Khóa lại hung thủ là một trong hai người nam vương Lí Tuấn Nam và Tô Nịnh.
Cả hai đều là sinh viên đại học, được bao bọc trong khuôn viên trường học, không liên quan gì đến người đã mất, nhưng trên người họ lại có rất nhiều chỗ khả nghi.
Trên cánh tay trái của Lí Tuấn Nam có một vết cắn, trong phòng có một chiếc túi giấy kraft, trong túi có ba vạn tiền mặt, chữ viết trong túi được xác định là chữ viết tay của người đã khuất.
Ngoài Lí Tuấn Nam, Tô Nịnh cũng rất đáng ngờ, trong bốn nghi phạm chỉ có cô ấy mang theo thuốc ngủ, mà trên đầu giường của người đã mất có ly nước có lượng thuốc ngủ quá liều, trước đó hai ngày Tô Nịnh còn nhắn tin cho người đã mất, nội dung là: Đủ rồi! Dừng cái trò đùa dai của bà lại đi!
Vậy nên cả hai người đều có liên lạc với người đã khuất.
Cổ Kì bước tới vài bước và ngồi bên cạnh Lí Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch), cô muốn hút một điếu thuốc, nhưng nghĩ đến mình vẫn đang trong kịch bản, là một nữ cảnh sát nghiêm chỉnh nên đành kìm lại.
Thấy chị gái ngồi xuống, Lạc Thiên Dịch lại ngửi được mùi cơ thể của chị ấy, cậu nhìn Cổ Kì, trông rất ngoan ngoãn.
Cổ Kì: “Tại sao người chết lại cho cậu ba vạn?”
Vị nam vương nào đó xoắn lấy một lọn tóc đen, dựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng nói: “Dì ấy muốn ngủ với em.”
“…”
Trên kịch bản có nên ghi chú cấm trẻ vị thành niên tham gia không?
“Trước khi đến biệt thự, cậu có quen với người đã mất không?”
“Quen.”
“Quen như thế nào?”
Vị nam vương nào đó im lặng trong chốc lát, sờ mũi nói: “Không nhớ.”
“Hai người rất quen?”
Gật đầu.
“Quen đến mức nào?”
“Đã ngủ với nhau vài lần.”
“…”
Chờ chút, cậu ấy mới bao nhiêu tuổi chứ?
Dẫn cậu ấy đi chơi script kill, chắc người nhà họ Lạc cũng không để tâm đâu nhỉ?
Cổ Kì buộc mình phải quay lại với kịch bản, nói một cách bình tĩnh, “Cậu có thích người đó không?”
“Không thích.”
“Tại sao cậu lại ngủ với người đó?”
“Dì ấy cho tôi tiền.”
“Cậu thiếu tiền?”
Vị nam vương nào đó vươn vai, tùy ý vén mớ tóc rối trên trán, cười nói: “Cũng xem như là vậy, có ai mà không thích nhiều tiền hơn chứ? Tiền lương cảnh sát của chị một tháng là bao nhiêu? Sau này em theo chị thì phải chi tiêu dè sẻn rồi.”
Cổ Kì: “……”
Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Cổ Kì hỏi lại: “Cậu đã từng tranh chấp với người đã khuất chưa?”
Vị nam vương nào đó cười nhẹ: “Từ trước đến nay em và dì vẫn rất hòa hợp.”
“Đã bao giờ nghĩ đến việc sẽ giết cô ấy chưa?”
“Tại sao lại phải giết dì ấy? Dì ấy đối xử với em rất tốt, còn cho em tiền tiêu nữa.”
“…”
Cảm thấy thẩm vấn chàng trai này căn bản không thể hỏi được thông tin nào quan trọng nên Cổ Kì quyết định đổi người.
Gọi Tô Nịnh đến, Cổ Kì hỏi: “Tại sao hai ngày trước khi xảy ra chuyện cô lại gửi tin nhắn cho người đã mất.”
Tô Ninh cúi đầu không nói gì.
“Hãy hợp tác điều tra.” Cổ Kì thẳng thừng.
Tô Ninh chậm rãi ngẩng đầu: “Bà ấy đã gửi cho tôi mấy email, tất cả đều là ảnh của bà ấy và bạn trai tôi…”
“Tại sao cô ấy làm vậy?”
“Cố ý khiến tôi buồn nôn, rời xa Lí Tuấn Nam.”
“Cô rất yêu Lí Tuấn Nam?”
Gật đầu.
“Cậu ta có yêu cô không?”
Lắc đầu.
“Tôi cũng không biết nữa, bạn bè của tôi đều nói anh ấy yêu tiền của tôi hơn.”
“Ngay cả khi nhìn thấy ảnh giường chiếu của cậu ta với người khác thì cô vẫn còn yêu cậu ta?”
Gật đầu.
“Vậy nên vì yêu ghét hận thù nên cô đã mưu sát người chết?”
Tô Ninh ngơ ngác ngẩng đầu, không biết nên giải thích như thế nào.
“Cô có thuốc ngủ, ly nước trong phòng ngủ của người đã mất có lượng thuốc ngủ quá liều. Cô đã đến phòng của người chết.”
Tô Ninh im lặng hồi lâu rồi gật đầu.
“Vào tối ngày , tôi và bạn trai đi qua một khúc cua thì đụng phải Chu Minh và Lan Khả Khả. Chúng tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của họ. Chu Minh nói rằng khóa cửa phòng vợ anh ấy bị hỏng, vợ anh ấy không biết chuyện đó. Vậy nên tôi đợi đến rạng sáng, sau khi bạn trai ngủ say vì uống thuốc ngủ thì lẻn vào phòng của người đã mất, lúc đó khoảng :, trong phòng không có ai cả, nên tôi đã bỏ thuốc ngủ vào ly, vì quá sợ hãi cho nên không ở lại bao lâu đã rời khỏi phòng.”
Cổ Kì gật đầu.
Tô Ninh nói thêm: “Là tôi bỏ thuốc ngủ, nhưng không có nghĩa là tôi giết người, người chết cũng không uống hết ly nước.”
“Không uống nước không có nghĩa là cô không đánh trúng bụng của cô ấy.” Cổ Kì nói.
Tô Ninh: “Tôi không có!”
“Bằng chứng đâu?”
Cô không thể trả lời.
Cổ Kì dùng bút gõ nhẹ lên bàn, thản nhiên hỏi: “Tôi có một câu hỏi, nếu bạn trai của cô có thể ngủ với bất kì ai, vậy thì tại sao lại không ở chung phòng với cô?”
Tô Nịnh: “Tôi biết cuộc sống riêng tư của anh ấy rất lộn xộn. Anh ấy đã làm chuyện đó với nhiều nữ sinh trong trường. Tôi không muốn anh ấy nghĩ rằng tôi cũng bình thường như những cô gái đó.”
Rất hợp lý,
“Hơn nữa …” Tô Ninh tiếp tục nói thêm: “Có lần anh ấy ôm tôi lặng yên khóc, nói rằng anh ấy rất dơ, không muốn làm tôi dơ.”
“Cậu ấy ôm cô khóc?”
Tô Ninh hít sâu một hơi, vẻ mặt buồn bực: “Người phụ nữ kia đã hủy hoại thân thể của anh ấy, làm cho anh ấy phải nhập viện, đến cả việc đại tiện tiểu tiện cũng không kiềm chế được.”
Cổ Kì híp mắt, vụ án dường như đã có manh mối, Lí Tuấn Nam không phải không có động cơ giết người …
Thả Tô Nịnh ra, Cổ Kì lại gặp Lí Tuấn Nam, một vị nam vương nào đó có đôi mắt màu hạnh nhân dịu dàng vô hại.
“Cậu nói cậu không có mâu thuẫn với người đã mất nhưng Tô Nịnh lại nói với tôi rằng người chết đã làm tổn thương cậu, khiến cậu phải nhập viện.”
Vị nam nương nào đó cười nhạo, tiến lại gần Cổ Kì, khuôn mặt đẹp trai gần sát với gương mặt trắng nõn của chị cảnh sát.
“Chị chưa từng yêu đương à?”
Vị nam vương nào đó nhếch khóe miệng, nhìn chị cảnh sát nở nụ cười xấu xa, “Có đôi lúc sẽ chơi vài chuyện hơi kích thích thì cũng phải nhập viện thôi, nếu chị thích lần sau em chơi với chị.”
Cổ Kì: “……”
Không biết tại sao mỗi lần Cổ Kì thẩm vấn vị nam vương này đều có xúc động muốn hút thuốc.
“Sau lần nhập viện đó cậu có còn liên lạc với người đã khuất không?” Cổ Kì phớt lờ những gì cậu vừa nói.
Vị nam vương nào đó: “Có, em cũng không ghét dì ấy, hơn nữa dì ấy còn cho em hai mươi vạn.”
“Cậu có thích bị hành hạ không?” Cổ Kì khẽ cười.
Vị nam vương nào đó cũng nở nụ cười: “Nếu ở cùng chị gái thì em thích được yêu.”
“…”
Sau đó, Cổ Kì lại thẩm vấn Tô Ninh, trong lòng cô đã có đáp án, bây giờ chỉ thiếu bằng chứng thôi.
Những người khác vẫn đang nói chuyện riêng, họ có nhiệm vụ phụ riêng của mình. Cổ Kì đặt bút nhìn về phía mọi người suy nghĩ trong chốc lát, cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, cúi đầu xem hình ảnh cánh tay bị cắn của Lí Tuấn Nam, đầu đuôi sự việc dần được sáng tỏ…
Cậu ấy đã nói dối …
Hung thủ không phải là Tô Nịnh.
Tô Nịnh lẻn vào phòng của người đã mất vào khoảng : sáng, nhưng lại không gặp người đã khuất.
Lan Khả Khả vào phòng người đã khuất vào khoảng giờ, lúc đó người chết đã bị đánh vào bụng, dù bị thương nhưng người chết vẫn có thể đâm vào tay của Lan Khả Khả, nếu Tô Nịnh có thể gặp người đã mất thì không thể nào bình yên vô sự không bị thương được.
Nhưng nam vương Lí Tuấn Nam thì khác, trên tay cậu có vết cắn…
Nghĩ thông suốt điều này thì mọi vấn đề khác đều được giải quyết một cách dễ dàng.
————
Trò chơi gần kết thúc, bước vào giai đoạn kết án.
Mọi người tập trung trước bàn, trên bàn có ánh nến lay động, dưới sự sắp xếp của người chủ trì, mọi người bắt đầu bỏ phiếu.
Thoát khỏi kịch bản trở về thực tại, mọi người thoải mái hơn nhiều, các cô gái thỉnh thoảng pha trò vui đùa để làm sôi động bầu không khí.
Quy tắc của bỏ phiếu là thế này, cảnh sát giữ hai phiếu, những người khác mỗi người một phiếu.
Năm phút sau, số phiếu đã được xác định.
Chu Minh ( phiếu bầu)
Lan Khả Khả ( phiếu bầu)
Tô Nịnh ( phiếu bầu)
Lí Tuấn Nam ( phiếu)
Cổ Kì bình chọn cho phiếu cho vị nam vương nọ, khi cô bầu cho Lí Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch), một tay cậu em trai chống chằm, một tay xoa cổ, nói đầy bất mãn: “Chị gái xấu xa.”
Cổ Kì không nói gì, chỉ nở một nụ cười chiến thắng.
phiếu bầu của Lan Khả Khả do Tô Nịnh bỏ, những người khác cũng bỏ phiếu cho Tô Nịnh.
Người chủ trì: “Mọi người đã chắc chắn chưa?”
Cô gái đóng vai Tô Nịnh kêu lên: “Hu hu hu, tôi bị oan mà!”
“Đừng giả vờ nữa, kẻ sát nhân là bạn!” Cô gái đóng vai Lan Khả Khả dứt khoát nói.
Lạc Thiên Dịch mỉm cười: “Công bố đáp án đi.”
Người chủ trì nhẹ nhàng thở dài, sau đó đi tới chỗ Lạc Thiên Dịch, nắm lấy cổ tay cậu giơ lên, nói: “Hung thủ chỉ có một, chính là cậu ấy!”
“Wowww–“
“Không thể nào!”
“Tại sao? Rõ ràng cậu ấy là người vô tội nhất!”
“Cậu ấy giả vờ quá giỏi! Lời khai không có một chút sơ hở nào cả!”
Mọi người vỗ bàn phản đối.
Tất cả mọi người đã đoán sai, vu oan cho người tốt, để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!
“Sao chị suy luận ra được vậy? Giỏi quá đi.” Có người hỏi Cổ Kì.
Cổ Kì đặt bức ảnh có vết cắn trên tay Lí Tuấn Nam lên bàn: “Mọi người thử tự cắn lên vị trí này trên cánh tay thử đi.”
Vì thế mọi người đều lần lượt giơ tay lên, cố gắng cắn vào bên trong cánh tay của mình nhưng lại phát hiện động tác này quá khó, trong tình huống bình thường mọi người chỉ có thể cắn được phần thịt mềm dưới khuỷu tay mà thôi, vậy nên vết cắn này chỉ có thể là bị người khác cắn.
“Hóa ra là cậu ấy đã nói dối.” Cô gái đóng vai Tô Ninh chợt nhận ra.
Người đóng vai Chu Minh: “Còn động cơ giết người của cậu ấy thì sao?”
Cổ Kì: “Lí Tuấn Nam từng ôm Tô Ninh khóc, nói rằng cậu ấy bẩn thỉu, từ đó có thể thấy được cậu ấy rất hận bản thân mình, hận vì sao không thể thoát khỏi người đã mất. Người đã mất đùa giỡn thân thể của cậu ấy, khiến cậu ấy hận chính bản thân và cũng hận cả người đã chết. Sở dĩ cậu ấy vẫn còn qua lại với người phụ nữ kia là vì cậu ấy thiếu tiền.”
“Thiếu tiền?” Mọi người kinh ngạc.
“Đúng vậy, câu nói của Tô Nịnh rất quan trọng, bạn của cô ấy nói rằng Lí Tuấn Nam yêu tiền của cô ấy hơn. Nhưng rõ ràng cậu ấy cũng đã nhận không ít tiền từ người đã mất, vậy nên khi tìm bạn gái thì hẳn sẽ tìm người mình thích chứ không phải tìm người để đào mỏ như vậy, cho nên chỉ có một khả năng đó là cậu ấy rất thiếu tiền.”
“Ồ.” Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Lạc Thiên Dịch nhìn Cổ Kì, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cậu cảm thấy chị gái thật giỏi.
“Vào đêm ngày , người chết đã đưa cho Lí Tuấn Nam một chiếc túi giấy kraft với ba vạn nhân dân tệ trong đó và yêu cầu Lí Tuấn Nam đến phòng của cô ấy vào đêm muộn. Trong lòng Lí Tuấn Nam sinh hận nên quyết định đoạn tuyệt với nạn nhân. Cậu không nuốt thuốc ngủ mà Tô Nịnh đưa cho mình rồi đợi Tô Nịnh rời khỏi phòng không lâu thì đến phòng của nạn nhân, trong lúc cãi vã với nạn nhân thì đã xảy ra tranh chấp, cậu đá trúng bụng người chết, người chết cắn lên cánh tay cậu, cuối cùng xảy ra bi kịch này.”
Miệng mọi người đều hình chữ “O”, bọn họ nhìn về phía Lạc Thiên Dịch.
Lạc Thiên Dịch khẽ cười và gật đầu.
Đúng như chị gái suy đoán, đây là kịch bản của cậu.
Gia đình Lí Tuấn Nam nghèo, bố là công nhân xây dựng tại một công trường, mẹ là nhân viên quét dọn tại một bệnh viện, ở nhà còn có hai người em.
Vì xuất thân nghèo khó nên Lí Tuấn Nam luôn sống rất tiết kiệm, rất thích đi du lịch, mỗi lần đi bằng xe đạp, cậu đã được ngắm nhìn vô số cảnh đẹp.
Khi mới bước chân vào đại học, cậu tràn đầy kỳ vọng vào tương lai của mình, thường tranh thủ đi làm thêm để kiếm tiền trang trải cuộc sống, cuộc sống tuy vất vả nhưng rất phong phú tốt đẹp.
Nhưng cuộc sống này đã tan vỡ vì tai nạn ngoài ý muốn của ba cậu. Ba Lí Tuấn Nam vô tình rơi xuống từ một tòa cao tầng khi đang làm việc trên cao ở công trường, cuối cùng sống trong trạng thái thực vật.
Chủ công trường chỉ bồi thường năm mươi mốt vạn, nhưng số tiền này còn không đủ để duy trì tiền thuốc men cho ba, ngoài ra Lí Tuấn Nam còn có hai người em, một đứa đang học tiểu học, một đứa đang học cấp hai, gánh nặng gia đình bỗng chốc đổ lên vai cậu.
Trong một hoạt động từ thiện, Lí Tuấn Nam gặp người đã mất Thái Quyên. Chồng của Thái Quyên là Chu Minh ngoại tình…với một nữ giáo viên đại học Lan Khả Khả. Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, nội tâm trống vắng, khi cô ấy gặp Lí Tuấn Nam, vừa nhìn đã muốn dùng tiền tài dụ dỗ Lí Tuấn Nam, muốn phát sinh quan hệ với cậu. Lí Tuấn Nam do dự vài ngày, cuối cùng cũng đồng ý.
Cậu không ngờ rằng tất cả những điều này là khởi đầu cho cơn ác mộng của mình.
Thái Quyên đối xử với cậu không hẳn là tốt hay không, Thái Quyên hay cho cậu tiền nhưng lại không ngừng hủy hoại tinh thần và thể xác của cậu, cô ấy đem toàn bộ hận ý với chồng trút lên người Lí Tuấn Nam, khiến cho cậu phải vào bệnh viện, đến cả đại tiện tiểu tiện cũng không kiềm chế được, nhưng cậu đều nhịn vì tia hi vọng để người ba sống sót.
Vào ngày tháng , bệnh viện gọi điện đến, nói rằng ba của cậu đã tắt thở vào lúc giờ sáng. Lí Tuấn Nam sụp tổ.
Nghĩ lại cuộc sống trong địa ngục của mình trong khoảng thời gian này, cậu cảm thấy bản thân như một trò đùa. Thế mà cậu lại để một người phụ nữ chơi đùa với thể xác của mình, làm nhục linh hồn và thao túng cuộc sống của mình. Cuối cùng vẫn không thể đổi lại được mạng sống của ba, cậu lại trở thành con chó của người phụ nữ kia, chỉ có thể vẫy đuôi với chủ nhân vì vài miếng xương.
Sau cái chết của ba mình, Lí Tuấn Nam cũng không hề có ý muốn giết Thái Quyên, cậu xóa bỏ mọi liên hệ với Thái Quyên, muốn rời xa sự ô uế, làm lại từ đầu và hướng đến ánh mặt trời.
Cậu bắt đầu chấp nhận lời tỏ tình của Tô Nịnh, mong muốn có ai đó dẫn cậu đến ánh sáng.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Cậu muốn ánh sáng, nhưng có người luôn muốn đè cậu trong bóng tối.
Lí Tuấn Nam đã chấp nhận Tô Nịnh, một cô gái bằng tuổi. Thái Quyên cảm thấy cảm thấy Lí Tuấn Nam giống như chồng của mình, đều phản bội cô, vậy nên Thái Quyên đã gửi cho Tô Nịnh một email, phơi bày những bức ảnh bẩn thỉu của Lí Tuấn Nam trước mắt Tô Nịnh….
Ai mà chẳng muốn mình sạch sẽ tỏa sáng trong mắt người khác?
Tại sao ả ta lại để lộ bộ dạng xấu xí của cậu, tại sao ả không buông tha cho cậu, lại còn dùng móng vuốt sắc nhọn kia cào vào cổ họng cậu.
Nhìn thấy những bức ảnh mà bạn gái nhận được, trong lòng Lí Tuấn Nam nảy sinh ý hận, đột nhiên có ý nghĩ muốn giết người.
Thấy tâm trạng cậu không tốt, Tô Nịnh đề nghị đi nghỉ cùng nhau, hai người đến biệt thự Tuyết Long, nhưng Lí Tuấn Nam không ngờ Thái Quyên biết được hành tung của mình, như một cái bóng không thể vứt bỏ, cũng đến biệt thự Tuyết Long.
Lúc ở đại sảnh của biệt thự, Thái Quyên đưa cho cậu một túi giấy kraft, trực tiếp làm trò trước mặt Tô Nịnh, yêu cầu cậu nửa đêm đến phòng của ả. Lúc đó Lí Tuấn Nam chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã và điên cuồng, cuối cùng biến thành một con quỷ…
————
Mười giờ tối, Cổ Kì và Lạc Thiên Dịch trở lại nhà họ Lạc.
Hai người vẫn ngồi trên chiếc xe mui trần, chiếc xe đang đậu ngoài cửa sân nhà họ Lạc, một cơn gió thổi qua khiến lá cây xung quanh xào xạc
Sau khi tắt máy, Cổ Kì không trực tiếp xuống xe mà tự mình châm một điếu thuốc dưới ánh đèn đường mờ ảo vào ban đêm.
Lạc Thiên Dịch cũng không xuống xe, cậu thoải mái ngồi trên xe, thản nhiên chống khuỷu tay phải vào thành xe, nhìn Cổ Kì bằng một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp. Cậu thích ở chung với chị gái.
“Hôm nay chị có vui không?” Lạc Thiên Dịch chậm rãi hỏi.
Cổ Kì hút một điếu thuốc, nhẹ nhàng thở ra làn khói, những ngón tay thon và dài của cô rất thanh tú và tinh tế.
“Cũng vui” Cô nói.
“Chị có thích kịch bản này không?”
“Bình thường.”
Lạc Thiên Dịch mỉm cười.
“Em vào nhà trước đi, chị hút thuốc xong sẽ vào, miễn cho bị ông nội em thấy.”
“Không sao đâu, em sẽ đợi chị.”
Cậu nói chờ, Cổ Kì cũng không nói gì nữa.
Gió đêm nay rất lớn, tàn thuốc trên đầu ngón tay Cổ Kì bị dập tắt, mái tóc đen dày như rong biển bay lượn tán loạn trong gió.
Có vài lần tóc chạm vào tàn thuốc, bị Cổ Kì tùy tiện gạt sang một bên.
“Chị, quay lại.”
“Làm gì?”
“Nhanh lên.”
Cổ Kì khó hiểu, nhưng vẫn quay lưng về phía cậu.
Ngay khi cô quay lưng lại, gió đã thổi bay mái tóc đen dày của cô lên mặt cậu, luồn vào giữa cổ cậu.
Lạc Thiên Dịch đưa tay định cột mái tóc dài của chị gái lại nhưng vừa cầm lên đã quyến luyến không muốn thả xuống.
“Chị gái.”
Giọng cậu thật nhẹ nhàng.
Cổ Kì là người không tinh tế nên không để ý đến điều này.
Cô hít một điếu thuốc và bình tĩnh trả lời: “Hửm?”
“Em và Tiếu Suất…chị thích ai hơn?”
Mái tóc của cô ngoan ngoãn trong tay cậu, cậu dường như đang buộc mái tóc dài của cô bằng một sợi dây.
“Chị đây thích tất cả.”
Phía sau im lặng hai giây, cậu hỏi lại, “Chị không thích ai hơn sao?”
Cổ Kì sửng sốt một chút, thầm nghĩ có lẽ đứa nhỏ này muốn cô khen ngợi, dù sao hôm nay cậu cũng đã đóng một vai rất khó…
“Nếu nhất định phải so sánh thì chị thích em hơn.”
Gió thổi hương hoa nhài trong sân phiêu du, hai người đều bị hương thơm tươi mát này vây quanh.
Cậu bé buộc chặt mái tóc dài của chị gái nhưng vẫn không chịu buông ra, những ngón tay vẫn quấn lấy mái tóc đen của chị ấy, có vẻ rất vui khi nghe được lời nói của chị.
“Tại sao?” Cậu hỏi.
“Ừm, em thông minh, im lặng và chu đáo hơn.”
Đường chân mi hiện lên trong mắt cậu bé, cậu bé nhẹ nhàng và thận trọng nói: “Em … cũng thích chị.”
Không đợi Cổ Kì cẩn thận suy nghĩ thì giọng nói tràn đầy nội lực của một người đàn ông đã phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh của hai người.
“Thiên!”
Quay đầu lại.
Đó là Lạc Chiêu Niên.
Lạc Chiêu Niên mặc một bộ vest, đứng bên cánh cổng sắt màu đen của nhà họ Lạc, dáng người thẳng tắp, trên tay cầm một chiếc cặp, hình như vừa đi làm về.
Nụ cười của Lạc Thiên Dịch đông cứng và từ từ biến mất.
Cơ thể đột nhiên rơi từ trên mây xuống đất, cảm giác hạnh phúc nhỏ nhoi vừa rồi đã biến mất trong giây phút này …
“Theo cha trở về.”
Giọng của Lạc Chiêu Niên không lớn, nhưng rất uy nghiêm và trang trọng.
Lạc Thiên Dịch mang cặp, mở cửa xe, chậm rãi xuống xe, dần dần rời xa Cổ Kì…