Trong phòng bệnh, Tạ Lam Sơn vứt hết những suy nghĩ phức tạp qua một bên, anh hỏi thẳng Đào Long Dược: “Cậu đã bao giờ nói với Kiều Huy việc Tô Mạn Thanh là bạn gái cậu, còn là pháp y chưa?”
Tạ Lam Sơn cho rằng nếu Kiều Huy đã là sát nhân lột da thì không thể ôm vết thương đi chủ động tiếp xúc với Đào Long Dược đã từng đánh giáp lá cà với mình, vậy nên có lẽ chính Tô Mạn Thanh là người đã lộ ra thông tin chị ta là pháp y. Nói cách khác, bọn họ hẳn là đã quen nhau từ trước.
Cảm thấy người trước mặt vẫn đang nghi ngờ người yêu, đội trưởng Đào giận dữ: “Đcm cậu ngưng được chưa? Chỉ cần Kiều Huy quy án thì vụ án này coi như đã kết thúc! Cậu dựa vào đâu mà cứ bám riết không tha cho Mạn Thanh thế hả?”
“Dựa vào việc tôi là cảnh sát, việc tôi cảm thấy vụ án này vẫn còn điểm đáng ngờ!” Lời lẽ tốt xấu thế nào cũng không có tác dụng, đội trưởng Tiểu Đào quen nhau từ thời cởi truồng tắm mưa chưa bao giờ bất chấp phải trái, nước đổ lá khoai thế này. Tạ Lam Sơn cố kiềm chế cơn tức giận để phân tích cho hắn, “Chẳng nhẽ cậu không phát hiện ra điều kỳ lạ với kinh nghiệm điều tra hình sự nhiều năm của mình hay sao? Rất có thể Kiều Huy chỉ là một con rối, chắc chắn còn một kẻ giật dây đứng sau vụ án này.”
Tạ Lam Sơn đưa cho Đào Long Dược xem kết quả điều tra hôm nay, tiện thể đưa ra phỏng đoán của mình, anh cho rằng phản ứng của Tô Mạn Thanh khi bị thẩm vấn quá tự nhiên, kể chuyện ngày xưa một cách quá ổn định nắn nót, chắc chắn chị ta vẫn chưa nói ra toàn bộ sự thật. Nghĩ theo chiều hướng tốt thì việc từng bị xâm hại khiến chị ta bị tổn thương tâm lý sâu sắc, nhưng vẫn còn một khả năng tồi tệ hơn, rằng chị ta cũng tham gia, thậm chí còn đứng sau toàn bộ vụ án giết người hàng loạt đầy tàn bạo này.
Nhưng dù phân tích hợp lý hợp tình thế nào đi nữa thì sự tức giận trên mặt Đào Long Dược vẫn không vơi bớt, trước câu hỏi lặp lại của Tạ Lam Sơn rằng hắn có từng nói chuyện với Kiều Huy hay không, hắn vẫn cứng nhắc lạnh lùng đáp: “Tôi không biết.”
Tạ Lam Sơn ngây ra: “Từng nói chuyện hay chưa mà cậu cũng không biết?”
Đào Long Dược tiếp tục giữ thái độ xa cách: “Đúng, tôi không biết đấy, tôi còn không biết tại sao Thẩm Lưu Phi lại phải giấu giếm chuyện cả nhà anh ta chết hết với cậu kìa!”
“Đcm cậu đúng là loại bất chấp phải trái, ngang ngạnh cứng đầu!” Cuối cùng Tạ Lam Sơn cũng biết không thể tiếp tục giao tiếp với tên này nữa, anh tức tối tông cửa bỏ đi.
Tất cả đều là phỏng đoán chứ vẫn chưa có bằng chứng, hai anh em lần nào gặp mặt là lần đó chia tay trong sự khó chịu. Thực ra Đào Long Dược cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng hắn không khống chế được bản thân mà lại thốt ra những lời ác ý đó. Sau khi liên hệ và suy nghĩ về những thông tin Tạ Lam Sơn điều tra được, Đào Long Dược cố nén cơn đau dưới bụng để bò dậy khỏi giường, lặng lẽ rời bệnh viện.
Hắn đi tới khu chợ gần đó trước, lựa chọn những loại thực phẩm mà bình thường Tô Mạn Thanh thích ăn, có rau có thịt, xem chừng phải nấu đủ cả một bàn đồ ăn đầy đủ hương vị, sau đó hắn mới hài lòng rời đi.
Hắn lái xe tới thẳng khu dân cư Tô Mạn Thanh đang ở. Vừa bước vào khu dân cư, chưa đi được bao xa hắn đã nhận ra ánh mắt của hàng xóm xung quanh rất khó đoán, dù quen hay không quen thì biểu cảm của bọn họ đều lộ rõ rành rành.
Đào Long Dược tạm thời bỏ qua những điều này, hắn lập tức đi tới dưới tầng một nhà Tô Mạn Thanh, ai ngờ sau khi lên tầng mới phát hiện có kẻ tạt sơn đỏ lên cửa nhà Tô Mạn Thanh, còn viết mấy chữ to vặn vẹo bằng chổi sơn:
Con đi3m. Đồng lõa. Giết người.
Chữ nào chữ nấy đều ngập tràn ác ý. Đào Long Dược tức tối phát điên, hắn cởi áo khoác định lau những vết sơn còn chưa kịp khô thì cửa bỗng mở ra.
Trên mạng bắt đầu tấn công Tiểu Mạn, Tô Mạn Thanh bị ép nghỉ làm, có vẻ như mấy ngày vừa rồi cũng không ra ngoài, vẻ mặt ủ rũ tái nhợt như sợ ánh sáng.
Chị ta cũng nhìn thấy những chữ trên tường nhưng lại không xúc động hay phẫn nộ như Đào Long Dược, chị ta chỉ bình tĩnh xoay người nói: “Vào đi.”
Đào Long Dược hỏi chị ta: “Mấy chữ này…”
Tô Mạn Thanh không quay đầu lại, chị ta đáp: “Người nhà nạn nhân đầu tiên là La Hân đã tới, có lẽ họ tin mấy lời trên mạng nên muốn đòi công bằng cho con gái.”
Phòng kéo kín rèm không thấy ánh sáng, Tiểu Quần co rúm trong góc tường, ngây ngốc nhìn người phụ nữ vừa đi vào từ cửa, cho đến khi thấy Đào Long Dược đi theo sau thì hàng lông mày mới giãn ra, vẻ mừng vui hiện lên trên gương mặt con bé.
Đào Long Dược nhìn thấy Tiểu Quần cũng vui theo, hắn giơ túi lớn túi nhỏ trong tay lên rồi cười với con bé: “Hôm nay tôi tới để nấu ăn cho hai người đẹp này.”
Tiểu Quần vẫn không thể nói chuyện nên chỉ gật đầu thật mạnh, sau đó vui vẻ nhào vào trong ngực đội trưởng Đào. Tranh thủ khi Tô Mạn Thanh đi về hướng phòng khách không quay đầu lại, con bé lặng lẽ kéo tay áo Đào Long Dược rồi hí hoáy tay chân một hồi, nó chật vật chỉ vào bóng lưng người phụ nữ kia rồi rặn ra từng chữ với hắn: “Chị ấy… tự nói chuyện một mình… sợ lắm…”
Dường như nghe thấy tiếng tố cáo của con bé, Tô Mạn Thanh chợt quay đầu lại, đôi mắt chằng chịt tơ máu khảm trên gương mặt không chút hồng hào, Tiểu Quần sợ đến độ hồn vía bay mất, sợ hãi bỏ chạy.
Đào Long Dược đã gọi cho Tô Mạn Thanh trước khi đến nhưng Tô Mạn Thanh không bật máy, điện thoại của chị ta lẳng lặng nằm trên bàn trà như muốn trốn tránh mọi thứ. Đào Long Dược biết những ngày qua Tô Mạn Thanh không thể chịu nổi những cuộc điện thoại quấy rối, hắn xót xa hỏi: “Mụ phóng viên kia có còn bám lấy chị không?”
Thấy Tô Mạn Thanh im lặng thừa nhận, đội trưởng Đào khó chịu mắng to: “Ả đàn bà này đúng là thứ bại hoại trong đám báo chí truyền thông!”
Mụ phóng viên mà Đào Long Dược nhắc tới chính là Hách Tư Tĩnh của “Tầm Nhìn Đông Phương”, đồng thời cũng là kẻ khó đối phó và cay nghiệt nhất trong đám nhà báo quấy rối. Hách Tư Tĩnh một lòng chỉ muốn tạo ra một bản tin chấn động giật gân, thậm chí còn bất chấp vạch trần thông tin cá nhân của Tô Mạn Thanh bằng cách thức bẩn thỉu. Đào Long Dược chắc nịch những lời lẽ tấn công rợp trời trên mạng đều do đám làm truyền thông chuyên nghiệp tung ra, mà khỏi nghĩ cũng biết kết quả khi công chúng bị dắt mũi và kích động.
Mấy năm qua đội trưởng Đào sống còn tuềnh toàng cẩu thả hơn cả thằng bạn Tạ Lam Sơn của hắn, về cơ bản thì chẳng bao giờ động đến nồi niêu, vậy nên việc hắn chủ động vào bếp cũng chỉ là cho có, cũng không hi vọng xa vời sẽ nấu ra được món gì đó bùng nổ, chỉ mỗi việc ăn được hay không đã là vấn đề lớn rồi.
Hắn đang lúi húi trước bàn bếp, mồ hôi túa ra đầm đìa, Tiểu Quần đứng bên cạnh hỗ trợ trông còn chuyên nghiệp hơn hắn.
Hình ảnh một người đàn ông trưởng thành, một cô gái trẻ tuổi cùng nhau phối hợp nấu cơm rồi cãi nhau ầm ĩ rất thú vị, Tô Mạn Thanh đứng dựa bên ngoài nhà bếp lẳng lặng nhìn, cuối cùng nụ cười gắng gượng cũng hiện lên trên gương mặt.
Một bữa ăn mà đồ mặn thì nhạt toẹt, rau thì nửa sống nửa tái coi như nuốt được, bít-tết thì dai nhách như cao su. Nhưng đội trưởng Đào lại tấm tắc khen như gái lớn lên kiệu hoa lần đầu, bản thân ngấu nghiến ăn lại còn khăng khăng ép hai quý cô kia thưởng thức kỹ năng nấu nướng của mình.
Tiếng cười lác đác vang lên trên bàn ăn, mặc dù Tô Mạn Thanh không muốn ăn nhưng sắc mặt đã tốt hơn một chút.
Ăn cơm xong, đội trưởng Đào chủ động ở lại dọn dẹp rửa bát, sau đó hắn bắt gặp Tô Mạn Thanh đứng gần đó đang hờ hững nhìn mình. Mặc dù nhìn ra chị ta đang cố gắng giấu giếm, nhưng nỗi u buồn và âu lo vẫn không tan khỏi đuôi mày đáy mắt, hoàn toàn không còn phong thái khí phách như bà hoàng ngày thường.
Đào Long Dược lại thấy lòng đau âm ỉ, hắn đặt bát đũa đã rửa sạch xuống, đi theo Tô Mạn Thanh về phòng ngủ rồi quan tâm hỏi: “Sắc mặt chị không ổn chút nào, đêm nay tôi ở lại với chị nhé?”
Thực ra Đào Long Dược muốn nói chuyện, nói chuyện một cách vừa có tình vừa có lý, hắn nhận ra được sự kỳ lạ của Tô Mạn Thanh, không thể tự lừa mình dối người nữa.
Nhưng còn chưa kịp nói thành lời thì Tô Mạn Thanh đột nhiên đẩy hắn ngã xuống giường. Hiếm khi chị ta chủ động thế này, vừa đè người xuống đã cuồng nhiệt hôn lên mặt và môi của hắn.
Đào Long Dược ngỡ ngàng, nhưng không lâu sau cũng nhiệt tình đáp lại người trước mặt. Trong môi hôn triền miên, hắn muốn xoay người chiếm vị trí ở trên như trước đây, ai ngờ lại bị Tô Mạn Thanh thô bạo đẩy đầu gối vào vết thương của hắn, tiếp tục đ è xuống.
Chị ta mạnh mẽ áp chế, tấn công dữ dội, cắn xé không kiểm soát, tay chị ta túm lấy tóc Đào Long Dược, sau đó lại tiếp tục sờ s0ạng lần mò gối đầu.
Bỗng nhiên chị ta chạm vào một thứ gì đó ẩm ướt, nhớp nháp lại lạnh như băng, tập trung nhìn vào thì thấy đó là một tấm da người nhoe nhoét máu.
Ánh mắt Tô Mạn Thanh chợt trở nên đẫm máu và lạnh lẽo, chị ta lặng lẽ giấu tấm da người về chỗ cũ, sau đó buông Đào Long Dược ra, đứng dậy ra lệnh đuổi người: “Muộn rồi, cậu về đi, mai tôi còn phải đưa Tiểu Quần tới chỗ Kỳ Liên tiếp nhận phụ đạo tâm lý.”
Đào Long Dược nhận thấy người này lại che giấu gì đó, chân tướng nằm ngay trong tầm tay, hắn thử nắm lấy tay chị ta khuyên bảo: “Tôi cảm thấy có lẽ người cần tới bác sĩ tâm thần là chị.”
Nhưng Tô Mạn Thanh lại tránh đi.
Đối phương thể hiện rõ thái độ bất hợp tác, Đào Long Dược tiến lại gần từng bước, hắn hỏi bằng sự cởi mở: “Tại sao chị lại che giấu việc Khổng Tường Bình còn có một đứa con trai?”
“Hai mươi năm rồi, tôi đã quên mất vài chi tiết, chẳng nhẽ không được à?” Tô Mạn Thanh đáp rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại gượng gạo hướng về phía gối đầu, lo lắng bí mật đẫm máu này của mình sẽ bị người yêu phát hiện.
“Kiều Huy luôn giữ liên lạc với một người phụ nữ trong thời gian dài, thậm chí còn tặng một sợi dây chuyền khắc chữ cho người mà tên đó gọi là ‘mẹ’,” Đào Long Dược nói, “chị nói cho tôi nghe đi, khi mà tên đó chưa bao giờ gặp mặt cả chị và tôi, tại sao gã biết được thông tin cá nhân của chị?”
“Tôi không biết,” Tô Mạn Thanh vẫn giữ thái độ hờ hững không liên quan tới mình, “tôi vốn không quen biết tên đó.”
“Nếu như là chị, vậy thì chị tự thú đi,” Mắt Đào Long Dược đỏ hoe, hắn đau đớn vô cùng, “còn nếu không phải chị, vậy thì chị vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ tổn thương ngày trước như chị nghĩ, chị cần phải điều trị để cải thiện…”
“Cậu cút đi.”
Tô Mạn Thanh từ chối giao tiếp, mất kiểm soát quát lớn, chị ta đẩy Đào Long Dược ra khỏi cửa, sau đó quỳ xuống đất ôm đầu bật khóc.
Đêm đó Tô Mạn Thanh khóa chặt cửa phòng, những tiếng rầm rầm kỳ lạ bên trong cánh cửa vang lên suốt cả đêm, Tiểu Quần không ngủ được và cũng không dám ngủ vì tiếng động đó, con bé ôm đầu ngồi trên giường của mình, trằn trọc tới tận hừng đông.
Tia nắng ban mai đầu tiên có màu hoa hồng rực rỡ và lộng lẫy, nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, khẽ khàng ve vuốt mặt người. Tiểu Quần cẩn thận rời khỏi phòng ngủ, lén liếc qua xem thì thấy cánh cửa phòng Tô Mạn Thanh đóng kín cả đêm qua đã mở ra.
Lòng hiếu kỳ mạnh mẽ thôi thúc, con bé đánh bạo lén liếc mắt vào trong, phòng Tô Mạn Thanh bị lục tung hết cả lên, bàn ghế ngăn kéo hỗn loạn, quần áo rải rác la liệt khắp sàn. Tiểu Quần để ý thấy có vài bức thư trên giường Tô Mạn Thanh, giấy viết thư có màu ố vàng theo thời gian như mới nhìn thấy ánh sáng sau một thời gian dài nằm dưới đáy thùng. Thời buổi này vẫn còn người viết thư sao? Con bé càng tò mò hơn.
“Em đang nhìn gì thế?” Giọng nói bất thình lình vang lên sau lưng, nghe như dạy dỗ quở trách.
Tiểu Quần quay đầu lại thì va vào đôi mắt âm u lạnh như băng, con bé run rẩy lùi mấy bước về sau.
Tô Mạn Thanh tóc tai mặt mũi ướt sũng đứng ngay sau lưng con bé, ánh nắng ban mai nhanh chóng biến mất, ánh Mặt Trời dần dâng lên sau lưng chị ta, hắt bóng kéo dài trên gương mặt. Thần thái chị ta trống rỗng như một người hoàn toàn khác.
Ấn tượng đầu tiên của Tiểu Quần về Tô Mạn Thanh rất kỳ lạ, nó cho rằng chị ta rất giống một nữ anh hùng tay cầm kiếm dài tay cầm khiên chắn, nghiêm trang tử tế, xinh đẹp lại dũng mãnh, làm người ta vừa yên tâm lại vừa ghen tị. Nhưng khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt này lại làm tim con bé vô thức đập nhanh hơn.
“Được rồi, em đi chuẩn bị đi.” Tô Mạn Thanh nhìn ra sự bất thường của mình từ trong ánh mắt hoảng sợ của Tiểu Quần, dường như chính chị ta cũng ngơ ngẩn vì sự thay đổi của mình, chị ta nhắm hai mắt lại, cố gắng điều chỉnh sắc mặt và giọng nói dịu dàng hơn, “Chúng ta sẽ tới gặp bác sĩ Tống.”
Tiểu Quần ngạc nhiên phát hiện ra người phụ nữ này đang đeo một sợi dây chuyền pha lê trên chiếc cổ mảnh mai của mình, nó có hình chuột Minnie trông khá trẻ con.
Tô Mạn Thanh đưa Tiểu Quần tới nhận tư vấn tâm lý của Tống Kỳ Liên, phản hồi đưa ra khá là tích cực. Khả năng viết của Tiểu Quần vẫn còn chướng ngại nghiêm trọng nhưng năng lực lý giải đang dần hồi phục, con bé có thể nói được mấy cụm từ đơn giản, cũng có thể đưa ra phản hồi tích cực với phác đồ điều trị của Tống Kỳ Liên thông qua ánh mắt, cử chỉ tay và chuyển động cơ thể. Sau khi bổ sung thuốc hỗ trợ, Tống Kỳ Liên kết luận chứng rối loạn ngôn ngữ do sang chấn tâm lý của Tiểu Quần sẽ sớm được khôi phục hoàn toàn.
Tống Kỳ Liên bảo y tá đưa Tiểu Quần ra ngoài trước, nói là muốn Tô Mạn Thanh hợp tác với cô trong quá trình điều trị tiếp theo của Tiểu Quần, bảo chị ta ngồi lại phòng làm việc của mình.
Tống Kỳ Liên cũng đọc được những lời lên án Tiểu Mạn công khai và những suy đoán mang ác ý ùn ùn trên internet, cô khẽ than: “Chị vất vả rồi, vừa phải ứng phó chuyện của bản thân lại còn phải chăm sóc một cô bé chẳng liên quan gì đến mình.”
Tô Mạn Thanh không cho rằng việc chăm sóc Tiểu Quần là gánh nặng cộng thêm, trái lại chị ta còn cảm thấy như đang bù đắp cho chính bản thân tuyệt vọng và bất lực trước kia, chị ta nói: “Chúng tôi là những người đồng bệnh tương liên, gặp em ấy giống như nhìn thấy chính tôi năm đó.”
Tống Kỳ Liên tiếp lời: “Nếu hiện tại Tiểu Mạn năm ấy muốn tìm người để giãi bày thì tôi luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào.”
Tô Mạn Thanh liếc mắt nhìn cô rồi nói đầy sắc sảo: “Đào Long Dược bảo cô làm thế à?”
Nếu là bác sĩ tâm thần thật thì e rằng một người kiêu ngạo như chị ta sẽ không muốn tiếp nhận, Tống Kỳ Liên chỉ có thể an ủi đôi câu với tư cách bạn bè, cô thẳng thắn gật đầu: “Nếu chị chê tôi còn trẻ không đủ chuyên môn thì tôi có thể giới thiệu cho chị một bác sĩ chuyên khoa cấp cao hơn trong viện, nhưng nếu chị chỉ muốn tìm một người bạn để tâm sự thì tôi sẽ tập trung lắng nghe, cũng sẽ giữ kín bí mật của chị bằng tất cả đạo đức nghề nghiệp của mình.”
Thấy Tô Mạn Thanh vẫn lạnh mặt thờ ơ như đang cố gắng dựng lên cho bản thân một tấm lá chắn cực kỳ cứng rắn, Tống Kỳ Liên mỉm cười tiếp tục nói với lập trường của một người bạn: “Chị biết không, khi Đào Long Dược tới tìm tôi, cậu ấy say bí tỉ, khóc nức nở đáng thương lắm. Tôi quen cậu ấy hơn mười năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy bất lực và yếu đuối như thế, cậu ấy vẫn luôn là một người nhiệt thành tỏa nắng, dũng cảm tiến lên, chị rất may mắn, khi có thể làm một người đàn ông như thế rơi lệ vì mình.”
Câu nói này đã gảy vào sợi dây mềm mại nhất trong đáy lòng chị ta, vang lên thứ âm thanh diệu kỳ run rẩy, sắc mặt Tô Mạn Thanh dịu lại, chị ta hỏi Tống Kỳ Liên: “Chẳng phải cô cũng rất may mắn còn gì, có một người đàn ông bằng lòng chịu chết vì cô bất cứ lúc nào như Tạ Lam Sơn.”
“Anh ấy bằng lòng chịu chết vì tôi xuất phát từ tấm lòng lương thiện và tình cảm bạn bè tích lũy qua nhiều năm, nhưng người anh ấy yêu không còn là tôi nữa rồi.” Tống Kỳ Liên không giấu được cảm xúc của mình khi nghe tới cái tên này, bao nhiêu đau đớn và hối hận đặc quánh rỉ ra từ trong xương cốt, khiến cho tứ chi cô đau nhức không thôi. Cô chân thành nhìn Tô Mạn Thanh bằng đôi mắt ngấn lệ, “Tôi không muốn chị và Đào Long Dược giẫm vào vết xe đổ của mình, nếu chị thương cậu ấy, vậy thì khi cậu ấy cũng yêu chị, hãy thấu hiểu, tin tưởng cậu ấy, cùng cậu ấy đối diện với những vấn đề của mình, đừng giống như tôi, để rồi hối hận cũng không còn kịp nữa.”
Dường như Tô Mạn Thanh có hơi xúc động, chị ta khẽ run lên: “Không phải là tôi không tin cậu ta, chỉ là tôi…”
Tuy không nói hết nhưng Tống Kỳ Liên đã nhận ra, người phụ nữ này đã thoát khỏi trạng thái chìa gai nhọn toàn thân, cuối cùng nhà tù giam người và giam cả chính mình kia cũng có một lỗ thủng đủ cho người khác bước vào.
Cô xúc động nắm lấy tay chị ta, an ủi chị ta bằng sự mềm mại và ấm áp khi da thịt tiếp xúc, cô tiếp tục cổ vũ: “Chị có thể nói ra, chúng ta cùng nghĩ cách.”
Tô Mạn Thanh mệt mỏi nhắm hai mắt lại một lần nữa, một lát sau chị ta mới nói: “Bác sĩ Tống, tôi muốn hỏi cô, chứng rối loạn đa nhân cách* trong tâm lý học có thật không?”
Đây là một câu hỏi kỳ lạ, với kinh nghiệm tham gia các vụ án hình sự của cục điều tra trong nhiều năm của Tô Mạn Thanh, chắc chắn chị ta sẽ biết rằng loại bệnh tâm thần này có tồn tại. Tống Kỳ Liên gật đầu: “Có một trường hợp khá phổ biến, trong tình huống tinh thần bị k1ch thích một cách cực đoan, bệnh nhân sẽ phân tách ra một hoặc nhiều nhân cách kế thừa đóng vai trò ‘cứu tinh’ để bảo vệ chủ thể của mình, những nhân cách này cùng tồn tại độc lập với nhau, đôi khi những nhân cách kế thừa sẽ bị loại bỏ sau k1ch thích, hoặc dần dần ẩn đi hay thậm chí biến mất theo thời gian hoặc khi môi trường được cải thiện, nhưng khi một k1ch thích mạnh tương tự xuất hiện trở lại, nhân cách kế thừa sẽ xuất hiện và có thể tiếp quản nhân cách chính.”
Tô Mạn Thanh đã dự đoán trước được đáp án này, chị ta run rẩy cầu xin: “Dù tiếp theo đây tôi có nói với cô điều gì, cô đều có thể đảm bảo tuyệt đối không để lộ ra ngoài chứ?”
Tống Kỳ Liên nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, cô nghiêm túc gật đầu.
Tô Mạn Thanh gật đầu cảm kích, sau đó khóe môi lại giương lên một cách kỳ dị: “Gần đây tôi thường xuyên rơi vào trạng thái ý thức mơ hồ, có lúc đột nhiên mở mắt ra lại không biết mình đang ở đâu… Dưới gối của tôi có giấu một mảnh da người bị lột ra từ nạn nhân, thư Kiều Huy viết cho tôi suốt mười mấy năm qua được giấu trong góc sâu nhất của tủ quần áo, thậm chí tôi còn đeo chiếc vòng cổ khắc chữ mà gã tặng ‘mẹ’ của mình…”
Dừng lại một cách đau đớn, Tô Mạn Thanh nhắm mắt hít thở, cuối cùng chị ta nói: “Tôi nghĩ mình chính là một bệnh nhân mắc rối loạn đa nhân cách, tôi chính là hung thủ đã thao túng Kiều Huy giết người.”
Hết chương 108.
*Rối loạn đa nhân cách vốn là một bệnh lý tâm thần khá thường gặp trong xã hội ngày nay, đặc biệt trong đó có nhiều trường hợp mắc bệnh nhưng không hề hay biết. Khi bị mắc bệnh người bệnh thường quên mất mình là ai và có những tính cách đối lập nhau như có thể vừa cười, lúc sau đã khóc, hoặc đang nóng nảy có thể nhẹ nhàng.
Người bệnh có thể đã gặp phải một số sang chấn trong quá khứ và phải bảo vệ bản thân bằng cách tách mình ra khỏi những trải nghiệm quá bạo lực hoặc quá đau đớn. Họ tách mình khỏi tình huống gây căng thẳng bằng cách tạo ra những nhân cách khác nhau để thay mình giải quyết những căng thẳng, đau buồn trong cuộc sống.
Thường sẽ có một nhân cách chính mang tên thật của bệnh nhân. Tuy nhiên, nhân cách chính thường không biết đến sự hiện diện của các nhân cách khác mà chỉ nhận thức được sự có mặt của những nhân cách này khi được mọi người xung quanh kể lại.
Bệnh rối loạn đa nhân cách đặc biệt dễ phát triển trong những năm đầu đời. Trẻ bị bỏ bê hoặc lạm dụng về mặt tâm lý, tình d*c hay thân thể trong giai đoạn này rất dễ bị ảnh hưởng đến quá trình phát triển nhân cách.
Tạ Lam Sơn cho rằng nếu Kiều Huy đã là sát nhân lột da thì không thể ôm vết thương đi chủ động tiếp xúc với Đào Long Dược đã từng đánh giáp lá cà với mình, vậy nên có lẽ chính Tô Mạn Thanh là người đã lộ ra thông tin chị ta là pháp y. Nói cách khác, bọn họ hẳn là đã quen nhau từ trước.
Cảm thấy người trước mặt vẫn đang nghi ngờ người yêu, đội trưởng Đào giận dữ: “Đcm cậu ngưng được chưa? Chỉ cần Kiều Huy quy án thì vụ án này coi như đã kết thúc! Cậu dựa vào đâu mà cứ bám riết không tha cho Mạn Thanh thế hả?”
“Dựa vào việc tôi là cảnh sát, việc tôi cảm thấy vụ án này vẫn còn điểm đáng ngờ!” Lời lẽ tốt xấu thế nào cũng không có tác dụng, đội trưởng Tiểu Đào quen nhau từ thời cởi truồng tắm mưa chưa bao giờ bất chấp phải trái, nước đổ lá khoai thế này. Tạ Lam Sơn cố kiềm chế cơn tức giận để phân tích cho hắn, “Chẳng nhẽ cậu không phát hiện ra điều kỳ lạ với kinh nghiệm điều tra hình sự nhiều năm của mình hay sao? Rất có thể Kiều Huy chỉ là một con rối, chắc chắn còn một kẻ giật dây đứng sau vụ án này.”
Tạ Lam Sơn đưa cho Đào Long Dược xem kết quả điều tra hôm nay, tiện thể đưa ra phỏng đoán của mình, anh cho rằng phản ứng của Tô Mạn Thanh khi bị thẩm vấn quá tự nhiên, kể chuyện ngày xưa một cách quá ổn định nắn nót, chắc chắn chị ta vẫn chưa nói ra toàn bộ sự thật. Nghĩ theo chiều hướng tốt thì việc từng bị xâm hại khiến chị ta bị tổn thương tâm lý sâu sắc, nhưng vẫn còn một khả năng tồi tệ hơn, rằng chị ta cũng tham gia, thậm chí còn đứng sau toàn bộ vụ án giết người hàng loạt đầy tàn bạo này.
Nhưng dù phân tích hợp lý hợp tình thế nào đi nữa thì sự tức giận trên mặt Đào Long Dược vẫn không vơi bớt, trước câu hỏi lặp lại của Tạ Lam Sơn rằng hắn có từng nói chuyện với Kiều Huy hay không, hắn vẫn cứng nhắc lạnh lùng đáp: “Tôi không biết.”
Tạ Lam Sơn ngây ra: “Từng nói chuyện hay chưa mà cậu cũng không biết?”
Đào Long Dược tiếp tục giữ thái độ xa cách: “Đúng, tôi không biết đấy, tôi còn không biết tại sao Thẩm Lưu Phi lại phải giấu giếm chuyện cả nhà anh ta chết hết với cậu kìa!”
“Đcm cậu đúng là loại bất chấp phải trái, ngang ngạnh cứng đầu!” Cuối cùng Tạ Lam Sơn cũng biết không thể tiếp tục giao tiếp với tên này nữa, anh tức tối tông cửa bỏ đi.
Tất cả đều là phỏng đoán chứ vẫn chưa có bằng chứng, hai anh em lần nào gặp mặt là lần đó chia tay trong sự khó chịu. Thực ra Đào Long Dược cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng hắn không khống chế được bản thân mà lại thốt ra những lời ác ý đó. Sau khi liên hệ và suy nghĩ về những thông tin Tạ Lam Sơn điều tra được, Đào Long Dược cố nén cơn đau dưới bụng để bò dậy khỏi giường, lặng lẽ rời bệnh viện.
Hắn đi tới khu chợ gần đó trước, lựa chọn những loại thực phẩm mà bình thường Tô Mạn Thanh thích ăn, có rau có thịt, xem chừng phải nấu đủ cả một bàn đồ ăn đầy đủ hương vị, sau đó hắn mới hài lòng rời đi.
Hắn lái xe tới thẳng khu dân cư Tô Mạn Thanh đang ở. Vừa bước vào khu dân cư, chưa đi được bao xa hắn đã nhận ra ánh mắt của hàng xóm xung quanh rất khó đoán, dù quen hay không quen thì biểu cảm của bọn họ đều lộ rõ rành rành.
Đào Long Dược tạm thời bỏ qua những điều này, hắn lập tức đi tới dưới tầng một nhà Tô Mạn Thanh, ai ngờ sau khi lên tầng mới phát hiện có kẻ tạt sơn đỏ lên cửa nhà Tô Mạn Thanh, còn viết mấy chữ to vặn vẹo bằng chổi sơn:
Con đi3m. Đồng lõa. Giết người.
Chữ nào chữ nấy đều ngập tràn ác ý. Đào Long Dược tức tối phát điên, hắn cởi áo khoác định lau những vết sơn còn chưa kịp khô thì cửa bỗng mở ra.
Trên mạng bắt đầu tấn công Tiểu Mạn, Tô Mạn Thanh bị ép nghỉ làm, có vẻ như mấy ngày vừa rồi cũng không ra ngoài, vẻ mặt ủ rũ tái nhợt như sợ ánh sáng.
Chị ta cũng nhìn thấy những chữ trên tường nhưng lại không xúc động hay phẫn nộ như Đào Long Dược, chị ta chỉ bình tĩnh xoay người nói: “Vào đi.”
Đào Long Dược hỏi chị ta: “Mấy chữ này…”
Tô Mạn Thanh không quay đầu lại, chị ta đáp: “Người nhà nạn nhân đầu tiên là La Hân đã tới, có lẽ họ tin mấy lời trên mạng nên muốn đòi công bằng cho con gái.”
Phòng kéo kín rèm không thấy ánh sáng, Tiểu Quần co rúm trong góc tường, ngây ngốc nhìn người phụ nữ vừa đi vào từ cửa, cho đến khi thấy Đào Long Dược đi theo sau thì hàng lông mày mới giãn ra, vẻ mừng vui hiện lên trên gương mặt con bé.
Đào Long Dược nhìn thấy Tiểu Quần cũng vui theo, hắn giơ túi lớn túi nhỏ trong tay lên rồi cười với con bé: “Hôm nay tôi tới để nấu ăn cho hai người đẹp này.”
Tiểu Quần vẫn không thể nói chuyện nên chỉ gật đầu thật mạnh, sau đó vui vẻ nhào vào trong ngực đội trưởng Đào. Tranh thủ khi Tô Mạn Thanh đi về hướng phòng khách không quay đầu lại, con bé lặng lẽ kéo tay áo Đào Long Dược rồi hí hoáy tay chân một hồi, nó chật vật chỉ vào bóng lưng người phụ nữ kia rồi rặn ra từng chữ với hắn: “Chị ấy… tự nói chuyện một mình… sợ lắm…”
Dường như nghe thấy tiếng tố cáo của con bé, Tô Mạn Thanh chợt quay đầu lại, đôi mắt chằng chịt tơ máu khảm trên gương mặt không chút hồng hào, Tiểu Quần sợ đến độ hồn vía bay mất, sợ hãi bỏ chạy.
Đào Long Dược đã gọi cho Tô Mạn Thanh trước khi đến nhưng Tô Mạn Thanh không bật máy, điện thoại của chị ta lẳng lặng nằm trên bàn trà như muốn trốn tránh mọi thứ. Đào Long Dược biết những ngày qua Tô Mạn Thanh không thể chịu nổi những cuộc điện thoại quấy rối, hắn xót xa hỏi: “Mụ phóng viên kia có còn bám lấy chị không?”
Thấy Tô Mạn Thanh im lặng thừa nhận, đội trưởng Đào khó chịu mắng to: “Ả đàn bà này đúng là thứ bại hoại trong đám báo chí truyền thông!”
Mụ phóng viên mà Đào Long Dược nhắc tới chính là Hách Tư Tĩnh của “Tầm Nhìn Đông Phương”, đồng thời cũng là kẻ khó đối phó và cay nghiệt nhất trong đám nhà báo quấy rối. Hách Tư Tĩnh một lòng chỉ muốn tạo ra một bản tin chấn động giật gân, thậm chí còn bất chấp vạch trần thông tin cá nhân của Tô Mạn Thanh bằng cách thức bẩn thỉu. Đào Long Dược chắc nịch những lời lẽ tấn công rợp trời trên mạng đều do đám làm truyền thông chuyên nghiệp tung ra, mà khỏi nghĩ cũng biết kết quả khi công chúng bị dắt mũi và kích động.
Mấy năm qua đội trưởng Đào sống còn tuềnh toàng cẩu thả hơn cả thằng bạn Tạ Lam Sơn của hắn, về cơ bản thì chẳng bao giờ động đến nồi niêu, vậy nên việc hắn chủ động vào bếp cũng chỉ là cho có, cũng không hi vọng xa vời sẽ nấu ra được món gì đó bùng nổ, chỉ mỗi việc ăn được hay không đã là vấn đề lớn rồi.
Hắn đang lúi húi trước bàn bếp, mồ hôi túa ra đầm đìa, Tiểu Quần đứng bên cạnh hỗ trợ trông còn chuyên nghiệp hơn hắn.
Hình ảnh một người đàn ông trưởng thành, một cô gái trẻ tuổi cùng nhau phối hợp nấu cơm rồi cãi nhau ầm ĩ rất thú vị, Tô Mạn Thanh đứng dựa bên ngoài nhà bếp lẳng lặng nhìn, cuối cùng nụ cười gắng gượng cũng hiện lên trên gương mặt.
Một bữa ăn mà đồ mặn thì nhạt toẹt, rau thì nửa sống nửa tái coi như nuốt được, bít-tết thì dai nhách như cao su. Nhưng đội trưởng Đào lại tấm tắc khen như gái lớn lên kiệu hoa lần đầu, bản thân ngấu nghiến ăn lại còn khăng khăng ép hai quý cô kia thưởng thức kỹ năng nấu nướng của mình.
Tiếng cười lác đác vang lên trên bàn ăn, mặc dù Tô Mạn Thanh không muốn ăn nhưng sắc mặt đã tốt hơn một chút.
Ăn cơm xong, đội trưởng Đào chủ động ở lại dọn dẹp rửa bát, sau đó hắn bắt gặp Tô Mạn Thanh đứng gần đó đang hờ hững nhìn mình. Mặc dù nhìn ra chị ta đang cố gắng giấu giếm, nhưng nỗi u buồn và âu lo vẫn không tan khỏi đuôi mày đáy mắt, hoàn toàn không còn phong thái khí phách như bà hoàng ngày thường.
Đào Long Dược lại thấy lòng đau âm ỉ, hắn đặt bát đũa đã rửa sạch xuống, đi theo Tô Mạn Thanh về phòng ngủ rồi quan tâm hỏi: “Sắc mặt chị không ổn chút nào, đêm nay tôi ở lại với chị nhé?”
Thực ra Đào Long Dược muốn nói chuyện, nói chuyện một cách vừa có tình vừa có lý, hắn nhận ra được sự kỳ lạ của Tô Mạn Thanh, không thể tự lừa mình dối người nữa.
Nhưng còn chưa kịp nói thành lời thì Tô Mạn Thanh đột nhiên đẩy hắn ngã xuống giường. Hiếm khi chị ta chủ động thế này, vừa đè người xuống đã cuồng nhiệt hôn lên mặt và môi của hắn.
Đào Long Dược ngỡ ngàng, nhưng không lâu sau cũng nhiệt tình đáp lại người trước mặt. Trong môi hôn triền miên, hắn muốn xoay người chiếm vị trí ở trên như trước đây, ai ngờ lại bị Tô Mạn Thanh thô bạo đẩy đầu gối vào vết thương của hắn, tiếp tục đ è xuống.
Chị ta mạnh mẽ áp chế, tấn công dữ dội, cắn xé không kiểm soát, tay chị ta túm lấy tóc Đào Long Dược, sau đó lại tiếp tục sờ s0ạng lần mò gối đầu.
Bỗng nhiên chị ta chạm vào một thứ gì đó ẩm ướt, nhớp nháp lại lạnh như băng, tập trung nhìn vào thì thấy đó là một tấm da người nhoe nhoét máu.
Ánh mắt Tô Mạn Thanh chợt trở nên đẫm máu và lạnh lẽo, chị ta lặng lẽ giấu tấm da người về chỗ cũ, sau đó buông Đào Long Dược ra, đứng dậy ra lệnh đuổi người: “Muộn rồi, cậu về đi, mai tôi còn phải đưa Tiểu Quần tới chỗ Kỳ Liên tiếp nhận phụ đạo tâm lý.”
Đào Long Dược nhận thấy người này lại che giấu gì đó, chân tướng nằm ngay trong tầm tay, hắn thử nắm lấy tay chị ta khuyên bảo: “Tôi cảm thấy có lẽ người cần tới bác sĩ tâm thần là chị.”
Nhưng Tô Mạn Thanh lại tránh đi.
Đối phương thể hiện rõ thái độ bất hợp tác, Đào Long Dược tiến lại gần từng bước, hắn hỏi bằng sự cởi mở: “Tại sao chị lại che giấu việc Khổng Tường Bình còn có một đứa con trai?”
“Hai mươi năm rồi, tôi đã quên mất vài chi tiết, chẳng nhẽ không được à?” Tô Mạn Thanh đáp rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại gượng gạo hướng về phía gối đầu, lo lắng bí mật đẫm máu này của mình sẽ bị người yêu phát hiện.
“Kiều Huy luôn giữ liên lạc với một người phụ nữ trong thời gian dài, thậm chí còn tặng một sợi dây chuyền khắc chữ cho người mà tên đó gọi là ‘mẹ’,” Đào Long Dược nói, “chị nói cho tôi nghe đi, khi mà tên đó chưa bao giờ gặp mặt cả chị và tôi, tại sao gã biết được thông tin cá nhân của chị?”
“Tôi không biết,” Tô Mạn Thanh vẫn giữ thái độ hờ hững không liên quan tới mình, “tôi vốn không quen biết tên đó.”
“Nếu như là chị, vậy thì chị tự thú đi,” Mắt Đào Long Dược đỏ hoe, hắn đau đớn vô cùng, “còn nếu không phải chị, vậy thì chị vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ tổn thương ngày trước như chị nghĩ, chị cần phải điều trị để cải thiện…”
“Cậu cút đi.”
Tô Mạn Thanh từ chối giao tiếp, mất kiểm soát quát lớn, chị ta đẩy Đào Long Dược ra khỏi cửa, sau đó quỳ xuống đất ôm đầu bật khóc.
Đêm đó Tô Mạn Thanh khóa chặt cửa phòng, những tiếng rầm rầm kỳ lạ bên trong cánh cửa vang lên suốt cả đêm, Tiểu Quần không ngủ được và cũng không dám ngủ vì tiếng động đó, con bé ôm đầu ngồi trên giường của mình, trằn trọc tới tận hừng đông.
Tia nắng ban mai đầu tiên có màu hoa hồng rực rỡ và lộng lẫy, nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, khẽ khàng ve vuốt mặt người. Tiểu Quần cẩn thận rời khỏi phòng ngủ, lén liếc qua xem thì thấy cánh cửa phòng Tô Mạn Thanh đóng kín cả đêm qua đã mở ra.
Lòng hiếu kỳ mạnh mẽ thôi thúc, con bé đánh bạo lén liếc mắt vào trong, phòng Tô Mạn Thanh bị lục tung hết cả lên, bàn ghế ngăn kéo hỗn loạn, quần áo rải rác la liệt khắp sàn. Tiểu Quần để ý thấy có vài bức thư trên giường Tô Mạn Thanh, giấy viết thư có màu ố vàng theo thời gian như mới nhìn thấy ánh sáng sau một thời gian dài nằm dưới đáy thùng. Thời buổi này vẫn còn người viết thư sao? Con bé càng tò mò hơn.
“Em đang nhìn gì thế?” Giọng nói bất thình lình vang lên sau lưng, nghe như dạy dỗ quở trách.
Tiểu Quần quay đầu lại thì va vào đôi mắt âm u lạnh như băng, con bé run rẩy lùi mấy bước về sau.
Tô Mạn Thanh tóc tai mặt mũi ướt sũng đứng ngay sau lưng con bé, ánh nắng ban mai nhanh chóng biến mất, ánh Mặt Trời dần dâng lên sau lưng chị ta, hắt bóng kéo dài trên gương mặt. Thần thái chị ta trống rỗng như một người hoàn toàn khác.
Ấn tượng đầu tiên của Tiểu Quần về Tô Mạn Thanh rất kỳ lạ, nó cho rằng chị ta rất giống một nữ anh hùng tay cầm kiếm dài tay cầm khiên chắn, nghiêm trang tử tế, xinh đẹp lại dũng mãnh, làm người ta vừa yên tâm lại vừa ghen tị. Nhưng khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt này lại làm tim con bé vô thức đập nhanh hơn.
“Được rồi, em đi chuẩn bị đi.” Tô Mạn Thanh nhìn ra sự bất thường của mình từ trong ánh mắt hoảng sợ của Tiểu Quần, dường như chính chị ta cũng ngơ ngẩn vì sự thay đổi của mình, chị ta nhắm hai mắt lại, cố gắng điều chỉnh sắc mặt và giọng nói dịu dàng hơn, “Chúng ta sẽ tới gặp bác sĩ Tống.”
Tiểu Quần ngạc nhiên phát hiện ra người phụ nữ này đang đeo một sợi dây chuyền pha lê trên chiếc cổ mảnh mai của mình, nó có hình chuột Minnie trông khá trẻ con.
Tô Mạn Thanh đưa Tiểu Quần tới nhận tư vấn tâm lý của Tống Kỳ Liên, phản hồi đưa ra khá là tích cực. Khả năng viết của Tiểu Quần vẫn còn chướng ngại nghiêm trọng nhưng năng lực lý giải đang dần hồi phục, con bé có thể nói được mấy cụm từ đơn giản, cũng có thể đưa ra phản hồi tích cực với phác đồ điều trị của Tống Kỳ Liên thông qua ánh mắt, cử chỉ tay và chuyển động cơ thể. Sau khi bổ sung thuốc hỗ trợ, Tống Kỳ Liên kết luận chứng rối loạn ngôn ngữ do sang chấn tâm lý của Tiểu Quần sẽ sớm được khôi phục hoàn toàn.
Tống Kỳ Liên bảo y tá đưa Tiểu Quần ra ngoài trước, nói là muốn Tô Mạn Thanh hợp tác với cô trong quá trình điều trị tiếp theo của Tiểu Quần, bảo chị ta ngồi lại phòng làm việc của mình.
Tống Kỳ Liên cũng đọc được những lời lên án Tiểu Mạn công khai và những suy đoán mang ác ý ùn ùn trên internet, cô khẽ than: “Chị vất vả rồi, vừa phải ứng phó chuyện của bản thân lại còn phải chăm sóc một cô bé chẳng liên quan gì đến mình.”
Tô Mạn Thanh không cho rằng việc chăm sóc Tiểu Quần là gánh nặng cộng thêm, trái lại chị ta còn cảm thấy như đang bù đắp cho chính bản thân tuyệt vọng và bất lực trước kia, chị ta nói: “Chúng tôi là những người đồng bệnh tương liên, gặp em ấy giống như nhìn thấy chính tôi năm đó.”
Tống Kỳ Liên tiếp lời: “Nếu hiện tại Tiểu Mạn năm ấy muốn tìm người để giãi bày thì tôi luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào.”
Tô Mạn Thanh liếc mắt nhìn cô rồi nói đầy sắc sảo: “Đào Long Dược bảo cô làm thế à?”
Nếu là bác sĩ tâm thần thật thì e rằng một người kiêu ngạo như chị ta sẽ không muốn tiếp nhận, Tống Kỳ Liên chỉ có thể an ủi đôi câu với tư cách bạn bè, cô thẳng thắn gật đầu: “Nếu chị chê tôi còn trẻ không đủ chuyên môn thì tôi có thể giới thiệu cho chị một bác sĩ chuyên khoa cấp cao hơn trong viện, nhưng nếu chị chỉ muốn tìm một người bạn để tâm sự thì tôi sẽ tập trung lắng nghe, cũng sẽ giữ kín bí mật của chị bằng tất cả đạo đức nghề nghiệp của mình.”
Thấy Tô Mạn Thanh vẫn lạnh mặt thờ ơ như đang cố gắng dựng lên cho bản thân một tấm lá chắn cực kỳ cứng rắn, Tống Kỳ Liên mỉm cười tiếp tục nói với lập trường của một người bạn: “Chị biết không, khi Đào Long Dược tới tìm tôi, cậu ấy say bí tỉ, khóc nức nở đáng thương lắm. Tôi quen cậu ấy hơn mười năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy bất lực và yếu đuối như thế, cậu ấy vẫn luôn là một người nhiệt thành tỏa nắng, dũng cảm tiến lên, chị rất may mắn, khi có thể làm một người đàn ông như thế rơi lệ vì mình.”
Câu nói này đã gảy vào sợi dây mềm mại nhất trong đáy lòng chị ta, vang lên thứ âm thanh diệu kỳ run rẩy, sắc mặt Tô Mạn Thanh dịu lại, chị ta hỏi Tống Kỳ Liên: “Chẳng phải cô cũng rất may mắn còn gì, có một người đàn ông bằng lòng chịu chết vì cô bất cứ lúc nào như Tạ Lam Sơn.”
“Anh ấy bằng lòng chịu chết vì tôi xuất phát từ tấm lòng lương thiện và tình cảm bạn bè tích lũy qua nhiều năm, nhưng người anh ấy yêu không còn là tôi nữa rồi.” Tống Kỳ Liên không giấu được cảm xúc của mình khi nghe tới cái tên này, bao nhiêu đau đớn và hối hận đặc quánh rỉ ra từ trong xương cốt, khiến cho tứ chi cô đau nhức không thôi. Cô chân thành nhìn Tô Mạn Thanh bằng đôi mắt ngấn lệ, “Tôi không muốn chị và Đào Long Dược giẫm vào vết xe đổ của mình, nếu chị thương cậu ấy, vậy thì khi cậu ấy cũng yêu chị, hãy thấu hiểu, tin tưởng cậu ấy, cùng cậu ấy đối diện với những vấn đề của mình, đừng giống như tôi, để rồi hối hận cũng không còn kịp nữa.”
Dường như Tô Mạn Thanh có hơi xúc động, chị ta khẽ run lên: “Không phải là tôi không tin cậu ta, chỉ là tôi…”
Tuy không nói hết nhưng Tống Kỳ Liên đã nhận ra, người phụ nữ này đã thoát khỏi trạng thái chìa gai nhọn toàn thân, cuối cùng nhà tù giam người và giam cả chính mình kia cũng có một lỗ thủng đủ cho người khác bước vào.
Cô xúc động nắm lấy tay chị ta, an ủi chị ta bằng sự mềm mại và ấm áp khi da thịt tiếp xúc, cô tiếp tục cổ vũ: “Chị có thể nói ra, chúng ta cùng nghĩ cách.”
Tô Mạn Thanh mệt mỏi nhắm hai mắt lại một lần nữa, một lát sau chị ta mới nói: “Bác sĩ Tống, tôi muốn hỏi cô, chứng rối loạn đa nhân cách* trong tâm lý học có thật không?”
Đây là một câu hỏi kỳ lạ, với kinh nghiệm tham gia các vụ án hình sự của cục điều tra trong nhiều năm của Tô Mạn Thanh, chắc chắn chị ta sẽ biết rằng loại bệnh tâm thần này có tồn tại. Tống Kỳ Liên gật đầu: “Có một trường hợp khá phổ biến, trong tình huống tinh thần bị k1ch thích một cách cực đoan, bệnh nhân sẽ phân tách ra một hoặc nhiều nhân cách kế thừa đóng vai trò ‘cứu tinh’ để bảo vệ chủ thể của mình, những nhân cách này cùng tồn tại độc lập với nhau, đôi khi những nhân cách kế thừa sẽ bị loại bỏ sau k1ch thích, hoặc dần dần ẩn đi hay thậm chí biến mất theo thời gian hoặc khi môi trường được cải thiện, nhưng khi một k1ch thích mạnh tương tự xuất hiện trở lại, nhân cách kế thừa sẽ xuất hiện và có thể tiếp quản nhân cách chính.”
Tô Mạn Thanh đã dự đoán trước được đáp án này, chị ta run rẩy cầu xin: “Dù tiếp theo đây tôi có nói với cô điều gì, cô đều có thể đảm bảo tuyệt đối không để lộ ra ngoài chứ?”
Tống Kỳ Liên nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, cô nghiêm túc gật đầu.
Tô Mạn Thanh gật đầu cảm kích, sau đó khóe môi lại giương lên một cách kỳ dị: “Gần đây tôi thường xuyên rơi vào trạng thái ý thức mơ hồ, có lúc đột nhiên mở mắt ra lại không biết mình đang ở đâu… Dưới gối của tôi có giấu một mảnh da người bị lột ra từ nạn nhân, thư Kiều Huy viết cho tôi suốt mười mấy năm qua được giấu trong góc sâu nhất của tủ quần áo, thậm chí tôi còn đeo chiếc vòng cổ khắc chữ mà gã tặng ‘mẹ’ của mình…”
Dừng lại một cách đau đớn, Tô Mạn Thanh nhắm mắt hít thở, cuối cùng chị ta nói: “Tôi nghĩ mình chính là một bệnh nhân mắc rối loạn đa nhân cách, tôi chính là hung thủ đã thao túng Kiều Huy giết người.”
Hết chương 108.
*Rối loạn đa nhân cách vốn là một bệnh lý tâm thần khá thường gặp trong xã hội ngày nay, đặc biệt trong đó có nhiều trường hợp mắc bệnh nhưng không hề hay biết. Khi bị mắc bệnh người bệnh thường quên mất mình là ai và có những tính cách đối lập nhau như có thể vừa cười, lúc sau đã khóc, hoặc đang nóng nảy có thể nhẹ nhàng.
Người bệnh có thể đã gặp phải một số sang chấn trong quá khứ và phải bảo vệ bản thân bằng cách tách mình ra khỏi những trải nghiệm quá bạo lực hoặc quá đau đớn. Họ tách mình khỏi tình huống gây căng thẳng bằng cách tạo ra những nhân cách khác nhau để thay mình giải quyết những căng thẳng, đau buồn trong cuộc sống.
Thường sẽ có một nhân cách chính mang tên thật của bệnh nhân. Tuy nhiên, nhân cách chính thường không biết đến sự hiện diện của các nhân cách khác mà chỉ nhận thức được sự có mặt của những nhân cách này khi được mọi người xung quanh kể lại.
Bệnh rối loạn đa nhân cách đặc biệt dễ phát triển trong những năm đầu đời. Trẻ bị bỏ bê hoặc lạm dụng về mặt tâm lý, tình d*c hay thân thể trong giai đoạn này rất dễ bị ảnh hưởng đến quá trình phát triển nhân cách.