Cô giúp việc ngày mai mới bắt đầu tới làm việc, bữa tối của Trọng Nham chính là sủi cảo đông lạnh, đơn giản thu dọn một chút rồi liền đi ngủ. sáng sớm ngày hôm sau, cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Trọng Nham mơ mơ màng màng, khi ấn nghe còn thầm nghĩ, giờ này gọi tới chỉ có thể là đám người Lý gia.
Điện thoại vừa kết nối, một thanh âm già nua từ đầu dây truyền tới: “Nham thiếu gia, tôi là quản gia Lý gia, Lý Vinh.”
“A, xin chào.” Trọng Nham nhớ rõ ông già này, gầy gò, nghiêm túc, nói năng thận trọng, đối với Lý lão gia tử luôn trung thành một cách khó tin, là một ông già rất khó đối phó, cuối cùng bị lão già kia đưa tới chiếu cố Lý Thừa Vận. Không đúng, đó là chuyện kiếp trước, hiện tại chuyện gì cũng chưa phát sinh. Trọng Nham lắc lắc đầu, cảm thấy mình nên thanh tỉnh một chút: “Xin hỏi có chuyện gì?”
“Lão gia bảo tôi đưa Nham thiếu gia đi mua ít đồ dùng sinh hoạt, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ tới chỗ Nham thiếu gia, xin hỏi cậu có gì cần phân phó không?” Lý Vinh cảm thấy mình nói thực hàm súc, dựa theo những gì Lý Nam Lý Bắc nói, thì vị Nham thiếu gia này thực sự nghèo mạt rệp, đến quần áo để thay cũng không đủ.
Trọng Nham sờ soạng lôi chiếc khăn tắm ném ở đầu giường quấn lên eo, đứng dậy đi rửa mặt: “Giúp tôi mang bữa sáng tới đây.”
“Vâng.” Lý Vinh đáp ứng: “Nham thiếu gia thích cái gì?”
“Tùy tiện, có sữa đậu nành là được.” Trọng Nham nhớ rõ ở nhà chính Lý gia có một chuyên gia dinh dưỡng, mỗi ngày đều tự tay làm sữa đậu nành cho mỗi người trong Lý gia, hương vị kia thật sự hơn hẳn đồ bán bên ngoài.
Trọng Nham cúp điện thoại, mới nhớ tới kiếp trước cũng có chuyện quản gia đưa cậu ra ngoài mua quần áo. Ngày hôm sau khi cậu vừa tới ở trong nhà chính Lý gia, thì ông già mặt than đó đưa cậu tới cửa hàng chuyên may đo quần áo theo yêu cầu cho người Lý gia, một đống người vây quanh cậu nửa ngày đo đo đạc đạc lấy kích cỡ, sau đó từ trong ra ngoài may một đống quần áo. Khi đó cậu mới tới, hai mắt giống như bị bịt kín, có ý kiến gì cũng không dám nói, mặc người ta đùa nghịch thế nào cũng đều chấp nhận.
Khi đó cũng thật thuần lương, Trọng Nham thầm nghĩ, hồi đó cậu vẫn là sợ gây phiền toái tới cho người khác. Nhưng những người nhìn cậu không vừa mắt sao có thể bởi vì cậu nhún nhường mà bỏ qua đâu?
Trọng Nham một chút cũng không thích loại áo sơ mi cứng nhắc hay tây trang nặng nề gì đó, cậu thích nhất là loại quần áo rộng rãi thoải mái, mấy năm cuối ở kiếp trước cậu vẫn luôn mặc loại áo ngắn rộng rãi truyền thống kiểu Trung Quốc, nhưng loại quần áo này thiếu niên 16, 17 tuổi mặc nhìn lại chẳng ra làm sao, Trọng Nham nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy mấy đồ thể thao vẫn thích hợp hơn. Cho dù ông già Lý Vinh có nói thế nào cậu cũng không tính nghe theo ông ta bài bố, cậu lại không muốn dính líu gì tới chuyện trong nhà Lý gia, nên may một đống đồ vest sang trọng cũng chẳng để làm gì.
Lý Vinh tới rất nhanh, trong tay xách theo sữa đậu nành cùng một cái lồng hấp, bên trong có vài cái bánh bao nóng hổi.
Khi Trọng Nham ngồi ăn, Lý Vinh ngồi chờ một bên, dùng một loại ánh mắt hàm súc đánh giá Trọng Nham, Trọng Nham không có nhiều quần áo, khi ở Lâm Hải cũng chỉ có hai bộ đồng phục thay nhau, giặt đi giặt lại nhiều lần, đồng phục cũng đã hơi phai màu, hơn nữa chỗ bả vai cùng vùng lưng đã sớm ngả sang màu xám vàng. Nhìn qua quả thật rất bết bát, giống như mấy thằng nhóc nông thôn lên thành phố làm công.
Chỉ là lớn lên tương đối dễ nhìn, Lý Vinh nghĩ thầm, chậc, đúng là tương đối dễ nhìn.
Người Lý gia hầu hết đều rất cao lớn, khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to, hai vị thiếu gia chính quy Lý Duyên Kỳ, Lý Duyên Lân trong nhà đều là dạng khuôn mẫu này. Trọng Nham cũng thuộc dạng cao, nhưng có chút gầy gò, giống như bị suy dinh dưỡng. nhưng nhìn diện mạo của cậu, Lý Vinh thầm nghĩ, trong số mấy đứa con cháu trong nhà, thì cậu giống lão gia nhất. hơn nữa đuôi lông mày, khóe mắt hơi nhếch lên về phía trước, độ cong tinh xảo quả thật không quá khác biệt với Lý Thừa Vận. Khuôn mặt này sẽ làm cho người đối diện sinh ra loại ảo giác rất đa tình, khi không cười vẫn giống như mang hai phần ý cười trên mặt.
Lý Vinh đã gặp qua Lý Thừa Vận hồi trẻ, bộ dạng kia thật sự công tử văn nhã, phong lưu phóng khoáng. Hắn có thể thu phục được Trình Du đại tiểu thư được nuông chiều ở trước mặt hắn cun cút nghe lời như vậy, thì công lao của khuôn mặt đẹp trai kia cũng không ít. Nghĩ như vậy, Lý Vinh lại chú ý tới lễ nghi trên bàn ăn của Trọng Nham cũng không tồi. Cậu dù tuổi còn nhỏ, nhưng lời nói cử chỉ đều thong dong bình tĩnh. Lý Vinh không khỏi có chút cảm khái nữ nhân Dương Thụ bị Lý Thừa Vận cô phụ kia thực biết cách dạy dỗ hài tử.
Trọng Nham vừa nhấc mắt liền thấy Lý Vinh thần sắc bất định đánh giá mình, dù sao trước kia cũng từng tiếp xúc qua, Trọng Nham từ vẻ mặt ông ta đại khái có thể đoán được ông ta đang suy nghĩ cái gì, cậu cũng mặc kệ ông ta nghĩ gì thì nghĩ, cho dù thế nào thì ông già này cũng đều đứng về phía Lý Thừa Vận. Điểm này không thể nghi ngờ.
Ăn xong bữa sáng, Trọng Nham cầm theo chiếc thẻ ngân hàng Lý Nam lưu lại cùng Lý Vinh đi ra cửa.
Lý Vinh vừa lên xe liền phân phó lái xe đi tới cửa hàng quần áo đặt may theo yêu cầu của Lý gia, lại bị Trọng Nham ngăn cản. Lý Vinh đang định giải thích chợt nghe Trọng Nham nói với lái xe: “Tới phố mua sắm.”
“Nham thiếu gia…”
Trọng Nham cười cười với ông ta: “Lý bá (bác), tôi chỉ là một sinh trung học, sinh hoạt cũng một mình một người, không có hoạt động xã giao gì, còn chuyện mua quần áo cũng nên mua phù hợp với thân phận tôi, ông thấy có đúng không?”
Lý Vinh có chút khó xử: “Lão gia đã dặn…”
Trọng Nham biết lão gia trong lời ông ta chính là Lý Thừa Vận, liền lắc đầu cười: “Những ưu đãi Lý tiên sinh cho tôi đều là quà cảm ơn, nhà ở, xe cộ, lại giúp tôi tìm trường học. Tôi đã làm phiền ông ta nhiều, còn loại chuyện mua quần áo nhỏ nhặt này, không cần ông ta hao tâm tổn trí.”
Lý Vinh nghe cậu nói như vậy, hiểu rõ cậu chính là không hề có ý dính dáng quan hệ gì với Lý gia, trong lòng nhất thời cảm thấy đứa nhỏ này điên rồi. tuy rằng cậu ta trên danh nghĩa là người Lý gia một mình sinh hoạt ở thủ đô cũng sẽ không có ai làm khó cậu, nhưng loại quan hệ huyết thống ràng buộc bền chắc này sao có thể dễ dàng vứt bỏ? lại nói hiện tại chi phí ăn mặc ở đi lại đều là của Lý gia cung cấp cho, sao có thể phủi sạch quan hệ với Lý gia được?
“Nham thiếu gia…” ông cảm thấy đầu óc đứa nhỏ này chắc không được tốt, có nên đánh thức cậu ta chút không?
“Tôi cùng cuộc sống sinh hoạt của Lý gia không giống nhau…” Trọng Nham nhìn Lý Vinh, tươi cười có thâm ý khác: “ông hiểu mà.”
Lý Vinh há miệng thở dốc, bỗng nhiên mới phản ứng lại đứa nhỏ này không phải đầu óc không tốt, mà ngay từ đầu đã có suy nghĩ cùng Lý gia nước sông không phạm nước giếng. Lý Vinh trong lòng âm thầm có chút sốt ruột thay cho Lý Thừa Vận. Không chỉ Trình gia, chỉ sợ có không ít người tin tức linh thông cũng đã biết Lý gia đột nhiên xuất hiện một vị tiểu thiếu gia lai lịch không rõ ràng, đều đang âm thầm chê cười Lý gia. Trọng Nham nếu thật sự sống chết cũng không chịu quay về Lý gia, vậy trò cười này không phải đã nháo lớn rồi sao?
Chỉ nghĩ như vậy, Lý Vinh lại không dám quá phận mà chống đối vị Nham thiếu gia này. Nếu bởi vì ông mà khiến Nham thiếu gia càng bài xích với Lý gia, vậy thì sẽ không dễ nói chuyện với lão gia tử bên kia rồi. Nghĩ xong, Lý Vinh có chút bất đắc dĩ: “Vậy được, tới phố mua sắm, trước mua mấy bộ quần áo cho Nham thiếu gia tắm rửa thay đổi. về sau có cơ hội…”
“Chuyện sau này thì để sau này nói đi.” Trọng Nham cắt đứt lời ông ta nói, rồi xoay mặt sang nhìn cửa sổ xe, đánh giá quang cảnh lướt qua bên ngoài.
Lý Vinh thở dài, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. kỳ thật trong các thế gia đại tộc, đều không tránh được sẽ có những chuyện xấu xa ngấm ngầm gièm pha nhau, mà chuyện xảy ra đối với con riêng lại càng phổ biến hơn, có nhà sẽ đưa con riêng về trong gia tộc nuôi dưỡng, có nhà lại trực tiếp trả tiền đuổi đi, hoặc là đi theo tình nhân đồng thời được bao dưỡng ở bên ngoài. Nhưng chuyện của Trọng Nham lại có chút bất đồng, từ khi ông biết tin tới nay, dường như vị nữ nhân tên Dương Thụ kia đã bị lão gia nhà ông lừa gạt….
Aiz, này là chuyện gì đây.
Lý Vinh quyết định mình vẫn nên tuân thủ bổn phận của quản gia thì hơn, Nham thiếu gia muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó đi. Ông chỉ cần phụ trách lấy món đồ Trọng Nham nhìn trúng xuống, đóng gói, để vào trong xe đưa về nhà, rồi báo cáo lại những chuyện hôm nay Trọng Nham đã làm với Lý Thừa Vận liền OK.
Đến phố mua sắm, đầu tiên Trọng Nham quyết định mua cho mình một chiếc di động mới, lại mua thêm mấy bộ đồ thể thao thoải mái, đều là loại quần áo bình thường chỉ mấy trăm đồng. Loại quần áo như vậy, chính là loại đồ mà những người như Lý thiếu gia khinh thường nhất, nhưng đối với thân phận hiện tại của Trọng Nham đó đã là quá tốt rồi. cậu cảm thấy kiếp trước khi cậu vừa bị đưa tới thủ đô, có chút hiểu không rõ về vị trí của mình, chuyện gì cũng đều mơ mơ hồ hồ bị người ta dắt mũi dẫn đi, sau đó đối với đám người Lý gia có tâm tư, cũng đều bị động từng bước phản kích. Thẳng tới khi lớn tuổi mới biết được có đôi khi thái độ làm người vẫn rất trọng yếu. Ngay chính việc của mình còn không xác định được lập trường thì làm sao có tư cách oán giận việc bị người khác bài bố?
Đi dạo nửa ngày, đến Trọng Nham cũng cảm thấy mệt, huống chi là người già như Lý Vinh. Trọng Nham dẫn ông ta tới khu ẩm thực tìm một cửa hàng ngồi xuống nghỉ ngơi. Đối tượng phục vụ chủ yếu của cửa hàng chính là thanh thiếu niên, bởi vậy trang hoàng cũng rất thời thượng trẻ trung, nên Lý Vinh xuất hiện trong này, một mái đầu hoa râm thật sự rất gây chú ý.
Khi Trọng Nham bưng khay đồ ăn đi tới, nhìn thấy mấy thiếu niên choai choai đang vây xung quanh Lý Vinh bắt chuyện, trong lòng cậu thoáng có chút kinh ngạc, lấy thân phận của Lý Vinh, người ông ta nhận thức đa số đều là con cháu thế gia tương đương với Lý gia, nhưng con cháu nhà giàu sao có thể chạy tới loại địa phương này?
Ánh mắt Trọng Nham khẽ đảo qua khuôn mặt của đám thiếu niên kia, cuối cùng dừng lại ở trên một khuôn mặt quen thuộc: Lý Duyên Lân. Trong lòng Trọng Nham mới hiểu ra, hóa ra Lý Vinh nhìn thấy thiếu gia nhà mình. Lý Duyên Lân bề ngoài có vài phần tương tự với Trọng Nham, nhưng so với Trọng Nham thì trông khỏe khoắn hơn, vóc người đầy đặn, bả vai so với Trọng Nham càng rộng lớn hơn, mặt mày cũng cứng cỏi kiên định hơn. Nghe nói khi học tiểu học đã nhảy lớp, cho nên dù chỉ lớn hơn Trọng Nham một tuổi nhưng năm nay đã học lớp 12.
Trọng Nham vẫn luôn không vừa mắt với Lý Duyên Lân, trên thực tế người cậu để mắt cũng không nhiều lắm. Nhưng Lý Duyên Lân có nhiều ưu thế như vậy cuối cùng vẫn thua ở trong tay mình, cái này khiến cậu vì những điều kiện có lợi đó mà cảm thấy tiếc hận thay anh ta. Thêm nữa, cậu cũng không thích tính cách của Lý Duyên Lân, anh ta y như một cây gai thích đâm chọc người khác, bởi vậy đối với loại người có tính cách này cậu nhìn rất không vừa mắt.
Lý Vinh đang đứng cạnh bàn báo cáo nhiệm vụ hôm nay của mình với Lý Duyên Lân, Trọng Nham bưng khay đồ ăn đi tới, ngông nghênh đặt khay đồ ăn xuống một cái bàn trống gần đó, nghiêng đầu sang, tỏ ra thực kinh ngạc nói với Lý Vinh: “Lý bá, ông còn đứng đó làm gì vậy?”
Lý Vinh không biết nên trả lời cậu thế nào, làm một quản gia ưu tú, trước mặt thiếu gia và bạn bè thiếu gia nhà mình, ông có thể ngồi nói chuyện sao?
Trọng Nham kỳ quái nhìn lướt qua Lý Duyên Lân đứng đối diện mình, tiếp tục giả ngu: “Bọn họ có chuyện gì? hỏi đường à?”
Lý Vinh ho khan hai tiếng.
Lý Duyên Lân nguy hiểm híp mắt lại, hàm chứa địch ý nhìn chằm chằm Trọng Nham, trong giọng nói tràn đầy mùi thuốc súng: “Còn cậu là ai?”
Lý Duyên Lân cũng sớm đoán được qua cuộc nói chuyện của ba và anh hai rằng ba sẽ đón một thằng con hoang từ bên ngoài về nhà, mẹ cậu cũng vì chuyện này mà cố ý chạy về nhà ngoại, bàn bạc chủ ý với hai cậu bên nhà. Cậu đã sớm muốn thu thập thằng nhóc đó rồi. Lúc này nó còn chình ình xuất hiện trước mặt mình, còn là ở bên ngoài, Lý Duyên Lân cảm thấy đúng là ông trời đang giúp cậu đây mà.
“Tôi?” Trọng Nham tươi cười với cậu ta: “Tôi là họ hàng dưới quê của Lý bá, lên đây để tống tiền. A, tống tiền ấy, cậu hiểu không?”
Mấy đứa con gái phía sau Lý Duyên Lân bật cười, trên người Trọng Nham mặc quần bò cùng áo phông loại bình thường vừa mới mua lúc nãy, trong mắt đám thiếu niên nhà giàu kia đều không đáng giá, nhưng không so được chính là, Trọng Nham lớn lên rất ưa nhìn, đứng ở nơi công cộng thế này, đôi chân thon dài, đôi mắt hoa đào tựa tiếu phi tiếu, chỉ riêng bề ngoài mà nói, vẫn rất hấp dẫn mắt nhìn.
Sắc mặt Lý Duyên Lân càng lúc càng đen, tâm nói thằng nhóc này thật biết cách bịa chuyện, còn nói gì mà họ hàng của Lý bá… giờ ở chỗ này chỉ có vài người, chỉ sợ trong lòng mấy người này đều đang cười nhạo mình. Trong cái vòng luẩn quẩn này đều như vậy, nhà ai xảy ra chút chuyện mà người khác không biết được? chỉ có cái thằng nhà quê Trọng Nham này còn tự cho rằng mình nói gì thì người khác đều tin hay sao.
MD, thật mất mặt.
Trọng Nham tự nhiên lôi kéo Lý Vinh ngồi xuống cùng mình, đưa cốc trà xanh cùng chút điểm tâm đặt ở trước mặt ông: “Lý bá, của ông này.”
Lý Vinh thật sự đứng ngồi không yên, như ngồi trên ghế cỏ.
Trọng Nham ngồi xuống đối diện ông ta, chuẩn bị ăn phần của mình, cậu tự mua cho mình một cốc nước trái cây. Khi còn bé nhà quá nghèo khổ, thẳng tới khi Trọng Nham hơn 30 tuổi vẫn đặc biệt thích ăn đồ ngọt. không chỉ vì thân thể yêu cầu nhiệt lượng, mà từ trong tâm lý, vị ngọt của thực vật cũng sẽ khiến con người ta cảm thấy một loại hạnh phúc vi diệu, mà loại cảm giác hư ảo này luôn là món đồ mà cho tới tận cuối đời Trọng Nham cầu cũng không có được.
Lý Duyên Lân lúc này rất tức giận, nhưng đang ở nơi công cộng, không thể xắn tay áo lên đánh người, chửi nhau lại càng không thể, cậu một thiếu gia nhà giàu được giáo dưỡng dù sao ở trước mặt người ngoài vẫn phải giữ chút mặt mũi. Liếc mắt nhìn cốc nước ép dưa hấu trong tay Trọng Nham, liền cười nhạo một tiếng: “Đồ uống đàn bà.”
Trọng Nham quét mắt nhìn Lý Duyên Lân một cái, đang định mỉa mai đáp lại, bỗng nhiên thoáng nhìn sang thiếu niên tầm tuổi như Lý Duyên Lân đang đứng cạnh anh ta, ánh mắt đầu tiên liếc qua, cậu chỉ thấy quen mắt, sau đó một ký ức ở tận sâu lập tức hiện lên khiến Trọng Nham bị sặc nước dưa hấu, cúi đầu ho khan một tiếng.
Hết
Cô giúp việc ngày mai mới bắt đầu tới làm việc, bữa tối của Trọng Nham chính là sủi cảo đông lạnh, đơn giản thu dọn một chút rồi liền đi ngủ. sáng sớm ngày hôm sau, cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Trọng Nham mơ mơ màng màng, khi ấn nghe còn thầm nghĩ, giờ này gọi tới chỉ có thể là đám người Lý gia.
Điện thoại vừa kết nối, một thanh âm già nua từ đầu dây truyền tới: “Nham thiếu gia, tôi là quản gia Lý gia, Lý Vinh.”
“A, xin chào.” Trọng Nham nhớ rõ ông già này, gầy gò, nghiêm túc, nói năng thận trọng, đối với Lý lão gia tử luôn trung thành một cách khó tin, là một ông già rất khó đối phó, cuối cùng bị lão già kia đưa tới chiếu cố Lý Thừa Vận. Không đúng, đó là chuyện kiếp trước, hiện tại chuyện gì cũng chưa phát sinh. Trọng Nham lắc lắc đầu, cảm thấy mình nên thanh tỉnh một chút: “Xin hỏi có chuyện gì?”
“Lão gia bảo tôi đưa Nham thiếu gia đi mua ít đồ dùng sinh hoạt, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ tới chỗ Nham thiếu gia, xin hỏi cậu có gì cần phân phó không?” Lý Vinh cảm thấy mình nói thực hàm súc, dựa theo những gì Lý Nam Lý Bắc nói, thì vị Nham thiếu gia này thực sự nghèo mạt rệp, đến quần áo để thay cũng không đủ.
Trọng Nham sờ soạng lôi chiếc khăn tắm ném ở đầu giường quấn lên eo, đứng dậy đi rửa mặt: “Giúp tôi mang bữa sáng tới đây.”
“Vâng.” Lý Vinh đáp ứng: “Nham thiếu gia thích cái gì?”
“Tùy tiện, có sữa đậu nành là được.” Trọng Nham nhớ rõ ở nhà chính Lý gia có một chuyên gia dinh dưỡng, mỗi ngày đều tự tay làm sữa đậu nành cho mỗi người trong Lý gia, hương vị kia thật sự hơn hẳn đồ bán bên ngoài.
Trọng Nham cúp điện thoại, mới nhớ tới kiếp trước cũng có chuyện quản gia đưa cậu ra ngoài mua quần áo. Ngày hôm sau khi cậu vừa tới ở trong nhà chính Lý gia, thì ông già mặt than đó đưa cậu tới cửa hàng chuyên may đo quần áo theo yêu cầu cho người Lý gia, một đống người vây quanh cậu nửa ngày đo đo đạc đạc lấy kích cỡ, sau đó từ trong ra ngoài may một đống quần áo. Khi đó cậu mới tới, hai mắt giống như bị bịt kín, có ý kiến gì cũng không dám nói, mặc người ta đùa nghịch thế nào cũng đều chấp nhận.
Khi đó cũng thật thuần lương, Trọng Nham thầm nghĩ, hồi đó cậu vẫn là sợ gây phiền toái tới cho người khác. Nhưng những người nhìn cậu không vừa mắt sao có thể bởi vì cậu nhún nhường mà bỏ qua đâu?
Trọng Nham một chút cũng không thích loại áo sơ mi cứng nhắc hay tây trang nặng nề gì đó, cậu thích nhất là loại quần áo rộng rãi thoải mái, mấy năm cuối ở kiếp trước cậu vẫn luôn mặc loại áo ngắn rộng rãi truyền thống kiểu Trung Quốc, nhưng loại quần áo này thiếu niên , tuổi mặc nhìn lại chẳng ra làm sao, Trọng Nham nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy mấy đồ thể thao vẫn thích hợp hơn. Cho dù ông già Lý Vinh có nói thế nào cậu cũng không tính nghe theo ông ta bài bố, cậu lại không muốn dính líu gì tới chuyện trong nhà Lý gia, nên may một đống đồ vest sang trọng cũng chẳng để làm gì.
Lý Vinh tới rất nhanh, trong tay xách theo sữa đậu nành cùng một cái lồng hấp, bên trong có vài cái bánh bao nóng hổi.
Khi Trọng Nham ngồi ăn, Lý Vinh ngồi chờ một bên, dùng một loại ánh mắt hàm súc đánh giá Trọng Nham, Trọng Nham không có nhiều quần áo, khi ở Lâm Hải cũng chỉ có hai bộ đồng phục thay nhau, giặt đi giặt lại nhiều lần, đồng phục cũng đã hơi phai màu, hơn nữa chỗ bả vai cùng vùng lưng đã sớm ngả sang màu xám vàng. Nhìn qua quả thật rất bết bát, giống như mấy thằng nhóc nông thôn lên thành phố làm công.
Chỉ là lớn lên tương đối dễ nhìn, Lý Vinh nghĩ thầm, chậc, đúng là tương đối dễ nhìn.
Người Lý gia hầu hết đều rất cao lớn, khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to, hai vị thiếu gia chính quy Lý Duyên Kỳ, Lý Duyên Lân trong nhà đều là dạng khuôn mẫu này. Trọng Nham cũng thuộc dạng cao, nhưng có chút gầy gò, giống như bị suy dinh dưỡng. nhưng nhìn diện mạo của cậu, Lý Vinh thầm nghĩ, trong số mấy đứa con cháu trong nhà, thì cậu giống lão gia nhất. hơn nữa đuôi lông mày, khóe mắt hơi nhếch lên về phía trước, độ cong tinh xảo quả thật không quá khác biệt với Lý Thừa Vận. Khuôn mặt này sẽ làm cho người đối diện sinh ra loại ảo giác rất đa tình, khi không cười vẫn giống như mang hai phần ý cười trên mặt.
Lý Vinh đã gặp qua Lý Thừa Vận hồi trẻ, bộ dạng kia thật sự công tử văn nhã, phong lưu phóng khoáng. Hắn có thể thu phục được Trình Du đại tiểu thư được nuông chiều ở trước mặt hắn cun cút nghe lời như vậy, thì công lao của khuôn mặt đẹp trai kia cũng không ít. Nghĩ như vậy, Lý Vinh lại chú ý tới lễ nghi trên bàn ăn của Trọng Nham cũng không tồi. Cậu dù tuổi còn nhỏ, nhưng lời nói cử chỉ đều thong dong bình tĩnh. Lý Vinh không khỏi có chút cảm khái nữ nhân Dương Thụ bị Lý Thừa Vận cô phụ kia thực biết cách dạy dỗ hài tử.
Trọng Nham vừa nhấc mắt liền thấy Lý Vinh thần sắc bất định đánh giá mình, dù sao trước kia cũng từng tiếp xúc qua, Trọng Nham từ vẻ mặt ông ta đại khái có thể đoán được ông ta đang suy nghĩ cái gì, cậu cũng mặc kệ ông ta nghĩ gì thì nghĩ, cho dù thế nào thì ông già này cũng đều đứng về phía Lý Thừa Vận. Điểm này không thể nghi ngờ.
Ăn xong bữa sáng, Trọng Nham cầm theo chiếc thẻ ngân hàng Lý Nam lưu lại cùng Lý Vinh đi ra cửa.
Lý Vinh vừa lên xe liền phân phó lái xe đi tới cửa hàng quần áo đặt may theo yêu cầu của Lý gia, lại bị Trọng Nham ngăn cản. Lý Vinh đang định giải thích chợt nghe Trọng Nham nói với lái xe: “Tới phố mua sắm.”
“Nham thiếu gia…”
Trọng Nham cười cười với ông ta: “Lý bá (bác), tôi chỉ là một sinh trung học, sinh hoạt cũng một mình một người, không có hoạt động xã giao gì, còn chuyện mua quần áo cũng nên mua phù hợp với thân phận tôi, ông thấy có đúng không?”
Lý Vinh có chút khó xử: “Lão gia đã dặn…”
Trọng Nham biết lão gia trong lời ông ta chính là Lý Thừa Vận, liền lắc đầu cười: “Những ưu đãi Lý tiên sinh cho tôi đều là quà cảm ơn, nhà ở, xe cộ, lại giúp tôi tìm trường học. Tôi đã làm phiền ông ta nhiều, còn loại chuyện mua quần áo nhỏ nhặt này, không cần ông ta hao tâm tổn trí.”
Lý Vinh nghe cậu nói như vậy, hiểu rõ cậu chính là không hề có ý dính dáng quan hệ gì với Lý gia, trong lòng nhất thời cảm thấy đứa nhỏ này điên rồi. tuy rằng cậu ta trên danh nghĩa là người Lý gia một mình sinh hoạt ở thủ đô cũng sẽ không có ai làm khó cậu, nhưng loại quan hệ huyết thống ràng buộc bền chắc này sao có thể dễ dàng vứt bỏ? lại nói hiện tại chi phí ăn mặc ở đi lại đều là của Lý gia cung cấp cho, sao có thể phủi sạch quan hệ với Lý gia được?
“Nham thiếu gia…” ông cảm thấy đầu óc đứa nhỏ này chắc không được tốt, có nên đánh thức cậu ta chút không?
“Tôi cùng cuộc sống sinh hoạt của Lý gia không giống nhau…” Trọng Nham nhìn Lý Vinh, tươi cười có thâm ý khác: “ông hiểu mà.”
Lý Vinh há miệng thở dốc, bỗng nhiên mới phản ứng lại đứa nhỏ này không phải đầu óc không tốt, mà ngay từ đầu đã có suy nghĩ cùng Lý gia nước sông không phạm nước giếng. Lý Vinh trong lòng âm thầm có chút sốt ruột thay cho Lý Thừa Vận. Không chỉ Trình gia, chỉ sợ có không ít người tin tức linh thông cũng đã biết Lý gia đột nhiên xuất hiện một vị tiểu thiếu gia lai lịch không rõ ràng, đều đang âm thầm chê cười Lý gia. Trọng Nham nếu thật sự sống chết cũng không chịu quay về Lý gia, vậy trò cười này không phải đã nháo lớn rồi sao?
Chỉ nghĩ như vậy, Lý Vinh lại không dám quá phận mà chống đối vị Nham thiếu gia này. Nếu bởi vì ông mà khiến Nham thiếu gia càng bài xích với Lý gia, vậy thì sẽ không dễ nói chuyện với lão gia tử bên kia rồi. Nghĩ xong, Lý Vinh có chút bất đắc dĩ: “Vậy được, tới phố mua sắm, trước mua mấy bộ quần áo cho Nham thiếu gia tắm rửa thay đổi. về sau có cơ hội…”
“Chuyện sau này thì để sau này nói đi.” Trọng Nham cắt đứt lời ông ta nói, rồi xoay mặt sang nhìn cửa sổ xe, đánh giá quang cảnh lướt qua bên ngoài.
Lý Vinh thở dài, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. kỳ thật trong các thế gia đại tộc, đều không tránh được sẽ có những chuyện xấu xa ngấm ngầm gièm pha nhau, mà chuyện xảy ra đối với con riêng lại càng phổ biến hơn, có nhà sẽ đưa con riêng về trong gia tộc nuôi dưỡng, có nhà lại trực tiếp trả tiền đuổi đi, hoặc là đi theo tình nhân đồng thời được bao dưỡng ở bên ngoài. Nhưng chuyện của Trọng Nham lại có chút bất đồng, từ khi ông biết tin tới nay, dường như vị nữ nhân tên Dương Thụ kia đã bị lão gia nhà ông lừa gạt….
Aiz, này là chuyện gì đây.
Lý Vinh quyết định mình vẫn nên tuân thủ bổn phận của quản gia thì hơn, Nham thiếu gia muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó đi. Ông chỉ cần phụ trách lấy món đồ Trọng Nham nhìn trúng xuống, đóng gói, để vào trong xe đưa về nhà, rồi báo cáo lại những chuyện hôm nay Trọng Nham đã làm với Lý Thừa Vận liền OK.
Đến phố mua sắm, đầu tiên Trọng Nham quyết định mua cho mình một chiếc di động mới, lại mua thêm mấy bộ đồ thể thao thoải mái, đều là loại quần áo bình thường chỉ mấy trăm đồng. Loại quần áo như vậy, chính là loại đồ mà những người như Lý thiếu gia khinh thường nhất, nhưng đối với thân phận hiện tại của Trọng Nham đó đã là quá tốt rồi. cậu cảm thấy kiếp trước khi cậu vừa bị đưa tới thủ đô, có chút hiểu không rõ về vị trí của mình, chuyện gì cũng đều mơ mơ hồ hồ bị người ta dắt mũi dẫn đi, sau đó đối với đám người Lý gia có tâm tư, cũng đều bị động từng bước phản kích. Thẳng tới khi lớn tuổi mới biết được có đôi khi thái độ làm người vẫn rất trọng yếu. Ngay chính việc của mình còn không xác định được lập trường thì làm sao có tư cách oán giận việc bị người khác bài bố?
Đi dạo nửa ngày, đến Trọng Nham cũng cảm thấy mệt, huống chi là người già như Lý Vinh. Trọng Nham dẫn ông ta tới khu ẩm thực tìm một cửa hàng ngồi xuống nghỉ ngơi. Đối tượng phục vụ chủ yếu của cửa hàng chính là thanh thiếu niên, bởi vậy trang hoàng cũng rất thời thượng trẻ trung, nên Lý Vinh xuất hiện trong này, một mái đầu hoa râm thật sự rất gây chú ý.
Khi Trọng Nham bưng khay đồ ăn đi tới, nhìn thấy mấy thiếu niên choai choai đang vây xung quanh Lý Vinh bắt chuyện, trong lòng cậu thoáng có chút kinh ngạc, lấy thân phận của Lý Vinh, người ông ta nhận thức đa số đều là con cháu thế gia tương đương với Lý gia, nhưng con cháu nhà giàu sao có thể chạy tới loại địa phương này?
Ánh mắt Trọng Nham khẽ đảo qua khuôn mặt của đám thiếu niên kia, cuối cùng dừng lại ở trên một khuôn mặt quen thuộc: Lý Duyên Lân. Trong lòng Trọng Nham mới hiểu ra, hóa ra Lý Vinh nhìn thấy thiếu gia nhà mình. Lý Duyên Lân bề ngoài có vài phần tương tự với Trọng Nham, nhưng so với Trọng Nham thì trông khỏe khoắn hơn, vóc người đầy đặn, bả vai so với Trọng Nham càng rộng lớn hơn, mặt mày cũng cứng cỏi kiên định hơn. Nghe nói khi học tiểu học đã nhảy lớp, cho nên dù chỉ lớn hơn Trọng Nham một tuổi nhưng năm nay đã học lớp .
Trọng Nham vẫn luôn không vừa mắt với Lý Duyên Lân, trên thực tế người cậu để mắt cũng không nhiều lắm. Nhưng Lý Duyên Lân có nhiều ưu thế như vậy cuối cùng vẫn thua ở trong tay mình, cái này khiến cậu vì những điều kiện có lợi đó mà cảm thấy tiếc hận thay anh ta. Thêm nữa, cậu cũng không thích tính cách của Lý Duyên Lân, anh ta y như một cây gai thích đâm chọc người khác, bởi vậy đối với loại người có tính cách này cậu nhìn rất không vừa mắt.
Lý Vinh đang đứng cạnh bàn báo cáo nhiệm vụ hôm nay của mình với Lý Duyên Lân, Trọng Nham bưng khay đồ ăn đi tới, ngông nghênh đặt khay đồ ăn xuống một cái bàn trống gần đó, nghiêng đầu sang, tỏ ra thực kinh ngạc nói với Lý Vinh: “Lý bá, ông còn đứng đó làm gì vậy?”
Lý Vinh không biết nên trả lời cậu thế nào, làm một quản gia ưu tú, trước mặt thiếu gia và bạn bè thiếu gia nhà mình, ông có thể ngồi nói chuyện sao?
Trọng Nham kỳ quái nhìn lướt qua Lý Duyên Lân đứng đối diện mình, tiếp tục giả ngu: “Bọn họ có chuyện gì? hỏi đường à?”
Lý Vinh ho khan hai tiếng.
Lý Duyên Lân nguy hiểm híp mắt lại, hàm chứa địch ý nhìn chằm chằm Trọng Nham, trong giọng nói tràn đầy mùi thuốc súng: “Còn cậu là ai?”
Lý Duyên Lân cũng sớm đoán được qua cuộc nói chuyện của ba và anh hai rằng ba sẽ đón một thằng con hoang từ bên ngoài về nhà, mẹ cậu cũng vì chuyện này mà cố ý chạy về nhà ngoại, bàn bạc chủ ý với hai cậu bên nhà. Cậu đã sớm muốn thu thập thằng nhóc đó rồi. Lúc này nó còn chình ình xuất hiện trước mặt mình, còn là ở bên ngoài, Lý Duyên Lân cảm thấy đúng là ông trời đang giúp cậu đây mà.
“Tôi?” Trọng Nham tươi cười với cậu ta: “Tôi là họ hàng dưới quê của Lý bá, lên đây để tống tiền. A, tống tiền ấy, cậu hiểu không?”
Mấy đứa con gái phía sau Lý Duyên Lân bật cười, trên người Trọng Nham mặc quần bò cùng áo phông loại bình thường vừa mới mua lúc nãy, trong mắt đám thiếu niên nhà giàu kia đều không đáng giá, nhưng không so được chính là, Trọng Nham lớn lên rất ưa nhìn, đứng ở nơi công cộng thế này, đôi chân thon dài, đôi mắt hoa đào tựa tiếu phi tiếu, chỉ riêng bề ngoài mà nói, vẫn rất hấp dẫn mắt nhìn.
Sắc mặt Lý Duyên Lân càng lúc càng đen, tâm nói thằng nhóc này thật biết cách bịa chuyện, còn nói gì mà họ hàng của Lý bá… giờ ở chỗ này chỉ có vài người, chỉ sợ trong lòng mấy người này đều đang cười nhạo mình. Trong cái vòng luẩn quẩn này đều như vậy, nhà ai xảy ra chút chuyện mà người khác không biết được? chỉ có cái thằng nhà quê Trọng Nham này còn tự cho rằng mình nói gì thì người khác đều tin hay sao.
MD, thật mất mặt.
Trọng Nham tự nhiên lôi kéo Lý Vinh ngồi xuống cùng mình, đưa cốc trà xanh cùng chút điểm tâm đặt ở trước mặt ông: “Lý bá, của ông này.”
Lý Vinh thật sự đứng ngồi không yên, như ngồi trên ghế cỏ.
Trọng Nham ngồi xuống đối diện ông ta, chuẩn bị ăn phần của mình, cậu tự mua cho mình một cốc nước trái cây. Khi còn bé nhà quá nghèo khổ, thẳng tới khi Trọng Nham hơn tuổi vẫn đặc biệt thích ăn đồ ngọt. không chỉ vì thân thể yêu cầu nhiệt lượng, mà từ trong tâm lý, vị ngọt của thực vật cũng sẽ khiến con người ta cảm thấy một loại hạnh phúc vi diệu, mà loại cảm giác hư ảo này luôn là món đồ mà cho tới tận cuối đời Trọng Nham cầu cũng không có được.
Lý Duyên Lân lúc này rất tức giận, nhưng đang ở nơi công cộng, không thể xắn tay áo lên đánh người, chửi nhau lại càng không thể, cậu một thiếu gia nhà giàu được giáo dưỡng dù sao ở trước mặt người ngoài vẫn phải giữ chút mặt mũi. Liếc mắt nhìn cốc nước ép dưa hấu trong tay Trọng Nham, liền cười nhạo một tiếng: “Đồ uống đàn bà.”
Trọng Nham quét mắt nhìn Lý Duyên Lân một cái, đang định mỉa mai đáp lại, bỗng nhiên thoáng nhìn sang thiếu niên tầm tuổi như Lý Duyên Lân đang đứng cạnh anh ta, ánh mắt đầu tiên liếc qua, cậu chỉ thấy quen mắt, sau đó một ký ức ở tận sâu lập tức hiện lên khiến Trọng Nham bị sặc nước dưa hấu, cúi đầu ho khan một tiếng.
Hết