Trọng Nham khóc tới lả người, Tần Đông Nhạc hận không thể xông tới bóp chết Lý Thừa Vận ngay tức khắc. Lúc trước anh vẫn luôn cảm thấy bọn họ vô luận thế nào cũng là cha con, Lý Thừa Vận muốn ở gần các con trai cũng tốt, nói không chừng có thể vì chuyện này mà có thể làm quan hệ căng thẳng giữa hai cha con họ có thể dịu đi một chút. Nhưng anh không ngờ, sự xuất hiện của Lý Thừa Vận lại gây kích thích mãnh liệt với Trọng Nham như vậy. Trước khi chuyện bắt cóc xảy ra, tinh thần Trọng Nham vốn vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nhưng Trọng Nham vẫn bình yên vượt qua chuyện bắt cóc, cuối cùng đang yên đang lành lại bởi vì người cha vô tâm mà triệt để phá vỡ trạng thái ổn định miễn cưỡng duy trì này.
Tần Đông Nhạc không để ý người Lý gia ngăn cản, dùng tốc dộ nhanh nhất, liên hệ với bệnh viện tư nhân của Tần thị, gọi điện thoại kêu Triệu Sấm, Lưu Đông tới đón người. Triệu Sấm không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe ngữ khí Tần Đông Nhạc không ổn, vội vàng dẫn theo thủ hạ tốp lớn tốp nhỏ chạy tới đón người. Nhất thời trong hành lang khu vực vip của bệnh viện xuất hiện rất nhiều các anh trai cao to mặc đồng phục huấn luyện khiến cho các bác sỹ y tá đi lại ở đây cũng nơm nớp lo sợ.
Nhóm người này đều là những nhân vật bệnh viện không thể trêu vào, bác sỹ chữa trị cho Trọng Nham cũng thực buồn bực. Ông vừa mới nói một câu tốt nhất nên để bệnh nhân được an tĩnh nghỉ ngơi, không nên tùy ý di chuyển. Tần Đông Nhạc vừa nghe xong liền bực bội túm cổ ông ta lại. Ông bác sỹ đáng thương trốn không đủ nhanh, bị Tần Đông Nhạc một phen túm cổ áo, phẫn nộ chất vấn: “Nằm ở cái nơi khỉ gió này mà gọi là an tĩnh nghỉ ngơi à? Ông bị mù có phải không? Nếu không nằm ở đây, em ấy sao có thể bị kích thích lớn như vậy? em ấy đang bị sốc đấy, ông không thấy à?”
Bác sỹ gặp thổ phỉ, quả thực không thể nói lý.
Triệu Sấm và Lưu Đông vội vàng chạy lên kéo Tần Đông Nhạc ra, vừa bất động thanh sắc sai thủ hạ chặn người Lý gia lại.
“Được rồi, được rồi.” Triệu Sấm ngăn được Tần Đông Nhạc: “Xe cứu thương nhà mày tới rồi kìa, mau đưa tiểu lão bản xuống đi. Cậu ấy vẫn còn đang hôn mê, mày ở đây ầm ĩ thì làm được cái gì, lão Tam, bệnh nhân là quan trọng nhất.”
Tần Đông Nhạc gọi điện thoại kêu nhân viên cứu thương dưới lầu đem cáng lên, Lý Thừa Vận bị chặn ở đằng sau, muốn tiến lên cũng không tiến được, tức tới giậm chân: “Tần Đông Nhạc, nó là con tôi! Cậu cho cậu là ai? Dựa vào cái gì mà cậu nói mang đi liền mang đi?!”
Tần Đông Nhạc không thèm để ý tới ông ta, tâm nói: nếu em ấy không phải con ông, hôm nay lão tử đã đánh chết ông rồi.
Cáng rất nhanh đã được mang lên, Lưu Đông chỉ huy thủ hạ của Triệu Sấm cùng mấy vệ sỹ mặc đồng phục lục sắc bảo hộ nhân viên chăm sóc y tế, tiến quân thần tốc vào phòng bệnh, chỉ mấy phút đồng hồ sau đã đẩy Trọng Nham ra khỏi phòng, thập phần nhanh chóng đi vào thang máy, xuống lầu, đưa lên xe cứu thương.
Tần Đông Nhạc trước khi rời đi, còn vươn tay chỉ về phía Lý Thừa Vận, ánh mắt hung ác như dã thú. Nhưng với thân phận đặc biệt của ông ta, Tần Đông Nhạc rốt cuộc không nói ra một lời ngoan độc nào, chỉ chỉ hai ngón tay rồi xoay người vào thang máy.
Lý Thừa Vận bị anh chọc tức tới gần chết, ông không ngờ Tần Đông Nhạc sẽ dứt khoát trở mặt với ông như vậy, Tần gia và Lý gia đều là hai gia tộc có danh dự và uy tín, tốt xấu gì cũng coi như có giao tình. Tần Đông Nhạc ở trước mặt ông cũng chỉ là vãn bối, không ngờ vì thằng con ông mà hỗn tiểu tử này nói trở mặt liền trở mặt. Thẳng tới khi xe cứu thương đi rồi, Lý Thừa Vận cũng không nghĩ ra được con trai ông rốt cuộc có mị lực gì mà có thể khiến Tần Đông Nhạc mê mẩn tới đức hạnh này.
Lý Ngạn Thanh chịu kích thích, cơn sốt vừa hạ lại nóng bừng lên, hai mắt đỏ ửng được bác sỹ truyền nước biển. Lý Duyên Kỳ vẫn luôn ngủ say, còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Chỉ có Lý Duyên Lân đứng ở hành lang, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Thừa Vận. Trước kia, anh chưa từng nghĩ nhiều như vậy, chỉ dựa vào bản năng mà ghi hận với hai đứa con riêng giữa đường nhảy ra này, nhưng nghe xong lời chất vấn cay nghiệt của Trọng Nham, anh còn có thể hận bọn họ được không?
Lý Duyên Lân bỗng cảm thấy không biết nên đối mặt với cha mình thế nào, anh chưa từng cảm thấy mờ mịt như lúc này.
Đương sự đi rồi, người xem náo nhiệt cũng tản đi, hành lang lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh vốn có, từng lời từng chữ Trọng Nham nói bắt đầu hiện lên trong đầu Lý Thừa Vận. Ông nghĩ tới đoạn tình cảm yêu hận đan xen giữa mình và Dương Thụ, nghĩ tới cuộc sống khó khăn của Dương Thụ nhiều năm ông chưa từng để ý tới, nghĩ tới những tình cảnh khốn quẫn Trọng Nham đã từng trải qua, nghĩ tới ông vẫn luôn ti tiện chờ mong Dương Thụ sẽ vì cuộc sống khốn khó mà quay lại tìm ông, sẽ chủ động cúi đầu trước ông…
Một chút hối hận muộn màng chậm rãi nổi lên trong lòng ông, tựa như thủy triều thi nhau rót vào lục phủ ngũ tạng, biến thành một loại sắc bén vô hình cào cấu, khó có thể dùng lời miêu tả sự đau đớn lúc này ông phải chịu. Ngần ấy năm, ông đã gây ra những chuyện gì đây?! Ông thậm chí còn chưa từng thực sự dụng tâm đi tìm hiểu xem rốt cuộc Dương Thụ là người phụ nữ như thế nào.
Lý Thừa Vận nắm chặt tay dùng sức đánh vào đầu mình.
Lý Duyên Lân có chút khó xử dời tầm mắt, tâm tình của Lý Thừa Vận, anh đại khái có thể đoán được vài phần, nhưng thế thì có ích gì? Cho tới giờ chưa từng nghe nói hai chữ ‘hối hận’ có thể vãn hồi được chuyện gì. Tựa như Trọng Nham đã nói: tính mạng cũng không còn thì nói rắm gì tới đạo nghĩa trách nhiệm?
Lý Duyên Lân xoay người đi vào phòng bệnh của mình, lặng lẽ đóng cửa phòng lại, bỏ lại lão cha giống như đang phát điên một mình lưu lại trên hành lang bệnh viện. Anh quyết định mai ngày kia tìm thời gian đi thăm Trọng Nham sau vậy, cho dù quan hệ giữa Trọng Nham và cha có như thế nào thì cậu ấy cũng là huynh đệ tốt cùng mình chịu chung hoạn nạn, đồng thời trải qua sinh tử.
Bị ảnh hưởng bởi thuốc, mãi tới hai ngày sau Trọng Nham mới tỉnh lại. Tần Đông Nhạc trong lòng run sợ ngồi ở bên giường cậu, sợ em ấy sẽ nói cái gì trong lúc thần trí không rõ, nhưng Trọng Nham chỉ đưa tay sờ mặt anh, không tiếng động mà mở khẩu hình miệng thì thào nói: Không sao rồi, đừng sợ.
Tần Đông Nhạc không thể không sợ. Bởi vì thân thể Trọng Nham đột nhiên bị suy nhược, em ấy bắt đầu trở nên thích ngủ, phần lớn thời gian trong ngày đều mê man trong giấc ngủ, khi thanh tỉnh cũng không thích nói chuyện, gương mặt tái nhợt chỉ ngồi một chỗ xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tần Đông Nhạc khẩn trương không thôi, chạy đi hỏi bác sỹ, bác sỹ cũng không rõ cụ thể nguyên nhân là gì, chỉ có thể suy đoán cậu trước kia tinh thần không ổn định, lại thêm chuyện bị bắt cóc khiến cậu ấy chịu kinh hách, rồi chuyện mẹ Lý Ngạn Thanh qua đời cũng ảnh hưởng lớn tới cậu, tổng hợp tất cả lại khiến Trọng Nham nhất thời có chút khó chấp nhận.
“Không nên nóng vội.” bác sỹ an ủi Tần Đông Nhạc: “Chậm rãi điều dưỡng một thời gian sẽ khá hơn.”
Tần Đông Nhạc vì thế càng thêm cẩn thận, trừ bỏ bọn Lâm Bồi, Hải Thanh Thiên và Tiểu An ra quyết không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội bước chân vào phòng bệnh của Trọng Nham. Người Lý gia đứng mũi chịu sào cũng bị liệt vào danh sách từ chối thẳng, đặc biệt là Lý Thừa Vận. Tần Đông Nhạc lúc đầu tin tưởng ông ta, tin tưởng có ông ta là cha ở đây, Trọng Nham sẽ tương đối có cảm giác an toàn, kết quả lại khiến Trọng Nham sốc thành như vậy. Anh quyết không bao giờ tái phạm sai lầm này lần nào nữa. Nhưng vì để đảm bảo chắc chắn, Tần Đông Nhạc vẫn thực dè dặt nói lại với Trọng Nham một câu.
Trọng Nham cầm Ipad xem tin tức tài chính kinh tế, nghe anh nói Lý Thừa Vận muốn tới thăm mình, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Kể cả là người Lý gia, kêu bọn họ đừng tới nữa.”
Tần Đông Nhạc vuốt ve tóc Trọng Nham, có chút đau lòng: “ Thật sự không gặp?”
Trọng Nham lắc đầu, vẻ mặt hờ hững. Trải qua lần bạo phát vừa rồi, cậu xem như triệt để rõ ràng, cậu và Lý Thừa Vận tuyệt đối không thể coi như không có việc gì mà hòa bình ở chung được nữa. Cậu vốn luôn cho rằng mình đã đủ thành thục, thành thục đến mức sẽ không còn để ý tới những bất kham hồi bé đã từng trải qua, sẽ không để ý tới thân thế của mình nữa, nhưng trên thực tế cậu vẫn luôn thực để ý, vẫn luôn tồn tại oán hận, chỉ là luôn giả bộ mình không để ý mà thôi. Kỳ thật cậu cũng không rộng lượng như trong tưởng tượng.
Tần Đông Nhạc giúp Trọng Nham chỉnh lại góc chăn: “Không muốn gặp thì về sau liền không gặp.”
Trọng Nham thản nhiên cười cười: “Hiện tại em đã nghĩ kỹ rồi, nếu em vốn là người tính toán chi li, nếu trong lòng em vẫn luôn oán hận bọn họ, vậy em cần gì phải đè nén tâm tư chính mình, cần gì phải bày ra tư thái không so đo? Cổ nhân có câu: thuận theo tự nhiên, làm chuyện gì cũng không thể cưỡng cầu. Nếu số mệnh em đã định trước không có tình thân vậy cũng không sao, không cần thiết phải chống đối với ông trời. Có lẽ một ngày nào đó, em sẽ thực sự trở nên rộng lượng, thực sự buông xuống hết thảy.”
Tần Đông Nhạc nghiêng người khẽ hôn lên khóe miệng Trọng Nham: “Vậy còn anh?”
“Anh?” Trọng Nham mỉm cười, vươn tay sờ soạng khắp gương mặt anh: “Chính là vì thuận theo tự nhiên, nên hiện tại em mới có thể ngồi trước mặt anh mà không hề phòng bị.”
Tần Đông Nhạc kéo Trọng Nham vào lòng âu yếm cọ cọ, trên mặt không tự chủ được mà toe toét cười: “Chúng ta là đang yêu nhau sao?”
Trọng Nham nhớ tới đoạn tình cảm loạn thất bát tao của mình, không chút phóng tâm mà nhắc nhở anh: “Con người em tương đối trì độn, phải nói chuyện yêu đương thế nào, em kỳ thật không rõ lắm, anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đấy.”
“Không phải mới nói thuận theo tự nhiên sao?” Tần Đông Nhạc mỉm cười: “Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Trọng Nham nghĩ nghĩ, cười gật đầu.
Tần Đông Nhạc ngồi bên cạnh, ôm chặt cậu vào lòng: “Triệu Sấm và Lưu Đông muốn tới thăm em một chút, được không? Hai người bọn họ là bạn từ nhỏ của anh, chuyện lần này bọn họ cũng giúp đỡ không ít.”
Trọng Nham lười biếng tựa vào ngực anh, thuận miệng hỏi: “Vụ án sao rồi?”
Tần Đông Nhạc nói: “Ngày đó, đoàn xe trở đồ cồ còn chưa đi tới địa điểm ước định, đã nhận được tin tức anh em em được cứu ra. Khi đoàn xe quay lại liền gặp bọn cướp, bọn cướp bị thương hai người, còn lại đều chạy trốn. Hai người kia đều là thủ hạ của gã họ Tề. Cảnh sát hiện tại đang điều tra chi tiết về gã họ Tề này. Có phát hiện gì mới hay không thì chưa biết.”
“Trương Hách đâu?” Trọng Nham nhíu mày: “Em cảm thấy hắn ta và Trương Hàng không thoát khỏi có liên quan.”
“Trương Hàng đang bị giám thị, không có dị động gì.” Tần Đông Nhạc nói thêm: “Ngược lại cảnh sát càng có hứng thú đối với cha và bác cả gã. So với Trương Hàng thì hai người bọn họ càng có động cơ tham dự vào hơn.”
Trọng Nham nhìn anh: “Ý anh là đống đồ cổ?”
Tần Đông Nhạc gật đầu: “Anh đoán, cảnh sát phỏng chừng sẽ xuống tay từ hai vị Trương tiên sinh này.” Tạm dừng một chút, lại nói: “Lần trước em nói Trương Hách có hứng thú với bức họa tên gì ấy nhỉ?”
“Ly Sơn Yên Vũ Đồ, sao vậy?”
“Ngày đó Lưu Đông đi theo đoàn xe, nó nói bọn cướp vừa xông tới liền lao về phía sau xe tìm kiếm bức họa kia.”
“Nếu muốn tìm bức họa này, vậy Trương Hách là đáng nghi nhất.” Trọng Nham nghi hoặc nghĩ nghĩ: “Anh có thấy Trương Hách rất cố chấp với bức họa này hay không? Cho dù nó có giá trị thế nào nhưng có đáng giá đến mức khiến hắn ta cái gì cũng không để ý, thậm chí bí quá hóa liệu tới nông nỗi này không?”
Tần Đông Nhạc trầm tư một lúc, chậm rãi nói: “Có khả năng bức họa này cất giấu một bí mật gì đó chăng? Nếu không thật sự không tài nào hiểu nổi. Hắn ta trăm phương ngàn kế từ nước ngoài chạy về, tạo quan hệ với mẹ con Lý Ngạn Thanh, rồi lại quay sang làm quen với em… Đúng rồi, địa chỉ Hải Thanh Thiên nói là của Trương Hách, thấy Trương Minh Nghiên…”
Trọng Nham rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa. Biết Trương Hách tính kế hại người là một chuyện, nhưng biết hắn ta có thể xuống tay giết người lại là một chuyện khác. Biết người mình đã từng tôn sùng thực ra là dạng mặt người dạ thú, loại cảm giác này quả thực khiến toàn thân cậu đều thấy khó chịu. Hơn nữa ác – ma này vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Tần Đông Nhạc càng ôm chặt Trọng Nham hơn: “Hai ngày nữa xuất viện rồi, tới nhà anh ở tạm một thời gian nhé?”
Đường di từ sau khi nghe tin Trọng Nham bị bắt cóc vẫn luôn muốn tới thăm cậu, nhưng Tần Đông Nhạc ngăn lại không cho bà tới. Trong thời gian này, bà thường xuyên thấy con trai mình mất hồn mất vía, quả thực không dám nghĩ nếu Trọng Nham thật sự xảy ra chuyện gì, con trai bà sẽ như thế nào. Nghe tin Trọng Nham đã dần hồi phục, bà thực tâm cảm thấy rất cao hứng.
Trọng Nham lắc đầu: “Về nhà mình đi.”
Kỳ thật Tần Đông Nhạc vẫn muốn Trọng Nham chuyển tới nhà mình. Hiện tại Trương Hách còn chưa bị bắt, hắn ta ẩn núp trong góc tối định bày thêm trò nguy hiểm gì nữa không, không ai biết. Hiện tại tình huống Trọng Nham đặc biệt, anh phải nghĩ biện pháp chậm rãi khuyên nhủ em ấy mới được.
Tần Đông Nhạc xoa xoa đầu Trọng Nham, bất động thanh sắc dời đề tài đi: “Mấy hôm trước mẹ anh nói muốn tới thăm em. Em muốn ăn gì? Anh bảo mẹ mang tới cho em.”
Tần Đông Nhạc kỳ thật là muốn Trọng Nham gặp gỡ nhiều người hơn chút — ngoại trừ đám người Lý gia kia. Tính tình Trọng Nham vốn có chút quái gở, ở lâu một chỗ, nói không chừng sẽ lại phát bệnh tự bế mất. Tần Đông Nhạc càng hy vọng sớm ngày nhìn thấy một Trọng Tiểu Nham như trước kia ngày ngày kiêu ngạo, tùy hứng, cả người lúc nào cũng toàn gai nhọn.
“Bánh bích quy đi.” Trọng Nham vô thức liếm liếm môi: “Bánh cookie nữa được không?”
Tần Đông Nhạc mỉm cười hôn cậu: “Được.”
Hết
Trọng Nham khóc tới lả người, Tần Đông Nhạc hận không thể xông tới bóp chết Lý Thừa Vận ngay tức khắc. Lúc trước anh vẫn luôn cảm thấy bọn họ vô luận thế nào cũng là cha con, Lý Thừa Vận muốn ở gần các con trai cũng tốt, nói không chừng có thể vì chuyện này mà có thể làm quan hệ căng thẳng giữa hai cha con họ có thể dịu đi một chút. Nhưng anh không ngờ, sự xuất hiện của Lý Thừa Vận lại gây kích thích mãnh liệt với Trọng Nham như vậy. Trước khi chuyện bắt cóc xảy ra, tinh thần Trọng Nham vốn vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nhưng Trọng Nham vẫn bình yên vượt qua chuyện bắt cóc, cuối cùng đang yên đang lành lại bởi vì người cha vô tâm mà triệt để phá vỡ trạng thái ổn định miễn cưỡng duy trì này.
Tần Đông Nhạc không để ý người Lý gia ngăn cản, dùng tốc dộ nhanh nhất, liên hệ với bệnh viện tư nhân của Tần thị, gọi điện thoại kêu Triệu Sấm, Lưu Đông tới đón người. Triệu Sấm không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe ngữ khí Tần Đông Nhạc không ổn, vội vàng dẫn theo thủ hạ tốp lớn tốp nhỏ chạy tới đón người. Nhất thời trong hành lang khu vực vip của bệnh viện xuất hiện rất nhiều các anh trai cao to mặc đồng phục huấn luyện khiến cho các bác sỹ y tá đi lại ở đây cũng nơm nớp lo sợ.
Nhóm người này đều là những nhân vật bệnh viện không thể trêu vào, bác sỹ chữa trị cho Trọng Nham cũng thực buồn bực. Ông vừa mới nói một câu tốt nhất nên để bệnh nhân được an tĩnh nghỉ ngơi, không nên tùy ý di chuyển. Tần Đông Nhạc vừa nghe xong liền bực bội túm cổ ông ta lại. Ông bác sỹ đáng thương trốn không đủ nhanh, bị Tần Đông Nhạc một phen túm cổ áo, phẫn nộ chất vấn: “Nằm ở cái nơi khỉ gió này mà gọi là an tĩnh nghỉ ngơi à? Ông bị mù có phải không? Nếu không nằm ở đây, em ấy sao có thể bị kích thích lớn như vậy? em ấy đang bị sốc đấy, ông không thấy à?”
Bác sỹ gặp thổ phỉ, quả thực không thể nói lý.
Triệu Sấm và Lưu Đông vội vàng chạy lên kéo Tần Đông Nhạc ra, vừa bất động thanh sắc sai thủ hạ chặn người Lý gia lại.
“Được rồi, được rồi.” Triệu Sấm ngăn được Tần Đông Nhạc: “Xe cứu thương nhà mày tới rồi kìa, mau đưa tiểu lão bản xuống đi. Cậu ấy vẫn còn đang hôn mê, mày ở đây ầm ĩ thì làm được cái gì, lão Tam, bệnh nhân là quan trọng nhất.”
Tần Đông Nhạc gọi điện thoại kêu nhân viên cứu thương dưới lầu đem cáng lên, Lý Thừa Vận bị chặn ở đằng sau, muốn tiến lên cũng không tiến được, tức tới giậm chân: “Tần Đông Nhạc, nó là con tôi! Cậu cho cậu là ai? Dựa vào cái gì mà cậu nói mang đi liền mang đi?!”
Tần Đông Nhạc không thèm để ý tới ông ta, tâm nói: nếu em ấy không phải con ông, hôm nay lão tử đã đánh chết ông rồi.
Cáng rất nhanh đã được mang lên, Lưu Đông chỉ huy thủ hạ của Triệu Sấm cùng mấy vệ sỹ mặc đồng phục lục sắc bảo hộ nhân viên chăm sóc y tế, tiến quân thần tốc vào phòng bệnh, chỉ mấy phút đồng hồ sau đã đẩy Trọng Nham ra khỏi phòng, thập phần nhanh chóng đi vào thang máy, xuống lầu, đưa lên xe cứu thương.
Tần Đông Nhạc trước khi rời đi, còn vươn tay chỉ về phía Lý Thừa Vận, ánh mắt hung ác như dã thú. Nhưng với thân phận đặc biệt của ông ta, Tần Đông Nhạc rốt cuộc không nói ra một lời ngoan độc nào, chỉ chỉ hai ngón tay rồi xoay người vào thang máy.
Lý Thừa Vận bị anh chọc tức tới gần chết, ông không ngờ Tần Đông Nhạc sẽ dứt khoát trở mặt với ông như vậy, Tần gia và Lý gia đều là hai gia tộc có danh dự và uy tín, tốt xấu gì cũng coi như có giao tình. Tần Đông Nhạc ở trước mặt ông cũng chỉ là vãn bối, không ngờ vì thằng con ông mà hỗn tiểu tử này nói trở mặt liền trở mặt. Thẳng tới khi xe cứu thương đi rồi, Lý Thừa Vận cũng không nghĩ ra được con trai ông rốt cuộc có mị lực gì mà có thể khiến Tần Đông Nhạc mê mẩn tới đức hạnh này.
Lý Ngạn Thanh chịu kích thích, cơn sốt vừa hạ lại nóng bừng lên, hai mắt đỏ ửng được bác sỹ truyền nước biển. Lý Duyên Kỳ vẫn luôn ngủ say, còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Chỉ có Lý Duyên Lân đứng ở hành lang, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Thừa Vận. Trước kia, anh chưa từng nghĩ nhiều như vậy, chỉ dựa vào bản năng mà ghi hận với hai đứa con riêng giữa đường nhảy ra này, nhưng nghe xong lời chất vấn cay nghiệt của Trọng Nham, anh còn có thể hận bọn họ được không?
Lý Duyên Lân bỗng cảm thấy không biết nên đối mặt với cha mình thế nào, anh chưa từng cảm thấy mờ mịt như lúc này.
Đương sự đi rồi, người xem náo nhiệt cũng tản đi, hành lang lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh vốn có, từng lời từng chữ Trọng Nham nói bắt đầu hiện lên trong đầu Lý Thừa Vận. Ông nghĩ tới đoạn tình cảm yêu hận đan xen giữa mình và Dương Thụ, nghĩ tới cuộc sống khó khăn của Dương Thụ nhiều năm ông chưa từng để ý tới, nghĩ tới những tình cảnh khốn quẫn Trọng Nham đã từng trải qua, nghĩ tới ông vẫn luôn ti tiện chờ mong Dương Thụ sẽ vì cuộc sống khốn khó mà quay lại tìm ông, sẽ chủ động cúi đầu trước ông…
Một chút hối hận muộn màng chậm rãi nổi lên trong lòng ông, tựa như thủy triều thi nhau rót vào lục phủ ngũ tạng, biến thành một loại sắc bén vô hình cào cấu, khó có thể dùng lời miêu tả sự đau đớn lúc này ông phải chịu. Ngần ấy năm, ông đã gây ra những chuyện gì đây?! Ông thậm chí còn chưa từng thực sự dụng tâm đi tìm hiểu xem rốt cuộc Dương Thụ là người phụ nữ như thế nào.
Lý Thừa Vận nắm chặt tay dùng sức đánh vào đầu mình.
Lý Duyên Lân có chút khó xử dời tầm mắt, tâm tình của Lý Thừa Vận, anh đại khái có thể đoán được vài phần, nhưng thế thì có ích gì? Cho tới giờ chưa từng nghe nói hai chữ ‘hối hận’ có thể vãn hồi được chuyện gì. Tựa như Trọng Nham đã nói: tính mạng cũng không còn thì nói rắm gì tới đạo nghĩa trách nhiệm?
Lý Duyên Lân xoay người đi vào phòng bệnh của mình, lặng lẽ đóng cửa phòng lại, bỏ lại lão cha giống như đang phát điên một mình lưu lại trên hành lang bệnh viện. Anh quyết định mai ngày kia tìm thời gian đi thăm Trọng Nham sau vậy, cho dù quan hệ giữa Trọng Nham và cha có như thế nào thì cậu ấy cũng là huynh đệ tốt cùng mình chịu chung hoạn nạn, đồng thời trải qua sinh tử.
Bị ảnh hưởng bởi thuốc, mãi tới hai ngày sau Trọng Nham mới tỉnh lại. Tần Đông Nhạc trong lòng run sợ ngồi ở bên giường cậu, sợ em ấy sẽ nói cái gì trong lúc thần trí không rõ, nhưng Trọng Nham chỉ đưa tay sờ mặt anh, không tiếng động mà mở khẩu hình miệng thì thào nói: Không sao rồi, đừng sợ.
Tần Đông Nhạc không thể không sợ. Bởi vì thân thể Trọng Nham đột nhiên bị suy nhược, em ấy bắt đầu trở nên thích ngủ, phần lớn thời gian trong ngày đều mê man trong giấc ngủ, khi thanh tỉnh cũng không thích nói chuyện, gương mặt tái nhợt chỉ ngồi một chỗ xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tần Đông Nhạc khẩn trương không thôi, chạy đi hỏi bác sỹ, bác sỹ cũng không rõ cụ thể nguyên nhân là gì, chỉ có thể suy đoán cậu trước kia tinh thần không ổn định, lại thêm chuyện bị bắt cóc khiến cậu ấy chịu kinh hách, rồi chuyện mẹ Lý Ngạn Thanh qua đời cũng ảnh hưởng lớn tới cậu, tổng hợp tất cả lại khiến Trọng Nham nhất thời có chút khó chấp nhận.
“Không nên nóng vội.” bác sỹ an ủi Tần Đông Nhạc: “Chậm rãi điều dưỡng một thời gian sẽ khá hơn.”
Tần Đông Nhạc vì thế càng thêm cẩn thận, trừ bỏ bọn Lâm Bồi, Hải Thanh Thiên và Tiểu An ra quyết không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội bước chân vào phòng bệnh của Trọng Nham. Người Lý gia đứng mũi chịu sào cũng bị liệt vào danh sách từ chối thẳng, đặc biệt là Lý Thừa Vận. Tần Đông Nhạc lúc đầu tin tưởng ông ta, tin tưởng có ông ta là cha ở đây, Trọng Nham sẽ tương đối có cảm giác an toàn, kết quả lại khiến Trọng Nham sốc thành như vậy. Anh quyết không bao giờ tái phạm sai lầm này lần nào nữa. Nhưng vì để đảm bảo chắc chắn, Tần Đông Nhạc vẫn thực dè dặt nói lại với Trọng Nham một câu.
Trọng Nham cầm Ipad xem tin tức tài chính kinh tế, nghe anh nói Lý Thừa Vận muốn tới thăm mình, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Kể cả là người Lý gia, kêu bọn họ đừng tới nữa.”
Tần Đông Nhạc vuốt ve tóc Trọng Nham, có chút đau lòng: “ Thật sự không gặp?”
Trọng Nham lắc đầu, vẻ mặt hờ hững. Trải qua lần bạo phát vừa rồi, cậu xem như triệt để rõ ràng, cậu và Lý Thừa Vận tuyệt đối không thể coi như không có việc gì mà hòa bình ở chung được nữa. Cậu vốn luôn cho rằng mình đã đủ thành thục, thành thục đến mức sẽ không còn để ý tới những bất kham hồi bé đã từng trải qua, sẽ không để ý tới thân thế của mình nữa, nhưng trên thực tế cậu vẫn luôn thực để ý, vẫn luôn tồn tại oán hận, chỉ là luôn giả bộ mình không để ý mà thôi. Kỳ thật cậu cũng không rộng lượng như trong tưởng tượng.
Tần Đông Nhạc giúp Trọng Nham chỉnh lại góc chăn: “Không muốn gặp thì về sau liền không gặp.”
Trọng Nham thản nhiên cười cười: “Hiện tại em đã nghĩ kỹ rồi, nếu em vốn là người tính toán chi li, nếu trong lòng em vẫn luôn oán hận bọn họ, vậy em cần gì phải đè nén tâm tư chính mình, cần gì phải bày ra tư thái không so đo? Cổ nhân có câu: thuận theo tự nhiên, làm chuyện gì cũng không thể cưỡng cầu. Nếu số mệnh em đã định trước không có tình thân vậy cũng không sao, không cần thiết phải chống đối với ông trời. Có lẽ một ngày nào đó, em sẽ thực sự trở nên rộng lượng, thực sự buông xuống hết thảy.”
Tần Đông Nhạc nghiêng người khẽ hôn lên khóe miệng Trọng Nham: “Vậy còn anh?”
“Anh?” Trọng Nham mỉm cười, vươn tay sờ soạng khắp gương mặt anh: “Chính là vì thuận theo tự nhiên, nên hiện tại em mới có thể ngồi trước mặt anh mà không hề phòng bị.”
Tần Đông Nhạc kéo Trọng Nham vào lòng âu yếm cọ cọ, trên mặt không tự chủ được mà toe toét cười: “Chúng ta là đang yêu nhau sao?”
Trọng Nham nhớ tới đoạn tình cảm loạn thất bát tao của mình, không chút phóng tâm mà nhắc nhở anh: “Con người em tương đối trì độn, phải nói chuyện yêu đương thế nào, em kỳ thật không rõ lắm, anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đấy.”
“Không phải mới nói thuận theo tự nhiên sao?” Tần Đông Nhạc mỉm cười: “Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Trọng Nham nghĩ nghĩ, cười gật đầu.
Tần Đông Nhạc ngồi bên cạnh, ôm chặt cậu vào lòng: “Triệu Sấm và Lưu Đông muốn tới thăm em một chút, được không? Hai người bọn họ là bạn từ nhỏ của anh, chuyện lần này bọn họ cũng giúp đỡ không ít.”
Trọng Nham lười biếng tựa vào ngực anh, thuận miệng hỏi: “Vụ án sao rồi?”
Tần Đông Nhạc nói: “Ngày đó, đoàn xe trở đồ cồ còn chưa đi tới địa điểm ước định, đã nhận được tin tức anh em em được cứu ra. Khi đoàn xe quay lại liền gặp bọn cướp, bọn cướp bị thương hai người, còn lại đều chạy trốn. Hai người kia đều là thủ hạ của gã họ Tề. Cảnh sát hiện tại đang điều tra chi tiết về gã họ Tề này. Có phát hiện gì mới hay không thì chưa biết.”
“Trương Hách đâu?” Trọng Nham nhíu mày: “Em cảm thấy hắn ta và Trương Hàng không thoát khỏi có liên quan.”
“Trương Hàng đang bị giám thị, không có dị động gì.” Tần Đông Nhạc nói thêm: “Ngược lại cảnh sát càng có hứng thú đối với cha và bác cả gã. So với Trương Hàng thì hai người bọn họ càng có động cơ tham dự vào hơn.”
Trọng Nham nhìn anh: “Ý anh là đống đồ cổ?”
Tần Đông Nhạc gật đầu: “Anh đoán, cảnh sát phỏng chừng sẽ xuống tay từ hai vị Trương tiên sinh này.” Tạm dừng một chút, lại nói: “Lần trước em nói Trương Hách có hứng thú với bức họa tên gì ấy nhỉ?”
“Ly Sơn Yên Vũ Đồ, sao vậy?”
“Ngày đó Lưu Đông đi theo đoàn xe, nó nói bọn cướp vừa xông tới liền lao về phía sau xe tìm kiếm bức họa kia.”
“Nếu muốn tìm bức họa này, vậy Trương Hách là đáng nghi nhất.” Trọng Nham nghi hoặc nghĩ nghĩ: “Anh có thấy Trương Hách rất cố chấp với bức họa này hay không? Cho dù nó có giá trị thế nào nhưng có đáng giá đến mức khiến hắn ta cái gì cũng không để ý, thậm chí bí quá hóa liệu tới nông nỗi này không?”
Tần Đông Nhạc trầm tư một lúc, chậm rãi nói: “Có khả năng bức họa này cất giấu một bí mật gì đó chăng? Nếu không thật sự không tài nào hiểu nổi. Hắn ta trăm phương ngàn kế từ nước ngoài chạy về, tạo quan hệ với mẹ con Lý Ngạn Thanh, rồi lại quay sang làm quen với em… Đúng rồi, địa chỉ Hải Thanh Thiên nói là của Trương Hách, thấy Trương Minh Nghiên…”
Trọng Nham rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa. Biết Trương Hách tính kế hại người là một chuyện, nhưng biết hắn ta có thể xuống tay giết người lại là một chuyện khác. Biết người mình đã từng tôn sùng thực ra là dạng mặt người dạ thú, loại cảm giác này quả thực khiến toàn thân cậu đều thấy khó chịu. Hơn nữa ác – ma này vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Tần Đông Nhạc càng ôm chặt Trọng Nham hơn: “Hai ngày nữa xuất viện rồi, tới nhà anh ở tạm một thời gian nhé?”
Đường di từ sau khi nghe tin Trọng Nham bị bắt cóc vẫn luôn muốn tới thăm cậu, nhưng Tần Đông Nhạc ngăn lại không cho bà tới. Trong thời gian này, bà thường xuyên thấy con trai mình mất hồn mất vía, quả thực không dám nghĩ nếu Trọng Nham thật sự xảy ra chuyện gì, con trai bà sẽ như thế nào. Nghe tin Trọng Nham đã dần hồi phục, bà thực tâm cảm thấy rất cao hứng.
Trọng Nham lắc đầu: “Về nhà mình đi.”
Kỳ thật Tần Đông Nhạc vẫn muốn Trọng Nham chuyển tới nhà mình. Hiện tại Trương Hách còn chưa bị bắt, hắn ta ẩn núp trong góc tối định bày thêm trò nguy hiểm gì nữa không, không ai biết. Hiện tại tình huống Trọng Nham đặc biệt, anh phải nghĩ biện pháp chậm rãi khuyên nhủ em ấy mới được.
Tần Đông Nhạc xoa xoa đầu Trọng Nham, bất động thanh sắc dời đề tài đi: “Mấy hôm trước mẹ anh nói muốn tới thăm em. Em muốn ăn gì? Anh bảo mẹ mang tới cho em.”
Tần Đông Nhạc kỳ thật là muốn Trọng Nham gặp gỡ nhiều người hơn chút — ngoại trừ đám người Lý gia kia. Tính tình Trọng Nham vốn có chút quái gở, ở lâu một chỗ, nói không chừng sẽ lại phát bệnh tự bế mất. Tần Đông Nhạc càng hy vọng sớm ngày nhìn thấy một Trọng Tiểu Nham như trước kia ngày ngày kiêu ngạo, tùy hứng, cả người lúc nào cũng toàn gai nhọn.
“Bánh bích quy đi.” Trọng Nham vô thức liếm liếm môi: “Bánh cookie nữa được không?”
Tần Đông Nhạc mỉm cười hôn cậu: “Được.”
Hết