*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Địa điểm hẹn ăn bữa chia tay là tại nhà bác Đàm. Tuy nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ nhưng không gian vẫn quá nhỏ, bác Đàm đành kê bàn ghế gỗ dưới một gốc cây dương hòe trong khu dân cư, sau đó gọi khách tới ngồi.
Ông nấu một bàn toàn đồ ăn ngon gồm gà viên cay, thịt bò khô xé sợi và phổi phu thê, hai quả ớt xanh bảy quả ớt đỏ bóng loáng, bác Đàm nở nụ cười áy náy với hai người: “Đẻ ra ở Tứ Xuyên mà, tôi thích ăn cay.”
Cũng may Tạ Lam Sơn không kén mà Thẩm Lưu Phi cũng không sợ cay, bọn họ ngồi xuống đối diện nhau, để bác Đàm ngồi vuông góc với cả hai người.
Buổi tối tháng Năm mây giăng mù trời, ánh trăng đi qua những tầng mây đôi lúc lại ló ra rót chút ánh sáng xuống giữa những chạc cây dương hòe, nhỏ từng vệt loang lổ xuống mặt bàn bằng gỗ, khiến gương mặt ba người ngồi bên bàn lúc tối lúc sáng, mơ hồ không rõ ràng.
“Đồ cay Tứ Xuyên ăn với rượu vang đỏ là cách thưởng thức mới lạ gì thế?” Nói thì nói vậy nhưng Tạ Lam Sơn vẫn mở nắp chai không khách sáo, vì từng uống rượu của Thẩm Lưu Phi nên anh không nuốt nổi mấy thứ rượu rẻ mạt bán ở ngoài nữa.
Rượu do Thẩm Lưu Phi mang tới, vẫn là Latour, y nói Lafite thì sôi nổi còn Latour lại nồng nàn, y thích loại sau hơn. Tạ Lam Sơn cũng đồng tình sâu sắc.
Bác Đàm không hiểu về rượu, ông ngửa cổ uống hết cả ly, đến khi thấy đáy mới nhận ra mà căng thẳng hỏi: “Tôi uống như vậy không đúng lắm thì phải nhỉ?”
“Rượu là để trợ hứng, cứ làm bộ làm tịch thì uống cũng không thoải mái, thế chẳng phải là phản tác dụng rồi hay sao.” Thẩm Lưu Phi hờ hững cười, cũng nâng ly lên uống cạn.
Chàng thanh niên này thoạt nhìn lịch sự thanh cao nhưng cũng rất bình dị gần gũi, bác Đào không đáp trả được y nên chỉ có thể cười ha ha. Với ông thì uống rượu vang đỏ cả chục ngàn với uống rượu trắng mười tệ một cân không khác gì nhau cả. Với ông thì cái thứ như rượu không phải để trợ hứng mà là để giải sầu, rượu nào uống say tận óc thì mới là rượu ngon, nhắm mắt lại là đất trời chao đảo, không còn đấu tranh vẫy vùng, quá khứ mới có thể thật sự trôi qua.
Đêm nay có gió, gió vừa thổi qua là những phiến lá dương hòe trên đỉnh đầu rung rinh xào xạc, gió lớn hơn một chút thì bắt đầu rơi lả tả. Bỗng nhiên có một con côn trùng màu xanh xám to bằng ngón tay cái cũng rơi xuống, vô tư đậu vào chiếc bát trống không.
“Đập chết nó đi.” Tạ Lam Sơn tỏ ra tức giận, tay nhanh thoăn thoắt úp ngược miệng bát xuống nhốt con sâu kia lại.
“Đừng đập đừng đập.” Bác Đàm có đức hiếu sinh nên vội lên tiếng ngăn anh lại, “Đây là ve non.”
Tạ Lam Sơn và Thẩm Lưu Phi nhìn nhau, cố ý tỏ ra kinh ngạc mà hỏi: “Con côn trùng này là ve sao? Chưa đến mùa mà.”
“Nó ra đời sớm, cố ý báo tin vui cho nhà nông đấy.” Bác Đàm vừa nói vừa cẩn thận giải cứu con ve khỏi chiếc bát, ông bưng nó trong lòng bàn tay rồi để nó bay đi.
Thẩm Lưu Phi lẳng lặng hờ hững quan sát. Ông già gầy gò đen đúa này vừa mới phóng sinh một con côn trùng nhỏ.
Tạ Lam Sơn cũng nhìn bác Đàm, sau đó anh cười với ông và nói: “Bác Đàm, bác đúng là người tốt.”
“Không không, tôi tốt ở chỗ nào chứ…” Có vẻ ông già không chịu được việc được tâng bốc, chỉ lắc đầu xua tay liên tục, “Tôi chỉ là một người bình thường phổ thông nhất trong cuộc đời này thôi…”
“Không, không hề bình thường.” Tạ Lam Sơn rót hơn nửa ly rượu cho bác Đàm rồi nghiêm nghị nói, “Làm cái nghề này lâu, chúng tôi toàn tiếp xúc với mặt tối của xã hội, anh em ra tay với nhau vì thừa kế, người chồng hạ độc giết vợ vì tình nhân, vậy nên chúng tôi rất dễ thất vọng trước tính người. Cũng may nhờ có bác Đàm, tôi mới tin tưởng rằng trên đời này vẫn còn người tốt thuần túy.”
Tạ Lam Sơn rót rượu vào ly của mình rồi nói với bác Đàm: “Tôi mời bác một ly.”
“Tôi thật sự… không gánh được…” Mặt ông già căng cứng đỏ bừng, muốn thoái thác lại không lay chuyển được vẻ mặt chân thành của người trước mặt. Ông lại nâng ly uống cạn, nhưng vì uống quá vội nên bị sặc ho khù khụ.
“Cũng giống như vụ án giết cả nhà mấy ngày trước vậy,” Tạ Lam Sơn đặt ly rượu xuống rồi chuyển sang chủ đề chính, “rõ ràng chúng tôi đã bắt được hung thủ rồi nhưng tên đó lại sống chết không chịu nhận, cứ khăng khăng nói là bị người ta hãm hại. Cậu ta nói mình bị người ta đánh ngất, sau đó dìm xuống sông Phàn La lúc hai ba giờ sáng ngày mười hai. Nhưng giờ toàn bộ bằng chứng đều hướng về cậu ta, có chối nữa cũng chẳng tác dụng gì, chờ chuyển cho viện kiểm sát rồi sau đó ra tòa, nếu phải xử bắn thì xử bắn thôi.”
Anh nhấn mạnh mốc thời gian, thời gian xác thực có thể khơi dậy ký ức.
Quả nhiên tay bác Đàm run lên thấy rõ, ông lắp bắp hỏi: “Chắc… không đến mức đó chứ, nếu vụ án có điểm đáng ngờ thì đâu thể phán quyết một cách mơ hồ vậy được.”
“Sao không thể? Đã có bao nhiêu vụ như vậy còn gì.” Tạ Lam Sơn hướng ánh mắt sang Thẩm Lưu Phi, “Bác hỏi thầy Thẩm mà xem.”
“Đúng là có nhiều.” Thẩm Lưu Phi thản nhiên nói, “Mọi người thường nói công lý sẽ không vắng mặt mà chỉ tới muộn mà thôi, nhưng công lý tới muộn đã chẳng còn ý nghĩa với đương sự nữa rồi.”
“Cục trưởng chỗ chúng tôi sốt ruột muốn kết thúc vụ án, muốn tranh công nên ép phải phá án trong thời gian đưa ra, mẹ nó chứ oai như cóc.” Tạ Lam Sơn còn than ngắn thở dài một hồi, sau đó chợt ngẩng đầu nhìn bác Đàm, “Bác Đàm, bác nói xem có nên cứu cậu ta không?”
“Cứu… Cứu ai cơ?” Bác Đàm ngây ra.
“Cứu kẻ tình nghi bị người ta ném xuống sông Phàn La đó, à phải rồi, cậu ta có tên, là Trương Ngọc Xuân.” Tạ Lam Sơn nhìn chằm chằm vào bác Đàm, “Trương Ngọc Xuân nói hôm đó cậu ta được người ta cứu từ dưới sông lên, nếu có thể tìm được người đã cứu cậu ta thì sẽ còn cứu được.”
Tạ Lam Sơn móc chiếc điện thoại trong túi quần ra như muốn cho Thẩm Lưu Phi xem video, nhưng cuối cùng lại đặt điện thoại trước mặt bác Đàm.
Trên màn hình là một chàng trai trẻ bị thẩm vấn, cậu ta khóc lóc nước mắt giàn giụa, cứ lặp đi lặp lại một câu: Tôi thật sự không giết người, trước kia tôi phạm lỗi thật nhưng tôi đã sửa rồi, tôi muốn làm người tốt… Tôi thật sự là người tốt…”
Những tiếng “người tốt” vang lên thiêu đốt trái tim ông già. Ông lại uống một ly nữa, ông chưa bao giờ uống loại rượu ngon nhường này nhưng lại hoàn toàn không thấy nó ngon, trái lại ông còn cảm giác được vị đắng và chát cực hạn ngập tràn trong khoang miệng và cổ họng, không thể nào nuốt xuống được.
Trong video, tên con trai bị thẩm vấn khóc tới mức khản giọng kiệt sức, nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau, cảnh sát thẩm vấn to tiếng quát nạt “Thành thật khai ra đi!”, rõ ràng vốn không hề tin cậu ta.
Quá thê thảm. Âm thanh thảm thiết, người còn thảm hại hơn.
Ông già đang phải chịu đựng sự giày vò.
Tạ Lam Sơn thu lại điện thoại, anh tắt video đi và nói: “Đêm đó mưa to gió giật, trời tối như thế, nước đục như thế mà lại có một người dũng cảm quên mình nhảy xuống sông cứu người, người đó từ bi cao thượng biết bao nhiêu, nếu người ấy biết có kẻ vì sự im lặng của mình mà mất mạng thì chắc hẳn sẽ khó có thể yên lòng.” Tạ Lam Sơn lại nhìn sang Thẩm Lưu Phi, “Nhỉ, thầy Thẩm?”
“Ừ,” Thẩm Lưu Phi gật đầu, “có lẽ từ nay về sau mỗi ngày trôi qua đều là sự dằn vặt với người đó.”
Sắc mặt trắng bệch, bác Đàm run bần bật hỏi: “Thật sự… Thật sự sẽ bị xử bắn sao?”
“Tôi mới nói rồi đó, nếu có người đứng ra làm chứng cho cậu ta thì sẽ thoát.” Tạ Lam Sơn nghiêm túc chừng ba giây rồi lại than thở, “Nhưng biển người mênh mông đi đâu mà tìm. Mà khéo có khi thằng nhãi họ Trương đó nói hươu nói vượn để thoát tội ấy chứ, cậu ta có tiền án lại còn từng nghiện hút, có giết cả nhà người ta cũng dễ hiểu thôi.”
Ánh mắt của bác Đàm trống rỗng, ông không lên tiếng nữa.
“Được rồi được rồi, đã nói là bữa chia tay bác Đàm, ai dè lại nói đến chuyện cụt hứng này, chúng ta cạn ly nữa đi.” Tạ Lam Sơn ngửa đầu lên trời, sắc mặt lộ rõ muộn phiền như đang suy nghĩ cái cớ để cạn ly này. Sau đó anh nghĩ ra nên nói với bác Đàm, “Cạn ly vì những tấm lòng lương thiện còn chưa biến mất.”
Bữa ăn chia tay nhưng đồ ăn chẳng bao nhiêu, rượu thì càng uống càng thấy khó chịu.
Tạ Lam Sơn là người lái xe tới nhưng giờ cả hai đều đã uống rượu, tuyệt đối không được lái xe khi đã có cồn trong người nên hai người bèn tranh thủ cùng nhau tản bộ khi trăng còn sáng.
Sao lấm tấm thưa thớt cạnh nửa vầng trăng, hai người đi xuyên qua khu dân cư chật hẹp cũ kỹ, Tạ Lam Sơn khẽ huýt sáo, có vẻ hơi ngà ngà say.
Thẩm Lưu Phi hỏi: “Cảnh sát mấy cậu được phép cho người ngoài xem video thẩm vấn à?”
“Đương nhiên là không.” Tạ Lam Sơn đáp như đinh đóng cột, sau đó anh chợt nghiêng đầu nhìn Thẩm Lưu Phi, ghé lại gần bên tai y rồi khẽ nói, “Đây là clip tôi cắt từ một bộ phim điều tra hình sự trong nước.”
Thẩm Lưu Phi vẫn còn thắc mắc, Tạ Lam Sơn lại bồi thêm một câu: “Bờ sông tối om như thế, chắc chắn bác Đàm không nhìn rõ mặt mũi của Trương Ngọc Xuân.”
Thẩm Lưu Phi mỉm cười. Ánh mắt người trước mặt y lấp la lấp lánh, một người trưởng thành đàng hoàng nhưng lại vẫn có đôi phần ương ngạnh bướng bỉnh của trẻ con. Y hỏi anh: “Cậu cảm thấy chiêu này có tác dụng à?”
Tạ Lam Sơn hỏi lại y: “Anh nghi ngờ bác Đàm trước cả tôi mà, tại sao vậy?”
“Nói một cách đơn giản thì tính người vốn ác, tôi không quá tin tưởng sẽ có cái thiện vô duyên vô cớ trên cuộc đời này.” Thấy ánh mắt Tạ Lam Sơn chất chứa tâm tư, có lẽ đáp án này còn chưa đủ làm anh thỏa mãn, Thẩm Lưu Phi nói tiếp, “Nói một cách chi tiết thì có một vài biểu cảm rất nhỏ trong vô thức đã bán đứng ông ta, bác Đàm dành sự quan tâm thái quá đối với ‘Chiến dịch săn lưới’, trước đó tôi không hề móc nối ông ta với vụ án mạng này, nhưng trực giác nói cho tôi biết ông ta là một người có bóng ma.”
“Vậy anh thì sao?” Tạ Lam Sơn chợt kề sát mặt lại gần Thẩm Lưu Phi, khi đứng chờ đèn đỏ, khoảng cách giữa hai người bọn họ gần trong gang tấc, đủ để nghe thấy hơi thở của nhau, rượu được khoang miệng hâm nóng tựa như tầng hương cuối của nước hoa, tản ra hương thơm sâu lắng và nồng nàn hơn.
Tạ Lam Sơn hỏi: “Anh có bóng ma không?”
“Ai cũng có bóng ma thôi.” Hỏi một đằng đáp một nẻo, Thẩm Lưu Phi cụp mắt nhìn xuống, ánh nhìn dừng lại nơi cổ của Tạ Lam Sơn, y khều viên đạn xâu qua vòng cổ như tùy ý, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua da thịt trên cổ Tạ Lam Sơn.
Ngón tay mảnh khảnh lạnh như băng, cảm giác kỳ quái như sắp bị người ta cứa đứt cổ họng dâng lên, vừa nguy hiểm vừa bí ẩn. Tạ Lam Sơn cảm thấy chuếnh choáng, anh nghĩ có lẽ Latour ngấm chậm, giờ đã bốc lên đầu rồi. Anh giật lại đồ của mình từ trong tay Thẩm Lưu Phi đúng lúc, sau đó cười hềnh hệch một cách ngả ngớn để lấp li3m.
“Tôi cũng không biết có tác dụng hay không nữa, tôi không chắc.” Một lúc lâu sau, Tạ Lam Sơn chỉ khẽ thở dài, “Cứ thử tin một lần nữa xem sao.”
Thử tin vào tính người một lần nữa.
Hết chương 25.
*Cây dương hòe
Địa điểm hẹn ăn bữa chia tay là tại nhà bác Đàm. Tuy nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ nhưng không gian vẫn quá nhỏ, bác Đàm đành kê bàn ghế gỗ dưới một gốc cây dương hòe trong khu dân cư, sau đó gọi khách tới ngồi.
Ông nấu một bàn toàn đồ ăn ngon gồm gà viên cay, thịt bò khô xé sợi và phổi phu thê, hai quả ớt xanh bảy quả ớt đỏ bóng loáng, bác Đàm nở nụ cười áy náy với hai người: “Đẻ ra ở Tứ Xuyên mà, tôi thích ăn cay.”
Cũng may Tạ Lam Sơn không kén mà Thẩm Lưu Phi cũng không sợ cay, bọn họ ngồi xuống đối diện nhau, để bác Đàm ngồi vuông góc với cả hai người.
Buổi tối tháng Năm mây giăng mù trời, ánh trăng đi qua những tầng mây đôi lúc lại ló ra rót chút ánh sáng xuống giữa những chạc cây dương hòe, nhỏ từng vệt loang lổ xuống mặt bàn bằng gỗ, khiến gương mặt ba người ngồi bên bàn lúc tối lúc sáng, mơ hồ không rõ ràng.
“Đồ cay Tứ Xuyên ăn với rượu vang đỏ là cách thưởng thức mới lạ gì thế?” Nói thì nói vậy nhưng Tạ Lam Sơn vẫn mở nắp chai không khách sáo, vì từng uống rượu của Thẩm Lưu Phi nên anh không nuốt nổi mấy thứ rượu rẻ mạt bán ở ngoài nữa.
Rượu do Thẩm Lưu Phi mang tới, vẫn là Latour, y nói Lafite thì sôi nổi còn Latour lại nồng nàn, y thích loại sau hơn. Tạ Lam Sơn cũng đồng tình sâu sắc.
Bác Đàm không hiểu về rượu, ông ngửa cổ uống hết cả ly, đến khi thấy đáy mới nhận ra mà căng thẳng hỏi: “Tôi uống như vậy không đúng lắm thì phải nhỉ?”
“Rượu là để trợ hứng, cứ làm bộ làm tịch thì uống cũng không thoải mái, thế chẳng phải là phản tác dụng rồi hay sao.” Thẩm Lưu Phi hờ hững cười, cũng nâng ly lên uống cạn.
Chàng thanh niên này thoạt nhìn lịch sự thanh cao nhưng cũng rất bình dị gần gũi, bác Đào không đáp trả được y nên chỉ có thể cười ha ha. Với ông thì uống rượu vang đỏ cả chục ngàn với uống rượu trắng mười tệ một cân không khác gì nhau cả. Với ông thì cái thứ như rượu không phải để trợ hứng mà là để giải sầu, rượu nào uống say tận óc thì mới là rượu ngon, nhắm mắt lại là đất trời chao đảo, không còn đấu tranh vẫy vùng, quá khứ mới có thể thật sự trôi qua.
Đêm nay có gió, gió vừa thổi qua là những phiến lá dương hòe trên đỉnh đầu rung rinh xào xạc, gió lớn hơn một chút thì bắt đầu rơi lả tả. Bỗng nhiên có một con côn trùng màu xanh xám to bằng ngón tay cái cũng rơi xuống, vô tư đậu vào chiếc bát trống không.
“Đập chết nó đi.” Tạ Lam Sơn tỏ ra tức giận, tay nhanh thoăn thoắt úp ngược miệng bát xuống nhốt con sâu kia lại.
“Đừng đập đừng đập.” Bác Đàm có đức hiếu sinh nên vội lên tiếng ngăn anh lại, “Đây là ve non.”
Tạ Lam Sơn và Thẩm Lưu Phi nhìn nhau, cố ý tỏ ra kinh ngạc mà hỏi: “Con côn trùng này là ve sao? Chưa đến mùa mà.”
“Nó ra đời sớm, cố ý báo tin vui cho nhà nông đấy.” Bác Đàm vừa nói vừa cẩn thận giải cứu con ve khỏi chiếc bát, ông bưng nó trong lòng bàn tay rồi để nó bay đi.
Thẩm Lưu Phi lẳng lặng hờ hững quan sát. Ông già gầy gò đen đúa này vừa mới phóng sinh một con côn trùng nhỏ.
Tạ Lam Sơn cũng nhìn bác Đàm, sau đó anh cười với ông và nói: “Bác Đàm, bác đúng là người tốt.”
“Không không, tôi tốt ở chỗ nào chứ…” Có vẻ ông già không chịu được việc được tâng bốc, chỉ lắc đầu xua tay liên tục, “Tôi chỉ là một người bình thường phổ thông nhất trong cuộc đời này thôi…”
“Không, không hề bình thường.” Tạ Lam Sơn rót hơn nửa ly rượu cho bác Đàm rồi nghiêm nghị nói, “Làm cái nghề này lâu, chúng tôi toàn tiếp xúc với mặt tối của xã hội, anh em ra tay với nhau vì thừa kế, người chồng hạ độc giết vợ vì tình nhân, vậy nên chúng tôi rất dễ thất vọng trước tính người. Cũng may nhờ có bác Đàm, tôi mới tin tưởng rằng trên đời này vẫn còn người tốt thuần túy.”
Tạ Lam Sơn rót rượu vào ly của mình rồi nói với bác Đàm: “Tôi mời bác một ly.”
“Tôi thật sự… không gánh được…” Mặt ông già căng cứng đỏ bừng, muốn thoái thác lại không lay chuyển được vẻ mặt chân thành của người trước mặt. Ông lại nâng ly uống cạn, nhưng vì uống quá vội nên bị sặc ho khù khụ.
“Cũng giống như vụ án giết cả nhà mấy ngày trước vậy,” Tạ Lam Sơn đặt ly rượu xuống rồi chuyển sang chủ đề chính, “rõ ràng chúng tôi đã bắt được hung thủ rồi nhưng tên đó lại sống chết không chịu nhận, cứ khăng khăng nói là bị người ta hãm hại. Cậu ta nói mình bị người ta đánh ngất, sau đó dìm xuống sông Phàn La lúc hai ba giờ sáng ngày mười hai. Nhưng giờ toàn bộ bằng chứng đều hướng về cậu ta, có chối nữa cũng chẳng tác dụng gì, chờ chuyển cho viện kiểm sát rồi sau đó ra tòa, nếu phải xử bắn thì xử bắn thôi.”
Anh nhấn mạnh mốc thời gian, thời gian xác thực có thể khơi dậy ký ức.
Quả nhiên tay bác Đàm run lên thấy rõ, ông lắp bắp hỏi: “Chắc… không đến mức đó chứ, nếu vụ án có điểm đáng ngờ thì đâu thể phán quyết một cách mơ hồ vậy được.”
“Sao không thể? Đã có bao nhiêu vụ như vậy còn gì.” Tạ Lam Sơn hướng ánh mắt sang Thẩm Lưu Phi, “Bác hỏi thầy Thẩm mà xem.”
“Đúng là có nhiều.” Thẩm Lưu Phi thản nhiên nói, “Mọi người thường nói công lý sẽ không vắng mặt mà chỉ tới muộn mà thôi, nhưng công lý tới muộn đã chẳng còn ý nghĩa với đương sự nữa rồi.”
“Cục trưởng chỗ chúng tôi sốt ruột muốn kết thúc vụ án, muốn tranh công nên ép phải phá án trong thời gian đưa ra, mẹ nó chứ oai như cóc.” Tạ Lam Sơn còn than ngắn thở dài một hồi, sau đó chợt ngẩng đầu nhìn bác Đàm, “Bác Đàm, bác nói xem có nên cứu cậu ta không?”
“Cứu… Cứu ai cơ?” Bác Đàm ngây ra.
“Cứu kẻ tình nghi bị người ta ném xuống sông Phàn La đó, à phải rồi, cậu ta có tên, là Trương Ngọc Xuân.” Tạ Lam Sơn nhìn chằm chằm vào bác Đàm, “Trương Ngọc Xuân nói hôm đó cậu ta được người ta cứu từ dưới sông lên, nếu có thể tìm được người đã cứu cậu ta thì sẽ còn cứu được.”
Tạ Lam Sơn móc chiếc điện thoại trong túi quần ra như muốn cho Thẩm Lưu Phi xem video, nhưng cuối cùng lại đặt điện thoại trước mặt bác Đàm.
Trên màn hình là một chàng trai trẻ bị thẩm vấn, cậu ta khóc lóc nước mắt giàn giụa, cứ lặp đi lặp lại một câu: Tôi thật sự không giết người, trước kia tôi phạm lỗi thật nhưng tôi đã sửa rồi, tôi muốn làm người tốt… Tôi thật sự là người tốt…”
Những tiếng “người tốt” vang lên thiêu đốt trái tim ông già. Ông lại uống một ly nữa, ông chưa bao giờ uống loại rượu ngon nhường này nhưng lại hoàn toàn không thấy nó ngon, trái lại ông còn cảm giác được vị đắng và chát cực hạn ngập tràn trong khoang miệng và cổ họng, không thể nào nuốt xuống được.
Trong video, tên con trai bị thẩm vấn khóc tới mức khản giọng kiệt sức, nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau, cảnh sát thẩm vấn to tiếng quát nạt “Thành thật khai ra đi!”, rõ ràng vốn không hề tin cậu ta.
Quá thê thảm. Âm thanh thảm thiết, người còn thảm hại hơn.
Ông già đang phải chịu đựng sự giày vò.
Tạ Lam Sơn thu lại điện thoại, anh tắt video đi và nói: “Đêm đó mưa to gió giật, trời tối như thế, nước đục như thế mà lại có một người dũng cảm quên mình nhảy xuống sông cứu người, người đó từ bi cao thượng biết bao nhiêu, nếu người ấy biết có kẻ vì sự im lặng của mình mà mất mạng thì chắc hẳn sẽ khó có thể yên lòng.” Tạ Lam Sơn lại nhìn sang Thẩm Lưu Phi, “Nhỉ, thầy Thẩm?”
“Ừ,” Thẩm Lưu Phi gật đầu, “có lẽ từ nay về sau mỗi ngày trôi qua đều là sự dằn vặt với người đó.”
Sắc mặt trắng bệch, bác Đàm run bần bật hỏi: “Thật sự… Thật sự sẽ bị xử bắn sao?”
“Tôi mới nói rồi đó, nếu có người đứng ra làm chứng cho cậu ta thì sẽ thoát.” Tạ Lam Sơn nghiêm túc chừng ba giây rồi lại than thở, “Nhưng biển người mênh mông đi đâu mà tìm. Mà khéo có khi thằng nhãi họ Trương đó nói hươu nói vượn để thoát tội ấy chứ, cậu ta có tiền án lại còn từng nghiện hút, có giết cả nhà người ta cũng dễ hiểu thôi.”
Ánh mắt của bác Đàm trống rỗng, ông không lên tiếng nữa.
“Được rồi được rồi, đã nói là bữa chia tay bác Đàm, ai dè lại nói đến chuyện cụt hứng này, chúng ta cạn ly nữa đi.” Tạ Lam Sơn ngửa đầu lên trời, sắc mặt lộ rõ muộn phiền như đang suy nghĩ cái cớ để cạn ly này. Sau đó anh nghĩ ra nên nói với bác Đàm, “Cạn ly vì những tấm lòng lương thiện còn chưa biến mất.”
Bữa ăn chia tay nhưng đồ ăn chẳng bao nhiêu, rượu thì càng uống càng thấy khó chịu.
Tạ Lam Sơn là người lái xe tới nhưng giờ cả hai đều đã uống rượu, tuyệt đối không được lái xe khi đã có cồn trong người nên hai người bèn tranh thủ cùng nhau tản bộ khi trăng còn sáng.
Sao lấm tấm thưa thớt cạnh nửa vầng trăng, hai người đi xuyên qua khu dân cư chật hẹp cũ kỹ, Tạ Lam Sơn khẽ huýt sáo, có vẻ hơi ngà ngà say.
Thẩm Lưu Phi hỏi: “Cảnh sát mấy cậu được phép cho người ngoài xem video thẩm vấn à?”
“Đương nhiên là không.” Tạ Lam Sơn đáp như đinh đóng cột, sau đó anh chợt nghiêng đầu nhìn Thẩm Lưu Phi, ghé lại gần bên tai y rồi khẽ nói, “Đây là clip tôi cắt từ một bộ phim điều tra hình sự trong nước.”
Thẩm Lưu Phi vẫn còn thắc mắc, Tạ Lam Sơn lại bồi thêm một câu: “Bờ sông tối om như thế, chắc chắn bác Đàm không nhìn rõ mặt mũi của Trương Ngọc Xuân.”
Thẩm Lưu Phi mỉm cười. Ánh mắt người trước mặt y lấp la lấp lánh, một người trưởng thành đàng hoàng nhưng lại vẫn có đôi phần ương ngạnh bướng bỉnh của trẻ con. Y hỏi anh: “Cậu cảm thấy chiêu này có tác dụng à?”
Tạ Lam Sơn hỏi lại y: “Anh nghi ngờ bác Đàm trước cả tôi mà, tại sao vậy?”
“Nói một cách đơn giản thì tính người vốn ác, tôi không quá tin tưởng sẽ có cái thiện vô duyên vô cớ trên cuộc đời này.” Thấy ánh mắt Tạ Lam Sơn chất chứa tâm tư, có lẽ đáp án này còn chưa đủ làm anh thỏa mãn, Thẩm Lưu Phi nói tiếp, “Nói một cách chi tiết thì có một vài biểu cảm rất nhỏ trong vô thức đã bán đứng ông ta, bác Đàm dành sự quan tâm thái quá đối với ‘Chiến dịch săn lưới’, trước đó tôi không hề móc nối ông ta với vụ án mạng này, nhưng trực giác nói cho tôi biết ông ta là một người có bóng ma.”
“Vậy anh thì sao?” Tạ Lam Sơn chợt kề sát mặt lại gần Thẩm Lưu Phi, khi đứng chờ đèn đỏ, khoảng cách giữa hai người bọn họ gần trong gang tấc, đủ để nghe thấy hơi thở của nhau, rượu được khoang miệng hâm nóng tựa như tầng hương cuối của nước hoa, tản ra hương thơm sâu lắng và nồng nàn hơn.
Tạ Lam Sơn hỏi: “Anh có bóng ma không?”
“Ai cũng có bóng ma thôi.” Hỏi một đằng đáp một nẻo, Thẩm Lưu Phi cụp mắt nhìn xuống, ánh nhìn dừng lại nơi cổ của Tạ Lam Sơn, y khều viên đạn xâu qua vòng cổ như tùy ý, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua da thịt trên cổ Tạ Lam Sơn.
Ngón tay mảnh khảnh lạnh như băng, cảm giác kỳ quái như sắp bị người ta cứa đứt cổ họng dâng lên, vừa nguy hiểm vừa bí ẩn. Tạ Lam Sơn cảm thấy chuếnh choáng, anh nghĩ có lẽ Latour ngấm chậm, giờ đã bốc lên đầu rồi. Anh giật lại đồ của mình từ trong tay Thẩm Lưu Phi đúng lúc, sau đó cười hềnh hệch một cách ngả ngớn để lấp li3m.
“Tôi cũng không biết có tác dụng hay không nữa, tôi không chắc.” Một lúc lâu sau, Tạ Lam Sơn chỉ khẽ thở dài, “Cứ thử tin một lần nữa xem sao.”
Thử tin vào tính người một lần nữa.
Hết chương 25.
*Cây dương hòe