là con mèo bị thương ở đuôi, vẫn còn sống e rằng đã là phúc ba đời...
Đứng lên cảm ơn Đông Hách, Ngân Trần đã thấy anh dúi vào tay mình một bộ y phục đắt tiền mà cả đời cậu không dám nghĩ sẽ được thấy qua. Chỉ thêu bằng vàng tinh xảo trên lụa trơn mềm uốn lượn như linh xà, dưới ánh sáng lấp lánh như phiến bạch kim, chất vải tốt sờ qua đã cảm nhận được công phu của người làm ra nó, lại còn tỏa ra mùi hương dìu dịu như hương lan thanh nhã, mang đến cảm giác an bình đến lạ. Trong lòng Ngân Trần dâng lên một tầng xúc động, dùng ánh mắt biết ơn hướng về vị huynh trưởng tốt nhất trên đời này.
- Mau mặc vào đi, ngày hôm nay chúng ta sẽ đi một quãng đường dài. Khi qua phòng nhớ đánh thức Glanz, cái tật ngủ đánh chết không chừa. Đệ cứ dùng biện pháp mạnh nhất cho ta, đừng ngại, nó dám khi dễ đệ ta sẽ cho nó một bài học. – Đông Hách chậm rãi ủy thác, nhắc đến Glanz lông mày vô thức nhíu lại.
Ngân Trần chỉ còn biết cười trừ, cúi chào Đông Hách rồi đi ra, không quên mang theo khay điểm tâm thơm nức. Đói bụng rồi a..
[Trạm kiểm soát Vĩnh An, trung tâm trấn Vĩnh An, Phía Đông Thủy Nguyên Aslan]
Khách nhân trên đường đi lại nườm nượp. Những dãy hàng hóa đủ màu sắc chủng loại được bày bán công khai, từ gốm sứ, vải vóc, đến trang sức không có gì là không có. Người người thả sức mua bán, trả giá, tiếng huyên náo vang động cả một góc trời.
Một bé trai chạy lăng quăng trên dãy phố, hết ngó qua sạp hàng này lại quay sang sạp hàng khác, chen chỗ này một tí, chen chỗ kia một bước, tung tẩy với que kẹo hồ lô. Mải ngắm một con búp bê vải đang được chào hàng nhiệt liệt, cậu bước đi mà không chú ý phía trước, va sầm vào một thân hình cao lớn ê ẩm hết cả mặt mày.
"May, không bị rớt kẹo hồ lô" Cậu bé đung đưa mái đầu làm rung động chỏm tóc thưa, nắm chắc thanh kẹo như bảo vật, lại không quên quay sang trừng mắt với người kia một cái. Ngay lập tức, như có ai đó nhấn nút dừng, cậu đờ mặt ra, đồng tử dãn nở đến cực hạn không có lấy một rung động.
Trước mặt cậu là một nam nhân quá sức cao lớn, ý phục màu đen trùm kín thân thể tráng kiện, giữa ban ngày ban mặt mà mũ áo lụp xụp che kín cả nhân dạng, chỉ để lộ chiếc cằm thanh tú trắng nõn cùng vài lọn tóc vàng kim. Cả người hắn toát ra khí thế bức người, tựa như một bức tường lạnh lẽo vô hình khiến cho đối phương phải vô thức mà tránh xa. Mà bây giờ hắn đang đứng trước mặt cậu bé cả đời chưa bao giờ được tiếp xúc với hồn thuật, không khỏi dọa cho nó sợ chết khiếp.
Hắn cũng không sinh khí mà chỉ nhẹ nhàng cúi xuống, khóe miệng ưu nhã lộ ra một nụ cười hết sức mê người, cánh tay vươn ra xoa đầu cậu bé.
- Là ngươi đâm vào ta trước, còn không mau xin lỗi?
Thằng nhóc như một con rối gỗ bị tước đi linh hồn, vô thức gật gật đầu. Đến khi người kia hòa vào đám đông rồi mới kịp hoàn hồn, quay sang tìm kiếm bóng dáng nhưng không thể tìm thấy, nó bối rối đưa thanh kẹo lên cắn một cái, lục tìm trong trí nhớ chút kí ức ít ỏi. Vừa rồi, khi hắn cúi người, dưới lớp mũ choàng đen là một gương mặt hoàn mỹ đến đáng sợ, hai con mắt hẹp dài màu hoàng kim như mặt trời chói lọi xuyên thấu nội tâm của người khác, làm cho thằng bé phải đứng nhìn ngây ngốc.
"Là gặp được thần?"- Đứa nhỏ lắc lắc đầu, ánh mắt hỗn loạn "Ở nơi này thì làm sao gặp được thần chứ, mình bị ảo giác a?"
....
Gilgamesh ung dung bước vào trạm kiểm soát, đợi đến khi trong đó đã vãn người mới bước đến gần một cái giá trưng bày đồ gốm. Đồng tử trong suốt hiện lên một tia sáng mờ nhạt không dễ dàng nhận ra.
"Keng" Âm thanh thanh thúy phát ra như tiếng khóa bị bẻ gãy, ngoài kẻ vừa phát động hồn lực ra, không ai có thế nghe thấy. Chiếc giá bằng gỗ dịch sang phải một chút đủ để một người bước vào. Chỉ một khắc, nam nhân cao lớn đã biến mất, toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng nhanh gọn, người thường trong mắt không phát hiện có nửa điểm khác thường.
Qua hành lang tối tăm ngoằn nghèo dẫn xuống nơi sâu trong lòng đất, Gilgamesh đã tới chỗ Sứ giả Bạch Ngân, cởi bỏ mũ trùm. Sứ giả Bạch Ngân ngồi trên một cái đài đá, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã hóa đá thực sự. Ngũ quan nhạt nhòa, sắc da tái nhợt như tử thi, thực không lọt nổi vào mắt. Gilgamesh chán ghét nhìn bản mặt vô hồn của Sứ giả Bạch Ngân, mau chóng đi vào việc chính để rời khỏi nơi này cho sớm.
- Báo lại cho Bạch Ngân Tế Ti nhiệm vụ đã hoàn thành, đã có được cậu ta, ngay lập tức ta sẽ khởi hành về Đế Đô.
Sứ giả Bạch Ngân chậm rãi mở mắt, tiếp nhận thông tin như một con rối vô hồn.
- Nhất Độ Vương Tước Gilgamesh, Bạch Ngân Tế Ti có truyền mệnh lệnh cho ngài, nói rằng phía Nam lại có biến. Thất độ Vương Tước Ferrer đã được điều động đến nhưng tình hình không hề khả quan hơn chút nào, hiện tại lại không thể kêu gọi trợ giúp từ các Vương Tước hay Sứ đồ khác. Bạch Ngân Tế Ti muốn ngài phụ trách vấn đề này.
Gilgamesh nhíu mày, gương mặt điển trai có chút nghiêm trọng, mi tâm khẽ
động một cái. Qua một khắc ngài lên tiếng.
- Ngươi truyền tin lại về Bạch Ngân Thần Điện, nói rằng sau đây hai sứ đồ Hải và Địa sẽ lập tức xuất phát tới yểm trợ cho Vương Tước Ferrer. Không tới hai ngày sẽ giải quyết xong.
- Phong cách làm việc của ngài vẫn luôn là như vậy, Gilgamesh –Sứ giả Bạch Ngân nói bằng giọng đều đều khuôn mẫu đến phát ngán, ngữ khí không có một chút biểu đạt nào - Tốc chiến tốc thắng, công thành đoạt đất xoay chuyển càn khôn chỉ trong một cái chớp mắt. (trên giường có phải hay không cũng như vậy =)))))))
Vương Tước tôn quý cười trào phúng, hướng ánh mắt về những bức tường đá lạnh lẽo, không nhanh không chậm nói tiếp: Báo cho cả Vương Tước Ferrer, nói hắn chờ ở trạm dịch Bình Lưu, không được hành động trước.
- Đã rõ, Nhất Độ Vương Tước.
...
Bóng đen thần bí lại rời khỏi trạm kiểm soát Vĩnh An hướng về khu nhà trọ sang trọng, thoáng chốc đã vô ảnh vô tung...
[Nhà Trọ Thụy Liên, Trấn Vĩnh An, Phía Đông Thủy Nguyên Aslan, tầng hai]
- Ngân Trần! Tôi giết cậu!! hahaha.. Từ phòng trọ đầu hành lang tầng hai vang lên tiếng thất thanh của nam nhân, tiếp đến lại là một giọng nam khác mềm mỏng như nước.
- Thử đủ mọi cách cậu không dậy, bất đắc dĩ thôi. Trách thì trách bản thân mình ấy, mặt trời chiếu tới mông rồi còn ngủ a!!
Glanz ngái ngủ ngồi thẫn thờ trên giường, mắt nhắm mắt mở phẫn nộ nhìn Ngân Trần. Anh miễn cưỡng khoác áo vào rồi ngồi xuống bàn, vớ lấy một cái bánh vừng mật ong nhét vào miệng. Ngân Trần cũng bỏ chiếc lông ngỗng xuống, bất lực thở dài..Tướng ăn của Glanz thực sự quá sức đáng yêu đi. Hai mắt nhắm nghiền nhưng miệng vẫn không ngừng nhai nuốt, hai tay đặt trên bàn chả buồn động, miếng bánh đu đưa ở khóe môi bằng một cách thần kì nào đó tuyệt nhiên không có rớt xuống. Gương mặt anh tuấn thiếu sức sống nên tà khí nhạt nhòa đi rất nhiều, mái tóc rối bung lên như đám mây nhỏ trên đỉnh đầu, thoạt nhìn thật giống một cún con hiếu động vừa mới chui ra từ ổ. Ngân Trần ngồi xuống ghế, thuận tay lấy một chiếc bánh màu hồng phấn cỡ ba đầu ngón tay, chậm rãi cắn một ngụm. Bánh làm từ bột nếp vừa mịn vừa mềm, lại phảng phất hương nhài thanh nhã, nhân bên trong là đậu đỏ đánh tan với đường ngọt đến tận tim. Thiếu niên đã mau chóng xử lí gần hết cái bánh, trong tâm không khỏi cảm thán tài nghệ của người đã làm ra nó. Cậu chuẩn bị đưa miếng cuối cùng lên miệng thì cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ gắt gao nắm lấy
- Là bánh Chiêu Phúc nhân đâu đỏ đúng không? Glanz lúc này bất ngờ tỉnh cả ngủ
- Tôi không biết, nhưng nhân bên trong đúng là đậu đỏ. Có gì sao? – Gương mặt xinh đẹp viết đầy dấu hỏi chấm
- Loại bánh này thực sự rất hiếm, là đặc sản của trấn Vĩnh An, cũng là loại tôi thích nhất. Số người có thể làm ra một chiếc bánh đúng chuẩn không nhiều, nhân đậu đỏ lại càng hiếm. Số lần tôi được ăn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi đó!- Hai mắt Glanz hiện lên chút nuối tiếc. Ngân Trần thấy áy náy, mi tâm cụp xuống – Nếu biết cậu thích đến vậy tôi đã không ăn, giờ cũng đã ăn qua gần hết rồi.
Khóe miệng Glanz dâng lên một nụ cười tà mị, anh đứng dậy vươn người qua đầu bên kia bàn bắt lấy miếng bánh còn lại trên tay Ngân Trần. Cánh môi mềm mại lướt qua đầu ngón tay để lại xúc cảm dịu dàng. Không những thế, Glanz còn tham lam vươn đầu lưỡi ra một chút. Ngân Trần có thể cảm thấy rõ ràng một vật thể mềm mại ướt át chạm lên làn da mẫn cảm, truyền đến xung điện đánh thẳng lên não bộ.
- Thực ngon- Glanz khẽ liếm môi, luyến tiếc rời đi- Ngon hơn bất cứ cái bánh nào tôi từng được ăn trước đây
May mắn cho Glanz Ngân Trần không biết được mặt mình đang đỏ cỡ nào, nếu không e rằng..Glanz... mệnh mỏng khó giữ..
Dường như còn chưa thỏa màn, ánh mắt nóng rực của Glanz hướng đến khuôn miệng nhỏ nhắn còn lưu lại hương vị đậu đỏ ngọt ngào, ý tứ có chút xấu xa
Ngân Trần không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng nhìn ra ý đồ của kẻ kia, nhanh tay rót ra một chén trà uống lấy uống để như bị bỏ khát cả ngày trời. Bản mặt Glanz xị hẳn đi.
- Tôi đi thay đồ, cậu ăn tiếp đi. – Ngân Trần ôm bọc quần áo Đông Hách đưa cho trèo lên nhuyễn tháp, kéo rèm xuống không cho cảnh xuân đầy khiêu khích bên trong lộ ra ngoài.
Glanz nhìn chằm chặp vào tấm rèm màu mật ong, trong đầu không biết tại sao lại hiện lên tình tiết hạn chế độ tuổi =.=. Thân thể trắng nõn của thiếu niên sau khi thoát li y phục vẫn còn một vài vết bầm mờ nhạt dụ hoặc đến không tưởng. Hai điểm hồng bé xinh như hạt đậu phập phồng theo nhịp thở, khát cầu nam nhân đến yêu thương, chà đạp. Bên dưới hông nhỏ thanh mảnh là hai địa phương bí mật xinh đẹp động lòng người, được tiết khố cẩn thận che giấu khơi dậy không ít dục vọng cường bạo và chiếm hữu của nam nhân...
- Ưm..- Không biết đã động phải vết thương gì, người sau tấm rèm ngâm khe khẽ, truyền vào tai không khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Glanz cảm thấy nhiệt hỏa trong người sắp bốc lên tới đầu, vội vã bỏ lại đống điểm tâm lao vọt đến phòng tắm rửa mặt, vừa đi còn tự đánh đánh vào đầu mình cho ý nghĩ kia biến đi.
Ngân Trần thay đồ xong đi ra đã không thấy Glanz đâu, điểm tâm trên bàn không vơi đi thêm chút nào không khỏi thắc mắc. "Đi vệ sinh cũng không cần gấp như vậy a"
Trong lúc chờ Glanz, cậu tranh thủ dọn dẹp qua phòng một chút, dù việc đó không cần thiết. Ngân Trần từ nhỏ đã quen thói sạch sẽ, mười mấy năm qua sống vất vả tự lập đã tự nhiên hình thành tính cách không thích dựa dẫm vào người khác, nhìn thấy chỗ nào bừa bộn không ngăn nắp là phải xử lí ngay, nếu không sẽ bủn rủn hết cả tay chân. Đến khi xếp lại chăn của Glanz, mùi hương da thịt nam tính đặc hữu còn vương lại phả vào mũi khiến cậu không khỏi rùng mình. "Mình bị làm sao thế này. Cư nhiên lại sinh ra cảm giác này.." Ngân Trần lắc lắc mái đầu, bím tóc đung đưa qua lại vô cùng khả ái.
...
Glanz quả thực rất tùy tiện. Tuy hai người cùng là đàn ông với nhau nhưng cũng không thể cứ như vậy mà cởi toạch mọi thứ ra trước mặt cậu a~ Ngân Trần nhắm tịt hai mắt, đợi đến khi Glanz bước tới vỗ vỗ hai tay lên má mới dám mở mắt ra, ai oán nhìn gương mặt điển trai còn đang dí sát sàn sạt kia. Người đó vòng tay ra sau đầu cậu bắt lấy bím tóc nhỏ nghịch nghịch, chân mày lưỡi đao bướng bỉnh nhếch lên có ý châm chọc.
- Này, tôi quả thực không thể nào nhìn ra cậu có giống đàn ông ở điểm nào hết á. Nói thật đi, cậu rốt cuộc có phải là nữ giả nam không?
- Glanz, cậu khát rồi phải không? Hay tôi rót trà cho cậu nhé. – ngữ khí trong câu nói của Ngân Trần sặc mùi sát khí làm Glanz trong vô thức phải rùng mình một cái.
- Đùa chút thôi mà, không cần nóng vội a- Glanz to gan nhéo nhéo hai má đối phương, nở một nụ cười vô tư không có chút tạp chất. Nụ cười xuất hiện trên gương mặt tinh xảo bừng sáng như mặt trời sau cơn bão, rạng rỡ nhưng không quá chói lòa, mang đến mỹ cảm nhẹ nhàng. Dù sao thì Ngân Trần vẫn không quên trừng mắt với Glanz, hai tay áp lên má bị nhéo đau, cố nhịn xuống niềm phẫn uất.
- Đi thôi vị huynh đệ, Đông Hách ca còn đang chờ dưới sảnh. –Glanz một tay xách đồ, một tay kéo Ngân Trần ra đến cửa, không để cậu kịp phản ứng. Trong một giây, Ngân Trần ngoái lại nhìn căn phòng một lượt, không khỏi thở dài trong lòng.
"Cuộc sống mới của mình, rốt cuộc cũng bắt đầu rồi a"