"Nếu một ngày nào đó em muốn một người đàn ông phải chết, em cũng đừng bày nhiều trò như vậy. Em chỉ cần ôm hắn thấp thoáng trước mặt anh, anh sẽ lập tức thực hiện nguyện vọng của em."
---------------------------------------------------Tử Anh if Tử Quân---------------------------------------------------
Đất đá hiểm trở lại gặp trận mưa to đêm qua nên bây giờ địa hình cực kì khó đi, khiến Tử Anh đang còn gặp rắc rối với vết thương ngày hôm qua. Tử Anh lăng xăng đòi đi nhanh để nhanh chóng trở về vì nàng ta rất tò mò về phần thưởng, nhưng mà với cái chân đang bị thương vẫn còn băng gạc y tế kia thì làm sao mà đi cho nhanh được. Đến chỗ đá lớn, trong khi Tử Anh đang còn loay hoay tìm cây thuốc trong khe đá thì không may.
"Áaa!!""
Tử Anh xém bị trượt té, nhưng may sao Tử Quân đã ở đằng sau đỡ kịp cho cô.
"Không sao chứ??" Tử Quân lo lắng hỏi han
"Phù~~...May quá! Tưởng toi rồi chứ. Con cảm ơn Ông trời nhiều lắm"
"Người cô cần cảm ơn phải là tôi chứ"
"Nhờ anh mà chân tôi thành ra thế này đấy, nếu chân tôi không bị đau thì lúc nãy tôi đã không ngã rồi. Hừ..." Tử Anh bĩu môi
"Cô được lắm... Vậy ở đây cảm ơn Ông trời của cô đi, tôi đi trước đấy"
"Á!!... Đừng bỏ tôi lại mà"
"Không phải cậu học võ sao? Tự một mình ở đấy đi. Đánh giùm tôi mấy con muỗi"
Dù nói như vậy nhưng Tử Quân vẫn khá áy náy với lỗi lầm mình gây ra nên cũng quay lại đi đằng sau để đỡ Tử Anh khi đi tới những chỗ đá lớn. Tử Anh không biết phải làm sao đành phải để Tử Quân giúp mình, nếu bây giờ mà cố chấp nữa thì có khi lại bị thương nặng hơn, lúc đó mọi chuyện sẽ phiền phức hơn nữa, và có khi sẽ bị ông nội cấm học võ vì cái chân tàn này. Cả hai rời đi không chút manh mối về cây thuốc.
---------------------------------------------------Mẫn Tuệ if Sở Phong---------------------------------------------------
Phía bên này, không khí ban đầu khá yên lặng. Sở Phong vì còn áy náy chuyện hôm trước nên vẫn chưa dám nói gì. Riêng việc đối diện với Mẫn Tuệ cũng làm Sở Phong khó xử lắm rồi.
"Sao cậu không nói gì vậy??"
"Hả? À...Không...Chỉ là..." Sở Phong bối rối khi nghe Mẫn Tuệ hỏi
"Cậu còn để bụng chuyện hôm bữa hả?"
"..."
"Đừng để bụng, tôi không sao đâu. Hì hì"
"Làm sao mà không để bụng được, nếu lúc đó bọn tôi không tìm cách chơi xấu các cậu thì cậu đã gặp được chú của mình rồi. Thực sự tôi cảm thấy có lỗi lắm"
"Không sao đâu mà, nếu bây giờ cậu còn nhắc đến chuyện đó nữa tôi sẽ giận thật đấy"
Dù là có chút buồn thật, nhưng cô đã hứa với chú rồi, sẽ lạc quan và sống tốt cuộc sống của mình, mọi chuyện cũng đã qua rồi, có nhắc lại thì cũng đâu được gì. Kèm theo câu nói là một nụ cười rạng rỡ và thúc giục Sở Phong mau chóng đi tìm cây thuốc để về kịp trước khi hết giờ. Mặc dù thế nhưng trong lòng Sở Phong vẫn còn vương lại sự hối hận, muốn đối xử tốt hơn với Mẫn Tuệ
---------------------------------------------------Khải Hân if Khánh Anh---------------------------------------------------
Con đường đã khó đi rồi mà cả khánh Anh và Khải Hân đã ầm ĩ từ lúc bắt đầu không ai nhường nhịn ai cả. Chỉ việc quyết định đi hướng nào thôi cũng đã tốn thời gian hơn các nhóm khác. Cuối cùng lại chơi con nít, oẳn tù xì để quyết định hướng đi. Khánh Anh thắng cuộc vui vẻ đi theo ý muốn của mình còn khải Hân thì rõ khó chịu lê xác ủ rủ theo sau.. *không biết nhường con gái mà*. Khánh Anh là người vốn yêu thích những dược liệu trị bệnh. Từ nhỏ đã học và làm quen với nó nên việc tìm kiếm team Khánh Anh chiếm phần ưu thế hơn các đội khác. Khánh Anh luôn sưu tầm những hình ảnh dược liệu về điện thoại nên đưa cho Khải Hân xem để thuận tiện việc hái chúng
Khánh Anh đi trước chăm chỉ tìm kiếm, Khải Hân cầm theo điện thoại Khánh Anh cũng tìm kiếm không ngừng, rồi đột nhiên mặt cô vui vẻ thò tay và bụi rậm vừa đụng vào cây vừa nhìn kĩ lại hình của nó
"Đây không phải là cây cộng sản sao?"
Đột nhiên, Khánh Anh la lên làm Khải Hân giật mình: "Khải Hân, đừng đụng, rắn kìa"
Dù đã được nhắc nhở nhưng vẫn không thể làm gì hơn nữa, con rắn ấy cũng đã cắn vào tay Khải Hân, Khánh Anh vội lấy cây đập chết nó. Khải Hân mặt lo sợ nhìn Khánh Anh, cậu đỡ Khải Hân ngồi xuống
"Đau.. "
"Để xem nào. Đưa tay đây"
"Đừng đụng vào. Đau lắm"
Khánh Anh nhẹ nhàng cầm tay Khải Hân lên xem xét vết thương rồi sử dụng cây thuốc vừa nảy hái được. Cậu dùng miệng hút máu độc từ tay Khải Hân ra, sau đó vò nhỏ lá thuốc đắp lên tay Khải Hân, còn lấy chiếc khăn tay của mình ra buộc chặc lại
"Yên tâm đi không phải rắn độc đâu"
"Này, cậu đắp gì lên tay tôi đấy. Không biết thì đừng làm nha, chuyện gì xảy ra tôi giết cậu đấy"
"Dễ thôi, một là chết còn hai là tạm biệt cánh tay này. OK?" Khánh Anh bỏ mặc sự la hét khó chịu của Khải Hân mà ngồi xuống khoanh tay nhắm mắt lại
"Cậu muốn chết sao? Hàn Khánh Anh" pla..pla..pla
"..."
"Tôi không ngờ cậu lại là một con người độc ác, xấu xa, đê tiện như vậy luôn á. Nhân lúc người ta gặp nạn thì.. thì"
"Cậu mà ngừng nói thì chắc con rắn đấy sẽ không cắn cậu đâu. Im lặng giùm tôi chút được không?"
"Ừ.. thì"
Sau một hồi la lối thì Khải Hân cũng im lặng. Cô không tin vào khả năng của cậu bạn kia, nhưng một lúc sau vết thương đấy cũng đỡ đau hơn thì cô cũng đã tôn trọng Khánh Anh hơn một chút. Cô quay sang nhìn Khánh Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô thấy có con muỗi đậu lên trán Khánh Anh thì tốt bụng đập nó, nhưng cô phát hiện ra Khánh Anh đang phát sốt. Đúng lúc đó cậu ta cũng mở mắt và đứng dậy tiếp tục cùng Khải Hân đi làm nhiệm vụ. Khải Hân giả bộ không biết nhưng vẫn theo sát lo lắng cho cậu ta
---------------------------------------------------Bảo Nguyên if Hạo Thiên---------------------------------------------------
Bảo Nguyên và Hạo Thiên quyết định sẽ đi sâu vào rừng vì trong đó sẽ tìm được cây thuốc dễ dàng hơn. Hai người đi rất nhanh, mới đó đã đi được một đoạn khá xa, Hạo Thiên đi trước để dọn đường cho Bảo Nguyên. Vì đường đi còn khá ướt nên mình chàng dẹp quả thật rất mệt, nên Bảo Nguyên cũng khuyên Hạo Thiên không cần làm quá sức vì Bảo Nguyên có thể đi được. Bảo Nguyên muốn chứng minh rằng mình vẫn ổn nên đi trước Hạo Thiên vài bước, cô nàng còn đắc ý quay lại nhìn Hạo Thiên. Nhưng đột nhiên như bị cuốn bởi một cái hố to bự.
<<Rầm>> "Ui da, mẹ ơi"
Bảo Nguyên và Hạo Thiên sơ ý bị rơi xuống cái bẫy heo rừng. Nghe đồn nơi đây nhiều heo rừng nên người dân địa phương luôn đặt bẫy bắt heo nhưng lại không ngờ lại làm người khác lọt bẫy. Cái bẫy khá sâu và rộng, vì bên trên tủ lá cây khá kĩ càng nên Hạo Thiên cũng mất cảnh giác. Bị rơi xuống, Hạo Thiên thì không sao chỉ bị dơ quần áo vì đất bùn, nhưng chân của Bảo Nguyên thì không ổn cho lắm... trật chân hay bị gãy vẫn chưa rõ.
Hạo Thiên biết được tình hình vội ngồi xuống xem chân cho Bảo Nguyên, rồi cố gắng tìm cách thoát thân ra khỏi cái bẫy "ngu ngốc" này. Thời gian cứ tích tắc trôi qua, điện thoại không có sóng, màn đêm cũng buông dần xuống, Hạo Thiên cố gắng trèo lên trên nhưng luôn thất bại, tự làm mình bị thương. Tay chân bị trầy xước, có chỗ khá nghiêm trọng, đôi chút vết máu còn len ra áo. Bảo Nguyên vẫn không thể giúp gì được, nên trong lòng luôn cảm thấy có lỗi. Cô không biết vì sao nhưng khi thấy Hạo Thiên cố gắng nhưng thế cô cảm thấy đau giùm cậu ta *tên oan gia đáng ghét*. Cô luôn gằng giọng khuyên cậu ta từ bỏ nhưng cậu ta chỉ đáp lại bằng sự im lặng
"Hạo Thiên. Đủ rồi đấy. Mau lại đây ngồi đi, cậu bị thương rồi kìa"
"..."
"Lưu Hạo Thiên, cậu có nghe tôi nói không hã? Từ bỏ ý nghĩ đó đi, chỉ nên ngồi đợi người tới cứu. Tôi tin chắc bọn kia sẽ qua đường này mà. Nghỉ ngơi chút đi"
"..."
"Cậu là đầu đất hã?"
Hạo Thiên đang chăm chỉ leo lên đột nhiên tiếng lại gần Bảo Nguyên là nàng ta thụt lùi về sau, mặt ngạc nhiên hoang mang. Chàng ngồi xuống, bày ra kế hoạch để tìm cách cho cả hai lên trên, thoát khỏi cái cảnh này. Hạo Thiên đỡ Bảo Nguyên đi đến gần vách bên kia rồi bảo nàng đứng lên lưng mình, dùng lại sức cuối cùng đỡ Bảo Nguyên lên. Sau khi lên trên, Bảo Nguyên lê theo cái chân đâu đi tìm dây leo một đầu thả xuống cho Hạo Thiên còn đầu kia nghe lời Hạo Thiên buộc vào góc cây gần đó để cậu tự leo lên...
Leo lên trên, sức của Hạo Thiên đến thở cũng không nỗi nữa, nằm ra đất thở hồng hộc, Bảo Nguyên thấy vậy cũng im lặng ngồi một bên. Một lúc sau, lấy lại sức, Hạo Thiên đứng dậy phủ quần áo rồi chuẩn bị về lều, bây giờ cũng đã tối rồi, Bảo Nguyên cũng phủi đồ chuẩn bị về. Không nói gì, Hạo Thiên không kịp để Bảo Nguyên chuẩn bị mà cõng cô trên lưng, khuông mặt vui vẻ bước tiếp
"Á... Bỏ tôi xuống, tôi tự mình đi được"
"..."
"Hạo Thiên hôm nay cậu chưa kịp uống thuốc sao? Cậu đang bị thương đấy, tay sắp rách rồi kìa. Thả tôi xuống đi"
"Giờ cậu muốn tôi cõng về hay ở đây làm thức ăn cho thú?" *Xạo*
Bảo Nguyên nghe vậy thì im lặng ở trên lưng Hạo Thiên
Và thế là kết quả của hai người cũng không đáng mong đợi gì. Hạo Thiên cõng Bảo Nguyên trở về lều, đoạn đường có vẻ xa đây. Đi chưa được bao lâu, hai người nghe tiếng la hét của Nhược Hy và Minh Bảo "Hạo Thiên, Bảo Nguyên bọn mày đâu rồi" "Hạo Thiên" "Bảo Nguyên. Bảo Nguyên cầm đèn pin giơ lên đáp trả lại "Nhược Hy, bọn tao đang ở đây". Nhược Hy cùng Minh Bảo soi đèn chạy nhanh đến chỗ của Hạo Thiên. Vừa nhìn thấy Hạo Thiên cõng Bảo Nguyên thì Minh Bảo liền chạy đến hỏi han
"Bọn mày bị sao vậy? Làm cả bọn đang lo lắng chạy đi kiếm. Không sao chứ?"
"Không sao" / "Hạo Thiên bị thương rồi"
Câu trả lời của Hạo Thiên và Bảo Nguyên trái ngược nhau, làm Minh Bảo chỉ biết đứng cười
"Hạo Thiên, nó chịu được, cậu đừng lo. Ráng về lều nha"
"Tao ổn. Về thôi"
"Hạo Thiên, tao phải chụp lại mới được. Hôm nay Thiên Thiên nhà mình xuống sắc quá. Hahaha "
"Đừng làm vậy mà" Bảo Nguyên chen mặt cho cậu, còn lớn tiếng bảo vệ
"Vui rồi nha" Minh Bảo mặt nham hiểm nhìn Hạo Thiên đang cười mỉm
Cuối cùng Nhược Hy cũng chạy đến nơi nhưng khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu
"Cậu bị thương nặng lắm hay sao mà không đi được luôn vậy? Hay giả bộ để được người ta cõng"
"Không, chỉ là..."
"Chắc là đúng vậy rồi nhỉ, bình thường cậu khỏe lắm mà"
"Cậu im miệng đi. Bảo Nguyên không đi được nên tôi cõng cậu ấy. Sao hôm nay miệng cậu bẩn thế Nhược Hy"
Nhược Hy không nói được gì nên im lặng và tức giận đi phía sau 3 người. Minh Bảo ngơ ngác không biết tâm trạng Nhược hy lại đột nhên thay đổi như thế nên đi được một đoạn Minh Bảo mới thụt lùi đằng sau đi cùng với Nhược Hy
"Thái độ khi nãy là sao vậy??"
"Không phải việc của cậu"
"Hay là cậu... Thích"
"Không có!!" Chưa kịp để Minh Bảo nói hết câu, Nhược Hy đã chặn miệng Minh Bảo không cho chàng ta nói hết. Minh Bảo dường như đã đoán được điều gì đó nên chỉ cười rồi thôi.
"Cậu cười gì??"
"Tự nhiên buồn cười thôi, được không?"
"Cậu coi chừng tôi đó"
".."
---------------------------------------------------Hạ Vy if Tuấn Thần--------------------------------------------------
Về phía cặp này, có vẻ Hạ Vy chưa nguôi được cơn giận của mình nên mặc cho Tuấn Thần đi sau dù chàng ta hết lời giải thích, người thì cố nói, người thì không chịu nghe thì làm sao có thể giải quyết được. Kể từ sau ngày hôm đó, mặc cho Tuấn Thần cố gắng giải thích thế nào thì Hạ Vy cũng chưa lần nào chịu nghe hết, từ tin nhắn cho đến gọi điện, cô đều lơ tất cả. Dường như có điều gì đó trong cô khiến cô cảm thấy mình nên dứt bỏ, mọi thứ trong cô bây giờ như sợ dây chỉ tuột khỏi ống, rối và chằng chịt không thể nào gỡ ra được. Mỗi lần Tuấn Thần tính mở miệng nói thì Hạ Vy lại cố tình lơ đi làm việc khác, đánh trống lãng để không chạm mặt nhau. Không thể chịu được nữa, Tuấn Thần bỏ mặc tất cả lớn tiếng nói chuyện với Hạ Vy
"Mộc Hạ Vy, em không thể cư xử như người lớn sao hã? Sao lúc nào cũng lôi tính con nít đấy ra để giải quyết chuyện của hai chúng mình chứ?"
"Ý anh là anh không sai chứ gì?"
"Em thôi đi. Dù sao chúng ta cũng quen nhau hơn một năm trời, không lẽ em không hiểu tính cách anh như thế nào sao? Em nghĩ anh sẽ vì con nhỏ Uyển Nhi mà phản bội em sao? Suy nghĩ chính chắn đi, Hạ Vy. Nguyên nhân không phải do Uyển Nhi, mà là do giữa em và anh không có sự tin tưởng lẫn nhau"
"..."
Cái tên "Uyển Nhi" làm Hạ Vy thêm đau nhói, càng làm cô suy nghĩ lại cách cư xử con nít của mình là sai sao, cũng thắc mắc việc có nên cho Tuấn Thần cơ hội giải thích. Liệu lần này, anh sẽ khiến cô trở về như ngày trước được không, lúc cô chưa biết cảm giác bị lừa dối hay là lại khiến cô thêm thất vọng lần nữa. Dường như, mọi thứ đến quá nhanh, cô còn chưa sẳn sàng nhận kết quả như vậy. Lúc này cô chỉ muốn hét lớn để mọi thứ trong lòng được giải tỏa, nhưng giọt nước mắt dường như đã không nghe lời mà chảy dài trên gò má, cô ngơ người, không biết mình nên đối diện với Tuấn Thần ra sao. Cô chỉ biết quay lưng lại rồi bỏ chạy đi, nước mắt vẫn không thể ngừng rơi, Tuấn Thần đuổi theo tìm cô nhưng không ngờ khi quay lưng thì cả hai lại bỏ lỡ qua nhau. Hạ Vy ngồi xuống bụi cậy gần đấy rơi nước mắt, Tuấn Thần vẫn chạy khắp nơi tìm cô, đi qua nhau nhưng không thể nhận ra nhau
.....................................
22 giờ 43 phút... Minh Bảo, Nhược Hy cùng Hạo Thiên và Bảo Nguyên trở về sau cùng. Cả bọn cũng đã tập trung đầy đủ trước bàn kiểm chứng dược liệu. Hạo Thiên cõng Bảo Nguyên đến chỗ của team mình rồi cẩn thận thả cô đứng xuống, Bảo Nguyên tiếp đất thì vội vàng cầm lấy đôi tay của Hạo Thiên đang bị thương khá nghiêm trọng. Vết thương ngày càng tét ra, máu vẫn chảy nhiều nhưng khuôn mặt Hạo Thiên vẫn không hiện lên sự đau đớn đó. Bảo Nguyên nhìn Hạo Thiên đổ mồ hôi, máu chảy mà lòng cảm thấy có lỗi khi luôn làm gánh nặng cho anh. Khánh Anh mệt lả người đòi dựa vào người Tử Anh nhưng Tử Quân chạy đến đấy cô qua bên mình, còn cậu thì chịu thiệt để Khánh Anh dựa mình vì Tử Anh đang bị đau chân... Còn Hạ Vy và Tuấn Thần không dám đối mặt với nhau nên đứng xa ra hai phía. Nhược Hy im lặng đứng một bên nhìn Hạo Thiên mà lòng cảm thấy khó chịu. Sở Phong và Mẫn Tuệ hắc tốt hơn, cả hai cũng nói chuyện đỡ ngượng hơn trước. Còn Minh Bảo thì chạy lăn xăn đi tìm nước uống cho cả bọn.
Giá như có thể quay lại, thì chắc chắn cả bọn sẽ không tham gia vào trò chơi "tàn nhẫn" như vậy
#Ryna Yuly
"Nếu anh thật lòng yêu một người con gái, anh sẽ không bao giờ để cô ấy đi, càng không có chuyện cưới người con gái khác, bất kể vì lý do gì"
Tiếp theo là nói đến con bạn số khổ-Tử Anh. Bây giờ là giờ tối, đã quá giờ giới nghiêm nên mọi thứ trở nên yên ắng hơn, trời đã trở lạnh hơn nên giờ cũng chẳng còn ai đi ra ngoài nữa, nhưng Tử Anh vẫn còn hì hục xếp sách trong thư viện. Rã rời tay chân rồi mà vẫn còn nhiều sách chưa được xếp vào vị trí của chúng. Bây giờ mới hiểu độ dại dột của mình khi ráng làm anh hùng, dù miệng không ngừng oán trách, tay vẫn làm việc hết công suất, nhưng não đã chạy đi chơi lúc nào rồi. Vừa đói bụng, vừa lạnh, lại sợ ma nữa, tâm trạng lúc này chẳng khác nào đang ở địa ngục cả. Bất chợt gió luồn vào cửa sổ làm cả gian phòng của thư viện tạo nên những âm thanh đáng sợ, sấm chớp lúc này cũng lên tiếng, làm tim Tử Anh muốn đập loạn cả lên, chỉ muốn nhảy thọt ra khỏi lồng ngực. Tiếng bước chân ngoài hành lang, cả tiếng thì thào nói chuyện trong cơn mưa.
"Giờ này còn ai đi ra ngoài vậy nhỉ?? Chắc là giám thị thôi, không có gì đáng sợ cả, không sao cả, không có gì hết..."
Tử Anh tự nhủ với bản thân, cô cúi người xuống, miệng lẩm bẩm tay vừa làm vừa run sợ, bây giờ chỉ ước gì thằng bạn Khánh Anh lắm mồm ở bên cạnh để nó nói cho bớt sợ nó ngủ cmnr.
Bên ngoài hành lang, bộ ba con người quen thuộc và là trùm về muộn đang lê bước về kí túc xá, Minh Bảo và Hạo Thiên thì chỉ hộ tống thằng bạn Tử Quân về kí túc xá còn cả hai thì lại tiếp tục đi chơi với gái. Tối nay tâm trạng Tử Quân không mấy tốt nên mới phải về sớm như vậy.
"Sao không về với bà già mày? Đi một mình mày vậy không sợ cái gì đó đó sao?" Mặc dù Hạo Thiên đã tránh từ ""ma" nhưng nó vẫn khiến Hạo Thiên lanh người dân sợ ma đi hù người khác
"Mày nhát vừa thôi chứ. Hèn chi cưa mãi con Bảo Nguyên không đổ nổi. Thảm hại thật mà" Minh Bảo chen câu chọc tức Hạo Thiên
"Chúng mày cứ từ từ. Hạo Thiên này chỉ là chưa xuất bài thôi, tao đây không sợ thua cuộc đâu"
"Ê, Chúng mày, sao thư viện còn đèn sáng vậy? Ây.. đừng nói với tao, con Tử Anh còn trong đấy đó nha?" Minh Bảo chỉ vào phía thư viện
"Tao có ý này" Tử Quân đang buồn đột nhiên hưng phấn, cả ba chụm đầu lại thì thầm to nhỏ.
Phía trong thư viện, Tử Anh đang cố gắng bình tình để xếp cho xong đống sách nhanh chóng, bỗng dưng những tiếng bước chân và tiếng thì thào bắt đầu vang lên, trong cơn mưa, tiếng sấm chớp không ngừng. Bỗng dưng không gian yên tĩnh lạ thường...
"Bộp".... "Đoàng"
"Hức..." Nghe tiếng động lạ cùng với tiếng sấm lớn Tử Anh bất giác run lên tim đập mạnh hơn bình thường, đưa mắt tìm thứ phát ra tiếng động. Một cuốn sách đang nằm gọn dưới sàn, không biết vì sao nó có thể tự rớt xuống được, cô cầm cuốn sách lên chưa kịp đặt lại chỗ cũ thì... "Bộp" đằng sau lại có một quyển sách rớt xuống. Lúc này Tử Anh chân tay tê liệt, thần kinh bất động, rớt một lần thì có thể cho là bình thường nhưng đây là lần hai rồi, là lần hai rồi, lần này không thể nói là trùng hợp được nữa. Tiếng bước chân phát ra từ sau lưng Tử Anh càng lúc càng gần
"Huhu... Tôi không làm gì đâu, đừng lại gần tôi, đừng mà..." Tử Anh ngồi bệt xuống ôm lấy đầu nói lia lịa. Một bàn tay đặt lên vai Tử Anh khiến cô giật cả mình ""Áaaaaaaaaaaaa"
""Hahaaahaa" Tiếng cười lớn làm xé tan không khí ma quái ở đây. Tử Anh đang nước mắt ngắn nước mắt dài nghe tiếng cười thì vội ngẩng mặt lên quay lại thì thấy Tử Quân đang đứng cười. Lúc này cơn giận dường như đã làm bao nhiêu sự sợ hãi lúc nãy biến mất.
"Tử Quân...cậu vui lắm hả!... Hức... Thấy tôi làm việc như vậy mà còn kiếm chuyện vậy sao, quá đáng lắm rồi đó, đừng nhìn mặt tôi nữa!!" Tử Anh tức giận, mặt đỏ ửng lên vì cú sốc vừa rồi. Lúc này Tử Quân mới chợt nhận ra rằng hai đứa bạn tốt của mình đã cao chạy xa bay lúc nào không hay, và để lại mình Tử Quân chịu trận. Tử Anh theo những giọt nước nước chạy đi ra ngoài nhưng không ngờ.. sự cố thật sự xảy ra
cô chạy quá nhanh bị chợt chân vì nước mưa nên té ngữa khiến cả người ướt sũn, chân bị bong gân. Tử Quân nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra thấy vậy liền cõng Tử Anh về Kí Túc Xá xử lý vết thương
"Tôi không mượn cậu"
"Cậu thôi ngay cái trò con nít đấy đi. Chuyện có bé tí mà cứ thích làm lớn lên"
"Ý cậu nói, chuyện này cậu không sai chứ gì hã?"
"Ừ thì.. cũng...có. Có một chút nhỏ"
"Nói lại nghe xem"
"Ừ thì tại tôi. Để tôi cõng cậu về, nghiêm trọng không đi được tôi không chịu trách nhiệm đâu"
Tử Quân biết lỗi, ngồi xử lý vết thương giùm Tử Anh, còn tự mình xuống bếp nấu cháo cho cô, nhưng.. mùi vị.. không thể nói nên lời
"Cậu bỏ bột ngọt chứ không bỏ hạt nêm sao? Cậu tính giết tôi thật sao hã?"
"Tôi lỡ tay rồi"
--------End------
Sau khi trở về nhà, vào ngày thứ thì tất cả học sinh đang tấp nập đến trường. Vừa đến cổng trường là cái bảng thông tin rất to, có hàng loạt học sinh bu quanh đang không ngừng bàn tán. Trên bảng thông báo về việc học sinh khối sẽ có buổi ngoại khóa ngày đêm kéo dài từ thứ tuần này đến thứ . Các học sinh khối và sau khi đọc xong thì không ngừng bất mãn. Còn khối thì không ngừng hớn hở, phấn khích. Mục tiêu ngoại khóa, chính là rèn luyện tích cách của cả bọn. Bốc đồng, kiêu căng và thích chứng tỏ...~ sửu nhi~
Xa xa Khải Hân đang bước đến trường bỗng dưng Minh Bảo, Tử Quân và Hạo Thiên bất chợt xuất hiện trước mặt. Cả ba chặn đường Khải Hân, chắc tính chọc ghẹo. Mới sáng đã bị ba âm binh chặn đường đang chuẩn bị cất giọng hét thì cả bọn liền theo sau chạy tới chặn đường
"Gì đây, muốn đánh nhau sao hã?"
Tâm trạng vẫn chưa thể khá hơn được vì hôm qua bị ba mẹ bỏ rơi trong ngày sinh nhật, sáng nay lại gặp mấy đứa bạn không biết làm cái trò quái gì mà chặn đường người khác rồi chả có con mắm nào chịu lên tiếng giải thích
"Này, cậu bị ngốc à gì mà đánh nhau chứ!?" Tử Quân thẳng tay cốc vào đầu Khải Hân một cái thì lập tức nhận ngay cái trừng mặt đáng sợ của Khải Hân
"Hôm qua dành thời gian cho gia đình rồi, thì hôm nay đi quẩy thôi. Sinh nhật của đại tiểu thư không thể kết thúc trong im lặng như vậy được" Sở Phong tuôn một tràng.
"Ok. Nếu như mọi người muốn vậy. Tối nay Black and White, giờ"
Ấn định thời gian địa điểm rõ ràng, bàn xong cả đám cùng nhau vào lớp học. Trong tiết rồi nhưng mỗi người bận mỗi việc, nghĩ làm thế nào để tối nay đốt thẻ của Khải Hân. Một đám đang tụ lại bàn chuyện thì Hạ Vy và Tuấn Thần xuất hiện, người đi trước kẻ chạy theo sau, vẻ mặt Hạ Vy tức giận như sắp có tình huống xấu xảy ra. Tuấn Thần nắm lấy tay Hạ Vy
"Nghe anh giải thích. Tất cả chuyện hồi tối thật ra chỉ là sự hiểu lầm"
"Buông ra. Tôi cảnh cáo anh. Đừng chạm vào người tôi"
"Hạ Vy, em phải tin anh. Chỉ là hiểu lầm thôi"
Quan sát tình huống khá nghiêm trọng, cả đám mới chạy tới lôi hai người đi, làm cho không khí bớt căng thẳng
"Thôi nào. Chuyện gì vào lớp rồi nói" Sở Phong
Sở Phong cùng đám con trai kéo Tuấn Thần ra một góc, khuyên Tuấn Thần từ từ giải quyết để tam trạng Hạ Vy tốt hơn rồi mới giải thích lại cho nàng hiểu. Nhưng Tuấn THần cảm thấy bức tức trong lòng khi gây ra sự hiểu nhầm không nên co như vậy. Chàng chỉ biết cúi đầu nghe lời đồng bọn chờ Hạ Vy nguôi ngoai. Đám con gái cũng hiểu được chuyện tối qua nên cũng ra sức khuyên giải Hạ Vy bức nóng nhưng cô gái thường ngày bình tĩnh lại trở nên nóng nảy khó chịu tức giận bỏ đi trước, không thèm nghe ý kiến đồng bọn của mình.
Mặc dù hôm nay mới là ngày thứ tuần thứ mà họ đã có ý định tạo phản bạo loạn trốn khỏi trường. Việc này mà đến tai thầy cô trong trường thì K.O
Đã vào giờ Văn rồi, nhưng bóng dáng quen thuộc ấy lại xuất hiện trước cửa phòng học hét lớn
"Báo cáo, em đến trễ ạ. Vì chuyến bay của em bị delay.. nên"
Cả lớp trầm trồ tập trung ánh nhìn vào nhân vật chính hôm nay...là "Mẫn Tuệ"
Đám com gái vui mừng chạy ra ôm trầm lấy Mẫn Tuệ đang thở dốc vì chạy. Sau đó vào lớp ổn định chỗ ngồi, mặc cho cô giảng bài hay đến thế nào thì bọn nó cũng chụm đầu lại hỏi thăm chuyện của Mẫn Tuệ khi ở Mỹ, riêng mình Sở Phong bị Mẫn Tuệ trách móc khi về Mỹ nên cảm thấy như mình có lỗi dẫn đến việc Trương Hàn ra đi đột ngột, chàng chỉ ngồi im lặng và không biết nên đối mặt với Mẫn Tuệ thế nào vì trò đùa của mình. Còn bọn con trai kia mặt dày hết cả vô tư hồn nhiên cười đùa, nói chuyện với Mẫn Tuệ mà không chút hối hận vì việc đã làm. Mẫn Tuệ hôm nay cũng đã nở nụ cười khi bên cạnh đám bạn mới quen, và nàng cũng không bận tâm đến việc bị nhốt hôm bữa, chỉ muốn bỏ qua tất cả sống theo tương lai mà ông chú dặn. Minh Bảo - bạn cùng bàn thông báo kế hoạch tối nay của cả bọn, và chuyện mai đi ngoại khóa cho Mẫn Tuệ biết. Sở Phong như tượng, mặt cứng đơ không thèm nhúc nhích, Tử Anh chỉ biết quay sang nhìn cậu cười muốn tắt thở.
Bình thường vào những tiết học thì họ chán nản, buồn ngủ nhưng vì kế hoạch tối nay làm mặt ai cũng tỉnh bơ, tâm trạng còn tốt hơn mọi ngày. Hôm nay thời gian két thúc giờ học qua nhanh hơn bình thường thì phải. Họ nhanh chóng chen chân về nhà chuẩn bị cho cuộc tẩu thoát tối nay.
Cuối cùng thới khắc thiêng liêng nhất cũng đến. Tất cả tập chung ở phòng khách. To nhỏ một hồi lâu thì rón rén hành động. Muốn ra ngoài thì phải đi qua phòng bảo vệ mới đến cổng chính. Vì thế cả đám đang lẻn ra phía sau, vượt qua những bức tường, may sao cũng tương đối thấp. Đám con trai thì nhanh chóng bay qua được ra bên ngoài nhưng bọn con gái đang chậc vật với bộ váy của mình. Tuy Tử Anh không mặc váy nhưng cũng mặc áo Crop Top nên chỉ biết đứng nhìn. Mỗi nàng mỗi kiểu, người váy body, người chân váy xòe, người thì váy đuôi cá,... áo thì chỗ che chỗ không.... Loay hoay một hồi vẫn không biết cách ra thế nào. Tử Quân, Sở Phong và Tuấn Thần phải trèo qua đỡ mấy nàng qua bên. Tử Quân cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Tử Anh nhưng khuôn mặt lạnh lùng đó vẫn không biến chuyển gì, bớt được người nào hay người đó, đỡ tốn sức. Tử Anh chỉ biết cầm lấy mặc lên người rồi trèo qua, Sở Phong ngượng giụ cởi áo khoác của mình che cho từng đứa khi qua sợ bị lộ. Hạ Vy và Tuấn Thần giận nhau nên Hạ Vy nhất quyết không cho chàng đụng đến mình, nàng đành làm phiền Tử Quân. chàng bên này đỡ qua thì chàng bên kia đỡ xuống. Sau khi trèo qua được bức tường cũng là cả thế kỷ trôi qua, tiếng đồng hồ mới có thể thoát ra. Từ trường đến bar mất nửa tiếng, may mắn là Tử Quân đã gọi xe đợi sẵn không tốn nhiều thời gian đợi xe.
giờ thù đến nơi phòng đã đặt trước nên mọi người nhanh chóng vào phòng. Vì là sinh nhật Khải Hân nên cô bị chuốt rượu khá nhiều. Vui chơi đến giờ sáng mọi người mới về trường. Rượu vào hành vi không thể kiểm sát được, mấy nàng tối nay đã làm mất hình tượng quá nhiều. Sáng mai khi tỉnh táo sẽ phải xấu hổ, bị đem làm trò cười cho xem. Trèo ra khó, trèo vô khó hơn nữa, tinh thần lân lân say. Sau khi tốn sức trèo vào an toàn thì bỗng dưng có một giọng nói lạ vang lên
"Mấy đứa đi chơi vui chứ?"
... Xác định hôm nay chỉ có chết. Tinh thần không tỉnh táo nhưng khi nghe tiếng thì mặt ảnh cũng tỉnh, chỉ riêng Khải Hân vẫn rơi vào tình trạng nói bậy bạ, Khánh Anh và Minh Bảo phải đỡ nàng. Gương mặt người nói hiện lên đối với cả đám đều xa lạ, chỉ riêng có Hạ Vy là hí hửng nói:
"Anh, anh về khi nào vậy?"
"Không nói nữa vào nhà trước đã" Đình Hạo vừa nói vừa bước đi vào nhà, mọi người cũng nhanh chóng nối đuôi theo sau
(Phương Đình Hạo: tuổi, anh họ của Hạ Vy mới du học từ Úc về. Vào trường dạy môn Lý thay cho một giáo viên đang nghỉ sinh) bạn Mẫn Tuệ là Chu Đình Hạo nha
Hạ Vy không còn tỉnh táo nữa, lảm nhảm nói chuyện với anh họ Đình Hạo của mình
"Stop. Anh... chỉ vào mặt lạnh lùng đẩy tay ra có chuyện gì mai nói nha. Giờ em phải.. đi ngủ đó. Anh về đi. Tạm biệt. Bye anh nha. Bye... Này mau đi đi đẩy ra ngoài"
"Ok. Chuyện mấy đứa ra khỏi trường đợi đi xong buổi ngoại khóa, anh sẽ xử sau. Giờ thì mau ngủ đi, đừng làm ồn nữa, khuya rồi. Goodnight!" Đình Hạo nói xong quay lưng ra về
Mấy nàng nhà mình rượu vào là hình tượng sang chảnh tiểu thư ngày nào đều bị phá hủy, mấy bạn nam tối nay khổ rồi. Hết Tử Anh ói, tới Hạ Vy lảm nhảm đòi tâm sự, Nhược Hy thì đòi thêm bia đòi hát thêm, Bảo Nguyên đỡ nhất nằm ngủ im re trên sofa, còn Khải Hân thì cứ đè đầu cằn nhằn đánh Khánh Anh... Thảm không còn từ nào đê tả. Sau một lúc mới chịu đi ngủ, mỗi chàng một nàng dẫn vào phòng cho mấy nàng nghỉ ngơi, xong xuôi mới tới mình.
-------------------------------------------- Sáng hôm sau------------------------------------------
Sau cơn mưa trời lại nắng, giờ sáng mọi người đang ồn ào chuẩn bị đồ đạc riêng chỉ có một căn phòng đang im lìm, không tiếng động, bình thường sáng sớm căn phòng này là ồn ào nhất, vì sáng nào cũng được nghe nhạc KPOP từ hai mẹ. Không ai khác đó chính là Khải Hân và Tử Anh. Tử Quân thấy vậy thì đi tới gõ cửa phòng, được một hồi lâu nhưng vẫn không lớp đáp trả nen xông vào luôn. Vừa lúc định bước vào gặp Khánh Anh đi ngang qua thì cũng lôi kéo thêm để có nhân lực lôi đầu hai con heo còn đang chăn ấm nệm êm nằm ngủ.
"Ê hai heo đậy đi, sắp trễ rồi"
"Mới sáng sớm mà ông ào thấy sợ à" Tử Anh chui đầu ra nhưng lại chui đầu vào trong chăn ngủ tiếp. Khải Hân cũng không thua kém gì ngủ không biết trời đất trăng sao gì hết
Khánh Anh và Tử Quân không dùng lời nói nữa mà dùng hành động, kéo hết chăn ra, rồi kéo tay, kéo chân. Sau phút vật vả thì hai người kia mới chịu ngóc đầu thức dậy.
Trong lúc để hai con heo thúi thức dậy thì mọi người đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ nên đang thảnh thơi ngồi ăn sáng. Riêng hai thành phần kia còn đang lăng quăng chạy quanh nhà tìm đồ trang điểm, máy làm tóc,.. đủ thứ trên đời. Lúc xuất phát đúng là lúc hai bạn chuẩn bị xong xuôi nhưng chưa kịp ăn sáng thì cũng phải chịu thôi.
Sau ba tiếng đồng hồ ngồi trên xe, mọi người cũng đã đến nơi. Điểm đến tương đối xa với trường, mọi người tham quan và dã ngoại ở một khu rừng phía ngoại ô Hà Nội. Sau khi đến nơi, mọi người dành ra vài phút để tham quan xung quanh và dựng lều để ngủ. Hai bạn một lều, mọi người sẽ phải ngủ như khi ở KTX. Mọi người dành ra một buổi sáng để hoạt động cá nhân (mọi người có quyền đi dạo chơi, nhưng khi chiều sẽ theo kế hoạch của nhà trường). Lợi dụng cơ hội được tự do mọi người bắt đầu tụ tập ăn uống rồi nói xấu mấy mẹ lớp khác. Sau khi thoãi mái vui chơi, đến giờ tất cả phải tụ họp lại để chuẩn bị bắt đầu theo kế hoạch của nhà trường. Mỗi đội sẽ gồm hai thành viên vào rừng và tìm được cây thuốc xó thể chữa bệnh nếu đội nào tìm được nhiều sẽ được thưởng, còn người lại đội nào không tìm đủ loại sẽ bị loạt và bị phạt. Mọi người phải bốc số... Lần đầu tiên của team a
Nhược Hy- Minh Bảo
Tử Anh- Sở Phong
Hạ Vy- Tử Quân
Mẫn Tuệ - Hạo Thiên
Khải Hân - Tuấn Thần
Bảo Nguyên - KHánh Anh
....
Ban đầu đội hình là như vậy, nhưng đám con trai tự ý đổi lại theo ý mình. Tuấn Thần vì chuyện hiểu lầm làm Hạ Vy giận nên tranh giành đòi chung cặp với cô đẻ tiện xin lỗi. Hạo Thiên cũng vì bị Minh Bảo chọc ghẹo tới giờ vẫn chưa tán đổ Bảo Nguyên nên dụ Khánh Anh nhường Bảo Nguyên cho mình để có cơ hội tiếp cận. Tử Quân trong lúc loạn lạc tranh giành thì lấy tờ giấy ghi tên Tử Anh, vì chọn cô sẽ bớt phiền hà hơn, đỡ tốn sức, Tử Anh có võ mà. Tội nhất Sỡ Phong sau một hồi trốn tránh thì bị đẩy cùng cặp với Mẫn Tuệ, sau vụ Trương Hàn chỉ mình Sỡ Phong cảm thấy có lỗi muốn nói lời xin lỗi với Mẫn Tuệ nhưng khó xử khi đứng trước mặt cô, cậu ta tự nhột lẫn tránh cô cả buổi hôm nay rồi... Đám con trai thì việc riêng, đám con gái thì không biết gì chỉ đứng nghe phổ biến luật chơi. Trình tự sắp xếp lại sau vài phút thảo luận
Nhược Hy - Minh Bảo
Khải Hân - Khánh Anh
Tử Anh - Tử Quân
Bảo Nguyên - Hạo Thiên
Mẫn Tuệ - Sở Phong
Hạ Vy - Tuấn Thần
Lúc cả đám con gái phát hiện ra mình bị qua mặt bởi đám con trai thì tức giận ra mặt nhưng chuẩn bị thì tiếng còi bắt đầu cuộc chơi thổi lên cứu đám con trai một bàn thua trông thấy. Mọi khi cãi nhau đã đành đến giờ thi mà bẫn tranh nhau cho ý kiến, người đòi hướng Tây, người đòi hướng Bắc, rồi hướng Nam đến hướng Đông.
Ryna Yuly