“Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một ngàn bước, chỉ cần em bước một bước đầu tiên, anh sẽ bước chín trăm chín mươi chín bước còn lại về phía em."{Không thể quên em – Hoa Thanh Thần}
Đối với những tiểu thư, công tử có tiếng như bọn nó thì việc nhan sắc tồi tàn chả khác gì là địa ngục trần gian. Nên thời gian dành cho khuôn mặt làm mất khá nhiều thời gian. Lần này, để chắc chắn không bị chơi xỏ nên nữ công gia chánh - Nhược Hy đã đích thân vào bếp để làm cơm hộp cho cả bọn. Trong lúc đó, chuyện nhịn nhục sẽ không xảy ra trong căn nhà này, cả bọn chia phe ra mà lên kế hoạch tác chiến công khai trả thù. Chờ địch lơ là mới tấn công trực diện.
Phía phòng của mấy bạn nam tiếng tranh cãi xôn xao cả căn phòng. Phía bên này có hai luồng ý kiến trái chiều. Một nửa thì muốn trả thù, một nửa thì ra dáng lãng tử cho rằng nam tử hán không nên thù dai bọn con gái. Có vẻ nửa bên muốn trả thù chiếm ưu thế hơn, nên nửa "Nam tử Hán" bị tắt tiếng. Cuối cùng tranh cãi cũng chấm dứt. Mấy chàng giờ mới chịu xách cặp đi học.
Mấy chàng ta lo chuẩn bị cho kế hoạch mà đến hơi muộn. Sáu người đứng ngoài thập thò không bước vào. Đứng ngoài hành lang lướt qua lướt lại nhận được nhiều lời khen và sự ngưỡng mộ của các bạn lớp khác, đám con trai chỉ biết cười rồi cúi chào họ. Cô Hari chỉnh tóc rồi nhìn ra cửa, hét lớn:
"Chờ tôi mời vào sao?"
"Cô cho em vào lớp"
Cả đám nghe cô hét vội vàng chui vào đứng xếp một hàng trước cả lớp để cô xếp chỗ. Cô Hari cực thích xếp trai gái ngồi với nhau nên đám con gái đã được xếp sẵn mỗi đứa một bàn. Có 4 bạn nam kia đã đến sớm nên được xếp vào với 4 bạn nữ kia rồi. Còn lại đám gái nhà mình... Dãy thứ 1 từ bàn giáo viên lần lượt từ trên xuống: Mẫn Tuệ, Tử Anh, Lan Chi- Minh Khải, Bảo Nguyên, Nhược Hy. Dãy hai là Tiểu Mi- Vương Bân, Hiểu Nhi- Hoàng Bách, Hạ Vy- Tuấn Thần, Trương Hy- Viễn Dương, Khải Hân.
Hạo Thiên đang thấy cô suy nghĩ chọn chỗ, thì lên tiếng theo ý kiến của mình, chân thì chạy đến chỗ Bảo Nguyên:
"Cô. Em ngồi với Bảo Nguyên ạ"
Cô chỉ gật đầu rồi, quay lại nói với đám con trai:
"Các em thích ngồi ở đâu thì ngồi đi. Cô cho các em tiết này đấy. Đau đầu quá"
Khánh Anh và Tử Quân không hẹn lại đến chỗ của Khải Hân chen nhau đặt đít xuống ngồi. Khánh Anh cũng bất ngờ khi thấy Tử Quân đang giành lấy chỗ ngồi bên Khải Hân "của" chàng nên nói Quân nhường. Khải Hân phản ứng liền, kéo tay Tử Quân xuống ngồi bên mình:
"Cậu chưa đủ trình đâu"
Khánh Anh bị đuổi thì mò sang con bạn thân nhưng cũng bị đuổi đi xa, đành ngồi với Nhược Hy. Tử Anh thì ngồi cùng Sở Phong, Mẫn Tuệ ngồi cùng Minh Bảo.
Ngày đầu tiên đi học trải qua nhẹ nhàng hơn, giờ trưa cũng đã đến. Cả trường đều đổ dồn vào căn tin mua cơm hay ăn đại gì cho qua trưa, lắp đầy cái bụng đói meo của mình. Giờ nghỉ trưa kéo dài, mấy nàng rủ nau lên sân thượng hóng mát. Đồ ăn được bày ra trên sàn hình thức hấp dẫn, quả là qua tay Nhược Hy thì mọi thức bình thường cũng trở nên hoàn hảo.
"Tao không khách sáo đâu nha" Tử Anh và Mẫn Tuệ đồng thanh ( Cơn đói đã làm Tử Anh lộ bản chất ham ăn của mình)
Cả hai cầm đứa gắp nhồi nhét một đống thức ăn vào miệng, rồi mỉm cười mãn nguyện. Hành động của hai đứa lố đến nỗi làm cả đám cười lớn rồi cùng nhau ăn trưa. Sân thượng rộng rãi, thoáng mát, những làn gió mát thổi mạnh, trên đay còn có vòm che nắng nên nơi đây khá lý tưởng để ăn hoặc ngủ. Sáu nàng hòa vào bầu không khí trong lành mà quên đi thời gian. Cho đến khi chuông giờ học báo hết giờ nghỉ ngơi, mấy nàng mới chịu xuống.
" AAAAAAaaaaaa"
"Sao vậy? Nhược Hy"
"Cửa bị khóa ngoài rồi. Giờ sao đây?"
Nghe xong cả đám đứng như trời trồng. Tất cả điện thoại đều để trong cặp và đang " ngoan ngoãn" ngồi yên trong lớp. Bây giờ chỉ ước rằng điện thoại sẽ mọc cánh bay tới. Trong khi mấy nàng còn đang khổ sở để tìm cách mở cánh cửa thì bên trong lớp 11a1 là tiết Hóa học, giáo viên đang tức giận khi không thấy 6 nàng vào lớp, còn 4 người đang ngồi trong lớp nhìn nhau cười, riêng có Tuấn Thần và Minh Bảo vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra và vẫn mặt ngơ ra thắc mắc khó hiểu vì lý do gì mà các nàng chưa chịu vào. Mãi đến khi chuông kết thúc buổi học reo lên, các tiết học của ngày hôm nay cũng trôi theo thời gian. Ngày đầu tiên đi học đầy trắc trở! Trời đã xế chiều, tất cả học sinh của trường cũng đã thu xếp về căn nhà chung nghỉ ngơi, chỉ riêng 6 nàng vẫn đang bị bỏ rơi, trời sang tối cũng trở lạnh, gió thổi lạnh hơn, cả đám ngồi cúm rúm người run cầm cập vì lạnh lẽo, tự hỏi vì sao không ai đến mở cửa cho mình thì bất chợt tiếng cửa lạch cạch khiến không gian yên ắng như phá vỡ. Bên không gian của cánh cửa, tiếng la hét của Tuấn Thần đang tìm kiếm Hạ Vy: " Hạ Vy, em đang ở đâu? HẠ VY"
Sớm nghe tiếng của Tuấn Thần, như vì cái trời lạnh lẽo này khiến cổ họng và cả người như đóng băng, Hạ Vy cố gắng hét lên tên của Tuấn Thần, Bảo Nguyên cũng đưa tay ra đập cửa kêu cứu. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tuán Thần cùng Minh Bảo đạp cửa xông ra, thì thấy 6 nàng đang vì lạnh mà co rúm toàn thân. Hạ Vy chạy tới ôm lấy Tuấn Thần:
"Tuấn Thần"
Tuấn Thần đỡ Hạ Vy vào trong trước rồi thay phiên cùng Minh Bảo dìu mấy nàng vào... Hóa ra, sau mỗi lần hết tiết, Tuấn Thần lại chạy đi tìm Hạ Vy ở khắp nơi, cậu ấy rất tức giận, và bực bội, không có tâm trạng gì để ăn cả. Chàng tỏ ra vui mừng khi tìm thấy đám người Hạ Vy. Tình cảm mà Tuấn Thần dành cho Hạ Vy khiến người khác ngưỡng mộ....
Đợi cho các nàng tỉnh táo lại thì mới cùng nhau về nhà chung, Minh Bảo thì thu dọn đống đồ trên sân thượng, sau đó vào căn tin mua đồ uống ấm cho các nàng. Bước vào nhà, 4 thằng con trai kia không cảm thấy tội lỗi mà ngồi xem TV rồi cười lớn không hề quan tâm đến bọn con gái. Mặc kệ bọn họ, mấy nàng ai về phòng nấy tắm rửa, chuẩn bị nghỉ ngơi. Lòng căm tức vì vụ việc hôm nay...
Trong phòng của Mẫn Tuệ và Hạ Vy: Hạ Vy mệt mỏi nhảy lên giường đắp chăn lại, Mẫn Tuệ tắm xong bước ra tìm điện thoại của mình nhưng không thấy nó đâu, vội chạy ra hỏi đám con trai kia
"Điện thoại trên bàn đó" Sở Phong ngồi trên sofa mắt nhìn TV miệng thì nói
Mẫn Tuệ chụp lấy điện thoại rồi mở lên. Điện thoại có 57 cuộc gọi nhỡ, và 13 tin nhắn, chiều giờ, có người nào đó gọi cho cô muốn cháy máy. Có lẽ chuyện gì đã xảy ra sao? Cô thắc mắc đang suy nghĩ tính gọi lại thì nghe tiến chuông số đó gọi lại, cô lập tức nghe máy thì đầu dây bên kia, một cô gái đang thúc thít nói:
"Mẫn Tuệ, ông chú có chuyện rồi"
"Nói gì? Chú bị sao rồi?"
"Chị mau về Mỹ đi. Bác sĩ bảo, hiện giờ đang rất nguy kịch. Mau đến đi chị. Mau đi chị. Chú muốn gặp chị.. hix"
"Chú... chú"
Mẫn tuệ nghe xong tay run cầm cập mặt hốt hoảng, tay đang cầm điện thoại thì rớt xuống, cô ngồi bệch xuống sàn nhà, cả người như cứng lại, nước mắt bỗng rơi xuống mặt
Cả đám con trai đang xem TV thấy vậy quay sang tò mò, rồi bỗng tắt tiếng cười, nhìn chằm vào Mẫn Tuệ. Khải Hân bỗng bước ra đang tính gặp Tử Quân hỏi rõ việc hồi chiều thì thấy Mẫn Tuệ đang ngơ người tay run cầm cập, chiếc điện thoại vẫn có tiếng gọi... "Chị.. chị. Mau đến đi". Khải Hân vội chạy ra ngồi xuống hỏi Mẫn Tuệ:
"Chuyện gì vậy? Mẫn Tuệ. Mày không sao chứ?"
"Bệnh viện.. Bệnh viện. Chú.. Chú ơi!" Mẫn Tuệ bỗng như "người điên", nói vài từ rồi chạy vào phòng luống cuống bỏ đồ vào vali
Đám con trai đó cùng Khải Hân đứng ngoài thắc mắc khó hiểu.. Khải Hân nhặt chiếc điện thoại đang còn tiếng nói đó lên thì nghe thì chỉ nghe cô gái đó khóc lên: "Mẫn Tuệ mau đi chị. Chú.. chú sắp không kịp rồi. Chị ơi.. chị đâu rồi" <Tít.. Tít> Xong bỗng nhiên ngắt kết nối. Từ trong phòng, Mẫn Tuệ kéo vali chạy ra ngoài, chỉ thẳng vào mặt Sở Phong cùng đám con trai lớn tiếng nói:
"Chú tôi mà có mệnh hệ gì? Thì các người coi chừng tôi đó. Hiểu chưa hã? Tất cả là tại các người"
Nói xong nàng vội chạy ra ngoài, Sở Phong đột nhiên đơ mặt, thấy có chút lỗi lầm, cô nhờ Hạ Vy gọi điện cho Hiệu Trưởng xin phép cho cô nghỉ học để qua Mỹ. Cô sẽ đi chuyến bay tối nay, cả bọn con gái chạy theo sau Mẫn Tuệ ra trước cổng, cô chỉ im lặng, cô kìm nén cảm xúc của mình, cố nặng ra môt nụ cười để không khiến bọn bạn phải lo lắng. Tối nay cô sẽ về Mỹ, mọi thứ xứ xoay vòng và màn đêm cũng đã buông xuống, ánh đèn náo nhiệt ở thành phố cũng hiện rõ dần hơn nhưng trong lòng người vẫn mù mịt, chẳng ai có thể đoán trước rằng chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai. Bọn con gái cũng chỉ biết im lặng nhìn Mẫn Tuệ rời đi, đúng một lúc thắc mắc ở cổng rồi cùng nhau lên nhà, khuôn mặt người nào người đó bỗng buồn xuống, không nói gì chỉ vào phòng...
20 giờ ở Việt Nam, là 8 giờ sáng ở Mỹ. Mẫn Tuệ hiện đang có mặt tại Mỹ. Cô vội vàng bắt taxi đi thẳng đến bệnh viện Denver Health nổi tiếng. Bước đến quầy tiếp tân thì có một cô gái đã đứng đợi sẵn ở đó. Mẫn Tuệ được cô dẫn lên phòng 205, phòng VIP của bệnh viện. Mẫn Tuệ lặng người trước cửa phòng, nhẹ rơi nước mắt. Cô nhẹ lấy tay chùi đi chúng rồi tỏ ra vui vẻ bước vào. Bước vào phòng.. một người đàn ông nằm trên giường bệnh đang phải thở bằng oxi, đang thều thào nói không ra tiếng. Cố gắng cô bước vào ngồi bên cạnh giường bệnh tỏ ra không chút bận tâm nào. Ngồi xuống cô cười rồi vui vẻ nói:
"Đừng gạt con nữa. Chú mau ngồi dậy đi. Chú bảo con hải luôn mạnh mẻ, nhưng sao bây giờ chú lại trở nên yếu đuối như vậy chứ?" Mặc dù đã kìm nén lại nhưng cô vừa nói nước mắt vẫn vừa lăn trên đôi má ửng hồng
"Đ..ừng k..hó..c" Chú nhẹ nhàng đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt ấy
"Chú không được bỏ rơi con. Chú là người làm cho con hiểu được hạnh phúc của tình thân, cho con hiểu thế nào là cách sống chân thành. Con đã xem chú là một người CHA không thể rời khỏi con được.. Hix. Chú ơi! Đừng đùa nữa mà" Mẫn Tuệ nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của ông chú, nước mắt càng tuôn ra nhanh hơn
"Cảm ơn con... vì... đã.. x..em..t..a..là... ng..ư..ời.. t.hâ..n" Giọng chú bỗng nhỏ dần trong không khí, rồi tay chú bỗng tuột ra khỏi tay Mẫn Tuệ. Ông rơi nước mắt rồi qua đời. Mẫn Tuệ khóc òa la hét om sòm. Đòi ông phải tỉnh lại. Mẫn Tuệ ôm lấy ông trong sự hối tiếc vì sao không ở bên ông nhiều hơn.
"Con sẽ không nghe lời chú nữa đâu. Con ghét chú. Chú bảo sẽ luôn bên cạnh con mà. Chú là kẻ xấu xa mà. Tại sao cho con hy vọng và hạnh phúc, rồi lại chính chú tàn nhẫn tướt đi những điều đó chứ. Chú còn xấu xa đáng ghét hơn cả ông ấy. Chú mau tỉnh dậy nói rõ cho con biết đi. Tại sao chứ? Chú!! Tỉnh dậy đi mà" Mẫn Tuệ la hét tức giận, đánh vào người ông chú đang nằm yên ở đó không thể cử động được mở, những nước mắt như nghe thấy vẫn lặng rơi xuống
Vội vàng, nghe thấy tiếng la hét từ bên trong, cô em họ của Mẫn Tuệ chạy vào, thấy vậy liền ôm lấy Mẫn Tuệ đang khóc nức nở ngồi bệch xuống sàn nhà
"Mẫn Tuệ, sẽ ổn thôi. Chị đừng buồn nữa"
Xác của chú được đem đi thiêu đốt tại bệnh viện, nhưng Mẫn Tuệ nhất quyết không cho, muốn chú nguyên vẹn mà ra đi trong thanh thản. Xác lại được trả về nhà, Mẫn Tuệ cùng cô em họ làm đáng tang thật lớn cho chú, mọi người đến rất đông, đều là những đồng nghiệp, người yêu quý tôn trọng chú. Ai bước vào thắp nhang cũng lặng rơi nước mắt, Mẫn Tuệ như hồn phiêu phách lạc mặc trên mình bộ đồ tang trắng ngồi thẫn thờ nhìn tấm ảnh trên bàn thờ của chú. Một chàng trai cũng mặc đồ tang vội vàng chạy vào nói với Mẫn Tuệ:
"Thư của mày nè. Bình tĩnh lại đi"
"Tao không sao. Mày giúp tao lo cho chỗ này" Mẫn Tuệ đứng dậy cầm lấy bức thư trên tay Đình Hạo rồi bước vào phòng nghỉ bên cạnh để đọc thư
Bức thư đã được gửi từ ngày 26/12/2015 do một người tên Trương Hàn gửi cho Trương Mẫn Tuệ... Là bức thư do ông chú gửi
*Mọi điều về Trương Hàn:
- Là chú ruột của Mẫn Tuệ, là em trai của ba Mẫn Tuệ, và cũng là người mà mẹ Mẫn Tuệ muốn cưới nhất, số phận chớ chêu khiến hai người không thể cưới nhau. Khi mẹ cô còn sống, chú không thể làm gì được để bảo vệ bà ấy bởi anh mình và vợ lẻ, bà ấy bị đánh âm thầm cho đến chết. Sau khi chết, chú bỏ cuộc việc tranh giành gia tài mà đáng lẽ chú sẽ được tất cả, nhưng nhường cho anh trai, chỉ muốn bảo vệ và cùng con của bà ấy sống nơi yên bình sẽ không bị bắt nạt nữa.
- Trường Hàn là người thừa kế danh giá của tập Kellay, chính trực, chân thành, hòa đồng với mọi nhân viên, và nhận được nhiều sự kính trọng, nhưng đáng tiếc thay khi sinh ra chú đã bị bệnh phải ngồi xe lăn, từ nhỏ bị anh trai chơi xấu, bạn bè cười nhạo và rất ít bạn
- Cùng Mẫn Tuệ sống bên Mỹ, thương cô như con gái ruột của mình, luôn nghĩ mình là gánh nặng cuộc đời của con bé và luôn có suy nghĩ sẽ đi đến thế giờ bên kia với mẹ cô nhưng vì tất cả là vì Mẫn Tuệ, vì cô còn quá ngây thơ, còn quá ngốc, chưa hiểu được chuyện xã hội,. Chú luôn dạy cho Mẫn Tuệ nhưng đạo đức tốt, là quan trọng nhất là không nói cho cô biết lý do mẹ cô chết, luôn bịa rằng vì bệnh mà chết. Và dạy cô không được ghét cha mình, phải sống khoan dung, và luôn lạc quan trước mọi khó khăn.
- Vẫn luôn là tấm gương sáng mà Mẫn Tuệ luôn tin vào, Mẫn Tuệ biết ơn chú rất nhiều, và chú cũng luôn nghĩ mình đã mắc lỗi với cô
*Đình Hạo: Cậu bạn thân bên Mỹ
*Khải Nhi: em họ bên mẹ của Mẫn Tuệ
#Ryna Yuly
"Theo đuổi em là tự do của anh! Ngoài em ra không ai có tư cách nói không được!" { Yêu em từ cái nhìn đầu tiên- Cố Mạn}
Sau ngày nhận lớp, tất cả học sinh làm quen với nhau thì tối nay trường tổ chức Party. Giáo viên chủ nhiệm cùng trao đổi về nội dung với hiệu trưởng thì về phổ biến lại nội dung với những thứ cần chuẩn bị cho bữa tiệc
Mọi học sinh sinh có thể mặc trang phục tùy ý. Còn ai có tài năng ca hát thì có thể đăng ký biểu diễn, và quan trọng hơn là chuẩn bị những hộp cơm cá nhân trao đổi với người được gọi là "Crush"
Sau khi nghe giáo viên phổ biến thì học sinh lần lượt ra về để chuẩn bị bữa tiệc tối nay. Nhóm con gái cùng xin giấy phép từ cô Hari thì ra ngoài đi shopping. Gặp nhau lúc tiếng trước nên không khí nhập cuộc hơi ngại ngùng vì chưa thân thiết và nói chuyện lắm.
Từ trường đến khu Trung Tâm Thương Mại mất khoảng phút. người chiếc xe mui trần cùng nhau đi đến khu Thương Mại. Khu TTTM chia ra làm nhiều khu vực. Tầng là khu ăn uống, tầng là trang phục, tầng là phụ kiện
Vừa bước vào cửa, tâm hồn Mẫn Tuệ đã cuốn theo những chiếc bánh Hamburger hấp dẫn nên kéo cô bạn cùng phòng - Hạ Vy cùng mình thưởng thức. Khải Hân nhìn sang cô bạn cùng phòng của mình chỉ lắc đầu thở dài, rồi kéo Tử Anh lên tầng . Còn Bảo Nguyên và Nhược Hy là bạn thân nên giao tiếp khá dễ dàng, họ cùng nhau lên tầng
Tầng , nơi bầu trời u ám đang kéo đến...
Tử Anh và Khải Hân vừa đi vừa bàn về trang phục mình muốn mua, vừa đi vừa uống Capuchino lạnh phủ lớp kem bên trên. > Tử Anh đang cắm cúi uống phần mình thì không may bị một chàng trai đâm sầm vào người, chưa kịp phản ứng lại đã nghe tiếng trách móc của chàng trai một cách khó chịu.. Đó là Thượng Tử Quân
"Này, Đui hả? Làm bẩn hết đồ của bổn thiếu gia rồi!"
"Nói mà không biết ngượng mồm à. Sai mà làm như đúng lắm á. Đồ vô duyên"
" À.. còn bộ đồ" Tử Anh vừa nói vừa rút ra từ chiếc balo một chiếc thẻ bạch kim (cao cấp) rồi nhét vào tay Tử Quân còn tặng cho một câu: " Đền cho cái đồ thần kinh không mắt". Nói xong thì Tử Anh kéo tay Khải Hân đang ngơ ngác nhìn vẻ mặt tức giận của Tử Quân, Tử Quân ngơ người chỉ biết đứng nhìn cả hai bỏ đi. Vài giây sau mới tỉnh táo lại, thì tức giận la hét to tên của Tử Anh, rồi đấm vào bức tường bên cạnh, nổi cơn điên giận dữ vì sự nhục nhã ngày hôm nay.
Bình thường bên cạnh Tử Quân luôn có hai thằng bạn " khốn nạn" là Minh Bảo và Hạo Thiên nhưng giờ lại không thấy nữa.... Từ đằng xa, bước đến gần, cả hai nghe tiếng la hét của Tử Quân thì vội vàng chạy tới, tay cầm đầy ắp đống đồ ăn.. nhưng người đi cùng Minh Bảo hôm nay không phải Hạo Thiên nữa, mà là cậu bạn mới Sở Phong
"Ây.. ăn đi nè mày. La hét cái quần gì?"
"Im mồm đi"
"Mày bị trúng gió rồi hã?"
"Vương Tử Anh. AAAAAAA.aizz Nổi nhục nhã hôm nay không trả không phải Thượng Tử Quân"
Tử Quân vừa đi vừa lẩm bẩm bỏ rơi hai thằng tham ăn ở sau chạy lon ton theo sau
Tầng : Nơi đủ chi tiết viết nên truyện ngôn tình đầy lãng mạn
Thêm hai bạn Bảo Nguyên và Nhược Hy từ tầng xuống, cùng ngồi chung bàn với đám Mẫn Tuệ. Vừa lúc đó, từ xa Tuấn Thần cùng với mảnh ghép cuối cùng của đám Tử Quân là Hạo Thiên cùng nhau xuất hiện, bước đi về hướng của cả đám, chưa gì Hạ Vy đã chừa chỗ cho Tuấn Thần ngồi. Tuấn Thần vừa đến thì đã ngồi bên cạnh Hạ Vy còn tặng cho cô chiếc dây chuyền làm từ vàng trắng, mặt dây chuyền là một bông hoa đính kim cương có đôi cánh thiên thần. Cậu còn ga lăng đeo lên cho "bảo bối" của mình.
Hạo Thiên cũng tự nhiên ngồi xuống ghế ngồi bên cạnh Bảo Nguyên đang ghen tỵ với Hạ Vy, vì Tuấn Khải hiện giờ không có bên cạnh. Cả đám cũng im lặng khi hai cậu con trai tới, đã cạn lời nay cạn lời hơn. Mẫn Tuệ cùng Nhược Hy lo selfi này nọ, Hạ Vy với Tuấn Thần tình cảm nói chuyện, Hạo Thiên cảm thấy buồn hơn nên chủ động làm quen với cô bạn bên cạnh -Bảo Nguyên
"Chào bạn, mình là Lưu Hạo Thiên"
"Chào. Mình là Hạ Bảo Nguyên. Có việc gì sao?" Bảo Nguyên đang ngồi lướt điện thoại
"Mình thấy bạn rất xinh hay.. làm bạn gái mình đi ha"
"Tán gái mà nói thế à. Đừng thấy tôi sang rồi muốn bu bám nha. Tôi nói cho cậu biết, tôi là hoa đã có chủ. OK?. Hoa này tán sao cũng sẽ không đổ bọn con trai như cậu đâu. Về học lại đi"
Bảo Nguyên tức giận đứng dậy cầm ly lon nước ngọt đang dở dang cùng chiếc túi bỏ đi trước, cả đám quay sang nhìn chằm chằm Hạo Thiên, Nhược Hy đang tự sướng thấy nhỏ bạn như vậy cũng hôi đồ chạy theo sau. Tuấn Thần cùng đứa còn lại nhìn Bảo Nguyên bước đi rồi lại nhìn Hạo Thiên chút giận lên ly nước thì lòng thắc mắc về câu chuyện mới nảy, chỉ nhìn nhau tủm tỉm cười làm Hạo Thiên chột dạ, ngại không biết chui vào đâu tưởng cả đám nghe thấy tất cả rồi. Lòng âm thầm muốn trả mối thù này:
"Được lắm. Hạo Thiên tôi trước giờ chưa bao giờ chịu mất mặt như vậy. Từ chối thì cũng phải nhìn nhan sắc của tôi đi, đứng top toàn trường đó. Cô cứ đợi đi, Hạ Bảo Nguyên. Tôi sẽ khiến cô rút lại lời nói vừa nảy"
Vào lúc pm, mọi người đều tập trung ở phòng bếp tại nhà chung để hoàn thành hộp cơm yêu thương cho tối nay
đứa con gái được nhường phòng bếp trước nên thỏa thích trang trí họp cơm của mình.. tiếng trôi qua, cuối cùng các "tác phẩm nghệ thuật" cũng ra lò. Bất chợt, Khải Hân với nụ cười nham hiểm nhìn cả bọn rồi cầm ra một lọ không rõ nguồn gốc rồi nói nhỏ:
"Thành phần cuối cùng. Đứa nào tham gia với tao"
Phiếu ủng hộ là ( Mẫn Tuệ vì ham vui nên OK. Bảo Nguyên, Tử Anh thì vì chuyện trong TTTM nên tham gia) và có phiếu phản đối. Mặc cho có phiếu phản đối, cả đám đều dành lấy các hộp cơm bỏ phương thuốc cuối cùng vào trong. Rồi vui vẻ ôm nó cẩn thận ra khỏi nhà bếp với nụ cười vui vẻ, hào hứng
đứa con trai chờ mỏi cổ ngồi bên ngoài xem phim, sau khi đám con gái ra thì chàng nhào vô, đánh nhanh rút gọn. Phá tan nát cái bếp, rồi cuối cùng cũng xong những thứ không biết có ăn được hay không. Tử Quân cũng đột ngột kêu cả đám dừng lại rồi bảo Minh Bảo vào bên trong phòng lấy "Vũ Khí Bí Mật" ra
"Nỗi nhục, bao nhiêu sự mắt mặt mà đám con trai chịu hôm nay sẽ trả đủ cho bọn con gái đó"
"Tử Quân, bọn nó là con gái, cho thuốc vào, có vẻ không hay lắm" Tuấn Thần khuyên giải bằng lí lẽ
"Kệ bọn nó. Mày gọi nó là con gái sao? Tao không nghỉ vậy. Cần phải cho bọn nó một bài học"
Mặc cho những lời giảng đạo của Tuấn Thần, Tử Quân cùng bọn còn lại thi nhau bỏ vào, vẻ mặt còn rất hứng thú không chút hối hận.
Vào đúng pm học sinh toàn trường sẽ tụ họp đông đủ tại hội trường của trường, nơi diễn ra những hoạt động hay thi cử của trường. Mỗi lớp đều có phần khu vực riêng của mình. Hoạt động này là vì sự bình đẳng, thân thiện giữa các phái nên nam nữ xen kẽ ngồi với nhau.
Dù đã chuẩn bị từ sớm nhưng vẫn bị muộn buổi tiệc phút. Sáu người vừa mở cửa ra thì hàng nghìn con mắt đổ dồn nhìn họ. Biết muộn rồi nên các nàng cũng không để ý mà đảo mắt tìm vị trí lớp mình. Thấy vậy, Khánh Anh và Tuấn Thần "thần giao cách cảm" đứng dậy vẫy bọn con gái vào vị trí.
Sơ đồ chỗ ngồi của lớp a
Vương Bân - Hiểu Nhi - Hoàng Bách - Trương Hy - Viễn Dương - Lan Chi - Minh Khải - Tiểu My - Sở Phong - X - Minh Bảo - X - Khánh Anh - X- X - Tử Quân - Hạo Thiên - X - Tuấn Thần - X
Hạ Vy thấy Tuấn Thần thì chạy nhanh đến ngồi bên Tuấn Thần, cả hai dính nhau như sam, vui vẻ ngồi xuống. Lo lắng cho bạn gái nên nhường chỗ bên trong cho Hạ Vy ngồi, vì sợ đám học sinh lúc phấn khích quá đụng phải nàng.
Mẫn Tuệ thì không cần suy nghĩ chen đến ngồi ngay chỗ Sở Phong vì đối đầu với cô từ buổi gặp mặt là hắn ta không ai khác, đây là lúc để trả thù. Sở Phong chắc cũng không còn nhớ đến việc xảy ra trước đó nên đồng ý cho Mẫn Tuệ ngồi.
Tiếp theo là Tử Anh, cô từ từ bước đến không do dự bên ngồi Khánh Anh, chưa kịp dựa lưng thì bị Khánh Anh tống cổ đi
"Mày qua ghế bên cạnh ngồi đi"
"Gì? Mày muốn chết à?" Tử Anh tức giận dơ nắm đấm lên đánh Khánh Anh
"Hôm nay tao phải xử con kia đã. Qua kia ngồi đi. Tao không muốn hại mày"
Khánh Anh nói xong không để Tử Anh phản ứng gì mà đẩy nàng ngồi ghế bên cạnh. Rút ra điều: Tử Anh phản ứng chậm như rùa. Lo tức giận với Khánh Anh mà không để ý cậu bạn bên cạnh, một lúc sau mới ngợ ra là..Tử Quân, tên oan gia đáng sợ, nên cô nàng tắt luôn tiếng nói, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Theo sau là Khải Hân, cô thấy bên Hạo Thiên còn thừa chỗ nên lướt qua tên oan gia thối Khánh Anh thì bị hắn ngáng chân, dáng ngồi thật muốn cho cái tát vào mặt. Giọng nói mang tính kiêu khích:
"Sợ sao?"
"Tôi? Sợ cậu sao? Thật mắc cười mà"
"Vậy thử đi" Khánh Anh mắt nhìn chiếc ghế bên cạnh rồi nhìn lên Khải Hân ánh mắt khiêu khích tăng lên
"Thử thì thử. Cậu đừng chọc cười tôi chứ. Mỗi lần nói gì, hãy sử dụng cái này này" Khải Hân nhìn Khánh Anh rồi chỉ lên đầu mình nói với vẻ khích lại, không ai chịu nhường ai
Nhược Hy đến chỗ Hạo Thiên định ngồi thì bị chàng từ chối phải đi đến chỗ Minh Bảo. Bảo Nguyên hết sự lựa chọn nên đành ngồi với tên đáng ghét tự cho mình là giỏi Hạo Thiên
Sau khi ổn định chỗ ngồi thì những tiết mua văn nghệ lần lượt lên trình diễn. Ở dưới liền trao đổi những hộp cơm của mình cho người bên cạnh. Vì ngồi có cặp hết rồi nên mọi người đa số đều trao đổi theo cặp đó. Đổi xong thì các học sinh khác vừa xem văn nghệ, vừa ăn cơm hộp rất thõa mãn, riêng chỉ có đám a đang lưỡng lự chưa ăn. Đám con gái nhận được hộp cơm thì viện lý do là cần giảm cân nên chưa muốn ăn, còn đám con trai bị hối thúc nên lấy cớ lên sân khấu nên bỏ lại đống cơm...
Kết hoạch hoàn toàn thất bại. Đám con trai và con gái đều có sự đề phòng trước
"Chưa xong với tôi đâu" Khải Hân hình như hiểu ra chuyện gì đó nên tức giận rồi khỏi hội trường, thấy vậy cả đám con gái cũng rời khỏi đi theo sau Khải Hân
Tử Quân cũng biết được gì đó, nhắn tin cho bọn con trai đang đi quẩy ở đâu đó, tập hợp về nhà chung
Bể bơi rộng lớn của Trường, đám con gái đang rùm ben cải nhau. Khải Hân biết được nội gián nên kêu Mẫn Tuệ + Bảo Nguyên giữ tay Hạ Vy lại
" Nói! Có phải cậu thông đồng với người khác phản bội bọn tôi không?"
"Tuấn Thần là bạn trai tôi. Đáng lý nào lại giấu ảnh, chuyện gì tôi cũng nói cho anh ấy biết. Hai người yêu nhau chẳng lẽ tôi gạt anh, anh gạt tôi sao? Tuấn Thần tốt với tôi lắm"
Tất cả mọi người đều xưng hô với nhau là Tao với Mày, nhưng trừ Hạ Vy thì ít nói chuyện hơn nên xưng hô giữ khoảng cách
"Được thôi. Cô chính thức bị loại khỏi kế hoạch B.. Cấm to mồm nữa đấy"
Biết được ai là nội gián thì cả bọn liền chạy đến phòng bếp lục đục pháp minh cái mới gọi tắt là kế hoạch B
Tại nhà chung trong phòng của Minh Bảo, tiếng nói chuyện tức giận như cãi nhau. Tử Quân kêu bọn Minh Bảo - Hạo Thiên giữ Tuấn Thần lại, dò hỏi:
"Là mày phải không?. Mày dám phản bội lại mọi người"
"Đây không phải gọi là phản bội. Hạ Vy là bạn gái tao mà, chả lẽ tao lại khoanh tay đứng nhìn cổ uống thuốc xổ, xuống ngày trong nhà vệ sinh đau khổ chứ "
"Thì ra là mày. Cái đồ phản bội này" Khánh Anh ngơ người giờ mới hiểu dơ tay định đánh Tuấn Thần nhưng bị Sở Phong cản lại
"Chỉ là một trò đùa thôi. Đừng làm lớn như vậy"
"Kế hoạch tiếp theo mau tiến hành đi, Khánh Anh"
Hiện giờ là pm, cả lớp tụ lại cùng nói chuyện, xem TV và ăn hàng. Biết rằng cô Hari sẽ đến thăm nên bọn con gái chuẩn bị một chiếc bánh kem đậm dặc vị thuốc sổ, sẽ khiến ăn vào chỉ có đi ra ngoài thôi, tối nay chắc chắn không yên. Viện lý do vì ngại các bạn trai nên đưa chiếc bánh cho cô mang vào tặng trên danh nghĩa cô Hari. Đám con trai cực khổ chịu nhịn đói cả tối, thấy chiếc bánh thì, chảy nước miếng nhưng cố kìm chế, lưỡng lự có nên ăn hay không? thằng ngồi bàn luận, tranh cãi
"Trời ơi, bụng tao đáng trống nảy giờ rồi. Giờ sao?" Sở Phong nhìn chằm chằm vào chiếc bánh rồi rên rỉ
" Cả tối nay đã gì vào bụng đâu? Giờ sao đây. Hấp dẫn quá" Minh Bảo
"Chiếc bánh này do cô Hari mang đến chắc chưa tới tay bọn con gái đâu, chắc có thể ăn được đó ha?" Khánh Anh bụng đói suy luận logic nhưng không ngờ rằng nhà sản xuất là bạn nữ xinh đẹp ngồi bên kia ngóng trông
"Thế thì xơi mau" Cả đám cuối cùng cũng trúng chiêu...
Song song đó, vừa thấy đám con trai ăn chiếc bánh thì vui mừng đem nước ra chúc mừng. Là nước do Nhược Hy mang về từ Pháp, uống rất ngon và bổ dưỡng nên đem chia cho cả bọn thưởng thức. Vừa thấy nước thì Mẫn Tuệ thắc mắc về độ ăn toàn của nó:
"Sẽ không sao chứ?"
"Yên tâm. Là đồ mới nhập về, chưa ai đụng vào đâu"
"Vậy thì, cùng chúc mừng chiến thắng thôi nào.Yeah..." Bảo Nguyên cùng đồng bọn nhất ly chúc mừng vui vẻ vì bọn con trai đã dính chiêu....
Thời điểm thiêng liêng cuối cùng đã đến.. pm...
"Chết rồi, đã trúng chiêu"
Cả buối tối đêm đó, cả đám trai và đám con gái đều thức trắng vì cơn sốt cộng đồng" thuốc sổ " hành hạ muốn ngủ cũng không được, muốn ra cũng không xong. Đi mãi đến khi lọc sạch mọi thứ từ bao tử, khiến cả đêm tiếng xả nước bật đèn đủ để sáng tác ra một giai điệu nhạc liên tiếp nhau.. Tới giờ sáng mới nhẹ hơn, mới dần im lặng từ tốn hơn hồi tối. Nhược Hy lê lết mặc đồ chỉnh tề nhưng vẫn còn ôm bụng bước ra uể oải:
"Trời đất ơi, hồi tối làm tao đi đến giờ mấy, làm hôm nay nhan sắc trang điểm thế nào cũng không thể đẹp lên được"
Tử Anh từ trong phòng chạy thẳng một mạch đến toilet, nhưng có người đã đóng chiếm, nàng tức giận đập cửa
"Nào, nhanh lên giùm với coi"
Bước ra là Khánh Anh, nó cũng tàn tạ như Tử Anh, đôi mắt lờ đờ vỗ vai Tử Anh: "Cố lên"
"Biến. Tí nữa tao mới xử mày" Tử Anh đẩy Khánh Anh qua một bên rồi bất chất phi vào bên trong toilet gửi gắm yêu thương
Khải Hân vừa bước ra cửa thì đụng phải Khánh Anh liền lên tiếng chửi mắng rồi ôm bụng lết vào phòng khách. Khánh Anh cũng tức tối theo sau. người theo sau cũng lần lượt (Mẫn Tuệ, Bảo Nguyên, Sỡ Phong, Minh Bảo, Tử Quân, Hạo Thiên) bước ra mặt bơ phờ nhan sắc tồi tàn hơn vì đấu tranh cả đêm qua. Còn nhân vật tránh được nạn là Hạ Vy và Tuấn Thần đang vui vẻ ngồi livestream hát hò ở ngoài phòng khách khiến người khác tức điên...
Lúc bấy giờ, cả phòng khách đã đông đủ. Hiện trường chia ra phe... Team trung lập là Hạ Vy và Tuấn Thần, Hai team đối kháng là nhóm con gái và nhóm con trai mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau làm cho hai người đứng giữa không biết xoay sở thế nào... Vội vàng tắt điện thoại để giải quyết chuyện gia đình
"Mọi người có gì từ từ nói không cần như chuẩn bị đánh nhau vậy đâu" Hạ Vy lo sợ lên tiếng chen ngang cái không khí lạnh gáy này
"Đúng rồi đó. Từ từ rồi nói mà ngồi xuống hết đi" Tuấn Thần cũng nhanh chóng khuyên nhủ vì nếu đánh nhau thật thì chỉ xảy ra án mạng
"Hai đứa mày im lặng" Tử Quân cùng với Khải Hân đồng thanh hét lớn
"Từ nay bọn tôi không đội trời chung với mấy người" Đồng thanh part
CHÍNH THỨC TUYÊN CHIẾN
Từ khi lời tuyên chiến được đưa ra thì Tuấn Thần và Hạ Vy oan ức bị cấm không cho yêu đương hay qua lại gì hết. Từ giờ đám con Trai và con Gái chính thức trở thành kẻ thù. Ai có hành vi phản bội thì giết không tha. Khả Hân bước tới kéo Hạ Vy đứng dậy tách ra xa Tuấn Thần. Tử Quân cũng không chịu thua trừng mắt nhìn Khải Hân rồi "dành lấy" Tuấn Thần
Ryna Yuly