Cổ Kì nhìn lên, chàng trai kia cũng đang nhìn cô.
Chàng trai ở cạnh cửa sổ trên lầu, hơi cúi đầu, đôi mắt màu nâu hạnh nhân cụp xuống, vẻ mặt thản nhiên, lãnh đạm, đôi mắt đẹp tựa mặt hồ yên tĩnh dưới ánh trăng.
Cảnh đẹp ý vui, Cổ Kì không nhịn được nhìn chàng trai thêm vài lần, cho dù thấy ánh mắt của cậu cũng không né tránh, nhìn thẳng vào đó.
“Lạc, tao dẫn chị gái đến nhà mày, mày có muốn đi cùng không?” Tiếu Suất ngẩng đầu hét.
Khuôn mặt điển trai của chàng trai dần dần có vẻ sinh động, cậu nhìn Cổ Kì rồi trả lời: “Chờ tao một chút.”
Vì thế cậu đóng cửa sổ trên lầu lại, ánh đèn ấm áp trong phòng cũng bị cửa gỗ ngăn cách.
Hai phút sau, cậu bé bước ra khỏi “Quán trà Thượng Đạo”, tay trái cầm cặp sách, tay phải cầm một quyển sách, tên là “Ngày thứ sáu mất tích”.
Chàng trai cao một mét tám, đường nét tinh tế nhưng không hề gầy gò, chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người chàng trai ấy tạo một cảm giác khó tả.
Bên trên chàng trai mặc áo trắng, bên dưới mặc quần dài trắng xanh giống với kiểu dáng của Tiếu Suất, hình như là đồng phục học sinh.
Cổ Kì đoán chàng trai này cũng là học sinh cấp .
Cô không khỏi thở dài, thể chất của học sinh cấp bây giờ đều tốt như vậy sao?
Chàng trai bước ra khỏi quán trà, Cổ Kì đi theo sau, tựa hồ như đang thưởng thức một bức họa, không có chỗ nào mà không nhìn cẩn thận, mà người kia lại tùy ý để cho cô nhìn, ánh mắt của cậu rời khỏi Cổ Kì rồi đến cạnh Tiếu Suất
“Đi thôi.” Cậu nói.
Giọng nói của chàng trai rất hay, mang theo sự trong sáng và trầm lắng, có cảm giác trẻ trung của tuổi trẻ, cũng có cảm giác từ tính của đàn ông, tóm lại là rất đặc biệt.
Bánh xe hành lý lăn về phía trước, ba người họ đi cạnh nhau, Tiểu Suất đứng giữa hai người.
Cổ Kì: “Thành phố Ô Thủy thật sự là nơi có phong thủy trù phú”.
Tiếu Suất khó hiểu, hỏi, “Hả?”
“Đứa nhỏ nào cũng rất đẹp trai.”
“Ý chị là em và thằng Lạc ạ?” Tiểu Suất cười khanh khách, vỗ vai Lạc Thiên Dịch, dõng dạc nói: “Người khác có đẹp không thì em không biết, nhưng Lạc của chúng em là Bành Vu Yến và Ngô Ngạn Tổ của thành phố Ô Thủy đấy. Hôm nay có hai trai đẹp giúp chị xách hành lý, có phải chị rất vui hay không?”
Cổ Kì cười nhẹ: “Ừm, vui lắm.”
“Quaoo, lạ ghê ta, thằng Lạc thế mà cười à?”
Theo sự phát hiện của Tiếu Suất, Cổ Kì nhìn về phía Lạc Thiên Dịch, thấy khóe miệng cậu thoáng hiện một nụ cười.
Như thể đã khám phá ra một thế giới mới, Tiếu Suất giải thích với Cổ Kì: “Chị không biết đâu, trong trường bọn em có một đám con gái suốt ngày đuổi theo Dịch khen nó đẹp trai cũng không làm cho nó cười được. Thế mà chị vừa khen nó đẹp trai thì nó lại cười rồi. A~đau tao….”
Sau tiếng hét, Tiếu Suất xoa lưng rồi lảo đảo đi về phía trước, vẻ mặt trở nên méo mó, chứng tỏ bị Lạc Thiên Dịch “cảnh cáo” không nhẹ.
“Mày là người của chủ nghĩa phát xít à? Còn không cho người ta nói chuyện nữa?” Tiếu Suất xoa lưng, liên tục phản đối.
“Do mày tự chuốc lấy.”
Lạc Thiên Dịch phớt lờ cậu ấy, chủ động nhận việc của Tiếu Suất xách hành lý giúp Cổ Kì, sau đó bước đi.
Cổ Kì đi phía sau, nhìn bóng lưng thẳng tắp đẹp trai của cậu, cô không khỏi nghĩ, nếu cậu là con trai của Lạc Chiêu Niên thì cũng có thể hiểu tại sao Cổ Như Tâm cứ mãi nhớ về người đàn ông này, dù gì cũng có thể là một người đàn ông đẹp.
Ánh mắt cô chuyển đến cuốn sách bên tay phải, bên gáy sách có in dòng chữ: Ngày thứ sáu biến mất – Tác giả: Cổ Kì
Cổ Kì: “……”
Đi được mấy chục mét, Cổ Kì mới chủ động nói: “Tôi đã xem“ Bầy cừu im lặng” của Cổ Kì, đó là tác phẩm đầu tay của cô ấy”.
Một câu kia đã làm chàng trai đứng lại, cậu từ từ quay lại, nhìn thẳng vào cô.
Cổ Kì cười khúc khích, thản nhiên nói: “Nói thật thì cuốn sách kia không hay như vậy, tác phẩm không có chiều sâu, tính cách và hành vi của các nhân vật trái ngược nhau, con người cô ấy lại không chịu nổi bất kì sự soi mói nào, văn chương vẫn cứ giả tạo, hoàn toàn hư cấu, tôi nghĩ cô ấy không thích hợp viết tiểu thuyết trinh thám mà càng thích hợp làm thơ hơn.”
Tiếu Suất bên cạnh lắc đầu mạnh, đôi mắt của cậu ấy mở to như thể đã đoán trước được một trận đấu võ mồm sẽ đến.
Quả nhiên, chàng trai họ Lạc nào đó cau mày, vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng.
“Chị nói đúng, tác phẩm có một vài sai sót, nhưng đây chỉ mới là khởi đầu. Những tác phẩm đầu tiên của Higashino Keigo cũng có rất thiếu sót, nhưng cũng không thể khẳng định rằng tác phẩm sau này của ông không có chiều sâu? Chị đã từng đọc “Bạch dạ hành” chưa?”
Đối diện với ánh mắt sắc bén của chàng trai, Cổ Kì nở nụ cười: “Em nghĩ Cổ Kì có thể so sánh với Higashino Keigo sao? Vậy thì em cũng đề cao cô ấy quá.”
Đầu Tiếu Suất bên kia đã muốn nổ tung, bầu không khí giữa ba người họ ngày càng trở nên cứng nhắc.
Chàng trai họ Lạc nhìn chằm chằm vào Cổ Kì, ánh sáng trong mắt dường như tắt đi, có lẽ chàng trai ấy hơi thất vọng về cô.
“Không biết sau này Cổ Kì có thể sánh ngang với Higashino Keigo hay không, nhưng chị có tư cách gì mà coi thường người khác như thế? Các cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung đánh giá võ công của các tiểu bối thì gọi là chỉ điểm, nhưng nếu kẻ chỉ có võ công mèo cào lại vọng tưởng muốn chỉ điểm cao thủ võ lâm xuất chiêu thế nào thì rất buồn cười nhỉ?”
Không thèm nhìn Cổ Kì, Lạc Thiên Dịch buông hành lý của Cổ Kì ra, rẽ vào một con hẻm sâu bên phải.
“Tiếu Suất, giúp tao đưa chị đây tới nhà họ Lạc.”
Nói xong, bóng dáng tức giận kia liền rời đi, cuối cùng hòa vào dòng người rồi biến mất.
Cổ Kì không hề khó chịu khi bị một chàng trai mắng một hồi, cô cảm thấy khá thú vị.
“Chị tiêu rồi.” Tiếu Suất đi tới với vẻ mặt lo lắng.
Cổ Kì: “Sao vậy?”
“Thằng Lạc đang tức giận.”
“Tức giận thì sẽ thế nào?”
“Nó sẽ trả thù, nó…”
Tiếu Suất sững sờ một lúc, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Lạc Thiên Dịch, cậu không khỏi kinh ngạc: “Ơ, hình như nó…chẳng làm gì chị cả, hơi đặc biệt nhỉ?”
————
Nhà của nhà họ Lạc là một tòa nhà nhỏ tự xây, đi trên vỉa hè lát đá granit mịn màu vàng xám, qua một con hẻm sạch sẽ là có thể tìm được.
Ngoài cửa tiểu viện có một cánh cổng sắt đặc biệt, sau cánh cổng sắt là một khoảng sân yên tĩnh, trong sân có rất nhiều cây cối, trong sân có một cây mận bần, phía trước cây mận là một cái bàn đá màu xám xịt và ba chiếc ghế đá, hai bên lối đi quanh co lát đá cuội cùng với đủ loại cây xanh không biết tên.
Đây quả thực là một vườn cây cảnh cổ điển Tô Châu thu nhỏ, rất thích hợp để dưỡng lão, Cổ Kì nghĩ.
Vườn cây cảnh cổ điển Tô Châu (Tô Châu viên lâm) – còn gọi là Cô Châu là một kiến trúc lâm viên ở trong nội thành của Tô Châu, lấy khuôn viên tư gia là chủ đạo, bắt đầu từ thời Xuân Thu ( trước Công Nguyên), hình thành thời Ngũ Đại, hoàn thành thời nhà Tống, hưng thịnh thời nhà Minh. Đến cuối thời nhà Thanh thì Tô Châu đã có hơn vườn cây cảnh đặc sắc, hiện nay có hơn nơi được bảo tồn hoàn chỉnh, có nơi là vườn cây cảnh mở. Thời Xuân Thu, nơi đây là kinh thành nước Ngô, cho đến nay Tô Châu đã có hơn năm lịch sử, được UNESCO công nhận là di sản thế giới.
“Giang nam viên lâm giáp thiên hạ, Tô Châu viên lâm quán giang nam”
(Đất nước đẹp nhất là các khu vườn, Tô Châu có những khu vườn đẹp nhất nước).
Một góc của vườn cây cảnh cổ điển Tô Châu:
Lạc bước trong những lâm viên tuyệt cảnh của Tô Châu
Đi sâu hơn vào bên trong, trong sân đậm vị thuốc bắc, mùi không nồng lắm, mang đến cho người ta cảm giác yên tâm.
“Đây là nhà của thằng Lạc, em không vào sảnh chính đâu, chị tự vào nhé? Em về trước đây.”
Vừa vào sân của nhà họ Lạc, Tiếu Suất trông như một con chuột sợ mèo vậy, đột nhiên trở nên căng thẳng và thận trọng.
Cổ Kì nghi ngờ: “Bên trong có mãnh hổ dã thú sao?”
Tiếu Suất lắc đầu: “Không có đâu, nhà thằng Lạc có nhiều quy củ quá, em không thể ngồi yên được.”
“Quy củ gì?”
“Đó là…….”
Ngay khi Tiếu Suất đang định giải thích, giọng nói của một bà lão đột nhiên vang lên từ sảnh chính: “Cu Thiên về rồi à?”
Tiếu Suất nghe vậy lập tức chắp tay vái lạy Cổ Kì mấy cái rồi chạy ra khỏi sân của nhà họ Lạc với tốc độ cực nhanh, bóng dáng biến mất không thấy tăm hơi.
Cổ Kì: “……”
Một lát sau, một bà lão ăn mặc giản dị bước ra khỏi sảnh chính, đứng trước hai cánh cửa gỗ chạm trổ đẹp đẽ, bà vừa nhìn đã thấy Cổ Kì trong sân, hai chân đứng yên tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc.
“Như Tâm?” Cụ già khẽ hỏi.
Cổ Kì kéo hành lý lại gần: “Chào bà, cháu là con gái của Cổ Như Tâm, tên là Cổ Kì ạ.”
Bà lão nhìn kỹ mặt mày Cổ Kì, cảm thán: “Giống! Thật sự rất giống con bé! Quả thật giống nhau như đúc! Nào nào, mau vào nhà đi.”
Bà lão dẫn Cổ Kì vào cửa, Cổ Kì xách hành lý đuổi theo, vì vậy cô nhìn thấy cờ thưởng trên tường nhà họ Lạc …
Phòng khách ở tầng một của nhà họ Lạc rất rộng rãi, đồ đạc đều là gỗ lim dày, ngoại trừ một bức tường phủ đầy cờ thưởng, thì còn một bức tường treo vài tranh phong cảnh và thư pháp, truyền tải không khí trang nghiêm và học thuật.
Cách bài trí của phòng khách là sự kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây, ngôi nhà cũ được trang trí bằng những đồ trang trí mới, vừa sạch sẽ vừa thanh tao, vừa nhìn là biết gia đình có tiếng học giỏi uyên bác, dồi dào sung túc, là một gia đình truyền thống bảo thủ.
Bà cụ rót cho Cổ Kì một tách trà và bắt đầu hỏi về Cổ Như Tâm.
Nửa tiếng sau.
Cổ Kì nhìn thấy cụ ông nhà họ Lạc trở về cùng với con dâu của cụ bà, hai người vừa đi siêu thị về, trong tay là đủ loại túi to túi nhỏ.
Cụ ông nhà họ Lạc thân thể cường tráng, đã hơn tuổi nhưng thân hình vẫn cao lớn, khỏe mạnh, hẳn là sung sức hơn những người cùng tuổi.
Con dâu của cụ bà nhà họ Lạc tên là Dương Vân, xinh đẹp thanh tú, dì hay nói nhiều, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông ngân, dì ấy về đến nhà họ Lạc một lát thì không trí trang nghiêm của nhà họ Lạc tan tản đi rất nhiều.
Cổ Kì quan sát người phụ nữ này, thầm đoán có lẽ dì ấy là vợ của Lạc Chiêu Niên.
Thành thật mà nói, bất kể ngoại hình hay khí chất, người phụ nữ này đều không bằng Cổ Như Tâm, nhưng ánh mắt đầu tiên Cổ Kì nhìn thấy dì ấy đã biết Cổ Như Tâm thua chắc, thua hoàn toàn, không còn đường sống để quay đầu.
Người phụ nữ này rất thích hợp làm một người vợ tốt, một người con dâu tốt và một người mẹ tốt, mà ba loại vai trò này, dù sao thì Cổ Như Tâm cũng không thể đảm đương được…
Cho nên có một người vợ tốt như vậy, hẳn là Lạc Chiêu Niên đã quên Cổ Như Tâm rồi, chuyện cũ kết thúc, tuyệt vời.
“Kì này, món ăn yêu thích của con là gì? Dì sẽ cố gắng nấu cho con.” Dương Vân rất nhiệt tình.
Cổ Kì tỏ vẻ bình tĩnh: “Không có ạ, không cần phiền dì như vậy đâu, con ăn gì cũng được.”
“Vậy dì đây sẽ nấu cho con vài món đặc sắc. Đã lâu rồi dì không xuống bếp, dạo gần đây vẫn luôn bận công việc, mấy ngày nay thật sự không có thời gian rảnh, vừa hay có thể bộc lộ tài năng cho con xem.” Dương vân đứng dậy vén tay áo lên, lộ ra một nửa cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn.
Ngay lúc Dương Vân chuẩn bị rời đi, cụ bà cũng đứng lên, nói vừa nãy bà hầm canh, muốn vào bếp xem thử.
Cụ bà bảo Cổ Kì đừng gò bó, cứ tự nhiên như đang ở nhà mình vậy, cần gì thì cứ nói với bà, sau đó cùng Dương Vân rời khỏi sảnh chính đi xuống bếp.
Sau khi Dương Vân và cụ bà rời đi, sảnh chính lại im lặng và trang nghiêm.
Cổ Kì uống trà với cụ ông, lúc đầu cụ ông chỉ hỏi thăm tình hình hiện tại của Cổ Như Tâm, kể một vài chuyện cũ, sau đó thì không nói gì nữa, chỉ tập trung uống trà đọc báo.
Không khí yên lặng khó xử, Cổ Kì như ngồi trên đống lửa, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Tiếu Suất không muốn ở nhà họ Lạc.
Ở nhà họ Lạc không được tự do, không thể suồng sã.
“Cháu đi dạo một vòng quanh sân được không ông?” Cổ Kì không thể ngồi yên nên đã đứng dậy.
Cụ ông nhìn cô gật đầu: “Đi đi.”
Như được đặc xá, Cổ Kì thở phào nhẹ nhõm, cô bước ra sân, đứng ở một góc sân nhỏ, lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra rồi rút một điếu thuốc lá.
Thật ra cô không giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ cá nhân, đó cũng là lí do tại sao cô thích viết lách, đây là công việc có thể làm một mình mà không cần đến sự hỗ trợ của người khác.
Bây giờ ở nhà họ Lạc, cô cảm thấy gò bó và khó xử.
Hút xong điếu thuốc thứ hai, Cổ Kì lấy ra một điếu khác từ trong hộp thuốc lá, theo thói quen gõ nhẹ lên hộp thuốc, sau đó đưa vào miệng, cúi đầu châm lửa.
Cùng lúc đó, cánh cổng sắt trong sân kêu cót két …
Cổ Kì nhìn theo nơi phát ra âm thanh, khi nhìn thấy người tới, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Người đàn ông trung niên trước mặt mặc một bộ âu phục cao cấp, vóc người cao thẳng, không béo cũng không gầy, mang khí phách như một loại trúc xanh kiên cường, nét mặt tuấn tú, đôi lông mày anh khí. Đây là người đàn ông có phong vị của đàn ông trung niên nhất mà Cổ Kì từng gặp.
Cổ Kì thầm nghĩ đây hẳn là Lạc Chiêu Niên, bảo sao Cổ Như Tâm nhớ mãi không quên.
Khi người đàn ông nhìn thấy Cổ Kì, chú ấy cũng sửng sốt vài giây, Cổ Kì nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt chú ấy.
“Sao vậy cha?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên, Cổ Kì phát hiện ra chàng trai phía sau Lạc Chiêu Niên.
Chàng trai dùng một đôi mắt tối đen nhìn cô chằm chằm, con ngươi kia có sức hút như lốc xoáy, có thể hút ánh mắt của người ta ra.
Cổ Kì mù mặt, phải mất một lúc cô mới nhận ra cậu là Lạc Thiên Dịch, con trai của Lạc Chiêu Niên, họ vừa gặp nhau hôm nay.
Lạc Thiên Dịch và Lạc Chiêu Niên cao như nhau, đều có khí chất nổi bật, điểm khác biệt là Lạc Chiêu Niên cho người ta cảm giác trưởng thành, điềm đạm và lịch sự, còn Lạc Thiên Dịch giống như mặt trời mọc, mạnh mẽ, trong sáng, luôn hướng về phía trước.
Hai cha con cùng nhau đứng bên cánh cổng sắt màu đen mang đến một cảm giác tinh tế khó tả.
“Không có gì đâu.” Lạc Chiêu Niên bình tĩnh trở lại, trong mắt không có chút gợn sóng.
Chú ấy khẽ gật đầu với Cổ Kì và tỏ ý chào hỏi, sau đó xách cặp bước xuống con đường lát đá cuội, bình tĩnh và vững vàng đi về phía sảnh chính nhà họ Lạc.
Lạc Thiên Dịch không rời đi cùng Lạc Chiêu Niên, cậu đứng bên cánh cổng sắt như muốn nói điều gì đó nhưng lại do dự không biết nói gì.
Một cơn gió thoảng qua, hương hoa nhài thoang thoảng khắp sân, Cổ Kì nhìn thấy bầu trời sau lưng Lạc Thiên Dịch, nơi có một vùng trời ráng đỏ, mới nhận ra đã hoàng hôn rồi.
Một lúc sau.
Chàng trai từ từ tiến lại, bước đi chậm rãi và lặng lẽ.
Cổ Kì đứng hình, cô nghi ngờ chàng trai này muốn cãi nhau với cô, dù sao thì lần đầu gặp mặt hai người đều không vui vẻ gì.
Nhưng mà……
Chàng trai ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhặt hai mẩu thuốc lá trên đá xanh rồi giấu vào một chậu hoa violets bên cạnh.
“Ông nội không thích người trong nhà hút thuốc, chị đừng để ông nhìn thấy.” Cậu cẩn thận giấu tàn thuốc, giọng nói nhẹ nhàng.
Cổ Kì cúi đầu nhìn chàng trai có mái tóc bồng bềnh và đẹp trai trước mặt, lỗ tai nhỏ bé trắng nõn, chiếc cổ thon dài đẹp đẽ, bộ đồng phục học sinh sạch sẽ và gọn gàng…
Ngay lúc đó, cô có cảm giác.
Hình như cậu rất ngoan, thận trọng và điềm đạm, trong sáng và thuần khiết, hệt như một đám mây trắng chưa bị nắng vàng nhuộm màu.