Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng, Lạc Thiên Dịch dậy sớm.
Hôm nay là thứ hai, cậu phải đi học.
Cậu thường dậy lúc : sáng, sau khi tắm rửa đơn giản thì mang cặp xuống lầu, dì Giang bảo mẫu sẽ làm bữa sáng cho cậu.
Lạc Thiên Dịch đang ngồi trong phòng ăn ăn sáng, ngôi nhà yên tĩnh.
Cụ ông và cụ bà Lạc thường dậy lúc sáu giờ sáng, còn Lạc Chiêu Niên và Dương Vân thì là bảy giờ, cho nên vào lúc này không có ai ở sảnh tầng một cả.
Trên tay Lạc Thiên Dịch cầm chiếc bánh sandwich lười biếng cắn một miếng, đôi mắt đẹp quét nhẹ về phía phòng Cổ Kì.
Phòng khách của Cổ Kì ở tầng một, cách phòng ăn không xa, lúc này cửa phòng đang đóng chặt.
Ăn sáng xong, uống thêm một ly sữa rồi Lạc Thiên Dịch mang cặp ra khỏi nhà.
Hương hoa nhài trước sân rất nồng nàn vào mỗi buổi sáng, chậu cây trong sân cũng rất tươi tốt, buổi sáng cụ ông nhà họ Lạc thích luyện Thái Cực Quyền trong sân, còn cụ bà nhà họ Lạc cũng thích phơi nắng ngoài sân, tiếc là còn sớm quá, trong sân cũng không có ai.
Băng qua con đường lát đá cuội, Lạc Thiên Dịch đi về phía cổng sắt của sân, vừa định mở cửa thì cổng sắt lại bị đẩy ra.
Trước cánh cổng sắt màu đen là Cổ Kì mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, áo ngắn tay và váy ngắn làm lộ ra tay chân trắng như tuyết, trên cổ treo một chiếc khăn lau mồ hôi màu trắng, mái tóc dài đen nhánh được bới sau đầu.
Mới vừa chạy bộ trở về nên toàn thân Cổ Kì mồ hôi nhễ nhại, mồ hôi chảy ướt đẫm cả cổ, được ánh đèn trong sân chiếu rọi tỏa ra ánh sáng quyến rũ.
Lạc Thiên Dịch sững người đứng đó, cậu vô thức cau mày rồi siết chặt dây cặp.
Sau khi vận động, mùi hương cơ thể của Cổ Kì rất nồng, mùi hương ấy lập tức cuốn trôi cả hương hoa nhài trong sân, ào ạt như sóng vỗ.
Lạc Thiên Dịch không chịu được mùi hương này, không phải là không thích, mà là do…quá thích, hệt như là mèo thích mùi cá, như là cá mập thích mùi máu, loại thích này giống như bản năng vậy.
Lạc Thiên Dịch không thể nào miêu tả được mùi hương ấy, nó vừa giống mùi mồ hôi lại vừa không giống, vừa giống như hương hoa nhưng lại không tươi như hoa, vừa giống như nước hoa nhưng lại quá tự nhiên.
Tóm lại, cậu yêu thích mùi hương của cô.
Lùi lại nửa bước, Lạc Thiên Dịch lấy ra một cái khẩu trang đen từ trong túi quần, nhanh chóng đeo lên hai tai, kéo khẩu trang xuống, cúi đầu lảo đảo rời khỏi Cổ Kì, rời khỏi cổng sắt nhà họ Lạc.
Cậu như đang chạy trối chết.
Cổ Kì đứng đó, mắt dõi theo bóng dáng cậu bé, trên mặt không có biểu cảm gì.
Cổ Kì bị mù mặt, cho tới giờ cũng vẫn không nhớ rõ diện mạo của cậu bé nhà họ Lạc, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu bé cô vẫn rất kinh ngạc, giống như vừa rồi vậy.
Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, nét mặt tuấn tú, dáng người cao ráo, chỉ vài năm nữa thôi sẽ có một đám phụ nữ phát cuồng vì cậu.
Cổ Kì chợt nghĩ đến Lạc Chiêu Niên, nghĩ đến bộ dáng chú ấy mặc vest trông chững chạc, thành thục như thế nào, rõ ràng đã bước vào tuổi trung niên nhưng diện mạo khí chất vẫn hơn người, có lẽ cậu bé này…sẽ hơn cả cha cậu không chừng.
Đáng tiếc, hình như cậu bé ghét cô?
Nếu không thì sao khi cậu nhìn thấy cô lại như thấy virus vậy?
Lấy khăn lau mồ hôi trên cổ, Cổ Kì đóng cửa sắt lại bước vào nhà họ Lạc.
Thực ra Cổ Kì không có thói quen chạy bộ buổi sáng, việc chạy bộ sáng nay chỉ là ý tưởng nhất thời.
Không biết sao sáng nay cô lại tỉnh dậy lúc năm giờ, không ngủ được nữa nên đành đến bên cửa sổ, cũng vì thế mà cô phát hiện không khí ngoài trời rất trong lành, chất lượng không khí ở thành phố Giang vốn không xứng để so với thành phố Ô Thủy, không chạy bộ thì quá đáng tiếc nên mới quyết định ra ngoài, không ngờ lại gặp được cậu bé nhà họ Lạc …
————
Buổi tối, mặt trời lặn.
Chân trời được bao phủ bởi ánh hoàng hôn rực rỡ, đỏ rực như lửa.
Trường trung học phổ thông ở thành phố Ô Thủy đã qua giờ tan trường, khuôn viên trường vắng lặng, vắng vẻ hơn bình thường.
Lạc Thiên Dịch bước ra khỏi văn phòng với hai bài thi toán trên tay, vài ngày nữa cậu sẽ đại diện cho trường tham gia cuộc thi toán quốc gia nên được giáo viên toán gọi lên văn phòng dạy kèm.
Quay trở lại lớp học, thu dọn cặp sách, Lạc Thiên Dịch rời lớp và bước ra khỏi tòa nhà dạy học.
Khi đến sân bóng rổ của trường, cậu ném cặp sách lên bậc thềm khán đài, Lạc Thiên Dịch kéo nhẹ đồng phục học sinh rồi bước vào sân.
Khác với lớp học trống trải, sân bóng rổ đông đúc học sinh, các bạn nam đang thi đấu trong sân, trận chiến rất gay gắt, còn các bạn nữ thì đứng xem bên ngoài, cổ vũ hết lần này đến lần khác.
Lạc Thiên Dịch đến gần sân bóng, các bạn học nữ xung quanh bắt đầu rục rịch, ánh mắt tỏa sáng.
Có thể nói Lạc Thiên Dịch là người làm mưa làm gió ở trường trung học phổ thông thành phố Ô Thủy, không chỉ có điểm số cao nhất mà còn có ngoại hình nổi bật, khí chất tuyệt đỉnh, quả là hormone biết đi, cũng khó trách các bạn học nữ lại say mê quá mức như vậy.
“Dịch! Sao bây giờ mới đến?”
Tiếu Suất ở đằng xa lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt, giơ cánh tay vẫy về phía cậu.
“Có chút việc.”
Lạc Thiên Dịch đập tay với một bạn học đổ đầy mồ hôi cần nghỉ ngơi, sau đó gia nhập đội bóng rổ.
Lạc Thiên Dịch gia nhập khiến trận bóng rổ sục sôi, các bạn học nữ bên ngoài sân cổ vũ không ngừng.
Hai mươi phút sau, giờ nghỉ giải lao.
Mấy đứa con trai chạy tới uống nước, Tiếu Suất mở nắp chai, ngẩng đầu uống một ngụm rồi dùng cùi chỏ đụng Lạc Thiên Dịch: “Mau nhìn phía sau tao này, hoa khôi Trần Tâm Từ cũng đến xem mày chơi bóng đấy, thế nào? Tim có đập thình thịch không?”
Lạc Thiên Dịch lấy một chai Nông Phu Sơn Tuyền từ trong cặp ra, ngẩng đầu lên uống nước, đôi mắt nâu hạnh nhân nhìn phía sau Tiếu Suất, quả nhiên thấy được vị hoa khôi đó.
Nói thật Trầm Tâm Từ rất đẹp, làn da trắng nõn, môi đỏ răng trắng, bộ đồng phục học sinh ngắn cũn cỡn bị bạn học sinh ấy buộc lại, để lộ ra vòng eo nhỏ lấp ló, lộ ra dáng người mảnh mai duyên dáng hơn hẳn, nhưng mà so với chị gái kia thì…
Không thể nào so sánh được.
Dường như Trần Tâm Từ nhận thấy ánh mắt của Lạc Thiên Dịch, bạn học ấy hơi ngại ngùng quay đi chỗ khác, dùng ngón tay vuốt tóc rồi vén ra sau tai.
Lạc Thiên Dịch ngoảnh mặt nhìn Tiếu Suất đang cười nói: “Mày thích à? Thích thì theo đuổi đi, tao không cản đâu.”
Tiếu Suất nghẹn họng.
Cậu đã phát hiện ra.
“Hình như bạn học ấy thích mày đấy, mày có chắc là không thích người ta không?” Tiếu Suất lại gần hỏi nhỏ.
Lạc Thiên Dịch xoay quả bóng rổ, động tác lười biếng, mí mắt đẹp trai hơi cụp xuống, không trả lời câu hỏi của Tiếu Suất, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
“Này, nói chuyện với tao đi.”
Tiếu Suất muốn cướp lấy quả bóng rổ trong tay nhưng đã bị cậu ném lên không trung, Lạc Thiên Dịch tránh được, khinh bỉ.
“Có thể tao thích người lớn tuổi hơn.” Lạc Thiên Dịch mím môi, hầu kết giữa cổ hơi chuyển động: “Lớn hơn tầm ba, bốn hoặc năm tuổi.”
Hai mắt Tiếu Suất trợn tròn, sau đó cậu bình tĩnh lại rồi nói: “Không phải đấy chứ, sao trước đây tao không biết mày có sở thích này?”
Rõ ràng là có rất nhiều cô gái cùng tuổi để cậu lựa chọn …
Lạc Thiên Dịch ném bóng rổ lên và nói, “Trước…trước đây tao cũng không biết.”
“Hả?” Tiếu Suất khó hiểu.
Bên kia, một vài nam sinh uống nước xong vẫy tay về phía bên này: “Lạc đại ca! Suất! Mau lên, bắt đầu rồi—”
Vì vậy, cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Hai chàng trai bảnh bao bước ra sân.
Mặt trời lặn, ánh nắng chiều rút đi vài phần tươi đẹp, bầu trời cũng tối dần.
Trận bóng kết thúc, các bạn học nam trên sân mặc đồng phục vào, xách cặp bước ra khỏi cổng trường theo từng tốp.
Bạn học nam đầy mồ hôi cười lớn, tùy tiện nói to, toàn bộ khuôn viên đều là giọng nói của họ, các bạn học nữ thì nói nhỏ hơn nhiều, họ thì thầm với nhau hoặc cúi đầu lén cười, trên mặt tràn đầy khí chất hồn nhiên chân chất.
Lạc Thiên Dịch và Tiếu Suất đi phía sau đám đông, người trước dùng áo khoác đồng phục lau mồ hôi trên cổ, tuy rằng động tác thô bạo nhưng mỗi một động tác đều đẹp trai bùng nổ.
Người sau trực tiếp vén áo lên, lộ ra vòng eo phẳng lì cường tráng, mặc dù giống một tên lưu manh nhưng lại là lưu manh với khí chất học sinh.
“Khi nào thì thần tiên tỷ tỷ đi?” Tiếu Suất ngẩng đầu uống nước, vừa đi vừa hỏi.
Lạc Thiên Dịch kéo áo khoác đồng phục học sinh của mình ra sau lưng, đút tay trái vào túi quần rồi bước đi bảnh bao.
“Không biết.”
“Tao đoán chị ấy ở không quá hai ngày, dù sao nhà mày cũng không phải là nơi dành cho người bình thường.” Tiếu Suất thề.
Lạc Thiên Dịch không nói.
Thật ra cậu vừa mong chị gái ấy nhanh đi, lại vừa mong chị ấy ở lại, điều này rất mâu thuẫn.
Một lúc lâu sau, Lạc Thiên Dịch nhìn Tiếu Suất: “Mày có để ý thấy trên người chị ấy có mùi hương không?”
“Mùi nước hoa?” Tiếu Suất ngẩng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nhíu mày: “Có à? Sao tao không nhớ vậy? Là mùi hương như thế nào?”
Lạc Thiên Dịch nhướng mày: “Mày thật sự không ngửi thấy?”
“Không, dù có đi nữa chắc cũng nhẹ thoang thoảng thôi. Dù sao tao cũng không cảm nhận được.”
Lạc Thiên Dịch: “…”
Chẳng lẽ chỉ có cậu mới có thể ngửi được? Một hồi lại một hồi, rất dễ ngửi.
Bước ra khỏi cổng trường, cả hai đi ăn bánh chiên cuộn.
Cơ thể con trai ở độ tuổi này hấp thụ tốt, trao đổi chất nhanh, trước giờ ăn thường đói, chơi bóng làm tiêu hao năng lượng, hầu như mỗi khi tan học, bọn họ đều phải kiếm gì đó gần trường ăn cho no bụng.
Những quán bánh chiên cuộn lề đường có thể mở ra rồi đóng cửa bất cứ lúc nào, những người bán hàng nhỏ lẻ như vậy thường là nỗi khổ tâm của ban quản lý đô thị.
Bọn con trai không quan tâm lắm đến việc mình ăn gì, no bụng trước đã rồi mới nói đến mùi vị, không thèm quan tâm đó có phải là quán hàng rong hay không, càng không quan tâm có hợp vệ sinh không.
Mặc dù là một quán hàng rong nhưng việc kinh doanh cũng không tệ, trước mặt Lạc Thiên Dịch và Tiếu Suất có bốn năm bạn học nam, hai chàng trai vừa trò chuyện vừa bảo chủ quán thêm giăm bông, trứng và thịt xông khói.
Bỗng nhiên có một bạn học nam chỉ về một hướng, ngạc nhiên nói: “Đậu móa, mau nhìn kìa, đằng trước có một chiếc Ferrari mui trần.”
Mọi người nghe tiếng nhìn theo, quả nhiên thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đậu ở ven đường, cách đó mười mét.
Chiếc Ferrari mới tinh, bóng loáng, những cành cây ven đường đung đưa trong gió, bóng cây cũng đung đưa trên thân xe.
Thành phố Ô Thủy không tính là lạc hậu, có người lái xe thể thao cũng không có gì lạ, nhưng dù sao cũng chỉ là thiểu số, người bình thường nhìn thấy cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.
Lạc Thiên Dịch thu hồi ánh mắt, mất hứng.
Một lúc sau, Tiếu Suất bên cạnh hét lên: ” Sao chị lại ở đây vậy?”
Lạc Thiên Dịch nhìn lên, thấy Cổ Kì bước ra từ một cửa hàng tráng miệng và mở cửa chiếc Ferrari mui trần.
Cổ Kì mặc một bộ trang phục đơn giản, bên trên là áo sơ mi trắng phối với quần jeans màu xanh giản dị, dưới chân mang một đôi giày vải.
Rõ ràng chỉ là một bộ trang phục đơn giản nhưng lại vừa xinh đẹp vừa thanh lịch, mọi người xung quanh đều nhìn vào cô.
Nghe thấy giọng nói, Cổ Kì đứng hình, đôi mắt đẹp ẩn trong cặp kính râm đen, làn da trắng đến phát sáng.
Thấy cô không đáp lại, sự nhiệt tình của Tiếu Suất cũng không mất đi, vì vậy cậu chủ động giới thiệu bản thân: “Em là Tiếu Suất! Hôm qua em còn xách hành lý giúp chị nè!”
Cổ Kì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô tháo kính râm ra, đi tới chỗ Tiếu Suất và Lạc Thiên Dịch.
“Em đang làm gì đấy?”
“Em mua bánh chiên cuộn, chị có muốn ăn không? Em bảo Lạc đại ca bao chị.” Tiếu Suất vỗ ngực Lạc Thiên Dịch, cười ngọt ngào với Cổ Kì.
Cũng lạ là Cổ Kì bị mù mặt, không nhớ được diện mạo của cậu bé nhà họ Lạc nhưng lại nhớ được đôi mắt của cậu, đó là một đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong sáng, thâm sâu, vừa như một dòng suối trong trẻo, vừa như bướm đêm chập chờn, lại vừa giống như ngọn lửa rực cháy.
Nghĩ đến bóng lưng như chạy trốn lúc sáng của cậu, Cổ Kì đoán chừng cậu không thích mình cho lắm nên không nói chuyện với Lạc Thiên Dịch.
Nhìn người bán hàng rong khéo léo làm món bánh chiên cuộn, họ thêm giăm bông và dưa chuột thái nhỏ vào bánh rồi thêm một lớp nước sốt không rõ nguồn gốc vào, cuộn những chiếc bánh đã chín vàng lại rồi cắt đôi ra, gói vào túi giấy là đã hoàn thành một cái bánh chiên cuộn nóng hổi.
“Đây có phải bạn học của em không?” Cổ Kì hỏi Tiếu Suất.
Tiếu Suất gật đầu: “Bọn em cùng chơi bóng, đều là bạn học cả, mọi người đều quen nhau.”
Sau khi được giới thiệu, các bạn học nam trước mặt Tiếu Suất ngay lập tức mỉm cười chào hỏi.
“Chào chị gái.”
“Chào chị gái, chị là người bản địa sao?”
“Chị là chị gái của Tiếu Suất hả? Chị xinh thật đấy.”
Có lẽ những chàng trai thích thể thao hướng ngoại và dễ làm quen hơn, chỉ nói mấy câu đã xem Cổ Kì như người một nhà, bắt đầu hỏi đông hỏi tây.
Mấy bạn học đều có ý đồ muốn bắt chuyện với Cổ Kì, chỉ có Lạc Thiên Dịch là luôn im lặng. Cậu đứng bên ngoài đám học sinh, cách xa cô nhất, nhưng vẫn tiếp tục nhìn cô.
Cổ Kì không giỏi trong việc ứng phó với mấy em nhỏ này, nhưng cô rất giỏi trong việc trả tiền, cô tin vào một quy luật vững chắc đó là cách hiệu quả nhất để duy trì mối quan hệ giữa người với người là nguyện ý tiêu tiền cho họ. Bình thường cô tiêu tiền cho người khác sẽ nhận được khuôn mặt tươi cười, ân cần của họ, hiệu quả rất tuyệt vời.
Vậy nên Cổ Kì chạm vào ví tiền trên người, đầu tiên là chạm đến hộp thuốc lá, sau đó mới chạm đến chiếc ví, lấy ra tờ tiền một trăm nhân dân tệ và đưa cho người bán bánh chiên cuộn.
“Tôi trả tiền tất cả bánh chiên cuộn của các em ấy.”
Tức khắc nhóm học sinh nam hò reo, có người khen Cổ Kì là nữ thần, có người thì hô lớn vạn tuế, có người thì rủ các học sinh khác ở ven đường cùng nhau ăn bánh chiên cuộn.
Những chàng trai mười bảy, mười tám tuổi rất dễ thỏa mãn.
Tiếu Suất hét to nhất, yêu cầu chủ quán thêm ba miếng chân giò hun khói, ba lát thịt ba chỉ, ba quả trứng và hai miếng gà rán. Những học sinh nam khác cũng ồn ào đòi thêm thịt.
Cổ Kì muốn cười, khóe miệng cong lên: “Quên đi Suất, chị chở em đi hóng gió.”
Tiếu Suất ngu người, chỉ vào chiếc Ferrari mui trần phía sau Cổ Kì: “Đưa em đi hóng gió bằng chiếc xe đó?”
“Đúng vậy, tối em có rảnh không? Tối nay làm hướng dẫn viên du lịch cho chị được không? Xem như trả tiền cho bữa ăn.” Cổ Kì cười.
Tiếu Suất lập tức gật đầu, hai mắt sáng lên: “Có có có, em liều mình tiếp quân tử, à không đúng, tiếp đãi chị gái.”
Đeo kính râm vào, Cổ Kì xoay người rời đi: “Vậy đi thôi.”
Ngay khi Tiếu Suất chuẩn bị rời đi lại do dự khi nghĩ đến Lạc Thiên Dịch ở phía sau mình.
“Còn thằng Lạc thì sao?”
Cổ Kì quay lại, lại lần nữa nhìn thấy ánh mắt của Lạc Thiên Dịch, bốn mắt nhìn nhau.
Sau vài giây im lặng, Cổ Kì lắc chìa khóa xe và nói: “Hai chỗ.”
Ý nghĩa rất rõ ràng, xe mui trần chỉ có hai chỗ, không thể chứa người thứ ba.
“Vậy được rồi.” Tiếu Suất đi theo sau, quay người vẫy tay với Lạc Thiên Dịch: “Ê Lạc đại ca, tao với chị về trước.”
Lạc Thiên Dịch gật đầu, cậu quay đi chỗ khác, không nhìn Cổ Kì và Tiếu Suất nữa, vẻ mặt lãnh đạm.
Bên kia, Cổ Kì và Tiếu Suất lên xe thể thao, xe khởi động, chiếc xe mui trần lướt qua trước quán hàng rong dưới con mắt của một đám học sinh nam nữ.
Sau khi xe đã đi được một quãng đường dài, Lạc Thiên Dịch đưa mắt nhìn, đôi mắt màu hạnh nhân lạnh lùng và u ám.
“Bạn học này muốn thêm gì vào bánh chiên cuộn?”
Yên tĩnh.
“Bạn học?”
Chủ quán bánh chiên cuộn hỏi mấy lần, Lạc Thiên Dịch hoàn hồn lại, cũng không nhìn chủ quán bánh chiên cuộn, đeo tai nghe bluetooth vào, xoay người rời đi, bóng lưng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Thực ra cậu hơi hụt hẫng.
Chị gái chọn Tiếu Suất chứ không phải cậu…