Cơm trưa là do Hải Thanh Thiên gọi đồ bên ngoài tới, nghề nghiệp trường kỳ sinh hoạt không có quy luật như anh, bản thân cũng chỉ biết úp mì gói, gọi đồ ăn bên ngoài cũng là chuyện thường như cơm bữa. mấy người chia nhau đống pizza và gà rán, Hải Thanh Thiên quệt quệt miệng, nói mình là thám tử tư, không có việc gì sẽ không gặp mặt khách hàng, điều này rất bất lợi cho công việc, với công việc của bọn họ tốt nhất là cả hai không biết mặt nhau, tiền thanh toán sòng phẳng qua ngân hàng, thế là xong. Tuy rằng khi Hải Thanh Thiên nói lời này trong lòng ít nhiều cũng có chút không muốn như vậy.
Trọng Nham đối với cái gọi là đạo đức nghề nghiệp của Hải Thanh Thiên cười nhạt, theo như lời anh ta nói, nếu đã gặp mặt cần gì phải giả bộ không quen biết, cũng đâu có bắt buộc phải giới thiệu với người quen đâu. Hải Thanh Thiên rời bàn phím máy tính với con chuột liền không làm gì được, vì vậy ăn xong liền vác balo rời đi luôn. Hải Thanh Thiên cũng không phải chỉ có mình Trọng Nham là khách hàng, còn có rất nhiều mối làm ăn khác, rất bận rộn đó.
Trọng Nham tiễn Hải Thanh Thiên, rồi từ trong phòng ngủ lôi ra một bộ quần áo mới đưa cho Lâm Bồi. Lâm Bồi thấp hơn cậu một chút, nhưng lại mập hơn cậu, y phục của cậu, anh miễn cưỡng có thể mặc được. dù sao quần áo mùa hè, áo phông quần cộc lớn nhỏ đều có thể mặc được không ảnh hưởng gì.
Thừa dịp Lâm Bồi đang tắm, Trọng Nham giúp anh thu dọn giường chiếu ở khách phòng. Căn phòng này từ khi cậu vào ở đều bỏ trống, dì giúp việc thi thoảng cũng giúp cậu dọn dẹp, bình thường Trọng Nham cũng ít khi ghé vào. Bởi vì không có người ở, nên đồ đạc từ lúc mua về vẫn để đó không dùng, những tấm màn mỏng chống bụi phủ bên ngoài đều được kéo ra. Lâm Bồi dọn tới ở cũng tiện, đều không cần quét dọn gì nhiều, chỉ cần phủi phủi chút bụi là có thể trực tiếp dùng. Trọng Nham ở trong phòng lượn qua lượn lại hai vòng, cảm thấy căn phòng trống này chính là vì Lâm Bồi mà được tạo ra.
Lâm Bồi tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy căn phòng này, quả nhiên cũng thực vừa lòng. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với Trọng Nham, nhưng nếu đã dọn tới nhà Trọng Nham ở thì những cái đó đều không cần nóng vội. Anh từ sáng sớm đã chạy tới chạy lui, còn chạy thẳng lên mái nhà tốn tâm tốn sức, lúc này ăn uống no đủ, thân thể và thần kinh đều trầm tĩnh lại, nhất thời cảm thấy buồn ngủ vô cùng.
“ngủ một giấc trước đi.” Trọng Nham phụ giúp anh: “Về sau anh ở trong phòng này, phòng ngủ của em và thư phòng đều ở tầng trên, rảnh rỗi anh có thể lên đó đọc sách.” Trong thư phòng của cậu đã chất đầy nào là ‘kinh tế học’, ‘nguyên tắc quản lý khoa học’ hay ‘kinh doanh, lời và tiền’ gần đây cũng có thêm mấy quyển như ‘thị trường thương mại hoa quốc tế’ “Khái quát doanh nghiệp hoa quốc tế’… cũng không biết có phù hợp với sở thích của Lâm Bồi không.
Lâm Bồi quả thật rất mệt, đầu vừa chạm gối mắt đã díp tịt vào. Đây là một căn phòng xa lạ, không một chút khí tức quen thuộc, nhưng anh lại ngủ không mộng mị, vô cùng thoải mái. Trọng Nham mấy lần lặng lẽ hé cửa vào nhìn, Lâm Bồi ngủ say không hay biết gì. Trọng Nham thấy Lâm Bồi không phát sốt, bộ dáng cũng không có gì khó chịu, chỉ an bình say ngủ, cũng đoán được anh rất mệt mỏi, cũng không tái làm phiền nữa, để anh ngủ.
Dì giúp việc tới làm một bàn cơm chiều, cũng hầm một nồi canh tim heo có tác dụng an thần. Trọng Nham uống một nửa, để lại một nửa chờ Lâm Bồi tỉnh rồi ăn.
Trọng Nham khép cửa phòng Lâm Bồi lại, tắt đèn phòng khách đi lên lầu. điện thoại còn đang ném ở đầu giường, bên trên có một tin nhắn mới, là tin nhắn của Lý Duyên Lân: 6h tối mai, biệt thự Trình lý viên.
Trọng Nham đọc tin xong mới phản ứng lại Ôn Hạo đã từng đề cập chuyện Lý Duyên Lân làm tiệc chia tay mọi người. trước khi về Lâm Hải, cậu đã tính tới cả Vân Nam nữa, để tránh thời gian tham gia tiệc chia tay này ở biệt thự riêng của Trình Du. Không ngờ Vân Nam không đi được, lại vội vàng trở về làm thủ tục nhượng cổ phần Đức Ôn, ngược lại khiến cậu vừa kịp thời gian tham dự.
Trọng Nham cũng không do dự lâu lắm liền ra quyết định. Cậu tham gia thương trường chính là vì làm cho cuộc sống sau này của mình có chỗ dựa vững chắc, xuất thân không do cậu lựa chọn nhưng cậu có thể lựa chọn đường đi của mình, biến thành cường đại, cường đại đến mức mà bất cứ ai sau này mỗi khi nhắc tới mình đều phải nói “Đó là ‘Ba Mươi Sáu Quận’ của lão tổng Trọng Nham” mà không phải “Trọng Nham, con riêng Lý gia”.
Trọng Nham nhắn lại một tin cho Lý Duyên Lân: có thể dẫn bạn đi cùng không?
Lý Duyên Lân rất nhanh gửi tin lại: Được.
Trọng Nham lại hỏi: thiệp mời đâu?
Lý Duyên Lân gửi lại: !!!!!!!
Trọng Nham: “…”
Đây là trò đoán câu đố sao?! Dấu chấm lửng là có ý gì?
Mấy giây sau, Lý Duyên Lân gửi tiếp một tin: Không cần thứ đó, khách mời không nhiều, đều là người quen cả, quản gia đều biết.
Trọng Nham: Được, tối mai gặp.
Lý Duyên Lân: tối mai gặp.
Trọng Nham cầm di động nhìn dòng chữ “tối mai gặp” hài hòa êm dịu, tổng cảm thấy người đang cùng cậu nhắn tin không phải là Lý Duyên Lân, hoặc là Lý Duyên Lân bị cái gì đó nhập vào người. chủ yếu là do con người này kiếp trước lưu lại cho cậu môt ấn tượng khó phai, khi đó Lý Duyên Lân chưa từng cùng cậu tâm bình hòa khí nói chuyện bao giờ chứ đừng nói là gọi điện hay nhắn tin.
Anh ta muốn đi du học, Cung Chất cũng đi cùng, việc này rõ ràng đã lệch khỏi quỹ đạo như kiếp trước. đây có lẽ là do mình ảnh hưởng, hoặc cũng có lẽ là khả năng mà số mệnh cũng không lường trước được, chính bọn họ khi đối mặt với những ngã rẽ giống như kiếp trước nhưng lại cho ra những lựa chọn không đồng dạng thì cuộc đời cũng rẽ theo một hướng khác. giống như trong một bộ phim cậu đã từng xem, nữ chính ở cùng một thời gian, cùng một địa điểm, lựa chọn đẩy một cánh cửa khác, quỹ đạo nhân sinh cũng bởi vậy mà thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Trọng Nham cảm thấy có lẽ bản thân đã suy nghĩ nhiều, nhưng loại thay đổi này, không thể nghi ngờ đã khiến cậu có một loại kỳ vọng vui sướng vô cùng. Có lẽ cả đời này cũng đủ để cậu bước đi trên con đường mà mình kỳ vọng đó, không có âm mưu tính kế, không có đấu tới ngươi chết ta sống, ngược lại nhiều hơn một chút an nhàn, nhiều một chút cảm giác… hạnh phúc đời trước chưa từng trải qua.
Có lẽ hết thảy đều có thể thực hiện được.
Lần nữa thầm nghĩ, hy vọng hết thảy đều có thể thực hiện được.
Lâm Bồi ngủ thẳng một giấc tới giữa trưa hôm sau mới tỉnh, sau khi ăn lót dạ, liền ngồi xe Trọng Nham trở về nhà thu dọn đồ đạc. Trọng Nham không chịu tự mình lái xe, còn nói tuổi thực tế không đủ, cho dù chứng minh thư có đủ tuổi đi nữa, nhưng cậu cũng không thể gạt người, bởi vì cậu là một công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật.
Lâm Bồi lúc đầu còn cảm thấy nhóc con này đang nói đùa, nhưng biểu tình Trọng Nham cố tình lại vô cùng nghiêm túc, Lâm Bồi cũng lười cùng cậu tranh cãi thiệt giả, chọn một số việc bát quái trong sở nghiên cứu buôn chuyện với cậu. xe lái vào trong tiểu khu, xa xa nhìn thấy dưới lầu có đậu một chiếc xe vận chuyển gia đình, mấy người vội vội vàng vàng dọn đồ đạc đi. Sắc mặt Lâm Bồi lập tức liền thay đổi.
Trọng Nham cũng nhìn ra: “Không phải Triệu Thịnh An hôm nay cũng chuyển nhà đấy chứ?”
Lâm Bồi mím môi, trong mắt toát ra ánh lửa, Trọng Nham rất lo lắng nhìn anh, cậu không phải sợ Lâm Bồi sẽ đánh nhau với người ta, mà cậu sợ những phần tử tri thức như Lâm Bồi bình thường sẽ không dễ giận nhưng một khi giận lên thì không cách nào cản nổi, sợ sẽ khiến anh mắc sai lầm.
Xe dừng dưới lầu, vừa lúc mấy nhân công khiêng cái sô pha xuống, Lâm Bồi nhìn lướt qua cái sô pha màu cam hoa văn tinh xảo kia, ba bước thành hai chạy tới, Trọng Nham khóa xe, cũng chạy theo đi lên.
Tòa nhà này đã có dấu vết của năm tháng, tường vôi màu tối, cầu thang chật hẹp, người chuyển nhà đi tới đi lui, nên khoảng cách cho người đi lại trên cầu thang liền không còn mấy. May phòng ở của bọn họ chỉ nằm ở tầng 3, Trọng Nham vừa bước lên liền thấy một nữ nhân mặc quần bò thời thượng siêu ngắn tức giận từ bên trong căn phòng có cửa màu xám đi ra. Vì để thuận tiện cho việc chuyển nhà mà cánh cửa được mở hết cỡ, nữ nhân này đi ngang qua còn bực bội đá cánh cửa một cái, tựa hồ tức giận không nhỏ.
Trọng Nham nhíu mày, nữ nhân này chẳng lẽ chính là vị hôn thê mà Triệu Thịnh An đã giấu Lâm Bồi?
Trong phòng một giọng nam nhân xa lạ bực bội lên tiếng: “Cậu xem cậu cần cái gì, tôi sẽ để lại cho cậu.”
Trọng Nham cười lạnh, đến sô pha cũng khiêng đi rồi, còn giả mù sa mưa hỏi người ta cần cái gì, da mặt gã này cũng đủ dày. Nếu không phải Lâm Bồi vừa lúc trở về, thì nơi này không phải sẽ bị dọn đi sạch sẽ hay sao?
Lâm Bồi thản nhiên đáp lại: “Đồ đạc anh muốn lấy cứ lấy nhưng tư liệu của tôi đừng hòng động vào.”
Triệu Thịnh An có chút không nhịn được: “Sao cậu lại có thể nói như vậy được?”
Trọng Nham nhịn không được, đứng tựa cửa cười lạnh: “Có gan trộm thành quả nghiên cứu của người ta, lại không có gan thừa nhận? anh cho rằng chỉ cần anh không thừa nhận thì người khác không biết sao?
Trong phòng nhất thời an tĩnh.
Nữ nhân vừa đi ra ngoài tiến lên một bước cản cậu lại, ánh mắt trừng trừng, đôi lông mày được cắt tỉa tinh tế dựng thẳng lên: “cậu là ai? Vu khống người khác cũng là phạm pháp đó cậu biết không?”
Trọng Nham một phen đẩy cô ta ra: “Cô đừng tưởng cô là phụ nữ mà tôi không dám đánh cô. Nhắc tới phạm pháp à? Vu khống người là phạm pháp, vậy cướp chồng người ta, trộm thành quả nghiên cứu của người ta là phạm pháp hay không phạm pháp?”
Nữ nhân đi giày cao gót, dưới chân đứng không vững, lại bị cậu đẩy một cái như vậy liền lảo đảo lùi về sau hai bước, đụng vào tường, đau đớn rướn cổ gào ré lên: “Á!! Triệu Thịnh An!”
Căn phòng không lớn, những người đứng ngoài hay đứng trong phòng khách đều nghe rõ, Lâm Bồi mắt lạnh nhìn qua một nhân viên mặc áo phông, dưới chân anh ta để một thùng nhựa, xuyên qua lớp nhựa trong suốt có thể nhìn thấy bên trong đựng toàn bộ đều là tư liệu. Trọng Nham không để ý tới thanh niên kia, chỉ vào cái thùng hỏi Lâm Bồi: “Của anh?”
Lâm Bồi gật đầu.
Trọng Nham đi qua bê cái thùng nhựa đặt sang chỗ Lâm Bồi: “Còn gì nữa không?”
Triệu Thịnh An khó chịu, ba bước thành hai đi tới muốn tranh luận với Trọng Nham: “Này, này, cậu kia, cậu làm gì đấy hả, không nói phải trái đã… ai u!!” nói còn chưa dứt lời đã bị Trọng Nham một cước đá thẳng vào bụng, cả người bay ra sau, đầu đập vào cánh cửa, khiến nó đóng sầm lại, cái túi xách treo ở mặt sau cánh của rớt bịch xuống, vừa vặn đụng trúng đầu gã, mấy thứ linh bên trong như chìa khóa rơi lả tả trên đất, loảng xoảng một trận ầm ĩ.
“Con mẹ nó, sao mày dám đánh người…”
Trọng Nham đi qua ngồi xuống trước mặt gã, giơ tay giáng cho gã thêm cái bạt tai: “Lão tử đánh mày đấy, thì sao?”
Từ sau khi Hải Thanh Thiên tra ra được thằng khốn này vụng trộm sau lưng Lâm Bồi ra ngoài tìm nữ nhân còn mua nhà kết hôn, Trọng Nham đã muốn đánh gã cho hả dạ rồi. chứ đừng nói là nhìn thấy Lâm Bồi bộ dạng như tro tàn đứng trên sân thượng. vốn tưởng rằng cơ hội sẽ không tới nhanh như vậy, không ngờ thằng khốn này lại tự dâng tới tận cửa. cũng có thể là do vận khí gã thật sự không tốt, nếu có thể nhẫn nại thêm mấy ngày, nói không chừng sẽ không phải chạm mặt Trọng Nham thổ phỉ.
Trọng Nham đè Triệu Thịnh An xuống sàn nhà mà đánh. Ban đầu Triệu Thịnh An còn mở miệng kêu gào được, càng về sau chỉ có co người rên rỉ. vị hôn thê của gã bị nhốt ngoài cửa, đập cửa rầm rầm.
Lâm Bồi đứng một bên đờ đẫn nhìn, anh ngay từ đầu cảm thấy yêu đương hảo tụ hảo tán, cho dù Triệu Thịnh An trộm ‘Thịnh An Tố’ nhưng hai người cũng đã quen biết một thời gian, anh cũng không định truy cứu. nhưng anh không ngờ Triệu Thịnh An lại có thể vô sỉ tới mức này, cư nhiên còn dẫn theo nữ nhân kia chạy tới đây dọn hết đồ đạc đi, chẳng những muốn cướp cả tư liệu của mình, mà thậm chí đến cả cái ghế không bỏ lại.
Trọng Nham đánh đã nghiền, lắc lắc cổ tay, quay đầu hỏi Lâm Bồi: “Đánh vậy đã đủ giải hận chưa?”
Lâm Bồi nhìn biểu tình nghiêm trang chững chạc của Trọng Nham, những tích tụ nặng nề trong lòng bỗng nhiên tan biến, có một bằng hữu như vậy còn đáng giá hơn gấp trăm ngàn lần Triệu Thịnh An, ông trời chung quy cũng không tệ bạc với mình.
Lâm Bồi lắc đầu: “Thôi, để gã cút đi.”
Trọng Nham đứng dậy, trước khi rời đi còn đá thêm hai cái vào chân Triệu Thịnh An: “Mẹ nó, tiện nghi cho mày.” Kỳ thật đánh liên hoàn như vậy nhưng cậu cũng không dùng hết sức, chỉ đánh để hả giận mà thôi, nhưng nếu không đánh lại nghẹn một cục tức trong lòng, càng không thể thống khoái nổi.
Nhân viên công ty chuyển nhà mở cửa đi vào, thấy trên sàn Triệu Thịnh An bị đánh không động đậy gì được, hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc là có chuyện gì. Vị hôn thê của Triệu Thịnh An chạy tới đỡ Triệu Thịnh An lên, khóc lóc: “A, Thịnh An, anh làm sao vậy?” lại chỉ vào Lâm Bồi chửi: “Tao biết ngay mày cái đồ tiện nhân…”
Lâm Bồi nhìn cô ta, sắc mặt xanh mét, cho dù nam nhân có rộng lượng thế nào thì khi bị một nữ nhân chỉ thẳng mặt chửi tiện nhân, trong lòng cũng không thể nào vui nổi.
Trọng Nham gạt tay cô ta ra: “Không biết ai mới là tiện nhân ở đây. Lão tử không tin cô không biết nam nhân của mình đang chơi cái trò gì, không phục đúng không? Không phục thì báo cảnh sát đi, tiện thể lão tử cũng tố cáo Triệu Thịnh An nhà cô ăn cắp thành quả nghiên cứu của người khác cho cảnh sát luôn.”
Triệu Thịnh An nắm mắt cá chân cô gái kéo lại, thở hồng hộc cố nói một câu: “Đừng… đừng báo cảnh sát.”
Nữ nhân nhìn lướt qua Triệu Thịnh An, chỉ thở hổn hển cũng không dám nói gì nữa.
Trọng Nham nhìn phản ứng này của cô ta là biết cô ta hiểu rõ sự tình, cười lạnh nói: “Triệu Thịnh An, mày giờ chính là danh lợi song thu, một gốc ‘Thịnh An Tố’ kiếm được cũng không ít tiền đâu, mày chỉ bị ăn đánh như thế, quả thực quá tiện nghi cho mày. Lâm Bồi không thèm so đo với mày, mau cút đi cho khuất mắt bọn tao.”
Nữ nhân đỡ Triệu Thịnh An khập khiễng đi ra ngoài, Trọng Nham đứng đằng sau lại ôn hòa bồi thêm một câu: “Triệu Thịnh An, mày nghe cho kỹ đây, từ nay về sau nhớ tránh xa Lâm Bồi ra chút. Nếu mày còn xuất hiện trước mặt anh ấy, trong tay tao có không ít chứng cớ đâu, cái gốc ‘Thịnh An Tố’ của mày kia về sau có còn được gọi là ‘Thịnh An Tố’ nữa hay không, không dễ nói.”
Người Triệu Thịnh An run lên một chút, lôi kéo vị hôn thê không quay đầu lại đi xuống lầu.
Trọng Nham mắng: “wtf”. Quay đầu lại nhìn Lâm Bồi, thấy anh đang cười, tầm mắt đảo quanh phòng khách lộn xộn, ánh mắt lại thập phần thê lương.
Trọng Nham đi qua vỗ nhẹ lên vai anh một cái: “Đừng khổ sở, không phải anh từng nói hoa đẹp nhất đều trưởng thành từ trong đất mục đó sao?”
Lâm Bồi cười khổ: “Trọng Nham, em rất có thiên phú an ủi người khác đó, biết không?”
Trọng Nham thành thật lắc đầu: “Bọn họ đều nói em xấu tính trời cho.”
Lâm Bồi nhìn cậu, ánh mắt ôn nhuận: “Đó là do bọn họ không biết chỗ tốt của em.”
Trọng Nham tiếc nuối thở dài: “Đôi khi em cũng cảm thấy như vậy.”
Lâm Bồi muốn cười, tươi cười nhợt nhạt hiện ra rất nhanh lại trầm xuống. Lâm Bồi trầm mặc một khắc, nhẹ giọng nói: “Anh đi thu dọn đồ đạc, em gọi điện kêu công ty chuyển nhà tới đi, hôm nay dọn luôn cho xong.”
Căn nhà này, đã không còn một chút giá trị hồi ức nào.
Trọng Nham nhẹ giọng khuyên nhủ: “Lâm Bồi, đừng nản chí, ngày lành của anh giờ mới bắt đầu.”
“Anh biết.” Lâm Bồi thực nghiêm túc gật đầu: “từ 1 giờ chiều hôm qua đã bắt đầu rồi.”
Trọng Nham nhìn anh, khẽ mỉm cười.
Hết
Cơm trưa là do Hải Thanh Thiên gọi đồ bên ngoài tới, nghề nghiệp trường kỳ sinh hoạt không có quy luật như anh, bản thân cũng chỉ biết úp mì gói, gọi đồ ăn bên ngoài cũng là chuyện thường như cơm bữa. mấy người chia nhau đống pizza và gà rán, Hải Thanh Thiên quệt quệt miệng, nói mình là thám tử tư, không có việc gì sẽ không gặp mặt khách hàng, điều này rất bất lợi cho công việc, với công việc của bọn họ tốt nhất là cả hai không biết mặt nhau, tiền thanh toán sòng phẳng qua ngân hàng, thế là xong. Tuy rằng khi Hải Thanh Thiên nói lời này trong lòng ít nhiều cũng có chút không muốn như vậy.
Trọng Nham đối với cái gọi là đạo đức nghề nghiệp của Hải Thanh Thiên cười nhạt, theo như lời anh ta nói, nếu đã gặp mặt cần gì phải giả bộ không quen biết, cũng đâu có bắt buộc phải giới thiệu với người quen đâu. Hải Thanh Thiên rời bàn phím máy tính với con chuột liền không làm gì được, vì vậy ăn xong liền vác balo rời đi luôn. Hải Thanh Thiên cũng không phải chỉ có mình Trọng Nham là khách hàng, còn có rất nhiều mối làm ăn khác, rất bận rộn đó.
Trọng Nham tiễn Hải Thanh Thiên, rồi từ trong phòng ngủ lôi ra một bộ quần áo mới đưa cho Lâm Bồi. Lâm Bồi thấp hơn cậu một chút, nhưng lại mập hơn cậu, y phục của cậu, anh miễn cưỡng có thể mặc được. dù sao quần áo mùa hè, áo phông quần cộc lớn nhỏ đều có thể mặc được không ảnh hưởng gì.
Thừa dịp Lâm Bồi đang tắm, Trọng Nham giúp anh thu dọn giường chiếu ở khách phòng. Căn phòng này từ khi cậu vào ở đều bỏ trống, dì giúp việc thi thoảng cũng giúp cậu dọn dẹp, bình thường Trọng Nham cũng ít khi ghé vào. Bởi vì không có người ở, nên đồ đạc từ lúc mua về vẫn để đó không dùng, những tấm màn mỏng chống bụi phủ bên ngoài đều được kéo ra. Lâm Bồi dọn tới ở cũng tiện, đều không cần quét dọn gì nhiều, chỉ cần phủi phủi chút bụi là có thể trực tiếp dùng. Trọng Nham ở trong phòng lượn qua lượn lại hai vòng, cảm thấy căn phòng trống này chính là vì Lâm Bồi mà được tạo ra.
Lâm Bồi tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy căn phòng này, quả nhiên cũng thực vừa lòng. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với Trọng Nham, nhưng nếu đã dọn tới nhà Trọng Nham ở thì những cái đó đều không cần nóng vội. Anh từ sáng sớm đã chạy tới chạy lui, còn chạy thẳng lên mái nhà tốn tâm tốn sức, lúc này ăn uống no đủ, thân thể và thần kinh đều trầm tĩnh lại, nhất thời cảm thấy buồn ngủ vô cùng.
“ngủ một giấc trước đi.” Trọng Nham phụ giúp anh: “Về sau anh ở trong phòng này, phòng ngủ của em và thư phòng đều ở tầng trên, rảnh rỗi anh có thể lên đó đọc sách.” Trong thư phòng của cậu đã chất đầy nào là ‘kinh tế học’, ‘nguyên tắc quản lý khoa học’ hay ‘kinh doanh, lời và tiền’ gần đây cũng có thêm mấy quyển như ‘thị trường thương mại hoa quốc tế’ “Khái quát doanh nghiệp hoa quốc tế’… cũng không biết có phù hợp với sở thích của Lâm Bồi không.
Lâm Bồi quả thật rất mệt, đầu vừa chạm gối mắt đã díp tịt vào. Đây là một căn phòng xa lạ, không một chút khí tức quen thuộc, nhưng anh lại ngủ không mộng mị, vô cùng thoải mái. Trọng Nham mấy lần lặng lẽ hé cửa vào nhìn, Lâm Bồi ngủ say không hay biết gì. Trọng Nham thấy Lâm Bồi không phát sốt, bộ dáng cũng không có gì khó chịu, chỉ an bình say ngủ, cũng đoán được anh rất mệt mỏi, cũng không tái làm phiền nữa, để anh ngủ.
Dì giúp việc tới làm một bàn cơm chiều, cũng hầm một nồi canh tim heo có tác dụng an thần. Trọng Nham uống một nửa, để lại một nửa chờ Lâm Bồi tỉnh rồi ăn.
Trọng Nham khép cửa phòng Lâm Bồi lại, tắt đèn phòng khách đi lên lầu. điện thoại còn đang ném ở đầu giường, bên trên có một tin nhắn mới, là tin nhắn của Lý Duyên Lân: h tối mai, biệt thự Trình lý viên.
Trọng Nham đọc tin xong mới phản ứng lại Ôn Hạo đã từng đề cập chuyện Lý Duyên Lân làm tiệc chia tay mọi người. trước khi về Lâm Hải, cậu đã tính tới cả Vân Nam nữa, để tránh thời gian tham gia tiệc chia tay này ở biệt thự riêng của Trình Du. Không ngờ Vân Nam không đi được, lại vội vàng trở về làm thủ tục nhượng cổ phần Đức Ôn, ngược lại khiến cậu vừa kịp thời gian tham dự.
Trọng Nham cũng không do dự lâu lắm liền ra quyết định. Cậu tham gia thương trường chính là vì làm cho cuộc sống sau này của mình có chỗ dựa vững chắc, xuất thân không do cậu lựa chọn nhưng cậu có thể lựa chọn đường đi của mình, biến thành cường đại, cường đại đến mức mà bất cứ ai sau này mỗi khi nhắc tới mình đều phải nói “Đó là ‘Ba Mươi Sáu Quận’ của lão tổng Trọng Nham” mà không phải “Trọng Nham, con riêng Lý gia”.
Trọng Nham nhắn lại một tin cho Lý Duyên Lân: có thể dẫn bạn đi cùng không?
Lý Duyên Lân rất nhanh gửi tin lại: Được.
Trọng Nham lại hỏi: thiệp mời đâu?
Lý Duyên Lân gửi lại: !!!!!!!
Trọng Nham: “…”
Đây là trò đoán câu đố sao?! Dấu chấm lửng là có ý gì?
Mấy giây sau, Lý Duyên Lân gửi tiếp một tin: Không cần thứ đó, khách mời không nhiều, đều là người quen cả, quản gia đều biết.
Trọng Nham: Được, tối mai gặp.
Lý Duyên Lân: tối mai gặp.
Trọng Nham cầm di động nhìn dòng chữ “tối mai gặp” hài hòa êm dịu, tổng cảm thấy người đang cùng cậu nhắn tin không phải là Lý Duyên Lân, hoặc là Lý Duyên Lân bị cái gì đó nhập vào người. chủ yếu là do con người này kiếp trước lưu lại cho cậu môt ấn tượng khó phai, khi đó Lý Duyên Lân chưa từng cùng cậu tâm bình hòa khí nói chuyện bao giờ chứ đừng nói là gọi điện hay nhắn tin.
Anh ta muốn đi du học, Cung Chất cũng đi cùng, việc này rõ ràng đã lệch khỏi quỹ đạo như kiếp trước. đây có lẽ là do mình ảnh hưởng, hoặc cũng có lẽ là khả năng mà số mệnh cũng không lường trước được, chính bọn họ khi đối mặt với những ngã rẽ giống như kiếp trước nhưng lại cho ra những lựa chọn không đồng dạng thì cuộc đời cũng rẽ theo một hướng khác. giống như trong một bộ phim cậu đã từng xem, nữ chính ở cùng một thời gian, cùng một địa điểm, lựa chọn đẩy một cánh cửa khác, quỹ đạo nhân sinh cũng bởi vậy mà thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Trọng Nham cảm thấy có lẽ bản thân đã suy nghĩ nhiều, nhưng loại thay đổi này, không thể nghi ngờ đã khiến cậu có một loại kỳ vọng vui sướng vô cùng. Có lẽ cả đời này cũng đủ để cậu bước đi trên con đường mà mình kỳ vọng đó, không có âm mưu tính kế, không có đấu tới ngươi chết ta sống, ngược lại nhiều hơn một chút an nhàn, nhiều một chút cảm giác… hạnh phúc đời trước chưa từng trải qua.
Có lẽ hết thảy đều có thể thực hiện được.
Lần nữa thầm nghĩ, hy vọng hết thảy đều có thể thực hiện được.
Lâm Bồi ngủ thẳng một giấc tới giữa trưa hôm sau mới tỉnh, sau khi ăn lót dạ, liền ngồi xe Trọng Nham trở về nhà thu dọn đồ đạc. Trọng Nham không chịu tự mình lái xe, còn nói tuổi thực tế không đủ, cho dù chứng minh thư có đủ tuổi đi nữa, nhưng cậu cũng không thể gạt người, bởi vì cậu là một công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật.
Lâm Bồi lúc đầu còn cảm thấy nhóc con này đang nói đùa, nhưng biểu tình Trọng Nham cố tình lại vô cùng nghiêm túc, Lâm Bồi cũng lười cùng cậu tranh cãi thiệt giả, chọn một số việc bát quái trong sở nghiên cứu buôn chuyện với cậu. xe lái vào trong tiểu khu, xa xa nhìn thấy dưới lầu có đậu một chiếc xe vận chuyển gia đình, mấy người vội vội vàng vàng dọn đồ đạc đi. Sắc mặt Lâm Bồi lập tức liền thay đổi.
Trọng Nham cũng nhìn ra: “Không phải Triệu Thịnh An hôm nay cũng chuyển nhà đấy chứ?”
Lâm Bồi mím môi, trong mắt toát ra ánh lửa, Trọng Nham rất lo lắng nhìn anh, cậu không phải sợ Lâm Bồi sẽ đánh nhau với người ta, mà cậu sợ những phần tử tri thức như Lâm Bồi bình thường sẽ không dễ giận nhưng một khi giận lên thì không cách nào cản nổi, sợ sẽ khiến anh mắc sai lầm.
Xe dừng dưới lầu, vừa lúc mấy nhân công khiêng cái sô pha xuống, Lâm Bồi nhìn lướt qua cái sô pha màu cam hoa văn tinh xảo kia, ba bước thành hai chạy tới, Trọng Nham khóa xe, cũng chạy theo đi lên.
Tòa nhà này đã có dấu vết của năm tháng, tường vôi màu tối, cầu thang chật hẹp, người chuyển nhà đi tới đi lui, nên khoảng cách cho người đi lại trên cầu thang liền không còn mấy. May phòng ở của bọn họ chỉ nằm ở tầng , Trọng Nham vừa bước lên liền thấy một nữ nhân mặc quần bò thời thượng siêu ngắn tức giận từ bên trong căn phòng có cửa màu xám đi ra. Vì để thuận tiện cho việc chuyển nhà mà cánh cửa được mở hết cỡ, nữ nhân này đi ngang qua còn bực bội đá cánh cửa một cái, tựa hồ tức giận không nhỏ.
Trọng Nham nhíu mày, nữ nhân này chẳng lẽ chính là vị hôn thê mà Triệu Thịnh An đã giấu Lâm Bồi?
Trong phòng một giọng nam nhân xa lạ bực bội lên tiếng: “Cậu xem cậu cần cái gì, tôi sẽ để lại cho cậu.”
Trọng Nham cười lạnh, đến sô pha cũng khiêng đi rồi, còn giả mù sa mưa hỏi người ta cần cái gì, da mặt gã này cũng đủ dày. Nếu không phải Lâm Bồi vừa lúc trở về, thì nơi này không phải sẽ bị dọn đi sạch sẽ hay sao?
Lâm Bồi thản nhiên đáp lại: “Đồ đạc anh muốn lấy cứ lấy nhưng tư liệu của tôi đừng hòng động vào.”
Triệu Thịnh An có chút không nhịn được: “Sao cậu lại có thể nói như vậy được?”
Trọng Nham nhịn không được, đứng tựa cửa cười lạnh: “Có gan trộm thành quả nghiên cứu của người ta, lại không có gan thừa nhận? anh cho rằng chỉ cần anh không thừa nhận thì người khác không biết sao?
Trong phòng nhất thời an tĩnh.
Nữ nhân vừa đi ra ngoài tiến lên một bước cản cậu lại, ánh mắt trừng trừng, đôi lông mày được cắt tỉa tinh tế dựng thẳng lên: “cậu là ai? Vu khống người khác cũng là phạm pháp đó cậu biết không?”
Trọng Nham một phen đẩy cô ta ra: “Cô đừng tưởng cô là phụ nữ mà tôi không dám đánh cô. Nhắc tới phạm pháp à? Vu khống người là phạm pháp, vậy cướp chồng người ta, trộm thành quả nghiên cứu của người ta là phạm pháp hay không phạm pháp?”
Nữ nhân đi giày cao gót, dưới chân đứng không vững, lại bị cậu đẩy một cái như vậy liền lảo đảo lùi về sau hai bước, đụng vào tường, đau đớn rướn cổ gào ré lên: “Á!! Triệu Thịnh An!”
Căn phòng không lớn, những người đứng ngoài hay đứng trong phòng khách đều nghe rõ, Lâm Bồi mắt lạnh nhìn qua một nhân viên mặc áo phông, dưới chân anh ta để một thùng nhựa, xuyên qua lớp nhựa trong suốt có thể nhìn thấy bên trong đựng toàn bộ đều là tư liệu. Trọng Nham không để ý tới thanh niên kia, chỉ vào cái thùng hỏi Lâm Bồi: “Của anh?”
Lâm Bồi gật đầu.
Trọng Nham đi qua bê cái thùng nhựa đặt sang chỗ Lâm Bồi: “Còn gì nữa không?”
Triệu Thịnh An khó chịu, ba bước thành hai đi tới muốn tranh luận với Trọng Nham: “Này, này, cậu kia, cậu làm gì đấy hả, không nói phải trái đã… ai u!!” nói còn chưa dứt lời đã bị Trọng Nham một cước đá thẳng vào bụng, cả người bay ra sau, đầu đập vào cánh cửa, khiến nó đóng sầm lại, cái túi xách treo ở mặt sau cánh của rớt bịch xuống, vừa vặn đụng trúng đầu gã, mấy thứ linh bên trong như chìa khóa rơi lả tả trên đất, loảng xoảng một trận ầm ĩ.
“Con mẹ nó, sao mày dám đánh người…”
Trọng Nham đi qua ngồi xuống trước mặt gã, giơ tay giáng cho gã thêm cái bạt tai: “Lão tử đánh mày đấy, thì sao?”
Từ sau khi Hải Thanh Thiên tra ra được thằng khốn này vụng trộm sau lưng Lâm Bồi ra ngoài tìm nữ nhân còn mua nhà kết hôn, Trọng Nham đã muốn đánh gã cho hả dạ rồi. chứ đừng nói là nhìn thấy Lâm Bồi bộ dạng như tro tàn đứng trên sân thượng. vốn tưởng rằng cơ hội sẽ không tới nhanh như vậy, không ngờ thằng khốn này lại tự dâng tới tận cửa. cũng có thể là do vận khí gã thật sự không tốt, nếu có thể nhẫn nại thêm mấy ngày, nói không chừng sẽ không phải chạm mặt Trọng Nham thổ phỉ.
Trọng Nham đè Triệu Thịnh An xuống sàn nhà mà đánh. Ban đầu Triệu Thịnh An còn mở miệng kêu gào được, càng về sau chỉ có co người rên rỉ. vị hôn thê của gã bị nhốt ngoài cửa, đập cửa rầm rầm.
Lâm Bồi đứng một bên đờ đẫn nhìn, anh ngay từ đầu cảm thấy yêu đương hảo tụ hảo tán, cho dù Triệu Thịnh An trộm ‘Thịnh An Tố’ nhưng hai người cũng đã quen biết một thời gian, anh cũng không định truy cứu. nhưng anh không ngờ Triệu Thịnh An lại có thể vô sỉ tới mức này, cư nhiên còn dẫn theo nữ nhân kia chạy tới đây dọn hết đồ đạc đi, chẳng những muốn cướp cả tư liệu của mình, mà thậm chí đến cả cái ghế không bỏ lại.
Trọng Nham đánh đã nghiền, lắc lắc cổ tay, quay đầu hỏi Lâm Bồi: “Đánh vậy đã đủ giải hận chưa?”
Lâm Bồi nhìn biểu tình nghiêm trang chững chạc của Trọng Nham, những tích tụ nặng nề trong lòng bỗng nhiên tan biến, có một bằng hữu như vậy còn đáng giá hơn gấp trăm ngàn lần Triệu Thịnh An, ông trời chung quy cũng không tệ bạc với mình.
Lâm Bồi lắc đầu: “Thôi, để gã cút đi.”
Trọng Nham đứng dậy, trước khi rời đi còn đá thêm hai cái vào chân Triệu Thịnh An: “Mẹ nó, tiện nghi cho mày.” Kỳ thật đánh liên hoàn như vậy nhưng cậu cũng không dùng hết sức, chỉ đánh để hả giận mà thôi, nhưng nếu không đánh lại nghẹn một cục tức trong lòng, càng không thể thống khoái nổi.
Nhân viên công ty chuyển nhà mở cửa đi vào, thấy trên sàn Triệu Thịnh An bị đánh không động đậy gì được, hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc là có chuyện gì. Vị hôn thê của Triệu Thịnh An chạy tới đỡ Triệu Thịnh An lên, khóc lóc: “A, Thịnh An, anh làm sao vậy?” lại chỉ vào Lâm Bồi chửi: “Tao biết ngay mày cái đồ tiện nhân…”
Lâm Bồi nhìn cô ta, sắc mặt xanh mét, cho dù nam nhân có rộng lượng thế nào thì khi bị một nữ nhân chỉ thẳng mặt chửi tiện nhân, trong lòng cũng không thể nào vui nổi.
Trọng Nham gạt tay cô ta ra: “Không biết ai mới là tiện nhân ở đây. Lão tử không tin cô không biết nam nhân của mình đang chơi cái trò gì, không phục đúng không? Không phục thì báo cảnh sát đi, tiện thể lão tử cũng tố cáo Triệu Thịnh An nhà cô ăn cắp thành quả nghiên cứu của người khác cho cảnh sát luôn.”
Triệu Thịnh An nắm mắt cá chân cô gái kéo lại, thở hồng hộc cố nói một câu: “Đừng… đừng báo cảnh sát.”
Nữ nhân nhìn lướt qua Triệu Thịnh An, chỉ thở hổn hển cũng không dám nói gì nữa.
Trọng Nham nhìn phản ứng này của cô ta là biết cô ta hiểu rõ sự tình, cười lạnh nói: “Triệu Thịnh An, mày giờ chính là danh lợi song thu, một gốc ‘Thịnh An Tố’ kiếm được cũng không ít tiền đâu, mày chỉ bị ăn đánh như thế, quả thực quá tiện nghi cho mày. Lâm Bồi không thèm so đo với mày, mau cút đi cho khuất mắt bọn tao.”
Nữ nhân đỡ Triệu Thịnh An khập khiễng đi ra ngoài, Trọng Nham đứng đằng sau lại ôn hòa bồi thêm một câu: “Triệu Thịnh An, mày nghe cho kỹ đây, từ nay về sau nhớ tránh xa Lâm Bồi ra chút. Nếu mày còn xuất hiện trước mặt anh ấy, trong tay tao có không ít chứng cớ đâu, cái gốc ‘Thịnh An Tố’ của mày kia về sau có còn được gọi là ‘Thịnh An Tố’ nữa hay không, không dễ nói.”
Người Triệu Thịnh An run lên một chút, lôi kéo vị hôn thê không quay đầu lại đi xuống lầu.
Trọng Nham mắng: “wtf”. Quay đầu lại nhìn Lâm Bồi, thấy anh đang cười, tầm mắt đảo quanh phòng khách lộn xộn, ánh mắt lại thập phần thê lương.
Trọng Nham đi qua vỗ nhẹ lên vai anh một cái: “Đừng khổ sở, không phải anh từng nói hoa đẹp nhất đều trưởng thành từ trong đất mục đó sao?”
Lâm Bồi cười khổ: “Trọng Nham, em rất có thiên phú an ủi người khác đó, biết không?”
Trọng Nham thành thật lắc đầu: “Bọn họ đều nói em xấu tính trời cho.”
Lâm Bồi nhìn cậu, ánh mắt ôn nhuận: “Đó là do bọn họ không biết chỗ tốt của em.”
Trọng Nham tiếc nuối thở dài: “Đôi khi em cũng cảm thấy như vậy.”
Lâm Bồi muốn cười, tươi cười nhợt nhạt hiện ra rất nhanh lại trầm xuống. Lâm Bồi trầm mặc một khắc, nhẹ giọng nói: “Anh đi thu dọn đồ đạc, em gọi điện kêu công ty chuyển nhà tới đi, hôm nay dọn luôn cho xong.”
Căn nhà này, đã không còn một chút giá trị hồi ức nào.
Trọng Nham nhẹ giọng khuyên nhủ: “Lâm Bồi, đừng nản chí, ngày lành của anh giờ mới bắt đầu.”
“Anh biết.” Lâm Bồi thực nghiêm túc gật đầu: “từ giờ chiều hôm qua đã bắt đầu rồi.”
Trọng Nham nhìn anh, khẽ mỉm cười.
Hết