Bởi vì từ nhỏ đã không có nhiều bạn, cho nên bình thường toàn là đón sinh nhật cùng với người nhà. Về sau anh tôi ra nước ngoài, chỉ còn lại bố mẹ tôi với tôi. Có điều sinh nhật năm nay thì lại có thêm cả Phương tiên sinh nữa.
Ban đầu tôi cũng không định mời Phương tiên sinh tới, dù sao thì chúng tôi cũng chỉ vừa mới qua lại với nhau được có nửa tháng, dẫn anh ấy về nhà gặp bố mẹ thì hình như có hơi bị nhanh quá. Nhưng có vẻ bố mẹ của tôi rất không yên tâm về chuyện tôi với Phương tiên sinh ở bên nhau, cho nên đã ngầm tỏ ý là muốn gặp mặt Phương tiên sinh. Tôi biết là bố mẹ đang lo lắng cho tôi, cho nên cuối cùng cũng đã đồng ý là sẽ mời Phương tiên sinh tới nhà chúng tôi ăn cơm.
Cơm tối bắt đầu vào lúc bảy giờ, Phương tiên sinh nói sáu rưỡi anh ấy sẽ tới. Bố tôi vừa mới đi làm về là đã đi vào trong phòng tắm tắm rửa luôn, rồi thay một bộ quần áo mới. Mẹ tôi cũng cố ý ăn diện, hiếm khi nào lại thấy mẹ mặc đầm.
Lúc tôi đang ở trong phòng ăn bày bát đũa thì chuông cửa vang lên.
Mẹ tôi nói: “Đừng bày nữa, ra mở cửa đi.”
Tôi đặt đũa xuống, đi chiếc dép lê có hình con thỏ màu xám “bình bịch” chạy ra mở cửa.
Phương tiên sinh mặc quần âu cùng áo sơ mi màu trắng, trong tay cầm quà, lóng ngóng đứng ở ngoài cửa. Bà Khương từng nói khi ở chỗ lạ Phương tiên sinh thường sẽ dễ bị căng thẳng bất an.
Nhân lúc bố tôi không để ý tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi nhanh chóng ôm anh ấy một cái, an ủi nói: “Đừng lo lắng, bên trong đều là bố mẹ của em, cũng giống y như bố mẹ của Phương tiên sinh mà thôi.”
“Ừm.” Phương tiên sinh gật gật đầu.
“Nhớ phải gọi là dì chú đấy nhé.” Tôi lại dặn một câu.
Phương tiên sinh nói: “Anh nhớ rồi.”
Tôi mở cửa ra, dẫn Phương tiên sinh đi vào. Mẹ tôi đã bước ra khỏi phòng bếp, đang đứng ở trong phòng khách nhìn chúng tôi cùng với bố của tôi.
“Phương tiên sinh, mẹ em thì anh đã từng được gặp qua rồi, còn đây là bố của em. Bố, vị này chính là Phương tiên sinh.”
Phương tiên sinh đặt quà xuống, vươn tay về phía bố tôi, nói: “Con chào chú ạ.”
Bố tôi nắm chặt tay anh ấy, hơi gật đầu rồi nói: “Chào cậu.”
Phương tiên sinh rút tay về, xoay người chào hỏi mẹ tôi, nói: “Con chào dì ạ.”
Mẹ tôi cười cười: “Xin chào Phương tiên sinh. Ngồi xuống trước đã, cơm sắp xong ngay rồi đây.”
“Vâng ạ.” Nói xong, Phương tiên sinh liền tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Tôi cầm lấy quà của Phương tiên sinh, cười bảo: “Hay là em bóc quà ra trước nhé.”
“Tiếu Tiếu, em không thể bóc được.” Phương tiên sinh ngăn tôi lại: “Đây là quà để tặng cho dì.”
“Hả?” Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, hỏi: “Sao lại thế?”
“Bởi vì ngày sinh nhật của Tiếu Tiếu cũng chính là ngày mà dì phải chịu khổ, dì đã phải rất vất vả mới đưa được Tiếu Tiếu tới thế giới này, cho nên phần quà này anh muốn dành tặng cho dì.” Phương tiên sinh nói với vẻ nghiêm túc.
Nụ cười của tôi lập tức cừng đờ lại.
Đùa nhau à sinh nhật của bạn trai anh anh lại mang quà tới để tặng cho mẹ của bạn trai anh là thế nào vậy hả???
Bố tôi hãy còn đang đứng sờ sờ ở đây đấy nhé!!!
Ban đầu tôi cũng không định mời Phương tiên sinh tới, dù sao thì chúng tôi cũng chỉ vừa mới qua lại với nhau được có nửa tháng, dẫn anh ấy về nhà gặp bố mẹ thì hình như có hơi bị nhanh quá. Nhưng có vẻ bố mẹ của tôi rất không yên tâm về chuyện tôi với Phương tiên sinh ở bên nhau, cho nên đã ngầm tỏ ý là muốn gặp mặt Phương tiên sinh. Tôi biết là bố mẹ đang lo lắng cho tôi, cho nên cuối cùng cũng đã đồng ý là sẽ mời Phương tiên sinh tới nhà chúng tôi ăn cơm.
Cơm tối bắt đầu vào lúc bảy giờ, Phương tiên sinh nói sáu rưỡi anh ấy sẽ tới. Bố tôi vừa mới đi làm về là đã đi vào trong phòng tắm tắm rửa luôn, rồi thay một bộ quần áo mới. Mẹ tôi cũng cố ý ăn diện, hiếm khi nào lại thấy mẹ mặc đầm.
Lúc tôi đang ở trong phòng ăn bày bát đũa thì chuông cửa vang lên.
Mẹ tôi nói: “Đừng bày nữa, ra mở cửa đi.”
Tôi đặt đũa xuống, đi chiếc dép lê có hình con thỏ màu xám “bình bịch” chạy ra mở cửa.
Phương tiên sinh mặc quần âu cùng áo sơ mi màu trắng, trong tay cầm quà, lóng ngóng đứng ở ngoài cửa. Bà Khương từng nói khi ở chỗ lạ Phương tiên sinh thường sẽ dễ bị căng thẳng bất an.
Nhân lúc bố tôi không để ý tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi nhanh chóng ôm anh ấy một cái, an ủi nói: “Đừng lo lắng, bên trong đều là bố mẹ của em, cũng giống y như bố mẹ của Phương tiên sinh mà thôi.”
“Ừm.” Phương tiên sinh gật gật đầu.
“Nhớ phải gọi là dì chú đấy nhé.” Tôi lại dặn một câu.
Phương tiên sinh nói: “Anh nhớ rồi.”
Tôi mở cửa ra, dẫn Phương tiên sinh đi vào. Mẹ tôi đã bước ra khỏi phòng bếp, đang đứng ở trong phòng khách nhìn chúng tôi cùng với bố của tôi.
“Phương tiên sinh, mẹ em thì anh đã từng được gặp qua rồi, còn đây là bố của em. Bố, vị này chính là Phương tiên sinh.”
Phương tiên sinh đặt quà xuống, vươn tay về phía bố tôi, nói: “Con chào chú ạ.”
Bố tôi nắm chặt tay anh ấy, hơi gật đầu rồi nói: “Chào cậu.”
Phương tiên sinh rút tay về, xoay người chào hỏi mẹ tôi, nói: “Con chào dì ạ.”
Mẹ tôi cười cười: “Xin chào Phương tiên sinh. Ngồi xuống trước đã, cơm sắp xong ngay rồi đây.”
“Vâng ạ.” Nói xong, Phương tiên sinh liền tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Tôi cầm lấy quà của Phương tiên sinh, cười bảo: “Hay là em bóc quà ra trước nhé.”
“Tiếu Tiếu, em không thể bóc được.” Phương tiên sinh ngăn tôi lại: “Đây là quà để tặng cho dì.”
“Hả?” Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy, hỏi: “Sao lại thế?”
“Bởi vì ngày sinh nhật của Tiếu Tiếu cũng chính là ngày mà dì phải chịu khổ, dì đã phải rất vất vả mới đưa được Tiếu Tiếu tới thế giới này, cho nên phần quà này anh muốn dành tặng cho dì.” Phương tiên sinh nói với vẻ nghiêm túc.
Nụ cười của tôi lập tức cừng đờ lại.
Đùa nhau à sinh nhật của bạn trai anh anh lại mang quà tới để tặng cho mẹ của bạn trai anh là thế nào vậy hả???
Bố tôi hãy còn đang đứng sờ sờ ở đây đấy nhé!!!