Tần Thiệu cùng với xưởng tân trang ô tô của hắn từng ngày một trên đà phát triển, đúng như lời hắn nói, ngành sản xuất này khi ổn định sẽ phất lên rất nhanh, có đôi khi bận rộn Đoàn Tình sẽ đến để hỗ trợ, rửa xe vô cùng chuyên nghiệp,10 phút một xe, sạch sẽ chỉnh tề. Hai người bận rộn khổ nhất vẫn là đứa trẻ đáng thương kia, Tiểu Kiều đa số giờ sinh hoạt quanh quẩn trong xưởng. Phạm vi hoạt động cũng giới hạn trong cái không gian này, bên ngoài chính là đường cái, cho nên Đoàn Tình không cho bé đi ra ngoài, cũng may là bé rất ngoan, tự biết chơi một mình. Tần Thiệu nhìn đứa bé nghịch ngợm xem sách, lật vở, cầm trống cầm kèn thổi inh ỏi chỉ biết lắc đầu.
Triệu Bằng Tuyên tại một bên nhìn cười:“Tiểu Kiều, buông sách đến giúp cha nuôi nha?”
Tiểu Kiều cái gì cũng đều đáp ứng:“Dạ.” Thái độ vô cùng lễ phép. Triệu Bằng Tuyên cười to:“Cha muốn con sau này giúp cha mở một xưởng lắp ráp ô tô!” Tiểu Hồng nghe quen những lời này cười cười không nói, Hàn Dũ mỗi ngày đều muốn bồi bé trở thành thiên tài y học, kết quả cứng rắn buộc Tiểu Kiều xem thuốc, kết quả Tiểu Kiều không bao giờ thèm lại gần y nữa. Ở trong cái chỗ này một tuần rồi cũng sẽ thấy chán mà thôi.
Ân, Tiểu Kiều trong lòng gật đầu, bé chẳng qua chỉ thích ngồi chơi với sách thôi. Vì thế một tuần sau, Triệu Bằng Tuyển lại mua một bộ xe mô hình, mí mắt tiểu thí hài nâng nâng không cảm thấy hứng thú cho lắm, Đoàn Tình nhìn bé náo loạn:“Tiểu tiểu hài tử sao không thống nhất tư tưởng một chút! Thích hay không thích, phải thể hiện cho rõ” Tiểu Kiều nhìn cậu: Cái gì mà thích không thích, biểu hiện rõ ràng a?
Triệu Bằng Tuyên cười to:“Đây mới là nam nhân! Nam nhân nên như vậy! Thế giới to lớn thế này, hoa hồng khoe sắc khắp nơi, sao phải tìm một thân cây mà thắt cổ! Đúng không, Tiểu Kiều!” Tiểu Kiều thanh âm vang dội:“Đúng ạ!” Tần Thiệu ghé vào đáy xe mắng Triệu Bằng Tuyển:“Triệu Bằng Tuyên, cậu không cần dạy hư con tớ!”
Triệu Bằng Tuyên cắt lời:“Lão tử đây là dạy con nuôi chọn mỹ nhân!” Tần Thiệu hết chỗ nói rồi, không tìm thấy lời nào để phản bác lại. Bởi vì hắn trong lòng cũng hy vọng, con hắn về sau sẽ điên đảo chúng sinh, vòng quanh toàn mỹ nhân, nhất định sẽ cho bé cưới vợ, sinh cháu cho mình! Đó chính là điều quan trọng! Người cha nào cũng muốn con mình bước đi trên một con đường bình thường như bao người khác. Đợi đến khi bản thân phát sinh, hắn mới hiểu rõ con đường kia khó đi đến chừng nào!
Tiểu Kiều đối với xe không có hứng thú, vì thế Đoàn Tình dạy cho bé mô hình kiến trúc. cậu muốn có người thưa kế mình, vì thế hai người nhàn rỗi không có việc gì làm liền dùng gỗ xếp thành trúc lâm viên. Vừa mới bắt đầu là đơn giản, Tiểu Kiều nguyện ý chơi, Đoàn Tình ra bộ dạng người cha cùng con chơi, mấy phút sau, Đoàn Tình cảm thấy phiền, phá đi mô hình đơn giản kia. Cậu muốn khiêu chiến, muốn yêu cầu cao độ.
Đoàn Tình dỗ ngọt Tiểu Kiều:“Tiểu Kiều, chúng ta đừng chơi mô hình này nữa. Cha xếp cho con tháp Lôi Phong!” Tiểu Kiều gật đầu, vì thế đổi thành Tiểu Kiều chán đến chết nhìn cậu xếp. Đoàn Tình vô cùng thích kiến trúc, cho nên làm rất nghiêm túc, dùng bài Domino xếp thành hai tháp, tháp Lôi Phong cùng Tây Hồ. Tiểu Kiều xem không hiểu,mông dịch tới dich lui, không muốn nhìn, Đoàn Tình một bên xếp một bên nhắc nhở:“Nhìn cho kỹ, lát cha sẽ bắt con xếp lại.” Tiểu Kiều nghe xong tiếp tục ngồi. Ngoan ngoãn đợi một hồi, nhưng là cha chỉ lo chính cậu, không cho bé xếp, vì thế Tiểu Kiều rốt cục không kiên nhẫn, lấy tay sờ sờ tháp Lôi Phong, cái tháp vất vả dựng nên trong phút chốc sụp thành một bãi…… Vì thế Đoàn Tình sốt ruột đẩy Tiểu Kiều, Tiểu Kiều ngã xuống đất, Đoàn Tình nhìn tay mình có chút mạnh, Tiểu Kiều choáng váng, miệng phiết phiết, do dự một hồi,lúc cậu nghĩ rằng không sao liền oa oa khóc……
Thanh âm vang dội, phảng phát đến trời, vô cùng ủy khuất. Tiểu Hồng đi ra rất nhanh, Đoàn Tình lắp bắp:“Em không phải cố ý ……”
Tiểu Hồng:“……” Tiểu Kiều phiết miệng:“Dì Hồng…… Cha cha ghét con rồi……” Đoàn Tình:“…… Là con làm đổ tháp của cha trước mà!”
Tần Thiệu khụ một tiếng:“Tiểu Kiều, lần này là con không đúng, như thế nào có thể đẩy táp của cha? Cha con vất vả lắm mới xếp cho con mà!” Tiểu Kiều nhìn dì Hồng ôm Tiểu Kiều:“……” Tần Thiệu ho khan:“HChị Hồng, chị cứ buông nó ra, lần này là do Tiểu Kiều làm sai, phải đến nhận lỗi! Tiểu Kiều lại đây!” Đoạn Tiểu Kiều lúc này đang trong bi kịch, tưởng rằng sẽ có người ôm lấy bé lo lắng, kết quả không chỉ không có, mà còn nói bé sai, vì thế Tiểu Kiều khí thế kêu:“Mọi người đều là người xấu, con không chơi với mọi người nữa, con đi!!” Đoàn Tình bởi vì nghe xong mấy lời này cười đến đau bụng…… Tần Thiệu cũng nghẹn Tiểu Kiều vừa thấy biểu tình của hai người bọn họ này càng sinh khí, xoay người chạy vào phòng nhỏ, đem cửa đóng lại.
Tiểu Hồng nhìn Đoàn Tình rồi lại nhìn Tần Thiệu triệt để hết chỗ nói rồi,làm cha cái kiểu gì đây! Ngay cả một chút bộ dáng cũng không có! Tiểu Hồng muốn đi khuyên Tiểu Kiều bảo bối, Tần Thiệu kêu nàng lại:“Chị Hồng không cần đi, tiểu hài tử tính tình rất ngang, không thể chiều quá mức! Chúng ta làm cha làm mẹ phải cứng rắn với bọn nhỏ một chút! Tiểu Kiều là nam tử hán, phải biết tự mình chịu trách nhiệm với việc nó làm!!” Nội tâm Tiểu Hồng thổ tào: Tiểu Kiều còn chưa đến 3 tuổi a…… Các người liền như vậy khi dễ nó……
Tiểu Kiều 3 tuổi ô ô ủy khuất, đáng tiếc, ủy khuất giằng co không đến 10 phút, chính mình mở cửa đi ra, trước tiên nhìn chung quanh một lượt,, Đoàn Tình đọc sách, Hàn Dũ cũng xem sách y, Tần Thiệu nhìn thị trường chứng khoán, dì Hồng xem TV, không có ai để ý tới mình, vì thế Tiểu Kiều chính mình đi ra, dây dưa xê dịch đến sô pha, nhìn thấy Đoàn Tình không có phản ứng gì vì thế lá gan cũng lớn theo, nhào vào lòng Đoàn Tình:“Cha, cha đang xem cái gì?” Đoàn Tình trong lòng có chút buồn cười, vừa nãy nói không thèm để ý mình, bây giờ lại ba ba lại chạy tới, thanh âm còn thực vui thích, không hề có chút nào gọi là sinh khí ban nãy, Đoàn Tình ho khan:“Cha đang đọc “Hoàng tử bé” ”
Tiểu Kiều miệng ngọt ngào:“Cha đọc cho con nghe đi, con muốn nghe.” Đoàn Tình dùng sức ổn định giọng:“vậy cha đọc cho con nghe: Đây là đoạn đối thoại của hoàng tử bé và con cáo, là về vấn đề thuần dưỡng …… Con cáo nói:“Với tớ mà nói, cậu chỉ là một tiểu nam hài, tựa như trăm ngàn tiểu nam hài khác. Tớ không cần cậu. Cậu cũng không cần tớ. Đối với tớ mà nói, tớ bất quá cũng chỉ là con cáo, hệt như trăm ngàn con cáo khác. Nhưng nếu cậu thuần dưỡng tớ, chúng ta sẽ bù đắp cho nhau, không thể thiếu nhau. Với tớ mà nói, cậu là duy nhất. Với cậu, tớ cũng là duy nhất.
Đời tớ tẻ nhạt vô cùng. Tớ săn gà, người săn tớ. Tất cả loài gà đều giống nhau, tất cả loài người cũng nhưvậy. Vì thế, tớ rất buồn chán. Nhưng nếu cậu thuàn dưỡng tớ, đời tớ sẽ rực rỡ hơn. Tớ sẽ nhận ra rằng thì ra bước chân của mình không phải tiếng bước chân bình thường nữa. Các bước chân khác sẽ làm cho tớ trốn vào đất. Nhưng bước chân của cậu lại sẽ gọi tớ từ hang chạy ra, như là một bản nhạc vậy. Cậu nhìn kìa! Cậu thấy không,, những đồng lúa mì đằng kia? Tớ không ăn bánh mì. Lúa mì đối với tớ là vô dụng. Các cánh đồng lúa mì đối với tớ chẳng có t1i hứng thú gì cả.. Nhưng cậu có mái tóc mầu vàng kim. Thế thì sẽ rất tuyệt một khi cậu thuần dưỡng tớ! Lúa mì, vốn là màu vàng kim, sẽ gợi cho tớ nhớ những kỷ niệm về cậu. Và tớ sẽ yđem lòng yêu thanh âm của gió thổi qua cánh đồng lúa mạch ấy”
Thanh âm Đoàn Tình rất thích hợp cho việc đọc sách, Tiểu Kiều nghe xong rúc đầu vào lòng ngủ rất ngon, tiểu hài tử sẽ không mang thù, trong nội tâm vĩnh viễn hướng tới tốt đẹp, bé luôn nhớ cậu là người đối xử với bé rất tốt. Bởi vì, cậu chính là người mẹ duy nhất trên đời này của bé, không ai có thể thay thế được.
Tần Thiệu, Hàn Dũ, Tiểu Hồng cũng ngồi nghe cậu đọc xong chỉ liếc nhau nở nụ cười.
Kế hoạch bồi dưỡng thiên tài đầy phong ba như vậy là chấm dứt, Tiểu Kiều đang trong tuổi ăn chơi ngủ, không nên ép bé, bé có phải thiên tài hay không không quan trọng, chỉ cần là vẫn mãi là con trai nhỏ bé của cả hai là tốt rồi..
Phiên ngoại : Kế hoạch bồi dưỡng thiên tài
Tần Thiệu cùng với xưởng tân trang ô tô của hắn từng ngày một trên đà phát triển, đúng như lời hắn nói, ngành sản xuất này khi ổn định sẽ phất lên rất nhanh, có đôi khi bận rộn Đoàn Tình sẽ đến để hỗ trợ, rửa xe vô cùng chuyên nghiệp, phút một xe, sạch sẽ chỉnh tề. Hai người bận rộn khổ nhất vẫn là đứa trẻ đáng thương kia, Tiểu Kiều đa số giờ sinh hoạt quanh quẩn trong xưởng. Phạm vi hoạt động cũng giới hạn trong cái không gian này, bên ngoài chính là đường cái, cho nên Đoàn Tình không cho bé đi ra ngoài, cũng may là bé rất ngoan, tự biết chơi một mình. Tần Thiệu nhìn đứa bé nghịch ngợm xem sách, lật vở, cầm trống cầm kèn thổi inh ỏi chỉ biết lắc đầu.
Triệu Bằng Tuyên tại một bên nhìn cười:“Tiểu Kiều, buông sách đến giúp cha nuôi nha?”
Tiểu Kiều cái gì cũng đều đáp ứng:“Dạ.” Thái độ vô cùng lễ phép. Triệu Bằng Tuyên cười to:“Cha muốn con sau này giúp cha mở một xưởng lắp ráp ô tô!” Tiểu Hồng nghe quen những lời này cười cười không nói, Hàn Dũ mỗi ngày đều muốn bồi bé trở thành thiên tài y học, kết quả cứng rắn buộc Tiểu Kiều xem thuốc, kết quả Tiểu Kiều không bao giờ thèm lại gần y nữa. Ở trong cái chỗ này một tuần rồi cũng sẽ thấy chán mà thôi.
Ân, Tiểu Kiều trong lòng gật đầu, bé chẳng qua chỉ thích ngồi chơi với sách thôi. Vì thế một tuần sau, Triệu Bằng Tuyển lại mua một bộ xe mô hình, mí mắt tiểu thí hài nâng nâng không cảm thấy hứng thú cho lắm, Đoàn Tình nhìn bé náo loạn:“Tiểu tiểu hài tử sao không thống nhất tư tưởng một chút! Thích hay không thích, phải thể hiện cho rõ” Tiểu Kiều nhìn cậu: Cái gì mà thích không thích, biểu hiện rõ ràng a?
Triệu Bằng Tuyên cười to:“Đây mới là nam nhân! Nam nhân nên như vậy! Thế giới to lớn thế này, hoa hồng khoe sắc khắp nơi, sao phải tìm một thân cây mà thắt cổ! Đúng không, Tiểu Kiều!” Tiểu Kiều thanh âm vang dội:“Đúng ạ!” Tần Thiệu ghé vào đáy xe mắng Triệu Bằng Tuyển:“Triệu Bằng Tuyên, cậu không cần dạy hư con tớ!”
Triệu Bằng Tuyên cắt lời:“Lão tử đây là dạy con nuôi chọn mỹ nhân!” Tần Thiệu hết chỗ nói rồi, không tìm thấy lời nào để phản bác lại. Bởi vì hắn trong lòng cũng hy vọng, con hắn về sau sẽ điên đảo chúng sinh, vòng quanh toàn mỹ nhân, nhất định sẽ cho bé cưới vợ, sinh cháu cho mình! Đó chính là điều quan trọng! Người cha nào cũng muốn con mình bước đi trên một con đường bình thường như bao người khác. Đợi đến khi bản thân phát sinh, hắn mới hiểu rõ con đường kia khó đi đến chừng nào!
Tiểu Kiều đối với xe không có hứng thú, vì thế Đoàn Tình dạy cho bé mô hình kiến trúc. cậu muốn có người thưa kế mình, vì thế hai người nhàn rỗi không có việc gì làm liền dùng gỗ xếp thành trúc lâm viên. Vừa mới bắt đầu là đơn giản, Tiểu Kiều nguyện ý chơi, Đoàn Tình ra bộ dạng người cha cùng con chơi, mấy phút sau, Đoàn Tình cảm thấy phiền, phá đi mô hình đơn giản kia. Cậu muốn khiêu chiến, muốn yêu cầu cao độ.
Đoàn Tình dỗ ngọt Tiểu Kiều:“Tiểu Kiều, chúng ta đừng chơi mô hình này nữa. Cha xếp cho con tháp Lôi Phong!” Tiểu Kiều gật đầu, vì thế đổi thành Tiểu Kiều chán đến chết nhìn cậu xếp. Đoàn Tình vô cùng thích kiến trúc, cho nên làm rất nghiêm túc, dùng bài Domino xếp thành hai tháp, tháp Lôi Phong cùng Tây Hồ. Tiểu Kiều xem không hiểu,mông dịch tới dich lui, không muốn nhìn, Đoàn Tình một bên xếp một bên nhắc nhở:“Nhìn cho kỹ, lát cha sẽ bắt con xếp lại.” Tiểu Kiều nghe xong tiếp tục ngồi. Ngoan ngoãn đợi một hồi, nhưng là cha chỉ lo chính cậu, không cho bé xếp, vì thế Tiểu Kiều rốt cục không kiên nhẫn, lấy tay sờ sờ tháp Lôi Phong, cái tháp vất vả dựng nên trong phút chốc sụp thành một bãi…… Vì thế Đoàn Tình sốt ruột đẩy Tiểu Kiều, Tiểu Kiều ngã xuống đất, Đoàn Tình nhìn tay mình có chút mạnh, Tiểu Kiều choáng váng, miệng phiết phiết, do dự một hồi,lúc cậu nghĩ rằng không sao liền oa oa khóc……
Thanh âm vang dội, phảng phát đến trời, vô cùng ủy khuất. Tiểu Hồng đi ra rất nhanh, Đoàn Tình lắp bắp:“Em không phải cố ý ……”
Tiểu Hồng:“……” Tiểu Kiều phiết miệng:“Dì Hồng…… Cha cha ghét con rồi……” Đoàn Tình:“…… Là con làm đổ tháp của cha trước mà!”
Tần Thiệu khụ một tiếng:“Tiểu Kiều, lần này là con không đúng, như thế nào có thể đẩy táp của cha? Cha con vất vả lắm mới xếp cho con mà!” Tiểu Kiều nhìn dì Hồng ôm Tiểu Kiều:“……” Tần Thiệu ho khan:“HChị Hồng, chị cứ buông nó ra, lần này là do Tiểu Kiều làm sai, phải đến nhận lỗi! Tiểu Kiều lại đây!” Đoạn Tiểu Kiều lúc này đang trong bi kịch, tưởng rằng sẽ có người ôm lấy bé lo lắng, kết quả không chỉ không có, mà còn nói bé sai, vì thế Tiểu Kiều khí thế kêu:“Mọi người đều là người xấu, con không chơi với mọi người nữa, con đi!!” Đoàn Tình bởi vì nghe xong mấy lời này cười đến đau bụng…… Tần Thiệu cũng nghẹn Tiểu Kiều vừa thấy biểu tình của hai người bọn họ này càng sinh khí, xoay người chạy vào phòng nhỏ, đem cửa đóng lại.
Tiểu Hồng nhìn Đoàn Tình rồi lại nhìn Tần Thiệu triệt để hết chỗ nói rồi,làm cha cái kiểu gì đây! Ngay cả một chút bộ dáng cũng không có! Tiểu Hồng muốn đi khuyên Tiểu Kiều bảo bối, Tần Thiệu kêu nàng lại:“Chị Hồng không cần đi, tiểu hài tử tính tình rất ngang, không thể chiều quá mức! Chúng ta làm cha làm mẹ phải cứng rắn với bọn nhỏ một chút! Tiểu Kiều là nam tử hán, phải biết tự mình chịu trách nhiệm với việc nó làm!!” Nội tâm Tiểu Hồng thổ tào: Tiểu Kiều còn chưa đến tuổi a…… Các người liền như vậy khi dễ nó……
Tiểu Kiều tuổi ô ô ủy khuất, đáng tiếc, ủy khuất giằng co không đến phút, chính mình mở cửa đi ra, trước tiên nhìn chung quanh một lượt,, Đoàn Tình đọc sách, Hàn Dũ cũng xem sách y, Tần Thiệu nhìn thị trường chứng khoán, dì Hồng xem TV, không có ai để ý tới mình, vì thế Tiểu Kiều chính mình đi ra, dây dưa xê dịch đến sô pha, nhìn thấy Đoàn Tình không có phản ứng gì vì thế lá gan cũng lớn theo, nhào vào lòng Đoàn Tình:“Cha, cha đang xem cái gì?” Đoàn Tình trong lòng có chút buồn cười, vừa nãy nói không thèm để ý mình, bây giờ lại ba ba lại chạy tới, thanh âm còn thực vui thích, không hề có chút nào gọi là sinh khí ban nãy, Đoàn Tình ho khan:“Cha đang đọc “Hoàng tử bé” ”
Tiểu Kiều miệng ngọt ngào:“Cha đọc cho con nghe đi, con muốn nghe.” Đoàn Tình dùng sức ổn định giọng:“vậy cha đọc cho con nghe: Đây là đoạn đối thoại của hoàng tử bé và con cáo, là về vấn đề thuần dưỡng …… Con cáo nói:“Với tớ mà nói, cậu chỉ là một tiểu nam hài, tựa như trăm ngàn tiểu nam hài khác. Tớ không cần cậu. Cậu cũng không cần tớ. Đối với tớ mà nói, tớ bất quá cũng chỉ là con cáo, hệt như trăm ngàn con cáo khác. Nhưng nếu cậu thuần dưỡng tớ, chúng ta sẽ bù đắp cho nhau, không thể thiếu nhau. Với tớ mà nói, cậu là duy nhất. Với cậu, tớ cũng là duy nhất.
Đời tớ tẻ nhạt vô cùng. Tớ săn gà, người săn tớ. Tất cả loài gà đều giống nhau, tất cả loài người cũng nhưvậy. Vì thế, tớ rất buồn chán. Nhưng nếu cậu thuàn dưỡng tớ, đời tớ sẽ rực rỡ hơn. Tớ sẽ nhận ra rằng thì ra bước chân của mình không phải tiếng bước chân bình thường nữa. Các bước chân khác sẽ làm cho tớ trốn vào đất. Nhưng bước chân của cậu lại sẽ gọi tớ từ hang chạy ra, như là một bản nhạc vậy. Cậu nhìn kìa! Cậu thấy không,, những đồng lúa mì đằng kia? Tớ không ăn bánh mì. Lúa mì đối với tớ là vô dụng. Các cánh đồng lúa mì đối với tớ chẳng có ti hứng thú gì cả.. Nhưng cậu có mái tóc mầu vàng kim. Thế thì sẽ rất tuyệt một khi cậu thuần dưỡng tớ! Lúa mì, vốn là màu vàng kim, sẽ gợi cho tớ nhớ những kỷ niệm về cậu. Và tớ sẽ yđem lòng yêu thanh âm của gió thổi qua cánh đồng lúa mạch ấy”
Thanh âm Đoàn Tình rất thích hợp cho việc đọc sách, Tiểu Kiều nghe xong rúc đầu vào lòng ngủ rất ngon, tiểu hài tử sẽ không mang thù, trong nội tâm vĩnh viễn hướng tới tốt đẹp, bé luôn nhớ cậu là người đối xử với bé rất tốt. Bởi vì, cậu chính là người mẹ duy nhất trên đời này của bé, không ai có thể thay thế được.
Tần Thiệu, Hàn Dũ, Tiểu Hồng cũng ngồi nghe cậu đọc xong chỉ liếc nhau nở nụ cười.
Kế hoạch bồi dưỡng thiên tài đầy phong ba như vậy là chấm dứt, Tiểu Kiều đang trong tuổi ăn chơi ngủ, không nên ép bé, bé có phải thiên tài hay không không quan trọng, chỉ cần là vẫn mãi là con trai nhỏ bé của cả hai là tốt rồi..
Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn - Chapter 98
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phiên ngoại 1: Kế hoạch bồi dưỡng thiên tài
Tần Thiệu cùng với xưởng tân trang ô tô của hắn từng ngày một trên đà phát triển, đúng như lời hắn nói, ngành sản xuất này khi ổn định sẽ phất lên rất nhanh, có đôi khi bận rộn Đoàn Tình sẽ đến để hỗ trợ, rửa xe vô cùng chuyên nghiệp,10 phút một xe, sạch sẽ chỉnh tề. Hai người bận rộn khổ nhất vẫn là đứa trẻ đáng thương kia, Tiểu Kiều đa số giờ sinh hoạt quanh quẩn trong xưởng. Phạm vi hoạt động cũng giới hạn trong cái không gian này, bên ngoài chính là đường cái, cho nên Đoàn Tình không cho bé đi ra ngoài, cũng may là bé rất ngoan, tự biết chơi một mình. Tần Thiệu nhìn đứa bé nghịch ngợm xem sách, lật vở, cầm trống cầm kèn thổi inh ỏi chỉ biết lắc đầu.
Triệu Bằng Tuyên tại một bên nhìn cười:“Tiểu Kiều, buông sách đến giúp cha nuôi nha?”
Tiểu Kiều cái gì cũng đều đáp ứng:“Dạ.” Thái độ vô cùng lễ phép. Triệu Bằng Tuyên cười to:“Cha muốn con sau này giúp cha mở một xưởng lắp ráp ô tô!” Tiểu Hồng nghe quen những lời này cười cười không nói, Hàn Dũ mỗi ngày đều muốn bồi bé trở thành thiên tài y học, kết quả cứng rắn buộc Tiểu Kiều xem thuốc, kết quả Tiểu Kiều không bao giờ thèm lại gần y nữa. Ở trong cái chỗ này một tuần rồi cũng sẽ thấy chán mà thôi.
Ân, Tiểu Kiều trong lòng gật đầu, bé chẳng qua chỉ thích ngồi chơi với sách thôi. Vì thế một tuần sau, Triệu Bằng Tuyển lại mua một bộ xe mô hình, mí mắt tiểu thí hài nâng nâng không cảm thấy hứng thú cho lắm, Đoàn Tình nhìn bé náo loạn:“Tiểu tiểu hài tử sao không thống nhất tư tưởng một chút! Thích hay không thích, phải thể hiện cho rõ” Tiểu Kiều nhìn cậu: Cái gì mà thích không thích, biểu hiện rõ ràng a?
Triệu Bằng Tuyên cười to:“Đây mới là nam nhân! Nam nhân nên như vậy! Thế giới to lớn thế này, hoa hồng khoe sắc khắp nơi, sao phải tìm một thân cây mà thắt cổ! Đúng không, Tiểu Kiều!” Tiểu Kiều thanh âm vang dội:“Đúng ạ!” Tần Thiệu ghé vào đáy xe mắng Triệu Bằng Tuyển:“Triệu Bằng Tuyên, cậu không cần dạy hư con tớ!”
Triệu Bằng Tuyên cắt lời:“Lão tử đây là dạy con nuôi chọn mỹ nhân!” Tần Thiệu hết chỗ nói rồi, không tìm thấy lời nào để phản bác lại. Bởi vì hắn trong lòng cũng hy vọng, con hắn về sau sẽ điên đảo chúng sinh, vòng quanh toàn mỹ nhân, nhất định sẽ cho bé cưới vợ, sinh cháu cho mình! Đó chính là điều quan trọng! Người cha nào cũng muốn con mình bước đi trên một con đường bình thường như bao người khác. Đợi đến khi bản thân phát sinh, hắn mới hiểu rõ con đường kia khó đi đến chừng nào!
Tiểu Kiều đối với xe không có hứng thú, vì thế Đoàn Tình dạy cho bé mô hình kiến trúc. cậu muốn có người thưa kế mình, vì thế hai người nhàn rỗi không có việc gì làm liền dùng gỗ xếp thành trúc lâm viên. Vừa mới bắt đầu là đơn giản, Tiểu Kiều nguyện ý chơi, Đoàn Tình ra bộ dạng người cha cùng con chơi, mấy phút sau, Đoàn Tình cảm thấy phiền, phá đi mô hình đơn giản kia. Cậu muốn khiêu chiến, muốn yêu cầu cao độ.
Đoàn Tình dỗ ngọt Tiểu Kiều:“Tiểu Kiều, chúng ta đừng chơi mô hình này nữa. Cha xếp cho con tháp Lôi Phong!” Tiểu Kiều gật đầu, vì thế đổi thành Tiểu Kiều chán đến chết nhìn cậu xếp. Đoàn Tình vô cùng thích kiến trúc, cho nên làm rất nghiêm túc, dùng bài Domino xếp thành hai tháp, tháp Lôi Phong cùng Tây Hồ. Tiểu Kiều xem không hiểu,mông dịch tới dich lui, không muốn nhìn, Đoàn Tình một bên xếp một bên nhắc nhở:“Nhìn cho kỹ, lát cha sẽ bắt con xếp lại.” Tiểu Kiều nghe xong tiếp tục ngồi. Ngoan ngoãn đợi một hồi, nhưng là cha chỉ lo chính cậu, không cho bé xếp, vì thế Tiểu Kiều rốt cục không kiên nhẫn, lấy tay sờ sờ tháp Lôi Phong, cái tháp vất vả dựng nên trong phút chốc sụp thành một bãi…… Vì thế Đoàn Tình sốt ruột đẩy Tiểu Kiều, Tiểu Kiều ngã xuống đất, Đoàn Tình nhìn tay mình có chút mạnh, Tiểu Kiều choáng váng, miệng phiết phiết, do dự một hồi,lúc cậu nghĩ rằng không sao liền oa oa khóc……
Thanh âm vang dội, phảng phát đến trời, vô cùng ủy khuất. Tiểu Hồng đi ra rất nhanh, Đoàn Tình lắp bắp:“Em không phải cố ý ……”
Tiểu Hồng:“……” Tiểu Kiều phiết miệng:“Dì Hồng…… Cha cha ghét con rồi……” Đoàn Tình:“…… Là con làm đổ tháp của cha trước mà!”
Tần Thiệu khụ một tiếng:“Tiểu Kiều, lần này là con không đúng, như thế nào có thể đẩy táp của cha? Cha con vất vả lắm mới xếp cho con mà!” Tiểu Kiều nhìn dì Hồng ôm Tiểu Kiều:“……” Tần Thiệu ho khan:“HChị Hồng, chị cứ buông nó ra, lần này là do Tiểu Kiều làm sai, phải đến nhận lỗi! Tiểu Kiều lại đây!” Đoạn Tiểu Kiều lúc này đang trong bi kịch, tưởng rằng sẽ có người ôm lấy bé lo lắng, kết quả không chỉ không có, mà còn nói bé sai, vì thế Tiểu Kiều khí thế kêu:“Mọi người đều là người xấu, con không chơi với mọi người nữa, con đi!!” Đoàn Tình bởi vì nghe xong mấy lời này cười đến đau bụng…… Tần Thiệu cũng nghẹn Tiểu Kiều vừa thấy biểu tình của hai người bọn họ này càng sinh khí, xoay người chạy vào phòng nhỏ, đem cửa đóng lại.
Tiểu Hồng nhìn Đoàn Tình rồi lại nhìn Tần Thiệu triệt để hết chỗ nói rồi,làm cha cái kiểu gì đây! Ngay cả một chút bộ dáng cũng không có! Tiểu Hồng muốn đi khuyên Tiểu Kiều bảo bối, Tần Thiệu kêu nàng lại:“Chị Hồng không cần đi, tiểu hài tử tính tình rất ngang, không thể chiều quá mức! Chúng ta làm cha làm mẹ phải cứng rắn với bọn nhỏ một chút! Tiểu Kiều là nam tử hán, phải biết tự mình chịu trách nhiệm với việc nó làm!!” Nội tâm Tiểu Hồng thổ tào: Tiểu Kiều còn chưa đến 3 tuổi a…… Các người liền như vậy khi dễ nó……
Tiểu Kiều 3 tuổi ô ô ủy khuất, đáng tiếc, ủy khuất giằng co không đến 10 phút, chính mình mở cửa đi ra, trước tiên nhìn chung quanh một lượt,, Đoàn Tình đọc sách, Hàn Dũ cũng xem sách y, Tần Thiệu nhìn thị trường chứng khoán, dì Hồng xem TV, không có ai để ý tới mình, vì thế Tiểu Kiều chính mình đi ra, dây dưa xê dịch đến sô pha, nhìn thấy Đoàn Tình không có phản ứng gì vì thế lá gan cũng lớn theo, nhào vào lòng Đoàn Tình:“Cha, cha đang xem cái gì?” Đoàn Tình trong lòng có chút buồn cười, vừa nãy nói không thèm để ý mình, bây giờ lại ba ba lại chạy tới, thanh âm còn thực vui thích, không hề có chút nào gọi là sinh khí ban nãy, Đoàn Tình ho khan:“Cha đang đọc “Hoàng tử bé” ”
Tiểu Kiều miệng ngọt ngào:“Cha đọc cho con nghe đi, con muốn nghe.” Đoàn Tình dùng sức ổn định giọng:“vậy cha đọc cho con nghe: Đây là đoạn đối thoại của hoàng tử bé và con cáo, là về vấn đề thuần dưỡng …… Con cáo nói:“Với tớ mà nói, cậu chỉ là một tiểu nam hài, tựa như trăm ngàn tiểu nam hài khác. Tớ không cần cậu. Cậu cũng không cần tớ. Đối với tớ mà nói, tớ bất quá cũng chỉ là con cáo, hệt như trăm ngàn con cáo khác. Nhưng nếu cậu thuần dưỡng tớ, chúng ta sẽ bù đắp cho nhau, không thể thiếu nhau. Với tớ mà nói, cậu là duy nhất. Với cậu, tớ cũng là duy nhất.
Đời tớ tẻ nhạt vô cùng. Tớ săn gà, người săn tớ. Tất cả loài gà đều giống nhau, tất cả loài người cũng nhưvậy. Vì thế, tớ rất buồn chán. Nhưng nếu cậu thuàn dưỡng tớ, đời tớ sẽ rực rỡ hơn. Tớ sẽ nhận ra rằng thì ra bước chân của mình không phải tiếng bước chân bình thường nữa. Các bước chân khác sẽ làm cho tớ trốn vào đất. Nhưng bước chân của cậu lại sẽ gọi tớ từ hang chạy ra, như là một bản nhạc vậy. Cậu nhìn kìa! Cậu thấy không,, những đồng lúa mì đằng kia? Tớ không ăn bánh mì. Lúa mì đối với tớ là vô dụng. Các cánh đồng lúa mì đối với tớ chẳng có t1i hứng thú gì cả.. Nhưng cậu có mái tóc mầu vàng kim. Thế thì sẽ rất tuyệt một khi cậu thuần dưỡng tớ! Lúa mì, vốn là màu vàng kim, sẽ gợi cho tớ nhớ những kỷ niệm về cậu. Và tớ sẽ yđem lòng yêu thanh âm của gió thổi qua cánh đồng lúa mạch ấy”
Thanh âm Đoàn Tình rất thích hợp cho việc đọc sách, Tiểu Kiều nghe xong rúc đầu vào lòng ngủ rất ngon, tiểu hài tử sẽ không mang thù, trong nội tâm vĩnh viễn hướng tới tốt đẹp, bé luôn nhớ cậu là người đối xử với bé rất tốt. Bởi vì, cậu chính là người mẹ duy nhất trên đời này của bé, không ai có thể thay thế được.
Tần Thiệu, Hàn Dũ, Tiểu Hồng cũng ngồi nghe cậu đọc xong chỉ liếc nhau nở nụ cười.
Kế hoạch bồi dưỡng thiên tài đầy phong ba như vậy là chấm dứt, Tiểu Kiều đang trong tuổi ăn chơi ngủ, không nên ép bé, bé có phải thiên tài hay không không quan trọng, chỉ cần là vẫn mãi là con trai nhỏ bé của cả hai là tốt rồi..