Tần gia là đại tộc, cho nên mỗi năm mới đến người tới chúc tết đặc biệt nhiều. Tần Đông Nhạc mãi cho tới mùng ba mới có thời gian tụ tập với đám bạn mình. Năm nay đám người bọn họ đều tụ tập đông đủ, thậm chí có cả mấy thằng bạn thân đang phục vụ trong quân đội cũng được nghỉ tết tới tham gia, Tần Đông Nhạc vốn muốn đưa cả bọn Trọng Nham, Lâm Quyền, Lâm Bồi tới đây cùng ăn cơm, nhưng gọi cho Trọng Nham thì nói đang bận đưa bà ngoại đi chơi, gọi cho Lâm Quyền thì báo bận không tới được, gọi cho Lâm Bồi thì tắt máy không nghe.
Tần Đông Nhạc không biết ba người này đang bận rộn cái gì, trong lòng buồn bực không chịu được. Ba cái tên này đều thuộc loại hình nhàn rỗi không đáng tin, nghỉ tết cư nhiên còn bận rộn hơn cả mình?
Tần Đông Nhạc chưa từ bỏ ý định gọi điện toại, Trọng Nham bất đắc dĩ nói: “Bọn tôi vốn thương lượng tạo bất ngờ dọa anh nhảy dựng, xem ra dọa không được rồi.”
Tần Đông Nhạc không hiểu: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Giọng đầu dây đã đổi thành Lâm Quyền: “Tam ca, giờ anh có muốn tìm bọn em, khẳng định không tìm thấy, ha ha…”
Tần Đông Nhạc: “…”
Lâm Quyền cười trong chốc lát, bắt đầu nói tới chính sự: “Tiểu lão bản vừa mua một căn biệt thự, đem toàn bộ máy móc, dụng cụ trong phòng thí nghiệm dọn tới đây. Má ơi, còn phải lén lút mà dọn đi đó, ai cũng không dám kinh động, giày vò chết người!”
Tần Đông Nhạc sứng sốt một chút, lập tức cảm thấy làm như vậy cũng không tồi. trước đó anh và Lâm Quyền cũng đã thương lượng lắp đặt thêm hệ thống an ninh đề cao sự an toàn của phòng thí nghiệm, nhưng cuối cùng chỉ trông vào bọn hắn vẫn rất khó khăn, dù sao khu vục này cũng có chút vắng vẻ, đừng nói cách đồn công an khá xa, mà ngay cả thôn làng cũng cách một khoảng. Thật sự nếu xảy ra chuyện gì, thì quả thực là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Hiện giờ có người đang muốn ăn trộm bí mật thương mại của bọn họ, nếu tin tức Mặc Lan bị truyền ra ngoài, chỉ sợ mò tới cửa không còn là lũ ăn trộm bình thường nữa.
“Mấy đứa đang ở đâu?” Tần Đông Nhạc vớ lấy cái áo khoác đi ra ngoài: “Anh tới nhìn xem.”
Lâm Quyền không hé răng, một lát sau giọng Trọng Nham lại truyền tới qua điện thoại: “Lúc này anh tới sẽ quá giờ cơm, anh không định về nhà sao? Bây giờ ở đây phòng ngủ không đủ, lầu trên lầu dưới đều rất lộn xộn bừa bãi, chỉ có hai phòng có thể ngủ, những phòng khác còn chưa thu dọn, nếu anh tới cũng không còn chỗ.”
“Hai người bọn họ đều đã dọn qua đó?”
“Ừ.” nghe giọng Trọng Nham giống như khá mệt: “Toàn bộ phòng thí nghiệm đều được chuyển tới đây rồi, Lâm Bồi ở một mình tôi cũng lo lắng. Chờ hết tết, bọn Từ Viện cũng đều dọn tới đây làm, mới đỡ hơn chút.”
Nghỉ tết, Tần Đông Nhạc đều ở nhà, bố mẹ đều nhìn vào mắt, anh đương nhiên không thể quang minh chính đại đi tìm Trọng Nham, chỉ có thể lén bọn họ gọi điện cho Trọng Nham. Lúc này nghe thấy cậu còn lo thu xếp chuyện công ty, nhất thời cảm thấy đau lòng: “Có việc cứ giao cho Lâm Quyền, em chạy theo làm cái gì? Có cần anh qua đón em không?”
“Không cần.” Trọng Nham nói: “Giờ tôi đang bắt xe về, bà ngoại còn đang chờ tôi về ăn cơm.”
Tần Đông Nhạc tận dụng mời mọc: “Ngày mai cùng ăn một bữa cơm đi, bà ngoại thích ăn gì?”
Trọng Nham vừa nghe liền vui vẻ: “Bà thích Đông Lai Thuận.”
“Vậy tới Đông Lai Thuận.” Tần Đông Nhạc cũng cười: “Anh sẽ đặt bàn trước. Tối mai nhé?”
“Được.”
Tần Đông Nhạc cúp điện thoại, vừa quay đầu, lại thấy đám bạn đang ngồi trên bàn nhậu lom lom nhìn mình, theo bản năng sờ sờ mặt: “Làm sao vậy? bọn mày nhìn tao làm gì?”
Ngồi ở bên tay trái anh là Triệu Sấm và Lưu Đông, hai người này tuổi tác xấp xỉ Tần Đông Nhạc, Triệu Sấm để tóc húi cua, nước da ngăm đen, đôi mắt sắc bén hữu thần. Lưu Đông so với anh gầy hơn một chút, quần áo cầu kỳ, cổ áo còn quàng một chiếc khăn lụa trang trí, nhìn qua chính là bộ dáng của một thế gia công tử, một chút cũng không giống người mới từ trong quân ngũ trở về. Hai người bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng Tần Đông Nhạc, tình cảm so với người ngoài càng thân thiết hơn một chút.
Triệu Sấm cùng Lưu Đông liếc nhau, trong mắt đều hiện lên ý cười. Lưu Đông chậm rãi nói: “Nếu mày không nói trước là gọi điện cho tiểu lão bản, tao thật sự cho rằng mày đang gọi cho tiểu tình nhân đấy.”
Tần Đông Nhạc quét mắt nhìn thằng bạn một cái: “Nói bậy cái gì đó, tiểu lão bản của bọn tao mới học lớp 11.”
“Khó trách.” Triệu Sấm gật đầu: “Tuổi còn nhỏ mà có thể gây dựng sự nghiệp như vậy, thật không dễ dàng.”
Tần Đông Nhạc ở trong lòng than nhẹ, nếu có cha mẹ ruột bảo bọc, tuổi còn nhỏ ai mà muốn như vậy chứ?
Bên cạnh lại có người nói chen vào: “Năm ngoái tao có đi ngang qua cửa hàng số 2 của bọn mày, nhìn qua thấy việc làm ăn của tụi mày thực náo nhiệt.”
Tần Đông Nhạc lắc đầu: “Mấy cửa hàng hoa kỳ thật cũng không kiếm được nhiều tiền, chỉ là bước khởi đầu thôi.” Chân chính kiếm tiền, vẫn còn cất giấu trong phòng thí nghiệm. Hơn nữa cho dù có bắt đầu bán ra, phòng chừng ngay tại cửa hàng hoa cũng không còn hàng mà bán. ở đây không thiếu kẻ có tiền, chỉ thiếu đồ tốt chân chính.
Thanh niên ngồi bên phải anh hỏi: “Tiểu lão bàn của bọn mày có phải là đứa con riêng Lý gia vừa đón về kia không? Đang ở một mình bên ngoài?”
Tần Đông Nhạc không thích nghe như vậy, nhưng người ta quả thật không có ác ý, chỉ gật đầu. Anh biết, sinh ý của Ba Mươi Sáu Quận càng nổi thì thân phận của Trọng Nham càng dễ bị hấp thụ ra ngoài ánh sáng, nhàn thoại kiểu thế này sẽ ngày càng nhiều.
Thanh niên vừa hỏi thấy anh gật đầu, trên mặt lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa: “Đứa nhỏ này thực tài giỏi, nhà họ Lý kia nói không chừng đang hối hận đấy.”
Tần Đông Nhạc nhìn thằng bạn một cái, trong lòng thoáng dễ chịu hơn một chút.
Triệu Sấm cùng Lưu Đông hơn hai năm không về, nhiều chuyện bát quái trong giới nhà giàu còn chưa biết, nghe thằng kia nói như vậy, liền sán lại hỏi thăm. Triệu Sấm dùng khuỷu tay chọc chọc Tần Đông Nhạc sắc mặt đang không tốt, thấp giọng hỏi: “Con riêng ở bên ngoài, có phải vì Lý lão phu nhân ở giữa gây khó dễ?”
Tần Đông Nhạc lắc đầu: “ Chính Trọng Nham không muốn có quan hệ thân thiết với Lý gia.”
Triệu Sấm nghĩ nghĩ: “Lão phu nhân là người Trương gia đúng không? Tao nhớ Trương gia trước kia cũng từng có chuyện như vậy, aiz, Đông Tử*, chuyện lần trước mày nói với tao còn nhớ không?” (Đông Tử: cách gọi thân thiết của Lưu Đông)
Lưu Đông vẫn bộ dạng quý công tử không nhanh không chậm, nâng chén rượu lên chạm chén cùng anh em chiến hữu, rồi mới thản nhiên tiếp lời: “Trương gia đấy, cũng không đơn giản đâu.”
Một đám thanh niên đối với lời dạo đầu này của thằng bạn đều thấy nhàm chán. Dân buôn chuyện, mười đứa thì chín đứa đều mở màn như vậy.
Lưu Đông nói tiếp: “Lý lão phu nhân, khi bà ta còn trẻ, được Trương lão gia, Trương lão phu nhân bồi dưỡng trở thành người thừa kế. Nghe nói hồi trẻ bà ta là một người tâm cao khí ngạo…”
Tần Đông Nhạc ngắt lời: “Mày nghe được từ đâu?”
Lưu Đông nguýt thằng bạn một cái: “Không được nhảy vào họng người khác ngồi.” Nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Mợ cả tao là người Trương gia, không cùng chi với vị Lý lão phu nhân này, nhưng cũng tính là họ hàng gần. Chuyện nhà bọn họ mợ ấy biết không ít.”
Tần Đông Nhạc gật đầu.
Lưu Đông tiếp tục: “Khi Lý lão phu nhân học trung học, người nhà họ Trương bắt đầu cân nhắc kén chồng tương lai cho bà ấy, nhà chỉ có một đứa con gái, sao có thể gả ra ngoài, còn phải lưu lại để kế thừa gia nghiệp. Kết quả, đúng lúc ấy, nghe nói có một nữ nhân xinh đẹp như hoa dẫn theo một đứa nhỏ thông tuệ có tri thức lại hiểu lễ nghĩa tìm tới cửa!”
Triệu Sấm đỡ trán, lại nhìn đám bạn xung quanh, ai nấy đều dùng loại ánh mắt 囧 nhìn Lưu Đông, trong mắt chói lọi đều mang theo nghi vấn: Nó tham gia quân ngũ vài năm, học được bản lĩnh kể chuyện từ lúc nào vậy?
“Bọn mày đoán xem tiếp theo thế nào?” Lưu Đông gõ một nhịp trên bàn, mặt mày hớn hở: “Trương lão đầu ngay lập tức liền thay lòng đổi dạ! có con trai ai còn cần con gái làm người thừa kế nữa, đúng không? Cho dù có yêu thương đến mấy thì thế nào, tương lai dù có sinh con cũng không phải huyết mạch chính thống phải không? Hơn nữa, đứa con nửa đường nhảy ra này cũng thật sự không chịu thua kém, lớn lên tài giỏi, phong độ, dáng vẻ cũng đẹp trai, hơn nữa xử lý công vụ gọn gàng ngăn nắp, khiến lão gia tử vừa yêu thích vừa ngạc nhiên, gặp ai cũng nói ông trời có mắt… liền cứ như vậy, Lý lão phu nhân và mẹ bà ta triệt để bị thất sủng.”
“Không đúng.” Thanh niên vừa rồi hỏi thân thế Trọng Nham đột nhiên xen vào: “Tao nghe nói vị lão phu nhân này là một nhân vật lợi hại, không phải là một quả hồng mềm như vậy.”
“Mày im nghe tao kể hết đã.” Lưu Đông bất mãn, người kể chuyện phiền nhất chính là đang nói một nửa lại có người ngắt lời: “Lý lão phu nhân từ nhỏ đã được bồi dưỡng là người thừa kế, tính tình có thể giống như thiên kim tiểu thư sao? Tất nhiên là không rồi, cho nên bà ta đã làm ầm ĩ Trương gia rất lâu, phải nói là gà bay chó sủa.”
Mọi người: “…”
Lưu Đông dừng một lát nhấp chút rượu, lại tiếp tục văng nước miếng: “Dù sao tao nghe mợ cả tao kể, lúc ấy đứa nhỏ nửa đường nhặt về lúc nào cũng nhường nhịn chị gái mình. Về phần thật sự nhường nhịn hay bề ngoài cố ý chịu đựng cho lão gia tử nhìn hay không thì không ai biết. dù sao Trương lão gia tử cuối cùng triệt để phát hỏa, hung ác tống con gái ra nước ngoài du học. Nói nếu không đi, sẽ ly hôn với mẹ bà ta, để hai mẹ con vợ bé lên làm chính.”
Triệu Sấm bĩu môi: “Thủ đoạn của bà ta vẫn không đủ.”
“Cuối cùng đứa con riêng lên kế nghiệp, cương quyết mười phần, sau khi chị gái ông ta về nước, liền cùng Lý gia mang của hồi môn phô trương tới hỏi cưới liền dứt khoát gả luôn bà chị đi.” Lưu Đông vẻ mặt thần bí nói: “Bà vợ cả Trương gia chính là kiều nữ Ngụy gia — Ngụy gia bọn mày cũng biết đi, chính là Ngụy gia đã di dân sang Mỹ kinh doanh trang sức vàng bạc đá quý đó. Khi bà mẹ được gả tới Trương gia, trong của hồi môn có không ít đồ cổ châu báu, mấy thứ đó sao mà bà ấy có thể để lại cho con trai bà vợ bé được? tự nhiên toàn bộ đều để lại cho con gái làm đồ cưới.”
Tần Đông Nhạc nghe vậy liền mất hứng: “Loại chuyện xấu này nhà ai mà không có?”
“Mày cứ nghe hết đã.” Lưu Đông tiếp tục: “Ngày Lý lão phu nhân xuất giá, đứa em cùng cha khác mẹ phái người lục soát đống đồ cưới của bà ta, hình như muốn chiếm đoạt đống đồ cổ vô giá kia. Nhưng tìm hết trong đống đồ hồi môn, đều không tìm thấy!”
Tần Đông Nhạc nghe đến đó, mới phản ứng lại đứa con riêng Trương gia này, chính là ông nội Trương Hàng từng bị Trọng Nham đánh. Ông ta có hai con trai, một người kinh doanh buôn bán đồ cổ, một người lại làm thiết kế công viên cây xanh, lúc trước Ba Mươi Sáu Quận còn đoạt được một đơn hàng lớn từ tay bọn họ. Trọng Nham vẫn luôn hoài nghi chuyện “đầu độc bồn cảnh” người chủ mưu đứng đằng sau chính là Trương Hàng, nhưng vẫn chưa tìm được bằng chứng xác thực.
Tần Đông Nhạc nhất thời giữ vững tinh thần: “Không phải nói đám hỏi phô trương mười phần sao? Khi đó đã xé rách mặt nhau sao?”
“Từ lúc bà ấy đi du học là đã xé rách mặt nhau rồi!” Lưu Đông nói xong, quét một vòng nhìn đám bạn xung quanh: “Aiz, nghiêm túc nói cho bọn mày biết, sau đây chính là bí mật thực sự của Trương gia, nghe xong đừng có ra ngoài bêu rếu tao hóng hớt nghe chưa.”
Triệu Sấm không kiên nhẫn đạp thằng bạn một cước: “Muốn nói liền nói, không nói liền cút!”
Lưu Đông cười nói: “Đứa con riêng Trương gia lúc này đã là đại Boss Trương gia, muốn làm gì mà không được? Ông ta phái rất nhiều người truy tìm tung tích đám đồ cổ, sau đó mới biết được bà chị cùng cha khác mẹ của mình trước khi xuất giá đã đem đống đồ cổ đó ra nước ngoài, nhờ người bảo quản hộ.”
Hai chị em căng thẳng tới mức độ này, ngay cả người ngoài còn đáng tin hơn cả quan hệ huyết thống. Cả đám thanh niên đều không chút tư vị, bọn họ cũng đều sống trong thế gia vọng tộc, hoặc ít hoặc nhiều cũng đã thấy hoặc trải qua chuyện tranh đấu nội bộ gay gắt, cho nên cũng hiểu hơn một chút.
Một người ngồi ở giữa thêm vào: “Lão phu nhân ở Lý gia ngần ấy năm, trừ bỏ hai con gái cũng chỉ có Lý Thừa Vận là con trai, không cần nghĩ cũng biết đống đồ cổ đó sẽ để lại cho ông ta.”
“Chắc chắn rồi.” Lưu Đông nói: “Nhưng đống đồ cổ gửi người ta ngần ấy năm, Lý gia vẫn không đi lấy lại, rất nhiều người đồn rằng tín vật đã bị mất.”
“Còn có tín vật?” vẫn là thanh niên hỏi thân thế Trọng Nham: “Không phải nói là bằng hữu đáng tin cậy sao?”
“Sợ mất niềm tin đi.” Lưu Đông tiếp tục: “Hoặc là suy xét khi đồng lứa bọn họ không còn, đám con cháu đời sau không biết, vậy đống bảo vật giá trị như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm thế nào?”
“Cũng có đạo lý.”
Lưu Đông tà liếc thằng bạn một cái, giáo huấn thêm: “Hổ Tử, đừng trách tao nói thẳng, mày cái đồ không tầm nhìn, đức hạnh từ nhỏ tới lớn đều không chút thay đổi. Tâm phòng người không thể không có, biết không?”
Hổ Tử bất mãn than thở: “Không phải mày nói bằng hữu đáng tin cậy sao…”
Lưu Đông không chấp hắn, trên mặt ngược lại toát ra biểu tình buồn bực: “Dù sao đi nữa, từ khi lão phu nhân này gả tới Lý gia, vẫn luôn không động tới đống đồ cổ đó, đã bao năm trôi qua, cũng khó trách người khác đoán bọn họ đã làm mất tín vật.”
Tần Đông Nhạc nhịn không được hỏi: “Về sau lại tìm được?”
“Cái này không rõ lắm.” Lưu Đông nói: “Dù sao tao cũng là nghe người ta nói, hai tháng trước Lý gia từng cho nhập cảnh một số đồ vật trọng yếu, toàn bộ hành trình đều có bảo an kè kè theo sát hẳn chính là đống đồ cổ đó. Không quan tâm tín vật có bị mất hay không, đống đồ cổ có thể tìm về được là được rồi. Bọn mày nói đúng không?”
Tần Đông Nhạc nghe vậy da đầu rét run, anh nhớ Trọng Nham từng hàm hồ nói qua, Lý Thừa Vận đón em ấy lên đây chính là muốn lấy lại một món đồ của Lý gia — món đồ được trả lại có lẽ chính là tín vật giao trả đống đồ cổ kia? Nếu quả thật như thế thì Lý gia còn tiếp tục bạc đãi em ấy, không khỏi rất không phúc hậu.
Tần Đông Nhạc càng nghe càng bực mình, lại không tiện phát tác, liền cầm một chén rượu cạn một hơi.
Đám thanh niên đông kéo tây xả hàn huyện một lát, Lưu Đông lại kéo lại đề tài cũ: “Tóm lại, tiểu lão bản của Tần Tam không chịu vào ở Lý gia, thực ra cũng là một việc tốt. Bằng không mỗi ngày phải đối mặt với bà già thành tinh kia, mới thật là xong đời. Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, bản thân cậu ta có năng lực cũng vô dụng, chỉ riêng cái thân phận đã khiến bà già đó ghét rồi.” Tạm dừng một chút lại nói với Tần Đông Nhạc: “Này, lão Tam, mày có cơ hội thì nhớ nhắc nhở tiểu lão bản của bọn mày, kêu cậu ta về sau đề phòng hoặc tránh xa bà già đó ra, nữ nhân không dễ chọc.”
Tần Đông Nhạc gật đầu: “Tao thay mặt em ấy cảm ơn mày.”
“Nha, còn khách khí vậy.” Triệu Sấm cười to: “Có cơ hội cho huynh đệ bọn tao gặp mặt cậu ấy đi?”
“Không thành vấn đề.” Tần Đông Nhạc nghĩ thầm, ý kiến này không tồi, nếu như có thể anh càng muốn gia đình hai bên gặp mặt nhau càng thêm hoàn mỹ. Chỉ hy vọng đến lúc đó bọn họ đừng dọa nhau nhảy dựng là được.
Hết
Tần gia là đại tộc, cho nên mỗi năm mới đến người tới chúc tết đặc biệt nhiều. Tần Đông Nhạc mãi cho tới mùng ba mới có thời gian tụ tập với đám bạn mình. Năm nay đám người bọn họ đều tụ tập đông đủ, thậm chí có cả mấy thằng bạn thân đang phục vụ trong quân đội cũng được nghỉ tết tới tham gia, Tần Đông Nhạc vốn muốn đưa cả bọn Trọng Nham, Lâm Quyền, Lâm Bồi tới đây cùng ăn cơm, nhưng gọi cho Trọng Nham thì nói đang bận đưa bà ngoại đi chơi, gọi cho Lâm Quyền thì báo bận không tới được, gọi cho Lâm Bồi thì tắt máy không nghe.
Tần Đông Nhạc không biết ba người này đang bận rộn cái gì, trong lòng buồn bực không chịu được. Ba cái tên này đều thuộc loại hình nhàn rỗi không đáng tin, nghỉ tết cư nhiên còn bận rộn hơn cả mình?
Tần Đông Nhạc chưa từ bỏ ý định gọi điện toại, Trọng Nham bất đắc dĩ nói: “Bọn tôi vốn thương lượng tạo bất ngờ dọa anh nhảy dựng, xem ra dọa không được rồi.”
Tần Đông Nhạc không hiểu: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Giọng đầu dây đã đổi thành Lâm Quyền: “Tam ca, giờ anh có muốn tìm bọn em, khẳng định không tìm thấy, ha ha…”
Tần Đông Nhạc: “…”
Lâm Quyền cười trong chốc lát, bắt đầu nói tới chính sự: “Tiểu lão bản vừa mua một căn biệt thự, đem toàn bộ máy móc, dụng cụ trong phòng thí nghiệm dọn tới đây. Má ơi, còn phải lén lút mà dọn đi đó, ai cũng không dám kinh động, giày vò chết người!”
Tần Đông Nhạc sứng sốt một chút, lập tức cảm thấy làm như vậy cũng không tồi. trước đó anh và Lâm Quyền cũng đã thương lượng lắp đặt thêm hệ thống an ninh đề cao sự an toàn của phòng thí nghiệm, nhưng cuối cùng chỉ trông vào bọn hắn vẫn rất khó khăn, dù sao khu vục này cũng có chút vắng vẻ, đừng nói cách đồn công an khá xa, mà ngay cả thôn làng cũng cách một khoảng. Thật sự nếu xảy ra chuyện gì, thì quả thực là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Hiện giờ có người đang muốn ăn trộm bí mật thương mại của bọn họ, nếu tin tức Mặc Lan bị truyền ra ngoài, chỉ sợ mò tới cửa không còn là lũ ăn trộm bình thường nữa.
“Mấy đứa đang ở đâu?” Tần Đông Nhạc vớ lấy cái áo khoác đi ra ngoài: “Anh tới nhìn xem.”
Lâm Quyền không hé răng, một lát sau giọng Trọng Nham lại truyền tới qua điện thoại: “Lúc này anh tới sẽ quá giờ cơm, anh không định về nhà sao? Bây giờ ở đây phòng ngủ không đủ, lầu trên lầu dưới đều rất lộn xộn bừa bãi, chỉ có hai phòng có thể ngủ, những phòng khác còn chưa thu dọn, nếu anh tới cũng không còn chỗ.”
“Hai người bọn họ đều đã dọn qua đó?”
“Ừ.” nghe giọng Trọng Nham giống như khá mệt: “Toàn bộ phòng thí nghiệm đều được chuyển tới đây rồi, Lâm Bồi ở một mình tôi cũng lo lắng. Chờ hết tết, bọn Từ Viện cũng đều dọn tới đây làm, mới đỡ hơn chút.”
Nghỉ tết, Tần Đông Nhạc đều ở nhà, bố mẹ đều nhìn vào mắt, anh đương nhiên không thể quang minh chính đại đi tìm Trọng Nham, chỉ có thể lén bọn họ gọi điện cho Trọng Nham. Lúc này nghe thấy cậu còn lo thu xếp chuyện công ty, nhất thời cảm thấy đau lòng: “Có việc cứ giao cho Lâm Quyền, em chạy theo làm cái gì? Có cần anh qua đón em không?”
“Không cần.” Trọng Nham nói: “Giờ tôi đang bắt xe về, bà ngoại còn đang chờ tôi về ăn cơm.”
Tần Đông Nhạc tận dụng mời mọc: “Ngày mai cùng ăn một bữa cơm đi, bà ngoại thích ăn gì?”
Trọng Nham vừa nghe liền vui vẻ: “Bà thích Đông Lai Thuận.”
“Vậy tới Đông Lai Thuận.” Tần Đông Nhạc cũng cười: “Anh sẽ đặt bàn trước. Tối mai nhé?”
“Được.”
Tần Đông Nhạc cúp điện thoại, vừa quay đầu, lại thấy đám bạn đang ngồi trên bàn nhậu lom lom nhìn mình, theo bản năng sờ sờ mặt: “Làm sao vậy? bọn mày nhìn tao làm gì?”
Ngồi ở bên tay trái anh là Triệu Sấm và Lưu Đông, hai người này tuổi tác xấp xỉ Tần Đông Nhạc, Triệu Sấm để tóc húi cua, nước da ngăm đen, đôi mắt sắc bén hữu thần. Lưu Đông so với anh gầy hơn một chút, quần áo cầu kỳ, cổ áo còn quàng một chiếc khăn lụa trang trí, nhìn qua chính là bộ dáng của một thế gia công tử, một chút cũng không giống người mới từ trong quân ngũ trở về. Hai người bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng Tần Đông Nhạc, tình cảm so với người ngoài càng thân thiết hơn một chút.
Triệu Sấm cùng Lưu Đông liếc nhau, trong mắt đều hiện lên ý cười. Lưu Đông chậm rãi nói: “Nếu mày không nói trước là gọi điện cho tiểu lão bản, tao thật sự cho rằng mày đang gọi cho tiểu tình nhân đấy.”
Tần Đông Nhạc quét mắt nhìn thằng bạn một cái: “Nói bậy cái gì đó, tiểu lão bản của bọn tao mới học lớp .”
“Khó trách.” Triệu Sấm gật đầu: “Tuổi còn nhỏ mà có thể gây dựng sự nghiệp như vậy, thật không dễ dàng.”
Tần Đông Nhạc ở trong lòng than nhẹ, nếu có cha mẹ ruột bảo bọc, tuổi còn nhỏ ai mà muốn như vậy chứ?
Bên cạnh lại có người nói chen vào: “Năm ngoái tao có đi ngang qua cửa hàng số của bọn mày, nhìn qua thấy việc làm ăn của tụi mày thực náo nhiệt.”
Tần Đông Nhạc lắc đầu: “Mấy cửa hàng hoa kỳ thật cũng không kiếm được nhiều tiền, chỉ là bước khởi đầu thôi.” Chân chính kiếm tiền, vẫn còn cất giấu trong phòng thí nghiệm. Hơn nữa cho dù có bắt đầu bán ra, phòng chừng ngay tại cửa hàng hoa cũng không còn hàng mà bán. ở đây không thiếu kẻ có tiền, chỉ thiếu đồ tốt chân chính.
Thanh niên ngồi bên phải anh hỏi: “Tiểu lão bàn của bọn mày có phải là đứa con riêng Lý gia vừa đón về kia không? Đang ở một mình bên ngoài?”
Tần Đông Nhạc không thích nghe như vậy, nhưng người ta quả thật không có ác ý, chỉ gật đầu. Anh biết, sinh ý của Ba Mươi Sáu Quận càng nổi thì thân phận của Trọng Nham càng dễ bị hấp thụ ra ngoài ánh sáng, nhàn thoại kiểu thế này sẽ ngày càng nhiều.
Thanh niên vừa hỏi thấy anh gật đầu, trên mặt lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa: “Đứa nhỏ này thực tài giỏi, nhà họ Lý kia nói không chừng đang hối hận đấy.”
Tần Đông Nhạc nhìn thằng bạn một cái, trong lòng thoáng dễ chịu hơn một chút.
Triệu Sấm cùng Lưu Đông hơn hai năm không về, nhiều chuyện bát quái trong giới nhà giàu còn chưa biết, nghe thằng kia nói như vậy, liền sán lại hỏi thăm. Triệu Sấm dùng khuỷu tay chọc chọc Tần Đông Nhạc sắc mặt đang không tốt, thấp giọng hỏi: “Con riêng ở bên ngoài, có phải vì Lý lão phu nhân ở giữa gây khó dễ?”
Tần Đông Nhạc lắc đầu: “ Chính Trọng Nham không muốn có quan hệ thân thiết với Lý gia.”
Triệu Sấm nghĩ nghĩ: “Lão phu nhân là người Trương gia đúng không? Tao nhớ Trương gia trước kia cũng từng có chuyện như vậy, aiz, Đông Tử, chuyện lần trước mày nói với tao còn nhớ không?” (Đông Tử: cách gọi thân thiết của Lưu Đông)
Lưu Đông vẫn bộ dạng quý công tử không nhanh không chậm, nâng chén rượu lên chạm chén cùng anh em chiến hữu, rồi mới thản nhiên tiếp lời: “Trương gia đấy, cũng không đơn giản đâu.”
Một đám thanh niên đối với lời dạo đầu này của thằng bạn đều thấy nhàm chán. Dân buôn chuyện, mười đứa thì chín đứa đều mở màn như vậy.
Lưu Đông nói tiếp: “Lý lão phu nhân, khi bà ta còn trẻ, được Trương lão gia, Trương lão phu nhân bồi dưỡng trở thành người thừa kế. Nghe nói hồi trẻ bà ta là một người tâm cao khí ngạo…”
Tần Đông Nhạc ngắt lời: “Mày nghe được từ đâu?”
Lưu Đông nguýt thằng bạn một cái: “Không được nhảy vào họng người khác ngồi.” Nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Mợ cả tao là người Trương gia, không cùng chi với vị Lý lão phu nhân này, nhưng cũng tính là họ hàng gần. Chuyện nhà bọn họ mợ ấy biết không ít.”
Tần Đông Nhạc gật đầu.
Lưu Đông tiếp tục: “Khi Lý lão phu nhân học trung học, người nhà họ Trương bắt đầu cân nhắc kén chồng tương lai cho bà ấy, nhà chỉ có một đứa con gái, sao có thể gả ra ngoài, còn phải lưu lại để kế thừa gia nghiệp. Kết quả, đúng lúc ấy, nghe nói có một nữ nhân xinh đẹp như hoa dẫn theo một đứa nhỏ thông tuệ có tri thức lại hiểu lễ nghĩa tìm tới cửa!”
Triệu Sấm đỡ trán, lại nhìn đám bạn xung quanh, ai nấy đều dùng loại ánh mắt 囧 nhìn Lưu Đông, trong mắt chói lọi đều mang theo nghi vấn: Nó tham gia quân ngũ vài năm, học được bản lĩnh kể chuyện từ lúc nào vậy?
“Bọn mày đoán xem tiếp theo thế nào?” Lưu Đông gõ một nhịp trên bàn, mặt mày hớn hở: “Trương lão đầu ngay lập tức liền thay lòng đổi dạ! có con trai ai còn cần con gái làm người thừa kế nữa, đúng không? Cho dù có yêu thương đến mấy thì thế nào, tương lai dù có sinh con cũng không phải huyết mạch chính thống phải không? Hơn nữa, đứa con nửa đường nhảy ra này cũng thật sự không chịu thua kém, lớn lên tài giỏi, phong độ, dáng vẻ cũng đẹp trai, hơn nữa xử lý công vụ gọn gàng ngăn nắp, khiến lão gia tử vừa yêu thích vừa ngạc nhiên, gặp ai cũng nói ông trời có mắt… liền cứ như vậy, Lý lão phu nhân và mẹ bà ta triệt để bị thất sủng.”
“Không đúng.” Thanh niên vừa rồi hỏi thân thế Trọng Nham đột nhiên xen vào: “Tao nghe nói vị lão phu nhân này là một nhân vật lợi hại, không phải là một quả hồng mềm như vậy.”
“Mày im nghe tao kể hết đã.” Lưu Đông bất mãn, người kể chuyện phiền nhất chính là đang nói một nửa lại có người ngắt lời: “Lý lão phu nhân từ nhỏ đã được bồi dưỡng là người thừa kế, tính tình có thể giống như thiên kim tiểu thư sao? Tất nhiên là không rồi, cho nên bà ta đã làm ầm ĩ Trương gia rất lâu, phải nói là gà bay chó sủa.”
Mọi người: “…”
Lưu Đông dừng một lát nhấp chút rượu, lại tiếp tục văng nước miếng: “Dù sao tao nghe mợ cả tao kể, lúc ấy đứa nhỏ nửa đường nhặt về lúc nào cũng nhường nhịn chị gái mình. Về phần thật sự nhường nhịn hay bề ngoài cố ý chịu đựng cho lão gia tử nhìn hay không thì không ai biết. dù sao Trương lão gia tử cuối cùng triệt để phát hỏa, hung ác tống con gái ra nước ngoài du học. Nói nếu không đi, sẽ ly hôn với mẹ bà ta, để hai mẹ con vợ bé lên làm chính.”
Triệu Sấm bĩu môi: “Thủ đoạn của bà ta vẫn không đủ.”
“Cuối cùng đứa con riêng lên kế nghiệp, cương quyết mười phần, sau khi chị gái ông ta về nước, liền cùng Lý gia mang của hồi môn phô trương tới hỏi cưới liền dứt khoát gả luôn bà chị đi.” Lưu Đông vẻ mặt thần bí nói: “Bà vợ cả Trương gia chính là kiều nữ Ngụy gia — Ngụy gia bọn mày cũng biết đi, chính là Ngụy gia đã di dân sang Mỹ kinh doanh trang sức vàng bạc đá quý đó. Khi bà mẹ được gả tới Trương gia, trong của hồi môn có không ít đồ cổ châu báu, mấy thứ đó sao mà bà ấy có thể để lại cho con trai bà vợ bé được? tự nhiên toàn bộ đều để lại cho con gái làm đồ cưới.”
Tần Đông Nhạc nghe vậy liền mất hứng: “Loại chuyện xấu này nhà ai mà không có?”
“Mày cứ nghe hết đã.” Lưu Đông tiếp tục: “Ngày Lý lão phu nhân xuất giá, đứa em cùng cha khác mẹ phái người lục soát đống đồ cưới của bà ta, hình như muốn chiếm đoạt đống đồ cổ vô giá kia. Nhưng tìm hết trong đống đồ hồi môn, đều không tìm thấy!”
Tần Đông Nhạc nghe đến đó, mới phản ứng lại đứa con riêng Trương gia này, chính là ông nội Trương Hàng từng bị Trọng Nham đánh. Ông ta có hai con trai, một người kinh doanh buôn bán đồ cổ, một người lại làm thiết kế công viên cây xanh, lúc trước Ba Mươi Sáu Quận còn đoạt được một đơn hàng lớn từ tay bọn họ. Trọng Nham vẫn luôn hoài nghi chuyện “đầu độc bồn cảnh” người chủ mưu đứng đằng sau chính là Trương Hàng, nhưng vẫn chưa tìm được bằng chứng xác thực.
Tần Đông Nhạc nhất thời giữ vững tinh thần: “Không phải nói đám hỏi phô trương mười phần sao? Khi đó đã xé rách mặt nhau sao?”
“Từ lúc bà ấy đi du học là đã xé rách mặt nhau rồi!” Lưu Đông nói xong, quét một vòng nhìn đám bạn xung quanh: “Aiz, nghiêm túc nói cho bọn mày biết, sau đây chính là bí mật thực sự của Trương gia, nghe xong đừng có ra ngoài bêu rếu tao hóng hớt nghe chưa.”
Triệu Sấm không kiên nhẫn đạp thằng bạn một cước: “Muốn nói liền nói, không nói liền cút!”
Lưu Đông cười nói: “Đứa con riêng Trương gia lúc này đã là đại Boss Trương gia, muốn làm gì mà không được? Ông ta phái rất nhiều người truy tìm tung tích đám đồ cổ, sau đó mới biết được bà chị cùng cha khác mẹ của mình trước khi xuất giá đã đem đống đồ cổ đó ra nước ngoài, nhờ người bảo quản hộ.”
Hai chị em căng thẳng tới mức độ này, ngay cả người ngoài còn đáng tin hơn cả quan hệ huyết thống. Cả đám thanh niên đều không chút tư vị, bọn họ cũng đều sống trong thế gia vọng tộc, hoặc ít hoặc nhiều cũng đã thấy hoặc trải qua chuyện tranh đấu nội bộ gay gắt, cho nên cũng hiểu hơn một chút.
Một người ngồi ở giữa thêm vào: “Lão phu nhân ở Lý gia ngần ấy năm, trừ bỏ hai con gái cũng chỉ có Lý Thừa Vận là con trai, không cần nghĩ cũng biết đống đồ cổ đó sẽ để lại cho ông ta.”
“Chắc chắn rồi.” Lưu Đông nói: “Nhưng đống đồ cổ gửi người ta ngần ấy năm, Lý gia vẫn không đi lấy lại, rất nhiều người đồn rằng tín vật đã bị mất.”
“Còn có tín vật?” vẫn là thanh niên hỏi thân thế Trọng Nham: “Không phải nói là bằng hữu đáng tin cậy sao?”
“Sợ mất niềm tin đi.” Lưu Đông tiếp tục: “Hoặc là suy xét khi đồng lứa bọn họ không còn, đám con cháu đời sau không biết, vậy đống bảo vật giá trị như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm thế nào?”
“Cũng có đạo lý.”
Lưu Đông tà liếc thằng bạn một cái, giáo huấn thêm: “Hổ Tử, đừng trách tao nói thẳng, mày cái đồ không tầm nhìn, đức hạnh từ nhỏ tới lớn đều không chút thay đổi. Tâm phòng người không thể không có, biết không?”
Hổ Tử bất mãn than thở: “Không phải mày nói bằng hữu đáng tin cậy sao…”
Lưu Đông không chấp hắn, trên mặt ngược lại toát ra biểu tình buồn bực: “Dù sao đi nữa, từ khi lão phu nhân này gả tới Lý gia, vẫn luôn không động tới đống đồ cổ đó, đã bao năm trôi qua, cũng khó trách người khác đoán bọn họ đã làm mất tín vật.”
Tần Đông Nhạc nhịn không được hỏi: “Về sau lại tìm được?”
“Cái này không rõ lắm.” Lưu Đông nói: “Dù sao tao cũng là nghe người ta nói, hai tháng trước Lý gia từng cho nhập cảnh một số đồ vật trọng yếu, toàn bộ hành trình đều có bảo an kè kè theo sát hẳn chính là đống đồ cổ đó. Không quan tâm tín vật có bị mất hay không, đống đồ cổ có thể tìm về được là được rồi. Bọn mày nói đúng không?”
Tần Đông Nhạc nghe vậy da đầu rét run, anh nhớ Trọng Nham từng hàm hồ nói qua, Lý Thừa Vận đón em ấy lên đây chính là muốn lấy lại một món đồ của Lý gia — món đồ được trả lại có lẽ chính là tín vật giao trả đống đồ cổ kia? Nếu quả thật như thế thì Lý gia còn tiếp tục bạc đãi em ấy, không khỏi rất không phúc hậu.
Tần Đông Nhạc càng nghe càng bực mình, lại không tiện phát tác, liền cầm một chén rượu cạn một hơi.
Đám thanh niên đông kéo tây xả hàn huyện một lát, Lưu Đông lại kéo lại đề tài cũ: “Tóm lại, tiểu lão bản của Tần Tam không chịu vào ở Lý gia, thực ra cũng là một việc tốt. Bằng không mỗi ngày phải đối mặt với bà già thành tinh kia, mới thật là xong đời. Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, bản thân cậu ta có năng lực cũng vô dụng, chỉ riêng cái thân phận đã khiến bà già đó ghét rồi.” Tạm dừng một chút lại nói với Tần Đông Nhạc: “Này, lão Tam, mày có cơ hội thì nhớ nhắc nhở tiểu lão bản của bọn mày, kêu cậu ta về sau đề phòng hoặc tránh xa bà già đó ra, nữ nhân không dễ chọc.”
Tần Đông Nhạc gật đầu: “Tao thay mặt em ấy cảm ơn mày.”
“Nha, còn khách khí vậy.” Triệu Sấm cười to: “Có cơ hội cho huynh đệ bọn tao gặp mặt cậu ấy đi?”
“Không thành vấn đề.” Tần Đông Nhạc nghĩ thầm, ý kiến này không tồi, nếu như có thể anh càng muốn gia đình hai bên gặp mặt nhau càng thêm hoàn mỹ. Chỉ hy vọng đến lúc đó bọn họ đừng dọa nhau nhảy dựng là được.
Hết