Lạc Thiên Dịch không biết búi tóc, nhưng cậu thích tóc của chị gái.
Sau mười phút chuẩn bị, cuối cùng cậu cũng nghĩ ra vài kiểu.
“Tên chị thật sự là Cổ Mĩ Mĩ à?”
Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ, Cổ Kì cầm điếu thuốc, hít một hơi dài rồi thở ra, trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cổ Kì sững sờ một lúc, sau đó gật đầu khẽ cười, “Ừ.”
Cậu bé thản nhiên nói: “Thế à, Tiếu Suất gọi chị là Mĩ Mĩ, em cũng sẽ gọi chị là Mĩ Mĩ.”
“…”
“Mĩ Mĩ, Mĩ Mĩ~”
“Câm miệng.”
“Mĩ Mĩ tức giận?”
Lạc Thiên Dịch nhìn chị gái trong gương, khóe mắt cong lên, nụ cười dần dần sâu hơn, trong lòng cảm thấy thoải mái vì đã thành công trêu chọc chị gái.
Đúng lúc Tiếu Hòa Trạch bước vào, anh ấy không khỏi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lạc Thiên Dịch vừa nói vừa cười với Cổ Kì, vừa búi tóc cho cô ấy.
Trong ấn tượng của anh, cậu nhóc này làm gì ân cần như vậy?
“Không phải chú vừa mới búi sao?” Tiếu Hòa Trạch nói.
Tiếu Hòa Trạch xen vào đã phá vỡ bầu không khí giữa hai người, Lạc Thiên Dịch dần dần thu lại ý cười, bình tĩnh nói: “Trông không đẹp lắm, con búi lại cho chị ấy.”
“Trông không đẹp?”
Nhìn nhau, một giây, hai giây …
Đàn ông, chỉ cần nhìn nhau là biết đối phương đang nghĩ gì.
Tiếu Hòa Trạch ngạc nhiên, thầm nghĩ mình đã gặp được đối thủ, lại còn là một học sinh cấp ba nhỏ hơn anh mười tuổi.
“Xong rồi chị ơi.”
Lạc Thiên Dịch ghim trâm vào búi tóc, việc lớn đã thành.
Cổ Kì quay mặt sang một bên, nhìn kiểu tóc mới của mình qua gương, quả là không tồi, đẹp hơn những gì cô tưởng tượng.
Ba người bước tới sân, Tiếu Hòa Trạch mang theo một chiếc ghế gỗ, để Cổ Kì ngồi dưới gốc cây hòe già, ôm một con mèo đen đến, chuẩn bị giấy vẽ và dụng cụ vẽ tranh, bắt đầu công việc vẽ tranh của mình.
Bên kia, quầy thịt nướng của mấy nam sinh bị buộc phải dời đến một góc cách cây hòe già rất xa, khói từ lò nướng của họ bốc lên không được ảnh hưởng đến người bên gốc cây hòe già.
Mấy nam sinh vừa nướng thịt vừa nhìn về phía Tiếu Hòa Trạch và Cổ Kì, hai mắt tròn xoe.
Nguyên nhân chính là vì Cổ Kì quá đẹp, cô mặc sườn xám ngồi trên chiếc ghế gỗ bên gốc cây hòe già, trên tay ôm một con mèo đen, trên tay là chiếc quạt, dưới tán cây hòe già treo chiếc đèn lồng giấy vàng ấm áp, bóng đêm bao phủ làm cho bức tranh vừa tuyệt mĩ lại vừa huyền ảo.
Mấy đứa vừa rồi còn ồn ào bây giờ đều yên lặng, thứ nhất là sợ quấy rầy chú vẽ tranh, thứ hai trong tiềm thức của họ cho rằng, nếu để tiếng ồn quấy rầy đến cảnh đẹp này thì chính là tội đồ.
“Bọn mày sao vậy? Sao không nói chuyện?”
Tiếu Suất nướng xiên thịt dê và phân phát cho mọi người.
Nghiêm Triêu: “Bọn tao ở đây có làm phiền chú mày không?”
“Kệ ổng, lo ăn của bọn mình đi.””
Tiếu Suất là người bất cẩn, đầu óc cũng không tinh tế như những người khác, đưa lon bia cho mọi người rồi tươi cười hỏi: “Này, bọn mày thấy chú tao có xứng với Mĩ Mĩ không?”
“Có câu nói thế nào nhỉ? Trai tài gái sắc? Tài tử giai nhân?” Nghiêm Triêu vừa uống một ngụm bia, vừa cầm một xiên thịt dê nói.
Lạc Thiên Dịch đang ngồi đối diện, khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai nam sinh, tay cậu không cẩn thận bị dao cắt trúng.
Vốn dĩ cậu muốn nướng cánh gà cho chị gái, định dùng dao rạch hai đường trên cánh gà nhưng lại tự cắt chính tay mình.
Lạc Thiên Dịch lặng lẽ lấy khăn giấy ra, lặng lẽ lau sạch vết máu.
Cậu thấy tâm tình mình càng ngày càng sa sút, thậm chí còn không thể nghe hay chịu đựng những lời người khác khen chị gái xứng đôi vừa lứa với những người đàn ông khác.
Cậu……
Rất bất thường.
“Tao nói này bọn mày đừng nói với ai, chú tao rất thích Mĩ Mĩ. Hôm đó ổng vừa nhìn thấy ảnh của Mĩ Mĩ đã bảo tao gửi lại cho ổng, còn nhìn vào bức ảnh đó cả đêm.”
“Chị gái ấy thật sự rất đẹp, đến cả người nổi tiếng cũng không đẹp bằng chị ấy.”
Tiếu Suất và một vài nam sinh vừa trò chuyện vừa ăn thịt nướng, thỉnh thoảng uống một cốc bia để thêm phần vui vẻ.
“Bọn mày đừng thấy bây giờ chú tao nghiêm túc như vậy, đều là giả hết đấy. Khi ở cùng Mĩ Mĩ, không biết trong lòng ổng nghĩ chuyện tươi đẹp gì đâu, tuy rằng chú tao là người phong lưu, bạn gái cũng không cố định nhưng lại là một kẻ si tình, một khi đã chung tình với ai thì cơm không ăn, nước không uống, chỉ nghĩ đến người phụ nữ kia, phụ nữ có thể giết chết ổng đấy.”
“Chậc chậc, tao vẫn thích chơi game hơn phụ nữ.”
“Tao vẫn thích chơi game hơn phụ nữ +. Phụ nữ thật phiền phức.”
Chó độc thân ngồi thảo luận về việc nam nữ, quả nhiên đều có cùng một kết luận, quả nhiên là ý tưởng lớn gặp nhau.
“Còn mày thì sao Lạc?”
Nghiêm Triêu nhìn sang, mọi người đồng loạt ngẩng đầu chờ đáp án.
Lạc Thiên Dịch lật cánh gà, từ từ phủ một lớp xì dầu rồi cẩn thận lật lại.
“Phụ nữ.” Cậu nói.
Mọi người: “Hả?”
“Tao không nghiện game.”
Nhưng cậu không thể như thế với chị gái, cậu nghiện chị ấy….
Mọi người gật đầu đăm chiêu, đúng là thằng Lạc không nghiện game thật, tuy cũng chơi game nhưng không cuồng như mọi người, đến mức phải thức khuya hay thâu đêm.
Sau khi nướng chín cánh gà, Lạc Thiên Dịch cho vào đĩa dùng một lần, định đưa cho chị gái. Nhưng do dự một lúc lâu, cậu quyết định xé khăn giấy trên ngón tay để lộ ra vết thương, rồi sờ vào than đen, cố tình bôi xấu mặt mình trước khi đi đến chỗ Cổ Kì.
“Chị ăn chút gì đi.”
Lạc Thiên Dịch bước đến đứng giữa Cổ Kì và Tiếu Hòa Trạch, trông cao ráo và đẹp đẽ.
Tiếu Hòa Trạch dừng cọ trên tay, liếc nhìn cậu bé đột nhiên lọt vào tầm nhìn của mình.
Cổ Kì đặt quạt xuống, vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lấm tấm than đen của Lạc Thiên Dịch lại không đành lòng từ chối nữa.
Thật ra Cổ Kì rất ít khi quan tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng không hiểu sao cô lại rất kiên nhẫn với Lạc Thiên Dịch, có thể do cậu ấy là con trai của Lạc Chiêu Niên, là người của nhà họ Lạc, vậy nên cô mới săn sóc hơn. Hoặc cũng có thể là do cậu bé này quá đẹp trai…
“Cảm ơn.”
Vừa định lấy đĩa ăn, Cổ Kì cau mày khi nhìn thấy vết thương đỏ trên tay trái, “Tay bị sao vậy?”
Lạc Thiên Dịch liếm môi, nói: “Lúc nướng thịt cho chị không cẩn thận cắt trúng tay.”
“Có đau không?”
Gật đầu.
Ai đó vừa ngoan lại vừa đáng thương …
Cổ Kì cười bất lực: “Lại đây.”
Lạc Thiên Dịch cúi xuống, đặt tay lên đầu gối và ngồi xổm bên cạnh chiếc ghế gỗ.
Cổ Kì bảo cậu cầm cánh gà, đưa tay chạm vào hai má cậu, giúp cậu lau đi vết tro đen trên mặt.
Lạc Thiên Dịch mỉm cười, mặt mày vui vẻ: “Sao chị lại chạm vào em?”
“Mặt bẩn, có than.”
“Có à?”
“Ừm.”
Vị nam vương nào đó để cho chị gái lau mặt, khuôn mặt đẹp trai cố tình nâng lên, trông rất ngoan.
“Chị sờ em ngứa quá.” Em trai ngây ngô cười.
Cổ Kì: “Không thì em tự làm nhé?”
“Không đâu, chị lau giúp em đi.”
Vậy nên Cổ Kì tiếp tục dùng ngón cái lau hai má cậu.
Tiếu Hòa Trạch trước bức tranh suýt thì bẻ gãy cọ vẽ trong tay, anh nghiến răng, ngoài cười nhưng trong không cười, thầm nghĩ đứa nhỏ này không hẳn là một con sói nhỏ mà là một con hồ ly trưởng thành.
“Khụ khụ, tặng đồ xong rồi thì đi nhanh đi, đừng cản trở chú vẽ.” Tiếu Hòa Trạch nói không chút khách khí.
Lạc Thiên Dịch đứng dậy, quay đầu lại nhìn người chú nào đó, hơi ấm trong đôi mắt hạnh xinh đẹp dần dần nguội lạnh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tiếu Hòa Trạch dường như đột ngột đi từ mùa hè ấm áp sang mùa đông lạnh giá, toàn thân không được khỏe.
Cậu bé đang nhìn anh chằm chằm.
Má ơi, bây giờ lòng dạ học sinh cấp đều sâu như vậy sao?
————
Mười giờ đêm, bọn con trai ăn uống no nê, ợ hơi.
Mọi người vui vẻ thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, ai ngờ Tiếu Suất lại ác miệng, vô tình nhắc đến bài tập của mình, cả đám người đều buồn bực như ăn phải ruồi.
Bên kia, Tiếu Hòa Trạch vẫn đang nghiêm túc vẽ, anh khẽ cau mày, vẻ mặt tập trung, đã quên mất thời gian.
Cổ Kì cúi đầu vuốt ve con mèo, không vội vàng cũng không quan tâm đến thời gian.
Đột nhiên —–
“Ê Lạc! Mày say à?”
Tiếu Suất đỡ bạn thân, phát hiện thân thể Lạc Thiên Dịch ngày càng nặng nề nên bảo Nghiêm Triêu đến giúp đỡ.
Cổ Kì quay lại, thấy Lạc Thiên Dịch đang lười biếng dựa vào Tiếu Suất, vẻ mặt mơ hồ, mắt hạnh nhân hơi say.
Nhưng mà cậu rất ngoan, không gây rắc rối cho bất kỳ ai, Tiếu Suất dìu cậu, giúp cậu đứng vững hơn.
Cổ Kì đứng dậy và đặt con mèo đen xuống.
“Hôm nay đến đây thôi, tôi đưa cu Thiên về.”
Lần này đến lượt Tiếu Hòa Trạch mê man, anh vẫn đang mải mê vẽ tranh thì Cổ Kì đột ngột bật dậy khiến anh sững sờ hồi lâu.
Tiếu Hòa Trạch đặt cọ vẽ của mình xuống và nhìn con sói con nào đó, quả nhiên thấy khóe môi thằng nhóc kia cong lên, nở nụ cười.
“Hồ ly thành tinh.” Tiếu Hòa Trạch hừ lạnh một tiếng, tâm trạng đột nhiên không tốt nữa.
Mười phút sau, Cổ Kì đưa Lạc Thiên Dịch trở lại nhà họ Lạc.
Quy củ nhà họ Lạc rất nghiêm, Lạc Thiên Dịch về muộn, hút thuốc, uống rượu đều là những điều cấm kỵ.
Cổ Kì đỗ xe ngoài cổng nhà họ Lạc, đưa cho em trai nào đó một chai nước. Cô săn sóc Lạc Thiên Dịch rất nhiều, dù sao cậu cũng là người nhà họ Lạc, trong khoảng thời gian này người nhà họ Lạc vẫn luôn chăm sóc cô.
“Uống nước.”
Lạc Thiên Dịch vặn chai nước nhưng không được nên đã nhờ chị gái giúp.
Cổ Kì vặn nắp rồi đưa cho cậu.
Cậu nhận lấy, cười nói: “Chị ơi, chị thích chú đó à?”
“Hửm?”
“Em sẽ nói cho chị biết một bí mật, chị không được nói cho người khác.”
Cậu dựa vào thành thành xe, lười biếng, yếu ớt.
“Ừm, nói đi.”
“Chú nhỏ thường xuyên đổi phụ nữ, chú ấy không có bạn gái cố định. Vậy nên chú ấy không xứng với chị, cũng không xứng với một ngón tay của chị.”
“Lạc Thiên Dịch.” Cổ Kì cau mày, vẻ mặt lạnh lùng: “Em đang nói xấu người khác?
Yên tĩnh.
“Chị không thích em thế này.”
Không khí im ắng lạ thường.