Thành tích thi cuối kỳ của Trọng Nham không cao cũng không thấp, ở trong lớp cũng đứng giữa giữa. Mà trong nhà cậu cũng không có ai mỗi ngày đều nhéo lỗ tai đốc thúc cậu học tập. Vì vậy Trọng Nham nội tâm coi như một người già thực khó mà coi chuyện thi cử học hành của học sinh là một chuyện đại sự quan trọng mà chú tâm vào được. Đến bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra sau này cậu sẽ học tiếp hay làm cái gì. không có mục tiêu tự nhiên cũng sẽ không có động lực cố gắng.
Trọng Nham cảm thấy ở độ tuổi thực sự của mình, mà nhắc tới hai chữ “mờ mịt” nghe có vẻ thực khôi hài. Nhưng trên thực tế từ khi cậu sống lại cho tới nay cậu vẫn luôn cảm thấy mờ mịt, không biết đột nhiên xuất hiện thêm một vòng luân hồi với cậu rốt cuộc có ý nghĩa gi. Trước kia khi sống ở khu tập thể dệt, cậu đã từng nghe mấy lão nhân nói chuyện, nói cái gì mà con người cả đời phải chịu đủ khổ sở mới được hưởng phúc, đã thấy hết cảnh đời, thì cả đời này sống không uổng phí. Trọng Nham ở trong đầu lặp lại một lần, cảm thấy câu nói đó rất phù hợp với tình cảnh của cậu, vậy nên theo lý thuyết cậu không cần thiết phải sống lại mới đúng.
Nhất định là do người phụ trách sổ sinh tử làm việc không tập trung.
Nhưng sau khi trải qua chuyện ghi âm, Trọng Nham đột nhiên lại hiểu được một điều: có lẽ là ông trời thấy ở kiếp trước, cậu đã bỏ lỡ rất nhiều chân tướng sự việc, cho nên mới cho cậu thêm một cơ hội để quay lại tìm đáp án. Như chuyện của Trương Hách, chuyện của Cung Chất, những người này đều từng là tâm bệnh của mình, tuy rằng bộ mặt thật của Trương Hách cho tới nay vẫn chưa rõ ràng nhưng chuyện của Cung Chất lại khiến cậu thở phào một hơi. Có lẽ về sau cậu sẽ không còn gặp ác mộng Cung Chất đứng trên nóc nhà nữa.
Cảm giác thật sự quá tốt, thế cho nên Trọng Nham quyết định phóng khoáng một chút, không đi so đo chuyện Cung Chất đã từng lừa gạt mình — phải biết rằng Trọng Nham nổi tiếng có thù tất báo, người khác tính kế hắn một, hắn nhất định phải đáp trả lại sáu, bảy lần mới cam tâm. Nhưng trong chuyện tình cảm, trả giá cùng hồi báo ai có thể nói rõ được. Cung Chất cố nhiên có điều giấu diếm, nhưng cậu ta cũng không gây ra chuyện gì ảnh hưởng tới hắn, cậu ta thậm chí còn rất coi trọng đoạn tình cảm này, lại càng đừng nói tới việc dốc lòng giữ gìn.
“Không so đo nữa.” Trọng Nham nhìn khuôn mặt đang cười hì hì trong gương, rộng lượng khoát tay: “Chuyện phiền lòng này triệt để cho nó qua luôn đi.”
“Lúc trước cũng là do mi sơ suất, lười để ý tới mấy chuyện cá nhân tình thương mến thương này. Những lời cậu ta đã nói, mặc dù lúc ấy có chút hoài nghi nhưng mi cũng không bận tâm mà ngẫm lại xem. người xưa cũng nói rồi, gieo nhân nào thì hái quả đấy.”
“Ta phải nghĩ tới, con cái những gia đình như Cung gia làm sao có thể thật sự thuần trắng như tờ giấy chứ?”
“Bởi vì mi vốn là một kẻ tự ti đáng thương. Mi nguyện ý tin tưởng có người thật lòng yêu mi, không để ý tới xuất thân địa vị của mi, chỉ bởi vì chính con người mi. thừa nhận đi, đồ ngốc, những gì mi làm đã nói lên, đó chính là nguyện vọng sâu kín nhất trong đáy lòng mi. Mi tin tưởng bởi vì trong thâm tâm mi muốn tin.”
“Mẹ nó.”
“Ta cũng đoán mi sẽ không chịu thừa nhận, bởi vì khi đó, chính mi cũng đang tự dối gạt bản thân.”
“Im đi.”
“Trong chúng ta vẫn nên có một người có gan nói ra sự thật.”
“Sự thật con mẹ nó.”
“Được rồi, không nói nữa, ngày mai không phải sẽ tới Trường Thành với Tần Đông An sao? đừng có nghĩ tới mấy cái chuyện thối nát này nữa, an tâm đi ngủ đi.”
“Chắc là hưng phấn quá độ, ngủ không được, lên tinh thần, hảo hảo hưởng thụ sinh hoạt đi.”
“Lão tử chỉ mới 17, thật tốt.”
“Đúng vậy, còn sống thật là tốt. cho nên, hãy sống cho tốt đi.”
Ba ngày nghỉ lễ 1/5, ngày đầu tiên, Tần Đông An dẫn Trọng Nham tới Trường Thành chơi, đến tối mệt gần chết mới trở về, ngày hôm sau làm biếng ngủ nướng tới tận giữa trưa mới chịu dậy, buổi chiều chạy đi thăm quan Vương Phủ, khi đi ra vẫn chưa tới giờ cơm tối. hai người đang ngồi xổm ven đường bàn bạc xem đi chỗ nào để Trọng Nham thực hiện lời hứa mời thằng bạn một bữa, thì mẹ Tần gọi điện tới.
Vừa ấn nghe điện, chợt nghe thấy mẹ Tần ở đầu dây mắng Tần Đông An xối xả: “Đứa nào bảo được nghỉ thì theo mẹ đi dạo phố hả? Rồi còn nói cùng mẹ ra ngoài uống trà? Định đùa giỡn mẹ đúng không?”
Tần Đông An vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ à, mẹ phải hiểu cho một đứa trẻ sắp thành niên như con chứ, con cũng muốn có cuộc sống riêng của mình mà.”
“Sắp thành niên thì vẫn là chưa thành niên.” Mẹ Tần mới không để ý tới lời giải thích xiêu vẹo của cậu ta: “Chưa thành niên thì vẫn phải nghe lời người giám hộ, pháp luật đã quy định như vậy!”
Tần Đông An bị nói tới trợn trắng mắt, nào có điều luật nào quy định con trai 17 tuổi được nghỉ học thì phải cùng mẹ đi dạo phố? Sao cho tới giờ cậu không hề biết?
“Mẹ vẫn luôn chờ con thực hiện lời hứa đấy, kết quả thế nào, vừa không chú ý con liền chuồn mất.” Mẹ Tần nửa thật nửa giả oán giận: “Mấy người một thì suốt ngày họp hành, một thì tụ tập chiến hữu, một thì lại đi chơi với bạn… mấy người hợp nhau muốn bức mẹ thành oán phụ khuê phòng có phải không?”
Tần Đông An thở dài tay chống tường: “Tần phu nhân, ngài chụp mũ nhiều quá.”
“Về nhà ăn cơm, ít nói nhảm.” mẹ Tần hừ hừ một tiếng: “Lập tức!”
“Bạn con còn đang đi cùng với con đây này.” Tần Đông An khó xử: “Bọn con đã sớm quyết định… cậu ấy đã cho cô giúp việc nhà cậu ấy nghỉ mấy ngày, giờ cậu ấy ở một mình, về nhà cũng không có cơm ăn…hay là bọn con ăn xong rồi con lập tức về nhà với mẹ, được không?”
Mẹ Tần thở dài: “Nhưng trong nhà chỉ có một mình mẹ, buồn chết…hay là con đưa cả bạn con về nhà mình đi, nhiều người trong nhà càng náo nhiệt.”
Tần Đông An quay sang nhìn Trọng Nham, Trọng Nham lắc đầu.
Mẹ Tần hưng trí dạt dào nói: “Cứ quyết định thế đi, con hỏi xem bạn con thích ăn món gì? giờ mẹ kêu a di chuẩn bị, vừa lúc các con đến ăn cơm luôn.”
Tần Đông An cũng không muốn Trọng Nham cứ như vậy đơn độc về nhà, nhà Trọng Nham cậu cũng đã từng tới, trống rỗng, một chút nhân khí cũng không có, Trọng Nham lúc này trở về, chỉ sợ ngay cả nước cũng không có mà uống. Tần Đông An một phen túm tay áo Trọng Nham kéo lại, nói với điện thoại: “Cậu ấy thích ăn thịt, cay một chút.”
“Con coi mẹ là đồ ngốc à? Đây rõ ràng là đồ con thích?!”
“Cậu ấy cũng thích mà.” Tần Đông An mặt dày mày dạn thay bản thân tranh thủ phúc lợi.
“Vậy mẹ sẽ làm canh cá, vừa vặn hôm nay có cá sống, anh con mới mang về.” mẹ Tần nói: “Làm thêm món gà cay nữa, những món khác để a di chuẩn bị.”
“Đúng rồi…” Tần Đông An linh quang chợt lóe: “Cậu ấy đặc biệt thích ăn đồ ngọt!”
Mẹ Tần kinh ngạc: “Ai nha, thật là đáng yêu, trong bếp mẹ cũng đang nướng bánh cookie, lát nữa, mẹ và a di sẽ nướng thêm mấy cái bánh ngọt. bánh ngọt vị ô mai có được không?”
Tần Đông An cười hì hì nhìn Trọng Nham, Trọng Nham bất đắc dĩ, làm cái khẩu hình miệng phát âm: cám ơn.
Tần Đông An nói: “Con không hiểu lắm, vị ô mai hay vị việt quất cũng được, mọi người thích ăn kiểu gì thì tự quyết định đi. cậu ấy nói cái gì cũng được, còn nói cám ơn mẹ.”
“Thực ngoan.” Mẹ Tần cười nói: “Được rồi, không nói nữa, mẹ đi nướng bánh.”
Tần Đông An cúp điện thoại, cười hì hì vỗ vai Trọng Nham: “Thế này thì ba bố con tôi sẽ không cần phải ăn đống đồ ngọt mà mẹ làm nữa!”
Trọng Nham dở khóc dở cười: “Làm sao ông biết tôi thích ăn đồ ngọt?”
Tần Đông An khinh thường: “Trong balo ông có giấu một đống, tôi nhìn thấy mấy lần rồi.” có lần còn phát hiện một hộp bánh gấu, giữ kỹ quá chừng.
“Đi thôi.” Tần Đông An kéo Trọng Nham chạy tới trạm xe: “Về tới nhà là có sẵn đồ ăn rồi.”
Trọng Nham ở cửa hàng hoa bên ngoài tiểu khu mua một bó Lily tặng mẹ Tần. cậu tuy rằng bề ngoài nhìn không lớn, nhưng nội tâm cũng không còn trẻ, những chi tiết nhỏ trong lế tiết tự nhiên cũng không xem nhẹ.
Mẹ Tần được tặng hoa tự nhiên vui vẻ vô cùng, liền khen Trọng Nham ngoan ngoãn, khen nức nở khiến Tần Đông An ở một bên trợn trắng mắt. Tần Đông An thấy mẹ thường ở một mình tịch mịch, trong nhà có khách tới chơi, cao hứng quá mức muốn điên rồi — đối với thằng con ruột cũng chưa từng nhiệt tình như vậy.
Đường di (mẹ Tần) bảo Tần Đông An dẫn bạn đi rửa tay chân, còn mình vui vẻ chạy đi tìm lọ cắm bó hoa lily, lại đặt bình hoa ở phòng khách thậm chí còn trái phải nhìn một chút tìm chỗ để đẹp nhất.
Tần Đông An biểu tình thảm thiết không đành lòng phá hủy: “Bà ấy bình thường rất có khí chất, thật đó. nhưng hôm nay là do quá cao hứng thôi.”
Trọng Nham mỉm cười: “Tôi cảm thấy dì rất dễ mến.”
Khi Dương Thụ qua đời, Trọng Nham vẫn còn nhỏ, cậu cơ hồ cũng không có cơ hội tiếp xúc với những nữ nhân như Đường di — trên thực tế, trừ bà ngoại Trương Nguyệt Quế ra, Trọng Nham cũng không tiếp xúc nhiều với nữ nhân, tự nhiên không biết nên ở chung với bọn họ như thế nào. Trước kia, khi còn ở nhà chính Lý gia, thường xuyên nhìn thấy Trình Du nhưng nữ nhân đó hận cậu muốn chết, cho dù có Lý lão gia tử ở đó cũng chưa từng cho cậu nét mặt hòa nhã, tự nhiên càng đừng nói tới chuyện thân cận với cậu. Bởi vậy, những nữ nhân trẻ tuổi như mẹ Tần đối với Trọng Nham mà nói, quả thực thần bí như sinh vật ngoài hành tinh.
Trọng Nham khó được khi… khẩn trương. Cậu vốn đã ít nói, căng thẳng lại càng hiếm khi mở miệng, khi Đường di gắp đồ ăn cho cậu, bình thường vốn không thích ăn rau cũng thành thành thật thật ăn hết. cậu lớn lên rất ưa nhìn, cử chỉ đúng mực, tuy rằng có chút câu nệ, nhưng về phương diện lễ nghi không thể nào xoi mói, Đường di càng nhìn càng thích. Hơn nữa Trọng Nham còn thích ăn đồ ngọt, càng hợp ý của bà — tay nghề nấu nướng của Đường di khá bình thường, nhưng rất thích nướng bánh quy, cũng hay làm mấy món điểm tâm nho nhỏ, đáng tiếc không có người cổ động, ông chồng và hai thằng con đều không thích mấy thứ này.
Tần Đông An nhìn hai người vừa ăn tối xong lại ăn một đống đồ ngọt trét đầy bơ sữa, miệng cũng cảm thấy ngọt ngấy, cố gắng uống hai chén trà át đi. Tần Đông An đã vậy, thế mà Trọng Nham lại còn khen mẹ mình làm bánh ngon.
“Dì làm bánh ngọt ô mai so với cái bánh lần trước con mua còn ngon hơn.”
Đường di vui tươi hớn hở tiếp nhận lời nịnh nọt của cậu: “Lần sau con tới, dì sẽ làm bánh trứng cho con.”
Trọng Nham vội vàng nói cảm ơn, cái bánh ngọt trong tay cậu trong chốc lát đã được giải quyết sạch sẽ, cậu còn ăn thêm vài cái bánh quy.
Mẹ Tần thực sự cảm thấy thằng bé này rất tri kỷ lại hiểu chuyện.
Tần Đông An cảm thấy trong lời nói của Trọng Nham có vài phần khách sáo.
Trọng Nham thầm cảm khái trong lòng, đời này rốt cục ăn được ‘thứ gì đó mẹ làm’. Tuy rằng không phải do mẹ cậu làm ra, nhưng không khí trong gia đình Tần Đông An thật sự khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Ngoài cửa có tiếng động cơ ô tô truyền tới, mẹ Tần buồn bực hỏi Tần Đông An: “Là anh con sao?”
Tần Đông An buông chén trà trong tay xuống chạy ra ngoài, không bao lâu chợt nghe thấy cậu ta oang oang nói chuyện với người ở ngoài cửa. sau đó, cửa chính được đẩy ra, Tần Đông An cùng một thanh niên mặc bộ quần áo dằn di cùng đi vào.
Người thanh niên này vóc dáng cực cao, dáng người thon dài rắn chắc, hành động lộ ra hương vị nhanh nhẹn linh hoạt. gương mặt hơi đen, ngũ quan có năm, sáu phần tương tự Tần Đông An, nhưng đường nét khuôn mặt góc cạnh nam tính hơn nhiều. hai mắt hữu thần linh quang, nhìn qua mang theo một cỗ khí thế không nói nên lời, quả nhiên anh tuấn bức người. Trọng Nham cách nửa phòng nhìn anh, cảm thấy tầm mắt người này chỉ cần đảo nhẹ đã khiến người xung quanh có cảm giác co rúm muốn lùi về sau. Cố tình nét mặt người này lại mang theo vài phần lưu manh, vài phần táo bạo cùng tiêu sái phóng khoáng, tựa như mọi chuyện đều không để trong lòng.
Trọng Nham cảm thấy anh ta chắc chắn rất được các cô gái hoan nghênh.
Hết
Thành tích thi cuối kỳ của Trọng Nham không cao cũng không thấp, ở trong lớp cũng đứng giữa giữa. Mà trong nhà cậu cũng không có ai mỗi ngày đều nhéo lỗ tai đốc thúc cậu học tập. Vì vậy Trọng Nham nội tâm coi như một người già thực khó mà coi chuyện thi cử học hành của học sinh là một chuyện đại sự quan trọng mà chú tâm vào được. Đến bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra sau này cậu sẽ học tiếp hay làm cái gì. không có mục tiêu tự nhiên cũng sẽ không có động lực cố gắng.
Trọng Nham cảm thấy ở độ tuổi thực sự của mình, mà nhắc tới hai chữ “mờ mịt” nghe có vẻ thực khôi hài. Nhưng trên thực tế từ khi cậu sống lại cho tới nay cậu vẫn luôn cảm thấy mờ mịt, không biết đột nhiên xuất hiện thêm một vòng luân hồi với cậu rốt cuộc có ý nghĩa gi. Trước kia khi sống ở khu tập thể dệt, cậu đã từng nghe mấy lão nhân nói chuyện, nói cái gì mà con người cả đời phải chịu đủ khổ sở mới được hưởng phúc, đã thấy hết cảnh đời, thì cả đời này sống không uổng phí. Trọng Nham ở trong đầu lặp lại một lần, cảm thấy câu nói đó rất phù hợp với tình cảnh của cậu, vậy nên theo lý thuyết cậu không cần thiết phải sống lại mới đúng.
Nhất định là do người phụ trách sổ sinh tử làm việc không tập trung.
Nhưng sau khi trải qua chuyện ghi âm, Trọng Nham đột nhiên lại hiểu được một điều: có lẽ là ông trời thấy ở kiếp trước, cậu đã bỏ lỡ rất nhiều chân tướng sự việc, cho nên mới cho cậu thêm một cơ hội để quay lại tìm đáp án. Như chuyện của Trương Hách, chuyện của Cung Chất, những người này đều từng là tâm bệnh của mình, tuy rằng bộ mặt thật của Trương Hách cho tới nay vẫn chưa rõ ràng nhưng chuyện của Cung Chất lại khiến cậu thở phào một hơi. Có lẽ về sau cậu sẽ không còn gặp ác mộng Cung Chất đứng trên nóc nhà nữa.
Cảm giác thật sự quá tốt, thế cho nên Trọng Nham quyết định phóng khoáng một chút, không đi so đo chuyện Cung Chất đã từng lừa gạt mình — phải biết rằng Trọng Nham nổi tiếng có thù tất báo, người khác tính kế hắn một, hắn nhất định phải đáp trả lại sáu, bảy lần mới cam tâm. Nhưng trong chuyện tình cảm, trả giá cùng hồi báo ai có thể nói rõ được. Cung Chất cố nhiên có điều giấu diếm, nhưng cậu ta cũng không gây ra chuyện gì ảnh hưởng tới hắn, cậu ta thậm chí còn rất coi trọng đoạn tình cảm này, lại càng đừng nói tới việc dốc lòng giữ gìn.
“Không so đo nữa.” Trọng Nham nhìn khuôn mặt đang cười hì hì trong gương, rộng lượng khoát tay: “Chuyện phiền lòng này triệt để cho nó qua luôn đi.”
“Lúc trước cũng là do mi sơ suất, lười để ý tới mấy chuyện cá nhân tình thương mến thương này. Những lời cậu ta đã nói, mặc dù lúc ấy có chút hoài nghi nhưng mi cũng không bận tâm mà ngẫm lại xem. người xưa cũng nói rồi, gieo nhân nào thì hái quả đấy.”
“Ta phải nghĩ tới, con cái những gia đình như Cung gia làm sao có thể thật sự thuần trắng như tờ giấy chứ?”
“Bởi vì mi vốn là một kẻ tự ti đáng thương. Mi nguyện ý tin tưởng có người thật lòng yêu mi, không để ý tới xuất thân địa vị của mi, chỉ bởi vì chính con người mi. thừa nhận đi, đồ ngốc, những gì mi làm đã nói lên, đó chính là nguyện vọng sâu kín nhất trong đáy lòng mi. Mi tin tưởng bởi vì trong thâm tâm mi muốn tin.”
“Mẹ nó.”
“Ta cũng đoán mi sẽ không chịu thừa nhận, bởi vì khi đó, chính mi cũng đang tự dối gạt bản thân.”
“Im đi.”
“Trong chúng ta vẫn nên có một người có gan nói ra sự thật.”
“Sự thật con mẹ nó.”
“Được rồi, không nói nữa, ngày mai không phải sẽ tới Trường Thành với Tần Đông An sao? đừng có nghĩ tới mấy cái chuyện thối nát này nữa, an tâm đi ngủ đi.”
“Chắc là hưng phấn quá độ, ngủ không được, lên tinh thần, hảo hảo hưởng thụ sinh hoạt đi.”
“Lão tử chỉ mới , thật tốt.”
“Đúng vậy, còn sống thật là tốt. cho nên, hãy sống cho tốt đi.”
Ba ngày nghỉ lễ /, ngày đầu tiên, Tần Đông An dẫn Trọng Nham tới Trường Thành chơi, đến tối mệt gần chết mới trở về, ngày hôm sau làm biếng ngủ nướng tới tận giữa trưa mới chịu dậy, buổi chiều chạy đi thăm quan Vương Phủ, khi đi ra vẫn chưa tới giờ cơm tối. hai người đang ngồi xổm ven đường bàn bạc xem đi chỗ nào để Trọng Nham thực hiện lời hứa mời thằng bạn một bữa, thì mẹ Tần gọi điện tới.
Vừa ấn nghe điện, chợt nghe thấy mẹ Tần ở đầu dây mắng Tần Đông An xối xả: “Đứa nào bảo được nghỉ thì theo mẹ đi dạo phố hả? Rồi còn nói cùng mẹ ra ngoài uống trà? Định đùa giỡn mẹ đúng không?”
Tần Đông An vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ à, mẹ phải hiểu cho một đứa trẻ sắp thành niên như con chứ, con cũng muốn có cuộc sống riêng của mình mà.”
“Sắp thành niên thì vẫn là chưa thành niên.” Mẹ Tần mới không để ý tới lời giải thích xiêu vẹo của cậu ta: “Chưa thành niên thì vẫn phải nghe lời người giám hộ, pháp luật đã quy định như vậy!”
Tần Đông An bị nói tới trợn trắng mắt, nào có điều luật nào quy định con trai tuổi được nghỉ học thì phải cùng mẹ đi dạo phố? Sao cho tới giờ cậu không hề biết?
“Mẹ vẫn luôn chờ con thực hiện lời hứa đấy, kết quả thế nào, vừa không chú ý con liền chuồn mất.” Mẹ Tần nửa thật nửa giả oán giận: “Mấy người một thì suốt ngày họp hành, một thì tụ tập chiến hữu, một thì lại đi chơi với bạn… mấy người hợp nhau muốn bức mẹ thành oán phụ khuê phòng có phải không?”
Tần Đông An thở dài tay chống tường: “Tần phu nhân, ngài chụp mũ nhiều quá.”
“Về nhà ăn cơm, ít nói nhảm.” mẹ Tần hừ hừ một tiếng: “Lập tức!”
“Bạn con còn đang đi cùng với con đây này.” Tần Đông An khó xử: “Bọn con đã sớm quyết định… cậu ấy đã cho cô giúp việc nhà cậu ấy nghỉ mấy ngày, giờ cậu ấy ở một mình, về nhà cũng không có cơm ăn…hay là bọn con ăn xong rồi con lập tức về nhà với mẹ, được không?”
Mẹ Tần thở dài: “Nhưng trong nhà chỉ có một mình mẹ, buồn chết…hay là con đưa cả bạn con về nhà mình đi, nhiều người trong nhà càng náo nhiệt.”
Tần Đông An quay sang nhìn Trọng Nham, Trọng Nham lắc đầu.
Mẹ Tần hưng trí dạt dào nói: “Cứ quyết định thế đi, con hỏi xem bạn con thích ăn món gì? giờ mẹ kêu a di chuẩn bị, vừa lúc các con đến ăn cơm luôn.”
Tần Đông An cũng không muốn Trọng Nham cứ như vậy đơn độc về nhà, nhà Trọng Nham cậu cũng đã từng tới, trống rỗng, một chút nhân khí cũng không có, Trọng Nham lúc này trở về, chỉ sợ ngay cả nước cũng không có mà uống. Tần Đông An một phen túm tay áo Trọng Nham kéo lại, nói với điện thoại: “Cậu ấy thích ăn thịt, cay một chút.”
“Con coi mẹ là đồ ngốc à? Đây rõ ràng là đồ con thích?!”
“Cậu ấy cũng thích mà.” Tần Đông An mặt dày mày dạn thay bản thân tranh thủ phúc lợi.
“Vậy mẹ sẽ làm canh cá, vừa vặn hôm nay có cá sống, anh con mới mang về.” mẹ Tần nói: “Làm thêm món gà cay nữa, những món khác để a di chuẩn bị.”
“Đúng rồi…” Tần Đông An linh quang chợt lóe: “Cậu ấy đặc biệt thích ăn đồ ngọt!”
Mẹ Tần kinh ngạc: “Ai nha, thật là đáng yêu, trong bếp mẹ cũng đang nướng bánh cookie, lát nữa, mẹ và a di sẽ nướng thêm mấy cái bánh ngọt. bánh ngọt vị ô mai có được không?”
Tần Đông An cười hì hì nhìn Trọng Nham, Trọng Nham bất đắc dĩ, làm cái khẩu hình miệng phát âm: cám ơn.
Tần Đông An nói: “Con không hiểu lắm, vị ô mai hay vị việt quất cũng được, mọi người thích ăn kiểu gì thì tự quyết định đi. cậu ấy nói cái gì cũng được, còn nói cám ơn mẹ.”
“Thực ngoan.” Mẹ Tần cười nói: “Được rồi, không nói nữa, mẹ đi nướng bánh.”
Tần Đông An cúp điện thoại, cười hì hì vỗ vai Trọng Nham: “Thế này thì ba bố con tôi sẽ không cần phải ăn đống đồ ngọt mà mẹ làm nữa!”
Trọng Nham dở khóc dở cười: “Làm sao ông biết tôi thích ăn đồ ngọt?”
Tần Đông An khinh thường: “Trong balo ông có giấu một đống, tôi nhìn thấy mấy lần rồi.” có lần còn phát hiện một hộp bánh gấu, giữ kỹ quá chừng.
“Đi thôi.” Tần Đông An kéo Trọng Nham chạy tới trạm xe: “Về tới nhà là có sẵn đồ ăn rồi.”
Trọng Nham ở cửa hàng hoa bên ngoài tiểu khu mua một bó Lily tặng mẹ Tần. cậu tuy rằng bề ngoài nhìn không lớn, nhưng nội tâm cũng không còn trẻ, những chi tiết nhỏ trong lế tiết tự nhiên cũng không xem nhẹ.
Mẹ Tần được tặng hoa tự nhiên vui vẻ vô cùng, liền khen Trọng Nham ngoan ngoãn, khen nức nở khiến Tần Đông An ở một bên trợn trắng mắt. Tần Đông An thấy mẹ thường ở một mình tịch mịch, trong nhà có khách tới chơi, cao hứng quá mức muốn điên rồi — đối với thằng con ruột cũng chưa từng nhiệt tình như vậy.
Đường di (mẹ Tần) bảo Tần Đông An dẫn bạn đi rửa tay chân, còn mình vui vẻ chạy đi tìm lọ cắm bó hoa lily, lại đặt bình hoa ở phòng khách thậm chí còn trái phải nhìn một chút tìm chỗ để đẹp nhất.
Tần Đông An biểu tình thảm thiết không đành lòng phá hủy: “Bà ấy bình thường rất có khí chất, thật đó. nhưng hôm nay là do quá cao hứng thôi.”
Trọng Nham mỉm cười: “Tôi cảm thấy dì rất dễ mến.”
Khi Dương Thụ qua đời, Trọng Nham vẫn còn nhỏ, cậu cơ hồ cũng không có cơ hội tiếp xúc với những nữ nhân như Đường di — trên thực tế, trừ bà ngoại Trương Nguyệt Quế ra, Trọng Nham cũng không tiếp xúc nhiều với nữ nhân, tự nhiên không biết nên ở chung với bọn họ như thế nào. Trước kia, khi còn ở nhà chính Lý gia, thường xuyên nhìn thấy Trình Du nhưng nữ nhân đó hận cậu muốn chết, cho dù có Lý lão gia tử ở đó cũng chưa từng cho cậu nét mặt hòa nhã, tự nhiên càng đừng nói tới chuyện thân cận với cậu. Bởi vậy, những nữ nhân trẻ tuổi như mẹ Tần đối với Trọng Nham mà nói, quả thực thần bí như sinh vật ngoài hành tinh.
Trọng Nham khó được khi… khẩn trương. Cậu vốn đã ít nói, căng thẳng lại càng hiếm khi mở miệng, khi Đường di gắp đồ ăn cho cậu, bình thường vốn không thích ăn rau cũng thành thành thật thật ăn hết. cậu lớn lên rất ưa nhìn, cử chỉ đúng mực, tuy rằng có chút câu nệ, nhưng về phương diện lễ nghi không thể nào xoi mói, Đường di càng nhìn càng thích. Hơn nữa Trọng Nham còn thích ăn đồ ngọt, càng hợp ý của bà — tay nghề nấu nướng của Đường di khá bình thường, nhưng rất thích nướng bánh quy, cũng hay làm mấy món điểm tâm nho nhỏ, đáng tiếc không có người cổ động, ông chồng và hai thằng con đều không thích mấy thứ này.
Tần Đông An nhìn hai người vừa ăn tối xong lại ăn một đống đồ ngọt trét đầy bơ sữa, miệng cũng cảm thấy ngọt ngấy, cố gắng uống hai chén trà át đi. Tần Đông An đã vậy, thế mà Trọng Nham lại còn khen mẹ mình làm bánh ngon.
“Dì làm bánh ngọt ô mai so với cái bánh lần trước con mua còn ngon hơn.”
Đường di vui tươi hớn hở tiếp nhận lời nịnh nọt của cậu: “Lần sau con tới, dì sẽ làm bánh trứng cho con.”
Trọng Nham vội vàng nói cảm ơn, cái bánh ngọt trong tay cậu trong chốc lát đã được giải quyết sạch sẽ, cậu còn ăn thêm vài cái bánh quy.
Mẹ Tần thực sự cảm thấy thằng bé này rất tri kỷ lại hiểu chuyện.
Tần Đông An cảm thấy trong lời nói của Trọng Nham có vài phần khách sáo.
Trọng Nham thầm cảm khái trong lòng, đời này rốt cục ăn được ‘thứ gì đó mẹ làm’. Tuy rằng không phải do mẹ cậu làm ra, nhưng không khí trong gia đình Tần Đông An thật sự khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Ngoài cửa có tiếng động cơ ô tô truyền tới, mẹ Tần buồn bực hỏi Tần Đông An: “Là anh con sao?”
Tần Đông An buông chén trà trong tay xuống chạy ra ngoài, không bao lâu chợt nghe thấy cậu ta oang oang nói chuyện với người ở ngoài cửa. sau đó, cửa chính được đẩy ra, Tần Đông An cùng một thanh niên mặc bộ quần áo dằn di cùng đi vào.
Người thanh niên này vóc dáng cực cao, dáng người thon dài rắn chắc, hành động lộ ra hương vị nhanh nhẹn linh hoạt. gương mặt hơi đen, ngũ quan có năm, sáu phần tương tự Tần Đông An, nhưng đường nét khuôn mặt góc cạnh nam tính hơn nhiều. hai mắt hữu thần linh quang, nhìn qua mang theo một cỗ khí thế không nói nên lời, quả nhiên anh tuấn bức người. Trọng Nham cách nửa phòng nhìn anh, cảm thấy tầm mắt người này chỉ cần đảo nhẹ đã khiến người xung quanh có cảm giác co rúm muốn lùi về sau. Cố tình nét mặt người này lại mang theo vài phần lưu manh, vài phần táo bạo cùng tiêu sái phóng khoáng, tựa như mọi chuyện đều không để trong lòng.
Trọng Nham cảm thấy anh ta chắc chắn rất được các cô gái hoan nghênh.
Hết