Hôm nay, một ngày chủ nhật.Nó
đang giúp Thiên Hàn dọn lại nhà.( Thiên Hàn là nội trợ giỏi à nha)
Thiên Hàn xếp đồ trong bếp, còn nó thì lau lại tủ kệ. Đang làm việc thì đột nhiên nó nhớ ra điều gì đó. Nó nhìn Thiên Hàn một lúc rồi nói
- Thiên Hàn!
- Sao? Thiên Hàn hỏi nhưng không tiện quay đầu lại.
- Hình như... tớ làm phiền cậu hơi lâu! Nó ngập ngừng...
- Thì đúng thế mà - Thiên Hàn nói mà thản nhiên hết sức. Mặt nó đen lại: Hức... Người đâu mà thẳng thắn quá trời.
Nó miên man suy nghĩ, xuyên không vào đây cũng được khá lâu rồi nhưng nó chưa làm được gì nên hồn cả!
- Thôi được rồi!Mình phải sống thật thôi- Nó hạ quyết tâm( hóa ra từ trước tới giờ, chị sống giả sao?:))
- Thiên Hàn, cậu biết nhà tớ không? Câu hỏi của nó làm Thiên Hàn khá ngạc nhiên.
- Cậu muốn về?
Nó im lặng một lúc rồi gật đầu. Tuy đó không phải là nhà của nó nhưng nó đang sống dưới thân phận nữ phụ nên chắc hẳn... nó có quyền!
Ngày hôm sau.
Nó đang ngồi trong phòng sắp xếp đồ đạc để... VỀ NHÀ!
- Ôi chao! Nó nhìn căn phòng mà than thở. Vậy là từ hôm nay, nó sẽ phải rời cuộc sống yên bình để đến với một cuộc sống ồn ào, khó chịu ( Chị chọn mà -.-)
- Nhưng liệu họ có chấp nhận không - Nó nhớ lại cái lí do mà nữ phụ phải lưu lạc ở khắp nơi như thế này. Mà thôi...kệ, mình là nữ phụ mà, mặt dày chút chắc chẳng sao đâu nhỉ! Nó tự nhủ.
- Cạch - Cửa phòng mở ra, Thiên Hàn đứng ngoài cửa bước vào.
Nó mỉm cười với Thiên Hàn
- Tớ dọn đồ xong rồi!
Thiên Hàn gật đầu, rồi bước xuống. Thái độ lạnh lùng của Thiên Hàn làm nó khá bất ngờ. Nó xách túi đồ lỉnh kỉnh xuống dưới xe.
-----:):)-------
Xe ô tô bắt đầu lăn bánh, nhà cửa vun vút lại đằng sau. Trong xe, không khí im ắng dễ sợ. Nó định nói gì đó nhưng lại thôi, cứ im lặng nhìn Thiên Hàn lái xe.
Khoảng một tiếng sau mới tới nơi. Nó xuống xe, ngẩn ngơ ngắm nhìn căn biệt thự. ( Người nữ phụ quen toàn đại gia hen)
Thiên Hàn giúp nó lấy đồ trong xe ra. Nó mỉm cười
- Cảm ơn cậu - Nụ cười của nó kéo dài chắc 3 giây thì tắt ngấm... Vì thái độ băng lãnh của Thiên Hàn.
Nó gượng cười xách đồ vào trong. Đột nhiên, Thiên Hàn kéo tay nó lại
-...
Nó sững người, một nụ hôn ư?
đang giúp Thiên Hàn dọn lại nhà.( Thiên Hàn là nội trợ giỏi à nha)
Thiên Hàn xếp đồ trong bếp, còn nó thì lau lại tủ kệ. Đang làm việc thì đột nhiên nó nhớ ra điều gì đó. Nó nhìn Thiên Hàn một lúc rồi nói
- Thiên Hàn!
- Sao? Thiên Hàn hỏi nhưng không tiện quay đầu lại.
- Hình như... tớ làm phiền cậu hơi lâu! Nó ngập ngừng...
- Thì đúng thế mà - Thiên Hàn nói mà thản nhiên hết sức. Mặt nó đen lại: Hức... Người đâu mà thẳng thắn quá trời.
Nó miên man suy nghĩ, xuyên không vào đây cũng được khá lâu rồi nhưng nó chưa làm được gì nên hồn cả!
- Thôi được rồi!Mình phải sống thật thôi- Nó hạ quyết tâm( hóa ra từ trước tới giờ, chị sống giả sao?:))
- Thiên Hàn, cậu biết nhà tớ không? Câu hỏi của nó làm Thiên Hàn khá ngạc nhiên.
- Cậu muốn về?
Nó im lặng một lúc rồi gật đầu. Tuy đó không phải là nhà của nó nhưng nó đang sống dưới thân phận nữ phụ nên chắc hẳn... nó có quyền!
Ngày hôm sau.
Nó đang ngồi trong phòng sắp xếp đồ đạc để... VỀ NHÀ!
- Ôi chao! Nó nhìn căn phòng mà than thở. Vậy là từ hôm nay, nó sẽ phải rời cuộc sống yên bình để đến với một cuộc sống ồn ào, khó chịu ( Chị chọn mà -.-)
- Nhưng liệu họ có chấp nhận không - Nó nhớ lại cái lí do mà nữ phụ phải lưu lạc ở khắp nơi như thế này. Mà thôi...kệ, mình là nữ phụ mà, mặt dày chút chắc chẳng sao đâu nhỉ! Nó tự nhủ.
- Cạch - Cửa phòng mở ra, Thiên Hàn đứng ngoài cửa bước vào.
Nó mỉm cười với Thiên Hàn
- Tớ dọn đồ xong rồi!
Thiên Hàn gật đầu, rồi bước xuống. Thái độ lạnh lùng của Thiên Hàn làm nó khá bất ngờ. Nó xách túi đồ lỉnh kỉnh xuống dưới xe.
-----:):)-------
Xe ô tô bắt đầu lăn bánh, nhà cửa vun vút lại đằng sau. Trong xe, không khí im ắng dễ sợ. Nó định nói gì đó nhưng lại thôi, cứ im lặng nhìn Thiên Hàn lái xe.
Khoảng một tiếng sau mới tới nơi. Nó xuống xe, ngẩn ngơ ngắm nhìn căn biệt thự. ( Người nữ phụ quen toàn đại gia hen)
Thiên Hàn giúp nó lấy đồ trong xe ra. Nó mỉm cười
- Cảm ơn cậu - Nụ cười của nó kéo dài chắc 3 giây thì tắt ngấm... Vì thái độ băng lãnh của Thiên Hàn.
Nó gượng cười xách đồ vào trong. Đột nhiên, Thiên Hàn kéo tay nó lại
-...
Nó sững người, một nụ hôn ư?