Đường Á chưa bao giờ tin sẽ có chuyện tốt miễn phí từ trên trời rơi xuống, sự thật chứng minh điều đó là chính xác. Không gian không miễn phí bảo đảm cậu an toàn vui vẻ tồn tại trong mạt thế, mà là một pháp bảo vì nhào nặn thân thể Tuyết hồ mà tạo ra.
Nghĩ tới vô cớ chịu nhiều khổ sở, Đường Á không thấy mình đưa ra yêu cầu muốn báo đáp là quá phận, cậu cũng không phải chịu mệt nhọc miễn phí. Cậu không tin không làm mà hưởng, chỉ có bằng cố gắng của chính mình đổi lấy mới có thể an tâm đem làm của riêng. Cho nên cậu không muốn đi chiếm tiện nghi của người khác, cũng sẽ không cao thượng để người khác đối với mình ta cần ta cứ lấy. Tuyết hồ cho cậu bao nhiêu, cậu trả lại bấy nhiêu.
Đường Á vốn định để Tuyết hồ đưa cậu bùa hộ mệnh với vũ khí lợi hại phòng tang thi linh tinh gì đó, nhưng Tuyết hồ nói pháp bảo đều cất trong túi Càn Khôn, cùng thân thể bị thiên lôi đánh thành tro bụi, hơn nữa dù vẫn còn, Đường Á là một phàm nhân cũng không dùng được. Nhiều nhất nó có thể cho Đường Á xem qua tâm quyết tu chân của loài người. Có điều trước đó phải xem Đường Á có linh căn hay không.
Đường Á không nghĩ tới Tuyết hồ đột nhiên tung đến một đống bột hương, vô cùng ngạc nhiên, theo Tuyết Hồ nói đem tay để trên nội đan của nó, nghĩ rằng mình thể tu hay pháp tu…
“Ngươi không có linh căn.”
…Xong, hiện tại không cần nghĩ. Linh căn tựa như vé vào cửa, không có thì không vào được. Không phải không thể miễn cưỡng, chỉ là phải trèo đèo lội suối, trả cái giá rất lớn, còn chưa chắc đã tìm được cửa vào.
“Những ấu thú trong tay ngươi có thể.” Tuyết Hồ lại tung bột hương, “Nó là huyết mạch mãnh thú viễn cổ lưu lại, tuy rằng truyền đến hiện tại đã phai nhạt, nhưng chỉ cần dẫn lực huyết mạch, lấy linh tủy hỗ trợ, vẫn có cơ hội đạt thành đại đạo. Hơn nữa ta là yêu tu, có thể chỉ đạo nó.”
Theo thời gian trôi qua, linh khí trong thiên địa sớm đã chậm rãi tiêu tán gần như không còn, nếu là thời cổ loài người nói không chừng còn có vài kẻ có thể tu đạo, hiện tại… Xem bộ dáng thất vọng của Đường Á sẽ biết, Tuyết hồ sẽ không thừa nhận mình cảm thấy ngầm vui sướng. Về phần giúp ấu thú yêu tu hiển nhiên là muốn thu thập càng nhiều nguyên châu hơn.
Vốn định thu ấu thú làm đồ đệ cũng không khiến mình mất mặt, nhưng mình hiện tại không có thân thể, lực lượng lại không được trọn vẹn, phỏng chừng rất khó thu phục nó, hơn nữa, sau khi dẫn lực huyết mạch trong cơ thể ấu thú, uy nghiêm của mãnh thú cũng sẽ toát ra, nghĩ đến con cháu của mãnh thú kia như hổ rình mồi, không biết khi nào thì mãnh thú sẽ xuất ra…… Hay là thôi đi.
Để người này đi thu phục ấu thú, nếu không thành công, nó lại giúp một phen. Nếu thành công …… Lực lượng ấu thú còn chưa thực sự uy hiếp đến nó, dù ấu thú trưởng thành lực lượng ngang bằng mình hiện tại, Đường Á là phàm nhân, có cậu cản trở, bọn họ lại đều trong không gian của nó, nó sợ cái gì?
Tuy rằng chán ghét loài người vừa keo kiệt lại giảo hoạt, nhưng Tuyết hồ không thể không thừa nhận Đường Á nói không sai, cậu càng mạnh, thu thập được nguyên châu càng nhiều, chính mình có thể khôi phục càng nhanh. Hơn nữa, có thêm yêu tu bên cạnh, có thể giúp nó dễ chịu, trong ngọc châu cũng nhanh chóng tốt hơn một chút.
Nghe qua so với cho cậu một quyển bí tịch còn phức tạp hơn. Đường Á tuy không tin Tuyết hồ giúp mình miễn phí, nhưng thấy chỗ tốt là sự thật, mạt thế quan trọng nhất chính là tăng cường thực lực, cậu cũng không biết có thể bảo hộ chính mình hay không, lại càng không dám nói có thể đảm bảo an toàn của chó nhỏ. Để nó trong không gian? Chưa kể nó trưởng thành bất lợi, khi mình chết thì sao? Không gian sẽ thu nhỏ, nó sẽ ra sao? Cho nên nó nhất định phải mạnh hơn.
Tang thi bình thường không ăn động vật, chúng nó càng khát vọng con người, nhưng trong mạt thế, nguồn nguy hiểm lớn nhất đối với động vật giống trước mạt thế, đều là đến từ chính con người. Đường Á hy vọng, ít nhất có thể bảo vệ chính nó. Cho nên cậu thay chó con quyết định.
Tuyết hồ nói, linh tủy chữa trị thân thể ấu thú, nhưng không bổ được khí huyết hao hụt, cho nên chuyện tẩy tủy thay gân đợi đến khi thân thể chó con khôi phục đến trạng thái tốt nhất rồi nói tiếp.
“Tiểu gia hỏa, ta đặt tên gì cho mày đây?” Tiểu gia hỏa đã trải qua một phen ép buộc, sau khi ăn no đôi mắt đều không mở ra được, ngồi ở chỗ kia lúc la lúc lắc, bộ dáng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng cứng rắn chịu đựng cơn buồn ngủ.
Đường Á lúc này mới phát hiện tiểu gia hỏa toàn thân lông mao màu đen, quanh mắt có 2 vết đốm màu cam, bốn mắt, mũi màu đen, hai bên má là hạt màu vàng, hơn nữa cái đuôi nhếch lên là “Đuôi hoa cúc” —- giống như thiết mạ vàng, nó là một con chó ngao Tây Tạng nhỏ!
Tựa như có người thích dùng đồ vật sang quý, người thích hành hạ động vật đến chết, so với chó mèo lang thang lại càng hưởng thụ cảm giác hành hạ giống chó mèo quý đến chết, như vậy có thể thỏa mãn hư vinh trong lòng. Trước mạt thế, hắn ta không có cơ hội. Sau mạt thế, hắn gặp được một tiệm thú nuôi, cửa vào mở rộng, người trong tiệm chẳng biết đã đi đâu, hắn rốt cục cũng có cơ hội. Đem tất cả thú nuôi quý giá lên xe vận tải, hắn ta để xe ở phía sau trạm xăng không một bóng người. Hắn từng là nhân viên của nơi này, có chìa khóa cửa, tại nơi không người, hắn khẩn cấp bắt đầu hưởng thụ “Nghệ thuật” hắn ta yêu nhất… Sau đó, chính là cảnh Đường Á nhìn thấy.
“Mày là chó ngao Tây Tạng a, theo họ tao gọi là Đường Ngao đi, nhũ danh gọi là tiểu gia hỏa được không? Mày không nói lời nào ta coi như mày đồng ý rồi đó?” Lúc này, tiểu gia hỏa chống đỡ không nổi rốt cục đã ngủ say, chỉ cho người nào đó bóng dáng một cục tròn tròn nhìn vào cảm giác sờ rất tốt.
Thân là kẻ yêu chó, Đường Á cuối cùng cũng không thể ngăn được dụ hoặc, sờ trộm lỗ tai mềm mềm của tiểu gia hỏa, nhìn lỗ tai nó run run, hoàn toàn không tỉnh. Cuối cùng Đường Á kìm lại ham muốn tiếp tục sờ, lắc mình ra không gian —- hiện tại cũng không phải thời điểm làm việc này, bên ngoài còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.
Trong không gian 2 giờ, bên ngoài mới qua 12 phút. Thời điểm Đường Á đi ra, nhân viên trạm xăng bị đánh bất tỉnh vẫn còn hôn mê. Đến trước ***g sắt, một đao chém xuống liền cắt đứt dây thép khoá chặt cửa ***g, Đường Á mở tất cả ***g sắt, động vật bên trong lập tức chạy trốn. Động vật phần lớn là chó mèo, chưa từng được người nuôi dưỡng.
“Tang thi cơ bản không ăn động vật, hy vọng chúng mày có thể an toàn sống sót, cũng không bị người bắt được.” Giữa người và động vật, tang thi nhất định sẽ lựa chọn người. Đợi đến khi tang thi tìm đến cậu rồi bị dẫn dắt rời đi, những động vật này có thể nhân cơ hội trốn đi tìm nơi không người, việc cậu có thể làm chỉ có như vậy. Đường Á không thể đem mấy chục thú nuôi nơi này đều mang đi, cậu cũng không biết mình có thể sống tới khi nào.
Đường Á trực tiếp đến kho xăng dưới đất, sau khi thu cửa vào không gian, cậu liếc mắt một cái liền thấy ba xe bồn chứa xăng dầu lớn, trực tiếp thu vào trong không gian —- sau khi buộc Tuyết hồ mở rộng không gian gấp đôi, thu thứ này vào cũng chỉ chiếm một góc trong đó.
Trong kho còn có một nhà kho cỡ vừa, rất nhiều thùng chứa đầy xăng, Đường Á cũng lấy đi toàn bộ, trở lại phòng, người nọ đã sắp tỉnh, lung lay lết tới phía bàn, trên bàn có dao gọt hoa quả, dao giải phẫu, kéo… thậm chí có cưa điện và búa. Hắn ta lay bàn, muốn làm rơi dao xuống để cắt dây thừng, nhìn Đường Á đi tới liền kinh hãi.
Đường Á một cước đá văng người. Cậu hiện tại vẫn muốn giết tên khốn này, cậu từng không muốn giết người, tương lai có lẽ tay cậu sẽ nhiễm máu người, nhưng không phải hiện tại —- bởi vì cậu không xuống tay được!
Điểm tốt duy nhất tại mạt thế là đối mặt với virus, mọi người đều bình đẳng. Cho dù là kẻ có tiền trăm triệu, hay quyền thế ngập trời, cũng không thể tránh được cái chết. Tựa như người này từng tàn hại rất nhiều sinh mệnh, lại chưa phải chịu bất cứ trừng phạt nào.
Ánh mắt Đường Á như nhìn người chết khiến gã đàn ông cảm thấy sợ hãi, hắn ta mấp máy miệng, rồi lớn tiếng cầu xin tha thứ. Đường Á lại cho hắn một cước khiến hắn câm miệng. Cửa phòng sau khi bị cậu đá văng thì không còn gì che đậy, không bị ngăn chặn nên mùi máu truyền rất xa, gần như dẫn tất cả tang thi ở gần tới đây. Từ nơi này, thị lực cực tốt của Đường Á có thể thấy rõ ràng trong miệng đàn tang thi đông đúc áp trên cửa kính chảy xuống nước dãi vàng vàng, chúng nó nghe được thanh âm của gã đàn ông thì gầm rú hưng phấn, nước dãi chảy càng nhiều, ướt đẫm thủy tinh.
May mắn cửa trạm xăng là kéo không phải đẩy, tang thi sẽ không biết kéo cửa, không thì cậu sớm đã bị vây trong phòng. Bất quá hiện tại cũng không an toàn, cửa thủy tinh bị tang thi không ngừng đánh lên đã có vết rạn, không biết giây phút nào sẽ bị đập vỡ. Cửa chính bị chắn kín hiển nhiên không thể đi.
“Trạm xăng có cửa sau đúng không? Ở đâu?” Đường Á trực tiếp tóm áo người kia hỏi. Cậu lần đầu tiên vào trong trạm xăng, cũng không biết trạm xăng có cửa sau hay không, nếu có, cậu cũng không có thời gian tìm. Cậu không thể giết gã đàn ông rồi trốn vào trong không gian, bởi vì cậu vào không gian ở vị trí nào thì sẽ đi ra ở vị trí đó, mà cậu không có khả năng ở trong không gian cả đời không ra, nếu vừa ra liền bị tang thi cắn một miếng, chết kiểu đó cũng rất mệt.
“Có thì có, nhưng mà… Anh phải thề sẽ thả tôi, tôi mới dẫn anh đi.” Người đàn ông bị Đường Á đánh đến sợ, cậu thanh niên thanh tú này luôn không nói hai lời liền nâng chân đạp người. Hắn ta là từ đầu không đề phòng nên bị rơi vào thế yếu, nhưng trạm xăng là nơi hắn ta làm việc mười mấy năm! Mày sẽ phải trả giá đắt vì làm tao bị thương!
Tang thi sắp vào đến đây mày còn có tâm tình ra điều kiện với tao?! Đường Á tức đến nở nụ cười, nói: “Tôi thề! Mau dẫn đường!” Vừa nói vừa một đao cắt dây thừng trói người nọ.
Vừa dứt lời, ngay sau đó chính là âm thanh rạn vỡ rất nhỏ, nếu không phải giác quan của Đường Á đã cường hoá thì căn bản không nghe được.
“Cửa sắp bị phá! Đi mau!” Đá mấy bàn làm việc về phía cửa, hai cái bàn lớn bốn mét chặn vừa vặn phía sau cửa thuỷ tinh, nhưng cũng chỉ chặn được một lúc.
Trên đường đi người kia cũng thấy qua tang thi ăn người, nhưng hắn ta còn tưởng đây là dịch bệnh giống SARS. Hắn thích cảm giác máu thịt bị xé ra, nhưng không có nghĩa hắn ta thích bị người khác làm như vậy. Nhìn thấy ít nhất cũng có mấy trăm “bệnh nhân” đẩy phá cửa thủy tinh muốn tiến vào, nghĩ đến biểu tình dữ tợn khi bọn họ ăn sống người, hắn không rét mà run, không cần Đường Á nhắc nhở đã chạy nhanh đến hướng phòng nghỉ, chỗ đó có cửa nhỏ thông đến toilet. Cửa ở phía sau toilet, xe tải của hắn đậu ở đó, nhưng mà, quan trọng nhất là…
Đường Á theo sát phía sau hắn ta, tang thi đã tiến vào, cậu có thể nghe được rõ ràng tiếng bước chân trầm trọng kéo dài với tiếng hà hà gầm nhẹ. Cửa sau khóa, người đàn ông bổ nhào vào trên cửa, hoang mang rối loạn lấy ra chìa khóa mở cửa, lúc này Đường Á đã thấy được thân ảnh tang thi.
Lúc đầu tang thi sẽ không rẽ vào, dù đuổi theo bọn Đường Á, lúc đuổi tới cửa phòng nghỉ cùng cửa sau sẽ bị tường ngăn lại không ít, chúng nó sẽ không e ngại, vì thế liền xuất hiện tình huống vài tang thi ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi rồi đem cửa đẩy đổ. Đường Á đứng ở cửa một con tiến vào thì đánh một một con, cũng có thể ngăn trong chốc lát.
“Rầm!” Đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa, Đường Á một cước đá văng một con tang thi nhào đến, nhìn lại, không khỏi cắn răng, gã đàn ông không biết khi nào đã mở được cửa, sau khi ra ngoài liền đem cửa khóa lại, nhốt Đường Á ở bên trong. Đường Á nghe được chính là âm thanh cửa bị khoá.
Phía sau cửa truyền đến thanh âm hắn ta sung sướng khi người gặp họa: “Mày dám đánh tao! Vậy ở bên trong chờ bị cắn chết đi!” Sau đó là tiếng bước chân chạy xa dần.
“Đáng chết!” Tang thi tràn vào cửa đã không ngăn được nữa, Đường Á trực tiếp lao đến cửa, tay trái từ không gian lôi ra cửa lớn kho siêu thị, đồng thời tay phải chạm trên cửa sau thu vào không gian. Tiếng tang thi đập vào cửa trầm đục không ngừng vang lên, Đường Á nghe được tiếng xe tải nổ máy.
Xe tải đối diện cửa sau, nam nhân nhìn thấy cửa sau trạm xăng dầu đột nhiên biến mất, sau đó tên nhóc xấu xa đánh hắn xuất hiện, nhất thời ngây ngốc, sau đó liền cảm thấy thân xe đột nhiên kịch liệt đung đưa, đầu đập lên đỉnh xe càng mê man, hắn còn chưa kịp hiểu ra làm sao, xe đã bị đẩy ngã, cửa kính xe bị phá vỡ, thủy tinh vỡ vụn văng khắp nơi, cắt qua mặt cùng tay hắn, máu chảy không ngừng……
Đường Á quả thật hận không thể khiến tên khốn ấy chết đi, nhưng được giáo dục khiến cậu không ra tay được, kết cục nhất thời nương tay chính là thiếu chút nữa bị đối phương hại chết, như vậy còn bỏ qua cho đối phương thì cậu chính là thánh mẫu!
Có qua có lại mới toại lòng nhau. Đường Á đến thẳng hướng xe tải, đem cửa sau vừa thu được đặt xuống dưới gầm xe, không thể nghi ngờ, một bên chợt bị nâng lên khiến xe tải mất đi cân bằng đổ nhào xuống đất. Cửa kho hàng ngăn trở tang thi đã bị đẩy qua một bên, tang thi như lũ cuốn lao đến, phần lớn đều lao về phía xe tải toát ra mùi máu, phần nhỏ nhào về phía Đường Á.
Từ không gian lấy ra xe việt dã, đạp chân ga, Đường Á đâm bay vài tang thi chặn đường, để lại phía sau gã đàn ông kêu thảm thiết với tang thi đuổi theo.
Trong mạt thế phương pháp khiến một người biến mất nhiều lắm… Tin tưởng bên ngoài tang thi nhiều như vậy nhất định sẽ thay cậu chiêu đãi hắn ta thật tốt.
____
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ vạch trần diện mạo thật của “cự thú Hồng Hoang” ~ kính mời chờ mong [sẽ không lại bị đoán được đi…… Lặng lẽ đi đi……]
ps. “Đuôi hoa cúc”, Chó ngao cái đuôi nhếch lên giống một đóa cúc lớn…… Lập tức đã nghĩ đến chỗ khác tà ác đi –_–
Đường Á chưa bao giờ tin sẽ có chuyện tốt miễn phí từ trên trời rơi xuống, sự thật chứng minh điều đó là chính xác. Không gian không miễn phí bảo đảm cậu an toàn vui vẻ tồn tại trong mạt thế, mà là một pháp bảo vì nhào nặn thân thể Tuyết hồ mà tạo ra.
Nghĩ tới vô cớ chịu nhiều khổ sở, Đường Á không thấy mình đưa ra yêu cầu muốn báo đáp là quá phận, cậu cũng không phải chịu mệt nhọc miễn phí. Cậu không tin không làm mà hưởng, chỉ có bằng cố gắng của chính mình đổi lấy mới có thể an tâm đem làm của riêng. Cho nên cậu không muốn đi chiếm tiện nghi của người khác, cũng sẽ không cao thượng để người khác đối với mình ta cần ta cứ lấy. Tuyết hồ cho cậu bao nhiêu, cậu trả lại bấy nhiêu.
Đường Á vốn định để Tuyết hồ đưa cậu bùa hộ mệnh với vũ khí lợi hại phòng tang thi linh tinh gì đó, nhưng Tuyết hồ nói pháp bảo đều cất trong túi Càn Khôn, cùng thân thể bị thiên lôi đánh thành tro bụi, hơn nữa dù vẫn còn, Đường Á là một phàm nhân cũng không dùng được. Nhiều nhất nó có thể cho Đường Á xem qua tâm quyết tu chân của loài người. Có điều trước đó phải xem Đường Á có linh căn hay không.
Đường Á không nghĩ tới Tuyết hồ đột nhiên tung đến một đống bột hương, vô cùng ngạc nhiên, theo Tuyết Hồ nói đem tay để trên nội đan của nó, nghĩ rằng mình thể tu hay pháp tu…
“Ngươi không có linh căn.”
…Xong, hiện tại không cần nghĩ. Linh căn tựa như vé vào cửa, không có thì không vào được. Không phải không thể miễn cưỡng, chỉ là phải trèo đèo lội suối, trả cái giá rất lớn, còn chưa chắc đã tìm được cửa vào.
“Những ấu thú trong tay ngươi có thể.” Tuyết Hồ lại tung bột hương, “Nó là huyết mạch mãnh thú viễn cổ lưu lại, tuy rằng truyền đến hiện tại đã phai nhạt, nhưng chỉ cần dẫn lực huyết mạch, lấy linh tủy hỗ trợ, vẫn có cơ hội đạt thành đại đạo. Hơn nữa ta là yêu tu, có thể chỉ đạo nó.”
Theo thời gian trôi qua, linh khí trong thiên địa sớm đã chậm rãi tiêu tán gần như không còn, nếu là thời cổ loài người nói không chừng còn có vài kẻ có thể tu đạo, hiện tại… Xem bộ dáng thất vọng của Đường Á sẽ biết, Tuyết hồ sẽ không thừa nhận mình cảm thấy ngầm vui sướng. Về phần giúp ấu thú yêu tu hiển nhiên là muốn thu thập càng nhiều nguyên châu hơn.
Vốn định thu ấu thú làm đồ đệ cũng không khiến mình mất mặt, nhưng mình hiện tại không có thân thể, lực lượng lại không được trọn vẹn, phỏng chừng rất khó thu phục nó, hơn nữa, sau khi dẫn lực huyết mạch trong cơ thể ấu thú, uy nghiêm của mãnh thú cũng sẽ toát ra, nghĩ đến con cháu của mãnh thú kia như hổ rình mồi, không biết khi nào thì mãnh thú sẽ xuất ra…… Hay là thôi đi.
Để người này đi thu phục ấu thú, nếu không thành công, nó lại giúp một phen. Nếu thành công …… Lực lượng ấu thú còn chưa thực sự uy hiếp đến nó, dù ấu thú trưởng thành lực lượng ngang bằng mình hiện tại, Đường Á là phàm nhân, có cậu cản trở, bọn họ lại đều trong không gian của nó, nó sợ cái gì?
Tuy rằng chán ghét loài người vừa keo kiệt lại giảo hoạt, nhưng Tuyết hồ không thể không thừa nhận Đường Á nói không sai, cậu càng mạnh, thu thập được nguyên châu càng nhiều, chính mình có thể khôi phục càng nhanh. Hơn nữa, có thêm yêu tu bên cạnh, có thể giúp nó dễ chịu, trong ngọc châu cũng nhanh chóng tốt hơn một chút.
Nghe qua so với cho cậu một quyển bí tịch còn phức tạp hơn. Đường Á tuy không tin Tuyết hồ giúp mình miễn phí, nhưng thấy chỗ tốt là sự thật, mạt thế quan trọng nhất chính là tăng cường thực lực, cậu cũng không biết có thể bảo hộ chính mình hay không, lại càng không dám nói có thể đảm bảo an toàn của chó nhỏ. Để nó trong không gian? Chưa kể nó trưởng thành bất lợi, khi mình chết thì sao? Không gian sẽ thu nhỏ, nó sẽ ra sao? Cho nên nó nhất định phải mạnh hơn.
Tang thi bình thường không ăn động vật, chúng nó càng khát vọng con người, nhưng trong mạt thế, nguồn nguy hiểm lớn nhất đối với động vật giống trước mạt thế, đều là đến từ chính con người. Đường Á hy vọng, ít nhất có thể bảo vệ chính nó. Cho nên cậu thay chó con quyết định.
Tuyết hồ nói, linh tủy chữa trị thân thể ấu thú, nhưng không bổ được khí huyết hao hụt, cho nên chuyện tẩy tủy thay gân đợi đến khi thân thể chó con khôi phục đến trạng thái tốt nhất rồi nói tiếp.
“Tiểu gia hỏa, ta đặt tên gì cho mày đây?” Tiểu gia hỏa đã trải qua một phen ép buộc, sau khi ăn no đôi mắt đều không mở ra được, ngồi ở chỗ kia lúc la lúc lắc, bộ dáng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng cứng rắn chịu đựng cơn buồn ngủ.
Đường Á lúc này mới phát hiện tiểu gia hỏa toàn thân lông mao màu đen, quanh mắt có vết đốm màu cam, bốn mắt, mũi màu đen, hai bên má là hạt màu vàng, hơn nữa cái đuôi nhếch lên là “Đuôi hoa cúc” —- giống như thiết mạ vàng, nó là một con chó ngao Tây Tạng nhỏ!
Tựa như có người thích dùng đồ vật sang quý, người thích hành hạ động vật đến chết, so với chó mèo lang thang lại càng hưởng thụ cảm giác hành hạ giống chó mèo quý đến chết, như vậy có thể thỏa mãn hư vinh trong lòng. Trước mạt thế, hắn ta không có cơ hội. Sau mạt thế, hắn gặp được một tiệm thú nuôi, cửa vào mở rộng, người trong tiệm chẳng biết đã đi đâu, hắn rốt cục cũng có cơ hội. Đem tất cả thú nuôi quý giá lên xe vận tải, hắn ta để xe ở phía sau trạm xăng không một bóng người. Hắn từng là nhân viên của nơi này, có chìa khóa cửa, tại nơi không người, hắn khẩn cấp bắt đầu hưởng thụ “Nghệ thuật” hắn ta yêu nhất… Sau đó, chính là cảnh Đường Á nhìn thấy.
“Mày là chó ngao Tây Tạng a, theo họ tao gọi là Đường Ngao đi, nhũ danh gọi là tiểu gia hỏa được không? Mày không nói lời nào ta coi như mày đồng ý rồi đó?” Lúc này, tiểu gia hỏa chống đỡ không nổi rốt cục đã ngủ say, chỉ cho người nào đó bóng dáng một cục tròn tròn nhìn vào cảm giác sờ rất tốt.
Thân là kẻ yêu chó, Đường Á cuối cùng cũng không thể ngăn được dụ hoặc, sờ trộm lỗ tai mềm mềm của tiểu gia hỏa, nhìn lỗ tai nó run run, hoàn toàn không tỉnh. Cuối cùng Đường Á kìm lại ham muốn tiếp tục sờ, lắc mình ra không gian —- hiện tại cũng không phải thời điểm làm việc này, bên ngoài còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.
Trong không gian giờ, bên ngoài mới qua phút. Thời điểm Đường Á đi ra, nhân viên trạm xăng bị đánh bất tỉnh vẫn còn hôn mê. Đến trước g sắt, một đao chém xuống liền cắt đứt dây thép khoá chặt cửa g, Đường Á mở tất cả g sắt, động vật bên trong lập tức chạy trốn. Động vật phần lớn là chó mèo, chưa từng được người nuôi dưỡng.
“Tang thi cơ bản không ăn động vật, hy vọng chúng mày có thể an toàn sống sót, cũng không bị người bắt được.” Giữa người và động vật, tang thi nhất định sẽ lựa chọn người. Đợi đến khi tang thi tìm đến cậu rồi bị dẫn dắt rời đi, những động vật này có thể nhân cơ hội trốn đi tìm nơi không người, việc cậu có thể làm chỉ có như vậy. Đường Á không thể đem mấy chục thú nuôi nơi này đều mang đi, cậu cũng không biết mình có thể sống tới khi nào.
Đường Á trực tiếp đến kho xăng dưới đất, sau khi thu cửa vào không gian, cậu liếc mắt một cái liền thấy ba xe bồn chứa xăng dầu lớn, trực tiếp thu vào trong không gian —- sau khi buộc Tuyết hồ mở rộng không gian gấp đôi, thu thứ này vào cũng chỉ chiếm một góc trong đó.
Trong kho còn có một nhà kho cỡ vừa, rất nhiều thùng chứa đầy xăng, Đường Á cũng lấy đi toàn bộ, trở lại phòng, người nọ đã sắp tỉnh, lung lay lết tới phía bàn, trên bàn có dao gọt hoa quả, dao giải phẫu, kéo… thậm chí có cưa điện và búa. Hắn ta lay bàn, muốn làm rơi dao xuống để cắt dây thừng, nhìn Đường Á đi tới liền kinh hãi.
Đường Á một cước đá văng người. Cậu hiện tại vẫn muốn giết tên khốn này, cậu từng không muốn giết người, tương lai có lẽ tay cậu sẽ nhiễm máu người, nhưng không phải hiện tại —- bởi vì cậu không xuống tay được!
Điểm tốt duy nhất tại mạt thế là đối mặt với virus, mọi người đều bình đẳng. Cho dù là kẻ có tiền trăm triệu, hay quyền thế ngập trời, cũng không thể tránh được cái chết. Tựa như người này từng tàn hại rất nhiều sinh mệnh, lại chưa phải chịu bất cứ trừng phạt nào.
Ánh mắt Đường Á như nhìn người chết khiến gã đàn ông cảm thấy sợ hãi, hắn ta mấp máy miệng, rồi lớn tiếng cầu xin tha thứ. Đường Á lại cho hắn một cước khiến hắn câm miệng. Cửa phòng sau khi bị cậu đá văng thì không còn gì che đậy, không bị ngăn chặn nên mùi máu truyền rất xa, gần như dẫn tất cả tang thi ở gần tới đây. Từ nơi này, thị lực cực tốt của Đường Á có thể thấy rõ ràng trong miệng đàn tang thi đông đúc áp trên cửa kính chảy xuống nước dãi vàng vàng, chúng nó nghe được thanh âm của gã đàn ông thì gầm rú hưng phấn, nước dãi chảy càng nhiều, ướt đẫm thủy tinh.
May mắn cửa trạm xăng là kéo không phải đẩy, tang thi sẽ không biết kéo cửa, không thì cậu sớm đã bị vây trong phòng. Bất quá hiện tại cũng không an toàn, cửa thủy tinh bị tang thi không ngừng đánh lên đã có vết rạn, không biết giây phút nào sẽ bị đập vỡ. Cửa chính bị chắn kín hiển nhiên không thể đi.
“Trạm xăng có cửa sau đúng không? Ở đâu?” Đường Á trực tiếp tóm áo người kia hỏi. Cậu lần đầu tiên vào trong trạm xăng, cũng không biết trạm xăng có cửa sau hay không, nếu có, cậu cũng không có thời gian tìm. Cậu không thể giết gã đàn ông rồi trốn vào trong không gian, bởi vì cậu vào không gian ở vị trí nào thì sẽ đi ra ở vị trí đó, mà cậu không có khả năng ở trong không gian cả đời không ra, nếu vừa ra liền bị tang thi cắn một miếng, chết kiểu đó cũng rất mệt.
“Có thì có, nhưng mà… Anh phải thề sẽ thả tôi, tôi mới dẫn anh đi.” Người đàn ông bị Đường Á đánh đến sợ, cậu thanh niên thanh tú này luôn không nói hai lời liền nâng chân đạp người. Hắn ta là từ đầu không đề phòng nên bị rơi vào thế yếu, nhưng trạm xăng là nơi hắn ta làm việc mười mấy năm! Mày sẽ phải trả giá đắt vì làm tao bị thương!
Tang thi sắp vào đến đây mày còn có tâm tình ra điều kiện với tao?! Đường Á tức đến nở nụ cười, nói: “Tôi thề! Mau dẫn đường!” Vừa nói vừa một đao cắt dây thừng trói người nọ.
Vừa dứt lời, ngay sau đó chính là âm thanh rạn vỡ rất nhỏ, nếu không phải giác quan của Đường Á đã cường hoá thì căn bản không nghe được.
“Cửa sắp bị phá! Đi mau!” Đá mấy bàn làm việc về phía cửa, hai cái bàn lớn bốn mét chặn vừa vặn phía sau cửa thuỷ tinh, nhưng cũng chỉ chặn được một lúc.
Trên đường đi người kia cũng thấy qua tang thi ăn người, nhưng hắn ta còn tưởng đây là dịch bệnh giống SARS. Hắn thích cảm giác máu thịt bị xé ra, nhưng không có nghĩa hắn ta thích bị người khác làm như vậy. Nhìn thấy ít nhất cũng có mấy trăm “bệnh nhân” đẩy phá cửa thủy tinh muốn tiến vào, nghĩ đến biểu tình dữ tợn khi bọn họ ăn sống người, hắn không rét mà run, không cần Đường Á nhắc nhở đã chạy nhanh đến hướng phòng nghỉ, chỗ đó có cửa nhỏ thông đến toilet. Cửa ở phía sau toilet, xe tải của hắn đậu ở đó, nhưng mà, quan trọng nhất là…
Đường Á theo sát phía sau hắn ta, tang thi đã tiến vào, cậu có thể nghe được rõ ràng tiếng bước chân trầm trọng kéo dài với tiếng hà hà gầm nhẹ. Cửa sau khóa, người đàn ông bổ nhào vào trên cửa, hoang mang rối loạn lấy ra chìa khóa mở cửa, lúc này Đường Á đã thấy được thân ảnh tang thi.
Lúc đầu tang thi sẽ không rẽ vào, dù đuổi theo bọn Đường Á, lúc đuổi tới cửa phòng nghỉ cùng cửa sau sẽ bị tường ngăn lại không ít, chúng nó sẽ không e ngại, vì thế liền xuất hiện tình huống vài tang thi ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi rồi đem cửa đẩy đổ. Đường Á đứng ở cửa một con tiến vào thì đánh một một con, cũng có thể ngăn trong chốc lát.
“Rầm!” Đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa, Đường Á một cước đá văng một con tang thi nhào đến, nhìn lại, không khỏi cắn răng, gã đàn ông không biết khi nào đã mở được cửa, sau khi ra ngoài liền đem cửa khóa lại, nhốt Đường Á ở bên trong. Đường Á nghe được chính là âm thanh cửa bị khoá.
Phía sau cửa truyền đến thanh âm hắn ta sung sướng khi người gặp họa: “Mày dám đánh tao! Vậy ở bên trong chờ bị cắn chết đi!” Sau đó là tiếng bước chân chạy xa dần.
“Đáng chết!” Tang thi tràn vào cửa đã không ngăn được nữa, Đường Á trực tiếp lao đến cửa, tay trái từ không gian lôi ra cửa lớn kho siêu thị, đồng thời tay phải chạm trên cửa sau thu vào không gian. Tiếng tang thi đập vào cửa trầm đục không ngừng vang lên, Đường Á nghe được tiếng xe tải nổ máy.
Xe tải đối diện cửa sau, nam nhân nhìn thấy cửa sau trạm xăng dầu đột nhiên biến mất, sau đó tên nhóc xấu xa đánh hắn xuất hiện, nhất thời ngây ngốc, sau đó liền cảm thấy thân xe đột nhiên kịch liệt đung đưa, đầu đập lên đỉnh xe càng mê man, hắn còn chưa kịp hiểu ra làm sao, xe đã bị đẩy ngã, cửa kính xe bị phá vỡ, thủy tinh vỡ vụn văng khắp nơi, cắt qua mặt cùng tay hắn, máu chảy không ngừng……
Đường Á quả thật hận không thể khiến tên khốn ấy chết đi, nhưng được giáo dục khiến cậu không ra tay được, kết cục nhất thời nương tay chính là thiếu chút nữa bị đối phương hại chết, như vậy còn bỏ qua cho đối phương thì cậu chính là thánh mẫu!
Có qua có lại mới toại lòng nhau. Đường Á đến thẳng hướng xe tải, đem cửa sau vừa thu được đặt xuống dưới gầm xe, không thể nghi ngờ, một bên chợt bị nâng lên khiến xe tải mất đi cân bằng đổ nhào xuống đất. Cửa kho hàng ngăn trở tang thi đã bị đẩy qua một bên, tang thi như lũ cuốn lao đến, phần lớn đều lao về phía xe tải toát ra mùi máu, phần nhỏ nhào về phía Đường Á.
Từ không gian lấy ra xe việt dã, đạp chân ga, Đường Á đâm bay vài tang thi chặn đường, để lại phía sau gã đàn ông kêu thảm thiết với tang thi đuổi theo.
Trong mạt thế phương pháp khiến một người biến mất nhiều lắm… Tin tưởng bên ngoài tang thi nhiều như vậy nhất định sẽ thay cậu chiêu đãi hắn ta thật tốt.
____
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ vạch trần diện mạo thật của “cự thú Hồng Hoang” ~ kính mời chờ mong [sẽ không lại bị đoán được đi…… Lặng lẽ đi đi……]
ps. “Đuôi hoa cúc”, Chó ngao cái đuôi nhếch lên giống một đóa cúc lớn…… Lập tức đã nghĩ đến chỗ khác tà ác đi –_–
Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian - Chapter 21
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đường Á chưa bao giờ tin sẽ có chuyện tốt miễn phí từ trên trời rơi xuống, sự thật chứng minh điều đó là chính xác. Không gian không miễn phí bảo đảm cậu an toàn vui vẻ tồn tại trong mạt thế, mà là một pháp bảo vì nhào nặn thân thể Tuyết hồ mà tạo ra.
Nghĩ tới vô cớ chịu nhiều khổ sở, Đường Á không thấy mình đưa ra yêu cầu muốn báo đáp là quá phận, cậu cũng không phải chịu mệt nhọc miễn phí. Cậu không tin không làm mà hưởng, chỉ có bằng cố gắng của chính mình đổi lấy mới có thể an tâm đem làm của riêng. Cho nên cậu không muốn đi chiếm tiện nghi của người khác, cũng sẽ không cao thượng để người khác đối với mình ta cần ta cứ lấy. Tuyết hồ cho cậu bao nhiêu, cậu trả lại bấy nhiêu.
Đường Á vốn định để Tuyết hồ đưa cậu bùa hộ mệnh với vũ khí lợi hại phòng tang thi linh tinh gì đó, nhưng Tuyết hồ nói pháp bảo đều cất trong túi Càn Khôn, cùng thân thể bị thiên lôi đánh thành tro bụi, hơn nữa dù vẫn còn, Đường Á là một phàm nhân cũng không dùng được. Nhiều nhất nó có thể cho Đường Á xem qua tâm quyết tu chân của loài người. Có điều trước đó phải xem Đường Á có linh căn hay không.
Đường Á không nghĩ tới Tuyết hồ đột nhiên tung đến một đống bột hương, vô cùng ngạc nhiên, theo Tuyết Hồ nói đem tay để trên nội đan của nó, nghĩ rằng mình thể tu hay pháp tu…
“Ngươi không có linh căn.”
…Xong, hiện tại không cần nghĩ. Linh căn tựa như vé vào cửa, không có thì không vào được. Không phải không thể miễn cưỡng, chỉ là phải trèo đèo lội suối, trả cái giá rất lớn, còn chưa chắc đã tìm được cửa vào.
“Những ấu thú trong tay ngươi có thể.” Tuyết Hồ lại tung bột hương, “Nó là huyết mạch mãnh thú viễn cổ lưu lại, tuy rằng truyền đến hiện tại đã phai nhạt, nhưng chỉ cần dẫn lực huyết mạch, lấy linh tủy hỗ trợ, vẫn có cơ hội đạt thành đại đạo. Hơn nữa ta là yêu tu, có thể chỉ đạo nó.”
Theo thời gian trôi qua, linh khí trong thiên địa sớm đã chậm rãi tiêu tán gần như không còn, nếu là thời cổ loài người nói không chừng còn có vài kẻ có thể tu đạo, hiện tại… Xem bộ dáng thất vọng của Đường Á sẽ biết, Tuyết hồ sẽ không thừa nhận mình cảm thấy ngầm vui sướng. Về phần giúp ấu thú yêu tu hiển nhiên là muốn thu thập càng nhiều nguyên châu hơn.
Vốn định thu ấu thú làm đồ đệ cũng không khiến mình mất mặt, nhưng mình hiện tại không có thân thể, lực lượng lại không được trọn vẹn, phỏng chừng rất khó thu phục nó, hơn nữa, sau khi dẫn lực huyết mạch trong cơ thể ấu thú, uy nghiêm của mãnh thú cũng sẽ toát ra, nghĩ đến con cháu của mãnh thú kia như hổ rình mồi, không biết khi nào thì mãnh thú sẽ xuất ra…… Hay là thôi đi.
Để người này đi thu phục ấu thú, nếu không thành công, nó lại giúp một phen. Nếu thành công …… Lực lượng ấu thú còn chưa thực sự uy hiếp đến nó, dù ấu thú trưởng thành lực lượng ngang bằng mình hiện tại, Đường Á là phàm nhân, có cậu cản trở, bọn họ lại đều trong không gian của nó, nó sợ cái gì?
Tuy rằng chán ghét loài người vừa keo kiệt lại giảo hoạt, nhưng Tuyết hồ không thể không thừa nhận Đường Á nói không sai, cậu càng mạnh, thu thập được nguyên châu càng nhiều, chính mình có thể khôi phục càng nhanh. Hơn nữa, có thêm yêu tu bên cạnh, có thể giúp nó dễ chịu, trong ngọc châu cũng nhanh chóng tốt hơn một chút.
Nghe qua so với cho cậu một quyển bí tịch còn phức tạp hơn. Đường Á tuy không tin Tuyết hồ giúp mình miễn phí, nhưng thấy chỗ tốt là sự thật, mạt thế quan trọng nhất chính là tăng cường thực lực, cậu cũng không biết có thể bảo hộ chính mình hay không, lại càng không dám nói có thể đảm bảo an toàn của chó nhỏ. Để nó trong không gian? Chưa kể nó trưởng thành bất lợi, khi mình chết thì sao? Không gian sẽ thu nhỏ, nó sẽ ra sao? Cho nên nó nhất định phải mạnh hơn.
Tang thi bình thường không ăn động vật, chúng nó càng khát vọng con người, nhưng trong mạt thế, nguồn nguy hiểm lớn nhất đối với động vật giống trước mạt thế, đều là đến từ chính con người. Đường Á hy vọng, ít nhất có thể bảo vệ chính nó. Cho nên cậu thay chó con quyết định.
Tuyết hồ nói, linh tủy chữa trị thân thể ấu thú, nhưng không bổ được khí huyết hao hụt, cho nên chuyện tẩy tủy thay gân đợi đến khi thân thể chó con khôi phục đến trạng thái tốt nhất rồi nói tiếp.
“Tiểu gia hỏa, ta đặt tên gì cho mày đây?” Tiểu gia hỏa đã trải qua một phen ép buộc, sau khi ăn no đôi mắt đều không mở ra được, ngồi ở chỗ kia lúc la lúc lắc, bộ dáng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng cứng rắn chịu đựng cơn buồn ngủ.
Đường Á lúc này mới phát hiện tiểu gia hỏa toàn thân lông mao màu đen, quanh mắt có 2 vết đốm màu cam, bốn mắt, mũi màu đen, hai bên má là hạt màu vàng, hơn nữa cái đuôi nhếch lên là “Đuôi hoa cúc” —- giống như thiết mạ vàng, nó là một con chó ngao Tây Tạng nhỏ!
Tựa như có người thích dùng đồ vật sang quý, người thích hành hạ động vật đến chết, so với chó mèo lang thang lại càng hưởng thụ cảm giác hành hạ giống chó mèo quý đến chết, như vậy có thể thỏa mãn hư vinh trong lòng. Trước mạt thế, hắn ta không có cơ hội. Sau mạt thế, hắn gặp được một tiệm thú nuôi, cửa vào mở rộng, người trong tiệm chẳng biết đã đi đâu, hắn rốt cục cũng có cơ hội. Đem tất cả thú nuôi quý giá lên xe vận tải, hắn ta để xe ở phía sau trạm xăng không một bóng người. Hắn từng là nhân viên của nơi này, có chìa khóa cửa, tại nơi không người, hắn khẩn cấp bắt đầu hưởng thụ “Nghệ thuật” hắn ta yêu nhất… Sau đó, chính là cảnh Đường Á nhìn thấy.
“Mày là chó ngao Tây Tạng a, theo họ tao gọi là Đường Ngao đi, nhũ danh gọi là tiểu gia hỏa được không? Mày không nói lời nào ta coi như mày đồng ý rồi đó?” Lúc này, tiểu gia hỏa chống đỡ không nổi rốt cục đã ngủ say, chỉ cho người nào đó bóng dáng một cục tròn tròn nhìn vào cảm giác sờ rất tốt.
Thân là kẻ yêu chó, Đường Á cuối cùng cũng không thể ngăn được dụ hoặc, sờ trộm lỗ tai mềm mềm của tiểu gia hỏa, nhìn lỗ tai nó run run, hoàn toàn không tỉnh. Cuối cùng Đường Á kìm lại ham muốn tiếp tục sờ, lắc mình ra không gian —- hiện tại cũng không phải thời điểm làm việc này, bên ngoài còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.
Trong không gian 2 giờ, bên ngoài mới qua 12 phút. Thời điểm Đường Á đi ra, nhân viên trạm xăng bị đánh bất tỉnh vẫn còn hôn mê. Đến trước ***g sắt, một đao chém xuống liền cắt đứt dây thép khoá chặt cửa ***g, Đường Á mở tất cả ***g sắt, động vật bên trong lập tức chạy trốn. Động vật phần lớn là chó mèo, chưa từng được người nuôi dưỡng.
“Tang thi cơ bản không ăn động vật, hy vọng chúng mày có thể an toàn sống sót, cũng không bị người bắt được.” Giữa người và động vật, tang thi nhất định sẽ lựa chọn người. Đợi đến khi tang thi tìm đến cậu rồi bị dẫn dắt rời đi, những động vật này có thể nhân cơ hội trốn đi tìm nơi không người, việc cậu có thể làm chỉ có như vậy. Đường Á không thể đem mấy chục thú nuôi nơi này đều mang đi, cậu cũng không biết mình có thể sống tới khi nào.
Đường Á trực tiếp đến kho xăng dưới đất, sau khi thu cửa vào không gian, cậu liếc mắt một cái liền thấy ba xe bồn chứa xăng dầu lớn, trực tiếp thu vào trong không gian —- sau khi buộc Tuyết hồ mở rộng không gian gấp đôi, thu thứ này vào cũng chỉ chiếm một góc trong đó.
Trong kho còn có một nhà kho cỡ vừa, rất nhiều thùng chứa đầy xăng, Đường Á cũng lấy đi toàn bộ, trở lại phòng, người nọ đã sắp tỉnh, lung lay lết tới phía bàn, trên bàn có dao gọt hoa quả, dao giải phẫu, kéo… thậm chí có cưa điện và búa. Hắn ta lay bàn, muốn làm rơi dao xuống để cắt dây thừng, nhìn Đường Á đi tới liền kinh hãi.
Đường Á một cước đá văng người. Cậu hiện tại vẫn muốn giết tên khốn này, cậu từng không muốn giết người, tương lai có lẽ tay cậu sẽ nhiễm máu người, nhưng không phải hiện tại —- bởi vì cậu không xuống tay được!
Điểm tốt duy nhất tại mạt thế là đối mặt với virus, mọi người đều bình đẳng. Cho dù là kẻ có tiền trăm triệu, hay quyền thế ngập trời, cũng không thể tránh được cái chết. Tựa như người này từng tàn hại rất nhiều sinh mệnh, lại chưa phải chịu bất cứ trừng phạt nào.
Ánh mắt Đường Á như nhìn người chết khiến gã đàn ông cảm thấy sợ hãi, hắn ta mấp máy miệng, rồi lớn tiếng cầu xin tha thứ. Đường Á lại cho hắn một cước khiến hắn câm miệng. Cửa phòng sau khi bị cậu đá văng thì không còn gì che đậy, không bị ngăn chặn nên mùi máu truyền rất xa, gần như dẫn tất cả tang thi ở gần tới đây. Từ nơi này, thị lực cực tốt của Đường Á có thể thấy rõ ràng trong miệng đàn tang thi đông đúc áp trên cửa kính chảy xuống nước dãi vàng vàng, chúng nó nghe được thanh âm của gã đàn ông thì gầm rú hưng phấn, nước dãi chảy càng nhiều, ướt đẫm thủy tinh.
May mắn cửa trạm xăng là kéo không phải đẩy, tang thi sẽ không biết kéo cửa, không thì cậu sớm đã bị vây trong phòng. Bất quá hiện tại cũng không an toàn, cửa thủy tinh bị tang thi không ngừng đánh lên đã có vết rạn, không biết giây phút nào sẽ bị đập vỡ. Cửa chính bị chắn kín hiển nhiên không thể đi.
“Trạm xăng có cửa sau đúng không? Ở đâu?” Đường Á trực tiếp tóm áo người kia hỏi. Cậu lần đầu tiên vào trong trạm xăng, cũng không biết trạm xăng có cửa sau hay không, nếu có, cậu cũng không có thời gian tìm. Cậu không thể giết gã đàn ông rồi trốn vào trong không gian, bởi vì cậu vào không gian ở vị trí nào thì sẽ đi ra ở vị trí đó, mà cậu không có khả năng ở trong không gian cả đời không ra, nếu vừa ra liền bị tang thi cắn một miếng, chết kiểu đó cũng rất mệt.
“Có thì có, nhưng mà… Anh phải thề sẽ thả tôi, tôi mới dẫn anh đi.” Người đàn ông bị Đường Á đánh đến sợ, cậu thanh niên thanh tú này luôn không nói hai lời liền nâng chân đạp người. Hắn ta là từ đầu không đề phòng nên bị rơi vào thế yếu, nhưng trạm xăng là nơi hắn ta làm việc mười mấy năm! Mày sẽ phải trả giá đắt vì làm tao bị thương!
Tang thi sắp vào đến đây mày còn có tâm tình ra điều kiện với tao?! Đường Á tức đến nở nụ cười, nói: “Tôi thề! Mau dẫn đường!” Vừa nói vừa một đao cắt dây thừng trói người nọ.
Vừa dứt lời, ngay sau đó chính là âm thanh rạn vỡ rất nhỏ, nếu không phải giác quan của Đường Á đã cường hoá thì căn bản không nghe được.
“Cửa sắp bị phá! Đi mau!” Đá mấy bàn làm việc về phía cửa, hai cái bàn lớn bốn mét chặn vừa vặn phía sau cửa thuỷ tinh, nhưng cũng chỉ chặn được một lúc.
Trên đường đi người kia cũng thấy qua tang thi ăn người, nhưng hắn ta còn tưởng đây là dịch bệnh giống SARS. Hắn thích cảm giác máu thịt bị xé ra, nhưng không có nghĩa hắn ta thích bị người khác làm như vậy. Nhìn thấy ít nhất cũng có mấy trăm “bệnh nhân” đẩy phá cửa thủy tinh muốn tiến vào, nghĩ đến biểu tình dữ tợn khi bọn họ ăn sống người, hắn không rét mà run, không cần Đường Á nhắc nhở đã chạy nhanh đến hướng phòng nghỉ, chỗ đó có cửa nhỏ thông đến toilet. Cửa ở phía sau toilet, xe tải của hắn đậu ở đó, nhưng mà, quan trọng nhất là…
Đường Á theo sát phía sau hắn ta, tang thi đã tiến vào, cậu có thể nghe được rõ ràng tiếng bước chân trầm trọng kéo dài với tiếng hà hà gầm nhẹ. Cửa sau khóa, người đàn ông bổ nhào vào trên cửa, hoang mang rối loạn lấy ra chìa khóa mở cửa, lúc này Đường Á đã thấy được thân ảnh tang thi.
Lúc đầu tang thi sẽ không rẽ vào, dù đuổi theo bọn Đường Á, lúc đuổi tới cửa phòng nghỉ cùng cửa sau sẽ bị tường ngăn lại không ít, chúng nó sẽ không e ngại, vì thế liền xuất hiện tình huống vài tang thi ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi rồi đem cửa đẩy đổ. Đường Á đứng ở cửa một con tiến vào thì đánh một một con, cũng có thể ngăn trong chốc lát.
“Rầm!” Đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa, Đường Á một cước đá văng một con tang thi nhào đến, nhìn lại, không khỏi cắn răng, gã đàn ông không biết khi nào đã mở được cửa, sau khi ra ngoài liền đem cửa khóa lại, nhốt Đường Á ở bên trong. Đường Á nghe được chính là âm thanh cửa bị khoá.
Phía sau cửa truyền đến thanh âm hắn ta sung sướng khi người gặp họa: “Mày dám đánh tao! Vậy ở bên trong chờ bị cắn chết đi!” Sau đó là tiếng bước chân chạy xa dần.
“Đáng chết!” Tang thi tràn vào cửa đã không ngăn được nữa, Đường Á trực tiếp lao đến cửa, tay trái từ không gian lôi ra cửa lớn kho siêu thị, đồng thời tay phải chạm trên cửa sau thu vào không gian. Tiếng tang thi đập vào cửa trầm đục không ngừng vang lên, Đường Á nghe được tiếng xe tải nổ máy.
Xe tải đối diện cửa sau, nam nhân nhìn thấy cửa sau trạm xăng dầu đột nhiên biến mất, sau đó tên nhóc xấu xa đánh hắn xuất hiện, nhất thời ngây ngốc, sau đó liền cảm thấy thân xe đột nhiên kịch liệt đung đưa, đầu đập lên đỉnh xe càng mê man, hắn còn chưa kịp hiểu ra làm sao, xe đã bị đẩy ngã, cửa kính xe bị phá vỡ, thủy tinh vỡ vụn văng khắp nơi, cắt qua mặt cùng tay hắn, máu chảy không ngừng……
Đường Á quả thật hận không thể khiến tên khốn ấy chết đi, nhưng được giáo dục khiến cậu không ra tay được, kết cục nhất thời nương tay chính là thiếu chút nữa bị đối phương hại chết, như vậy còn bỏ qua cho đối phương thì cậu chính là thánh mẫu!
Có qua có lại mới toại lòng nhau. Đường Á đến thẳng hướng xe tải, đem cửa sau vừa thu được đặt xuống dưới gầm xe, không thể nghi ngờ, một bên chợt bị nâng lên khiến xe tải mất đi cân bằng đổ nhào xuống đất. Cửa kho hàng ngăn trở tang thi đã bị đẩy qua một bên, tang thi như lũ cuốn lao đến, phần lớn đều lao về phía xe tải toát ra mùi máu, phần nhỏ nhào về phía Đường Á.
Từ không gian lấy ra xe việt dã, đạp chân ga, Đường Á đâm bay vài tang thi chặn đường, để lại phía sau gã đàn ông kêu thảm thiết với tang thi đuổi theo.
Trong mạt thế phương pháp khiến một người biến mất nhiều lắm… Tin tưởng bên ngoài tang thi nhiều như vậy nhất định sẽ thay cậu chiêu đãi hắn ta thật tốt.
____
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ vạch trần diện mạo thật của “cự thú Hồng Hoang” ~ kính mời chờ mong [sẽ không lại bị đoán được đi…… Lặng lẽ đi đi……]
ps. “Đuôi hoa cúc”, Chó ngao cái đuôi nhếch lên giống một đóa cúc lớn…… Lập tức đã nghĩ đến chỗ khác tà ác đi –_–