.
Tôi vội vàng sắp xếp cho cô gái ấy vào ở trong khu nhà tốt nhất phủ, sau đó về lục tung cả phòng mình lên.
Nha hoàn thân cận Hạnh Nhi bất bình thay tôi: "Tướng quân thật quá đáng, trước kia tiểu thư theo ngài ấy vào sinh ra tử, nếm mật nằm gai, mới được sung sướng được dăm hôm, tướng quân đã dẫn theo người đàn bà khác về, lại còn có thai nữa chứ. Tiểu thư, tiểu thư còn chưa có con nữa này."
Tôi nhắm mắt làm ngơ, lôi ra một hòm trang sức to oành.
Hạnh Nhi cũng giúp tôi gói lại: "Tiểu thư làm đúng lắm, đã vậy thì mình về nhà, không cần phải chịu ấm ức."
"Mau, giúp ta đem đồ sang chỗ Đào cô nương!"
"Vậy em... gì cơ ạ?"
...
Không có thời gian nữa rồi, tôi vội vàng ôm đồ chạy sang bên đó.
Lúc đến nơi, tôi thấy Tề Kha đang ra lệnh cho đầu bếp bưng đủ thứ sơn hào hải vị vào phòng, không thiếu thứ gì.
Tôi đứng bên cạnh hắn, nghiến răng: "Nhanh quá nhỉ."
Tề Kha nhìn đống ngọc ngà châu báu trong tay tôi cũng cười giả lả: "Em cũng không chậm."
Tôi với Tề Kha đều là người xuyên sách, trong thế giới hiện thực bọn tôi là thanh mai trúc mã, cũng là đối thủ một mất một còn đánh nhau mười mấy năm từ nhà trẻ cho tới trường đại học.
Không ngờ lúc học năm hai, trên đường về quê nghỉ hè, xe khách bị lật, hai đứa tôi cùng xuyên sách vào đây.
Hắn thành Phiêu Kỵ tướng quân triều Đại Du.
Còn tôi là con gái Thượng thư bộ Lại, thường giả trai theo hắn ra chiến trường.
Truyện này tôi đã đọc rồi, nhưng bọn tôi không giống nhân vật trong đó.
Mãi một tháng sau bọn tôi mới ngộ ra, đây hẳn là tiền truyện! Nam chính của bộ truyện này phải hai năm nữa mới ra đời!
Tôi và Tề Kha đánh nhau từ nhỏ tới lớn mà vẫn chưa từ mặt nhau, lý do đơn giản là vì chúng tôi giống nhau, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Bọn tôi đều sợ .
Cho nên bọn tôi nhanh như chớp xin hoàng đế ban hôn, mất công bị gả cho người khác thì lại rắc rối thêm.
Thế vẫn chưa đủ, bọn tôi còn lập chiến công hiển hách để đổi hai tấm kim bài miễn .
Cuối cùng bọn tôi lấy lý do quanh năm chinh chiến, cơ thể suy nhược cần phải tĩnh dưỡng, để ngồi chơi một năm trong phủ tướng quân.
Nhưng hoàng đế này nhất quyết không cho Tề Kha từ quan, chắc là kiêng kỵ sức ảnh hưởng của hắn trong quân, nhưng mà mấy năm qua triều đình hỗn loạn, bọn tôi cảm thấy với tính tình đa nghi của tên hoàng đế này thì sớm muốn gì cũng có chuyện chẳng lành.
Mà kim bài miễn thì còn lâu mới đủ dùng.
Muốn tìm chỗ dựa thì phải tìm núi lớn.
Đêm hôm ấy, tôi và Tề Kha bàn bạc suốt cả đêm.
Cuối cùng thống nhất quyết định đi tìm nam chính, lúc này hẳn là đang lang bạt đầu đường xó chợ với mẹ.
Chỉ cần bọn tôi làm cha mẹ nuôi của nam chính, dựa vào năng lực xuất chúng bin thái của cậu ta, đời này của bọn tôi không cần phải lo nghĩ nữa!
Tề Kha ra ngoài tìm suốt ba tháng ròng, cuối cùng trời không phụ lòng người, phát hiện được mẹ nam chính trong đám người mới bị sơn tặc bắt.