Hiện tại Thẩm Lưu Mộc và Kỷ Gia đều đã cần dùng nguyên tinh của thây ma cấp B. Thẩm Trì bởi vì có hệ thống trò chơi nên nguyên tinh cấp mấy hắn cũng có thể sử dụng. Tác dụng của nguyên tinh mang đến cho hắn là kiểu mưa dầm thấm đất chứ không phải một phát ăn luôn, chẳng hạn như hắn dùng nguyên tinh lâu như vậy phạm vi kỹ năng từ hai mươi mét mới thành hai mươi hai mét, giá trị thương tổn cũng được nâng lên một ít. Đời trước Thẩm Trì cũng không sử dụng quá nhiều nguyên tinh, hắn cũng không biết cuối cùng mình sẽ trở nên lợi hại như thế nào.
“Gia Gia tỉnh chưa?”
Trở lại căn phòng bên cạnh con phố, Minh Nguyệt đang chăm sóc cho cô bé, “Chưa tỉnh.”
Thời gian dị năng giả tiến giai sẽ càng ngày càng ngắn nhưng nguy hiểm cũng sẽ tăng theo. Giống như lúc Thẩm Lưu Mộc tiến giai vậy, thời gian phát sốt hôn mê chỉ bằng một nửa thời gian lúc thức tỉnh dị năng. Thẩm Trì sờ trán Kỷ Gia vẫn đang sốt, cho dù hắn biết cô bé sẽ không có việc gì nhưng rất hiển nhiên cô bé tiến giai sẽ không thuận lợi giống như Thẩm Lưu Mộc.
“Lưu Mộc.” Hắn gọi.
Thẩm Lưu Mộc chạy về phía Thẩm Trì, Thẩm Trì nói thẳng, “Giúp Kỷ Gia một tay.”
Thẩm Lưu Mộc mở to hai mắt, Thẩm Trì lại biết đời trước đã từng có một số dị năng giả tiến giai đến tìm Thẩm Lưu Mộc hỗ trợ. Dị năng giả hệ Mộc rất đặc biệt. Dị năng giả tiến giai tại sao lại hung hiểm? Nói toạc ra là bởi vì tiến giai chính là một loại tiến hóa, nó đấu tranh cùng với giá trị sinh mệnh, mà lúc này, người duy nhất có thể giúp được là dị năng giả hệ Mộc.
Minh Nguyệt cực kì tự giác nói, “Tôi ra ngoài xử lý thây ma!”
Nguyên tinh trong cơ thể thây ma nếu đào ra chậm sẽ lãng phí, mà lửa của Minh Nguyệt rất thích hợp để xử lý thây ma, thiêu xong chỉ còn lại nguyên tinh, đồng thời còn có thể tinh luyện ra một ít thi du để tẩm, ngâm bùa.
Thẩm Lưu Mộc lúc này mới cầm lấy tay Kỷ Gia, một vầng sáng màu xanh nhạt từ tay y chậm rãi truyền tới người Kỷ Gia, thần sắc thống khổ của Kỷ Gia lập tức buông lỏng. Chờ sau khi Minh Nguyệt thiêu hết thây ma trở về Kỷ Gia đã tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt nhưng tinh thần lại rất tốt.
“Chú Thẩm, con không sao. Lưu Mộc, cảm ơn anh.”
Thẩm Trì cười cười, Thẩm Lưu Mộc hừ một tiếng quay đầu ra chỗ khác.
Đã có con thây ma cấp B đầu tiên tất sẽ có con thứ hai. Thẩm Trì nhớ rõ đời trước xung quanh nơi này còn ba con thây ma cấp B cũng bị người ta phát hiện ra, thây ma đã tiến hóa cũng không tụ tập một chỗ, có con thứ nhất, khắp nơi cũng bắt đầu xuất hiện thây ma đã tiến hóa.
Thẩm Trì quyết định chờ đến khi bọn hắn sửa sang tốt “Báo Gấm” sẽ xuất phát đến Bắc Kinh, vừa đi vừa nghỉ, chuyên chọn thành thị thây ma dày đặc cùng đi lòng vòng tới những khu rừng chưa được khai phá, cứ từ từ chậm rãi như vậy đến Bắc Kinh cũng chắc cũng sẽ mất không ít thời gian.
Những người bên cạnh vĩnh viễn không thể biết cảm giác vừa thống hận vừa lo lắng vừa áp lực trong lòng hắn, hắn vẫn luôn phải đè xuống tâm trạng sốt ruột phức tạp này.
Kỷ Gia bắt đầu đào rỗng bên trong con Báo Gấm, sau khi tiến giai lên cấp hai, tốc độ cô bé xử lý rối gỗ nhanh hơn so với trước kia không chỉ một lần, Thẩm Trì cảm thấy riêng lực cánh tay của cô bé đã vượt qua người bình thường rất xa…Dù sao thì sức lực của một cô gái bình thường cũng không thể liên tục bào Hoa Lê Mộc như bào đậu hũ vậy.
Con Báo Gỗ lặng lẽ quỳ rạp trên mặt đất trừng to mắt, trông cực kì đáng yêu, cửa mở ở trên lưng, có thiết kế khóa từ bên trong, không gian bên trong lớn hơn gấp đôi chiếc SUV, bốn người trưởng thành nằm xuống cũng không cảm thấy chật, bên trái chia làm hai tầng giống như tàu giường nằm, lúc ngồi dậy thì phải hơi cúi người xuống, có điều đối với trẻ con mà nói đây hoàn toàn là một không gian rộng rãi, nằm thẳng cẳng cũng hết sức thoải mái. Thẩm Trì đã cất kĩ tấm da lông của con Báo Gấm tiến hóa kia, đến mùa đông còn có thể trải lên trên, nóng thì nhét vào thùng tạp vật, không gian được tiết kiệm triệt để.
Nằm trên gỗ Hoa Lê Mộc có thể ngửi được mùi gỗ thoang thoảng, Kỷ Gia còn tỉ mỉ làm thêm một cái rào chắn nhỏ, lúc xóc nảy cũng sẽ không bị ngã xuống. Độ dày cũng phải được đảm bảo. Lúc đào rỗng thì mặt dưới đều bằng phẳng nhưng bởi vì phần thân Báo Gấm gỗ là hình cầu nên ở chính giữa thiết kế thêm một mảnh tầm một mét vuông, cao độ sáu bảy phân, dưới sự trợ giúp của rối gỗ một lần nữa đào rỗng một nửa hình tròn còn lại, rót nước sạch vào, Thẩm Lưu Mộc bỏ hạt giống vào nước cho nó sinh trưởng.
Những thủy sinh vật này sinh trưởng ở nơi âm u, không những làm cho nước ở mùa đông không kết băng mà còn có thể cải thiện chất nước, còn có thể cung cấp ô xi, dù cho bên trong Báo Gấm gỗ không có khe hở thì bọn họ cũng không sợ bị ngạt thở. Làm cho người ta hài lòng nhất là nước và thực vật có nhiệt độ ổn định thì sẽ giúp cho cả không gian bên trong đông ấm hạ mát, ở thời đại mà lúc lạnh lúc nóng khắc nghiệt như thế này, đông ấm hạ mát quả làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Bên trái là giường nghỉ ngơi, bên phải là một bộ bàn ghế gắn liền với vách gỗ. Lúc Thẩm Trì nhìn thấy bộ bàn ghế có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng phải khen ngợi tâm tư Kỷ Gia tinh tế, cái gì phải nghĩ cô bé đều nghĩ đến hết rồi. Thậm chí vào thời gian rảnh rỗi còn dùng Hoa Lê Mộc khắc ra chén đũa muôi thìa đặt ở cái giá bên trên. Ở đầu giường để thừa ra một khoảng không gian có mành che làm phòng thay đồ. Làm cho Thẩm Trì ngạc nhiên nhất là ở trong phòng thay đồ có một cái thùng….
“Trước đây khi ngồi xe lửa con có hỏi qua mẹ, cái thứ kia khi đi WC sẽ bị thải qua đâu.” Kỷ Gia nghiêm túc nói, “Mẹ nói cho con biết sở dĩ đến khi tàu chạy mới có thể đi WC là vì muốn thải thẳng cái thứ kia ra ngoài xe.” Vì vậy cô bé dựa theo hình dáng bồn cầu cũng làm một cái ở chỗ này.
Không gian mặc dù nhỏ nhưng coi như đầy đủ, đây chính là con Báo Gấm gỗ sau này bọn hắn phải dựa vào để sinh tồn.
Thời điểm duy nhất từ trong Báo Gấm gỗ có thể nhìn ra bên ngoài là khi Báo Gấm mở miệng, một tấm ván gỗ có thể di động một khi được mở ra sẽ thông gió thông khí, hơn nữa từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài mà bên ngoài không thể nhìn vào bên trong, sau khi khép lại thì bên trong rối gỗ hoàn toàn trở thành một không gian bị phong bế.
Vì để càng thoải mái hơn, Thẩm Trì đưa cho Thẩm Lưu Mộc một hạt giống cây chanh, trực tiếp trồng ở góc. Chanh thích ấm áp, chịu được âm u nhưng lại không chịu được lạnh cũng như sợ nóng, cây chanh có thể cao đến sáu-tám mét, gốc cây chanh này cao không đến hai mét nhưng lại trong nháy mắt kết thành từng quả chanh to mọng, có Mộc hệ dị năng giả Thẩm Lưu Mộc ở đây, nuôi sống một cây chanh như vậy quả thật quá dễ dàng.
Nếu như có thể thì Thẩm Trì muốn một cây chanh tiến hóa hơn, nhưng hiện tại một gốc này cũng đủ dùng rồi.
Ngay tại chính giữa vòm gỗ ở trên được khảm một đống đèn LED nhỏ, rất lâu trước kia con người đã biết sản xuất ra điện bằng chanh. Tận thế đến, một dị năng giả hệ Mộc như Thẩm Lưu Mộc tuy rằng rất có ích, thực vật khác cũng có thể phát điện nhưng những thứ phức tạp hơn Thẩm Trì không biết làm, hắn chỉ biết đến pin bằng chanh đơn giản nhất, thậm chí hắn cũng phải thí nghiệm nhiều lần mới thành công.
Bây giờ nghỉ ngơi ở trong con Báo gấm gỗ đông ấm hè mát, nó lại có thể mang bọn hắn phi như bay trên đường, so với ô tô còn sung sướng hơn một bậc, che nắng che mưa càng không cần phải nói, cuối cùng Kỷ Gia còn tự mình sơn lên lớp sơn chống cháy phía ngoài cùng. Cô bé đã biết làm rối gỗ thì tất nhiên năng khiếu hội họa không cần phải chê, là một cô bé rất khéo tay, sau khi được sơn lớp cuối cùng sẽ khiến người ta nhìn ra đây là một con Báo gấm béo tròn, hoa văn trên thân giống một con Báo gấm bình thường đến tám mươi phần trăm, nhìn qua mạnh mẽ giống như một cỗ xe tăng được trang trí một cách khá…đặc biệt vậy.
Kỳ thật vì dùng khúc Hoa Lê Mộc khổng lồ kia nên bọn hắn không thể làm con rối gỗ to hơn nữa, con Báo gấm tiến hóa cao hơn ba mét, con mắt vừa to lại vừa tròn, gắn lên thân rối gỗ nhìn như chibi mắt to trong hoạt hình vậy. Hiện tại con Báo gấm gỗ cao hơn hai mét, Thẩm Trì đứng ở bên trong chỉ cách vòm khoảng một bàn tay mà thôi. Tuy nhiên nếu như làm nó to như một con voi thì đi đến đâu cũng sẽ làm người ta chú ý, chắc chắn là tấm bia cho mọi người nhìn vào, ở tận thế, có thể sống sót mới quan trọng nhất, cần gì phải nổi tiếng làm gì.
Khoa trương chính là tai họa, với năng lực của bọn hắn thì có thể không cần phải sợ hãi hay bị đè ép, không phải lùi bước hay trốn tránh ai, người khác nếu dám phạm tới thì sẽ phải chịu sự trả thù gấp trăm ngàn lần. Tuy nhiên, im lặng làm việc vẫn là điều cần thiết, cây cao đón gió, câu nói này dù hắn đã trải qua hai đời vẫn cảm thấy cực kì có lý.
Chờ khi Báo Gấm gỗ làm xong, sau khi được phun lớp sơn chống cháy cuối cùng, bọn hắn cũng rời đi cái trấn nhỏ này.
“Sau này em tên là Tiểu Vân nha!” Kỷ gia ngây thơ nói.
Được rồi, Thẩm Trì từ trước đến giờ chưa bao giờ trông đợi gì vào trình độ đặt tên của cô bé.
**
Tiểu Vân vẫy vẫy cái đuôi, lướt như bay trong đêm, bên ngoài sương giăng đầy, lạnh đến mức dễ dàng làm người ta chết cóng.
Bên trong Tiểu Vân lại ấm áp như mùa xuân. Kỷ Gia tựa vào đầu giường, gối lên cái gối ôm, dưới ngọn đèn lật từng trang sách. Minh Nguyệt đang dán bên người cô bé đã sớm ngủ say, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, hiển nhiên là cậu ta đã ngủ rất ngon. Cô bé im lặng thở dài, không khỏi có chút ưu thương, mình đã sắp mười tuổi rồi, nếu vào thời gian trước tận thế thì chắc chắn sẽ không có vụ phải ngủ cùng một cậu bé mười ba tuổi, phải không? Nhưng bây giờ là tận thế, hoàn cảnh bọn hắn tốt như vậy đã không thể chê được gì rồi.
Nhìn giường dưới một chút, chú Thẩm còn chưa ngủ, Lưu Mộc đã sớm giống như bạch tuộc ôm chặt lấy chú ấy ngủ, Kỷ Gia cười cười, đem sách trong tay cất vào giá sách đầu giường, nhìn thấy Thẩm Trì đưa tay ôm lại Thẩm Lưu Mộc an ổn ngủ, lúc này cô bé mới tắt đèn nằm xuống.
Qua mắt của Tiểu Vân, cô bé có thể nhìn thấy bên ngoài rõ ràng, thân là dị năng giả cấp ba, lúc này cô bé điều khiển Tiểu Vân cần rất ít sức lực, mà Tiểu Vân ngốc ngốc đã nhẹ nhàng nhảy lên một gốc đại thụ, cẩn thận che dấu thân hình. Trong rừng vốn là thánh địa của Báo gấm, khả năng ẩn giấu hạng nhất cũng không phải năng lực đặc biệt gì.
Kỷ Gia bọc kĩ mình trong chăn rồi mới ngủ thật say.
Nằm trong bóng tối, Thẩm Trì không ngủ được.
Đã rất gần đến Bắc Kinh rồi, đoạn đường này bọn hắn đi đã mất ba năm, ba năm đi qua rất nhiều thành thị cũng như rừng núi, đặc biệt khi tới khu rừng nguyên thủy ở Tứ Xuyên, bọn hắn ở trong đó ngây người mất cả nửa năm, mà bọn hắn đã ở ngoại vi Thần Nông Giá (một ngọn núi) quanh quẩn một vòng, cũng không dám xâm nhập vào sâu, nơi đó tuyệt đối là chỗ nguy hiểm nhất, cũng là nơi dày đặc động thực vật tiến hóa nhất, bằng vào thực lực bốn người bọn hắn cũng không thể vào sâu hơn. Cũng không biết trong Thần Nông Giá tột cùng có bí mật gì mà nơi nơi chỗ nào cũng có động thực vật tiến hóa. Nếu Thẩm Trì chỉ có một mình có lẽ hắn sẽ lẻn vào xem thử nhưng vì hắn còn mang theo Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia, Minh Nguyệt, đi xa hơn sẽ vô cùng nguy hiểm. Bọn hắn chỉ đi quanh ngoại vi thôi mà đã bắt gặp không ít động thực vật tiến hóa cấp ba, thậm chó còn có một số con cấp cao hơn.
Nhưng Thần Nông Giá cũng là nơi mà Thẩm Lưu Mộc thu hoạch được nhiều nhất.
Đất nước Trung Hoa to lớn, tốc độ bọn hắn còn chậm hơn nhiều so với dự tính mới dần dần tiến đến Bắc Kinh.
Vốn đã rất bình tĩnh nhưng bây giờ hắn lại có chút nóng ruột. Hắn đè ngực, nhíu mi thở dài.
Chóp mũi tràn ngập hương tươi mát của cỏ cây, thoang thoảng cả mùi chanh thơm ngát, cảm thấy Thẩm Lưu Mộc đang ỷ lại rúc vào lòng ngực mình, hắn khẽ cười, tâm tình không tốt bị xua tan, lúc này mới nhắm hai mắt lại lẳng lặng nghỉ ngơi.
Có không ít vùng núi xung quanh Bắc Kinh, đã năm thứ tư tận thế rồi, Bắc Kinh đã mở rộng hơn rất nhiều, đây cũng là thành thị duy nhất sạch sẽ thây ma. Ở Bắc Kinh có rất nhiều tiểu đội thường ra ngoài săn bắn, hiện tại nguyên tinh đã được sử dụng rộng rãi, nó đã sớm trở thành loại tiền tệ mới, có thể nộp lên để đổi thành tiền ở Bắc Kinh, nhưng đa số mọi người đều thích trực tiếp dùng nguyên tinh để giao dịch ngầm hơn. Mỗi lần ra ngoài săn bắn cũng giống như đi công tác thời trước tận thế vậy, nhanh thì một tuần, lâu thì mấy tháng, đến các thành thị xung quanh để săn bắn thây ma, nhất là thây ma tiến hóa cấp B và cấp C, một nguyên tinh nho nhỏ của thây ma cấp C có thể giúp cho một gia đình ăn uống không lo trong vòng một năm.
Đêm nay bọn hắn nghỉ ngơi ở vùng núi Hắc Long Đàm cạnh Bắc Kinh, dưới chân núi có không ít các phòng trọ được xây tạm bợ, hiển nhiên là trung tâm khu vực Bắc Kinh đã không thể chứa được nhiều người như vậy.
Để Tiểu Vân ẩn tại một khe núi, chỉ cần có Kỷ Gia ở đây, nó có thể bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên bọn hắn, mà một khi nó bị phát hiện Kỷ Gia cũng có thể bảo nó rời đi, không cần lo lắng có người phát hiện. Làm xong hết bốn người bọn hắn mới đi tới trung tâm khu vực Bắc Kinh, ở ngoài lâu như vậy, Thẩm Trì cần hỏi thăm một số tin tức, cũng không biết thông tin đời này có khác đời trước hay không.
Khu vực trung tâm mỗi ngày đều giới nghiêm nhưng người gác cổng từ lâu đã biết cách nhìn người, chẳng hạn như bốn người đang đi tới đây gã phải thân thiết mới là biết điều.
Có khả năng vào thời này quần áo chỉnh tề khuôn mặt sạch sẽ, chàng trai cao gầy kia cùng ba đứa nhóc hai trai một gái đều được bọc trong áo lông, hiển nhiên không phải là cái loại đi chạy nạn, khỏi cần hỏi cũng biết trong số bọn họ có ít nhất hai dị năng giả thì mới có thể có trạng thái tốt như vậy.
Dị năng giả gã cũng đã gặp nhiều nhưng rất nhiều dị năng giả cũng không thể bảo trì được bộ dáng sạch sẽ như vậy. Cho nên, đây nhất định là dị năng giả tương đối lợi hại. Nếu gã không có ánh mắt biết xem như vậy, thái độ làm người lại tốt, cư xử cũng biết cách làm người ta vừa lòng thì công việc giữ cửa tốt như vậy cũng không đến lượt gã làm, phải biết rằng không phải dị năng giả nào cũng có thể nuôi sống được người nhà, càng không cần nói đến người thường như gã.
“Chào cậu, muốn vào thành cần phải đăng kí.” Gã mỉm cười tiến lên đón.
Thẩm Trì vừa định điền vào thì chợt nghe thấy một tiếng cười giòn tan vang lên bên tai, “Lão Vương! Hôm nay lão trực hả?”
“Đúng vậy, Kỳ tiểu thư, cô đã về rồi.”
Thẩm Trì lập tức đơ người…
Kỳ Dung Thúy.
Cô ấy là Kỳ Dung Thúy, đời trước là đồng bạn của hắn, sau trở thành bạn gái của người kia. Chỉ tiếc cô ấy không thể sống lâu, hai ba năm trước khi hắn gặp biến cố cô ấy đã chết.
Cô ấy là một cô gái tốt, hoạt bát vui tươi, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, thân là một dị năng giả hệ Hỏa, cô và dị năng giả hệ Lôi kia được xưng là Kim Đồng Ngọc Nữ của Bắc Kinh, chỉ cần ở nơi đó có cô, người kia sẽ…
Bút trong tay Thẩm Trì liền bị hắn bóp nát.
“Ba?” Đôi mắt hắc bạch phân minh của Thẩm Trì kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Thẩm Trì ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Thực xin lỗi, bút này hỏng rồi, xin hỏi có thể đổi cho tôi cái mới không?”
=== ====== ====== ====== ====== ======
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: a a a a sưng làm sao đây, mấy ngày nữa muốn V, một chữ tồn cảo cũng không có, muốn chết ing
┭┮﹏┭┮
Cám ơn không người thu thi thể, hủ trạch tiểu ha địa lôi, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
“Gia Gia tỉnh chưa?”
Trở lại căn phòng bên cạnh con phố, Minh Nguyệt đang chăm sóc cho cô bé, “Chưa tỉnh.”
Thời gian dị năng giả tiến giai sẽ càng ngày càng ngắn nhưng nguy hiểm cũng sẽ tăng theo. Giống như lúc Thẩm Lưu Mộc tiến giai vậy, thời gian phát sốt hôn mê chỉ bằng một nửa thời gian lúc thức tỉnh dị năng. Thẩm Trì sờ trán Kỷ Gia vẫn đang sốt, cho dù hắn biết cô bé sẽ không có việc gì nhưng rất hiển nhiên cô bé tiến giai sẽ không thuận lợi giống như Thẩm Lưu Mộc.
“Lưu Mộc.” Hắn gọi.
Thẩm Lưu Mộc chạy về phía Thẩm Trì, Thẩm Trì nói thẳng, “Giúp Kỷ Gia một tay.”
Thẩm Lưu Mộc mở to hai mắt, Thẩm Trì lại biết đời trước đã từng có một số dị năng giả tiến giai đến tìm Thẩm Lưu Mộc hỗ trợ. Dị năng giả hệ Mộc rất đặc biệt. Dị năng giả tiến giai tại sao lại hung hiểm? Nói toạc ra là bởi vì tiến giai chính là một loại tiến hóa, nó đấu tranh cùng với giá trị sinh mệnh, mà lúc này, người duy nhất có thể giúp được là dị năng giả hệ Mộc.
Minh Nguyệt cực kì tự giác nói, “Tôi ra ngoài xử lý thây ma!”
Nguyên tinh trong cơ thể thây ma nếu đào ra chậm sẽ lãng phí, mà lửa của Minh Nguyệt rất thích hợp để xử lý thây ma, thiêu xong chỉ còn lại nguyên tinh, đồng thời còn có thể tinh luyện ra một ít thi du để tẩm, ngâm bùa.
Thẩm Lưu Mộc lúc này mới cầm lấy tay Kỷ Gia, một vầng sáng màu xanh nhạt từ tay y chậm rãi truyền tới người Kỷ Gia, thần sắc thống khổ của Kỷ Gia lập tức buông lỏng. Chờ sau khi Minh Nguyệt thiêu hết thây ma trở về Kỷ Gia đã tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt nhưng tinh thần lại rất tốt.
“Chú Thẩm, con không sao. Lưu Mộc, cảm ơn anh.”
Thẩm Trì cười cười, Thẩm Lưu Mộc hừ một tiếng quay đầu ra chỗ khác.
Đã có con thây ma cấp B đầu tiên tất sẽ có con thứ hai. Thẩm Trì nhớ rõ đời trước xung quanh nơi này còn ba con thây ma cấp B cũng bị người ta phát hiện ra, thây ma đã tiến hóa cũng không tụ tập một chỗ, có con thứ nhất, khắp nơi cũng bắt đầu xuất hiện thây ma đã tiến hóa.
Thẩm Trì quyết định chờ đến khi bọn hắn sửa sang tốt “Báo Gấm” sẽ xuất phát đến Bắc Kinh, vừa đi vừa nghỉ, chuyên chọn thành thị thây ma dày đặc cùng đi lòng vòng tới những khu rừng chưa được khai phá, cứ từ từ chậm rãi như vậy đến Bắc Kinh cũng chắc cũng sẽ mất không ít thời gian.
Những người bên cạnh vĩnh viễn không thể biết cảm giác vừa thống hận vừa lo lắng vừa áp lực trong lòng hắn, hắn vẫn luôn phải đè xuống tâm trạng sốt ruột phức tạp này.
Kỷ Gia bắt đầu đào rỗng bên trong con Báo Gấm, sau khi tiến giai lên cấp hai, tốc độ cô bé xử lý rối gỗ nhanh hơn so với trước kia không chỉ một lần, Thẩm Trì cảm thấy riêng lực cánh tay của cô bé đã vượt qua người bình thường rất xa…Dù sao thì sức lực của một cô gái bình thường cũng không thể liên tục bào Hoa Lê Mộc như bào đậu hũ vậy.
Con Báo Gỗ lặng lẽ quỳ rạp trên mặt đất trừng to mắt, trông cực kì đáng yêu, cửa mở ở trên lưng, có thiết kế khóa từ bên trong, không gian bên trong lớn hơn gấp đôi chiếc SUV, bốn người trưởng thành nằm xuống cũng không cảm thấy chật, bên trái chia làm hai tầng giống như tàu giường nằm, lúc ngồi dậy thì phải hơi cúi người xuống, có điều đối với trẻ con mà nói đây hoàn toàn là một không gian rộng rãi, nằm thẳng cẳng cũng hết sức thoải mái. Thẩm Trì đã cất kĩ tấm da lông của con Báo Gấm tiến hóa kia, đến mùa đông còn có thể trải lên trên, nóng thì nhét vào thùng tạp vật, không gian được tiết kiệm triệt để.
Nằm trên gỗ Hoa Lê Mộc có thể ngửi được mùi gỗ thoang thoảng, Kỷ Gia còn tỉ mỉ làm thêm một cái rào chắn nhỏ, lúc xóc nảy cũng sẽ không bị ngã xuống. Độ dày cũng phải được đảm bảo. Lúc đào rỗng thì mặt dưới đều bằng phẳng nhưng bởi vì phần thân Báo Gấm gỗ là hình cầu nên ở chính giữa thiết kế thêm một mảnh tầm một mét vuông, cao độ sáu bảy phân, dưới sự trợ giúp của rối gỗ một lần nữa đào rỗng một nửa hình tròn còn lại, rót nước sạch vào, Thẩm Lưu Mộc bỏ hạt giống vào nước cho nó sinh trưởng.
Những thủy sinh vật này sinh trưởng ở nơi âm u, không những làm cho nước ở mùa đông không kết băng mà còn có thể cải thiện chất nước, còn có thể cung cấp ô xi, dù cho bên trong Báo Gấm gỗ không có khe hở thì bọn họ cũng không sợ bị ngạt thở. Làm cho người ta hài lòng nhất là nước và thực vật có nhiệt độ ổn định thì sẽ giúp cho cả không gian bên trong đông ấm hạ mát, ở thời đại mà lúc lạnh lúc nóng khắc nghiệt như thế này, đông ấm hạ mát quả làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Bên trái là giường nghỉ ngơi, bên phải là một bộ bàn ghế gắn liền với vách gỗ. Lúc Thẩm Trì nhìn thấy bộ bàn ghế có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng phải khen ngợi tâm tư Kỷ Gia tinh tế, cái gì phải nghĩ cô bé đều nghĩ đến hết rồi. Thậm chí vào thời gian rảnh rỗi còn dùng Hoa Lê Mộc khắc ra chén đũa muôi thìa đặt ở cái giá bên trên. Ở đầu giường để thừa ra một khoảng không gian có mành che làm phòng thay đồ. Làm cho Thẩm Trì ngạc nhiên nhất là ở trong phòng thay đồ có một cái thùng….
“Trước đây khi ngồi xe lửa con có hỏi qua mẹ, cái thứ kia khi đi WC sẽ bị thải qua đâu.” Kỷ Gia nghiêm túc nói, “Mẹ nói cho con biết sở dĩ đến khi tàu chạy mới có thể đi WC là vì muốn thải thẳng cái thứ kia ra ngoài xe.” Vì vậy cô bé dựa theo hình dáng bồn cầu cũng làm một cái ở chỗ này.
Không gian mặc dù nhỏ nhưng coi như đầy đủ, đây chính là con Báo Gấm gỗ sau này bọn hắn phải dựa vào để sinh tồn.
Thời điểm duy nhất từ trong Báo Gấm gỗ có thể nhìn ra bên ngoài là khi Báo Gấm mở miệng, một tấm ván gỗ có thể di động một khi được mở ra sẽ thông gió thông khí, hơn nữa từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài mà bên ngoài không thể nhìn vào bên trong, sau khi khép lại thì bên trong rối gỗ hoàn toàn trở thành một không gian bị phong bế.
Vì để càng thoải mái hơn, Thẩm Trì đưa cho Thẩm Lưu Mộc một hạt giống cây chanh, trực tiếp trồng ở góc. Chanh thích ấm áp, chịu được âm u nhưng lại không chịu được lạnh cũng như sợ nóng, cây chanh có thể cao đến sáu-tám mét, gốc cây chanh này cao không đến hai mét nhưng lại trong nháy mắt kết thành từng quả chanh to mọng, có Mộc hệ dị năng giả Thẩm Lưu Mộc ở đây, nuôi sống một cây chanh như vậy quả thật quá dễ dàng.
Nếu như có thể thì Thẩm Trì muốn một cây chanh tiến hóa hơn, nhưng hiện tại một gốc này cũng đủ dùng rồi.
Ngay tại chính giữa vòm gỗ ở trên được khảm một đống đèn LED nhỏ, rất lâu trước kia con người đã biết sản xuất ra điện bằng chanh. Tận thế đến, một dị năng giả hệ Mộc như Thẩm Lưu Mộc tuy rằng rất có ích, thực vật khác cũng có thể phát điện nhưng những thứ phức tạp hơn Thẩm Trì không biết làm, hắn chỉ biết đến pin bằng chanh đơn giản nhất, thậm chí hắn cũng phải thí nghiệm nhiều lần mới thành công.
Bây giờ nghỉ ngơi ở trong con Báo gấm gỗ đông ấm hè mát, nó lại có thể mang bọn hắn phi như bay trên đường, so với ô tô còn sung sướng hơn một bậc, che nắng che mưa càng không cần phải nói, cuối cùng Kỷ Gia còn tự mình sơn lên lớp sơn chống cháy phía ngoài cùng. Cô bé đã biết làm rối gỗ thì tất nhiên năng khiếu hội họa không cần phải chê, là một cô bé rất khéo tay, sau khi được sơn lớp cuối cùng sẽ khiến người ta nhìn ra đây là một con Báo gấm béo tròn, hoa văn trên thân giống một con Báo gấm bình thường đến tám mươi phần trăm, nhìn qua mạnh mẽ giống như một cỗ xe tăng được trang trí một cách khá…đặc biệt vậy.
Kỳ thật vì dùng khúc Hoa Lê Mộc khổng lồ kia nên bọn hắn không thể làm con rối gỗ to hơn nữa, con Báo gấm tiến hóa cao hơn ba mét, con mắt vừa to lại vừa tròn, gắn lên thân rối gỗ nhìn như chibi mắt to trong hoạt hình vậy. Hiện tại con Báo gấm gỗ cao hơn hai mét, Thẩm Trì đứng ở bên trong chỉ cách vòm khoảng một bàn tay mà thôi. Tuy nhiên nếu như làm nó to như một con voi thì đi đến đâu cũng sẽ làm người ta chú ý, chắc chắn là tấm bia cho mọi người nhìn vào, ở tận thế, có thể sống sót mới quan trọng nhất, cần gì phải nổi tiếng làm gì.
Khoa trương chính là tai họa, với năng lực của bọn hắn thì có thể không cần phải sợ hãi hay bị đè ép, không phải lùi bước hay trốn tránh ai, người khác nếu dám phạm tới thì sẽ phải chịu sự trả thù gấp trăm ngàn lần. Tuy nhiên, im lặng làm việc vẫn là điều cần thiết, cây cao đón gió, câu nói này dù hắn đã trải qua hai đời vẫn cảm thấy cực kì có lý.
Chờ khi Báo Gấm gỗ làm xong, sau khi được phun lớp sơn chống cháy cuối cùng, bọn hắn cũng rời đi cái trấn nhỏ này.
“Sau này em tên là Tiểu Vân nha!” Kỷ gia ngây thơ nói.
Được rồi, Thẩm Trì từ trước đến giờ chưa bao giờ trông đợi gì vào trình độ đặt tên của cô bé.
**
Tiểu Vân vẫy vẫy cái đuôi, lướt như bay trong đêm, bên ngoài sương giăng đầy, lạnh đến mức dễ dàng làm người ta chết cóng.
Bên trong Tiểu Vân lại ấm áp như mùa xuân. Kỷ Gia tựa vào đầu giường, gối lên cái gối ôm, dưới ngọn đèn lật từng trang sách. Minh Nguyệt đang dán bên người cô bé đã sớm ngủ say, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, hiển nhiên là cậu ta đã ngủ rất ngon. Cô bé im lặng thở dài, không khỏi có chút ưu thương, mình đã sắp mười tuổi rồi, nếu vào thời gian trước tận thế thì chắc chắn sẽ không có vụ phải ngủ cùng một cậu bé mười ba tuổi, phải không? Nhưng bây giờ là tận thế, hoàn cảnh bọn hắn tốt như vậy đã không thể chê được gì rồi.
Nhìn giường dưới một chút, chú Thẩm còn chưa ngủ, Lưu Mộc đã sớm giống như bạch tuộc ôm chặt lấy chú ấy ngủ, Kỷ Gia cười cười, đem sách trong tay cất vào giá sách đầu giường, nhìn thấy Thẩm Trì đưa tay ôm lại Thẩm Lưu Mộc an ổn ngủ, lúc này cô bé mới tắt đèn nằm xuống.
Qua mắt của Tiểu Vân, cô bé có thể nhìn thấy bên ngoài rõ ràng, thân là dị năng giả cấp ba, lúc này cô bé điều khiển Tiểu Vân cần rất ít sức lực, mà Tiểu Vân ngốc ngốc đã nhẹ nhàng nhảy lên một gốc đại thụ, cẩn thận che dấu thân hình. Trong rừng vốn là thánh địa của Báo gấm, khả năng ẩn giấu hạng nhất cũng không phải năng lực đặc biệt gì.
Kỷ Gia bọc kĩ mình trong chăn rồi mới ngủ thật say.
Nằm trong bóng tối, Thẩm Trì không ngủ được.
Đã rất gần đến Bắc Kinh rồi, đoạn đường này bọn hắn đi đã mất ba năm, ba năm đi qua rất nhiều thành thị cũng như rừng núi, đặc biệt khi tới khu rừng nguyên thủy ở Tứ Xuyên, bọn hắn ở trong đó ngây người mất cả nửa năm, mà bọn hắn đã ở ngoại vi Thần Nông Giá (một ngọn núi) quanh quẩn một vòng, cũng không dám xâm nhập vào sâu, nơi đó tuyệt đối là chỗ nguy hiểm nhất, cũng là nơi dày đặc động thực vật tiến hóa nhất, bằng vào thực lực bốn người bọn hắn cũng không thể vào sâu hơn. Cũng không biết trong Thần Nông Giá tột cùng có bí mật gì mà nơi nơi chỗ nào cũng có động thực vật tiến hóa. Nếu Thẩm Trì chỉ có một mình có lẽ hắn sẽ lẻn vào xem thử nhưng vì hắn còn mang theo Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia, Minh Nguyệt, đi xa hơn sẽ vô cùng nguy hiểm. Bọn hắn chỉ đi quanh ngoại vi thôi mà đã bắt gặp không ít động thực vật tiến hóa cấp ba, thậm chó còn có một số con cấp cao hơn.
Nhưng Thần Nông Giá cũng là nơi mà Thẩm Lưu Mộc thu hoạch được nhiều nhất.
Đất nước Trung Hoa to lớn, tốc độ bọn hắn còn chậm hơn nhiều so với dự tính mới dần dần tiến đến Bắc Kinh.
Vốn đã rất bình tĩnh nhưng bây giờ hắn lại có chút nóng ruột. Hắn đè ngực, nhíu mi thở dài.
Chóp mũi tràn ngập hương tươi mát của cỏ cây, thoang thoảng cả mùi chanh thơm ngát, cảm thấy Thẩm Lưu Mộc đang ỷ lại rúc vào lòng ngực mình, hắn khẽ cười, tâm tình không tốt bị xua tan, lúc này mới nhắm hai mắt lại lẳng lặng nghỉ ngơi.
Có không ít vùng núi xung quanh Bắc Kinh, đã năm thứ tư tận thế rồi, Bắc Kinh đã mở rộng hơn rất nhiều, đây cũng là thành thị duy nhất sạch sẽ thây ma. Ở Bắc Kinh có rất nhiều tiểu đội thường ra ngoài săn bắn, hiện tại nguyên tinh đã được sử dụng rộng rãi, nó đã sớm trở thành loại tiền tệ mới, có thể nộp lên để đổi thành tiền ở Bắc Kinh, nhưng đa số mọi người đều thích trực tiếp dùng nguyên tinh để giao dịch ngầm hơn. Mỗi lần ra ngoài săn bắn cũng giống như đi công tác thời trước tận thế vậy, nhanh thì một tuần, lâu thì mấy tháng, đến các thành thị xung quanh để săn bắn thây ma, nhất là thây ma tiến hóa cấp B và cấp C, một nguyên tinh nho nhỏ của thây ma cấp C có thể giúp cho một gia đình ăn uống không lo trong vòng một năm.
Đêm nay bọn hắn nghỉ ngơi ở vùng núi Hắc Long Đàm cạnh Bắc Kinh, dưới chân núi có không ít các phòng trọ được xây tạm bợ, hiển nhiên là trung tâm khu vực Bắc Kinh đã không thể chứa được nhiều người như vậy.
Để Tiểu Vân ẩn tại một khe núi, chỉ cần có Kỷ Gia ở đây, nó có thể bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên bọn hắn, mà một khi nó bị phát hiện Kỷ Gia cũng có thể bảo nó rời đi, không cần lo lắng có người phát hiện. Làm xong hết bốn người bọn hắn mới đi tới trung tâm khu vực Bắc Kinh, ở ngoài lâu như vậy, Thẩm Trì cần hỏi thăm một số tin tức, cũng không biết thông tin đời này có khác đời trước hay không.
Khu vực trung tâm mỗi ngày đều giới nghiêm nhưng người gác cổng từ lâu đã biết cách nhìn người, chẳng hạn như bốn người đang đi tới đây gã phải thân thiết mới là biết điều.
Có khả năng vào thời này quần áo chỉnh tề khuôn mặt sạch sẽ, chàng trai cao gầy kia cùng ba đứa nhóc hai trai một gái đều được bọc trong áo lông, hiển nhiên không phải là cái loại đi chạy nạn, khỏi cần hỏi cũng biết trong số bọn họ có ít nhất hai dị năng giả thì mới có thể có trạng thái tốt như vậy.
Dị năng giả gã cũng đã gặp nhiều nhưng rất nhiều dị năng giả cũng không thể bảo trì được bộ dáng sạch sẽ như vậy. Cho nên, đây nhất định là dị năng giả tương đối lợi hại. Nếu gã không có ánh mắt biết xem như vậy, thái độ làm người lại tốt, cư xử cũng biết cách làm người ta vừa lòng thì công việc giữ cửa tốt như vậy cũng không đến lượt gã làm, phải biết rằng không phải dị năng giả nào cũng có thể nuôi sống được người nhà, càng không cần nói đến người thường như gã.
“Chào cậu, muốn vào thành cần phải đăng kí.” Gã mỉm cười tiến lên đón.
Thẩm Trì vừa định điền vào thì chợt nghe thấy một tiếng cười giòn tan vang lên bên tai, “Lão Vương! Hôm nay lão trực hả?”
“Đúng vậy, Kỳ tiểu thư, cô đã về rồi.”
Thẩm Trì lập tức đơ người…
Kỳ Dung Thúy.
Cô ấy là Kỳ Dung Thúy, đời trước là đồng bạn của hắn, sau trở thành bạn gái của người kia. Chỉ tiếc cô ấy không thể sống lâu, hai ba năm trước khi hắn gặp biến cố cô ấy đã chết.
Cô ấy là một cô gái tốt, hoạt bát vui tươi, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, thân là một dị năng giả hệ Hỏa, cô và dị năng giả hệ Lôi kia được xưng là Kim Đồng Ngọc Nữ của Bắc Kinh, chỉ cần ở nơi đó có cô, người kia sẽ…
Bút trong tay Thẩm Trì liền bị hắn bóp nát.
“Ba?” Đôi mắt hắc bạch phân minh của Thẩm Trì kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Thẩm Trì ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Thực xin lỗi, bút này hỏng rồi, xin hỏi có thể đổi cho tôi cái mới không?”
=== ====== ====== ====== ====== ======
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: a a a a sưng làm sao đây, mấy ngày nữa muốn V, một chữ tồn cảo cũng không có, muốn chết ing
┭┮﹏┭┮
Cám ơn không người thu thi thể, hủ trạch tiểu ha địa lôi, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮