Sáng hôm sau Trọng Nham tỉnh lại nhìn thấy cái bánh ngọt được để ở tủ đầu giường nhất thời thấy hối hận vô cùng, tối hôm qua mình không cố thức thêm một chút lại đi ngủ sớm như vậy thật sự quá đáng tiếc. Bánh ngọt để một đêm, bơ kem đã không còn hương vị mới mẻ nữa… vừa oán giận vừa rúc trong chăn ăn hết cái bánh.
Tần Đông Nhạc dở khóc dở cười, giũ giũ cái chăn dính vụn bánh, đuổi cậu đi rửa mặt.
Đoàn người bọn họ ăn xong bữa sáng liền thu xếp hành lý rời khỏi khu nghỉ dưỡng, tiện đường đi ngang qua khu nông trang ở phụ cận hái ít hoa quả, sau khi ăn xong bữa cơm nông gia liền quay về nội thành. Cùng thời gian, nhóm còn lại trong cũng công ty xuất phát tới khu nghỉ dưỡng, hưởng thụ lần nghỉ ngơi miễn phí đầu tiên từ sau khi tiến vào “Ba Mươi Sáu Quận”. trải qua hai tháng điều chỉnh, ‘Ba Mươi Sáu Quận’ đã chiêu nạp được hơn 30 nhân viên, sau khi đào tạo liền chia đều ra phái tới 3 cửa hàng mới mở ở quanh nội thành hoặc về trang viên ở sau thôn, trong đó một nửa là sinh viên mới tốt nghiệp năm nay, Lâm Bồi từ bên trong chọn ra 4 trợ thủ chuyên nghiệp giúp đỡ mình trong phòng thí nghiệm. Đương nhiên, tất cả đều đã ký hợp đồng giữ bí mật thương mại với công ty. Công trình nghiên cứu của Lâm Bồi đã đi vào giai đoạn cuối, có vết xe đổ Triệu Thịnh An lần trước, anh rất sợ sẽ lại bại lộ lần nữa.
Sau khi trở lại nội thành, Lâm Quyền lại đi theo xe khách công ty thuê chở nhân viên, sau tết công ty sẽ khai trương thêm một cửa hàng nữa, những người vừa trở về còn phải sắp xếp lại một chút. Lâm Bồi cùng Trọng Nham trở về nhà, tính toán sáng hôm sau sẽ cùng hai trợ lý mới cùng về trang trại ở sau thôn. Tần Đông Nhạc chia số táo bọn họ hái được ở nông trang gần khu nghỉ dưỡng ra, anh xách theo hai túi mang về nhà.
Sắp tới giờ cơm tối, Đường di và dì giúp việc đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, Tần Đông An đi học thêm tiếng anh còn chưa về, ông Tần Nguy không có ở nhà, với một quan chức cấp cao mà nói năm mới có rất nhiều chuyện phải làm, rất ít khi có thể yên ổn nghỉ ngơi vài ngày ở nhà.
Tần Đông Nhạc xách hai túi hoa quả hái được mang vào bếp, thấy mẹ mình đang lấy bánh bích quy mới nướng xong từ trong lò ra để lên bàn, ánh mắt hơi hoảng hốt một chút.
“Tối nay ba có về ăn cơm không ạ?”
“Không về, có việc gì sao?” Đường di nhìn con trai, thoáng có chút kinh ngạc, hai cha con nhà này trước kia bận rộn các kiểu, có khi cả tháng chả gặp nhau lấy lần nào cũng là chuyện bình thường.
Tần Đông Nhạc khẩn trương gật đầu, anh không biết cha mẹ nghe xong chuyện này sẽ có phản ứng gì, trong lòng ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm. cho dù ba anh tư tưởng có tân tiến thế nào, nhưng bất ngờ nghe được con trai mình coi trọng một thằng con trai khác, chắc cũng không giữ nổi bình tĩnh đi. Chuyện cha mẹ có vừa ý người mình chọn hay không kỳ thật Tần Đông Nhạc không quá để ý, dù sao về sau khả năng bọn họ sẽ sống cùng với cha mẹ không cao, sinh hoạt tự nhiên cũng ít tiếp xúc nhau. Nhưng phiền toái nhất chính là anh lại coi trọng một người con trai, việc này hai ông bà có thể chấp nhận sao? Chuyện này vạn nhất bị đồn ra ngoài, sẽ sinh ra ảnh hưởng xấu đối với con đường làm quan của ba anh thì biết làm sao bây giờ?
Đường di bị vẻ mặt của anh dọa sợ: “Thật sự có chuyện?”
Tần Đông Nhạc lại nghiêm túc gật đầu.
Đường di tháo bao tay ra để sang một bên: “Có thể nói trước với mẹ không?”
Tần Đông Nhạc do dự một chút: “Chờ ba trở về rồi con sẽ nói luôn với hai người.” anh thật sự không đủ dũng khí để nói chuyện này hai lần. Hơn nữa đối với mẹ, anh sợ bà sau khi chịu kích thích phỏng chừng sẽ có phản ứng không tốt, nói không chừng còn xông tới đánh anh…
Đường di bị vẻ mặt trầm trọng của con trai dọa sợ, nhanh chóng đi ra ngoài gọi điện cho chồng, kêu ông về nhà sớm một chút.
Tần Nguy vừa nghe con trai có chuyện tìm mình, liền nói thư ký hủy bỏ mọi cuộc hẹn trong hôm nay, nhanh chóng về nhà. Con trai lớn từ lúc học tiểu học đã không còn tới tìm ông nữa, ở trường là học trò giỏi, vào bộ đội cũng là chiến sỹ xuất sắc, đặc biệt sau khi được huấn luyện trong quân ngũ lại càng như cá gặp nước, hàng năm đều lập chiến công. Vậy có thể có việc gì mà nó phải tìm tới ông? Hơn nữa qua lời vợ dường như còn khá nghiêm trọng “Con trai trông trầm trọng lắm, hình như gặp việc khó”? Tần Nguy rất hoài nghi, trên thế giới này còn có việc gì mà khiến con trai ông phải hoảng sợ như vậy?
Sự thật chứng minh, Đường di đã nói sai rồi, bởi vì người bị dọa sợ, không phải con trai ông, mà chính là hai người già bọn họ.
Tần Đông An từ phòng mình đi ra, trái phải nhìn quanh, từ hành lang im ắng đi tới trước cửa phòng ngủ của cha mẹ. trong phòng ngủ đương nhiên không có người, Tần Đông An đi tới chỗ cửa sổ sát đất rón ra rón rén kéo then cài cửa. Phòng cha mẹ cậu thông với sân thượng và thư phòng của cha cậu, giờ này, thư phòng của ông Tần đèn đuốc sáng trưng, trừ bỏ Tần Đông An, mọi thành viên còn lại trong gia đình đều có mặt. Tần Đông An rất ngạc nhiên, bọn họ họp gia đình cư nhiên lại gạt mình sang một bên, quả thực chói lọi kỳ thị! Không phải cậu cũng sắp thành niên rồi sao?!
Ánh đèn thư phòng hắt ra sân thượng, đem bóng dáng của chậu cảnh đặt trên bệ cửa sổ rành mạch chiếu lên mặt sân. Tần Đông An khom thắt lưng bò tới dưới cửa sổ, rón ra rón rén nấp ở đó nghe lén. Từ khe cửa khép hờ nhòm vào trong, chỉ có thể nhìn thấy một bên bả vai của mẹ và anh hai Tần Đông Nhạc ngồi đối diện bà. Anh hai đang cúi đầu, Tần Đông An không nhìn thấy mặt anh, nhưng bờ vai anh căng cứng thực khẩn trương, giọng nói khi mở miệng cũng hơi hơi phát run: “…là thật.”
Tần Đông An trực giác xảy ra chuyện lớn rồi, cậu cho tới bây giờ còn chưa thấy anh hai dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, hình như anh hai đã gây ra chuyện gì không tốt, muốn nhờ cha mẹ giúp đỡ thì phải.
Tần Đông An cẩn thận che miệng mình lại, sợ không cẩn thận phát ra thanh âm gì đó. Sau một lúc lâu, cậu nghe thấy cha mình dùng thanh âm có chút mệt mỏi hỏi lại: “Vì sao con lại nói cho chúng ta chuyện này?”
Với sự cảnh giác của Tần Đông Nhạc, chút động tĩnh nho nhỏ ngoài sân thượng tự nhiên không thể gạt được lỗ tai anh. Nhưng đêm nay anh thật sự không có tinh lực để suy xét thằng em trai nghịch nghợm đang bày trò gì. Nó muốn nghe thì để nó nghe đi, với tuổi của nó, biết chuyện này cũng không phải không thể, hơn nữa quan hệ giữa nó và Trọng Nham cũng rất tốt… được rồi, cái này không phải mấu chốt.
Mấu chốt là bố mẹ bị anh bất thình lình ném một quả bom mang tên ‘tính hướng’ dọa bọn họ hôn mê, hai vợ chồng tương đối sốc, hơn nửa ngày còn chưa hồi phục tinh thần. Tần Đông Nhạc trong cảm nhận của bọn họ là một người rất tự lập, chịu ảnh hưởng của nghề nghiệp trước đây nên bọn họ cũng đã thành thói quen không hỏi chuyện của anh nữa. Hiện giờ bất ngờ thằng cả lại ném cho ông bà một vấn đề vô cùng phức tạp, cảm giác ban đầu của hai vợ chồng không phải là khiếp sợ mà là từ trong tiềm thức toát ra một loại bối rối luống cuống “bản thân nó còn không tự giải quyết được, gia trưởng chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Đường di thì thào lẩm bẩm một câu: “Điều này sao có thể…” rồi chôn mặt trong lòng bàn tay nói không nên lời.
Ông Tần nhìn thằng cả luôn khiến ông tự hào, trong mắt mang theo chút ủ rũ. Nếu nó không nói, ông có thể giả bộ không biết, có thể tiếp tục giữ hy vọng, kiên nhẫn chờ đợi một ngày kia con ông sẽ quay lại con đường sinh hoạt bình thường như ông kỳ vọng. Đứa con trai này của ông trên các phương diện đều phi thường xuất sắc, cho tới bây giờ nó đều không giống những đứa trẻ trong các gia đình khác chỉ biết gây chuyện, tạo scandal gì đó… ông cũng chưa từng thấy ở bên người nó xuất hiện nữ nhân loan thất bát tao gì, Tần Nguy đối với thằng cả luôn phi thường kiêu ngạo…
Tần Nguy thở dài: “Vì sao giờ lại nói?”
“Con không muốn gạt hai người, cũng không muốn ba mẹ ôm hy vọng, sau đó lại thất vọng.” Tần Đông Nhạc nhìn mẹ mình thần sắc đang có chút kinh hoàng, nhẹ giọng nói tiếp: “Con biết mẹ và bạn mẹ đang giúp con thu xếp chuyện gặp mặt. Mẹ, con xin lỗi, đã khiến mẹ thất vọng rồi.”
Đường di hốc mắt đỏ bừng: “Con hiện tại nói cái này là bởi vì có… có…” tạm dừng một chút, hai chữ ‘bạn trai’ rốt cuộc nói không nên lời.
Trong lòng ông Tần đột nhiên nhảy dựng: “Là…”
“Là ai không quan trọng.” Tần Đông Nhạc nhìn ông, trong mắt toát ra tia bất đắc dĩ: “Hiện tại chỉ có con đơn phương em ấy, em ấy hoàn toàn không biết gì.”
Tần Nguy khó nhọc thở một hơi, đến mức phải ho khan mấy tiếng. trong lòng cũng không biết là thất vọng nhiều hơn hay khổ sở nhiều hơn. Bát tự còn chưa kiểm tra đã chạy tới ngửa bài với bọn họ, có thể thấy được nhóc con kia rất có trọng lượng trong tâm thằng con nhà mình. Đường di hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này, trong lòng bỗng sinh ra chút hy vọng. Nếu con trai bà vẫn không theo đuổi được cậu nhóc kia, vậy nó có thể quay đầu lại giống như người khác lấy vợ sinh con sinh hoạt bình thường không?
Ông Tần rõ ràng không dễ lừa như vậy, ông nhìn thẳng Tần Đông Nhạc một khắc, thản nhiên nói: “Người con thích là cậu nhóc hôm đó tới nhà mình ăn cơm phải không?”
“Anh đoán mò cái gì vậy.” Đường di không vui, quay đầu sang nhìn Tần Đông Nhạc, lại bị ánh sáng lóe lên trong mắt con trai làm cho chấn động, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng sợ: “Nhạc Nhạc?!”
Tần Đông Nhạc chật vật gật đầu: “Vâng.”
Hai vợ chồng đồng thời lâm vào trầm mặc.
Ông Tần cảm thấy khó giải quyết, lại nhịn không được thở dài: “Cậu bé đó còn chưa biết, con đã nháo ầm ĩ cái gì…”
“Là nhầm lẫm phải không…” Đường di vẫn có chút không tin tưởng nhìn con trai: “Nhạc Nhạc, người con nói là Trọng Nham? Thật sự là Trọng Nham? Nhưng thằng bé còn nhỏ như vậy, nó còn chưa thành niên a?!”
Tần Nguy ngăn vợ mình lại, quay đầu nhìn con trai: “Hiện giờ con định làm thế nào?”
Tần Đông Nhạc lắc đầu: “Em ấy còn nhỏ, con sẽ không làm gì… ừm, khiến em ấy khó xử.”
Biểu tình ông Tần hơi giãn ra: “Con còn biết phân nặng nhẹ như vậy là được. Ba thấy trong thời gian này con tạm thời đừng gặp mặt thằng bé nữa, tự mình hảo hảo nghĩ kỹ lại. Nếu không ba sẽ giúp con an bài một chút…”
“Ba, con không đi đâu hết.” Tần Đông Nhạc đánh gãy lời ba mình: “Con có thể đáp ứng ba mẹ tạm thời không gặp mặt em ấy nữa. Trang viên ở nông thôn gần đây bận rộn rất nhiều việc, con sẽ chuyển xuống đó ở mấy tháng.”
Tần Nguy bất động thanh sắc nhìn con trai: “Không gặp Trọng Nham?”
Tần Đông Nhạc mím môi nhẹ nhàng gật đầu: “Tạm thời sẽ không gặp em ấy.”
Tần Nguy gật đầu: “Được, con nhớ kỹ lời con nói.”
Đường di còn chưa phục hồi tinh thần, thẳng tới khi con trai rời khỏi thư phòng còn săn sóc đóng cửa phòng lại, trong đầu bà vẫn còn thấy rất mơ hồ: “Anh nói Nhạc Nhạc đang bày trò gì vậy? hả? Trọng Nham còn không biết, bản thân nó đã tự gây sức ép cho mình, còn muốn chuyển xuống nông thôn ở, nó là đang muốn tức chết chúng ta phải không?”
Tần Nguy xoa nhẹ nhè lên mu bàn tay vợ mình trấn an, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ: “Con em không phải loại người khiến chúng ta không yên lòng.”
Đường di còn muốn nói gì nữa đã bị ông Tần ngăn lại: “Nếu có người đề cập tới chuyện xem mắt với em, em đều từ chối hết đi. Em đừng tức giận, chúng ta cũng cần bình tĩnh lại trước đã.”
Đường di vẫn cảm thấy Trọng Nham một khi vẫn không biết hoặc từ chối, vậy con trai bà vẫn có khả năng quay đầu lại, nhưng lại cảm thấy con trai một mình gánh nặng trên vai chịu áp lực như thế cũng thực đáng thương, nhất thời đầu óc hỗn loạn vô cùng: “Sao có thể bình tĩnh…”
Ông Tần thở dài.
Tần Đông Nhạc nhắm hai mắt đứng tựa vào cửa thư phòng, tròng lòng có chút chua xót. Anh đại khái có thể đoán được cha mẹ ở trong thư phòng sẽ nói gì, nghĩ gì. Anh biết bọn họ khổ sở, thậm chí là thất vọng.
Nhưng anh không thể không nói.
Anh biết trên đời này cha mẹ nào cũng có tâm tư bao che khuyết điểm cho con mình, vô luận xảy ra chuyện gì, đều là con nhà người ta sai nhiều, con nhà mình sai ít. Vạn nhất có một ngày, anh dẫn Trọng Nham đồng thời đứng ở đây, cha mẹ anh mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng sẽ oán giận Trọng Nham rất nhiều, thậm chí có khả năng sẽ nhận định là do em ấy ảnh hưởng xấu tới anh. Bởi vì trước khi em ấy xuất hiện, anh chưa từng có biểu hiện gì về phương diện này. Tới lúc đó, Trọng Nham sẽ phải làm sao? Em ấy không giống anh có cha mẹ đau lòng, Trọng Nham chỉ có mình em ấy chống đỡ, vô luận em ấy gặp phải loại ác ý, trách cứ hay gây khó dễ cỡ nào, em ấy cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng…
Anh sao có thể cam lòng?!
Cửa phòng bên cạnh khẽ mở, một cái đầu nhỏ thò ra thăm dò nhìn anh: “Anh hai?”
Tần Đông An trộm liếc nhìn cửa thư phòng đang đóng kín, sán lại nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự…”
Tần Đông Nhạc gật đầu: “Thật.”
Trên mặt Tần Đông An lộ ra thần sắc buồn rầu. hiển nhiên một bên là bạn thân, một bên là anh ruột, nên đứng về bên nào cậu cũng không biết phải lựa chọn ra sao.
“Giữ bí mật giúp anh nhé?”
Anh hai tương tư đơn phương đã đủ đáng thương, vạn nhất bị người ta biết được sẽ càng thảm hại hơn. Cuộc đời Tần Đông An lần đầu sinh ra khí thế hừng hực phải bảo vệ anh hai, hùng dũng vỗ ngực cam đoan với anh: “Yên tâm đi! Ai em cũng không nói!”
Tần Đông Nhạc vỗ vỗ vai em trai, xoay người trở về phòng.
Tần Đông An đứng ở cửa thư phòng phát ngốc một lát, rồi cũng rón rén chuồn về phòng mình.
Tần Đông An một đêm ngủ không ngon, ngày hôm sau tới trường thấy Trọng Nham, chột dạ vô cùng, ánh mắt cũng láo liên đảo loạn xạ.
Trọng Nham gọi mấy tiếng cũng không thấy cậu trả lời, nổi giận: “Tần Tiểu An, ông rối cuộc bị làm sao?! Tôi gọi mấy lần ông cũng không nghe thấy, cho mượn vở so đáp án chút coi.”
Tần Đông An đưa quyển vở qua, muốn nói lại thôi nhìn thằng bạn.
Trọng Nham đau đầu: “Ông rốt cuộc có chuyện gì?”
“Tiểu Nham này…” Tần Đông An vẻ mặt áy náy nhìn Trọng Nham: “Ông còn nhớ lần trước ông nói ông có chuyện gạt tôi không?”
Trọng Nham liếc mắt nhìn Tần Đông An một cái, vừa định nói kỳ thật cũng không có gì, gạt ông chỉ là chuyện anh hai ông nằm viện thôi. Lại chợt nghe Tần Đông An nói tiếp: “Hiện tại tôi cũng có một chuyện gạt ông, không thể nói cho ông biết. hai ta coi như huề nhau, về sau nếu ông biết được, cũng không thể giận tôi, được không?”
Trọng Nham: “…”
Hình như có chút lỗ vốn.
Tần Đông An tội nghiệp nhìn Trọng Nham.
“Được rồi.” Trọng Nham bất đắc dĩ gật đầu: “Coi như huề.”
Tần Đông An nhất thời như trút được gánh nặng: “Anh em tốt.”
Hết
Sáng hôm sau Trọng Nham tỉnh lại nhìn thấy cái bánh ngọt được để ở tủ đầu giường nhất thời thấy hối hận vô cùng, tối hôm qua mình không cố thức thêm một chút lại đi ngủ sớm như vậy thật sự quá đáng tiếc. Bánh ngọt để một đêm, bơ kem đã không còn hương vị mới mẻ nữa… vừa oán giận vừa rúc trong chăn ăn hết cái bánh.
Tần Đông Nhạc dở khóc dở cười, giũ giũ cái chăn dính vụn bánh, đuổi cậu đi rửa mặt.
Đoàn người bọn họ ăn xong bữa sáng liền thu xếp hành lý rời khỏi khu nghỉ dưỡng, tiện đường đi ngang qua khu nông trang ở phụ cận hái ít hoa quả, sau khi ăn xong bữa cơm nông gia liền quay về nội thành. Cùng thời gian, nhóm còn lại trong cũng công ty xuất phát tới khu nghỉ dưỡng, hưởng thụ lần nghỉ ngơi miễn phí đầu tiên từ sau khi tiến vào “Ba Mươi Sáu Quận”. trải qua hai tháng điều chỉnh, ‘Ba Mươi Sáu Quận’ đã chiêu nạp được hơn nhân viên, sau khi đào tạo liền chia đều ra phái tới cửa hàng mới mở ở quanh nội thành hoặc về trang viên ở sau thôn, trong đó một nửa là sinh viên mới tốt nghiệp năm nay, Lâm Bồi từ bên trong chọn ra trợ thủ chuyên nghiệp giúp đỡ mình trong phòng thí nghiệm. Đương nhiên, tất cả đều đã ký hợp đồng giữ bí mật thương mại với công ty. Công trình nghiên cứu của Lâm Bồi đã đi vào giai đoạn cuối, có vết xe đổ Triệu Thịnh An lần trước, anh rất sợ sẽ lại bại lộ lần nữa.
Sau khi trở lại nội thành, Lâm Quyền lại đi theo xe khách công ty thuê chở nhân viên, sau tết công ty sẽ khai trương thêm một cửa hàng nữa, những người vừa trở về còn phải sắp xếp lại một chút. Lâm Bồi cùng Trọng Nham trở về nhà, tính toán sáng hôm sau sẽ cùng hai trợ lý mới cùng về trang trại ở sau thôn. Tần Đông Nhạc chia số táo bọn họ hái được ở nông trang gần khu nghỉ dưỡng ra, anh xách theo hai túi mang về nhà.
Sắp tới giờ cơm tối, Đường di và dì giúp việc đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, Tần Đông An đi học thêm tiếng anh còn chưa về, ông Tần Nguy không có ở nhà, với một quan chức cấp cao mà nói năm mới có rất nhiều chuyện phải làm, rất ít khi có thể yên ổn nghỉ ngơi vài ngày ở nhà.
Tần Đông Nhạc xách hai túi hoa quả hái được mang vào bếp, thấy mẹ mình đang lấy bánh bích quy mới nướng xong từ trong lò ra để lên bàn, ánh mắt hơi hoảng hốt một chút.
“Tối nay ba có về ăn cơm không ạ?”
“Không về, có việc gì sao?” Đường di nhìn con trai, thoáng có chút kinh ngạc, hai cha con nhà này trước kia bận rộn các kiểu, có khi cả tháng chả gặp nhau lấy lần nào cũng là chuyện bình thường.
Tần Đông Nhạc khẩn trương gật đầu, anh không biết cha mẹ nghe xong chuyện này sẽ có phản ứng gì, trong lòng ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm. cho dù ba anh tư tưởng có tân tiến thế nào, nhưng bất ngờ nghe được con trai mình coi trọng một thằng con trai khác, chắc cũng không giữ nổi bình tĩnh đi. Chuyện cha mẹ có vừa ý người mình chọn hay không kỳ thật Tần Đông Nhạc không quá để ý, dù sao về sau khả năng bọn họ sẽ sống cùng với cha mẹ không cao, sinh hoạt tự nhiên cũng ít tiếp xúc nhau. Nhưng phiền toái nhất chính là anh lại coi trọng một người con trai, việc này hai ông bà có thể chấp nhận sao? Chuyện này vạn nhất bị đồn ra ngoài, sẽ sinh ra ảnh hưởng xấu đối với con đường làm quan của ba anh thì biết làm sao bây giờ?
Đường di bị vẻ mặt của anh dọa sợ: “Thật sự có chuyện?”
Tần Đông Nhạc lại nghiêm túc gật đầu.
Đường di tháo bao tay ra để sang một bên: “Có thể nói trước với mẹ không?”
Tần Đông Nhạc do dự một chút: “Chờ ba trở về rồi con sẽ nói luôn với hai người.” anh thật sự không đủ dũng khí để nói chuyện này hai lần. Hơn nữa đối với mẹ, anh sợ bà sau khi chịu kích thích phỏng chừng sẽ có phản ứng không tốt, nói không chừng còn xông tới đánh anh…
Đường di bị vẻ mặt trầm trọng của con trai dọa sợ, nhanh chóng đi ra ngoài gọi điện cho chồng, kêu ông về nhà sớm một chút.
Tần Nguy vừa nghe con trai có chuyện tìm mình, liền nói thư ký hủy bỏ mọi cuộc hẹn trong hôm nay, nhanh chóng về nhà. Con trai lớn từ lúc học tiểu học đã không còn tới tìm ông nữa, ở trường là học trò giỏi, vào bộ đội cũng là chiến sỹ xuất sắc, đặc biệt sau khi được huấn luyện trong quân ngũ lại càng như cá gặp nước, hàng năm đều lập chiến công. Vậy có thể có việc gì mà nó phải tìm tới ông? Hơn nữa qua lời vợ dường như còn khá nghiêm trọng “Con trai trông trầm trọng lắm, hình như gặp việc khó”? Tần Nguy rất hoài nghi, trên thế giới này còn có việc gì mà khiến con trai ông phải hoảng sợ như vậy?
Sự thật chứng minh, Đường di đã nói sai rồi, bởi vì người bị dọa sợ, không phải con trai ông, mà chính là hai người già bọn họ.
Tần Đông An từ phòng mình đi ra, trái phải nhìn quanh, từ hành lang im ắng đi tới trước cửa phòng ngủ của cha mẹ. trong phòng ngủ đương nhiên không có người, Tần Đông An đi tới chỗ cửa sổ sát đất rón ra rón rén kéo then cài cửa. Phòng cha mẹ cậu thông với sân thượng và thư phòng của cha cậu, giờ này, thư phòng của ông Tần đèn đuốc sáng trưng, trừ bỏ Tần Đông An, mọi thành viên còn lại trong gia đình đều có mặt. Tần Đông An rất ngạc nhiên, bọn họ họp gia đình cư nhiên lại gạt mình sang một bên, quả thực chói lọi kỳ thị! Không phải cậu cũng sắp thành niên rồi sao?!
Ánh đèn thư phòng hắt ra sân thượng, đem bóng dáng của chậu cảnh đặt trên bệ cửa sổ rành mạch chiếu lên mặt sân. Tần Đông An khom thắt lưng bò tới dưới cửa sổ, rón ra rón rén nấp ở đó nghe lén. Từ khe cửa khép hờ nhòm vào trong, chỉ có thể nhìn thấy một bên bả vai của mẹ và anh hai Tần Đông Nhạc ngồi đối diện bà. Anh hai đang cúi đầu, Tần Đông An không nhìn thấy mặt anh, nhưng bờ vai anh căng cứng thực khẩn trương, giọng nói khi mở miệng cũng hơi hơi phát run: “…là thật.”
Tần Đông An trực giác xảy ra chuyện lớn rồi, cậu cho tới bây giờ còn chưa thấy anh hai dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, hình như anh hai đã gây ra chuyện gì không tốt, muốn nhờ cha mẹ giúp đỡ thì phải.
Tần Đông An cẩn thận che miệng mình lại, sợ không cẩn thận phát ra thanh âm gì đó. Sau một lúc lâu, cậu nghe thấy cha mình dùng thanh âm có chút mệt mỏi hỏi lại: “Vì sao con lại nói cho chúng ta chuyện này?”
Với sự cảnh giác của Tần Đông Nhạc, chút động tĩnh nho nhỏ ngoài sân thượng tự nhiên không thể gạt được lỗ tai anh. Nhưng đêm nay anh thật sự không có tinh lực để suy xét thằng em trai nghịch nghợm đang bày trò gì. Nó muốn nghe thì để nó nghe đi, với tuổi của nó, biết chuyện này cũng không phải không thể, hơn nữa quan hệ giữa nó và Trọng Nham cũng rất tốt… được rồi, cái này không phải mấu chốt.
Mấu chốt là bố mẹ bị anh bất thình lình ném một quả bom mang tên ‘tính hướng’ dọa bọn họ hôn mê, hai vợ chồng tương đối sốc, hơn nửa ngày còn chưa hồi phục tinh thần. Tần Đông Nhạc trong cảm nhận của bọn họ là một người rất tự lập, chịu ảnh hưởng của nghề nghiệp trước đây nên bọn họ cũng đã thành thói quen không hỏi chuyện của anh nữa. Hiện giờ bất ngờ thằng cả lại ném cho ông bà một vấn đề vô cùng phức tạp, cảm giác ban đầu của hai vợ chồng không phải là khiếp sợ mà là từ trong tiềm thức toát ra một loại bối rối luống cuống “bản thân nó còn không tự giải quyết được, gia trưởng chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Đường di thì thào lẩm bẩm một câu: “Điều này sao có thể…” rồi chôn mặt trong lòng bàn tay nói không nên lời.
Ông Tần nhìn thằng cả luôn khiến ông tự hào, trong mắt mang theo chút ủ rũ. Nếu nó không nói, ông có thể giả bộ không biết, có thể tiếp tục giữ hy vọng, kiên nhẫn chờ đợi một ngày kia con ông sẽ quay lại con đường sinh hoạt bình thường như ông kỳ vọng. Đứa con trai này của ông trên các phương diện đều phi thường xuất sắc, cho tới bây giờ nó đều không giống những đứa trẻ trong các gia đình khác chỉ biết gây chuyện, tạo scandal gì đó… ông cũng chưa từng thấy ở bên người nó xuất hiện nữ nhân loan thất bát tao gì, Tần Nguy đối với thằng cả luôn phi thường kiêu ngạo…
Tần Nguy thở dài: “Vì sao giờ lại nói?”
“Con không muốn gạt hai người, cũng không muốn ba mẹ ôm hy vọng, sau đó lại thất vọng.” Tần Đông Nhạc nhìn mẹ mình thần sắc đang có chút kinh hoàng, nhẹ giọng nói tiếp: “Con biết mẹ và bạn mẹ đang giúp con thu xếp chuyện gặp mặt. Mẹ, con xin lỗi, đã khiến mẹ thất vọng rồi.”
Đường di hốc mắt đỏ bừng: “Con hiện tại nói cái này là bởi vì có… có…” tạm dừng một chút, hai chữ ‘bạn trai’ rốt cuộc nói không nên lời.
Trong lòng ông Tần đột nhiên nhảy dựng: “Là…”
“Là ai không quan trọng.” Tần Đông Nhạc nhìn ông, trong mắt toát ra tia bất đắc dĩ: “Hiện tại chỉ có con đơn phương em ấy, em ấy hoàn toàn không biết gì.”
Tần Nguy khó nhọc thở một hơi, đến mức phải ho khan mấy tiếng. trong lòng cũng không biết là thất vọng nhiều hơn hay khổ sở nhiều hơn. Bát tự còn chưa kiểm tra đã chạy tới ngửa bài với bọn họ, có thể thấy được nhóc con kia rất có trọng lượng trong tâm thằng con nhà mình. Đường di hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này, trong lòng bỗng sinh ra chút hy vọng. Nếu con trai bà vẫn không theo đuổi được cậu nhóc kia, vậy nó có thể quay đầu lại giống như người khác lấy vợ sinh con sinh hoạt bình thường không?
Ông Tần rõ ràng không dễ lừa như vậy, ông nhìn thẳng Tần Đông Nhạc một khắc, thản nhiên nói: “Người con thích là cậu nhóc hôm đó tới nhà mình ăn cơm phải không?”
“Anh đoán mò cái gì vậy.” Đường di không vui, quay đầu sang nhìn Tần Đông Nhạc, lại bị ánh sáng lóe lên trong mắt con trai làm cho chấn động, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng sợ: “Nhạc Nhạc?!”
Tần Đông Nhạc chật vật gật đầu: “Vâng.”
Hai vợ chồng đồng thời lâm vào trầm mặc.
Ông Tần cảm thấy khó giải quyết, lại nhịn không được thở dài: “Cậu bé đó còn chưa biết, con đã nháo ầm ĩ cái gì…”
“Là nhầm lẫm phải không…” Đường di vẫn có chút không tin tưởng nhìn con trai: “Nhạc Nhạc, người con nói là Trọng Nham? Thật sự là Trọng Nham? Nhưng thằng bé còn nhỏ như vậy, nó còn chưa thành niên a?!”
Tần Nguy ngăn vợ mình lại, quay đầu nhìn con trai: “Hiện giờ con định làm thế nào?”
Tần Đông Nhạc lắc đầu: “Em ấy còn nhỏ, con sẽ không làm gì… ừm, khiến em ấy khó xử.”
Biểu tình ông Tần hơi giãn ra: “Con còn biết phân nặng nhẹ như vậy là được. Ba thấy trong thời gian này con tạm thời đừng gặp mặt thằng bé nữa, tự mình hảo hảo nghĩ kỹ lại. Nếu không ba sẽ giúp con an bài một chút…”
“Ba, con không đi đâu hết.” Tần Đông Nhạc đánh gãy lời ba mình: “Con có thể đáp ứng ba mẹ tạm thời không gặp mặt em ấy nữa. Trang viên ở nông thôn gần đây bận rộn rất nhiều việc, con sẽ chuyển xuống đó ở mấy tháng.”
Tần Nguy bất động thanh sắc nhìn con trai: “Không gặp Trọng Nham?”
Tần Đông Nhạc mím môi nhẹ nhàng gật đầu: “Tạm thời sẽ không gặp em ấy.”
Tần Nguy gật đầu: “Được, con nhớ kỹ lời con nói.”
Đường di còn chưa phục hồi tinh thần, thẳng tới khi con trai rời khỏi thư phòng còn săn sóc đóng cửa phòng lại, trong đầu bà vẫn còn thấy rất mơ hồ: “Anh nói Nhạc Nhạc đang bày trò gì vậy? hả? Trọng Nham còn không biết, bản thân nó đã tự gây sức ép cho mình, còn muốn chuyển xuống nông thôn ở, nó là đang muốn tức chết chúng ta phải không?”
Tần Nguy xoa nhẹ nhè lên mu bàn tay vợ mình trấn an, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ: “Con em không phải loại người khiến chúng ta không yên lòng.”
Đường di còn muốn nói gì nữa đã bị ông Tần ngăn lại: “Nếu có người đề cập tới chuyện xem mắt với em, em đều từ chối hết đi. Em đừng tức giận, chúng ta cũng cần bình tĩnh lại trước đã.”
Đường di vẫn cảm thấy Trọng Nham một khi vẫn không biết hoặc từ chối, vậy con trai bà vẫn có khả năng quay đầu lại, nhưng lại cảm thấy con trai một mình gánh nặng trên vai chịu áp lực như thế cũng thực đáng thương, nhất thời đầu óc hỗn loạn vô cùng: “Sao có thể bình tĩnh…”
Ông Tần thở dài.
Tần Đông Nhạc nhắm hai mắt đứng tựa vào cửa thư phòng, tròng lòng có chút chua xót. Anh đại khái có thể đoán được cha mẹ ở trong thư phòng sẽ nói gì, nghĩ gì. Anh biết bọn họ khổ sở, thậm chí là thất vọng.
Nhưng anh không thể không nói.
Anh biết trên đời này cha mẹ nào cũng có tâm tư bao che khuyết điểm cho con mình, vô luận xảy ra chuyện gì, đều là con nhà người ta sai nhiều, con nhà mình sai ít. Vạn nhất có một ngày, anh dẫn Trọng Nham đồng thời đứng ở đây, cha mẹ anh mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng sẽ oán giận Trọng Nham rất nhiều, thậm chí có khả năng sẽ nhận định là do em ấy ảnh hưởng xấu tới anh. Bởi vì trước khi em ấy xuất hiện, anh chưa từng có biểu hiện gì về phương diện này. Tới lúc đó, Trọng Nham sẽ phải làm sao? Em ấy không giống anh có cha mẹ đau lòng, Trọng Nham chỉ có mình em ấy chống đỡ, vô luận em ấy gặp phải loại ác ý, trách cứ hay gây khó dễ cỡ nào, em ấy cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng…
Anh sao có thể cam lòng?!
Cửa phòng bên cạnh khẽ mở, một cái đầu nhỏ thò ra thăm dò nhìn anh: “Anh hai?”
Tần Đông An trộm liếc nhìn cửa thư phòng đang đóng kín, sán lại nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự…”
Tần Đông Nhạc gật đầu: “Thật.”
Trên mặt Tần Đông An lộ ra thần sắc buồn rầu. hiển nhiên một bên là bạn thân, một bên là anh ruột, nên đứng về bên nào cậu cũng không biết phải lựa chọn ra sao.
“Giữ bí mật giúp anh nhé?”
Anh hai tương tư đơn phương đã đủ đáng thương, vạn nhất bị người ta biết được sẽ càng thảm hại hơn. Cuộc đời Tần Đông An lần đầu sinh ra khí thế hừng hực phải bảo vệ anh hai, hùng dũng vỗ ngực cam đoan với anh: “Yên tâm đi! Ai em cũng không nói!”
Tần Đông Nhạc vỗ vỗ vai em trai, xoay người trở về phòng.
Tần Đông An đứng ở cửa thư phòng phát ngốc một lát, rồi cũng rón rén chuồn về phòng mình.
Tần Đông An một đêm ngủ không ngon, ngày hôm sau tới trường thấy Trọng Nham, chột dạ vô cùng, ánh mắt cũng láo liên đảo loạn xạ.
Trọng Nham gọi mấy tiếng cũng không thấy cậu trả lời, nổi giận: “Tần Tiểu An, ông rối cuộc bị làm sao?! Tôi gọi mấy lần ông cũng không nghe thấy, cho mượn vở so đáp án chút coi.”
Tần Đông An đưa quyển vở qua, muốn nói lại thôi nhìn thằng bạn.
Trọng Nham đau đầu: “Ông rốt cuộc có chuyện gì?”
“Tiểu Nham này…” Tần Đông An vẻ mặt áy náy nhìn Trọng Nham: “Ông còn nhớ lần trước ông nói ông có chuyện gạt tôi không?”
Trọng Nham liếc mắt nhìn Tần Đông An một cái, vừa định nói kỳ thật cũng không có gì, gạt ông chỉ là chuyện anh hai ông nằm viện thôi. Lại chợt nghe Tần Đông An nói tiếp: “Hiện tại tôi cũng có một chuyện gạt ông, không thể nói cho ông biết. hai ta coi như huề nhau, về sau nếu ông biết được, cũng không thể giận tôi, được không?”
Trọng Nham: “…”
Hình như có chút lỗ vốn.
Tần Đông An tội nghiệp nhìn Trọng Nham.
“Được rồi.” Trọng Nham bất đắc dĩ gật đầu: “Coi như huề.”
Tần Đông An nhất thời như trút được gánh nặng: “Anh em tốt.”
Hết