Lần đầu tiên gặp cậu ta...là khi Kỳ Linh bị ngất trong rừng..
Ta còn tưởng rằng bản thân mình đến muộn, cậu ta đã chết rồi...
Thiếu niên rốt cuộc vẫn còn thở, lòng ta như vừa mất đi cả tấn đá đè nặng.
Có thể sống sót qua trận tai kiếp, cậu ta nhất định phải là một thiếu niên đặc biệt.
Nhìn gương mặt say ngủ đầy khí khái của cậu ta, ta chợt nhớ đến một hình bóng quen thuộc... Một gương mặt ta đã quen biết từ rất lâu rồi...
Năm tháng tìm kiếm...Dốc tâm truy lùng...rốt cuộc lại gặp được một người giống như vậy, là ông trời trêu ngươi ta sao?
Ta chợt cảm giác được một cảm xúc không rõ là gì dâng lên trong lòng.. Kỳ Linh là Kỳ Linh..Người đó là người đó..Rốt cuộc vẫn là không giống nhau.
Bất quá ta vẫn không thể đối xử với cậu ta như Vương Tước đã làm với ta, bởi vì...cậu ta quả thực quá giống người đó, quá sức ồn ào.
Thành thực mà nói ta cũng hơi bất công với Kỳ Linh, nhưng mỗi lời nói, mỗi một cử chỉ của cậu ta đều tựa như những cú công kích cường đại lên lớp mặt nạ vô cảm mà ta đã mang suốt bốn năm trời.
Vở kịch hoàn mỹ ta đang diễn, sân khấu cô độc lạnh lẽo ta đang bước đi.. từng bước nứt vỡ vì sự xuất hiện của Kỳ Linh.
Thiếu niên này rốt cuộc là ai? Tại sao cậu ta lại xuất hiện?
Cuộc đời ta cho đến cùng đang đuổi theo thứ gì..
Hay vốn dĩ thế gian này đã là một bàn cờ mà mỗi người chúng ta đều bước không nổi ra khỏi nước đi của định mệnh?
Cứ thế...thiếu niên từng bước bước vào cuộc sống của ta..làm đảo lộn tất cả..
[Hồn Vụ Đảo, Phía Tây Thủy Nguyên Aslan]
-Đứng thẳng lưng lên, nhắm cho trúng mục tiêu rồi mới phát động công kích
Gilgamesh nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ đàn hương, một tay chống lên thành ghế, mắt hướng về phía các Sứ đồ đang luyện tập, thỉnh thoảng lại lên tiếng nhắc nhở.
Glanz sau vài lần tấn công thất bại bực dọc xoay người về phía Gilgamesh, biểu lộ trên mặt như bánh bao nhúng nước:
-Vương Tước, ngài khó tính quá à. Lần này là lần thứ mười rồi đó.
-Hồ đồ. Mười lần mà không trúng lấy một, còn dám quay sang trách Vương Tước. Đệ không tự xem lại mình đi? Ngân Trần trúng luôn từ lần đầu tiên rồi kìa - Đông Hách đang ngồi nghỉ trên cỏ cất tiếng mắng đệ đệ bướng bỉnh nhà mình. Làn gió hiu hiu thổi bay những lọn tóc mai màu xanh nước biển, dáng vẻ của anh lúc này thập phần phiêu đãng, tựa như một thiên thần tuyết sạch sẽ tinh khôi.
Glanz không phục phẩy phẩy tay -Ăn may..là ăn may đó! Đệ chẳng qua chỉ là thiếu may mắn một chút, huynh không thể vì vậy mà quy chụp được.
-Thứ nhất là tư thế của cậu không đúng chút nào hết, thứ hai là cậu không tính đến việc mục tiêu của cậu không bao giờ duy trì chuyển động đều. Nếu như nó đột ngột gia tốc hoặc thay đổi quỹ đạo thì tính toán của cậu trật lật. –Ngân Trần tập trung quan sát lần tấn công thất bại của Glanz, chậm rãi đưa ra kết luận. Để minh họa cho lời nói của mình, cậu đưa ra bàn tay trắng nõn vận dụng chút hồn lực. Trong không khí lập tức hiện ra những tinh thể băng sáu cạnh, chúng sinh trưởng như kí sinh trùng, từng lớp từng lớp bám vào nhau lúc nhúc, chẳng mấy chốc đã thành hình một cái cung trắng muốt và ba mũi tên băng tinh xảo. Ngân Trân cầm chắc cây cung, tay thuận nhấc lên kéo dây cung về đằng sau, động tác vô cùng dứt khoát. Những ngón tay thon dài ưu nhã kẹp lấy phần đuôi mũi tên, đôi mắt trong veo tập trung hướng đến những phiến băng chuyển động tịnh tiến cách đó bốn trăm thước. Phiến băng do Gilgamesh tạo ra vô cùng đặc biệt, giống như sinh vật sống có nhận thức, nhìn qua dễ lầm tưởng chúng đang dịch chuyển theo quy luật. Tuy nhiên, nếu quan sát kĩ, mỗi lần di động, chúng đều thay đổi đường đi một chút, ở khoảng cách trên ba trăm thước thì không dễ dàng nhận ra, thỉnh thoảng thậm chí còn tăng tốc đột ngột, vậy nên dù Glanz có tính toán chuẩn xác trong một thời điểm thì khi bắt đầu triệu tập công kích đã phát sinh sai số, thành ra Glanz có tấn công thêm vài chục lần thì vẫn không đánh trúng được phiến băng.
Ngân Trần hết sức lưu ý điểm này, tập trung quan sát. Trong một khoảnh khắc, lông mi xinh đẹp của cậu chợt rung động, cánh tay chớp thời cơ tăng thêm lực đạo. "Đến lúc rồi". Mũi tên được giải phóng lao vun vút trong không khí, âm thanh ma sát thành thục không có gây quá nhiều tiếng động. Ba mũi tên nối tiếp nhau vụt qua tầm mắt của Glanz, không khỏi khiến anh nhíu mày "Làm sao có thể trúng được cơ chứ"
"Choang..choang..choang.." Ba tiếng thanh thúy vang lên làm thiến niên tóc đen điếng người. Anh dụi mắt thiếu điều rớt ra hai con ngươi đen tuyền.
-Rất tốt. –Vương Tước vỗ tay ba cái, khóe môi chậm rãi nhếch lên, bày ra nụ cười mê hoặc chúng sinh.
Về phần Ngân Trần, nghe được lời cảm thán của Gilgamesh, gương mặt xinh đẹp của cậu liền rạng rỡ lên một chút, hai má bất giác ửng đỏ. Cậu hạ cung xuống, hơi đắc ý nhìn Glanz, đi đến chỗ anh chìa cung ra. Đối với Glanz bây giờ, rõ ràng đây là hành động khiêu khích cực đại. Anh hậm hực cầm lấy cây cung, trong tay cũng hiện ra ba mũi tên bằng băng. Glanz bước đến vị trí chuẩn bị, khi đi qua Ngân Trần còn không quên nhéo má cậu một cái: -Cậu hãy chống mắt lên mà nhìn tôi đây này....
Mũi tên thứ nhất bắn ra cách mục tiêu đến cả thước, Ngân Trần đang ôm bên má bị nhéo đau cũng không nhịn được đưa tay lên che miệng cười, chọc Glanz tức đến toát mồ hôi lạnh.
-Lại.
Vì căng thẳng, cơ bắp của Glanz cứng còng nổi lên cuồn cuộn, nhìn qua đẹp như một bức điêu khắc. Mái tóc đen bị mồ hôi làm cho bết lại áp sát vào sườn mặt tinh xảo, biểu lộ của anh cũng nghiêm túc hiếm thấy.
"Vút"
Lại một mũi tên lao đi nhưng không có lấy một âm thanh đáp trả, Glanz sững sờ, suýt nữa làm rơi cả mũi tên còn lại. -Không thể nào.
-Một lần nữa. –Anh vẫn không từ bỏ, giương cung lần thứ ba. Vì đứng gần nhất, Ngân Trần thậm chí có thể thấy được gân xanh đã nổi lên trên trán Glanz, cậu ái ngại nhìn anh rồi lại nhìn về phía các phiến băng, âm thầm cầu nguyện.
"Choang"
Cuối cùng, ở lần thử thứ mười ba, Glanz cũng đã nhắm trúng mục tiêu. Phiến băng bị bắn vỡ nằm la liệt trên mặt cỏ là bằng chứng cho thành công của anh. Ngân Trần thở phào nhẹ nhõm còn Đông Hách khó tin nhìn chăm chăm vào những vụn băng, thỉnh thoảng còn dụi mắt mấy cái.
-Đó, thấy chưa, đệ cũng làm được nhé. –Glanz đắc ý, hàng lông mày lưỡi đao hơi nhếch lên.
-Ngươi đã làm được, không có nghĩa là làm tốt. –Gilgamesh đánh gãy câu nói của Glanz, ưu nhã phất phất tay, những mục tiêu trước mắt bọn họ đột nhiên tăng tốc độ di chuyển lên đến gấp bội, nhìn qua muốn lóa cả mắt. –Trong thực tế, hồn thú có thể di động với tốc độ cao hơn thế này cả trăm lần, đơn cử là loài Cáo Điện cư trú nơi Hành Lang Vực Thẳm, chưa nói đến chúng còn có thể đi thành bầy đàn. Ngươi phát động hồn lực đến lần thứ mười ba mới đánh trúng một con, thử hỏi cơ hội thắng là bao nhiêu?
-Ta đã biết sai thưa Vương Tước- Glanz cúi đầu thật thấp, vừa mới cao hứng chưa đầy hai giây đã bị quăng ngay một chậu nước lạnh. Vương Tước thở dài một cái, chân mày đang chau lại dần giãn ra.
-Glanz, ngươi có thiên phú bẩm sinh là tốc độ, cái đó không cần phải bàn cãi. Nhưng trong chiến đấu, ỷ thế tốc độ không thể giúp ngươi chiến đấu lâu dài. Độ chính xác của công kích là điều cực kì quan trọng, bởi người thắng cuộc là những kẻ không phải bỏ ra quá nhiều sức lực nhưng vẫn thu được kết quả tương đương, giống như khi bắt cá, quăng một mẻ lưới so với kiên nhẫn câu từng con thì hiệu suất thành công cao hơn nhiều. Đối với những bài luyện tập độ chính xác, ngươi càng không được chủ quan, bởi vì sau này khi đột phá mạch hồn, đối với việc sử dụng cùng lúc nhiều nguyên tố sẽ cực kì hữu ích. Ta biết năng lực phán đoán của ngươi rất tốt, với nguyên tố đất thực sự có năng khiếu, nếu cố gắng phát huy điều này trên mọi phương diện và chăm chỉ luyện tập với các nguyên tố khác, ngươi nhất định sẽ đạt nhiều tiến bộ.
Ba Sứ đồ trầm mặc nghe lời dạy bảo của Vương Tước, trong lòng tự nhiên mở mang ra được nhiều điều, sự ngưỡng mộ với Gilgamesh ngày một tăng cao. Glanz vỗ vai Ngân Trần:
-Ngân Trần, sau này có thể giúp tôi luyện tập khoản này được không?
-Không- Ngân Trần nhếch mép, dứt khoát dập tắt ý định của Glanz.
-Tại sao lại không? Tôi đưa cậu đi ăn bánh rán.
-Cậu vừa rồi nhéo má tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu. Đừng hòng lấy bánh rán ra dụ, tôi không phải heo, chưa nói hôm trước cậu còn chê tôi béo...-Thiếu niên vừa nói lại có chút ủy khuất.
Glanz giật giật khóe môi, thoáng chốc trên mặt không biết là biểu cảm gì, Đông Hách ngồi một bên nín cười suýt tắc thở. Thời gian như đông cứng lại trong một khoảnh khắc.
Ngân Trần đưa mắt, thấy được ánh mắt của Vương Tước, trong lòng cố gắng nén đau thương quay sang Glanz, nặn ra vài chữ:
-Nhưng mà....nể tình huynh đệ, tôi..sẽ mở lòng giúp cậu. Đừng có mà tranh thủ bắt nạt tôi.
Glanz nghe được mấy chữ này vui đến mức suýt nhảy chồm lên ôm lấy Ngân Trần, anh nắm lấy vai cậu lắc lắc, tưởng như sắp rơi cả não ra ngoài: -Cảm ơn cậu. Vị huynh đệ hào phóng này, tôi sẽ dẫn cậu đi ăn bánh.
-Đã nói là tôi không phải heo...
Gilgamesh đứng dậy khỏi ghế, gương mặt tươi cười khiến cho ánh hào quang chói mắt từ dung nhan hoàn mỹ của ngài trở nên thật nhu hòa -Các ngươi đếm đi đếm lại cũng chỉ có ba người, còn đi với nhau một quãng đường dài, người này phải bù trừ cho người kia mà cùng nhau tiến bộ, có như thế mới xứng đáng là Sứ đồ Cấp Một.
Nụ cười hiện lên trong ánh mắt của ba người. Ngân Trần, Đông Hách và Glanz nhìn nhau rồi lại nhìn Vương Tước, khẽ gật đầu. Đông Hách từ dưới đất đứng dậy, vặn vặn khớp tay:
-Luyện tập tiếp thôi nào.
[Đảo nhỏ phía Nam quần đảo Vụ Ẩn, Thủy Nguyên Aslan]
Rừng cây rậm rạp vang lên tiếng sột soạt không ngừng, chim chóc đậu trên những tán cây bị động vỗ cánh bay vút lên tầng không. Những thân cổ thụ xù xì bị uốn cong cọ vào nhau, rớt ra không ít những chiếc lá úa màu. Bóng hoàng hôn trên nền đất khắc họa rõ nét hai bóng đen, một lớn một nhỏ đang di chuyển với tốc độ cực nhanh rượt đuổi nhau.
Thiếu niên tóc đen chạy dưới đất, bằng đôi chân dài của mình đạp lên mặt cỏ mềm mại, lao vun vút về phía trước. Khi gặp những cành khô hay rễ cây chắn đường, anh dùng sức bật lên lộn một vòng, bằng một đường parabol đẹp mắt vượt qua chướng ngại vật, ngày một tăng tốc. Vạt áo màu đen bị gió hất lại phía sau giống như một đôi cánh màu đen, nhìn qua thập phần hùng tráng. Thiếu niên bày ra nụ cười bất hảo trên gương mặt tuấn lãng, làn da dưới ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều tàn như có nước, trơn bóng láng mịn lại hết sức khỏe khoắn. Anh chốc chốc lại ngoái lại nhìn về những tán cây sau lưng, ánh mắt lộ ra vào tia gian xảo.
Từ trong những lớp lá ken dày, cái bóng trắng nhỏ bé di chuyện như một u linh, lợi dụng sức bật của cành cây mà nâng bản thân mình về phía trước, thân thủ lanh lẹ như một con sóc bày ra những tư thế đẹp mắt. Tổng thể mang đến cảm giác như một chú bồ câu trắng muốt tung cánh trong không trung. Những lọn tóc bạc của cậu rối loạn thành một đoàn nhưng lại làm tăng thêm mấy phần phiêu dật. Tầng mồ hôi mịn trên gương mặt tinh xảo như băng tuyết đẽo tạc, hai má hồng hào cùng nhịp thở gấp gáp cho thấy thiếu niên đã thấm mệt. Cậu miễn cưỡng duy trì tốc độ đuổi theo đối phương, thấy người kia đột ngột tăng tốc cũng cắn răng đẩy bản thân đến giới hạn.
Thiếu niên tóc bạc âm thầm vận dụng hồn lực, trên tay hiện ra vài mạch hồn vàng óng. Tức khắc, bên dưới gót chân của người kia nổi lên những chông băng li ti, sinh trưởng như nấm gắt gao bám sát anh. Thiếu niên tóc đen có vẻ như không bị việc này làm ảnh hưởng, còn hướng về người kia hét lên.
-Ngân Trần, cậu chậm quá đấy.
Thiếu niên tóc bạc từ từ hạ độ cao, nhanh chóng bám sát đối phương. Cậu hi vọng những chông băng mình tạo ra có thể kiềm chân được người kia nhưng anh ta quá nhanh, hơn nữa còn cố tình chạy theo đừng ziczac, bản thân cậu không thể di dời lực chú ý đi được nên đành thu lại chông băng. Qua một khúc cua, tán lá chen dày cản trở tầm nhìn, anh ta qua một khắc liền vô ảnh vô tung. Ngân Trần nhảy xuống đất, điều chỉnh lại nhịp thở, nhắm mắt cảm nhận hồn lực. Trận gió khẽ mớn trớn làn da mịn màng trắng nõn của cậu, thật nhanh đã giúp cho cậu lấy lại chút sức lực.
-Chết tiệt, không cảm nhận được chút gì hết. Glanz, cậu biến đi đâu rồi?
Hàng mi lá liễu chợt rung rinh rồi mở ra, trong đồng tử trong veo là một tia đề phòng. Ngân Trần nhìn quanh quất, vận dụng các giác quan để cảm nhận nhưng vẫn không thấy gì cả.
-Mới qua một tháng mà năng lực ẩn thân của cậu ta đã đạt đến mức này, thật đáng sợ- Thiếu nên cắn răng, sử dụng phòng tuyến cuối cùng của mình. –Cậu ta và mình có liên kết mạch hồn, nhất định phải cảm giác được gì đó.
Ngân Trần lại nhắm mắt lại, cố gắng tĩnh tâm...Và quả nhiên cậu đã cảm nhận được...
"a"
Ngân Trần bị đột kích từ phía sau, một lực đạo mạnh mẽ chế trụ lấy thân thể cậu, bằng chiêu thức tinh vi đè cậu xuống nền cỏ mềm mại, hai tay bị bắt lấy ghim chặt trên đỉnh đầu. Thiếu niên mở mắt ra, đồng tử liền phản chiếu gương mặt vô cùng quan thuộc. Gương mặt ấy ở bên trên được ánh nắng soi rọi như tỏa ra hào quang lấp lánh, sống mũi, bờ môi, ánh mắt đều tản ra hơi thở nam tính lại có chút bướng bỉnh như hài tử, không khỏi khiến người khác phải si mê. Ngân Trần ngẩn người, hai má hồng như trái đào, đôi môi hơi hé ra:
-Glanz....
Glanz trông thấy khuôn mặt sắp bốc cháy đến nơi của Ngân Trần, tưởng cậu bị làm sao liền thả lỏng lực đạo trên tay: -Này, không sao chứ?
Qua một khắc, thiếu niên tóc bạc nhận ra đây là thời cơ tuyệt vời. Cậu vươn tay ra sau gáy đối phương giật mạnh, tư thế trong nháy mắt liền đổi. Bây giờ thì Glanz nằm dưới.
Ngân Trần ngồi trên người Glanz, nhanh chóng dâng lên vài chông băng xung quanh anh, mỉm cười đắc thắng:
-Tôi thắng rồi.
Đối phương chả có vẻ gì ngạc nhiên, còn ung dung kê một tay dưới đầu, đồng tử đen huyền nhìn chăm chăm vào cậu, biểu cảm có vài phần xấu xa. Ngân Trần lúc này mới nhận ra tư thế này ái muội như thế nào, vội vàng định trèo xuống, thế nhưng bờ eo thanh mảnh đã bị cánh tay cường tráng bắt lấy, không thể nhục nhích. Bao nhiêu máu dồn hết cả lên mặt.
-Cậu bỏ ra đi.
-Ngân Trần này, tôi mới phát hiện ra là mỗi lần tiếp xúc với tôi, cậu đều đỏ mặt như thiếu nữ ấy. –Glanz cười gian xảo, một bên lông mày nhếch lên.
Ngân Trần bên này ra sức đấm vào ngực Glanz, vũng vẫy: -Tôi không cần biết, mau bỏ tôi ra.
Thiên niên tóc đen bật cười ra tiếng, rút tay từ sau đầu ra hướng đến eo Ngân Trần cù lét cậu, miệng không ngừng trêu chọc: -Suốt ngày nhăn nhăn nhó nhó, cười lên một cái xem nào.
Bị cù như vậy làm sao cậu chịu nổi? Ngân Trần tức đến đỏ hết cả mặt mà vẫn không kiềm chế được phản xạ tự nhiên của cơ thể mà bật cười ra tiếng. Những ngón tay thon dài của Glanz chu du trên vùng bụng mềm mại của Ngân Trần, nhắm đến những vị trí trọng yếu mà nhu niết, chẳng mấy chốc đã khiến cậu nhũn cả người ngã sang bên cạnh. Qua hơi thở đứt quãng, Glanz có thể mơ hồ nghe rõ được vài chữ: Tô..i s..ẽ giết cậ..u thậ..t đấy Glanz, ma..u mau.. buông
Sau một hồi, Ngân Trần tê dại cả người, khóe mắt không tự chủ được ươn ướt, cả người vô lực nằm trên cỏ. Còn cái căn nguyên của sự việc thì nhàn nhã chống tay, chăm chú nhìn cậu rồi buông một câu:
-Cậu thú vị thật đấy.
Anh nói xong liền nằm phịch xuống bên cạnh, gối đầu lên hai tay. Mặt trời bắt đầu đi xuống, qua vòm lá có thể thấy được một khoảng trời màu đỏ. Ngân Trần miên cưỡng xoay người sang, ngắm gương mặt nhìn nghiêng của người kia, không khỏi chậm mất một nhịp thở. "Trừ bỏ phần đáng ghét ra thì cậu ta cũng đẹp trai đó chứ" Nghĩ xong liền tự cấu mình một cái cho ý nghĩ bay biến đi.
-Glanz này, cuộc sống trước kia của cậu thế nào?
Glanz đang tập trung ngắm bầu trời, bị câu hỏi này của Ngân Trần làm dời lực chú ý. Qua một lúc anh mới quay mặt sang trả lời:
-Có những cái muốn nhớ, có những cái muốn quên. Giờ thì đó đã trở thành đoạn kí ức được cất ở một nơi bí mật trong tim, là một trong những hồi ức đẹp tôi sẽ lưu giữ ở trong lòng. –Anh cười, nụ cười đẹp nhất mà Ngân Trần từng biết tới. Gương mặt nhìn nghiêng được ánh nắng yếu ớt chiếu lên hoàn mỹ như gương mặt của thiên sứ. Cảnh tượng này trong nháy mắt in hằn trong trí nhớ của Ngân Trần, vĩnh viễn không thể xóa nhòa...
-Từ lúc trở thành sứ đồ Địa Micheal, tôi đã dần chấp nhận cuộc sống này và không muốn nghĩ tới quãng thời gian đó nữa. Trên đời có mấy ai được sống hai lần chứ, có được thực tại thì đừng nên quá đắm chìm vào quá khứ hay tương lai, nếu không sẽ mất đi tất cả. Tôi luôn nói với bản thân luôn phải cố gắng thật nhiều, không nghĩ về quá khứ kia nữa, không phải vì Vương Tước hay tước vị mà là vì chính tôi. Cậu có thể cho rằng đó là ích kỷ nhưng tôi nghĩ đó là công bằng. Chúng ta phải công bằng với chính bản thân mình, bởi thế giới này vốn đã đầy rẫy những bất công rồi.
Ngân Trần hơi sững sờ, cậu chớp mắt một cái, giống như muốn nhìn kĩ xem người trước mặt có phải Glanz mà mình biết hay không. Cậu chưa kịp phản ứng đã bị Glanz hỏi: -Cậu có biết thực ra trở thành Sứ đồ Cấp Một cũng là một bất hạnh không?
Ngân Trần lắc đầu.
Glanz thở dài một cái, nói tiếp: -Theo lẽ thường, mỗi một Vương Tước chỉ có một Sứ đồ, người đó sau này sẽ kế nhiệm Vương Tước, trở thành Vương Tước đời tiếp theo. Nhưng Vương Tước Cấp Một lại có những ba Sứ đồ, mà vị trí ấy thì vĩnh viễn chỉ có một...
-Những người còn lại sẽ đi đâu? –Ngân Trần tròn mắt.
-CHẾT. –Một chữ thoát ra khỏi miệng, giống như một tia sét giữa trời quang. Ngân Trần bất giác nắm chặt cọng cỏ dưới tay, đồng tử căng chặt.
-Khi họ chết, ba mạch hồn sẽ cùng lúc dung nhập vào cơ thể của Vương Tước kế nhiệm, hình thành mạch hồn hoàn chỉnh. Vương Tước Cấp Một khi ấy sẽ trở nên mạnh mẽ hơn gấp bội, đi lên đỉnh cao của hồn thuật ngự trị chúng sinh....Trong chúng ta, tôi, cậu và Đông Hách, bất luận thế nào cũng chỉ có một người có thể sống sót.
Không khí bỗng trở nên nặng trịch, chỉ có thể nghe trong không gian tiếng gió cuốn lá soàn soạt, lòng người tự nhiên mà dâng lên cảm giác bí bức khó chịu. Glanz là người mở lời trước:
-Cậu thấy đấy, thế giới hồn thuật quá sức khốc liệt. Để có thể đứng trên vạn người, bắt buộc phải hy sinh cái gì đó. –Anh thở hắt ra –Trên thực tế, bản chất của chúng ta khác con người, bọn họ nếu ở trong hoàn cảnh như vậy thậm chí sẽ sẵn sàng hủy hoại những người có quan hệ huyết thống, một mình tranh đoạt thiên hạ. Bất quá chúng ta không thể, vì có liên kết mạch hồn. Tôi có muốn làm hại cậu cũng không được, bởi vì mối liên hệ của chúng ta còn trên cả tình thân. Tôi chỉ có thể dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ cậu, khiến cho cậu được an toàn... ngay từ khi được ban ấn, định mệnh đã buộc chúng ta lại với nhau rồi.
-Glanz..._khóe mắt Ngân Trần tự nhiên ươn ướt, cậu đưa tay dụi mắt. – Sau này ai sẽ làm Vương Tước kế nhiệm không quan trọng, tôi chỉ muốn chúng ta mãi như thế này...
Glanz xoay người, vươn tay kéo Ngân Trần dựa sát vào mình. Gương mặt của cậu chôn trong bờ vai anh, dụi dụi mấy cái. Bằng thanh âm khàn khàn đặc trưng, Glanz mắng Ngân Trần: -Đừng có mít ướt như thế, cậu là đàn ông cơ mà. Cậu mà còn yếu đuối như thế là tôi lại bắt nạt cậu đấy.
Ngân Trần giương đôi mắt ướt át nhìn anh, đánh một quyền lên lồng ngực rộng lớn: -Đừng nghĩ tôi dễ bắt nạt.
Glanz bắt lấy bím tóc nhỏ của đối phương nghịch nghịch, lớn tiếng châm chọc:
-Phải rồi, Đại thiên sứ Lucifer là mạnh nhất, dũng cảm nhất, sẽ không cần một người như tôi bảo hộ...tôi sẽ ôm cái bí mật cậu ta hay khóc nhè, tính tình dỗi vặt như con gái, bụng lại còn có mỡ xuống hoàng tuyền, để sau này cậu ta trở thành Vương Tước rồi sẽ không mất mặt.
-Glanz chuyện này không thể đùa.. –Thiếu niên tóc bạc bắt lấy cổ tay anh, dùng sức lắc đầu. Glanz mỉm cười, gương mặt tuấn tú thoáng một chút bi thương. Trong lòng anh vang lên một câu nói mà suốt đời này anh cũng không bao giờ để Ngân Trần biết "So với việc để cậu phải đi đến nơi lạnh lẽo cô độc đó, thà để tôi đi còn hơn..."
Glanz buông bím tóc của Ngân Trần, chống tay ngồi dậy, chìa tay ra: -Dậy đi nào, mặt trời cũng sắp lặn rồi. Hay là muốn tôi phải bế cậu như công chúa đi về đây?
Mặt thiếu niên lại ửng hồng như cà chua chín, cậu vọt dậy với tốc độ ánh sáng. –Để được bế tôi phải tu chín kiếp đấy Glanz ạ -Nói xong liền lè lưỡi thách thức.
-Phải rồi, chẳng ai trên thế gian này làm được, vì họ đâu rảnh bế một con heo. –Glanz bật cười lớn, âm thanh vang vọng làm Ngân Trần thật muốn kiếm một cái lỗ nào để chui xuống.
-Lại chê tôi béo, Glanz, lần này tôi không thể không cho cậu một bài học.
-Giỏi thì bắt được tôi đã...
Chưa nói hết câu, Glanz đã phóng vụt đi. Ngân Trần tức đến đỏ mặt, tức tốc vận dụng hồn lực đuổi theo. –Cậu chết với tôi!!
Chút âm thanh còn vang vọng trong nắng chiều tắt lịm, bỏ lại đằng sau những chiếc lá rơi trên nền đất tối đen... Hai sứ đồ biến mất trong màn đêm, tựa như đã bước vào tương lai vô định.
[Hành lang vực thẳm, phía Tây Thủy Nguyên Aslan]
Tiếng quạ kêu khắc khoải truyền đến trong không gian tịch mịch, không khỏi làm người ta liên tưởng đến cái chết. Mùi máu tanh tưởi cùng mùi xác thối phát tán mạnh mẽ, khắp mọi địa phương đều la liệt xác chết không rõ hình thù, nằm rải rác trong Hành Lang Vực Thẳm.
Không sai, nơi này chính là địa ngục của địa ngục, là mồ chôn của hàng vạn hồn thú cùng nhà hồn thuật có tham vọng mù quáng. Hành Lang Vực Thẳm, cội nguồn của hồn vụ, nơi sản sinh ra những hồn thú kinh khủng nhất, bạo tàn nhất, nơi có dòng chảy hoàng kim tinh thuần mà tất cả các hồn thuật sư khao khát...
Lạnh lẽo. Dơ bẩn. Đó là hai từ người ta có thể sử dụng để hình dung Hành Lang Vực Thẳm. Không biết có bao nhiêu người và hồn thú đã bỏ xác lại nơi đây. Cứ đi ba bước là lại thấy một xác chết, máu thịt lẫn lộn, xương xẩu bốc mùi hôi thối, chỉ tưởng tượng thôi đã phát buồn nôn. Những mạch nước chảy trên mặt đất bị máu nhuộm thành màu đen sẫm đặc quánh, những khúc thịt trôi nổi lềnh phềnh trương phồng rữa nát, thỉnh thoảng lại có một khúc sọ trắng hếu lấp ló trên mặt nước, ghê tởm không thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Từ xa xa truyền đến tiếng quạ thê lương cùng tiếng rống đau đớn của hồn thú, dù có là người có thần kinh thép cũng phải rùng mình. Bất quá đối với Vương Tước hay Sứ đồ, bọn họ đều phải trải qua luyện tập ở nơi này, dù có kinh tởm đến nhường nào cũng vẫn cố gắng mà nuốt xuống, cắn răng chịu đựng.
Tất Lạp đã quá quen với cảnh tượng nơi Hành Lang Vực Thẳm, hắn còn rất thông thuộc đường đi nước bước ở đây. Trong không gian tịch mich chỉ có mình hắn di chuyển, bằng tốc độ thần sầu của mình, hắn nhanh chóng đi được một quãng đường dài, nhưng vì để tránh những xác chết nằm la liệt mà tốc độ càng ngày càng giảm. Đi vào sâu cảnh tượng càng hãi hùng, bầu trời trên đầu vì thê lương mà cũng không có lấy một vì sao, cây cối ngày một thưa thớt. Tất Lạp thậm chí còn suýt nữa bị một cái sọ nhung nhúc dòi bọ trên cành cây rớt trúng, cảm giác cực kì không thoải mái.
Đáng lẽ ra hắn có thể chế tạo quân cờ đi qua cái nơi quái quỉ này, nhưng để tiết kiệm hồn lực hắn đành tự mình đi vào. Bên trong còn không biết có bao nhiêu hồn thú hung bạo, hồn lực vượt cả Vương Tước hay Sứ đồ đang nằm im chờ đợi những kẻ xâm phạm lãnh địa của chúng để kết liễu họ chỉ trong vòng một nốt nhạc. Vì cảnh giác cao độ, gương mặt tinh xảo của Tất Lạp có vài tia nhăn nhó khó chịu, hắn âm thầm cầu mong vượt qua cái nơi ghê tởm này thật mau để được hít không khí trong lành. Ở chỗ này, chỉ cần hít vào một cái là một luồng không khí tanh tưởi xộc thẳng vào buồng phổi, người không quen sẵn sàng dừng ngay tại chỗ nôn mửa.
Tất Lạp vượt qua một cây đại thụ, đột nhiên nhận ra một bóng hình quen thuộc...
Ở nơi xa, một người trong chiếc trường bào đen đang nửa ngồi nửa quỳ bên cái xác của một con sói ba đầu, với tay đến hồn ấn sau tai của nó. Tất Lạp nuốt khan. Kẻ kia xem chừng vừa mới hạ được con sói, thân mình tẩm đẫm máu tươi nóng hổi, nhìn qua không khỏi làm hắn gai gáy. Về phần cái xác, tứ chi của con quái bị bẻ gãy hoàn toàn, một chân còn bị kéo rời, quăng mở một góc; hai trong ba cái đầu bị chặt đứt, nằm la liệt mỗi nơi một chiếc, cái đầu còn lại còn thoi thóp, máu cùng nhớt dãi từ cái mõm bị biến dạng tràn ra ướt một mảng đất đen.
"Hắn ra tay quá tàn nhẫn" Tất Lạp rợn người, nhìn thấy kẻ kia quay ra nhìn mình, đồng tử bỗng chốc căng chặt. Gã đang cười, nụ cười cổ quái quen thuộc...Bàn tay dính máu chạm vào hồn ấn của con thú hiện lên màu sắc vàng óng đặc trưng của mạch hồn, mỗi một tia hồn lực được tiếp vào gã lại càng tươi tỉnh, nụ cười mỗi lúc một trở nên man rợ. Trong màn đêm, nhờ có ánh trăng lạnh lẽo, một nửa gương mặt của gã lộ ra, làm người ta liên tưởng đến gương mặt của thần chết. Đó là U Minh, Vương Tước Giết Chóc.
Gã đưa tay về phía Tất Lạp, tiếng cười khàn khàn trong bóng đêm thập phần đáng sợ. Tất Lạp xoay người nhanh chóng bỏ đi. Hắn không muốn đối mặt với U Minh, cảnh tượng này khiến cho người thanh cao như hắn phát buồn nôn. Hắn ghê tởm U Minh cùng sự lãnh khốc và thâm độc của gã. Hơn nữa, hai người còn có một món nợ máu cần phải đòi...
Chuyện của ai người ấy làm, để sống ở thế giới khốc liệt này chuyện gì không nên biết thì không cần chen chân vào, đó là quan niệm của Tất Lạp. Hắn nhắm mắt coi như không hề liên lụy, cũng chẳng biết đến cái đêm kinh hoàng ở Hành Lang Vực Thẳm. Hắn không muốn sự thanh cao của mình bị vấy bẩn....
[Tòa Hành Cung, Đảo Vụ Ẩn, Phía Tây Thủy Nguyên Aslan]
Ngân Trần đọc sách tới khuya, mệt mỏi chống đỡ cơn buồn ngủ, cánh tay chống cằm bất giác thả lỏng khiến cho cái trán suýt nữa đập xuống bàn. Cậu đưa tay xoa xoa mi tâm, chân mày nhíu chặt liền từ từ giãn ra.
Bỗng nhiên, vai cậu trở nên nằng nặng, hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc từ từ bao lấy cậu, khiến tâm tình cậu trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
-Vương Tước.
Gần đây, Ngân Trần phát hiện ra một điều. Mỗi khi chỉ có hai người, Vương Tước rất thích tì cằm lên vai cậu. Việc này có hơi trẻ con nhưng Ngân Trần không thấy phiền hà, ngược lại còn có chút tham luyến cảm giác khi Gilgamesh lười biếng tựa mặt lên bả vai mình. Được tiếp xúc thân cận với Vương Tước như vậy, Ngân Trần cảm thấy thật ấm áp. Hằng ngày Ngài phải xử lí nhiều công chuyện, đôi khi rất mệt mỏi, được trở thành bờ vai để Vương Tước dựa vào là điều cậu rất vinh hạnh. Ngân Trần quay sang nhìn khuôn mặt đẹp trai động lòng người chỉ cách mình vài li, mỉm cười nhu hòa. –Ngài chưa đi nghỉ sao?
-Ta phải hỏi ngươi câu đó mới đúng chứ? –Ánh mắt của Gilgamesh rời từ quyển sách đến đôi mắt trong veo của Ngân Trần, sườn mặt tự động dịch chuyển, suýt đem hai chóp mũi dán vào nhau.
"A" Ngân Trần đỏ mặt, vội vàng quay mặt đi. Ở khoảng cách gần như thế, những đường nét tinh xảo mê người của Vương Tước trở nên rất rõ ràng, ánh mắt có vài tia lười biếng cùng nụ cười như có như không vạn phần câu dẫn. Hơi thở nam tính phả vào da mặt âm ấm khiến tim Ngân Trần đập nhanh đến mức sắp rơi ra ngoài. Cậu nhận ra biểu lộ của mình có phần không tự nhiên, vội vàng chống chế.
-Ta muốn tranh thủ đọc nốt quyển sách này để ngày mai thực hành. Chỉ còn vài trang nữa thôi, ta đọc xong sẽ đi ngủ.
Gilgamesh nhíu mày. Ngài phất tay một cái, cuốn sách dày cộp liền khép lại, bay một mạch lên giá.
-Không cần cố quá. Mau nghỉ sớm đi.
-Vương Tước...-Ngân Trần đau lòng nhìn theo cuốn sách, chậm rãi đứng dậy. –Nhưng mà ta thực sự chưa muốn ngủ.
-Vậy thì nói chuyện với ta.
Vương Tước mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy eo Ngân Trần nhấc bổng cậu đặt lên bàn. Bây giờ thì tầm mắt của cậu đã ngang với tầm mắt của Gilgamesh, nói chuyện sẽ không bị mỏi cổ. Hai má Ngân Trần lại đỏ lên. Vương Tước của cậu đúng là rất hiểu cậu.
-Ngày mai ta sẽ đưa Glanz đến Đồi Hồn lấy hồn khí. Ngươi có muốn đi cùng không?
-Có thể sao? –Ngân Trần tròn mắt.
-Ngươi có thể vào Đồi Hồn nhưng không phải bây giờ, chỉ cần đứng ở ngoài là được rồi. Cửa ra của Đồi Hồn là Hành Lang Vực Thẳm, đó là nơi ta muốn dẫn ngươi đến. Nhưng nếu ngươi không muốn đi thì thôi.
Ngân Trần nắm lấy vạt áo Vương Tước, dùng ánh mắt tha thiết nhìn Ngài. Cậu biết Hành Lang Vực Thẳm là một nơi đáng sợ. nhưng đó cũng là cơ hội duy nhất có thể trực tiếp chứng kiến những hồn thú cấp bậc thượng thừa, tuyệt đối không thể bỏ lỡ, hơn nữa cậu đi cùng Vương Tước thì cón có gì phải sợ chứ. Ngân Trần nhất định không từ chối.
-Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát đến Đồi Hồn.
-Vương Tước, hồn khí của Glanz là gì vậy? Ta cũng sẽ có được hồn khí phải không?
Gilgamesh hơi bất ngờ vì câu hỏi này, ngài vuốt lại mấy lọn tóc bên sườn mặt của cậu, ôn tồn nói: -Huyền Thiết Đao, lực công kích rất mạnh, cực kì phù hợp với các nhà hồn thuật có thiên phú về cận chiến như Glanz... Còn về phần ngươi, bây giờ ta chưa thể nói cho ngươi biết, nhưng cũng sớm thôi. Cái ngươi cần lo là bản thân ngươi sẽ phải tự mình đi vào Đồi Hồn lấy hồn khí, bản thân ta đã có hồn khí cho riêng mình, không thể đi vào đó.
-Ta biết mà, không biết có thứ gì đang chờ đợi ta trong Đồi Hồn nhưng ta cũng không thấy run sợ. Dù được chỉ định lấy món hồn khí gì ta cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.
Không gian rộng lớn im lìm của buổi đêm khiến cho tiếng thở dài của Gilgamesh trở nên thật rõ ràng. Ánh lửa bập bùng hắt lên gương mặt Ngài thành những bóng mờ vũ động. -Ngươi sẽ lấy được món hồn khí hợp với mình. –Nói rồi xoa đầu cậu, nụ cười lại rạng lên trên khuôn mặt.
Ngân Trần trèo xuống bàn, đẩy đẩy Vương Tước: Hôm nay Ngài đã vất vả rồi, ngày mai còn một chặng đường dài, nhất định phải đi nghỉ từ bây giờ.
Gilgamesh bật cười lớn vì sự đáng yêu của Ngân Trần, để mặc cho cậu kéo tay mình về phòng.
Ngọn lửa trong thư phòng vì tác động hồn lực của Gilgamesh liền tản đi, lớp tro xám xịt ánh lên vài tia sáng nhưng thật nhanh đã đi xuống. Bóng tối lại một lần nữa ngự trị...
Ta còn tưởng rằng bản thân mình đến muộn, cậu ta đã chết rồi...
Thiếu niên rốt cuộc vẫn còn thở, lòng ta như vừa mất đi cả tấn đá đè nặng.
Có thể sống sót qua trận tai kiếp, cậu ta nhất định phải là một thiếu niên đặc biệt.
Nhìn gương mặt say ngủ đầy khí khái của cậu ta, ta chợt nhớ đến một hình bóng quen thuộc... Một gương mặt ta đã quen biết từ rất lâu rồi...
Năm tháng tìm kiếm...Dốc tâm truy lùng...rốt cuộc lại gặp được một người giống như vậy, là ông trời trêu ngươi ta sao?
Ta chợt cảm giác được một cảm xúc không rõ là gì dâng lên trong lòng.. Kỳ Linh là Kỳ Linh..Người đó là người đó..Rốt cuộc vẫn là không giống nhau.
Bất quá ta vẫn không thể đối xử với cậu ta như Vương Tước đã làm với ta, bởi vì...cậu ta quả thực quá giống người đó, quá sức ồn ào.
Thành thực mà nói ta cũng hơi bất công với Kỳ Linh, nhưng mỗi lời nói, mỗi một cử chỉ của cậu ta đều tựa như những cú công kích cường đại lên lớp mặt nạ vô cảm mà ta đã mang suốt bốn năm trời.
Vở kịch hoàn mỹ ta đang diễn, sân khấu cô độc lạnh lẽo ta đang bước đi.. từng bước nứt vỡ vì sự xuất hiện của Kỳ Linh.
Thiếu niên này rốt cuộc là ai? Tại sao cậu ta lại xuất hiện?
Cuộc đời ta cho đến cùng đang đuổi theo thứ gì..
Hay vốn dĩ thế gian này đã là một bàn cờ mà mỗi người chúng ta đều bước không nổi ra khỏi nước đi của định mệnh?
Cứ thế...thiếu niên từng bước bước vào cuộc sống của ta..làm đảo lộn tất cả..
[Hồn Vụ Đảo, Phía Tây Thủy Nguyên Aslan]
-Đứng thẳng lưng lên, nhắm cho trúng mục tiêu rồi mới phát động công kích
Gilgamesh nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ đàn hương, một tay chống lên thành ghế, mắt hướng về phía các Sứ đồ đang luyện tập, thỉnh thoảng lại lên tiếng nhắc nhở.
Glanz sau vài lần tấn công thất bại bực dọc xoay người về phía Gilgamesh, biểu lộ trên mặt như bánh bao nhúng nước:
-Vương Tước, ngài khó tính quá à. Lần này là lần thứ mười rồi đó.
-Hồ đồ. Mười lần mà không trúng lấy một, còn dám quay sang trách Vương Tước. Đệ không tự xem lại mình đi? Ngân Trần trúng luôn từ lần đầu tiên rồi kìa - Đông Hách đang ngồi nghỉ trên cỏ cất tiếng mắng đệ đệ bướng bỉnh nhà mình. Làn gió hiu hiu thổi bay những lọn tóc mai màu xanh nước biển, dáng vẻ của anh lúc này thập phần phiêu đãng, tựa như một thiên thần tuyết sạch sẽ tinh khôi.
Glanz không phục phẩy phẩy tay -Ăn may..là ăn may đó! Đệ chẳng qua chỉ là thiếu may mắn một chút, huynh không thể vì vậy mà quy chụp được.
-Thứ nhất là tư thế của cậu không đúng chút nào hết, thứ hai là cậu không tính đến việc mục tiêu của cậu không bao giờ duy trì chuyển động đều. Nếu như nó đột ngột gia tốc hoặc thay đổi quỹ đạo thì tính toán của cậu trật lật. –Ngân Trần tập trung quan sát lần tấn công thất bại của Glanz, chậm rãi đưa ra kết luận. Để minh họa cho lời nói của mình, cậu đưa ra bàn tay trắng nõn vận dụng chút hồn lực. Trong không khí lập tức hiện ra những tinh thể băng sáu cạnh, chúng sinh trưởng như kí sinh trùng, từng lớp từng lớp bám vào nhau lúc nhúc, chẳng mấy chốc đã thành hình một cái cung trắng muốt và ba mũi tên băng tinh xảo. Ngân Trân cầm chắc cây cung, tay thuận nhấc lên kéo dây cung về đằng sau, động tác vô cùng dứt khoát. Những ngón tay thon dài ưu nhã kẹp lấy phần đuôi mũi tên, đôi mắt trong veo tập trung hướng đến những phiến băng chuyển động tịnh tiến cách đó bốn trăm thước. Phiến băng do Gilgamesh tạo ra vô cùng đặc biệt, giống như sinh vật sống có nhận thức, nhìn qua dễ lầm tưởng chúng đang dịch chuyển theo quy luật. Tuy nhiên, nếu quan sát kĩ, mỗi lần di động, chúng đều thay đổi đường đi một chút, ở khoảng cách trên ba trăm thước thì không dễ dàng nhận ra, thỉnh thoảng thậm chí còn tăng tốc đột ngột, vậy nên dù Glanz có tính toán chuẩn xác trong một thời điểm thì khi bắt đầu triệu tập công kích đã phát sinh sai số, thành ra Glanz có tấn công thêm vài chục lần thì vẫn không đánh trúng được phiến băng.
Ngân Trần hết sức lưu ý điểm này, tập trung quan sát. Trong một khoảnh khắc, lông mi xinh đẹp của cậu chợt rung động, cánh tay chớp thời cơ tăng thêm lực đạo. "Đến lúc rồi". Mũi tên được giải phóng lao vun vút trong không khí, âm thanh ma sát thành thục không có gây quá nhiều tiếng động. Ba mũi tên nối tiếp nhau vụt qua tầm mắt của Glanz, không khỏi khiến anh nhíu mày "Làm sao có thể trúng được cơ chứ"
"Choang..choang..choang.." Ba tiếng thanh thúy vang lên làm thiến niên tóc đen điếng người. Anh dụi mắt thiếu điều rớt ra hai con ngươi đen tuyền.
-Rất tốt. –Vương Tước vỗ tay ba cái, khóe môi chậm rãi nhếch lên, bày ra nụ cười mê hoặc chúng sinh.
Về phần Ngân Trần, nghe được lời cảm thán của Gilgamesh, gương mặt xinh đẹp của cậu liền rạng rỡ lên một chút, hai má bất giác ửng đỏ. Cậu hạ cung xuống, hơi đắc ý nhìn Glanz, đi đến chỗ anh chìa cung ra. Đối với Glanz bây giờ, rõ ràng đây là hành động khiêu khích cực đại. Anh hậm hực cầm lấy cây cung, trong tay cũng hiện ra ba mũi tên bằng băng. Glanz bước đến vị trí chuẩn bị, khi đi qua Ngân Trần còn không quên nhéo má cậu một cái: -Cậu hãy chống mắt lên mà nhìn tôi đây này....
Mũi tên thứ nhất bắn ra cách mục tiêu đến cả thước, Ngân Trần đang ôm bên má bị nhéo đau cũng không nhịn được đưa tay lên che miệng cười, chọc Glanz tức đến toát mồ hôi lạnh.
-Lại.
Vì căng thẳng, cơ bắp của Glanz cứng còng nổi lên cuồn cuộn, nhìn qua đẹp như một bức điêu khắc. Mái tóc đen bị mồ hôi làm cho bết lại áp sát vào sườn mặt tinh xảo, biểu lộ của anh cũng nghiêm túc hiếm thấy.
"Vút"
Lại một mũi tên lao đi nhưng không có lấy một âm thanh đáp trả, Glanz sững sờ, suýt nữa làm rơi cả mũi tên còn lại. -Không thể nào.
-Một lần nữa. –Anh vẫn không từ bỏ, giương cung lần thứ ba. Vì đứng gần nhất, Ngân Trần thậm chí có thể thấy được gân xanh đã nổi lên trên trán Glanz, cậu ái ngại nhìn anh rồi lại nhìn về phía các phiến băng, âm thầm cầu nguyện.
"Choang"
Cuối cùng, ở lần thử thứ mười ba, Glanz cũng đã nhắm trúng mục tiêu. Phiến băng bị bắn vỡ nằm la liệt trên mặt cỏ là bằng chứng cho thành công của anh. Ngân Trần thở phào nhẹ nhõm còn Đông Hách khó tin nhìn chăm chăm vào những vụn băng, thỉnh thoảng còn dụi mắt mấy cái.
-Đó, thấy chưa, đệ cũng làm được nhé. –Glanz đắc ý, hàng lông mày lưỡi đao hơi nhếch lên.
-Ngươi đã làm được, không có nghĩa là làm tốt. –Gilgamesh đánh gãy câu nói của Glanz, ưu nhã phất phất tay, những mục tiêu trước mắt bọn họ đột nhiên tăng tốc độ di chuyển lên đến gấp bội, nhìn qua muốn lóa cả mắt. –Trong thực tế, hồn thú có thể di động với tốc độ cao hơn thế này cả trăm lần, đơn cử là loài Cáo Điện cư trú nơi Hành Lang Vực Thẳm, chưa nói đến chúng còn có thể đi thành bầy đàn. Ngươi phát động hồn lực đến lần thứ mười ba mới đánh trúng một con, thử hỏi cơ hội thắng là bao nhiêu?
-Ta đã biết sai thưa Vương Tước- Glanz cúi đầu thật thấp, vừa mới cao hứng chưa đầy hai giây đã bị quăng ngay một chậu nước lạnh. Vương Tước thở dài một cái, chân mày đang chau lại dần giãn ra.
-Glanz, ngươi có thiên phú bẩm sinh là tốc độ, cái đó không cần phải bàn cãi. Nhưng trong chiến đấu, ỷ thế tốc độ không thể giúp ngươi chiến đấu lâu dài. Độ chính xác của công kích là điều cực kì quan trọng, bởi người thắng cuộc là những kẻ không phải bỏ ra quá nhiều sức lực nhưng vẫn thu được kết quả tương đương, giống như khi bắt cá, quăng một mẻ lưới so với kiên nhẫn câu từng con thì hiệu suất thành công cao hơn nhiều. Đối với những bài luyện tập độ chính xác, ngươi càng không được chủ quan, bởi vì sau này khi đột phá mạch hồn, đối với việc sử dụng cùng lúc nhiều nguyên tố sẽ cực kì hữu ích. Ta biết năng lực phán đoán của ngươi rất tốt, với nguyên tố đất thực sự có năng khiếu, nếu cố gắng phát huy điều này trên mọi phương diện và chăm chỉ luyện tập với các nguyên tố khác, ngươi nhất định sẽ đạt nhiều tiến bộ.
Ba Sứ đồ trầm mặc nghe lời dạy bảo của Vương Tước, trong lòng tự nhiên mở mang ra được nhiều điều, sự ngưỡng mộ với Gilgamesh ngày một tăng cao. Glanz vỗ vai Ngân Trần:
-Ngân Trần, sau này có thể giúp tôi luyện tập khoản này được không?
-Không- Ngân Trần nhếch mép, dứt khoát dập tắt ý định của Glanz.
-Tại sao lại không? Tôi đưa cậu đi ăn bánh rán.
-Cậu vừa rồi nhéo má tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu. Đừng hòng lấy bánh rán ra dụ, tôi không phải heo, chưa nói hôm trước cậu còn chê tôi béo...-Thiếu niên vừa nói lại có chút ủy khuất.
Glanz giật giật khóe môi, thoáng chốc trên mặt không biết là biểu cảm gì, Đông Hách ngồi một bên nín cười suýt tắc thở. Thời gian như đông cứng lại trong một khoảnh khắc.
Ngân Trần đưa mắt, thấy được ánh mắt của Vương Tước, trong lòng cố gắng nén đau thương quay sang Glanz, nặn ra vài chữ:
-Nhưng mà....nể tình huynh đệ, tôi..sẽ mở lòng giúp cậu. Đừng có mà tranh thủ bắt nạt tôi.
Glanz nghe được mấy chữ này vui đến mức suýt nhảy chồm lên ôm lấy Ngân Trần, anh nắm lấy vai cậu lắc lắc, tưởng như sắp rơi cả não ra ngoài: -Cảm ơn cậu. Vị huynh đệ hào phóng này, tôi sẽ dẫn cậu đi ăn bánh.
-Đã nói là tôi không phải heo...
Gilgamesh đứng dậy khỏi ghế, gương mặt tươi cười khiến cho ánh hào quang chói mắt từ dung nhan hoàn mỹ của ngài trở nên thật nhu hòa -Các ngươi đếm đi đếm lại cũng chỉ có ba người, còn đi với nhau một quãng đường dài, người này phải bù trừ cho người kia mà cùng nhau tiến bộ, có như thế mới xứng đáng là Sứ đồ Cấp Một.
Nụ cười hiện lên trong ánh mắt của ba người. Ngân Trần, Đông Hách và Glanz nhìn nhau rồi lại nhìn Vương Tước, khẽ gật đầu. Đông Hách từ dưới đất đứng dậy, vặn vặn khớp tay:
-Luyện tập tiếp thôi nào.
[Đảo nhỏ phía Nam quần đảo Vụ Ẩn, Thủy Nguyên Aslan]
Rừng cây rậm rạp vang lên tiếng sột soạt không ngừng, chim chóc đậu trên những tán cây bị động vỗ cánh bay vút lên tầng không. Những thân cổ thụ xù xì bị uốn cong cọ vào nhau, rớt ra không ít những chiếc lá úa màu. Bóng hoàng hôn trên nền đất khắc họa rõ nét hai bóng đen, một lớn một nhỏ đang di chuyển với tốc độ cực nhanh rượt đuổi nhau.
Thiếu niên tóc đen chạy dưới đất, bằng đôi chân dài của mình đạp lên mặt cỏ mềm mại, lao vun vút về phía trước. Khi gặp những cành khô hay rễ cây chắn đường, anh dùng sức bật lên lộn một vòng, bằng một đường parabol đẹp mắt vượt qua chướng ngại vật, ngày một tăng tốc. Vạt áo màu đen bị gió hất lại phía sau giống như một đôi cánh màu đen, nhìn qua thập phần hùng tráng. Thiếu niên bày ra nụ cười bất hảo trên gương mặt tuấn lãng, làn da dưới ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều tàn như có nước, trơn bóng láng mịn lại hết sức khỏe khoắn. Anh chốc chốc lại ngoái lại nhìn về những tán cây sau lưng, ánh mắt lộ ra vào tia gian xảo.
Từ trong những lớp lá ken dày, cái bóng trắng nhỏ bé di chuyện như một u linh, lợi dụng sức bật của cành cây mà nâng bản thân mình về phía trước, thân thủ lanh lẹ như một con sóc bày ra những tư thế đẹp mắt. Tổng thể mang đến cảm giác như một chú bồ câu trắng muốt tung cánh trong không trung. Những lọn tóc bạc của cậu rối loạn thành một đoàn nhưng lại làm tăng thêm mấy phần phiêu dật. Tầng mồ hôi mịn trên gương mặt tinh xảo như băng tuyết đẽo tạc, hai má hồng hào cùng nhịp thở gấp gáp cho thấy thiếu niên đã thấm mệt. Cậu miễn cưỡng duy trì tốc độ đuổi theo đối phương, thấy người kia đột ngột tăng tốc cũng cắn răng đẩy bản thân đến giới hạn.
Thiếu niên tóc bạc âm thầm vận dụng hồn lực, trên tay hiện ra vài mạch hồn vàng óng. Tức khắc, bên dưới gót chân của người kia nổi lên những chông băng li ti, sinh trưởng như nấm gắt gao bám sát anh. Thiếu niên tóc đen có vẻ như không bị việc này làm ảnh hưởng, còn hướng về người kia hét lên.
-Ngân Trần, cậu chậm quá đấy.
Thiếu niên tóc bạc từ từ hạ độ cao, nhanh chóng bám sát đối phương. Cậu hi vọng những chông băng mình tạo ra có thể kiềm chân được người kia nhưng anh ta quá nhanh, hơn nữa còn cố tình chạy theo đừng ziczac, bản thân cậu không thể di dời lực chú ý đi được nên đành thu lại chông băng. Qua một khúc cua, tán lá chen dày cản trở tầm nhìn, anh ta qua một khắc liền vô ảnh vô tung. Ngân Trần nhảy xuống đất, điều chỉnh lại nhịp thở, nhắm mắt cảm nhận hồn lực. Trận gió khẽ mớn trớn làn da mịn màng trắng nõn của cậu, thật nhanh đã giúp cho cậu lấy lại chút sức lực.
-Chết tiệt, không cảm nhận được chút gì hết. Glanz, cậu biến đi đâu rồi?
Hàng mi lá liễu chợt rung rinh rồi mở ra, trong đồng tử trong veo là một tia đề phòng. Ngân Trần nhìn quanh quất, vận dụng các giác quan để cảm nhận nhưng vẫn không thấy gì cả.
-Mới qua một tháng mà năng lực ẩn thân của cậu ta đã đạt đến mức này, thật đáng sợ- Thiếu nên cắn răng, sử dụng phòng tuyến cuối cùng của mình. –Cậu ta và mình có liên kết mạch hồn, nhất định phải cảm giác được gì đó.
Ngân Trần lại nhắm mắt lại, cố gắng tĩnh tâm...Và quả nhiên cậu đã cảm nhận được...
"a"
Ngân Trần bị đột kích từ phía sau, một lực đạo mạnh mẽ chế trụ lấy thân thể cậu, bằng chiêu thức tinh vi đè cậu xuống nền cỏ mềm mại, hai tay bị bắt lấy ghim chặt trên đỉnh đầu. Thiếu niên mở mắt ra, đồng tử liền phản chiếu gương mặt vô cùng quan thuộc. Gương mặt ấy ở bên trên được ánh nắng soi rọi như tỏa ra hào quang lấp lánh, sống mũi, bờ môi, ánh mắt đều tản ra hơi thở nam tính lại có chút bướng bỉnh như hài tử, không khỏi khiến người khác phải si mê. Ngân Trần ngẩn người, hai má hồng như trái đào, đôi môi hơi hé ra:
-Glanz....
Glanz trông thấy khuôn mặt sắp bốc cháy đến nơi của Ngân Trần, tưởng cậu bị làm sao liền thả lỏng lực đạo trên tay: -Này, không sao chứ?
Qua một khắc, thiếu niên tóc bạc nhận ra đây là thời cơ tuyệt vời. Cậu vươn tay ra sau gáy đối phương giật mạnh, tư thế trong nháy mắt liền đổi. Bây giờ thì Glanz nằm dưới.
Ngân Trần ngồi trên người Glanz, nhanh chóng dâng lên vài chông băng xung quanh anh, mỉm cười đắc thắng:
-Tôi thắng rồi.
Đối phương chả có vẻ gì ngạc nhiên, còn ung dung kê một tay dưới đầu, đồng tử đen huyền nhìn chăm chăm vào cậu, biểu cảm có vài phần xấu xa. Ngân Trần lúc này mới nhận ra tư thế này ái muội như thế nào, vội vàng định trèo xuống, thế nhưng bờ eo thanh mảnh đã bị cánh tay cường tráng bắt lấy, không thể nhục nhích. Bao nhiêu máu dồn hết cả lên mặt.
-Cậu bỏ ra đi.
-Ngân Trần này, tôi mới phát hiện ra là mỗi lần tiếp xúc với tôi, cậu đều đỏ mặt như thiếu nữ ấy. –Glanz cười gian xảo, một bên lông mày nhếch lên.
Ngân Trần bên này ra sức đấm vào ngực Glanz, vũng vẫy: -Tôi không cần biết, mau bỏ tôi ra.
Thiên niên tóc đen bật cười ra tiếng, rút tay từ sau đầu ra hướng đến eo Ngân Trần cù lét cậu, miệng không ngừng trêu chọc: -Suốt ngày nhăn nhăn nhó nhó, cười lên một cái xem nào.
Bị cù như vậy làm sao cậu chịu nổi? Ngân Trần tức đến đỏ hết cả mặt mà vẫn không kiềm chế được phản xạ tự nhiên của cơ thể mà bật cười ra tiếng. Những ngón tay thon dài của Glanz chu du trên vùng bụng mềm mại của Ngân Trần, nhắm đến những vị trí trọng yếu mà nhu niết, chẳng mấy chốc đã khiến cậu nhũn cả người ngã sang bên cạnh. Qua hơi thở đứt quãng, Glanz có thể mơ hồ nghe rõ được vài chữ: Tô..i s..ẽ giết cậ..u thậ..t đấy Glanz, ma..u mau.. buông
Sau một hồi, Ngân Trần tê dại cả người, khóe mắt không tự chủ được ươn ướt, cả người vô lực nằm trên cỏ. Còn cái căn nguyên của sự việc thì nhàn nhã chống tay, chăm chú nhìn cậu rồi buông một câu:
-Cậu thú vị thật đấy.
Anh nói xong liền nằm phịch xuống bên cạnh, gối đầu lên hai tay. Mặt trời bắt đầu đi xuống, qua vòm lá có thể thấy được một khoảng trời màu đỏ. Ngân Trần miên cưỡng xoay người sang, ngắm gương mặt nhìn nghiêng của người kia, không khỏi chậm mất một nhịp thở. "Trừ bỏ phần đáng ghét ra thì cậu ta cũng đẹp trai đó chứ" Nghĩ xong liền tự cấu mình một cái cho ý nghĩ bay biến đi.
-Glanz này, cuộc sống trước kia của cậu thế nào?
Glanz đang tập trung ngắm bầu trời, bị câu hỏi này của Ngân Trần làm dời lực chú ý. Qua một lúc anh mới quay mặt sang trả lời:
-Có những cái muốn nhớ, có những cái muốn quên. Giờ thì đó đã trở thành đoạn kí ức được cất ở một nơi bí mật trong tim, là một trong những hồi ức đẹp tôi sẽ lưu giữ ở trong lòng. –Anh cười, nụ cười đẹp nhất mà Ngân Trần từng biết tới. Gương mặt nhìn nghiêng được ánh nắng yếu ớt chiếu lên hoàn mỹ như gương mặt của thiên sứ. Cảnh tượng này trong nháy mắt in hằn trong trí nhớ của Ngân Trần, vĩnh viễn không thể xóa nhòa...
-Từ lúc trở thành sứ đồ Địa Micheal, tôi đã dần chấp nhận cuộc sống này và không muốn nghĩ tới quãng thời gian đó nữa. Trên đời có mấy ai được sống hai lần chứ, có được thực tại thì đừng nên quá đắm chìm vào quá khứ hay tương lai, nếu không sẽ mất đi tất cả. Tôi luôn nói với bản thân luôn phải cố gắng thật nhiều, không nghĩ về quá khứ kia nữa, không phải vì Vương Tước hay tước vị mà là vì chính tôi. Cậu có thể cho rằng đó là ích kỷ nhưng tôi nghĩ đó là công bằng. Chúng ta phải công bằng với chính bản thân mình, bởi thế giới này vốn đã đầy rẫy những bất công rồi.
Ngân Trần hơi sững sờ, cậu chớp mắt một cái, giống như muốn nhìn kĩ xem người trước mặt có phải Glanz mà mình biết hay không. Cậu chưa kịp phản ứng đã bị Glanz hỏi: -Cậu có biết thực ra trở thành Sứ đồ Cấp Một cũng là một bất hạnh không?
Ngân Trần lắc đầu.
Glanz thở dài một cái, nói tiếp: -Theo lẽ thường, mỗi một Vương Tước chỉ có một Sứ đồ, người đó sau này sẽ kế nhiệm Vương Tước, trở thành Vương Tước đời tiếp theo. Nhưng Vương Tước Cấp Một lại có những ba Sứ đồ, mà vị trí ấy thì vĩnh viễn chỉ có một...
-Những người còn lại sẽ đi đâu? –Ngân Trần tròn mắt.
-CHẾT. –Một chữ thoát ra khỏi miệng, giống như một tia sét giữa trời quang. Ngân Trần bất giác nắm chặt cọng cỏ dưới tay, đồng tử căng chặt.
-Khi họ chết, ba mạch hồn sẽ cùng lúc dung nhập vào cơ thể của Vương Tước kế nhiệm, hình thành mạch hồn hoàn chỉnh. Vương Tước Cấp Một khi ấy sẽ trở nên mạnh mẽ hơn gấp bội, đi lên đỉnh cao của hồn thuật ngự trị chúng sinh....Trong chúng ta, tôi, cậu và Đông Hách, bất luận thế nào cũng chỉ có một người có thể sống sót.
Không khí bỗng trở nên nặng trịch, chỉ có thể nghe trong không gian tiếng gió cuốn lá soàn soạt, lòng người tự nhiên mà dâng lên cảm giác bí bức khó chịu. Glanz là người mở lời trước:
-Cậu thấy đấy, thế giới hồn thuật quá sức khốc liệt. Để có thể đứng trên vạn người, bắt buộc phải hy sinh cái gì đó. –Anh thở hắt ra –Trên thực tế, bản chất của chúng ta khác con người, bọn họ nếu ở trong hoàn cảnh như vậy thậm chí sẽ sẵn sàng hủy hoại những người có quan hệ huyết thống, một mình tranh đoạt thiên hạ. Bất quá chúng ta không thể, vì có liên kết mạch hồn. Tôi có muốn làm hại cậu cũng không được, bởi vì mối liên hệ của chúng ta còn trên cả tình thân. Tôi chỉ có thể dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ cậu, khiến cho cậu được an toàn... ngay từ khi được ban ấn, định mệnh đã buộc chúng ta lại với nhau rồi.
-Glanz..._khóe mắt Ngân Trần tự nhiên ươn ướt, cậu đưa tay dụi mắt. – Sau này ai sẽ làm Vương Tước kế nhiệm không quan trọng, tôi chỉ muốn chúng ta mãi như thế này...
Glanz xoay người, vươn tay kéo Ngân Trần dựa sát vào mình. Gương mặt của cậu chôn trong bờ vai anh, dụi dụi mấy cái. Bằng thanh âm khàn khàn đặc trưng, Glanz mắng Ngân Trần: -Đừng có mít ướt như thế, cậu là đàn ông cơ mà. Cậu mà còn yếu đuối như thế là tôi lại bắt nạt cậu đấy.
Ngân Trần giương đôi mắt ướt át nhìn anh, đánh một quyền lên lồng ngực rộng lớn: -Đừng nghĩ tôi dễ bắt nạt.
Glanz bắt lấy bím tóc nhỏ của đối phương nghịch nghịch, lớn tiếng châm chọc:
-Phải rồi, Đại thiên sứ Lucifer là mạnh nhất, dũng cảm nhất, sẽ không cần một người như tôi bảo hộ...tôi sẽ ôm cái bí mật cậu ta hay khóc nhè, tính tình dỗi vặt như con gái, bụng lại còn có mỡ xuống hoàng tuyền, để sau này cậu ta trở thành Vương Tước rồi sẽ không mất mặt.
-Glanz chuyện này không thể đùa.. –Thiếu niên tóc bạc bắt lấy cổ tay anh, dùng sức lắc đầu. Glanz mỉm cười, gương mặt tuấn tú thoáng một chút bi thương. Trong lòng anh vang lên một câu nói mà suốt đời này anh cũng không bao giờ để Ngân Trần biết "So với việc để cậu phải đi đến nơi lạnh lẽo cô độc đó, thà để tôi đi còn hơn..."
Glanz buông bím tóc của Ngân Trần, chống tay ngồi dậy, chìa tay ra: -Dậy đi nào, mặt trời cũng sắp lặn rồi. Hay là muốn tôi phải bế cậu như công chúa đi về đây?
Mặt thiếu niên lại ửng hồng như cà chua chín, cậu vọt dậy với tốc độ ánh sáng. –Để được bế tôi phải tu chín kiếp đấy Glanz ạ -Nói xong liền lè lưỡi thách thức.
-Phải rồi, chẳng ai trên thế gian này làm được, vì họ đâu rảnh bế một con heo. –Glanz bật cười lớn, âm thanh vang vọng làm Ngân Trần thật muốn kiếm một cái lỗ nào để chui xuống.
-Lại chê tôi béo, Glanz, lần này tôi không thể không cho cậu một bài học.
-Giỏi thì bắt được tôi đã...
Chưa nói hết câu, Glanz đã phóng vụt đi. Ngân Trần tức đến đỏ mặt, tức tốc vận dụng hồn lực đuổi theo. –Cậu chết với tôi!!
Chút âm thanh còn vang vọng trong nắng chiều tắt lịm, bỏ lại đằng sau những chiếc lá rơi trên nền đất tối đen... Hai sứ đồ biến mất trong màn đêm, tựa như đã bước vào tương lai vô định.
[Hành lang vực thẳm, phía Tây Thủy Nguyên Aslan]
Tiếng quạ kêu khắc khoải truyền đến trong không gian tịch mịch, không khỏi làm người ta liên tưởng đến cái chết. Mùi máu tanh tưởi cùng mùi xác thối phát tán mạnh mẽ, khắp mọi địa phương đều la liệt xác chết không rõ hình thù, nằm rải rác trong Hành Lang Vực Thẳm.
Không sai, nơi này chính là địa ngục của địa ngục, là mồ chôn của hàng vạn hồn thú cùng nhà hồn thuật có tham vọng mù quáng. Hành Lang Vực Thẳm, cội nguồn của hồn vụ, nơi sản sinh ra những hồn thú kinh khủng nhất, bạo tàn nhất, nơi có dòng chảy hoàng kim tinh thuần mà tất cả các hồn thuật sư khao khát...
Lạnh lẽo. Dơ bẩn. Đó là hai từ người ta có thể sử dụng để hình dung Hành Lang Vực Thẳm. Không biết có bao nhiêu người và hồn thú đã bỏ xác lại nơi đây. Cứ đi ba bước là lại thấy một xác chết, máu thịt lẫn lộn, xương xẩu bốc mùi hôi thối, chỉ tưởng tượng thôi đã phát buồn nôn. Những mạch nước chảy trên mặt đất bị máu nhuộm thành màu đen sẫm đặc quánh, những khúc thịt trôi nổi lềnh phềnh trương phồng rữa nát, thỉnh thoảng lại có một khúc sọ trắng hếu lấp ló trên mặt nước, ghê tởm không thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Từ xa xa truyền đến tiếng quạ thê lương cùng tiếng rống đau đớn của hồn thú, dù có là người có thần kinh thép cũng phải rùng mình. Bất quá đối với Vương Tước hay Sứ đồ, bọn họ đều phải trải qua luyện tập ở nơi này, dù có kinh tởm đến nhường nào cũng vẫn cố gắng mà nuốt xuống, cắn răng chịu đựng.
Tất Lạp đã quá quen với cảnh tượng nơi Hành Lang Vực Thẳm, hắn còn rất thông thuộc đường đi nước bước ở đây. Trong không gian tịch mich chỉ có mình hắn di chuyển, bằng tốc độ thần sầu của mình, hắn nhanh chóng đi được một quãng đường dài, nhưng vì để tránh những xác chết nằm la liệt mà tốc độ càng ngày càng giảm. Đi vào sâu cảnh tượng càng hãi hùng, bầu trời trên đầu vì thê lương mà cũng không có lấy một vì sao, cây cối ngày một thưa thớt. Tất Lạp thậm chí còn suýt nữa bị một cái sọ nhung nhúc dòi bọ trên cành cây rớt trúng, cảm giác cực kì không thoải mái.
Đáng lẽ ra hắn có thể chế tạo quân cờ đi qua cái nơi quái quỉ này, nhưng để tiết kiệm hồn lực hắn đành tự mình đi vào. Bên trong còn không biết có bao nhiêu hồn thú hung bạo, hồn lực vượt cả Vương Tước hay Sứ đồ đang nằm im chờ đợi những kẻ xâm phạm lãnh địa của chúng để kết liễu họ chỉ trong vòng một nốt nhạc. Vì cảnh giác cao độ, gương mặt tinh xảo của Tất Lạp có vài tia nhăn nhó khó chịu, hắn âm thầm cầu mong vượt qua cái nơi ghê tởm này thật mau để được hít không khí trong lành. Ở chỗ này, chỉ cần hít vào một cái là một luồng không khí tanh tưởi xộc thẳng vào buồng phổi, người không quen sẵn sàng dừng ngay tại chỗ nôn mửa.
Tất Lạp vượt qua một cây đại thụ, đột nhiên nhận ra một bóng hình quen thuộc...
Ở nơi xa, một người trong chiếc trường bào đen đang nửa ngồi nửa quỳ bên cái xác của một con sói ba đầu, với tay đến hồn ấn sau tai của nó. Tất Lạp nuốt khan. Kẻ kia xem chừng vừa mới hạ được con sói, thân mình tẩm đẫm máu tươi nóng hổi, nhìn qua không khỏi làm hắn gai gáy. Về phần cái xác, tứ chi của con quái bị bẻ gãy hoàn toàn, một chân còn bị kéo rời, quăng mở một góc; hai trong ba cái đầu bị chặt đứt, nằm la liệt mỗi nơi một chiếc, cái đầu còn lại còn thoi thóp, máu cùng nhớt dãi từ cái mõm bị biến dạng tràn ra ướt một mảng đất đen.
"Hắn ra tay quá tàn nhẫn" Tất Lạp rợn người, nhìn thấy kẻ kia quay ra nhìn mình, đồng tử bỗng chốc căng chặt. Gã đang cười, nụ cười cổ quái quen thuộc...Bàn tay dính máu chạm vào hồn ấn của con thú hiện lên màu sắc vàng óng đặc trưng của mạch hồn, mỗi một tia hồn lực được tiếp vào gã lại càng tươi tỉnh, nụ cười mỗi lúc một trở nên man rợ. Trong màn đêm, nhờ có ánh trăng lạnh lẽo, một nửa gương mặt của gã lộ ra, làm người ta liên tưởng đến gương mặt của thần chết. Đó là U Minh, Vương Tước Giết Chóc.
Gã đưa tay về phía Tất Lạp, tiếng cười khàn khàn trong bóng đêm thập phần đáng sợ. Tất Lạp xoay người nhanh chóng bỏ đi. Hắn không muốn đối mặt với U Minh, cảnh tượng này khiến cho người thanh cao như hắn phát buồn nôn. Hắn ghê tởm U Minh cùng sự lãnh khốc và thâm độc của gã. Hơn nữa, hai người còn có một món nợ máu cần phải đòi...
Chuyện của ai người ấy làm, để sống ở thế giới khốc liệt này chuyện gì không nên biết thì không cần chen chân vào, đó là quan niệm của Tất Lạp. Hắn nhắm mắt coi như không hề liên lụy, cũng chẳng biết đến cái đêm kinh hoàng ở Hành Lang Vực Thẳm. Hắn không muốn sự thanh cao của mình bị vấy bẩn....
[Tòa Hành Cung, Đảo Vụ Ẩn, Phía Tây Thủy Nguyên Aslan]
Ngân Trần đọc sách tới khuya, mệt mỏi chống đỡ cơn buồn ngủ, cánh tay chống cằm bất giác thả lỏng khiến cho cái trán suýt nữa đập xuống bàn. Cậu đưa tay xoa xoa mi tâm, chân mày nhíu chặt liền từ từ giãn ra.
Bỗng nhiên, vai cậu trở nên nằng nặng, hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc từ từ bao lấy cậu, khiến tâm tình cậu trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
-Vương Tước.
Gần đây, Ngân Trần phát hiện ra một điều. Mỗi khi chỉ có hai người, Vương Tước rất thích tì cằm lên vai cậu. Việc này có hơi trẻ con nhưng Ngân Trần không thấy phiền hà, ngược lại còn có chút tham luyến cảm giác khi Gilgamesh lười biếng tựa mặt lên bả vai mình. Được tiếp xúc thân cận với Vương Tước như vậy, Ngân Trần cảm thấy thật ấm áp. Hằng ngày Ngài phải xử lí nhiều công chuyện, đôi khi rất mệt mỏi, được trở thành bờ vai để Vương Tước dựa vào là điều cậu rất vinh hạnh. Ngân Trần quay sang nhìn khuôn mặt đẹp trai động lòng người chỉ cách mình vài li, mỉm cười nhu hòa. –Ngài chưa đi nghỉ sao?
-Ta phải hỏi ngươi câu đó mới đúng chứ? –Ánh mắt của Gilgamesh rời từ quyển sách đến đôi mắt trong veo của Ngân Trần, sườn mặt tự động dịch chuyển, suýt đem hai chóp mũi dán vào nhau.
"A" Ngân Trần đỏ mặt, vội vàng quay mặt đi. Ở khoảng cách gần như thế, những đường nét tinh xảo mê người của Vương Tước trở nên rất rõ ràng, ánh mắt có vài tia lười biếng cùng nụ cười như có như không vạn phần câu dẫn. Hơi thở nam tính phả vào da mặt âm ấm khiến tim Ngân Trần đập nhanh đến mức sắp rơi ra ngoài. Cậu nhận ra biểu lộ của mình có phần không tự nhiên, vội vàng chống chế.
-Ta muốn tranh thủ đọc nốt quyển sách này để ngày mai thực hành. Chỉ còn vài trang nữa thôi, ta đọc xong sẽ đi ngủ.
Gilgamesh nhíu mày. Ngài phất tay một cái, cuốn sách dày cộp liền khép lại, bay một mạch lên giá.
-Không cần cố quá. Mau nghỉ sớm đi.
-Vương Tước...-Ngân Trần đau lòng nhìn theo cuốn sách, chậm rãi đứng dậy. –Nhưng mà ta thực sự chưa muốn ngủ.
-Vậy thì nói chuyện với ta.
Vương Tước mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy eo Ngân Trần nhấc bổng cậu đặt lên bàn. Bây giờ thì tầm mắt của cậu đã ngang với tầm mắt của Gilgamesh, nói chuyện sẽ không bị mỏi cổ. Hai má Ngân Trần lại đỏ lên. Vương Tước của cậu đúng là rất hiểu cậu.
-Ngày mai ta sẽ đưa Glanz đến Đồi Hồn lấy hồn khí. Ngươi có muốn đi cùng không?
-Có thể sao? –Ngân Trần tròn mắt.
-Ngươi có thể vào Đồi Hồn nhưng không phải bây giờ, chỉ cần đứng ở ngoài là được rồi. Cửa ra của Đồi Hồn là Hành Lang Vực Thẳm, đó là nơi ta muốn dẫn ngươi đến. Nhưng nếu ngươi không muốn đi thì thôi.
Ngân Trần nắm lấy vạt áo Vương Tước, dùng ánh mắt tha thiết nhìn Ngài. Cậu biết Hành Lang Vực Thẳm là một nơi đáng sợ. nhưng đó cũng là cơ hội duy nhất có thể trực tiếp chứng kiến những hồn thú cấp bậc thượng thừa, tuyệt đối không thể bỏ lỡ, hơn nữa cậu đi cùng Vương Tước thì cón có gì phải sợ chứ. Ngân Trần nhất định không từ chối.
-Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát đến Đồi Hồn.
-Vương Tước, hồn khí của Glanz là gì vậy? Ta cũng sẽ có được hồn khí phải không?
Gilgamesh hơi bất ngờ vì câu hỏi này, ngài vuốt lại mấy lọn tóc bên sườn mặt của cậu, ôn tồn nói: -Huyền Thiết Đao, lực công kích rất mạnh, cực kì phù hợp với các nhà hồn thuật có thiên phú về cận chiến như Glanz... Còn về phần ngươi, bây giờ ta chưa thể nói cho ngươi biết, nhưng cũng sớm thôi. Cái ngươi cần lo là bản thân ngươi sẽ phải tự mình đi vào Đồi Hồn lấy hồn khí, bản thân ta đã có hồn khí cho riêng mình, không thể đi vào đó.
-Ta biết mà, không biết có thứ gì đang chờ đợi ta trong Đồi Hồn nhưng ta cũng không thấy run sợ. Dù được chỉ định lấy món hồn khí gì ta cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.
Không gian rộng lớn im lìm của buổi đêm khiến cho tiếng thở dài của Gilgamesh trở nên thật rõ ràng. Ánh lửa bập bùng hắt lên gương mặt Ngài thành những bóng mờ vũ động. -Ngươi sẽ lấy được món hồn khí hợp với mình. –Nói rồi xoa đầu cậu, nụ cười lại rạng lên trên khuôn mặt.
Ngân Trần trèo xuống bàn, đẩy đẩy Vương Tước: Hôm nay Ngài đã vất vả rồi, ngày mai còn một chặng đường dài, nhất định phải đi nghỉ từ bây giờ.
Gilgamesh bật cười lớn vì sự đáng yêu của Ngân Trần, để mặc cho cậu kéo tay mình về phòng.
Ngọn lửa trong thư phòng vì tác động hồn lực của Gilgamesh liền tản đi, lớp tro xám xịt ánh lên vài tia sáng nhưng thật nhanh đã đi xuống. Bóng tối lại một lần nữa ngự trị...