Người Mỹ từ trong xương đã có một chút sùng bái anh hùng, nhưng người bọn họ sùng bái tại thời điểm bình thường là người thường, thời điểm mấu chốt mới biến thành Spider Man, anh hùng siêu nhân, mà không phải kẻ thời thời khắc khắc lộ rõ ràng rằng bản thân hắn cùng bọn họ khác biệt, cho nên người Mỹ mới không thích dị năng giả như thế.
Chỉ có những người cùng là dị năng giả, ánh mắt nhìn về phía bốn người Thẩm Trì mới dẫn theo vài phần sùng bái như vậy.
Phụ cận Las Vegas đã dựng lên thành mới, bọn lính ở bên ngoài cảnh giới nghiêm ngặt, trong thành mới có vài phần không khí ngày xưa của Las Vegas, sòng bạc mọc lên san sát cùng các vũ trường khiến Thẩm Trì có chút nghẹn họng nhìn trân trối. Đều mạt thế, hai loại nghề này còn có sinh ý? Hắn khó có thể lý giải.
Mạt thế, vẫn cứ sống mơ mơ màng màng, nhóm dân cờ bạc chưa từng có lo qua vấn đề cơm ăn ngày mai, thẳng đến lúc thua sạch sành sanh bị ném ra khỏi sòng bạc. Trời còn chưa tối, rõ ràng giữa ban ngày ban mặt, lại có không ít nữ nhân ăn mặc thiếu vải đứng ngoài cửa vừa ngáp vừa hút thuốc, dùng đồ trang điểm phẩm chất thấp kém hóa trang đậm để che dấu sự tiều tụy. Họ cũng không kiêng kỵ làm ăn với dị năng giả, rất nhiều dị năng giả ra tay hơn xa so với người thường, họ thực nguyện ý đón những khách như vậy. Người phương Tây cởi mở hơn xa so người phương Đông, nơi này hơn hẳn với khu làng chơi tại Bắc Kinh, phương thức các nàng bắt chuyện cởi mở hơn những nữ nhân làm nghề này tại phương Đông, đương nhiên, nam nhân cũng như vậy, Thẩm Trì liền có thể chứng kiến vài nam nhân còn trẻ ăn mặc hở hang. Người phương Tây vốn nhìn già hơn tuổi so người phương Đông, hắn phỏng chừng đại bộ phận những người này chưa phải người trưởng thành, dùng xưng hô thiếu niên có phần thỏa đáng hơn.
Sau khi bị mấy người phụ nữ bắt được mấy lần, mặt Thẩm Trì đều đen rồi. Sắc mặt Thẩm Lưu Mộc bên cạnh so với hắn còn đen hơn, thiếu chút nữa ngay tại chỗ bùng nổ. Nếu không phải Đường Man Huy khuyên giải, y thiếu chút nữa đem tay một gái chặt bỏ.
Vì thế không lưu lại chỗ ngoại thành mà một đường Đường Man Huy giới thiệu “phồn hoa” này nữa, cùng ngày đám Thẩm Trì liền vào nội thành Las Vegas.
Thành phố trải qua chín năm mạt thế tàn phá, còn giữ lại vài phần dấu vết phồn vinh ngày xưa. Chính là, hiện giờ đều bị tang thi chiếm cứ, bao gồm cả mấy danh khách sạn lớn nổi tiếng ngày trước, đoạn đường lớn thật dài, đã từng, du khách chen vai sát cánh mà qua, cùng đủ loại khách sạn đủ loại phong cách khiến người nhìn lóa mắt, giờ đây đài phun nước đã khô cạn, bảng hiệu đã từng rực rỡ chói lọi dưới ánh mặt trời giờ sớm lụn bại không thể tả.
Nơi này, từng là thành phố nổi tiếng thế giới, hiện tại, lại chỉ còn từng bầy tang thi bộ dạng xấu xí ghê tởm, còn có từng trận nóng bức của thời tiết hun đốt càng không thể che dấu mùi vị tanh tưởi.
Bốn người Thẩm Trì bắt đầu làm việc, Đường Man Huy lo lắng đứng trên đỉnh một tòa kiến trúc cao nhất tại ngoại thành, bình tĩnh nhìn nội thành cách đó không xa.
Một gốc đại thụ vươn cao vút, đứng ngay trung tâm nội thành, cho dù là lão đứng cách cả một khoảng vị trí, đều có thể thấy rõ rệt. Ánh lửa đầy trời, dòng khí bốn phía, lão tựa hồ cảm thấy gió phần phật đang tạt qua người mình cũng mang theo hơi nóng, ngẫu nhiên lóe lên tia sét càng làm cho lão có chút kinh hãi.
Thực lực như vậy, để lão xem thế là đủ rồi, tiện đà đây hết cả hồn.
Không thể không nói, vốn Đường Man Huy vẫn còn có chút tự đắc. Ở phố người Hoa San Fancisco, lão ngồi chắc vị trí cầm đầu dị năng giả, mới có thể đem mấy người kia ép xuống, chính phủ Mỹ cũng phải nhường lão vài phần mặt mũi. Mấy năm nay qua đi, nếu không nhờ những năm trước tu thân dưỡng tính, chỉ sợ lão đều không làm được bộ dạng khiêm tốn thân thiết này, bất luận là kẻ nào đều sẽ ở dưới sự hâm mộ của mọi người mà có chút tâm tư lâng lâng. Không thể không nói, lúc trước Đường Man Huy cũng có một ít.
Mà hiện tại, cái một ít kia bị một chậu nước lạnh hoàn toàn giội tắt.
Bốn người này Đường Man Huy không biết lai lịch, nhưng lão đã quen xem người. Ba đứa nhỏ kia, đều hơn mười mấy tuổi, tuyệt đối không hơn hai mươi, người cầm đầu nhìn thực trầm ổn, ánh mắt có chút tang thương, nhưng bề ngoài không lừa được người, Đường Man Huy cảm thấy hắn cùng lắm cũng chỉ hai lăm tuổi mà thôi. Bốn người trẻ như vậy, mặc tuy sạch sẽ thanh thanh sảng sảng, đi đường cũng rất có khí chất, nhưng một kẻ có đôi mắt sắc sảo, sắp thành cáo già tinh như Đường Man Huy như thế nào có thể không nhìn ra xuất thân của bọn hắn? Bọn hắn hẳn phải là cùng tụ lại tại mạt thế, có lẽ áo cơm không thiếu, lại không phải là thế gia đệ tử. Đường Man huy tại thật lâu trước kia đã gặp qua con trẻ nhà thế gia Trung Quốc, bọn họ so với mấy nhà giàu mới nổi kia, không đem mọi thứ biểu lộ ra ngoài, cũng sẽ không ngạo mạn kiêu căng, nhưng lại có một loại thanh quý khác với người thường, đây mới thực sự là thế gia đệ tử.
Này bốn, không phải.
Đường Man Huy thấy được rõ ràng, cũng chỉ do một loại trực giác sau một đoạn thời gian dài trải nghiệm của lão.
Bốn người này là đặc biệt, thì vẫn còn không đặc biệt đến cái phần kia, cho nên Đường Man Huy mới có thể đưa bọn họ gạt sang một bên rôi lấy ra dùng như vậy, nhớ lại lúc lão tới mời bọn hắn, lời nói còn dẫn theo vài phần cường ngạnh ——
Trên trán Đường Man Huy đã ướt đẫm mồ hôi, bọn hắn không phải vì thế mà sinh lòng bất mãn với mình đi, thế nên mới quẳng lại một bạt tai như vậy?
Để lão suy nghĩ sâu xa chính là, bọn hắn từ Trung Quốc tới, nhóm dị năng giả Trung Quốc, rốt cuộc đã đến trình độ như thế nào rồi?
Lão nghĩ tới điểm này, chính phủ Mỹ đương nhiên cũng nghĩ tới. Ngày hôm sau lúc đám Thẩm Trì tiến vào Las Vegas, người của Nhà Trắng đã đến ngoại thành Las Vegas.
Thời điểm Đường Man Huy bị gọi đi, tâm tình còn có chút phức tạp. Lấy trí tuệ của lão, đương nhiên hiểu được vì sao những người kia lại gọi mình đi.
Lúc này, bốn người Thẩm Trì vừa mới trở lại ngoại thành nghỉ ngơi. Ban đêm là thời gian tang thi thích xuất động nhất, cho nên bọn hắn gần như là đến tảng sáng mới trở về. Đường Man Huy đã sớm sắp xếp xong xuôi phòng cùng nước ấm, làm cho bọn hắn có thể thư giãn nghỉ ngơi, mới vừa đi ra bên ngoài, đã bị người của chính phủ Mỹ gọi lại.
Nhìn nhìn căn phòng im lặng phía sau, Đường Man Huy thở dài, mới đi theo.
Lão không biết là, một con rối cách đó không xa đang quan sát lão, lúc lão đi, cũng lặng lẽ bám theo sau.
Tiểu Ngư không phải làm từ gỗ, mà là xương cá. Nó có một đôi ánh mắt con người, cho nên nó có thể thông hiểu toàn bộ ngôn ngữ. Xương cá trên người lại làm từ một loài cá tiến hóa kì lạ, loại cá này lực công kích không mạnh, hình thể mặc dù lớn, lại chỉ có thể để ngốc đấy, miễn cưỡng hơi vừa mắt là bộ dạng không quá khó coi, nhưng dù sao nó cũng là cá tiến hóa, nó cũng muốn bảo mệnh muốn sinh tồn, ở trong biển khơi độ nguy hiểm so lục địa cũng không thiếu, cho nên, bản lĩnh nó am hiểu nhất, chính là che dấu. Thân thể của nó có thể ở tại đại dương rộng lớn như vậy biến hóa thành nhan sắc đồng dạng hòa vào khung cảnh xung quanh, dùng để che dấu thân hình mình.
Tiểu Ngư cũng có thể, nó theo dõi, chẳng sợ Đường Man Huy là dị năng giả cấp bốn cường đại, cũng chưa phát hiện ra.
Vốn nên đang nghỉ ngơi trong phòng, Thẩm Trì lại sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Kỷ Gia, “Thế nào?”
Kỷ Gia gật gật đầu, “Là người chính phủ Mỹ đến.”
Đường Man Huy cũng không biết, bốn người Thẩm Trì đã nghỉ ngơi hai, ba tiếng trong nội thành rồi. Để người khác ở lại trong thành phố tràn đầy tang thi đi ngủ, cùng muốn chết chứ hoàn toàn không có ý định nào khác. Nhưng đám Thẩm Trì, còn thật sự không phải làm lần đầu tiên. Thời điểm tại Trung Quốc, bọn hắn liền thường xuyên làm như thế, đối với bọn hắn, có đôi khi thứ đáng sợ nhất không phải là tang thi trí lực kém nhân loại, mà là loài người đầy một bụng giảo quyệt. Thành phố tất cả đều là tang thi, có đôi khi không nguy hiểm bằng địa phương nhiều con người.
Nhờ Tiểu Ngư, bọn hắn nghe lén quả thực dễ như ăn bánh, những người này căn bản sẽ không nghĩ đến bốn người Thẩm Trì đang nghỉ ngơi sau một đêm khổ cực như vậy, còn cẩn thận như thế.
Hơn nữa, bọn họ sẽ càng không ngờ đến một con rối nhỏ sẽ núp trong bóng tối, im lặng nghe bọn họ nói chuyện với nhau.
…
“Thật sự lợi hại như vậy?”
“Tận mắt chứng kiến.” Đường Man Huy nói, “Nếu không tin có thể kêu thượng tá Wilson đến, a, đúng rồi, những tên lính bị trừng trị kia còn tại Los Angeles.”
Người đến đều mặc thường phục, bất quá khí trời nóng thế này còn một thân âu phục, tại trong mắt Kỷ Gia, loại này còn được gọi là thường phục? Người kia nâng người đến thẳng tắp, từ đầu đến chân đều viết hai chữ: quân nhân.
“Theo như suy đoán của Đường tiên sinh, bọn hắn phải là dị năng giả cấp mấy?”
Bởi vì biết Đường Man Huy là dị năng giả cấp bốn, cho nên bọn họ đối xử với lão coi như khách khí, dù sao không phải ai cũng ngu dốt như gã Wilson kia.
“Ít nhất so với ta còn lợi hại.” Đường Man Huy bình tĩnh nói, “Theo phỏng đoán của ta, tuyệt đối trên cấp bốn, ta chỉ nhìn ra người tạo ra hoa ăn thịt người kia là dị năng giả Mộc hệ, cô bé duy nhất là pháp sư rối gỗ, dị năng của hai người còn lại, cũng không quá rõ ràng. Thanh niên cầm đầu kia họ Thẩm, chính hắn ra tay giết sĩ quan phụ tá của Wilson.” Lão dừng một chút, “Là vị sĩ quan phụ tá kia nổ súng trước.”
Người đến lòng đầy kinh sợ, Đường Man Huy là cấp bốn, hơn nữa là người so sánh lợi hại trong đám dị năng giả cấp bốn. So lão còn lợi hại hơn, chẳng phải đã đến —— cấp năm?
Một người cầm đầu tiến lên, nửa tin nửa ngờ, “Lúc này mới mạt thế năm thứ chín, cũng đã xuất hiện dị năng giả cấp năm rồi sao?” Không thể trách gã hoài nghi, cấp bậc dị năng giả không phải dễ tăng lên như vậy, cũng không phải chơi game thăng cấp, chẳng sợ là dị năng giả có thể hấp thu nguyên tinh, mỗi một lần thăng cấp nhưng vẫn phải xem kỳ ngộ, vận khí cùng thực lực, thiếu một thứ cũng không được, nếu không dùng nguyên tinh thôi không phải giờ có cả đám dị năng giả cao giai rồi sao?
Sự tình căn bản không hề đơn giản như vậy, dị năng giả mỗi lần thăng cấp, đều mạo hiểm cùng có nguy hiểm nhất định. Cấp bậc càng cao, khoảng thời gian thăng cấp càng là nguy hiểm, nếu không cố gắng chống qua, sẽ trực tiếp mất mạng. Cho nên có một vài dị năng giả có địa vị thậm chí vì không muốn mau chóng thăng cấp mà không sử dụng nguyên tinh nữa, nguyên nhân cũng vì vấn đề này, bọn họ sợ một cái không tốt rồi cứ như vậy mà teo.
Thời điểm như thế, dị năng giả Mộc hệ liền bộc lộ ra địa vị cực kỳ trọng yếu, có dị năng giả Mộc hệ bảo vệ một bên, tính nguy hiểm khi thăng cấp sẽ giảm đi rất nhiều. Mà trong bốn người Thẩm Trì, còn có một Minh Nguyệt hiếm có. Minh Nguyệt có một loại bùa tuyệt thế là bùa Thanh Tâm, có thể giúp dị năng giả trong lúc thăng cấp bảo trì tinh thần, cực kỳ hữu dụng, cho nên đến nay bọn hắn đều lên cấp năm rồi vẫn rất thuận lợi, chẳng sợ lúc Thẩm Lưu Mộc thăng lên cấp năm đúng thời điểm Minh Nguyệt đang hôn mê, y vẫn dựa vào chính bản thân mà ngoan cường gắng gượng qua.
“Hơn nữa, là Mộc hệ…” Một lão nhân tóc hoa râm bên cạnh người kia sáng ngời hai mắt, “Thưa, nói không chừng đây là một cơ hội.”
“Cơ hội?”
“Ngươi quên hạng mục nhóm ta đang nghiên cứu sao?”
Đường Man Huy cả kinh trong giây lát, vội vàng nói, “Ta chỉ biết thực lực của bọn họ hơn ta, có phải cấp năm hay không cũng không xác định được, nhưng đoán là đúng.”
“Được rồi, Đường tiên sinh, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.”
Người kia rốt cục hạ lệnh trục khách.
Đường Man Huy nhanh chóng ra cửa, vừa sờ cái trán, một tay đẫm mồ hôi lạnh.
Có rất nhiều việc, lão cũng không biết quá rõ, hãm sâu vào trong vũng bùn, lão sợ chính mình cứ như vậy bị dìm chết, tuy rằng tuổi đã không nhỏ, nhưng Đường Man huy lão vẫn thực tiếc mạng.
Bốn người kia, rõ ràng không phải dễ chọc, ánh mắt như vậy, Đường Man Huy cả đời cũng không gặp mấy lần.
Coi thường bọn hắn chỉ sợ chính phủ Mỹ lần này muốn ngã một vố, không phải dị năng giả căn bản không chân chính biết dị năng giả cao giai là một cái trình độ gì, rất nhiều chuyện không phải nói cũng chẳng phải xem, mà là làm ra thì mới biết được. Đường Man Huy cấp bốn, trong lòng mơ hồ rõ ràng, nếu lên đến cấp năm sẽ rất cường đại, cho nên, lão lại càng không muốn nửa điểm trộn lẫn vào.
Tiểu Ngư bất động thanh sắc tiếp tục ngồi xổm góc tường nghe, nó là một rối gỗ, thân không có tim không có tiếng thở, lại sở hữu bản lĩnh ẩn nấp, quả nhiên nửa điểm cũng không khiến người chú ý.
Mà đôi mắt của nó cũng là đôi mắt của Kỷ Gia, đôi tai của nó chính là đôi tai của Kỷ Gia, ngươi nói cái gì, trông như thế nào, cứ như thế Kỷ Gia sẽ biết được rõ ràng.
Đám Thẩm Trì nghe Kỷ Gia thuật lại, càng nghe sắc mặt càng khó coi.
“Xem ra, bọn chúng cùng đám gặp quỷ tại sở nghiên cứu Bắc Kinh kia là giống nhau sao?” Thẩm Lưu Mộc cười lạnh.
Kỷ Gia nhẹ nhàng lắc đầu, “Cũng không phải hoàn toàn, ba người nhìn qua lớn tuổi nhất kia thì có vẻ đúng, nói đang tiến hành nghiên cứu dị năng giả gì gì đó, còn nói một hạng mục lớn gần nhất, lại không nói rõ hơn.”
Ánh mắt Thẩm Trì lạnh cực, lại cực kỳ bình tĩnh, “Gia Gia, bọn chúng tổng cộng có mấy người, đại khái đặc thù là cái gì, ngươi cẩn thận nói.”
“Tổng cộng mười bảy người,” Kỷ Gia nhẹ nhàng nói, “Trong đó mười người nhìn qua đều là quân nhân, không mặc quân trang, nhưng từ thần thái bộ dáng thì hẳn không sai, ba tóc trắng hai ông một bà đều được gọi là tiến sĩ…”
Ánh mắt Thẩm Trì xác định rồi, hắn cuộc đời này hận nhất hai chữ “tiến sĩ”! Không ai hơn!
“Còn lại bốn người nhìn không ra thân phận, nhưng có một nam nhân bụng bia nửa đầu trọc cùng một nữ nhân mũi khoằm rất có thể là người nào đó trong chính phủ, nghe mọi người gọi là Mr. Brennan cùng Ms. Behringer, cả phòng chỉ có hai người này cầm sổ cùng bút, còn lại hai người ——” Kỷ Gia hơi nhíu mày, “Có lẽ cùng mấy người Nga trước kia không khác biệt lắm, bọn họ đều đeo Thập tự giá, trong khoảng thời gian ngắn đã nói vài câu ‘Thượng Đế’, còn lần tìm một lần chữ thập tại ngực.”
Thẩm Trì nghe nội dung tính toán của bọn họ, mỉm cười, mười bảy người này, không ngoại trừ ai, đều bị bọn hắn đưa vào danh sách tử vong.
Thật đúng là lớn gan, xem bọn hắn là từ Trung Quốc đến, là dị năng giả tứ cố vô thân, vừa vặn trảo tới tiến hành cái gì đại hạng mục nghiên cứu? Nói đùa gì vậy!
Cái gì mà kế hoạch nghiên cứu quan hệ tới toàn bộ nhân loại, thật đúng là đề cao bản thân, tựa hồ từ thật lâu trước kia, nước Mỹ liền thích đem hành vi ác tha của mình mỹ kỳ danh bằng một cái tên rất êm tai, cảnh sát thế giới cũng không phải là để không, nhưng nói thẳng thừng là, bất quá chỉ khoác một tấm da dê mà thôi, lấy loại chính nghĩa giả nhân giả nghĩa mà làm bảng quảng cáo, quang minh chính đại hoành hành ngang ngược, lớp mặt phía dưới vẫn là một con sói tham lam dữ tợn, điều này là không thể nghi ngờ.
Cho nên, đối với mấy tên địch đang tính kế chính mình kia, Thẩm Trì đối với bọn họ sẽ không chút nào khoan dung, hơn nữa ba chữ sở nghiên cứu, quả thực chọc đến chỗ đau đạp lên điểm mấu chốt của hắn.
Đã không nhẫn được thì cần gì phải nhẫn!
“Ngày hôm nay, bắt đầu từ kẻ thứ nhất đi.” Thẩm Trì nghiền ngẫm mà cười cười, nguyên bản chính là tính toán dọa nước Mỹ một cái, hiện tại dự định lại thăng cấp.
Thẩm Lưu Mộc thị huyết cười cười, “Ba ba, chúng ta sẽ cho bọn họ một cái kỷ niệm huyết tinh khó quên suốt đời, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ngay cả Minh Nguyệt bộ dạng luôn luôn băng sơ đều phải nhếch lên khóe môi, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống vài phần, loáng thoáng truyền đến tiếng trẻ nhỏ vui cười.
Nhóm tiểu quỷ của cậu lại được chơi rồi, Minh Nguyệt đâm rách một ngón tay cho chúng nó hút chút máu, nhìn đầu ngón tay có chút đỏ thẫm, thanh âm của cậu thêm chút âm trầm, “Mấy bé ngoan, lần này, các ngươi muốn chơi như thế nào liền chơi như thế ấy ——”
“Không phải băn khoăn cái gì cả!”
Tiếng cười như chuông bạc dần dần rõ ràng hơn, ngay cả Thẩm Trì đều cảm thấy cánh tay mình nổi đầy da gà.
Sau khi Minh Nguyệt đến cấp năm, có vẻ càng thêm bất thường so với trước kia.
=== ====== =========
Suy nghĩ của tác giả: Cám ơn ngư lôi của Thiết Ngưu Muội, ồ ồ ồ, ngươi lại đổi về nickname này a, cạc cạc, quả thật vẫn là nickname này đáng yêu ha ha ha, cảm tạ ngư lôi nhé, quá yêu ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮
Cảm tạ lựu đạn của Nhật mộ Trì Quy, yêu ngươi a chụt, ╭(╯3╰)╮
Cảm tạ địa lôi của Quả Mụ, Thần Trần, Seish, Tiểu Tiểu Quất Tử Nữu Nữu, Anh Đào Ngạc Ngư, Bình Quả, Cương Ngọc, Đăng Bào, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
Chỉ có những người cùng là dị năng giả, ánh mắt nhìn về phía bốn người Thẩm Trì mới dẫn theo vài phần sùng bái như vậy.
Phụ cận Las Vegas đã dựng lên thành mới, bọn lính ở bên ngoài cảnh giới nghiêm ngặt, trong thành mới có vài phần không khí ngày xưa của Las Vegas, sòng bạc mọc lên san sát cùng các vũ trường khiến Thẩm Trì có chút nghẹn họng nhìn trân trối. Đều mạt thế, hai loại nghề này còn có sinh ý? Hắn khó có thể lý giải.
Mạt thế, vẫn cứ sống mơ mơ màng màng, nhóm dân cờ bạc chưa từng có lo qua vấn đề cơm ăn ngày mai, thẳng đến lúc thua sạch sành sanh bị ném ra khỏi sòng bạc. Trời còn chưa tối, rõ ràng giữa ban ngày ban mặt, lại có không ít nữ nhân ăn mặc thiếu vải đứng ngoài cửa vừa ngáp vừa hút thuốc, dùng đồ trang điểm phẩm chất thấp kém hóa trang đậm để che dấu sự tiều tụy. Họ cũng không kiêng kỵ làm ăn với dị năng giả, rất nhiều dị năng giả ra tay hơn xa so với người thường, họ thực nguyện ý đón những khách như vậy. Người phương Tây cởi mở hơn xa so người phương Đông, nơi này hơn hẳn với khu làng chơi tại Bắc Kinh, phương thức các nàng bắt chuyện cởi mở hơn những nữ nhân làm nghề này tại phương Đông, đương nhiên, nam nhân cũng như vậy, Thẩm Trì liền có thể chứng kiến vài nam nhân còn trẻ ăn mặc hở hang. Người phương Tây vốn nhìn già hơn tuổi so người phương Đông, hắn phỏng chừng đại bộ phận những người này chưa phải người trưởng thành, dùng xưng hô thiếu niên có phần thỏa đáng hơn.
Sau khi bị mấy người phụ nữ bắt được mấy lần, mặt Thẩm Trì đều đen rồi. Sắc mặt Thẩm Lưu Mộc bên cạnh so với hắn còn đen hơn, thiếu chút nữa ngay tại chỗ bùng nổ. Nếu không phải Đường Man Huy khuyên giải, y thiếu chút nữa đem tay một gái chặt bỏ.
Vì thế không lưu lại chỗ ngoại thành mà một đường Đường Man Huy giới thiệu “phồn hoa” này nữa, cùng ngày đám Thẩm Trì liền vào nội thành Las Vegas.
Thành phố trải qua chín năm mạt thế tàn phá, còn giữ lại vài phần dấu vết phồn vinh ngày xưa. Chính là, hiện giờ đều bị tang thi chiếm cứ, bao gồm cả mấy danh khách sạn lớn nổi tiếng ngày trước, đoạn đường lớn thật dài, đã từng, du khách chen vai sát cánh mà qua, cùng đủ loại khách sạn đủ loại phong cách khiến người nhìn lóa mắt, giờ đây đài phun nước đã khô cạn, bảng hiệu đã từng rực rỡ chói lọi dưới ánh mặt trời giờ sớm lụn bại không thể tả.
Nơi này, từng là thành phố nổi tiếng thế giới, hiện tại, lại chỉ còn từng bầy tang thi bộ dạng xấu xí ghê tởm, còn có từng trận nóng bức của thời tiết hun đốt càng không thể che dấu mùi vị tanh tưởi.
Bốn người Thẩm Trì bắt đầu làm việc, Đường Man Huy lo lắng đứng trên đỉnh một tòa kiến trúc cao nhất tại ngoại thành, bình tĩnh nhìn nội thành cách đó không xa.
Một gốc đại thụ vươn cao vút, đứng ngay trung tâm nội thành, cho dù là lão đứng cách cả một khoảng vị trí, đều có thể thấy rõ rệt. Ánh lửa đầy trời, dòng khí bốn phía, lão tựa hồ cảm thấy gió phần phật đang tạt qua người mình cũng mang theo hơi nóng, ngẫu nhiên lóe lên tia sét càng làm cho lão có chút kinh hãi.
Thực lực như vậy, để lão xem thế là đủ rồi, tiện đà đây hết cả hồn.
Không thể không nói, vốn Đường Man Huy vẫn còn có chút tự đắc. Ở phố người Hoa San Fancisco, lão ngồi chắc vị trí cầm đầu dị năng giả, mới có thể đem mấy người kia ép xuống, chính phủ Mỹ cũng phải nhường lão vài phần mặt mũi. Mấy năm nay qua đi, nếu không nhờ những năm trước tu thân dưỡng tính, chỉ sợ lão đều không làm được bộ dạng khiêm tốn thân thiết này, bất luận là kẻ nào đều sẽ ở dưới sự hâm mộ của mọi người mà có chút tâm tư lâng lâng. Không thể không nói, lúc trước Đường Man Huy cũng có một ít.
Mà hiện tại, cái một ít kia bị một chậu nước lạnh hoàn toàn giội tắt.
Bốn người này Đường Man Huy không biết lai lịch, nhưng lão đã quen xem người. Ba đứa nhỏ kia, đều hơn mười mấy tuổi, tuyệt đối không hơn hai mươi, người cầm đầu nhìn thực trầm ổn, ánh mắt có chút tang thương, nhưng bề ngoài không lừa được người, Đường Man Huy cảm thấy hắn cùng lắm cũng chỉ hai lăm tuổi mà thôi. Bốn người trẻ như vậy, mặc tuy sạch sẽ thanh thanh sảng sảng, đi đường cũng rất có khí chất, nhưng một kẻ có đôi mắt sắc sảo, sắp thành cáo già tinh như Đường Man Huy như thế nào có thể không nhìn ra xuất thân của bọn hắn? Bọn hắn hẳn phải là cùng tụ lại tại mạt thế, có lẽ áo cơm không thiếu, lại không phải là thế gia đệ tử. Đường Man huy tại thật lâu trước kia đã gặp qua con trẻ nhà thế gia Trung Quốc, bọn họ so với mấy nhà giàu mới nổi kia, không đem mọi thứ biểu lộ ra ngoài, cũng sẽ không ngạo mạn kiêu căng, nhưng lại có một loại thanh quý khác với người thường, đây mới thực sự là thế gia đệ tử.
Này bốn, không phải.
Đường Man Huy thấy được rõ ràng, cũng chỉ do một loại trực giác sau một đoạn thời gian dài trải nghiệm của lão.
Bốn người này là đặc biệt, thì vẫn còn không đặc biệt đến cái phần kia, cho nên Đường Man Huy mới có thể đưa bọn họ gạt sang một bên rôi lấy ra dùng như vậy, nhớ lại lúc lão tới mời bọn hắn, lời nói còn dẫn theo vài phần cường ngạnh ——
Trên trán Đường Man Huy đã ướt đẫm mồ hôi, bọn hắn không phải vì thế mà sinh lòng bất mãn với mình đi, thế nên mới quẳng lại một bạt tai như vậy?
Để lão suy nghĩ sâu xa chính là, bọn hắn từ Trung Quốc tới, nhóm dị năng giả Trung Quốc, rốt cuộc đã đến trình độ như thế nào rồi?
Lão nghĩ tới điểm này, chính phủ Mỹ đương nhiên cũng nghĩ tới. Ngày hôm sau lúc đám Thẩm Trì tiến vào Las Vegas, người của Nhà Trắng đã đến ngoại thành Las Vegas.
Thời điểm Đường Man Huy bị gọi đi, tâm tình còn có chút phức tạp. Lấy trí tuệ của lão, đương nhiên hiểu được vì sao những người kia lại gọi mình đi.
Lúc này, bốn người Thẩm Trì vừa mới trở lại ngoại thành nghỉ ngơi. Ban đêm là thời gian tang thi thích xuất động nhất, cho nên bọn hắn gần như là đến tảng sáng mới trở về. Đường Man Huy đã sớm sắp xếp xong xuôi phòng cùng nước ấm, làm cho bọn hắn có thể thư giãn nghỉ ngơi, mới vừa đi ra bên ngoài, đã bị người của chính phủ Mỹ gọi lại.
Nhìn nhìn căn phòng im lặng phía sau, Đường Man Huy thở dài, mới đi theo.
Lão không biết là, một con rối cách đó không xa đang quan sát lão, lúc lão đi, cũng lặng lẽ bám theo sau.
Tiểu Ngư không phải làm từ gỗ, mà là xương cá. Nó có một đôi ánh mắt con người, cho nên nó có thể thông hiểu toàn bộ ngôn ngữ. Xương cá trên người lại làm từ một loài cá tiến hóa kì lạ, loại cá này lực công kích không mạnh, hình thể mặc dù lớn, lại chỉ có thể để ngốc đấy, miễn cưỡng hơi vừa mắt là bộ dạng không quá khó coi, nhưng dù sao nó cũng là cá tiến hóa, nó cũng muốn bảo mệnh muốn sinh tồn, ở trong biển khơi độ nguy hiểm so lục địa cũng không thiếu, cho nên, bản lĩnh nó am hiểu nhất, chính là che dấu. Thân thể của nó có thể ở tại đại dương rộng lớn như vậy biến hóa thành nhan sắc đồng dạng hòa vào khung cảnh xung quanh, dùng để che dấu thân hình mình.
Tiểu Ngư cũng có thể, nó theo dõi, chẳng sợ Đường Man Huy là dị năng giả cấp bốn cường đại, cũng chưa phát hiện ra.
Vốn nên đang nghỉ ngơi trong phòng, Thẩm Trì lại sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Kỷ Gia, “Thế nào?”
Kỷ Gia gật gật đầu, “Là người chính phủ Mỹ đến.”
Đường Man Huy cũng không biết, bốn người Thẩm Trì đã nghỉ ngơi hai, ba tiếng trong nội thành rồi. Để người khác ở lại trong thành phố tràn đầy tang thi đi ngủ, cùng muốn chết chứ hoàn toàn không có ý định nào khác. Nhưng đám Thẩm Trì, còn thật sự không phải làm lần đầu tiên. Thời điểm tại Trung Quốc, bọn hắn liền thường xuyên làm như thế, đối với bọn hắn, có đôi khi thứ đáng sợ nhất không phải là tang thi trí lực kém nhân loại, mà là loài người đầy một bụng giảo quyệt. Thành phố tất cả đều là tang thi, có đôi khi không nguy hiểm bằng địa phương nhiều con người.
Nhờ Tiểu Ngư, bọn hắn nghe lén quả thực dễ như ăn bánh, những người này căn bản sẽ không nghĩ đến bốn người Thẩm Trì đang nghỉ ngơi sau một đêm khổ cực như vậy, còn cẩn thận như thế.
Hơn nữa, bọn họ sẽ càng không ngờ đến một con rối nhỏ sẽ núp trong bóng tối, im lặng nghe bọn họ nói chuyện với nhau.
…
“Thật sự lợi hại như vậy?”
“Tận mắt chứng kiến.” Đường Man Huy nói, “Nếu không tin có thể kêu thượng tá Wilson đến, a, đúng rồi, những tên lính bị trừng trị kia còn tại Los Angeles.”
Người đến đều mặc thường phục, bất quá khí trời nóng thế này còn một thân âu phục, tại trong mắt Kỷ Gia, loại này còn được gọi là thường phục? Người kia nâng người đến thẳng tắp, từ đầu đến chân đều viết hai chữ: quân nhân.
“Theo như suy đoán của Đường tiên sinh, bọn hắn phải là dị năng giả cấp mấy?”
Bởi vì biết Đường Man Huy là dị năng giả cấp bốn, cho nên bọn họ đối xử với lão coi như khách khí, dù sao không phải ai cũng ngu dốt như gã Wilson kia.
“Ít nhất so với ta còn lợi hại.” Đường Man Huy bình tĩnh nói, “Theo phỏng đoán của ta, tuyệt đối trên cấp bốn, ta chỉ nhìn ra người tạo ra hoa ăn thịt người kia là dị năng giả Mộc hệ, cô bé duy nhất là pháp sư rối gỗ, dị năng của hai người còn lại, cũng không quá rõ ràng. Thanh niên cầm đầu kia họ Thẩm, chính hắn ra tay giết sĩ quan phụ tá của Wilson.” Lão dừng một chút, “Là vị sĩ quan phụ tá kia nổ súng trước.”
Người đến lòng đầy kinh sợ, Đường Man Huy là cấp bốn, hơn nữa là người so sánh lợi hại trong đám dị năng giả cấp bốn. So lão còn lợi hại hơn, chẳng phải đã đến —— cấp năm?
Một người cầm đầu tiến lên, nửa tin nửa ngờ, “Lúc này mới mạt thế năm thứ chín, cũng đã xuất hiện dị năng giả cấp năm rồi sao?” Không thể trách gã hoài nghi, cấp bậc dị năng giả không phải dễ tăng lên như vậy, cũng không phải chơi game thăng cấp, chẳng sợ là dị năng giả có thể hấp thu nguyên tinh, mỗi một lần thăng cấp nhưng vẫn phải xem kỳ ngộ, vận khí cùng thực lực, thiếu một thứ cũng không được, nếu không dùng nguyên tinh thôi không phải giờ có cả đám dị năng giả cao giai rồi sao?
Sự tình căn bản không hề đơn giản như vậy, dị năng giả mỗi lần thăng cấp, đều mạo hiểm cùng có nguy hiểm nhất định. Cấp bậc càng cao, khoảng thời gian thăng cấp càng là nguy hiểm, nếu không cố gắng chống qua, sẽ trực tiếp mất mạng. Cho nên có một vài dị năng giả có địa vị thậm chí vì không muốn mau chóng thăng cấp mà không sử dụng nguyên tinh nữa, nguyên nhân cũng vì vấn đề này, bọn họ sợ một cái không tốt rồi cứ như vậy mà teo.
Thời điểm như thế, dị năng giả Mộc hệ liền bộc lộ ra địa vị cực kỳ trọng yếu, có dị năng giả Mộc hệ bảo vệ một bên, tính nguy hiểm khi thăng cấp sẽ giảm đi rất nhiều. Mà trong bốn người Thẩm Trì, còn có một Minh Nguyệt hiếm có. Minh Nguyệt có một loại bùa tuyệt thế là bùa Thanh Tâm, có thể giúp dị năng giả trong lúc thăng cấp bảo trì tinh thần, cực kỳ hữu dụng, cho nên đến nay bọn hắn đều lên cấp năm rồi vẫn rất thuận lợi, chẳng sợ lúc Thẩm Lưu Mộc thăng lên cấp năm đúng thời điểm Minh Nguyệt đang hôn mê, y vẫn dựa vào chính bản thân mà ngoan cường gắng gượng qua.
“Hơn nữa, là Mộc hệ…” Một lão nhân tóc hoa râm bên cạnh người kia sáng ngời hai mắt, “Thưa, nói không chừng đây là một cơ hội.”
“Cơ hội?”
“Ngươi quên hạng mục nhóm ta đang nghiên cứu sao?”
Đường Man Huy cả kinh trong giây lát, vội vàng nói, “Ta chỉ biết thực lực của bọn họ hơn ta, có phải cấp năm hay không cũng không xác định được, nhưng đoán là đúng.”
“Được rồi, Đường tiên sinh, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.”
Người kia rốt cục hạ lệnh trục khách.
Đường Man Huy nhanh chóng ra cửa, vừa sờ cái trán, một tay đẫm mồ hôi lạnh.
Có rất nhiều việc, lão cũng không biết quá rõ, hãm sâu vào trong vũng bùn, lão sợ chính mình cứ như vậy bị dìm chết, tuy rằng tuổi đã không nhỏ, nhưng Đường Man huy lão vẫn thực tiếc mạng.
Bốn người kia, rõ ràng không phải dễ chọc, ánh mắt như vậy, Đường Man Huy cả đời cũng không gặp mấy lần.
Coi thường bọn hắn chỉ sợ chính phủ Mỹ lần này muốn ngã một vố, không phải dị năng giả căn bản không chân chính biết dị năng giả cao giai là một cái trình độ gì, rất nhiều chuyện không phải nói cũng chẳng phải xem, mà là làm ra thì mới biết được. Đường Man Huy cấp bốn, trong lòng mơ hồ rõ ràng, nếu lên đến cấp năm sẽ rất cường đại, cho nên, lão lại càng không muốn nửa điểm trộn lẫn vào.
Tiểu Ngư bất động thanh sắc tiếp tục ngồi xổm góc tường nghe, nó là một rối gỗ, thân không có tim không có tiếng thở, lại sở hữu bản lĩnh ẩn nấp, quả nhiên nửa điểm cũng không khiến người chú ý.
Mà đôi mắt của nó cũng là đôi mắt của Kỷ Gia, đôi tai của nó chính là đôi tai của Kỷ Gia, ngươi nói cái gì, trông như thế nào, cứ như thế Kỷ Gia sẽ biết được rõ ràng.
Đám Thẩm Trì nghe Kỷ Gia thuật lại, càng nghe sắc mặt càng khó coi.
“Xem ra, bọn chúng cùng đám gặp quỷ tại sở nghiên cứu Bắc Kinh kia là giống nhau sao?” Thẩm Lưu Mộc cười lạnh.
Kỷ Gia nhẹ nhàng lắc đầu, “Cũng không phải hoàn toàn, ba người nhìn qua lớn tuổi nhất kia thì có vẻ đúng, nói đang tiến hành nghiên cứu dị năng giả gì gì đó, còn nói một hạng mục lớn gần nhất, lại không nói rõ hơn.”
Ánh mắt Thẩm Trì lạnh cực, lại cực kỳ bình tĩnh, “Gia Gia, bọn chúng tổng cộng có mấy người, đại khái đặc thù là cái gì, ngươi cẩn thận nói.”
“Tổng cộng mười bảy người,” Kỷ Gia nhẹ nhàng nói, “Trong đó mười người nhìn qua đều là quân nhân, không mặc quân trang, nhưng từ thần thái bộ dáng thì hẳn không sai, ba tóc trắng hai ông một bà đều được gọi là tiến sĩ…”
Ánh mắt Thẩm Trì xác định rồi, hắn cuộc đời này hận nhất hai chữ “tiến sĩ”! Không ai hơn!
“Còn lại bốn người nhìn không ra thân phận, nhưng có một nam nhân bụng bia nửa đầu trọc cùng một nữ nhân mũi khoằm rất có thể là người nào đó trong chính phủ, nghe mọi người gọi là Mr. Brennan cùng Ms. Behringer, cả phòng chỉ có hai người này cầm sổ cùng bút, còn lại hai người ——” Kỷ Gia hơi nhíu mày, “Có lẽ cùng mấy người Nga trước kia không khác biệt lắm, bọn họ đều đeo Thập tự giá, trong khoảng thời gian ngắn đã nói vài câu ‘Thượng Đế’, còn lần tìm một lần chữ thập tại ngực.”
Thẩm Trì nghe nội dung tính toán của bọn họ, mỉm cười, mười bảy người này, không ngoại trừ ai, đều bị bọn hắn đưa vào danh sách tử vong.
Thật đúng là lớn gan, xem bọn hắn là từ Trung Quốc đến, là dị năng giả tứ cố vô thân, vừa vặn trảo tới tiến hành cái gì đại hạng mục nghiên cứu? Nói đùa gì vậy!
Cái gì mà kế hoạch nghiên cứu quan hệ tới toàn bộ nhân loại, thật đúng là đề cao bản thân, tựa hồ từ thật lâu trước kia, nước Mỹ liền thích đem hành vi ác tha của mình mỹ kỳ danh bằng một cái tên rất êm tai, cảnh sát thế giới cũng không phải là để không, nhưng nói thẳng thừng là, bất quá chỉ khoác một tấm da dê mà thôi, lấy loại chính nghĩa giả nhân giả nghĩa mà làm bảng quảng cáo, quang minh chính đại hoành hành ngang ngược, lớp mặt phía dưới vẫn là một con sói tham lam dữ tợn, điều này là không thể nghi ngờ.
Cho nên, đối với mấy tên địch đang tính kế chính mình kia, Thẩm Trì đối với bọn họ sẽ không chút nào khoan dung, hơn nữa ba chữ sở nghiên cứu, quả thực chọc đến chỗ đau đạp lên điểm mấu chốt của hắn.
Đã không nhẫn được thì cần gì phải nhẫn!
“Ngày hôm nay, bắt đầu từ kẻ thứ nhất đi.” Thẩm Trì nghiền ngẫm mà cười cười, nguyên bản chính là tính toán dọa nước Mỹ một cái, hiện tại dự định lại thăng cấp.
Thẩm Lưu Mộc thị huyết cười cười, “Ba ba, chúng ta sẽ cho bọn họ một cái kỷ niệm huyết tinh khó quên suốt đời, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ngay cả Minh Nguyệt bộ dạng luôn luôn băng sơ đều phải nhếch lên khóe môi, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống vài phần, loáng thoáng truyền đến tiếng trẻ nhỏ vui cười.
Nhóm tiểu quỷ của cậu lại được chơi rồi, Minh Nguyệt đâm rách một ngón tay cho chúng nó hút chút máu, nhìn đầu ngón tay có chút đỏ thẫm, thanh âm của cậu thêm chút âm trầm, “Mấy bé ngoan, lần này, các ngươi muốn chơi như thế nào liền chơi như thế ấy ——”
“Không phải băn khoăn cái gì cả!”
Tiếng cười như chuông bạc dần dần rõ ràng hơn, ngay cả Thẩm Trì đều cảm thấy cánh tay mình nổi đầy da gà.
Sau khi Minh Nguyệt đến cấp năm, có vẻ càng thêm bất thường so với trước kia.
=== ====== =========
Suy nghĩ của tác giả: Cám ơn ngư lôi của Thiết Ngưu Muội, ồ ồ ồ, ngươi lại đổi về nickname này a, cạc cạc, quả thật vẫn là nickname này đáng yêu ha ha ha, cảm tạ ngư lôi nhé, quá yêu ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮
Cảm tạ lựu đạn của Nhật mộ Trì Quy, yêu ngươi a chụt, ╭(╯3╰)╮
Cảm tạ địa lôi của Quả Mụ, Thần Trần, Seish, Tiểu Tiểu Quất Tử Nữu Nữu, Anh Đào Ngạc Ngư, Bình Quả, Cương Ngọc, Đăng Bào, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮