- Sao cơ? Bảo Nhi nhìn chủ tịch Huỳnh hét lên: Ba à, tại sao chị Di lại ở cùng với anh Vũ chứ?
Chủ tịch Huỳnh nhấp một ngụm trà, bình thản trả lời
- Con cũng biết hai đứa nó chia tay nhau lâu rồi mà.
- Nhưng ba cũng biết...
Chủ tịch Huỳnh ngắt lời Bảo Nhi
- Ba biết con có tình cảm với thằng Vũ. Nhưng chị con và cậu ta cùng lắm cũng là ở cùng nhà với nhau thôi.
Bảo Nhi khó chịu
- Đây mới là điều con lo lắng mà ba.
Chủ tịch Huỳnh thở dài
- Thôi, nói thế này cho con an tâm. Trân Di nó có hôn ước với con trai chủ tịch Hoàng rồi.
Bảo Nhi có chút ngạc nhiên
- Hôn ước sao? Nhưng mà...
- Ba không muốn con nhắc lại chuyện này một lần nào nữa - Chủ tịch Huỳnh bắt đầu khó chịu vì những lo lắng không đâu của Bảo Nhi. Ông đi lên phòng để Bảo Nhi ngồi một mình dưới đó. Tuy thế nhưng trong lòng Bảo Nhi vẫn còn ấm ức. Bảo Nhi với lấy điện thoại trên ghế
- Tôi cần các anh giải quyết giúp vụ này.
Trên con phố nhỏ, những hàng cây khẽ rung rinh theo gió. Ánh nắng hoàng hôn nhàn nhạt chiếu xuống mang theo chút ấm áp. Có một cô gái đang bước đi. Và chẳng ai khác, đó là Trân Di của chúng ta. Những cơn gió thổi qua làm mái tóc cô khẽ bay. Cảnh tượng cũng đẹp đó chứ nhưng
- Mấy Cái Thứ Quỷ Quái Này Nữa -Tiếng hét của Trân Di đã phá tan cái bầu không khí " đẹp đẽ " ấy. Mà nhìn Trân Di bây giờ chẳng khác chiếc xe chở hàng là mấy. Trên tay cô lỉnh kỉnh những túi to túi nhỏ
- Trời ơi, người thì ít mà sao bà quản gia bắt mình mua nhiều đồ thế này. Về sau thì cũng bỏ phí, mà rõ ràng muốn bóc lột sức lao động của mình mà, hừ hừ. Tức điên lên được - Và... Trân Di bắt đầu lên cơn. Một giọng nói vang lên
- Đứng lại
Như dội thên dầu vào lửa, Trân Di thực sự rất bực nha: mả cha nhà nó, không biết mình đang bận hay sao mà bắt mình đứng lại chứ. Trân Di khó chịu
- Chuyện gì? Cô nhìn quanh: có thấy ai đâu?
- Ở dưới này nài - Một tiếng hét vang lên. Trân Di nhìn xuống, cô cau mày: là con nít sao?
- Nè mấy nhóc, chị không có thời gian để đùa với mấy nhóc đâu
- Nhóc cái gì, tụi tôi không phải con nít - Chúng tiếp tục hét.
Trân Di nhìn lũ " oắt con " trước mắt khó hiểu
- Không phải con nít thì là con gì
- Tụi tôi là người lớn - Chúng đưa tay hình chữ V lên cằm (√)
Trân Di nhìn cảnh này thì xoa xoa trán thở dài
- Vậy mấy nhóc muốn gì!
- Đã nói tụi tôi không phải là con nít.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên
- Chúng chỉ mở đường cho chúng tôi thôi - Một đám người bước lên (giang hồ chính hiệu à nha)
Trân Di nhìn thấy chúng bỗng nhiên có chút run run. Phen này gặp rắc rối rồi đây. Cũng phải tầm hai chục tên chứ không vừa. Trân Di bất giác lùi lại
- Tôi còn có việc không rảnh để chơi với các người.
Nhưng
- Huỵch - Trân Di va phải một tấm thân to lớn. Cô quay lại nhìn: mình... bị vao vây từ lúc nào vậy.
- Ha ha, cô em không có đường thoát đâu - Tên đại ca cười lên thích thú. Vòng tròn bắt đầu nhỏ lại. Phải, bọn chúng đang tiến lại gần Trân Di. Cô siết chặt túi đồ trong tay: Phải... phải làm sao đây?
- Bắt nạt khi người ta chỉ có một mình. Sở thích dị quá ha- Băng lãnh lạnh lùng, giọng nói ấy vang lên cắt đứt mọi dòng suy nghĩ của mọi người
Chủ tịch Huỳnh nhấp một ngụm trà, bình thản trả lời
- Con cũng biết hai đứa nó chia tay nhau lâu rồi mà.
- Nhưng ba cũng biết...
Chủ tịch Huỳnh ngắt lời Bảo Nhi
- Ba biết con có tình cảm với thằng Vũ. Nhưng chị con và cậu ta cùng lắm cũng là ở cùng nhà với nhau thôi.
Bảo Nhi khó chịu
- Đây mới là điều con lo lắng mà ba.
Chủ tịch Huỳnh thở dài
- Thôi, nói thế này cho con an tâm. Trân Di nó có hôn ước với con trai chủ tịch Hoàng rồi.
Bảo Nhi có chút ngạc nhiên
- Hôn ước sao? Nhưng mà...
- Ba không muốn con nhắc lại chuyện này một lần nào nữa - Chủ tịch Huỳnh bắt đầu khó chịu vì những lo lắng không đâu của Bảo Nhi. Ông đi lên phòng để Bảo Nhi ngồi một mình dưới đó. Tuy thế nhưng trong lòng Bảo Nhi vẫn còn ấm ức. Bảo Nhi với lấy điện thoại trên ghế
- Tôi cần các anh giải quyết giúp vụ này.
Trên con phố nhỏ, những hàng cây khẽ rung rinh theo gió. Ánh nắng hoàng hôn nhàn nhạt chiếu xuống mang theo chút ấm áp. Có một cô gái đang bước đi. Và chẳng ai khác, đó là Trân Di của chúng ta. Những cơn gió thổi qua làm mái tóc cô khẽ bay. Cảnh tượng cũng đẹp đó chứ nhưng
- Mấy Cái Thứ Quỷ Quái Này Nữa -Tiếng hét của Trân Di đã phá tan cái bầu không khí " đẹp đẽ " ấy. Mà nhìn Trân Di bây giờ chẳng khác chiếc xe chở hàng là mấy. Trên tay cô lỉnh kỉnh những túi to túi nhỏ
- Trời ơi, người thì ít mà sao bà quản gia bắt mình mua nhiều đồ thế này. Về sau thì cũng bỏ phí, mà rõ ràng muốn bóc lột sức lao động của mình mà, hừ hừ. Tức điên lên được - Và... Trân Di bắt đầu lên cơn. Một giọng nói vang lên
- Đứng lại
Như dội thên dầu vào lửa, Trân Di thực sự rất bực nha: mả cha nhà nó, không biết mình đang bận hay sao mà bắt mình đứng lại chứ. Trân Di khó chịu
- Chuyện gì? Cô nhìn quanh: có thấy ai đâu?
- Ở dưới này nài - Một tiếng hét vang lên. Trân Di nhìn xuống, cô cau mày: là con nít sao?
- Nè mấy nhóc, chị không có thời gian để đùa với mấy nhóc đâu
- Nhóc cái gì, tụi tôi không phải con nít - Chúng tiếp tục hét.
Trân Di nhìn lũ " oắt con " trước mắt khó hiểu
- Không phải con nít thì là con gì
- Tụi tôi là người lớn - Chúng đưa tay hình chữ V lên cằm (√)
Trân Di nhìn cảnh này thì xoa xoa trán thở dài
- Vậy mấy nhóc muốn gì!
- Đã nói tụi tôi không phải là con nít.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên
- Chúng chỉ mở đường cho chúng tôi thôi - Một đám người bước lên (giang hồ chính hiệu à nha)
Trân Di nhìn thấy chúng bỗng nhiên có chút run run. Phen này gặp rắc rối rồi đây. Cũng phải tầm hai chục tên chứ không vừa. Trân Di bất giác lùi lại
- Tôi còn có việc không rảnh để chơi với các người.
Nhưng
- Huỵch - Trân Di va phải một tấm thân to lớn. Cô quay lại nhìn: mình... bị vao vây từ lúc nào vậy.
- Ha ha, cô em không có đường thoát đâu - Tên đại ca cười lên thích thú. Vòng tròn bắt đầu nhỏ lại. Phải, bọn chúng đang tiến lại gần Trân Di. Cô siết chặt túi đồ trong tay: Phải... phải làm sao đây?
- Bắt nạt khi người ta chỉ có một mình. Sở thích dị quá ha- Băng lãnh lạnh lùng, giọng nói ấy vang lên cắt đứt mọi dòng suy nghĩ của mọi người