Một tháng sau, Tần Diệp Hoa cùng Đoàn Huyên rốt cục trở lại, bởi vì chị Hồng cùng Hàn Dũ phải kết hôn. Phù dâu là Tần Diệp Hoa Phù rể hai người, Đoàn Tình cùng Tần Thiệu Hoa đồng là Tiểu Kiều Đoàn Huyên tại Australia vài ngày trước có làm qua mục sư, cho nên lần này là tiếp tục làm mục sư cho hai người họ. Đội hình này đẹp đến chói mù mắt. Hàn Dũ cùng Tiểu Hồng đám hỏi mang ý nghĩa trọng đại, có thể nói là Đoàn gia cùng Tần gia qua 20 năm thì đây là lần đầu tiên cùng xuất hiện, có thể ghi trong sử sách.
Hàn Dũ cùng Tiểu Hồng tiến hành đại hôn. Hai người hôn lễ là do quản gia Trần quyết định. Tiểu Hồng là nữ nhân của ông nên nàng muốn nghe ý kiến từ ông. Hơn nữa nhà bọn họ chính là Đoàn gia, cho nên nữ nhi xuất giá tự nhiên phải từ Đoàn gia ra. Dựa theo phong tục, hchị Hồng sẽ tới nhà Đoàn gia ở, chờ ngày hôm sau Hàn Dũ sẽ đi đến tiếp nàng. Đoàn Tĩnh Viễn bổn ý rất tốt, bảo nàng cùng Đoàn Tình trở về, nhưng Đoàn Tình trong điện thoại lý cự tuyệt, nói ngày hôm sau sáng sớm đến lấy hồng bao là được. Đoàn Tĩnh Viễn lthấy như vậy cũng không còn cách gì, chờ ngày hôm sau cậu đến.
Hàn Dũ vào ban đêm vô cùng khẩn trương, một đêm không ngủ, lôi kéo Đoàn Tình hỏi cậu liệu ba cậu có cho y vào cửa hay không…… Đoàn Tình không nói nên lời, còn y thì ngồi niệm 108 biến đi. Đoàn Tình mắng y:“Bộ ba tôi ghê gớm lắm sao? Dọa anh thành như vậy” Tần Thiệu nhìn Hàn Dũ, nói vài lời:“Yên tâm, ngày mai chính nếu kh6ong cho anh vào cửa, cũng phải cho Ấu Đường vào mà!” Hàn Dũ bừng tỉnh đại ngộ:“Đúng đúng, ngày mai còn có cậu Cậu so với phù rễ được việc hơn” Đoàn Tình lắc đầu muốn đi ngủ, cũng 12h rồi, mắt đã muốn mở không lên. Tần Thiệu ôm cậu đi ngủ, phân phó Hàn Dũ:“Anh cũng đi nghỉ ngơi, không lẽ anh muốn trưng cái con mắt thâm quần kia làm chú rễ hay sao!”
Hàn Dũ nôn nóng hưng phấn một đêm không ngủ, Đoàn Tình không hưng phấn như y cho nên ngủ rất nhanh, nằm trong lòng Tần Thiệu thực ấm áp, Tiểu Kiều ngủ ở giường nhỏ bên cạnh cũng hô hô,, Đoàn Tình rất nhanh liền vào mộng đẹp, Tần Thiệu nhìn hnhư vậy cũng để yên cho cậu ngủ, không chọc phá như mọi họm nữa. Buổi sáng hôm sau, Hàn Dũ mới chợp mắt một chút, lúc đang ngủ, bị Tần Thiệu kêu lên, hoảng sợ, caravat cũng không buộc, Tần Thiệu bất đắc dĩ giúp y cài caravat, cùng hoa gắn trên túi áo.
Nhìn thấy y ra cái hình dạng này cho nên Tần Thiệu đi làm một chút bữa sáng, bánh mỳ ốp la cùng một ly sữa. Sau đó mới đi gọi Đoàn Tình. Hắn cùng Đoàn Tình là phù rể, lễ phục giống nhau, hoa cũng vậy. Đứng ở trong gương chính là một đôi bích nhân, soái khí phi phàm.
Tiểu Kiều hôm nay là hoa đồng, được mặc lên người một bộ tiểu lễ phục. Đoàn Tình ôm hbé ăn sáng uống sữa xong mới mặc vào, mặc vào hệt như tiểu bao tử!
Thời điểm bọn họ đến Đoàn gia, Đoàn gia đã sớm chuẩn bị tốt. Theo cửa đến hoa viên của Đoàn Tình đều trải một sân hoa hồng, Tần Thiệu ôm con trai, Đoàn Tình cùng Hàn Dũ rốt cục bước vào cửa lớn Đoàn gia.
Bên trong người rất nhiều, không chỉ có người của Đoàn gia, còn có người của Tần gia, Hàn Dũ nhìn Tần Gia Lạc, Đoàn Tĩnh Viễn còn có cha vợ tương lai quản gia Trần đang đứng chờ ở cửa, cho nên y cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh. Đoàn Tình rất xa nhìn cha mình liếc mắt một cái, Đoàn Tĩnh Viễn quay đầu nhìn cậu cười cười, ý bảo bọn họ đi vào trước
Thú tân nương là việc không dễ dàng, đưa hồng báo, hát tình ca, nói đạo tình, đối câu đối, viết tình thi, Đoàn Tình cùng Tần Diệp Hoa đủ loại làm khó dễ h Hàn Dũ một mặt đầy mồ hôi. Đoàn Tình lâm trận phản chiến, vốn là phù rể, kết quả lại hướng về phía Tiểu Hồng, ra nhiều câu như vậy làm khó dễ, Hàn Dũ cảm thán y từng tham gia quá vô số hôn lễ, tnhưng chưa từng gặp ai lợi hại như cậu! Tình thoại y có thể nói, nhưng lthơ tình sao mà viết, còn phải là luật thất ngôn tứ tuyệt, cái gì,Đường Tống Nguyên Minh đây là cái quy củ gì?
Đoàn Tình đứng trong cửa cười thực ân cần:“Nhà tôi có quy củ, anh muốn cưới chị Hồng phải tuân theo quy củ” Đoàn Tĩnh Viễn cùng Trần quản gia không biết khi nào thì đi lên, lớn như vậy cùng muốn đến giúp vui, nghe xong lời Đoàn Tình nói liền gật đầu, đây là quy củnhà bọn họ, không thể dễ dàng mà cưới được người của Đoàn gia!!!!! Tần Thiệu bản năng thấy gió lạnh, hồi đầu nhìn ông:“Đoàn bá phụ.”
Đoàn Tĩnh Viễn hừ lạnh một tiếng, tên hỗn đản này! Dám bắt cóc con của mình!! Đã vậy cũng không thèm mang sính lễ đến!!!! Tần Thiệu ho khan, chuyển qua tay đeo nhẫn, cũng không biết là muốn che dấu hay khoe ra, Đoàn Tĩnh Viễn khụ khụ mấy tiếng, ông đã sớm thấy được, chiếc nhẫn hệt như chiếc con ông đang mang!!! Tần Thiệu kiên trì đến cạnh em, nói lời 108:“Đoàn bá phụ, con sẽ chăm sóc thật tốt cho Ấu Đường.” Giống như mỗi lần thấy ông đều phải nói ra mấy lời này, Đoàn Tĩnh Viễn nhìn thấy hắn bộ dạng này cũng không còn biện pháp nào khác!
Tần Thiệu tiếp tục nói:“Cám ơn Đoàn bá phụ đưa xe, Ấu Đường rất thích. Cám ơn vườn trà Đoàn bá phụ, Ấu Đường cũng rất thích.” Đoàn Tĩnh Viễn lúc này mới chịu nói:“Thích là tốt rồi.” Tần Thiệu tiếp tục gật đầu:“Vâng.” Đoàn Tĩnh Viễn phất phất tay:“Đi thôi. Về sau, con là nam tử hán, phải chăm sóc Tiểu Hồbng, đừng cho ai khi dễ Tiểu Hồng.” Tần Thiệu trịnh trọng gật đầu, biết ông không thể nói ra vế tiếp theo chính là, phải chăm sóc thật tốt cho Ấu Đường.
Tiểu Hồng cùng Hàn Dũ hôn lễ thực long trọng, Tần Gia Lạc đưa cho Hàn Dũ hai biệt thự. Đoàn Tĩnh Viễn tặng của hồi môn càng long trọng hơn, trừ bỏ hai xe ngoại, còn tặng của hồi môn là vườn trà Đoàn thị. Tần Thiệu rất rõ ràng Đoàn Tĩnh Viễn là đưa cho ai, Ấu Đường trong lòng phỏng chừng cũng rõ ràng, Đoàn Tĩnh Viễn biết cậu sẽ không tiếp nhận cho nên mới đưa cho Tiểu Hồng, Tiểu Hồng là quản gia Đoàn Tình, tự nhiên vườn trà cũng sẽ là của cậu. Đoàn Tĩnh Viễn biết nếu trực tiếp đưa cho Đoàn Tình, Đoàn Tình nhất định sẽ không cần, nhưng là đưa cho Tiểu Hồng như của hồi môn, Đoàn Tìnhkhông thể cự tuyệt.
Tần Thiệu nhìn bóng dáng Đoàn Tĩnh Viễn xuống lầu có chút cảm khái, đổi tới đổi lui là hình dáng này, lúc trước cần gì phải gồng lên? Tần Thiệu cười cười không rõ, cảm thấy vô cùng giống mình, tuyệt đối không thể tưởng được có một ngày hắn sẽ cùng Đoàn Tình cùng một chỗ, hai người còn có con với nhau, nếu đã sớm biết hắn yêu Đoàn Tình, hắn nhất định sẽ không đối với cậu như vậy Nhất định sẽ khiến tiểu hài tử thích hắn ngay từ đầu. Tần Thiệu sờ sờ chiếc nhẫn trên tay tưởng,về sau sẽ đối xử tốt với cậu, một đời này chỉ ở bên cạnh Đoàn Tình mà thôi.
Đoàn Tĩnh Viễn cùng Trần quản gia đi xong,Hàn Dũ vẫn là thực khẩn trương, Đoàn Tình vẫn là không để y vào nhà, nhất định muốn y viết thơ tình, Hàn Dũ lôi kéo Tần Thiệu:“Làm sao đây, tôi không biết viết thơ tình?”
Tần Thiệu cũng không biết, trong lòng sờ soạng một phen mồ hôi lạnh, may mắn là hắn đã sớm cưới được người kia rồi. Hàn Dũ vỗ vỗ cánh cửa:“Ấu Đường a, anh hát cho em một bài đi”
Hàn Dũ hát nhạc thiếu nhi, ôm Tiểu Kiều mỗi ngày hát cho nghe, cửa quả nhiên mở, là Tiểu Kiều mở, Hàn Dũ ôm tiểu gia hỏa hôn một ngụm:“Cha nuôi quả nhiên không có thương lầm con!” Đoàn Tình ôm Tiểu Kiều:“Được rồi, về sau phải đối xử thật tốt với chị Hồng!” Hàn Dũ liên gật:“tất nhiên.”
Đoàn Tình ôm Tiểu Kiều ra khỏi phòng, còn lại là Hàn Dũ và Tiểu Hồng cùng nhau chụp ảnh, đương nhiên phải nhập gia tùy tục, nên mấy điều nhớ kỹ đều phải nhớ kỹ, nên chụp ảnh phải chụp ảnh.
Tiểu Kiều lần đầu tiên tới nơi này rất ngạc nhiên, Đoàn Tình ôm bé chậm rãi đi, đi đến phòng mình dừng lại, Tần Thiệu cười cười:“Vào xem đi.”
Đoàn Tình đẩy cửa ra, phòng vẫn hệt như lúc trước một chút thay đổi đều không có, rất sạch sẽ, không có hương vị mốc meo, Đoàn Tình trong lòng có chút dễ chịu. Thì ra phòng này vẫn để chờ cậu quay về.
Tiểu Kiều nhìn phòng Đoàn Tình, giãy dụa đòi xuống, Tần Thiệu buông bé ra, tiểu hài tử chạy khắp nơi, đem cái gì có thể lấy xuống đều lấy xuống, có thể mở ra đều mở ra, loạn thất bát tao gì đó, chị Hồng một tay sắp ngay ngắn đều bị bé làm cho lộn xộn, Đoàn Tình xem liên tục lắc đầu, tiểu hài tử này thật sự là đáng ghét a, như thế nào có thể hiếu động như vậy!
Đoàn Tình kêu bé:“Tiểu Kiều, đừng quậy!” Tiểu Kiều ngược lại là nghe thấy được, quay đầu nhìn cha một cái tiếp tục lục lọi, Đoàn Tình mỗi ngày đều quát lớn như vậy, bé cũng sớm quen, từ lỗ tai này bay qua lỗ tay kia vụt bay mất! Mặc kệ cha.! Đoàn Tình nhìn bộ dạng kia của Tiểu Kiều chỉ biết nghiến răng!
Tiểu hài tử trời sinh tính cảm thấy cái gì lạ lạ đều muốn xem. Tần Thiệu cũng thường xuyên cho bé tự nhiên lục lọi mọi thứ! Đoàn Tình bất đắc dĩ, đành phải mặc kệ. Dù sao bé cũng chỉ với được tầng dưới chót, mà tàng dưới chót cũng không có gì quý giá! Tiểu Kiều lực phá hoại rất mạnh, chỉ chốc lát liền đem tầng thấp nhất biến thành một đống, bao gồm cả cái thùng Tần Thiệu đưa cho cậu cũng bị bày ra. Tiểu Kiều theo bản năng lấy ra thứ mình thích, trống bỏi. Tần Thiệu nhìn con của hắn lật ra đến chuyển kinh đồng cũng có chút giật mình, nguyên lai chuyển kinh đồng này vẫn còn. Một năm trước, thời gian đúng là trôi qua thật nhanh mà.
Tiểu Kiều cầm chuyển kinh đồng an vị ngồi xuống đất, thảm rất êm, Đoàn Tình cũng vốn không có quản. Đoàn Tình sờ lấy vài quyển sách, trong sách có đánh dấu trang, Đoàn Tình mở ra, càng xem càng nhíu mày, lúc trước rất thích chú gỉai phê bình, không đồng ý cái gì liền viết ra vài câu, đặc biệt là nhị thập tứ sử, không hề nghĩ đến, còn có một ý kiến sau phê bình của cậu!! khẩu khí so với cậu còn càn rỡ hơn!!!! bút lực vô cùng hùng hậu! Vừa nhìn là biết do Đoàn Tĩnh Viễn viết! Đoàn Tình nhăn mặt, dựa vào cái gì dám phê bình chú gỉai của cậu! Dựa vào cái gì nói cậu nói không đúng a! Hạng Võ thất bại () chính là xứng đáng hay sao! Đúng là bảo thủ! Lưu Bang chính là lợi hại!!! Như thế nào ông lại nói không đúng!!!!! Lưu Bang thắng được không đủ sáng rọi!!
Đoàn Tình tiếp tục lật, quyển sách này khá dày, cơ hồ mỗi một trang đều có chú thích, đều là bút tích lão Đoàn. Đoàn Tình càng lật càng nhanh, mỗi một trang đều là thảo thư mạnh mẽ, chữ lão Đoàn tự rất đẹp, ông trước đây thường hay mắng cậu viết chữ không đẹp, xiêu xiêu vẹo vẹo! Sau đó bị phạt rèn chữ! Nhớ một lần kiểm tra không đạt, ngày hôm sau lão sư kiểm tra, cậu khi đó quên làm, khẩn trương vừa khóc lại nháo, lão Đoàn mắng:“Hiện tại cũng biết, vậy thì cố gắng mà học tập đi!” Lão Đoàn tính tình không tốt, thật không tốt, đem cậu mắng một trận rồi đi lên lầu.
Đoàn Tình dùng sức cắn chặt răng, cậu cũng là không phải dạng dễ chọc, khi còn nhỏ, khóc lớn đại náo, Đoàn Tĩnh Viễn cuối cùng không có cách nào, thay cậu làm bài tập. Tay trái viết, một bên viết một bên mắng: Anh của con viết chữ còn đẹp hơn cả con! Đoàn Tình lại kỳ dị nghĩ tới, trong lòng không biết cái tư vị gì
Đoàn Tình đem sách buông xuống, trong lòng không biết tại sao có chút thư thái hơn. Toàn bộ sơi này mất rất nhiều năm mới hoàn thành, lão Đoàn không biết khi nào thì xem xong. Ân, xứng đáng! Hiện tại là biết hối hận đi, hội hận vì đã mặc kệ cậu đi! Không ở đây liền nhớ cậu!! Đoàn Tình trong lòng thoải mái hơn, ân, không thể không nói lão Đoàn hối hận khiến cậu thoải mái.
Đoàn Tình nhìn sang con của mình, quyết định về sau không mắng Tiểu Kiều đáng ghét nữa. Ân, tiểu hài tử không thể mắng! Tiểu Kiều ngồi trên thảm nghịch cái thứ kia, chuyển kinh đồng mở ra, sau đó lấy ra kinh văn bên trong. Đoàn Tình ngồi bên cạnh xem, Tiểu Kiều cùng Tần Thiệu học xấu, đặc biệt thích sách này nọ..
Tiểu Kiều đối kinh văn không có hứng thú, ném cho cậu, Đoàn Tình niết kinh văn này nhìn nhìn, cười nhạo, còn có thể viết thơ tình, đúng là không dễ dàng a! Tần Thiệu khụ một tiếng cũng có chút ngượng ngùng, thơ tình này lúc trước hắn cảm thấy rất hay, thực phù hợp với ý cảnh,:“Trả cho anh đi” Đoàn Tình hừ:“Tiểu Kiều, cất vào đi!” Tiểu Kiều đáng thương hề hề trả trở về. Đoàn Tình cuối cùng mới nói:“Đi, trống bỏi này cho con, chúng ta mang về.”
Tần Thiệu vô thanh cười cười, sau hai năm cậu cũng thấy được thơ tình này, tuy rằng ý cảnh không hợp lắm nhưng là chung quy vẫn thấy được. Hắn thật sự rất yêu cậu, vì cậu mà không tiếc dập đầu 1000 cái, vì cậu mà có thể hy sinh cả đời này.
Tiểu Kiều đùa một hồi, sau khi bên kia chụp hình xong, tân nương cũng lên xe. Trần quản gia đứng ở cửa nhẹ nhàng kêu bọn họ:“Thiếu gia, Tần thiếu gia, tiểu thiếu gia, ăn chút khoan tâm mặt. Mọi người muốn ăn điểm tâm không?” Đoàn Tình đứng lên xem:“Khoan tâm diện?()”
Trần quản gia cười:“Khoan tâm diện, tên khác là sinh tử diện, chính là hỉ, ăn một chút cũng sẽ cảm nhận được không khí vui mừng, một đời bình an.” Đoàn Tình cười cười:“Trần Bá, cám ơn, cũng chúc mừng quản gia. Tôi về sau nhất định sẽ chăm sóc cho chị Hồng. ” Trần Bá trên mặt có nếp nhăn, cười hiền lành:“Cám ơn thiếu gia.” Trần Bá kỳ thật muốn khuyên thiếu gia về nhà, nhưng nhìn thấy thái độ Đoàn Tình là muốn rời khỏi, vì thế sửa lại:“Thiếu gia, nơi này có cái gì muốn mang, tôi sẽ mang đến cho thiếu gia.”
Đoàn Tình lắc lắc đầu:“Không cần, ở đó không thiếu gì” Đoàn Tình nghĩ nghĩ:“vậy tôi lấy mấy quyển sách” Trần quản gia liên tục gật đầu:“Được.”
Cuối cùng cũng ném hoa đi, Hàn Dũ ngầm nhẹ nhàng thở ra, Đoàn Tình cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua Đoàn gia, trong lòng có chút mất mát. Cậu không hề ghi hận nơi này, từ nay về sau sẽ không còn xót xa nữa. Từ nay về sau sau cậu sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
HOÀN QUYỂN 1
Một tháng sau, Tần Diệp Hoa cùng Đoàn Huyên rốt cục trở lại, bởi vì chị Hồng cùng Hàn Dũ phải kết hôn. Phù dâu là Tần Diệp Hoa Phù rể hai người, Đoàn Tình cùng Tần Thiệu Hoa đồng là Tiểu Kiều Đoàn Huyên tại Australia vài ngày trước có làm qua mục sư, cho nên lần này là tiếp tục làm mục sư cho hai người họ. Đội hình này đẹp đến chói mù mắt. Hàn Dũ cùng Tiểu Hồng đám hỏi mang ý nghĩa trọng đại, có thể nói là Đoàn gia cùng Tần gia qua năm thì đây là lần đầu tiên cùng xuất hiện, có thể ghi trong sử sách.
Hàn Dũ cùng Tiểu Hồng tiến hành đại hôn. Hai người hôn lễ là do quản gia Trần quyết định. Tiểu Hồng là nữ nhân của ông nên nàng muốn nghe ý kiến từ ông. Hơn nữa nhà bọn họ chính là Đoàn gia, cho nên nữ nhi xuất giá tự nhiên phải từ Đoàn gia ra. Dựa theo phong tục, hchị Hồng sẽ tới nhà Đoàn gia ở, chờ ngày hôm sau Hàn Dũ sẽ đi đến tiếp nàng. Đoàn Tĩnh Viễn bổn ý rất tốt, bảo nàng cùng Đoàn Tình trở về, nhưng Đoàn Tình trong điện thoại lý cự tuyệt, nói ngày hôm sau sáng sớm đến lấy hồng bao là được. Đoàn Tĩnh Viễn lthấy như vậy cũng không còn cách gì, chờ ngày hôm sau cậu đến.
Hàn Dũ vào ban đêm vô cùng khẩn trương, một đêm không ngủ, lôi kéo Đoàn Tình hỏi cậu liệu ba cậu có cho y vào cửa hay không…… Đoàn Tình không nói nên lời, còn y thì ngồi niệm biến đi. Đoàn Tình mắng y:“Bộ ba tôi ghê gớm lắm sao? Dọa anh thành như vậy” Tần Thiệu nhìn Hàn Dũ, nói vài lời:“Yên tâm, ngày mai chính nếu khong cho anh vào cửa, cũng phải cho Ấu Đường vào mà!” Hàn Dũ bừng tỉnh đại ngộ:“Đúng đúng, ngày mai còn có cậu Cậu so với phù rễ được việc hơn” Đoàn Tình lắc đầu muốn đi ngủ, cũng h rồi, mắt đã muốn mở không lên. Tần Thiệu ôm cậu đi ngủ, phân phó Hàn Dũ:“Anh cũng đi nghỉ ngơi, không lẽ anh muốn trưng cái con mắt thâm quần kia làm chú rễ hay sao!”
Hàn Dũ nôn nóng hưng phấn một đêm không ngủ, Đoàn Tình không hưng phấn như y cho nên ngủ rất nhanh, nằm trong lòng Tần Thiệu thực ấm áp, Tiểu Kiều ngủ ở giường nhỏ bên cạnh cũng hô hô,, Đoàn Tình rất nhanh liền vào mộng đẹp, Tần Thiệu nhìn hnhư vậy cũng để yên cho cậu ngủ, không chọc phá như mọi họm nữa. Buổi sáng hôm sau, Hàn Dũ mới chợp mắt một chút, lúc đang ngủ, bị Tần Thiệu kêu lên, hoảng sợ, caravat cũng không buộc, Tần Thiệu bất đắc dĩ giúp y cài caravat, cùng hoa gắn trên túi áo.
Nhìn thấy y ra cái hình dạng này cho nên Tần Thiệu đi làm một chút bữa sáng, bánh mỳ ốp la cùng một ly sữa. Sau đó mới đi gọi Đoàn Tình. Hắn cùng Đoàn Tình là phù rể, lễ phục giống nhau, hoa cũng vậy. Đứng ở trong gương chính là một đôi bích nhân, soái khí phi phàm.
Tiểu Kiều hôm nay là hoa đồng, được mặc lên người một bộ tiểu lễ phục. Đoàn Tình ôm hbé ăn sáng uống sữa xong mới mặc vào, mặc vào hệt như tiểu bao tử!
Thời điểm bọn họ đến Đoàn gia, Đoàn gia đã sớm chuẩn bị tốt. Theo cửa đến hoa viên của Đoàn Tình đều trải một sân hoa hồng, Tần Thiệu ôm con trai, Đoàn Tình cùng Hàn Dũ rốt cục bước vào cửa lớn Đoàn gia.
Bên trong người rất nhiều, không chỉ có người của Đoàn gia, còn có người của Tần gia, Hàn Dũ nhìn Tần Gia Lạc, Đoàn Tĩnh Viễn còn có cha vợ tương lai quản gia Trần đang đứng chờ ở cửa, cho nên y cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh. Đoàn Tình rất xa nhìn cha mình liếc mắt một cái, Đoàn Tĩnh Viễn quay đầu nhìn cậu cười cười, ý bảo bọn họ đi vào trước
Thú tân nương là việc không dễ dàng, đưa hồng báo, hát tình ca, nói đạo tình, đối câu đối, viết tình thi, Đoàn Tình cùng Tần Diệp Hoa đủ loại làm khó dễ h Hàn Dũ một mặt đầy mồ hôi. Đoàn Tình lâm trận phản chiến, vốn là phù rể, kết quả lại hướng về phía Tiểu Hồng, ra nhiều câu như vậy làm khó dễ, Hàn Dũ cảm thán y từng tham gia quá vô số hôn lễ, tnhưng chưa từng gặp ai lợi hại như cậu! Tình thoại y có thể nói, nhưng lthơ tình sao mà viết, còn phải là luật thất ngôn tứ tuyệt, cái gì,Đường Tống Nguyên Minh đây là cái quy củ gì?
Đoàn Tình đứng trong cửa cười thực ân cần:“Nhà tôi có quy củ, anh muốn cưới chị Hồng phải tuân theo quy củ” Đoàn Tĩnh Viễn cùng Trần quản gia không biết khi nào thì đi lên, lớn như vậy cùng muốn đến giúp vui, nghe xong lời Đoàn Tình nói liền gật đầu, đây là quy củnhà bọn họ, không thể dễ dàng mà cưới được người của Đoàn gia!!!!! Tần Thiệu bản năng thấy gió lạnh, hồi đầu nhìn ông:“Đoàn bá phụ.”
Đoàn Tĩnh Viễn hừ lạnh một tiếng, tên hỗn đản này! Dám bắt cóc con của mình!! Đã vậy cũng không thèm mang sính lễ đến!!!! Tần Thiệu ho khan, chuyển qua tay đeo nhẫn, cũng không biết là muốn che dấu hay khoe ra, Đoàn Tĩnh Viễn khụ khụ mấy tiếng, ông đã sớm thấy được, chiếc nhẫn hệt như chiếc con ông đang mang!!! Tần Thiệu kiên trì đến cạnh em, nói lời :“Đoàn bá phụ, con sẽ chăm sóc thật tốt cho Ấu Đường.” Giống như mỗi lần thấy ông đều phải nói ra mấy lời này, Đoàn Tĩnh Viễn nhìn thấy hắn bộ dạng này cũng không còn biện pháp nào khác!
Tần Thiệu tiếp tục nói:“Cám ơn Đoàn bá phụ đưa xe, Ấu Đường rất thích. Cám ơn vườn trà Đoàn bá phụ, Ấu Đường cũng rất thích.” Đoàn Tĩnh Viễn lúc này mới chịu nói:“Thích là tốt rồi.” Tần Thiệu tiếp tục gật đầu:“Vâng.” Đoàn Tĩnh Viễn phất phất tay:“Đi thôi. Về sau, con là nam tử hán, phải chăm sóc Tiểu Hồbng, đừng cho ai khi dễ Tiểu Hồng.” Tần Thiệu trịnh trọng gật đầu, biết ông không thể nói ra vế tiếp theo chính là, phải chăm sóc thật tốt cho Ấu Đường.
Tiểu Hồng cùng Hàn Dũ hôn lễ thực long trọng, Tần Gia Lạc đưa cho Hàn Dũ hai biệt thự. Đoàn Tĩnh Viễn tặng của hồi môn càng long trọng hơn, trừ bỏ hai xe ngoại, còn tặng của hồi môn là vườn trà Đoàn thị. Tần Thiệu rất rõ ràng Đoàn Tĩnh Viễn là đưa cho ai, Ấu Đường trong lòng phỏng chừng cũng rõ ràng, Đoàn Tĩnh Viễn biết cậu sẽ không tiếp nhận cho nên mới đưa cho Tiểu Hồng, Tiểu Hồng là quản gia Đoàn Tình, tự nhiên vườn trà cũng sẽ là của cậu. Đoàn Tĩnh Viễn biết nếu trực tiếp đưa cho Đoàn Tình, Đoàn Tình nhất định sẽ không cần, nhưng là đưa cho Tiểu Hồng như của hồi môn, Đoàn Tìnhkhông thể cự tuyệt.
Tần Thiệu nhìn bóng dáng Đoàn Tĩnh Viễn xuống lầu có chút cảm khái, đổi tới đổi lui là hình dáng này, lúc trước cần gì phải gồng lên? Tần Thiệu cười cười không rõ, cảm thấy vô cùng giống mình, tuyệt đối không thể tưởng được có một ngày hắn sẽ cùng Đoàn Tình cùng một chỗ, hai người còn có con với nhau, nếu đã sớm biết hắn yêu Đoàn Tình, hắn nhất định sẽ không đối với cậu như vậy Nhất định sẽ khiến tiểu hài tử thích hắn ngay từ đầu. Tần Thiệu sờ sờ chiếc nhẫn trên tay tưởng,về sau sẽ đối xử tốt với cậu, một đời này chỉ ở bên cạnh Đoàn Tình mà thôi.
Đoàn Tĩnh Viễn cùng Trần quản gia đi xong,Hàn Dũ vẫn là thực khẩn trương, Đoàn Tình vẫn là không để y vào nhà, nhất định muốn y viết thơ tình, Hàn Dũ lôi kéo Tần Thiệu:“Làm sao đây, tôi không biết viết thơ tình?”
Tần Thiệu cũng không biết, trong lòng sờ soạng một phen mồ hôi lạnh, may mắn là hắn đã sớm cưới được người kia rồi. Hàn Dũ vỗ vỗ cánh cửa:“Ấu Đường a, anh hát cho em một bài đi”
Hàn Dũ hát nhạc thiếu nhi, ôm Tiểu Kiều mỗi ngày hát cho nghe, cửa quả nhiên mở, là Tiểu Kiều mở, Hàn Dũ ôm tiểu gia hỏa hôn một ngụm:“Cha nuôi quả nhiên không có thương lầm con!” Đoàn Tình ôm Tiểu Kiều:“Được rồi, về sau phải đối xử thật tốt với chị Hồng!” Hàn Dũ liên gật:“tất nhiên.”
Đoàn Tình ôm Tiểu Kiều ra khỏi phòng, còn lại là Hàn Dũ và Tiểu Hồng cùng nhau chụp ảnh, đương nhiên phải nhập gia tùy tục, nên mấy điều nhớ kỹ đều phải nhớ kỹ, nên chụp ảnh phải chụp ảnh.
Tiểu Kiều lần đầu tiên tới nơi này rất ngạc nhiên, Đoàn Tình ôm bé chậm rãi đi, đi đến phòng mình dừng lại, Tần Thiệu cười cười:“Vào xem đi.”
Đoàn Tình đẩy cửa ra, phòng vẫn hệt như lúc trước một chút thay đổi đều không có, rất sạch sẽ, không có hương vị mốc meo, Đoàn Tình trong lòng có chút dễ chịu. Thì ra phòng này vẫn để chờ cậu quay về.
Tiểu Kiều nhìn phòng Đoàn Tình, giãy dụa đòi xuống, Tần Thiệu buông bé ra, tiểu hài tử chạy khắp nơi, đem cái gì có thể lấy xuống đều lấy xuống, có thể mở ra đều mở ra, loạn thất bát tao gì đó, chị Hồng một tay sắp ngay ngắn đều bị bé làm cho lộn xộn, Đoàn Tình xem liên tục lắc đầu, tiểu hài tử này thật sự là đáng ghét a, như thế nào có thể hiếu động như vậy!
Đoàn Tình kêu bé:“Tiểu Kiều, đừng quậy!” Tiểu Kiều ngược lại là nghe thấy được, quay đầu nhìn cha một cái tiếp tục lục lọi, Đoàn Tình mỗi ngày đều quát lớn như vậy, bé cũng sớm quen, từ lỗ tai này bay qua lỗ tay kia vụt bay mất! Mặc kệ cha.! Đoàn Tình nhìn bộ dạng kia của Tiểu Kiều chỉ biết nghiến răng!
Tiểu hài tử trời sinh tính cảm thấy cái gì lạ lạ đều muốn xem. Tần Thiệu cũng thường xuyên cho bé tự nhiên lục lọi mọi thứ! Đoàn Tình bất đắc dĩ, đành phải mặc kệ. Dù sao bé cũng chỉ với được tầng dưới chót, mà tàng dưới chót cũng không có gì quý giá! Tiểu Kiều lực phá hoại rất mạnh, chỉ chốc lát liền đem tầng thấp nhất biến thành một đống, bao gồm cả cái thùng Tần Thiệu đưa cho cậu cũng bị bày ra. Tiểu Kiều theo bản năng lấy ra thứ mình thích, trống bỏi. Tần Thiệu nhìn con của hắn lật ra đến chuyển kinh đồng cũng có chút giật mình, nguyên lai chuyển kinh đồng này vẫn còn. Một năm trước, thời gian đúng là trôi qua thật nhanh mà.
Tiểu Kiều cầm chuyển kinh đồng an vị ngồi xuống đất, thảm rất êm, Đoàn Tình cũng vốn không có quản. Đoàn Tình sờ lấy vài quyển sách, trong sách có đánh dấu trang, Đoàn Tình mở ra, càng xem càng nhíu mày, lúc trước rất thích chú gỉai phê bình, không đồng ý cái gì liền viết ra vài câu, đặc biệt là nhị thập tứ sử, không hề nghĩ đến, còn có một ý kiến sau phê bình của cậu!! khẩu khí so với cậu còn càn rỡ hơn!!!! bút lực vô cùng hùng hậu! Vừa nhìn là biết do Đoàn Tĩnh Viễn viết! Đoàn Tình nhăn mặt, dựa vào cái gì dám phê bình chú gỉai của cậu! Dựa vào cái gì nói cậu nói không đúng a! Hạng Võ thất bại () chính là xứng đáng hay sao! Đúng là bảo thủ! Lưu Bang chính là lợi hại!!! Như thế nào ông lại nói không đúng!!!!! Lưu Bang thắng được không đủ sáng rọi!!
Đoàn Tình tiếp tục lật, quyển sách này khá dày, cơ hồ mỗi một trang đều có chú thích, đều là bút tích lão Đoàn. Đoàn Tình càng lật càng nhanh, mỗi một trang đều là thảo thư mạnh mẽ, chữ lão Đoàn tự rất đẹp, ông trước đây thường hay mắng cậu viết chữ không đẹp, xiêu xiêu vẹo vẹo! Sau đó bị phạt rèn chữ! Nhớ một lần kiểm tra không đạt, ngày hôm sau lão sư kiểm tra, cậu khi đó quên làm, khẩn trương vừa khóc lại nháo, lão Đoàn mắng:“Hiện tại cũng biết, vậy thì cố gắng mà học tập đi!” Lão Đoàn tính tình không tốt, thật không tốt, đem cậu mắng một trận rồi đi lên lầu.
Đoàn Tình dùng sức cắn chặt răng, cậu cũng là không phải dạng dễ chọc, khi còn nhỏ, khóc lớn đại náo, Đoàn Tĩnh Viễn cuối cùng không có cách nào, thay cậu làm bài tập. Tay trái viết, một bên viết một bên mắng: Anh của con viết chữ còn đẹp hơn cả con! Đoàn Tình lại kỳ dị nghĩ tới, trong lòng không biết cái tư vị gì
Đoàn Tình đem sách buông xuống, trong lòng không biết tại sao có chút thư thái hơn. Toàn bộ sơi này mất rất nhiều năm mới hoàn thành, lão Đoàn không biết khi nào thì xem xong. Ân, xứng đáng! Hiện tại là biết hối hận đi, hội hận vì đã mặc kệ cậu đi! Không ở đây liền nhớ cậu!! Đoàn Tình trong lòng thoải mái hơn, ân, không thể không nói lão Đoàn hối hận khiến cậu thoải mái.
Đoàn Tình nhìn sang con của mình, quyết định về sau không mắng Tiểu Kiều đáng ghét nữa. Ân, tiểu hài tử không thể mắng! Tiểu Kiều ngồi trên thảm nghịch cái thứ kia, chuyển kinh đồng mở ra, sau đó lấy ra kinh văn bên trong. Đoàn Tình ngồi bên cạnh xem, Tiểu Kiều cùng Tần Thiệu học xấu, đặc biệt thích sách này nọ..
Tiểu Kiều đối kinh văn không có hứng thú, ném cho cậu, Đoàn Tình niết kinh văn này nhìn nhìn, cười nhạo, còn có thể viết thơ tình, đúng là không dễ dàng a! Tần Thiệu khụ một tiếng cũng có chút ngượng ngùng, thơ tình này lúc trước hắn cảm thấy rất hay, thực phù hợp với ý cảnh,:“Trả cho anh đi” Đoàn Tình hừ:“Tiểu Kiều, cất vào đi!” Tiểu Kiều đáng thương hề hề trả trở về. Đoàn Tình cuối cùng mới nói:“Đi, trống bỏi này cho con, chúng ta mang về.”
Tần Thiệu vô thanh cười cười, sau hai năm cậu cũng thấy được thơ tình này, tuy rằng ý cảnh không hợp lắm nhưng là chung quy vẫn thấy được. Hắn thật sự rất yêu cậu, vì cậu mà không tiếc dập đầu cái, vì cậu mà có thể hy sinh cả đời này.
Tiểu Kiều đùa một hồi, sau khi bên kia chụp hình xong, tân nương cũng lên xe. Trần quản gia đứng ở cửa nhẹ nhàng kêu bọn họ:“Thiếu gia, Tần thiếu gia, tiểu thiếu gia, ăn chút khoan tâm mặt. Mọi người muốn ăn điểm tâm không?” Đoàn Tình đứng lên xem:“Khoan tâm diện?()”
Trần quản gia cười:“Khoan tâm diện, tên khác là sinh tử diện, chính là hỉ, ăn một chút cũng sẽ cảm nhận được không khí vui mừng, một đời bình an.” Đoàn Tình cười cười:“Trần Bá, cám ơn, cũng chúc mừng quản gia. Tôi về sau nhất định sẽ chăm sóc cho chị Hồng. ” Trần Bá trên mặt có nếp nhăn, cười hiền lành:“Cám ơn thiếu gia.” Trần Bá kỳ thật muốn khuyên thiếu gia về nhà, nhưng nhìn thấy thái độ Đoàn Tình là muốn rời khỏi, vì thế sửa lại:“Thiếu gia, nơi này có cái gì muốn mang, tôi sẽ mang đến cho thiếu gia.”
Đoàn Tình lắc lắc đầu:“Không cần, ở đó không thiếu gì” Đoàn Tình nghĩ nghĩ:“vậy tôi lấy mấy quyển sách” Trần quản gia liên tục gật đầu:“Được.”
Cuối cùng cũng ném hoa đi, Hàn Dũ ngầm nhẹ nhàng thở ra, Đoàn Tình cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua Đoàn gia, trong lòng có chút mất mát. Cậu không hề ghi hận nơi này, từ nay về sau sẽ không còn xót xa nữa. Từ nay về sau sau cậu sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
HOÀN QUYỂN
Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn - Chapter 97
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một tháng sau, Tần Diệp Hoa cùng Đoàn Huyên rốt cục trở lại, bởi vì chị Hồng cùng Hàn Dũ phải kết hôn. Phù dâu là Tần Diệp Hoa Phù rể hai người, Đoàn Tình cùng Tần Thiệu Hoa đồng là Tiểu Kiều Đoàn Huyên tại Australia vài ngày trước có làm qua mục sư, cho nên lần này là tiếp tục làm mục sư cho hai người họ. Đội hình này đẹp đến chói mù mắt. Hàn Dũ cùng Tiểu Hồng đám hỏi mang ý nghĩa trọng đại, có thể nói là Đoàn gia cùng Tần gia qua 20 năm thì đây là lần đầu tiên cùng xuất hiện, có thể ghi trong sử sách.
Hàn Dũ cùng Tiểu Hồng tiến hành đại hôn. Hai người hôn lễ là do quản gia Trần quyết định. Tiểu Hồng là nữ nhân của ông nên nàng muốn nghe ý kiến từ ông. Hơn nữa nhà bọn họ chính là Đoàn gia, cho nên nữ nhi xuất giá tự nhiên phải từ Đoàn gia ra. Dựa theo phong tục, hchị Hồng sẽ tới nhà Đoàn gia ở, chờ ngày hôm sau Hàn Dũ sẽ đi đến tiếp nàng. Đoàn Tĩnh Viễn bổn ý rất tốt, bảo nàng cùng Đoàn Tình trở về, nhưng Đoàn Tình trong điện thoại lý cự tuyệt, nói ngày hôm sau sáng sớm đến lấy hồng bao là được. Đoàn Tĩnh Viễn lthấy như vậy cũng không còn cách gì, chờ ngày hôm sau cậu đến.
Hàn Dũ vào ban đêm vô cùng khẩn trương, một đêm không ngủ, lôi kéo Đoàn Tình hỏi cậu liệu ba cậu có cho y vào cửa hay không…… Đoàn Tình không nói nên lời, còn y thì ngồi niệm 108 biến đi. Đoàn Tình mắng y:“Bộ ba tôi ghê gớm lắm sao? Dọa anh thành như vậy” Tần Thiệu nhìn Hàn Dũ, nói vài lời:“Yên tâm, ngày mai chính nếu kh6ong cho anh vào cửa, cũng phải cho Ấu Đường vào mà!” Hàn Dũ bừng tỉnh đại ngộ:“Đúng đúng, ngày mai còn có cậu Cậu so với phù rễ được việc hơn” Đoàn Tình lắc đầu muốn đi ngủ, cũng 12h rồi, mắt đã muốn mở không lên. Tần Thiệu ôm cậu đi ngủ, phân phó Hàn Dũ:“Anh cũng đi nghỉ ngơi, không lẽ anh muốn trưng cái con mắt thâm quần kia làm chú rễ hay sao!”
Hàn Dũ nôn nóng hưng phấn một đêm không ngủ, Đoàn Tình không hưng phấn như y cho nên ngủ rất nhanh, nằm trong lòng Tần Thiệu thực ấm áp, Tiểu Kiều ngủ ở giường nhỏ bên cạnh cũng hô hô,, Đoàn Tình rất nhanh liền vào mộng đẹp, Tần Thiệu nhìn hnhư vậy cũng để yên cho cậu ngủ, không chọc phá như mọi họm nữa. Buổi sáng hôm sau, Hàn Dũ mới chợp mắt một chút, lúc đang ngủ, bị Tần Thiệu kêu lên, hoảng sợ, caravat cũng không buộc, Tần Thiệu bất đắc dĩ giúp y cài caravat, cùng hoa gắn trên túi áo.
Nhìn thấy y ra cái hình dạng này cho nên Tần Thiệu đi làm một chút bữa sáng, bánh mỳ ốp la cùng một ly sữa. Sau đó mới đi gọi Đoàn Tình. Hắn cùng Đoàn Tình là phù rể, lễ phục giống nhau, hoa cũng vậy. Đứng ở trong gương chính là một đôi bích nhân, soái khí phi phàm.
Tiểu Kiều hôm nay là hoa đồng, được mặc lên người một bộ tiểu lễ phục. Đoàn Tình ôm hbé ăn sáng uống sữa xong mới mặc vào, mặc vào hệt như tiểu bao tử!
Thời điểm bọn họ đến Đoàn gia, Đoàn gia đã sớm chuẩn bị tốt. Theo cửa đến hoa viên của Đoàn Tình đều trải một sân hoa hồng, Tần Thiệu ôm con trai, Đoàn Tình cùng Hàn Dũ rốt cục bước vào cửa lớn Đoàn gia.
Bên trong người rất nhiều, không chỉ có người của Đoàn gia, còn có người của Tần gia, Hàn Dũ nhìn Tần Gia Lạc, Đoàn Tĩnh Viễn còn có cha vợ tương lai quản gia Trần đang đứng chờ ở cửa, cho nên y cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh. Đoàn Tình rất xa nhìn cha mình liếc mắt một cái, Đoàn Tĩnh Viễn quay đầu nhìn cậu cười cười, ý bảo bọn họ đi vào trước
Thú tân nương là việc không dễ dàng, đưa hồng báo, hát tình ca, nói đạo tình, đối câu đối, viết tình thi, Đoàn Tình cùng Tần Diệp Hoa đủ loại làm khó dễ h Hàn Dũ một mặt đầy mồ hôi. Đoàn Tình lâm trận phản chiến, vốn là phù rể, kết quả lại hướng về phía Tiểu Hồng, ra nhiều câu như vậy làm khó dễ, Hàn Dũ cảm thán y từng tham gia quá vô số hôn lễ, tnhưng chưa từng gặp ai lợi hại như cậu! Tình thoại y có thể nói, nhưng lthơ tình sao mà viết, còn phải là luật thất ngôn tứ tuyệt, cái gì,Đường Tống Nguyên Minh đây là cái quy củ gì?
Đoàn Tình đứng trong cửa cười thực ân cần:“Nhà tôi có quy củ, anh muốn cưới chị Hồng phải tuân theo quy củ” Đoàn Tĩnh Viễn cùng Trần quản gia không biết khi nào thì đi lên, lớn như vậy cùng muốn đến giúp vui, nghe xong lời Đoàn Tình nói liền gật đầu, đây là quy củnhà bọn họ, không thể dễ dàng mà cưới được người của Đoàn gia!!!!! Tần Thiệu bản năng thấy gió lạnh, hồi đầu nhìn ông:“Đoàn bá phụ.”
Đoàn Tĩnh Viễn hừ lạnh một tiếng, tên hỗn đản này! Dám bắt cóc con của mình!! Đã vậy cũng không thèm mang sính lễ đến!!!! Tần Thiệu ho khan, chuyển qua tay đeo nhẫn, cũng không biết là muốn che dấu hay khoe ra, Đoàn Tĩnh Viễn khụ khụ mấy tiếng, ông đã sớm thấy được, chiếc nhẫn hệt như chiếc con ông đang mang!!! Tần Thiệu kiên trì đến cạnh em, nói lời 108:“Đoàn bá phụ, con sẽ chăm sóc thật tốt cho Ấu Đường.” Giống như mỗi lần thấy ông đều phải nói ra mấy lời này, Đoàn Tĩnh Viễn nhìn thấy hắn bộ dạng này cũng không còn biện pháp nào khác!
Tần Thiệu tiếp tục nói:“Cám ơn Đoàn bá phụ đưa xe, Ấu Đường rất thích. Cám ơn vườn trà Đoàn bá phụ, Ấu Đường cũng rất thích.” Đoàn Tĩnh Viễn lúc này mới chịu nói:“Thích là tốt rồi.” Tần Thiệu tiếp tục gật đầu:“Vâng.” Đoàn Tĩnh Viễn phất phất tay:“Đi thôi. Về sau, con là nam tử hán, phải chăm sóc Tiểu Hồbng, đừng cho ai khi dễ Tiểu Hồng.” Tần Thiệu trịnh trọng gật đầu, biết ông không thể nói ra vế tiếp theo chính là, phải chăm sóc thật tốt cho Ấu Đường.
Tiểu Hồng cùng Hàn Dũ hôn lễ thực long trọng, Tần Gia Lạc đưa cho Hàn Dũ hai biệt thự. Đoàn Tĩnh Viễn tặng của hồi môn càng long trọng hơn, trừ bỏ hai xe ngoại, còn tặng của hồi môn là vườn trà Đoàn thị. Tần Thiệu rất rõ ràng Đoàn Tĩnh Viễn là đưa cho ai, Ấu Đường trong lòng phỏng chừng cũng rõ ràng, Đoàn Tĩnh Viễn biết cậu sẽ không tiếp nhận cho nên mới đưa cho Tiểu Hồng, Tiểu Hồng là quản gia Đoàn Tình, tự nhiên vườn trà cũng sẽ là của cậu. Đoàn Tĩnh Viễn biết nếu trực tiếp đưa cho Đoàn Tình, Đoàn Tình nhất định sẽ không cần, nhưng là đưa cho Tiểu Hồng như của hồi môn, Đoàn Tìnhkhông thể cự tuyệt.
Tần Thiệu nhìn bóng dáng Đoàn Tĩnh Viễn xuống lầu có chút cảm khái, đổi tới đổi lui là hình dáng này, lúc trước cần gì phải gồng lên? Tần Thiệu cười cười không rõ, cảm thấy vô cùng giống mình, tuyệt đối không thể tưởng được có một ngày hắn sẽ cùng Đoàn Tình cùng một chỗ, hai người còn có con với nhau, nếu đã sớm biết hắn yêu Đoàn Tình, hắn nhất định sẽ không đối với cậu như vậy Nhất định sẽ khiến tiểu hài tử thích hắn ngay từ đầu. Tần Thiệu sờ sờ chiếc nhẫn trên tay tưởng,về sau sẽ đối xử tốt với cậu, một đời này chỉ ở bên cạnh Đoàn Tình mà thôi.
Đoàn Tĩnh Viễn cùng Trần quản gia đi xong,Hàn Dũ vẫn là thực khẩn trương, Đoàn Tình vẫn là không để y vào nhà, nhất định muốn y viết thơ tình, Hàn Dũ lôi kéo Tần Thiệu:“Làm sao đây, tôi không biết viết thơ tình?”
Tần Thiệu cũng không biết, trong lòng sờ soạng một phen mồ hôi lạnh, may mắn là hắn đã sớm cưới được người kia rồi. Hàn Dũ vỗ vỗ cánh cửa:“Ấu Đường a, anh hát cho em một bài đi”
Hàn Dũ hát nhạc thiếu nhi, ôm Tiểu Kiều mỗi ngày hát cho nghe, cửa quả nhiên mở, là Tiểu Kiều mở, Hàn Dũ ôm tiểu gia hỏa hôn một ngụm:“Cha nuôi quả nhiên không có thương lầm con!” Đoàn Tình ôm Tiểu Kiều:“Được rồi, về sau phải đối xử thật tốt với chị Hồng!” Hàn Dũ liên gật:“tất nhiên.”
Đoàn Tình ôm Tiểu Kiều ra khỏi phòng, còn lại là Hàn Dũ và Tiểu Hồng cùng nhau chụp ảnh, đương nhiên phải nhập gia tùy tục, nên mấy điều nhớ kỹ đều phải nhớ kỹ, nên chụp ảnh phải chụp ảnh.
Tiểu Kiều lần đầu tiên tới nơi này rất ngạc nhiên, Đoàn Tình ôm bé chậm rãi đi, đi đến phòng mình dừng lại, Tần Thiệu cười cười:“Vào xem đi.”
Đoàn Tình đẩy cửa ra, phòng vẫn hệt như lúc trước một chút thay đổi đều không có, rất sạch sẽ, không có hương vị mốc meo, Đoàn Tình trong lòng có chút dễ chịu. Thì ra phòng này vẫn để chờ cậu quay về.
Tiểu Kiều nhìn phòng Đoàn Tình, giãy dụa đòi xuống, Tần Thiệu buông bé ra, tiểu hài tử chạy khắp nơi, đem cái gì có thể lấy xuống đều lấy xuống, có thể mở ra đều mở ra, loạn thất bát tao gì đó, chị Hồng một tay sắp ngay ngắn đều bị bé làm cho lộn xộn, Đoàn Tình xem liên tục lắc đầu, tiểu hài tử này thật sự là đáng ghét a, như thế nào có thể hiếu động như vậy!
Đoàn Tình kêu bé:“Tiểu Kiều, đừng quậy!” Tiểu Kiều ngược lại là nghe thấy được, quay đầu nhìn cha một cái tiếp tục lục lọi, Đoàn Tình mỗi ngày đều quát lớn như vậy, bé cũng sớm quen, từ lỗ tai này bay qua lỗ tay kia vụt bay mất! Mặc kệ cha.! Đoàn Tình nhìn bộ dạng kia của Tiểu Kiều chỉ biết nghiến răng!
Tiểu hài tử trời sinh tính cảm thấy cái gì lạ lạ đều muốn xem. Tần Thiệu cũng thường xuyên cho bé tự nhiên lục lọi mọi thứ! Đoàn Tình bất đắc dĩ, đành phải mặc kệ. Dù sao bé cũng chỉ với được tầng dưới chót, mà tàng dưới chót cũng không có gì quý giá! Tiểu Kiều lực phá hoại rất mạnh, chỉ chốc lát liền đem tầng thấp nhất biến thành một đống, bao gồm cả cái thùng Tần Thiệu đưa cho cậu cũng bị bày ra. Tiểu Kiều theo bản năng lấy ra thứ mình thích, trống bỏi. Tần Thiệu nhìn con của hắn lật ra đến chuyển kinh đồng cũng có chút giật mình, nguyên lai chuyển kinh đồng này vẫn còn. Một năm trước, thời gian đúng là trôi qua thật nhanh mà.
Tiểu Kiều cầm chuyển kinh đồng an vị ngồi xuống đất, thảm rất êm, Đoàn Tình cũng vốn không có quản. Đoàn Tình sờ lấy vài quyển sách, trong sách có đánh dấu trang, Đoàn Tình mở ra, càng xem càng nhíu mày, lúc trước rất thích chú gỉai phê bình, không đồng ý cái gì liền viết ra vài câu, đặc biệt là nhị thập tứ sử, không hề nghĩ đến, còn có một ý kiến sau phê bình của cậu!! khẩu khí so với cậu còn càn rỡ hơn!!!! bút lực vô cùng hùng hậu! Vừa nhìn là biết do Đoàn Tĩnh Viễn viết! Đoàn Tình nhăn mặt, dựa vào cái gì dám phê bình chú gỉai của cậu! Dựa vào cái gì nói cậu nói không đúng a! Hạng Võ thất bại () chính là xứng đáng hay sao! Đúng là bảo thủ! Lưu Bang chính là lợi hại!!! Như thế nào ông lại nói không đúng!!!!! Lưu Bang thắng được không đủ sáng rọi!!
Đoàn Tình tiếp tục lật, quyển sách này khá dày, cơ hồ mỗi một trang đều có chú thích, đều là bút tích lão Đoàn. Đoàn Tình càng lật càng nhanh, mỗi một trang đều là thảo thư mạnh mẽ, chữ lão Đoàn tự rất đẹp, ông trước đây thường hay mắng cậu viết chữ không đẹp, xiêu xiêu vẹo vẹo! Sau đó bị phạt rèn chữ! Nhớ một lần kiểm tra không đạt, ngày hôm sau lão sư kiểm tra, cậu khi đó quên làm, khẩn trương vừa khóc lại nháo, lão Đoàn mắng:“Hiện tại cũng biết, vậy thì cố gắng mà học tập đi!” Lão Đoàn tính tình không tốt, thật không tốt, đem cậu mắng một trận rồi đi lên lầu.
Đoàn Tình dùng sức cắn chặt răng, cậu cũng là không phải dạng dễ chọc, khi còn nhỏ, khóc lớn đại náo, Đoàn Tĩnh Viễn cuối cùng không có cách nào, thay cậu làm bài tập. Tay trái viết, một bên viết một bên mắng: Anh của con viết chữ còn đẹp hơn cả con! Đoàn Tình lại kỳ dị nghĩ tới, trong lòng không biết cái tư vị gì
Đoàn Tình đem sách buông xuống, trong lòng không biết tại sao có chút thư thái hơn. Toàn bộ sơi này mất rất nhiều năm mới hoàn thành, lão Đoàn không biết khi nào thì xem xong. Ân, xứng đáng! Hiện tại là biết hối hận đi, hội hận vì đã mặc kệ cậu đi! Không ở đây liền nhớ cậu!! Đoàn Tình trong lòng thoải mái hơn, ân, không thể không nói lão Đoàn hối hận khiến cậu thoải mái.
Đoàn Tình nhìn sang con của mình, quyết định về sau không mắng Tiểu Kiều đáng ghét nữa. Ân, tiểu hài tử không thể mắng! Tiểu Kiều ngồi trên thảm nghịch cái thứ kia, chuyển kinh đồng mở ra, sau đó lấy ra kinh văn bên trong. Đoàn Tình ngồi bên cạnh xem, Tiểu Kiều cùng Tần Thiệu học xấu, đặc biệt thích sách này nọ..
Tiểu Kiều đối kinh văn không có hứng thú, ném cho cậu, Đoàn Tình niết kinh văn này nhìn nhìn, cười nhạo, còn có thể viết thơ tình, đúng là không dễ dàng a! Tần Thiệu khụ một tiếng cũng có chút ngượng ngùng, thơ tình này lúc trước hắn cảm thấy rất hay, thực phù hợp với ý cảnh,:“Trả cho anh đi” Đoàn Tình hừ:“Tiểu Kiều, cất vào đi!” Tiểu Kiều đáng thương hề hề trả trở về. Đoàn Tình cuối cùng mới nói:“Đi, trống bỏi này cho con, chúng ta mang về.”
Tần Thiệu vô thanh cười cười, sau hai năm cậu cũng thấy được thơ tình này, tuy rằng ý cảnh không hợp lắm nhưng là chung quy vẫn thấy được. Hắn thật sự rất yêu cậu, vì cậu mà không tiếc dập đầu 1000 cái, vì cậu mà có thể hy sinh cả đời này.
Tiểu Kiều đùa một hồi, sau khi bên kia chụp hình xong, tân nương cũng lên xe. Trần quản gia đứng ở cửa nhẹ nhàng kêu bọn họ:“Thiếu gia, Tần thiếu gia, tiểu thiếu gia, ăn chút khoan tâm mặt. Mọi người muốn ăn điểm tâm không?” Đoàn Tình đứng lên xem:“Khoan tâm diện?()”
Trần quản gia cười:“Khoan tâm diện, tên khác là sinh tử diện, chính là hỉ, ăn một chút cũng sẽ cảm nhận được không khí vui mừng, một đời bình an.” Đoàn Tình cười cười:“Trần Bá, cám ơn, cũng chúc mừng quản gia. Tôi về sau nhất định sẽ chăm sóc cho chị Hồng. ” Trần Bá trên mặt có nếp nhăn, cười hiền lành:“Cám ơn thiếu gia.” Trần Bá kỳ thật muốn khuyên thiếu gia về nhà, nhưng nhìn thấy thái độ Đoàn Tình là muốn rời khỏi, vì thế sửa lại:“Thiếu gia, nơi này có cái gì muốn mang, tôi sẽ mang đến cho thiếu gia.”
Đoàn Tình lắc lắc đầu:“Không cần, ở đó không thiếu gì” Đoàn Tình nghĩ nghĩ:“vậy tôi lấy mấy quyển sách” Trần quản gia liên tục gật đầu:“Được.”
Cuối cùng cũng ném hoa đi, Hàn Dũ ngầm nhẹ nhàng thở ra, Đoàn Tình cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua Đoàn gia, trong lòng có chút mất mát. Cậu không hề ghi hận nơi này, từ nay về sau sẽ không còn xót xa nữa. Từ nay về sau sau cậu sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.