Một đêm yên lành, hôm sau, Đường Á lấy từ không gian ra một chiếc xe thương vụ, rắn chắc mà khá đẹp, cậu và Đường Ngao ngồi ở hàng ghế trước, ba người kia ngồi phía sau, đoàn người bắt đầu đi tới N thị.
Mặt đường đọng tuyết đã qua 7- 8 ngày, xe đi lên vẫn cảm thấy khá xốp, nhưng cũng không phải quá khó đi, chỉ là tuyết che lấp khiến mặt đường cùng bên ngoài vòng bảo hộ giống nhau, thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm, Đường Á biết khả năng của bản thân, trực tiếp chạy xe trên làn xe thông thường, dù sao có Đường Ngao chỉ đường, không cần lo lắng đi lạc.
Lúc trước cậu và Đường Ngao đi từ thị trấn R đến X thị, tốc độ không quá 40km/h, vừa đi vừa nghỉ mất bốn ngày, hiện tại tuy quốc lộ hầu như không có tang thi, nhưng tuyết đọng ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ xe. Từ sau khi Đường Ngao được Đường Á dạy lái xe, hắn gần như yêu thích không buông tay, tinh lực dư thừa hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi.
Đường Á ngồi phía trước có thể tu luyện Bích thủy tâm quyết, hai ngày không ngủ, thân thể cũng không cảm thấy mỏi mệt. Chỉ khổ ba người phía sau, trừ thỉnh thoảng được xuống xe có thể hoạt động tay chân một chút, còn lại đều ngồi yên trong xe, đến khi thấy được bức tường bao quanh N thị, nửa người bọn họ đã muốn tê rần —- dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần quan tâm, Đường Á sẽ không cẩn thận đến mức lo nghĩ cả những việc nhỏ nhất đó cho họ.
Khoảng cách đến tường vây càng gần, Đường Á thấy càng rõ: Tường cao khoảng 6m, thoạt nhìn rất kiên cố, trên đầu tường cách một khoảng sẽ có một gò nhỏ, từ ô cửa nhỏ hẹp cậu nhìn họng súng đen ngòm, cổng lớn cao 2-3 m hoàn toàn bằng thép cứng, độ rộng vừa đủ cho một chiếc xe tải đi qua. Bên ngoài tường đậu nhiều xe đủ loại kiểu dáng, còn có vài binh lính võ trang hạng nặng, cổng bị chặn một nửa, chỉ để lại lối vào vừa một người qua, có một cái bàn dài gần đó, vài người mặc đồ trắng ngồi đó cùng một đống giấy thử, trước bàn đã có một hàng người rất dài.
Đường Ngao lái xe đến nơi cách cửa khoảng 50m thì bị một binh sĩ ngăn cản, nói xe không được phép vào N thị, bảo bọn họ đi xếp hàng nhận giấy thử. Đường Ngao liếc nhìn Đường Á một cái, thấy cậu gật đầu, liền ngoan ngoãn đi xếp hàng, Đường Á xếp sau hắn, sau nữa là nhóm ba người Phương Chí Lập.
Bọn họ thấy mọi người đều nhận được một mẩu giấy thử từ chỗ bàn, thấm nước bọt, nếu giấy thử màu vàng biến thành màu đỏ, người này sẽ bị binh lính mang đi chỗ khác —- trước khi bọn họ xếp hàng đã có một ví dụ đủ để khiến người khác cảnh giác: Một người khiến giấy thử biến thành màu đỏ sau đó náo loạn, trực tiếp bị binh lính cưỡng chế trấn áp, dùng còng tay còng lại ở ven đường, kết quả không bao lâu sau người này liền biến thành tang thi, sau đó bị binh lính bắn chết. Tang thi mới biến đổi thân thể còn ấm, máu nhỏ giọt không ngừng chảy ra, phủ kín một mảnh đất. Màu đen đỏ lẫn lộn này, hẳn là do ‘người’ còn lưu lại.
Nếu giấy thử không đổi màu, có thể cầm giấy thử được đánh số đến nơi có một đám người tụ tập bên kia, nhận bước kiểm tra tiếp theo là lấy máu xét nghiệm.
Không biết N thị đã trải qua chuyện gì mới lập nên quy định như vậy, khác một trời một vực với lần trước khi Đường Á đến đây, cậu có thể đoán được đó nhất định chuyện chẳng tốt đẹp gì… Thật vậy, trước đây nước Z áp dụng thủ đoạn quá mức mềm dẻo, thời điểm quân nhân chấp hành nhiệm vụ, rất nhiều người đều không rõ tình hình hiện tại, không muốn giao ra người thân đã biến thành tang thi, bởi vậy liên lụy rất nhiều binh lính cùng người dân vô tội bị lây nhiễm, thậm chí khi binh lính cưỡng chế mang đi hoặc lúc giải quyết tang thi, họ khóc nháo làm ra những việc gây nguy hại đến tính mạng người khác cùng lợi ích của thân nhân.
Hơn nữa, người dân N thị có cảm giác tự cho mình là hơn người so với những người sống sót từ nơi khác đến, nhìn người khác phải mệt chết mệt sống kiếm điểm sinh hoạt, chính mình lại không định lao động. Hiện tượng này dẫn đến sự bất mãn của người sống sót ngoại lai —- N thị vốn có 800 vạn dân, mạt thế bùng nổ, sau khi hỗn loạn được bình ổn chỉ còn không đến 300 vạn, mà người sống sót nghe radio tìm đến căn cứ cũng sắp quá 300 vạn, nhiều người như vậy kháng nghị thì không thể bỏ qua, xử lý không tốt sẽ có nguy cơ chính quyền bị đe doạ, trật tự vừa mới thành lập tràn ngập nguy cơ. Chính phủ đành phải ban ra quy định mới: Người dân bản địa cũng phải lao động đổi điểm sinh hoạt, không được ưu tiên chọn công việc gây ra việc đối xử bất bình đẳng.
Nếu chính phủ làm như vậy ngay từ đầu phỏng chừng cũng không có nhiều chuyện như vậy, nhưng căn cứ mới được thành lập, đóng góp công sức hầu như đều là người dân N thị, chính phủ vì bồi thường bọn họ nên ban bố thông cáo kia, nếu đột nhiên rút về sẽ xảy ra chuyện. Rất nhiều chuyện đều không thể so sánh phân bì, một khi làm ra sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.
Trước mạt thế, dân N thị cũng không phải không làm mà hưởng, mạt thế đến, không cần làm việc đã có lương cứu tế do chính phủ phân phát thì ai còn muốn phải mệt mỏi làm việc lại có nguy cơ bị lây nhiễm cơ chứ? Nghèo nàn dễ quen xa hoa nhưng xa hoa đâu dễ quen với cuộc sống khổ cực. Hơn nữa trước đó cũng không phải bọn họ không góp sức, hiện tại dựa vào cái gì bắt họ làm? Vậy không phải đóng góp nhiều hơn kẻ khác hay sao? Không công bằng!
Người ngoại lai cảm thấy dân bản địa sống tốt hơn cũng không công bằng, dân bản địa thấy nếu phải làm việc giống người nơi khác đến cũng không công bằng, tình huống hỗn loạn lên, chính phủ đứng giữa nhưng không hoà giải thành công, quả thực trở thành bao cát cho hai bên trút giận.
Chính phủ rốt cục ban ra chính sách cứng rắn: Tất cả mọi người đều phải lao động mới kiếm được điểm sinh hoạt, tuần hoàn phân phối theo chuẩn mực lao động, không có ngoại lệ! Người không phục gây nhiễu loạn trật tự, người bằng mặt không bằng lòng sẽ bị đuổi ra khỏi căn cứ N thị! Nếu có ý định phản kháng, sẽ phái binh lính trấn áp bằng vũ lực!
Có vũ lực làm nền tảng, vài kẻ đầu tiên phản đối bị đem ra xử phạt để răn đe kẻ khác, chính phủ N thị rốt cục khống chế được tình hình hỗn loạn, biến thành chế độ hiện tại Đường Á nhìn thấy.
Giấy thử kiểm nghiệm rất nhanh, Đường Ngao lĩnh giấy thử trước Đường Á, giống những người phía trước liếm một cái, giấy thử bị thấm ướt, nhân viên công tác quan sát, phát hiện giấy thử bị phai màu, phần bị liếm ướt chuyển thành màu trắng.
Nhân viên A dùng ánh mắt hỏi nhân viên B: “…… Này quyết định thế nào? Sao giấy thử phai màu được?”
Nhân viên B tỏ vẻ không quan trọng: “Không biến đỏ là được, quản nhiều vậy làm gì! Sớm nghiệm xong còn đi, nhìn mãi mắt tôi cũng mờ luôn rồi.”
Vì thế Đường Ngao cầm giấy thử đánh số chờ Đường Á đi tới, phía sau còn ba người Phương Chí Lập cũng không có việc gì đi theo. Mấy người cùng xếp sau một nhóm khác —- phải ở đây kiểm tra máu, chưa có kết quả xét nghiệm không thể vào N thị, chỉ có thể chờ ở bên ngoài, hơn nữa không thể rời đi tầm mắt quân đội, nếu không sẽ phải kiểm tra từ đầu một lần nữa.
Tuyết đã ngừng, nhưng nhiệt độ không khí vẫn dưới 0 độ, nhất là khi đêm xuống có thể hạ xuống dưới âm 10 độ, rất nhiều người bởi vì xếp hàng không thể trở lại trên xe, lại không mặc đủ quần áo chống lạnh, đều bị lạnh đến sắc mặt trắng bệch, thần sắc tái nhợt. Đường Á tuy mặc áo lông giữ ấm, nhưng vì tiện vận động cũng không mặc quá dày, cho nên cũng cảm thấy khí lạnh thấm tận xương, nhưng phía sau thân thể cực nóng lập tức áp đến triệt để đuổi đi lạnh lẽo xung quanh cậu.
Lời nói Đường Ngao vang ở bên tai: “Á Á, ôm, không lạnh.”
Hiện tại hắn đã có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt tương đối đầy đủ ý tứ, bởi vì lý giải hàm nghĩa đa số các động từ và danh từ, nhưng vì câu nói lưu loát sử dụng quy tắc ngữ pháp cùng giới từ linh tinh gì đó, với hắn mà nói còn quá mức trừu tượng, không sử dụng được, cho nên hiện tại hắn nói chuyện đều là danh từ, động từ, nói ra từng chữ một ngốc hề hề.
Phía sau họ là Phương Chí Lập, sau đó là Từ Vĩ, cuối cùng là Chu Lăng, đằng sau cũng đã có thêm rất nhiều người. Phương Chí Lập và Từ Vĩ nhìn thiếu niên cao lớn ôm người thanh niên, chỉ biết nghĩ là bọn họ đang kề cận bên nhau sưởi ấm, sẽ không nghĩ quá nhiều, Chu Lăng thì đã sớm nhìn ra quan hệ hai người không bình thường, nhưng mà, thoạt nhìn vẫn là giai đoạn mờ ám chưa làm rõ~ cái này chứng tỏ phần thắng của cậu ta vẫn còn lớn lắm~
Thấy người phía trước ngày càng ít, Đường Á đột nhiên nhớ tới một việc rất nghiêm trọng: Sao cậu có thể quên Đường Ngao không phải người chứ! Đường Á ghé sát tai Đường Ngao, nhẹ giọng hỏi hắn: “Chút nữa phải lấy máu, máu của cậu không thể cho bọn họ xét nghiệm, chúng ta đi thôi, không cần vào N thị……”
Đường Ngao không hiểu Đường Á vì sao muốn vào căn cứ, nhưng điều này không ngăn được hắn làm điều Đường Á muốn, ôm Đường Á thật chặt, ngăn cậu xoay người rời đi, Đường Ngao cũng cúi đầu nói bên tai Đường Á: “Không sao, tôi, biện pháp.”
Hắn đột nhiên phát hiện mình rất thích Á Á ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện, giọng nói của Á Á, hương vị của Á Á…
Càng ngày càng muốn một ngụm ăn luôn……
“Cậu có biện pháp?” Nhìn thấy ánh mắt thiếu niên đen thuần kiên định, Đường Á thả lỏng tâm tình, cậu tin tưởng Đường Ngao có thể giải quyết, bởi vì Đường Ngao chưa từng nói dối cậu. Thử máu cần thời gian, nhưng lấy máu rất nhanh. Bởi vì trong không khí vẫn có chút ít virus tang thi, nơi lấy máu là một phòng kín nhỏ khử trùng, một lần chỉ có một người đi vào. Đường Ngao đi vào, Đường Á chờ ở bên ngoài, rất nhanh thiếu niên liền đi ra, nhìn cậu gật gật đầu.
“……” Đường Á thở ra một hơi, quả thật vừa rồi cảm giác so với cậu kiểm tra còn thấy khẩn trương hơn. Không có việc gì là tốt.
Đường Ngao bảo Đường Á không cần lo lắng, căn bản kim tiêm cũng không đâm nổi qua da hắn. Hắn làm thủ thuật che mắt với hai nhân viên, kim tiêm kia bị nhân viên trực tiếp đâm lên tay chính mình, lấy máu xong, khử trùng, buông ống tay áo, nhân viên công tác chờ người tiếp theo đi vào, Đường Ngao đi một vòng bên trong rồi ra. Nhưng Đường Ngao lại vì thấy Á Á lo lắng cho hắn mà cao hứng… Nhưng hắn cũng không rối rắm lâu, bởi vì người kế tiếp đi vào chính là Đường Á.
Đối với loại lấy máu kiểm tra này thật ra Đường Ngao cũng không hiểu nổi, truyền thừa huyết mạch đến từ ký ức Thượng Cổ, khi đó kiểm tra thân thể đều là dùng thần thức đảo qua, so với chuyện lấy máu kiểm tra này hoàn toàn khác biệt. Hắn chỉ biết là bị kim đâm thì Đường Á sẽ chảy máu, không bằng……
Đường Á từ phòng nhỏ đi ra biểu tình có chút kỳ quái, bởi vì cậu cũng trải qua quá trình lấy máu giống Đường Ngao —- một nhân viên khác lấy máu chính mình. Đây là biện pháp của Đường Ngao sao?
Đường Ngao thi triển pháp thuật đối với nhân viên kia đều chỉ công hiệu trong một thời gian, đến khi Phương Chí Lập đi vào, là lúc công hiệu vừa vặn chấm dứt. Hai nhân viên công tác đều cảm giác chỗ khớp tay mình có chút đau, nhưng mùa đông mặc áo bông rất dày không có khả năng bị thương, có thể là tay bị đập vào đâu đó đi……
Kết quả hiển nhiên không có vấn đề gì, Đường Á cũng những người khác tiến vào N thị. Quản lý dẫn bọn họ đến một khu nhà lầu khá mới, phân năm người thành một tổ, phát một chiếc chìa khóa rồi nói: “Cung cấp chỗ ở miễn phí mười ngày, sau mười ngày phải dùng điểm đổi, mỗi ngày một phần, nếu không có điểm tuy không bị đuổi ra N thị, nhưng chìa khóa phòng sẽ bị thu hồi. Thức ăn cũng cần đổi bằng điểm, chúng tôi không cung cấp miễn phí. Nếu còn gì không rõ có thể đi sảnh hành chính xem thông báo, tìm việc đổi điểm cũng ở đó.”
Tình hình ngoài tường vây thế nào mọi người đều biết, không ai ngốc mà chọn ra ngoài đó, đều ngoan ngoãn nhận chìa khóa tìm đến phòng mình —- nhiệt độ thấp bên ngoài khiến người ta không chịu nổi, có chuyện gì cũng nói sau!
Có thể một mình tới N thị đã ít lại càng ít, người có bạn đồng hành thì đều ở chung phòng, cho nên đoàn người Đường Á đương nhiên bị phân đến một phòng. Cửa phòng có số hiệu là 522, mở cửa ra, phát hiện là phòng ngủ đơn giản bình thường, ba phòng ngủ một phòng khách. Chu Lăng là người đầu tiên tìm phòng, một mình ở một gian phòng ngủ đơn cho khách, Phương Chí Lập và Từ Vĩ nhìn nhau, chủ động chọn phòng ngủ cho khách cỡ trung, để phòng ngủ lớn nhất lại cho Đường Ngao và Đường Á.
Đường Á sẽ không để ý loại việc nhỏ này, nhưng người khác chủ động thức thời như vậy cậu cũng thay đổi cách nhìn với hai người này không ít, cùng Đường Ngao vào phòng rồi đóng cửa, sau đó Đường Á vào không gian. Khi cậu còn ở ngôi nhà nhỏ kiểu Tây kia rất nhàn hạ, nên cậu thu dọn đổi mới không gian hoàn toàn, cũng đun rất nhiều nước sôi, hiện tại cậu chính là muốn ngâm nước ấm tắm rửa, Đường Ngao phải ở lại bên ngoài, dù sao cũng ở cùng người khác, nếu có người gõ cửa, bọn họ trong không gian không nghe thấy được.
Đường Ngao không cam lòng, không vui nhìn vị trí Đường Á tiến vào không gian, tinh thần có chút uể oải, giống một con chó lớn bị chủ nhân bỏ quên một bên, lập tức tâm trạng động cái đuôi cũng không có.
Hắn đang nghĩ ngợi mông lung, lúc này, tiếng đập cửa vang lên, lỗ tai Đường Ngao khẽ động, biết đây là có người tìm, định không mở cửa, nhưng nghĩ đến Á Á sắp ra, vẫn là giải quyết sớm chút, miễn cho Á Á nhìn đến phiền lòng! Hắn không muốn cậu hao tâm tốn sức vì người khác. Một tay đem cửa mở ra, Đường Ngao thấy đứng trước cửa là thiếu niên dáng người mảnh khảnh —- là Chu Lăng. Cậu ta hiện tại chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng manh trong suốt, dài đến bắp đùi, trong nháy mắt Đường Ngao mở cửa đã chen vào phòng.
Đường Ngao đương nhiên có thể ngăn Chu Lăng, nhưng hắn muốn nhìn một chút người này muốn làm gì, Á Á nói trước tiên phải biết vấn đề là gì thì mới nghĩ ra được biện pháp giải quyết. Chu Lăng vào phòng, nhìn chung quanh không thấy Đường Á, liền xoay người lộ ra một khuôn mặt quyến rũ tươi cười với Đường Ngao, thân thể giống như không xương, muốn quấn lên trên người Đường Ngao, bị tránh, cũng không tức giận, trong suy nghĩ của Chu Lăng: bọn đàn ông không phải đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới sao? Nào có kẻ không ăn vụng, lấy về nhà tưởng là tuyển trinh nữ tiết liệt sao, chẳng qua chỉ là chơi đùa không phải sao? Không ăn thì chịu thiệt, là đàn ông vốn không có không thích! Trừ phi hắn không được……
Như Đường Á đoán, lúc trước Chu Lăng quả thật có điều giấu giếm, cậu ta đúng là học sinh ở một trường trung học hạng ba, nhưng đã tạm nghỉ học, từ khi phát hiện mình là gay, cậu ta thường đến mấy quán bar đêm, gặp kim chủ cậu ta cũng đồng ý để người ta bao dưỡng —- dù sao cũng muốn tìm đàn ông, có năng lực làm, lại có tiền, cớ sao không làm?
Vào lúc mạt thế bùng nổ, cậu ta đang cùng kim chủ tham gia một buổi tiệc cuồng hoan. Ban đầu có người đột nhiên nổi điên cắn người, cậu ta còn tưởng là trò khôi hài mới lưu hành hoặc là phê thuốc, nhưng đến khi truyền đến tiếng kêu thảm thiết, máu chảy đầy đất, cậu ta mới chính thức ý thức được tình hình không đúng. Khi đó còn có kim chủ, là một giám đốc hơn 40 tuổi, hình thể cũng không tệ lắm, ra tay lại phóng khoáng, dù chạy trốn cũng nhớ đem cậu ta theo.
Bọn họ theo dòng người chạy khỏi câu lạc bộ, lại phát hiện trên đường cũng không tốt hơn, cuối cùng chỉ có thể tìm nơi an toàn trốn đi. Chỗ bọn họ ẩn núp là một kho hàng, tuy thiếu đồ ăn nhưng có thể chống đỡ một thời gian, sau đó bọn họ nghe được radio, kim chủ lôi kéo cậu ta tìm xe đi N thị, nhưng kinh động đến tang thi, bị hơn 100 con tang thi đuổi theo. Chu Lăng tuy rằng tuổi trẻ, nhưng không rèn luyện thân thể còn chạy với người đàn ông vẫn luôn chăm tập luyện, thấy tang thi sắp đuổi tới, cậu ta dùng cây gậy trong tay đánh vỡ đầu người kia…… Trong khi người đàn ông bị tang thi ăn, cậu ta nhân cơ hội chạy trốn. Sau đó gặp hai người kia, rồi cùng câu chuyện hai người Phương, Từ kể cũng không khác nhiều lắm.
Khi cậu ta tuyệt vọng tưởng cuối cùng vẫn sẽ bị tang thi giết chết, một người bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện, chỉ một mình, không những ngăn cản còn tiêu diệt mấy trăm tang thi!
Nhất kiến chung tình, đương nhiên không có khả năng, cậu ta chỉ là tâm động: Nếu, nếu người đàn ông, không, người thiếu niên này, bị cậu ta khống chế trong tay, vậy an toàn của cậu ta sẽ được bảo đảm, sẽ không chịu khổ nhiều như vậy nữa. Cậu ta chưa thấy người thanh niên đi cùng Đường Ngao làm gì cả, nhưng nhìn anh ta còn da non thịt mềm hơn cả mình liền biết cũng chẳng lợi hại…… Chỉ là một con thỏ được Đường Ngao bảo hộ mà thôi.
Thiếu niên kia thích anh ta, nhưng chưa làm rõ, hơn nữa…… Dù đã cùng một chỗ,trên sân bóng có thủ môn thì không được sút bóng vào lưới sao? Trước kia kim chủ của cậu ta không phải cũng bao dưỡng vài thằng nhóc sao, nhưng chỉ có cậu ta được nuông chiều, bởi vì cậu ta biết, đàn ông cần nhất là cái gì. Thiếu niên mà, mặc dù có tình cảm quý giá thuần khiết, nhưng cũng dễ dàng xúc động nhất, quản không được thân thể……
Dùng phương thức cực đoan nhưng dụ người, Chu Lăng chậm rãi cởi xuống thứ che thân duy nhất……
Tâm tư Chu Lăng dĩ nhiên Đường Ngao không biết, cũng hoàn toàn không có hứng thú. Đã nói qua, thời viễn cổ, con người cũng là thức ăn của ác thú, cho nên mới có thể có danh “Mãnh thú”. Hơn nữa thẩm mỹ quan của dã thú, thật sự không giống với con người. Trong mắt Đường Ngao, chỉ cần không phải là Đường Á thì người ngoài chẳng khác nhau chút nào, à…… điểm khác nhau duy nhất chắc là ăn ngon hay không ngon, béo hay gầy mà thôi.
Cho nên Chu Lăng quăng qua ánh mắt lẳng lơ, dáng người cậu ta tưởng là quyến rũ nhưng Đường Ngao nhìn thấy lại là cảnh tượng: hệt như một người đang nhìn một con gà nhảy múa, kết quả con gà này đang nhảy lại bị vặt trụi lông trước mặt người ta. Người bình thường sẽ không cảm thấy thân thể con gà này mê người bao nhiêu, đương nhiên càng không muốn cùng một con gà lên giường, người đó chỉ thấy con gà này rất gầy, dù muốn ăn cũng không đủ để nhét kẽ răng……
Đường Ngao chỉ liếc thân thể Chu Lăng bị đông lạnh đến nổi một tầng da gà một cái liền mất đi hứng thú, chỉ toàn là xương chẳng có tí thịt, nếu ăn thật còn chẳng bằng ăn một con gà đâu…… Còn tưởng người này muốn làm cái gì, kết quả chỉ là cởi quần áo, thay quần áo trở về phòng mình đi thôi! Đường Ngao cau mày, nghĩ đến Đường Á cũng sắp ra đây, trực tiếp ném Chu Lăng cùng áo sơ-mi của cậu ta ra khỏi cửa.
Nhìn cửa phòng đóng lại trước mắt, nhất thời sắc mặt Chu Lăng hết trắng lại đỏ, cậu ta còn chưa từng bị ném ra ngoài như vậy, là chính mình cởi hết dâng lên tận cửa thế mà còn bị ném ra! Khốn kiếp…… Cậu ta thiếu chút nữa câu được rồi, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt dừng trên người mình, Chu Lăng vừa quay đầu liền nhìn thấy Từ Vĩ ngơ ngác đứng nhìn, lập tức nghĩ đến mình còn khoả thân, cậu ta dẫu chơi bời cũng không muốn *** trước mặt nhiều người, nhất thời đen mặt, quát: “Nhìn cái gì! Chưa thấy đàn ông bao giờ à! Tự nhìn chính mình đi!”
“A? Tôi không……” Từ Vĩ vừa muốn nói chuyện, Chu Lăng đã xông về phòng mình khóa cửa lại. Từ Vĩ gãi gãi đầu, cậu chỉ muốn đi WC, thế nào lại chọc tới Chu Lăng, cậu cũng hoảng sợ đó……
_____
.
Tác giả có lời muốn nói:
“Trên sân bóng có thủ môn thì không được sút bóng vào lưới sao” là câu mà tôi nghe bạn kể một đoạn chuyện nhỏ, nguyên văn như sau:
Một nam sinh muốn theo đuổi một nữ sinh, bạn cùng phòng nói, cô ấy đã có bạn trai, nên cậu ta đáp lại: “Vậy thì sao? Trên sân bóng có thủ môn thì không được sút bóng vào lưới sao?”
Một đêm yên lành, hôm sau, Đường Á lấy từ không gian ra một chiếc xe thương vụ, rắn chắc mà khá đẹp, cậu và Đường Ngao ngồi ở hàng ghế trước, ba người kia ngồi phía sau, đoàn người bắt đầu đi tới N thị.
Mặt đường đọng tuyết đã qua - ngày, xe đi lên vẫn cảm thấy khá xốp, nhưng cũng không phải quá khó đi, chỉ là tuyết che lấp khiến mặt đường cùng bên ngoài vòng bảo hộ giống nhau, thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm, Đường Á biết khả năng của bản thân, trực tiếp chạy xe trên làn xe thông thường, dù sao có Đường Ngao chỉ đường, không cần lo lắng đi lạc.
Lúc trước cậu và Đường Ngao đi từ thị trấn R đến X thị, tốc độ không quá km/h, vừa đi vừa nghỉ mất bốn ngày, hiện tại tuy quốc lộ hầu như không có tang thi, nhưng tuyết đọng ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ xe. Từ sau khi Đường Ngao được Đường Á dạy lái xe, hắn gần như yêu thích không buông tay, tinh lực dư thừa hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi.
Đường Á ngồi phía trước có thể tu luyện Bích thủy tâm quyết, hai ngày không ngủ, thân thể cũng không cảm thấy mỏi mệt. Chỉ khổ ba người phía sau, trừ thỉnh thoảng được xuống xe có thể hoạt động tay chân một chút, còn lại đều ngồi yên trong xe, đến khi thấy được bức tường bao quanh N thị, nửa người bọn họ đã muốn tê rần —- dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần quan tâm, Đường Á sẽ không cẩn thận đến mức lo nghĩ cả những việc nhỏ nhất đó cho họ.
Khoảng cách đến tường vây càng gần, Đường Á thấy càng rõ: Tường cao khoảng m, thoạt nhìn rất kiên cố, trên đầu tường cách một khoảng sẽ có một gò nhỏ, từ ô cửa nhỏ hẹp cậu nhìn họng súng đen ngòm, cổng lớn cao - m hoàn toàn bằng thép cứng, độ rộng vừa đủ cho một chiếc xe tải đi qua. Bên ngoài tường đậu nhiều xe đủ loại kiểu dáng, còn có vài binh lính võ trang hạng nặng, cổng bị chặn một nửa, chỉ để lại lối vào vừa một người qua, có một cái bàn dài gần đó, vài người mặc đồ trắng ngồi đó cùng một đống giấy thử, trước bàn đã có một hàng người rất dài.
Đường Ngao lái xe đến nơi cách cửa khoảng m thì bị một binh sĩ ngăn cản, nói xe không được phép vào N thị, bảo bọn họ đi xếp hàng nhận giấy thử. Đường Ngao liếc nhìn Đường Á một cái, thấy cậu gật đầu, liền ngoan ngoãn đi xếp hàng, Đường Á xếp sau hắn, sau nữa là nhóm ba người Phương Chí Lập.
Bọn họ thấy mọi người đều nhận được một mẩu giấy thử từ chỗ bàn, thấm nước bọt, nếu giấy thử màu vàng biến thành màu đỏ, người này sẽ bị binh lính mang đi chỗ khác —- trước khi bọn họ xếp hàng đã có một ví dụ đủ để khiến người khác cảnh giác: Một người khiến giấy thử biến thành màu đỏ sau đó náo loạn, trực tiếp bị binh lính cưỡng chế trấn áp, dùng còng tay còng lại ở ven đường, kết quả không bao lâu sau người này liền biến thành tang thi, sau đó bị binh lính bắn chết. Tang thi mới biến đổi thân thể còn ấm, máu nhỏ giọt không ngừng chảy ra, phủ kín một mảnh đất. Màu đen đỏ lẫn lộn này, hẳn là do ‘người’ còn lưu lại.
Nếu giấy thử không đổi màu, có thể cầm giấy thử được đánh số đến nơi có một đám người tụ tập bên kia, nhận bước kiểm tra tiếp theo là lấy máu xét nghiệm.
Không biết N thị đã trải qua chuyện gì mới lập nên quy định như vậy, khác một trời một vực với lần trước khi Đường Á đến đây, cậu có thể đoán được đó nhất định chuyện chẳng tốt đẹp gì… Thật vậy, trước đây nước Z áp dụng thủ đoạn quá mức mềm dẻo, thời điểm quân nhân chấp hành nhiệm vụ, rất nhiều người đều không rõ tình hình hiện tại, không muốn giao ra người thân đã biến thành tang thi, bởi vậy liên lụy rất nhiều binh lính cùng người dân vô tội bị lây nhiễm, thậm chí khi binh lính cưỡng chế mang đi hoặc lúc giải quyết tang thi, họ khóc nháo làm ra những việc gây nguy hại đến tính mạng người khác cùng lợi ích của thân nhân.
Hơn nữa, người dân N thị có cảm giác tự cho mình là hơn người so với những người sống sót từ nơi khác đến, nhìn người khác phải mệt chết mệt sống kiếm điểm sinh hoạt, chính mình lại không định lao động. Hiện tượng này dẫn đến sự bất mãn của người sống sót ngoại lai —- N thị vốn có vạn dân, mạt thế bùng nổ, sau khi hỗn loạn được bình ổn chỉ còn không đến vạn, mà người sống sót nghe radio tìm đến căn cứ cũng sắp quá vạn, nhiều người như vậy kháng nghị thì không thể bỏ qua, xử lý không tốt sẽ có nguy cơ chính quyền bị đe doạ, trật tự vừa mới thành lập tràn ngập nguy cơ. Chính phủ đành phải ban ra quy định mới: Người dân bản địa cũng phải lao động đổi điểm sinh hoạt, không được ưu tiên chọn công việc gây ra việc đối xử bất bình đẳng.
Nếu chính phủ làm như vậy ngay từ đầu phỏng chừng cũng không có nhiều chuyện như vậy, nhưng căn cứ mới được thành lập, đóng góp công sức hầu như đều là người dân N thị, chính phủ vì bồi thường bọn họ nên ban bố thông cáo kia, nếu đột nhiên rút về sẽ xảy ra chuyện. Rất nhiều chuyện đều không thể so sánh phân bì, một khi làm ra sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.
Trước mạt thế, dân N thị cũng không phải không làm mà hưởng, mạt thế đến, không cần làm việc đã có lương cứu tế do chính phủ phân phát thì ai còn muốn phải mệt mỏi làm việc lại có nguy cơ bị lây nhiễm cơ chứ? Nghèo nàn dễ quen xa hoa nhưng xa hoa đâu dễ quen với cuộc sống khổ cực. Hơn nữa trước đó cũng không phải bọn họ không góp sức, hiện tại dựa vào cái gì bắt họ làm? Vậy không phải đóng góp nhiều hơn kẻ khác hay sao? Không công bằng!
Người ngoại lai cảm thấy dân bản địa sống tốt hơn cũng không công bằng, dân bản địa thấy nếu phải làm việc giống người nơi khác đến cũng không công bằng, tình huống hỗn loạn lên, chính phủ đứng giữa nhưng không hoà giải thành công, quả thực trở thành bao cát cho hai bên trút giận.
Chính phủ rốt cục ban ra chính sách cứng rắn: Tất cả mọi người đều phải lao động mới kiếm được điểm sinh hoạt, tuần hoàn phân phối theo chuẩn mực lao động, không có ngoại lệ! Người không phục gây nhiễu loạn trật tự, người bằng mặt không bằng lòng sẽ bị đuổi ra khỏi căn cứ N thị! Nếu có ý định phản kháng, sẽ phái binh lính trấn áp bằng vũ lực!
Có vũ lực làm nền tảng, vài kẻ đầu tiên phản đối bị đem ra xử phạt để răn đe kẻ khác, chính phủ N thị rốt cục khống chế được tình hình hỗn loạn, biến thành chế độ hiện tại Đường Á nhìn thấy.
Giấy thử kiểm nghiệm rất nhanh, Đường Ngao lĩnh giấy thử trước Đường Á, giống những người phía trước liếm một cái, giấy thử bị thấm ướt, nhân viên công tác quan sát, phát hiện giấy thử bị phai màu, phần bị liếm ướt chuyển thành màu trắng.
Nhân viên A dùng ánh mắt hỏi nhân viên B: “…… Này quyết định thế nào? Sao giấy thử phai màu được?”
Nhân viên B tỏ vẻ không quan trọng: “Không biến đỏ là được, quản nhiều vậy làm gì! Sớm nghiệm xong còn đi, nhìn mãi mắt tôi cũng mờ luôn rồi.”
Vì thế Đường Ngao cầm giấy thử đánh số chờ Đường Á đi tới, phía sau còn ba người Phương Chí Lập cũng không có việc gì đi theo. Mấy người cùng xếp sau một nhóm khác —- phải ở đây kiểm tra máu, chưa có kết quả xét nghiệm không thể vào N thị, chỉ có thể chờ ở bên ngoài, hơn nữa không thể rời đi tầm mắt quân đội, nếu không sẽ phải kiểm tra từ đầu một lần nữa.
Tuyết đã ngừng, nhưng nhiệt độ không khí vẫn dưới độ, nhất là khi đêm xuống có thể hạ xuống dưới âm độ, rất nhiều người bởi vì xếp hàng không thể trở lại trên xe, lại không mặc đủ quần áo chống lạnh, đều bị lạnh đến sắc mặt trắng bệch, thần sắc tái nhợt. Đường Á tuy mặc áo lông giữ ấm, nhưng vì tiện vận động cũng không mặc quá dày, cho nên cũng cảm thấy khí lạnh thấm tận xương, nhưng phía sau thân thể cực nóng lập tức áp đến triệt để đuổi đi lạnh lẽo xung quanh cậu.
Lời nói Đường Ngao vang ở bên tai: “Á Á, ôm, không lạnh.”
Hiện tại hắn đã có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt tương đối đầy đủ ý tứ, bởi vì lý giải hàm nghĩa đa số các động từ và danh từ, nhưng vì câu nói lưu loát sử dụng quy tắc ngữ pháp cùng giới từ linh tinh gì đó, với hắn mà nói còn quá mức trừu tượng, không sử dụng được, cho nên hiện tại hắn nói chuyện đều là danh từ, động từ, nói ra từng chữ một ngốc hề hề.
Phía sau họ là Phương Chí Lập, sau đó là Từ Vĩ, cuối cùng là Chu Lăng, đằng sau cũng đã có thêm rất nhiều người. Phương Chí Lập và Từ Vĩ nhìn thiếu niên cao lớn ôm người thanh niên, chỉ biết nghĩ là bọn họ đang kề cận bên nhau sưởi ấm, sẽ không nghĩ quá nhiều, Chu Lăng thì đã sớm nhìn ra quan hệ hai người không bình thường, nhưng mà, thoạt nhìn vẫn là giai đoạn mờ ám chưa làm rõ~ cái này chứng tỏ phần thắng của cậu ta vẫn còn lớn lắm~
Thấy người phía trước ngày càng ít, Đường Á đột nhiên nhớ tới một việc rất nghiêm trọng: Sao cậu có thể quên Đường Ngao không phải người chứ! Đường Á ghé sát tai Đường Ngao, nhẹ giọng hỏi hắn: “Chút nữa phải lấy máu, máu của cậu không thể cho bọn họ xét nghiệm, chúng ta đi thôi, không cần vào N thị……”
Đường Ngao không hiểu Đường Á vì sao muốn vào căn cứ, nhưng điều này không ngăn được hắn làm điều Đường Á muốn, ôm Đường Á thật chặt, ngăn cậu xoay người rời đi, Đường Ngao cũng cúi đầu nói bên tai Đường Á: “Không sao, tôi, biện pháp.”
Hắn đột nhiên phát hiện mình rất thích Á Á ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện, giọng nói của Á Á, hương vị của Á Á…
Càng ngày càng muốn một ngụm ăn luôn……
“Cậu có biện pháp?” Nhìn thấy ánh mắt thiếu niên đen thuần kiên định, Đường Á thả lỏng tâm tình, cậu tin tưởng Đường Ngao có thể giải quyết, bởi vì Đường Ngao chưa từng nói dối cậu. Thử máu cần thời gian, nhưng lấy máu rất nhanh. Bởi vì trong không khí vẫn có chút ít virus tang thi, nơi lấy máu là một phòng kín nhỏ khử trùng, một lần chỉ có một người đi vào. Đường Ngao đi vào, Đường Á chờ ở bên ngoài, rất nhanh thiếu niên liền đi ra, nhìn cậu gật gật đầu.
“……” Đường Á thở ra một hơi, quả thật vừa rồi cảm giác so với cậu kiểm tra còn thấy khẩn trương hơn. Không có việc gì là tốt.
Đường Ngao bảo Đường Á không cần lo lắng, căn bản kim tiêm cũng không đâm nổi qua da hắn. Hắn làm thủ thuật che mắt với hai nhân viên, kim tiêm kia bị nhân viên trực tiếp đâm lên tay chính mình, lấy máu xong, khử trùng, buông ống tay áo, nhân viên công tác chờ người tiếp theo đi vào, Đường Ngao đi một vòng bên trong rồi ra. Nhưng Đường Ngao lại vì thấy Á Á lo lắng cho hắn mà cao hứng… Nhưng hắn cũng không rối rắm lâu, bởi vì người kế tiếp đi vào chính là Đường Á.
Đối với loại lấy máu kiểm tra này thật ra Đường Ngao cũng không hiểu nổi, truyền thừa huyết mạch đến từ ký ức Thượng Cổ, khi đó kiểm tra thân thể đều là dùng thần thức đảo qua, so với chuyện lấy máu kiểm tra này hoàn toàn khác biệt. Hắn chỉ biết là bị kim đâm thì Đường Á sẽ chảy máu, không bằng……
Đường Á từ phòng nhỏ đi ra biểu tình có chút kỳ quái, bởi vì cậu cũng trải qua quá trình lấy máu giống Đường Ngao —- một nhân viên khác lấy máu chính mình. Đây là biện pháp của Đường Ngao sao?
Đường Ngao thi triển pháp thuật đối với nhân viên kia đều chỉ công hiệu trong một thời gian, đến khi Phương Chí Lập đi vào, là lúc công hiệu vừa vặn chấm dứt. Hai nhân viên công tác đều cảm giác chỗ khớp tay mình có chút đau, nhưng mùa đông mặc áo bông rất dày không có khả năng bị thương, có thể là tay bị đập vào đâu đó đi……
Kết quả hiển nhiên không có vấn đề gì, Đường Á cũng những người khác tiến vào N thị. Quản lý dẫn bọn họ đến một khu nhà lầu khá mới, phân năm người thành một tổ, phát một chiếc chìa khóa rồi nói: “Cung cấp chỗ ở miễn phí mười ngày, sau mười ngày phải dùng điểm đổi, mỗi ngày một phần, nếu không có điểm tuy không bị đuổi ra N thị, nhưng chìa khóa phòng sẽ bị thu hồi. Thức ăn cũng cần đổi bằng điểm, chúng tôi không cung cấp miễn phí. Nếu còn gì không rõ có thể đi sảnh hành chính xem thông báo, tìm việc đổi điểm cũng ở đó.”
Tình hình ngoài tường vây thế nào mọi người đều biết, không ai ngốc mà chọn ra ngoài đó, đều ngoan ngoãn nhận chìa khóa tìm đến phòng mình —- nhiệt độ thấp bên ngoài khiến người ta không chịu nổi, có chuyện gì cũng nói sau!
Có thể một mình tới N thị đã ít lại càng ít, người có bạn đồng hành thì đều ở chung phòng, cho nên đoàn người Đường Á đương nhiên bị phân đến một phòng. Cửa phòng có số hiệu là , mở cửa ra, phát hiện là phòng ngủ đơn giản bình thường, ba phòng ngủ một phòng khách. Chu Lăng là người đầu tiên tìm phòng, một mình ở một gian phòng ngủ đơn cho khách, Phương Chí Lập và Từ Vĩ nhìn nhau, chủ động chọn phòng ngủ cho khách cỡ trung, để phòng ngủ lớn nhất lại cho Đường Ngao và Đường Á.
Đường Á sẽ không để ý loại việc nhỏ này, nhưng người khác chủ động thức thời như vậy cậu cũng thay đổi cách nhìn với hai người này không ít, cùng Đường Ngao vào phòng rồi đóng cửa, sau đó Đường Á vào không gian. Khi cậu còn ở ngôi nhà nhỏ kiểu Tây kia rất nhàn hạ, nên cậu thu dọn đổi mới không gian hoàn toàn, cũng đun rất nhiều nước sôi, hiện tại cậu chính là muốn ngâm nước ấm tắm rửa, Đường Ngao phải ở lại bên ngoài, dù sao cũng ở cùng người khác, nếu có người gõ cửa, bọn họ trong không gian không nghe thấy được.
Đường Ngao không cam lòng, không vui nhìn vị trí Đường Á tiến vào không gian, tinh thần có chút uể oải, giống một con chó lớn bị chủ nhân bỏ quên một bên, lập tức tâm trạng động cái đuôi cũng không có.
Hắn đang nghĩ ngợi mông lung, lúc này, tiếng đập cửa vang lên, lỗ tai Đường Ngao khẽ động, biết đây là có người tìm, định không mở cửa, nhưng nghĩ đến Á Á sắp ra, vẫn là giải quyết sớm chút, miễn cho Á Á nhìn đến phiền lòng! Hắn không muốn cậu hao tâm tốn sức vì người khác. Một tay đem cửa mở ra, Đường Ngao thấy đứng trước cửa là thiếu niên dáng người mảnh khảnh —- là Chu Lăng. Cậu ta hiện tại chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng manh trong suốt, dài đến bắp đùi, trong nháy mắt Đường Ngao mở cửa đã chen vào phòng.
Đường Ngao đương nhiên có thể ngăn Chu Lăng, nhưng hắn muốn nhìn một chút người này muốn làm gì, Á Á nói trước tiên phải biết vấn đề là gì thì mới nghĩ ra được biện pháp giải quyết. Chu Lăng vào phòng, nhìn chung quanh không thấy Đường Á, liền xoay người lộ ra một khuôn mặt quyến rũ tươi cười với Đường Ngao, thân thể giống như không xương, muốn quấn lên trên người Đường Ngao, bị tránh, cũng không tức giận, trong suy nghĩ của Chu Lăng: bọn đàn ông không phải đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới sao? Nào có kẻ không ăn vụng, lấy về nhà tưởng là tuyển trinh nữ tiết liệt sao, chẳng qua chỉ là chơi đùa không phải sao? Không ăn thì chịu thiệt, là đàn ông vốn không có không thích! Trừ phi hắn không được……
Như Đường Á đoán, lúc trước Chu Lăng quả thật có điều giấu giếm, cậu ta đúng là học sinh ở một trường trung học hạng ba, nhưng đã tạm nghỉ học, từ khi phát hiện mình là gay, cậu ta thường đến mấy quán bar đêm, gặp kim chủ cậu ta cũng đồng ý để người ta bao dưỡng —- dù sao cũng muốn tìm đàn ông, có năng lực làm, lại có tiền, cớ sao không làm?
Vào lúc mạt thế bùng nổ, cậu ta đang cùng kim chủ tham gia một buổi tiệc cuồng hoan. Ban đầu có người đột nhiên nổi điên cắn người, cậu ta còn tưởng là trò khôi hài mới lưu hành hoặc là phê thuốc, nhưng đến khi truyền đến tiếng kêu thảm thiết, máu chảy đầy đất, cậu ta mới chính thức ý thức được tình hình không đúng. Khi đó còn có kim chủ, là một giám đốc hơn tuổi, hình thể cũng không tệ lắm, ra tay lại phóng khoáng, dù chạy trốn cũng nhớ đem cậu ta theo.
Bọn họ theo dòng người chạy khỏi câu lạc bộ, lại phát hiện trên đường cũng không tốt hơn, cuối cùng chỉ có thể tìm nơi an toàn trốn đi. Chỗ bọn họ ẩn núp là một kho hàng, tuy thiếu đồ ăn nhưng có thể chống đỡ một thời gian, sau đó bọn họ nghe được radio, kim chủ lôi kéo cậu ta tìm xe đi N thị, nhưng kinh động đến tang thi, bị hơn con tang thi đuổi theo. Chu Lăng tuy rằng tuổi trẻ, nhưng không rèn luyện thân thể còn chạy với người đàn ông vẫn luôn chăm tập luyện, thấy tang thi sắp đuổi tới, cậu ta dùng cây gậy trong tay đánh vỡ đầu người kia…… Trong khi người đàn ông bị tang thi ăn, cậu ta nhân cơ hội chạy trốn. Sau đó gặp hai người kia, rồi cùng câu chuyện hai người Phương, Từ kể cũng không khác nhiều lắm.
Khi cậu ta tuyệt vọng tưởng cuối cùng vẫn sẽ bị tang thi giết chết, một người bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện, chỉ một mình, không những ngăn cản còn tiêu diệt mấy trăm tang thi!
Nhất kiến chung tình, đương nhiên không có khả năng, cậu ta chỉ là tâm động: Nếu, nếu người đàn ông, không, người thiếu niên này, bị cậu ta khống chế trong tay, vậy an toàn của cậu ta sẽ được bảo đảm, sẽ không chịu khổ nhiều như vậy nữa. Cậu ta chưa thấy người thanh niên đi cùng Đường Ngao làm gì cả, nhưng nhìn anh ta còn da non thịt mềm hơn cả mình liền biết cũng chẳng lợi hại…… Chỉ là một con thỏ được Đường Ngao bảo hộ mà thôi.
Thiếu niên kia thích anh ta, nhưng chưa làm rõ, hơn nữa…… Dù đã cùng một chỗ,trên sân bóng có thủ môn thì không được sút bóng vào lưới sao? Trước kia kim chủ của cậu ta không phải cũng bao dưỡng vài thằng nhóc sao, nhưng chỉ có cậu ta được nuông chiều, bởi vì cậu ta biết, đàn ông cần nhất là cái gì. Thiếu niên mà, mặc dù có tình cảm quý giá thuần khiết, nhưng cũng dễ dàng xúc động nhất, quản không được thân thể……
Dùng phương thức cực đoan nhưng dụ người, Chu Lăng chậm rãi cởi xuống thứ che thân duy nhất……
Tâm tư Chu Lăng dĩ nhiên Đường Ngao không biết, cũng hoàn toàn không có hứng thú. Đã nói qua, thời viễn cổ, con người cũng là thức ăn của ác thú, cho nên mới có thể có danh “Mãnh thú”. Hơn nữa thẩm mỹ quan của dã thú, thật sự không giống với con người. Trong mắt Đường Ngao, chỉ cần không phải là Đường Á thì người ngoài chẳng khác nhau chút nào, à…… điểm khác nhau duy nhất chắc là ăn ngon hay không ngon, béo hay gầy mà thôi.
Cho nên Chu Lăng quăng qua ánh mắt lẳng lơ, dáng người cậu ta tưởng là quyến rũ nhưng Đường Ngao nhìn thấy lại là cảnh tượng: hệt như một người đang nhìn một con gà nhảy múa, kết quả con gà này đang nhảy lại bị vặt trụi lông trước mặt người ta. Người bình thường sẽ không cảm thấy thân thể con gà này mê người bao nhiêu, đương nhiên càng không muốn cùng một con gà lên giường, người đó chỉ thấy con gà này rất gầy, dù muốn ăn cũng không đủ để nhét kẽ răng……
Đường Ngao chỉ liếc thân thể Chu Lăng bị đông lạnh đến nổi một tầng da gà một cái liền mất đi hứng thú, chỉ toàn là xương chẳng có tí thịt, nếu ăn thật còn chẳng bằng ăn một con gà đâu…… Còn tưởng người này muốn làm cái gì, kết quả chỉ là cởi quần áo, thay quần áo trở về phòng mình đi thôi! Đường Ngao cau mày, nghĩ đến Đường Á cũng sắp ra đây, trực tiếp ném Chu Lăng cùng áo sơ-mi của cậu ta ra khỏi cửa.
Nhìn cửa phòng đóng lại trước mắt, nhất thời sắc mặt Chu Lăng hết trắng lại đỏ, cậu ta còn chưa từng bị ném ra ngoài như vậy, là chính mình cởi hết dâng lên tận cửa thế mà còn bị ném ra! Khốn kiếp…… Cậu ta thiếu chút nữa câu được rồi, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt dừng trên người mình, Chu Lăng vừa quay đầu liền nhìn thấy Từ Vĩ ngơ ngác đứng nhìn, lập tức nghĩ đến mình còn khoả thân, cậu ta dẫu chơi bời cũng không muốn trước mặt nhiều người, nhất thời đen mặt, quát: “Nhìn cái gì! Chưa thấy đàn ông bao giờ à! Tự nhìn chính mình đi!”
“A? Tôi không……” Từ Vĩ vừa muốn nói chuyện, Chu Lăng đã xông về phòng mình khóa cửa lại. Từ Vĩ gãi gãi đầu, cậu chỉ muốn đi WC, thế nào lại chọc tới Chu Lăng, cậu cũng hoảng sợ đó……
_____
.
Tác giả có lời muốn nói:
“Trên sân bóng có thủ môn thì không được sút bóng vào lưới sao” là câu mà tôi nghe bạn kể một đoạn chuyện nhỏ, nguyên văn như sau:
Một nam sinh muốn theo đuổi một nữ sinh, bạn cùng phòng nói, cô ấy đã có bạn trai, nên cậu ta đáp lại: “Vậy thì sao? Trên sân bóng có thủ môn thì không được sút bóng vào lưới sao?”
Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian - Chapter 36
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một đêm yên lành, hôm sau, Đường Á lấy từ không gian ra một chiếc xe thương vụ, rắn chắc mà khá đẹp, cậu và Đường Ngao ngồi ở hàng ghế trước, ba người kia ngồi phía sau, đoàn người bắt đầu đi tới N thị.
Mặt đường đọng tuyết đã qua 7- 8 ngày, xe đi lên vẫn cảm thấy khá xốp, nhưng cũng không phải quá khó đi, chỉ là tuyết che lấp khiến mặt đường cùng bên ngoài vòng bảo hộ giống nhau, thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm, Đường Á biết khả năng của bản thân, trực tiếp chạy xe trên làn xe thông thường, dù sao có Đường Ngao chỉ đường, không cần lo lắng đi lạc.
Lúc trước cậu và Đường Ngao đi từ thị trấn R đến X thị, tốc độ không quá 40km/h, vừa đi vừa nghỉ mất bốn ngày, hiện tại tuy quốc lộ hầu như không có tang thi, nhưng tuyết đọng ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ xe. Từ sau khi Đường Ngao được Đường Á dạy lái xe, hắn gần như yêu thích không buông tay, tinh lực dư thừa hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi.
Đường Á ngồi phía trước có thể tu luyện Bích thủy tâm quyết, hai ngày không ngủ, thân thể cũng không cảm thấy mỏi mệt. Chỉ khổ ba người phía sau, trừ thỉnh thoảng được xuống xe có thể hoạt động tay chân một chút, còn lại đều ngồi yên trong xe, đến khi thấy được bức tường bao quanh N thị, nửa người bọn họ đã muốn tê rần —- dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần quan tâm, Đường Á sẽ không cẩn thận đến mức lo nghĩ cả những việc nhỏ nhất đó cho họ.
Khoảng cách đến tường vây càng gần, Đường Á thấy càng rõ: Tường cao khoảng 6m, thoạt nhìn rất kiên cố, trên đầu tường cách một khoảng sẽ có một gò nhỏ, từ ô cửa nhỏ hẹp cậu nhìn họng súng đen ngòm, cổng lớn cao 2-3 m hoàn toàn bằng thép cứng, độ rộng vừa đủ cho một chiếc xe tải đi qua. Bên ngoài tường đậu nhiều xe đủ loại kiểu dáng, còn có vài binh lính võ trang hạng nặng, cổng bị chặn một nửa, chỉ để lại lối vào vừa một người qua, có một cái bàn dài gần đó, vài người mặc đồ trắng ngồi đó cùng một đống giấy thử, trước bàn đã có một hàng người rất dài.
Đường Ngao lái xe đến nơi cách cửa khoảng 50m thì bị một binh sĩ ngăn cản, nói xe không được phép vào N thị, bảo bọn họ đi xếp hàng nhận giấy thử. Đường Ngao liếc nhìn Đường Á một cái, thấy cậu gật đầu, liền ngoan ngoãn đi xếp hàng, Đường Á xếp sau hắn, sau nữa là nhóm ba người Phương Chí Lập.
Bọn họ thấy mọi người đều nhận được một mẩu giấy thử từ chỗ bàn, thấm nước bọt, nếu giấy thử màu vàng biến thành màu đỏ, người này sẽ bị binh lính mang đi chỗ khác —- trước khi bọn họ xếp hàng đã có một ví dụ đủ để khiến người khác cảnh giác: Một người khiến giấy thử biến thành màu đỏ sau đó náo loạn, trực tiếp bị binh lính cưỡng chế trấn áp, dùng còng tay còng lại ở ven đường, kết quả không bao lâu sau người này liền biến thành tang thi, sau đó bị binh lính bắn chết. Tang thi mới biến đổi thân thể còn ấm, máu nhỏ giọt không ngừng chảy ra, phủ kín một mảnh đất. Màu đen đỏ lẫn lộn này, hẳn là do ‘người’ còn lưu lại.
Nếu giấy thử không đổi màu, có thể cầm giấy thử được đánh số đến nơi có một đám người tụ tập bên kia, nhận bước kiểm tra tiếp theo là lấy máu xét nghiệm.
Không biết N thị đã trải qua chuyện gì mới lập nên quy định như vậy, khác một trời một vực với lần trước khi Đường Á đến đây, cậu có thể đoán được đó nhất định chuyện chẳng tốt đẹp gì… Thật vậy, trước đây nước Z áp dụng thủ đoạn quá mức mềm dẻo, thời điểm quân nhân chấp hành nhiệm vụ, rất nhiều người đều không rõ tình hình hiện tại, không muốn giao ra người thân đã biến thành tang thi, bởi vậy liên lụy rất nhiều binh lính cùng người dân vô tội bị lây nhiễm, thậm chí khi binh lính cưỡng chế mang đi hoặc lúc giải quyết tang thi, họ khóc nháo làm ra những việc gây nguy hại đến tính mạng người khác cùng lợi ích của thân nhân.
Hơn nữa, người dân N thị có cảm giác tự cho mình là hơn người so với những người sống sót từ nơi khác đến, nhìn người khác phải mệt chết mệt sống kiếm điểm sinh hoạt, chính mình lại không định lao động. Hiện tượng này dẫn đến sự bất mãn của người sống sót ngoại lai —- N thị vốn có 800 vạn dân, mạt thế bùng nổ, sau khi hỗn loạn được bình ổn chỉ còn không đến 300 vạn, mà người sống sót nghe radio tìm đến căn cứ cũng sắp quá 300 vạn, nhiều người như vậy kháng nghị thì không thể bỏ qua, xử lý không tốt sẽ có nguy cơ chính quyền bị đe doạ, trật tự vừa mới thành lập tràn ngập nguy cơ. Chính phủ đành phải ban ra quy định mới: Người dân bản địa cũng phải lao động đổi điểm sinh hoạt, không được ưu tiên chọn công việc gây ra việc đối xử bất bình đẳng.
Nếu chính phủ làm như vậy ngay từ đầu phỏng chừng cũng không có nhiều chuyện như vậy, nhưng căn cứ mới được thành lập, đóng góp công sức hầu như đều là người dân N thị, chính phủ vì bồi thường bọn họ nên ban bố thông cáo kia, nếu đột nhiên rút về sẽ xảy ra chuyện. Rất nhiều chuyện đều không thể so sánh phân bì, một khi làm ra sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.
Trước mạt thế, dân N thị cũng không phải không làm mà hưởng, mạt thế đến, không cần làm việc đã có lương cứu tế do chính phủ phân phát thì ai còn muốn phải mệt mỏi làm việc lại có nguy cơ bị lây nhiễm cơ chứ? Nghèo nàn dễ quen xa hoa nhưng xa hoa đâu dễ quen với cuộc sống khổ cực. Hơn nữa trước đó cũng không phải bọn họ không góp sức, hiện tại dựa vào cái gì bắt họ làm? Vậy không phải đóng góp nhiều hơn kẻ khác hay sao? Không công bằng!
Người ngoại lai cảm thấy dân bản địa sống tốt hơn cũng không công bằng, dân bản địa thấy nếu phải làm việc giống người nơi khác đến cũng không công bằng, tình huống hỗn loạn lên, chính phủ đứng giữa nhưng không hoà giải thành công, quả thực trở thành bao cát cho hai bên trút giận.
Chính phủ rốt cục ban ra chính sách cứng rắn: Tất cả mọi người đều phải lao động mới kiếm được điểm sinh hoạt, tuần hoàn phân phối theo chuẩn mực lao động, không có ngoại lệ! Người không phục gây nhiễu loạn trật tự, người bằng mặt không bằng lòng sẽ bị đuổi ra khỏi căn cứ N thị! Nếu có ý định phản kháng, sẽ phái binh lính trấn áp bằng vũ lực!
Có vũ lực làm nền tảng, vài kẻ đầu tiên phản đối bị đem ra xử phạt để răn đe kẻ khác, chính phủ N thị rốt cục khống chế được tình hình hỗn loạn, biến thành chế độ hiện tại Đường Á nhìn thấy.
Giấy thử kiểm nghiệm rất nhanh, Đường Ngao lĩnh giấy thử trước Đường Á, giống những người phía trước liếm một cái, giấy thử bị thấm ướt, nhân viên công tác quan sát, phát hiện giấy thử bị phai màu, phần bị liếm ướt chuyển thành màu trắng.
Nhân viên A dùng ánh mắt hỏi nhân viên B: “…… Này quyết định thế nào? Sao giấy thử phai màu được?”
Nhân viên B tỏ vẻ không quan trọng: “Không biến đỏ là được, quản nhiều vậy làm gì! Sớm nghiệm xong còn đi, nhìn mãi mắt tôi cũng mờ luôn rồi.”
Vì thế Đường Ngao cầm giấy thử đánh số chờ Đường Á đi tới, phía sau còn ba người Phương Chí Lập cũng không có việc gì đi theo. Mấy người cùng xếp sau một nhóm khác —- phải ở đây kiểm tra máu, chưa có kết quả xét nghiệm không thể vào N thị, chỉ có thể chờ ở bên ngoài, hơn nữa không thể rời đi tầm mắt quân đội, nếu không sẽ phải kiểm tra từ đầu một lần nữa.
Tuyết đã ngừng, nhưng nhiệt độ không khí vẫn dưới 0 độ, nhất là khi đêm xuống có thể hạ xuống dưới âm 10 độ, rất nhiều người bởi vì xếp hàng không thể trở lại trên xe, lại không mặc đủ quần áo chống lạnh, đều bị lạnh đến sắc mặt trắng bệch, thần sắc tái nhợt. Đường Á tuy mặc áo lông giữ ấm, nhưng vì tiện vận động cũng không mặc quá dày, cho nên cũng cảm thấy khí lạnh thấm tận xương, nhưng phía sau thân thể cực nóng lập tức áp đến triệt để đuổi đi lạnh lẽo xung quanh cậu.
Lời nói Đường Ngao vang ở bên tai: “Á Á, ôm, không lạnh.”
Hiện tại hắn đã có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt tương đối đầy đủ ý tứ, bởi vì lý giải hàm nghĩa đa số các động từ và danh từ, nhưng vì câu nói lưu loát sử dụng quy tắc ngữ pháp cùng giới từ linh tinh gì đó, với hắn mà nói còn quá mức trừu tượng, không sử dụng được, cho nên hiện tại hắn nói chuyện đều là danh từ, động từ, nói ra từng chữ một ngốc hề hề.
Phía sau họ là Phương Chí Lập, sau đó là Từ Vĩ, cuối cùng là Chu Lăng, đằng sau cũng đã có thêm rất nhiều người. Phương Chí Lập và Từ Vĩ nhìn thiếu niên cao lớn ôm người thanh niên, chỉ biết nghĩ là bọn họ đang kề cận bên nhau sưởi ấm, sẽ không nghĩ quá nhiều, Chu Lăng thì đã sớm nhìn ra quan hệ hai người không bình thường, nhưng mà, thoạt nhìn vẫn là giai đoạn mờ ám chưa làm rõ~ cái này chứng tỏ phần thắng của cậu ta vẫn còn lớn lắm~
Thấy người phía trước ngày càng ít, Đường Á đột nhiên nhớ tới một việc rất nghiêm trọng: Sao cậu có thể quên Đường Ngao không phải người chứ! Đường Á ghé sát tai Đường Ngao, nhẹ giọng hỏi hắn: “Chút nữa phải lấy máu, máu của cậu không thể cho bọn họ xét nghiệm, chúng ta đi thôi, không cần vào N thị……”
Đường Ngao không hiểu Đường Á vì sao muốn vào căn cứ, nhưng điều này không ngăn được hắn làm điều Đường Á muốn, ôm Đường Á thật chặt, ngăn cậu xoay người rời đi, Đường Ngao cũng cúi đầu nói bên tai Đường Á: “Không sao, tôi, biện pháp.”
Hắn đột nhiên phát hiện mình rất thích Á Á ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện, giọng nói của Á Á, hương vị của Á Á…
Càng ngày càng muốn một ngụm ăn luôn……
“Cậu có biện pháp?” Nhìn thấy ánh mắt thiếu niên đen thuần kiên định, Đường Á thả lỏng tâm tình, cậu tin tưởng Đường Ngao có thể giải quyết, bởi vì Đường Ngao chưa từng nói dối cậu. Thử máu cần thời gian, nhưng lấy máu rất nhanh. Bởi vì trong không khí vẫn có chút ít virus tang thi, nơi lấy máu là một phòng kín nhỏ khử trùng, một lần chỉ có một người đi vào. Đường Ngao đi vào, Đường Á chờ ở bên ngoài, rất nhanh thiếu niên liền đi ra, nhìn cậu gật gật đầu.
“……” Đường Á thở ra một hơi, quả thật vừa rồi cảm giác so với cậu kiểm tra còn thấy khẩn trương hơn. Không có việc gì là tốt.
Đường Ngao bảo Đường Á không cần lo lắng, căn bản kim tiêm cũng không đâm nổi qua da hắn. Hắn làm thủ thuật che mắt với hai nhân viên, kim tiêm kia bị nhân viên trực tiếp đâm lên tay chính mình, lấy máu xong, khử trùng, buông ống tay áo, nhân viên công tác chờ người tiếp theo đi vào, Đường Ngao đi một vòng bên trong rồi ra. Nhưng Đường Ngao lại vì thấy Á Á lo lắng cho hắn mà cao hứng… Nhưng hắn cũng không rối rắm lâu, bởi vì người kế tiếp đi vào chính là Đường Á.
Đối với loại lấy máu kiểm tra này thật ra Đường Ngao cũng không hiểu nổi, truyền thừa huyết mạch đến từ ký ức Thượng Cổ, khi đó kiểm tra thân thể đều là dùng thần thức đảo qua, so với chuyện lấy máu kiểm tra này hoàn toàn khác biệt. Hắn chỉ biết là bị kim đâm thì Đường Á sẽ chảy máu, không bằng……
Đường Á từ phòng nhỏ đi ra biểu tình có chút kỳ quái, bởi vì cậu cũng trải qua quá trình lấy máu giống Đường Ngao —- một nhân viên khác lấy máu chính mình. Đây là biện pháp của Đường Ngao sao?
Đường Ngao thi triển pháp thuật đối với nhân viên kia đều chỉ công hiệu trong một thời gian, đến khi Phương Chí Lập đi vào, là lúc công hiệu vừa vặn chấm dứt. Hai nhân viên công tác đều cảm giác chỗ khớp tay mình có chút đau, nhưng mùa đông mặc áo bông rất dày không có khả năng bị thương, có thể là tay bị đập vào đâu đó đi……
Kết quả hiển nhiên không có vấn đề gì, Đường Á cũng những người khác tiến vào N thị. Quản lý dẫn bọn họ đến một khu nhà lầu khá mới, phân năm người thành một tổ, phát một chiếc chìa khóa rồi nói: “Cung cấp chỗ ở miễn phí mười ngày, sau mười ngày phải dùng điểm đổi, mỗi ngày một phần, nếu không có điểm tuy không bị đuổi ra N thị, nhưng chìa khóa phòng sẽ bị thu hồi. Thức ăn cũng cần đổi bằng điểm, chúng tôi không cung cấp miễn phí. Nếu còn gì không rõ có thể đi sảnh hành chính xem thông báo, tìm việc đổi điểm cũng ở đó.”
Tình hình ngoài tường vây thế nào mọi người đều biết, không ai ngốc mà chọn ra ngoài đó, đều ngoan ngoãn nhận chìa khóa tìm đến phòng mình —- nhiệt độ thấp bên ngoài khiến người ta không chịu nổi, có chuyện gì cũng nói sau!
Có thể một mình tới N thị đã ít lại càng ít, người có bạn đồng hành thì đều ở chung phòng, cho nên đoàn người Đường Á đương nhiên bị phân đến một phòng. Cửa phòng có số hiệu là 522, mở cửa ra, phát hiện là phòng ngủ đơn giản bình thường, ba phòng ngủ một phòng khách. Chu Lăng là người đầu tiên tìm phòng, một mình ở một gian phòng ngủ đơn cho khách, Phương Chí Lập và Từ Vĩ nhìn nhau, chủ động chọn phòng ngủ cho khách cỡ trung, để phòng ngủ lớn nhất lại cho Đường Ngao và Đường Á.
Đường Á sẽ không để ý loại việc nhỏ này, nhưng người khác chủ động thức thời như vậy cậu cũng thay đổi cách nhìn với hai người này không ít, cùng Đường Ngao vào phòng rồi đóng cửa, sau đó Đường Á vào không gian. Khi cậu còn ở ngôi nhà nhỏ kiểu Tây kia rất nhàn hạ, nên cậu thu dọn đổi mới không gian hoàn toàn, cũng đun rất nhiều nước sôi, hiện tại cậu chính là muốn ngâm nước ấm tắm rửa, Đường Ngao phải ở lại bên ngoài, dù sao cũng ở cùng người khác, nếu có người gõ cửa, bọn họ trong không gian không nghe thấy được.
Đường Ngao không cam lòng, không vui nhìn vị trí Đường Á tiến vào không gian, tinh thần có chút uể oải, giống một con chó lớn bị chủ nhân bỏ quên một bên, lập tức tâm trạng động cái đuôi cũng không có.
Hắn đang nghĩ ngợi mông lung, lúc này, tiếng đập cửa vang lên, lỗ tai Đường Ngao khẽ động, biết đây là có người tìm, định không mở cửa, nhưng nghĩ đến Á Á sắp ra, vẫn là giải quyết sớm chút, miễn cho Á Á nhìn đến phiền lòng! Hắn không muốn cậu hao tâm tốn sức vì người khác. Một tay đem cửa mở ra, Đường Ngao thấy đứng trước cửa là thiếu niên dáng người mảnh khảnh —- là Chu Lăng. Cậu ta hiện tại chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng manh trong suốt, dài đến bắp đùi, trong nháy mắt Đường Ngao mở cửa đã chen vào phòng.
Đường Ngao đương nhiên có thể ngăn Chu Lăng, nhưng hắn muốn nhìn một chút người này muốn làm gì, Á Á nói trước tiên phải biết vấn đề là gì thì mới nghĩ ra được biện pháp giải quyết. Chu Lăng vào phòng, nhìn chung quanh không thấy Đường Á, liền xoay người lộ ra một khuôn mặt quyến rũ tươi cười với Đường Ngao, thân thể giống như không xương, muốn quấn lên trên người Đường Ngao, bị tránh, cũng không tức giận, trong suy nghĩ của Chu Lăng: bọn đàn ông không phải đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới sao? Nào có kẻ không ăn vụng, lấy về nhà tưởng là tuyển trinh nữ tiết liệt sao, chẳng qua chỉ là chơi đùa không phải sao? Không ăn thì chịu thiệt, là đàn ông vốn không có không thích! Trừ phi hắn không được……
Như Đường Á đoán, lúc trước Chu Lăng quả thật có điều giấu giếm, cậu ta đúng là học sinh ở một trường trung học hạng ba, nhưng đã tạm nghỉ học, từ khi phát hiện mình là gay, cậu ta thường đến mấy quán bar đêm, gặp kim chủ cậu ta cũng đồng ý để người ta bao dưỡng —- dù sao cũng muốn tìm đàn ông, có năng lực làm, lại có tiền, cớ sao không làm?
Vào lúc mạt thế bùng nổ, cậu ta đang cùng kim chủ tham gia một buổi tiệc cuồng hoan. Ban đầu có người đột nhiên nổi điên cắn người, cậu ta còn tưởng là trò khôi hài mới lưu hành hoặc là phê thuốc, nhưng đến khi truyền đến tiếng kêu thảm thiết, máu chảy đầy đất, cậu ta mới chính thức ý thức được tình hình không đúng. Khi đó còn có kim chủ, là một giám đốc hơn 40 tuổi, hình thể cũng không tệ lắm, ra tay lại phóng khoáng, dù chạy trốn cũng nhớ đem cậu ta theo.
Bọn họ theo dòng người chạy khỏi câu lạc bộ, lại phát hiện trên đường cũng không tốt hơn, cuối cùng chỉ có thể tìm nơi an toàn trốn đi. Chỗ bọn họ ẩn núp là một kho hàng, tuy thiếu đồ ăn nhưng có thể chống đỡ một thời gian, sau đó bọn họ nghe được radio, kim chủ lôi kéo cậu ta tìm xe đi N thị, nhưng kinh động đến tang thi, bị hơn 100 con tang thi đuổi theo. Chu Lăng tuy rằng tuổi trẻ, nhưng không rèn luyện thân thể còn chạy với người đàn ông vẫn luôn chăm tập luyện, thấy tang thi sắp đuổi tới, cậu ta dùng cây gậy trong tay đánh vỡ đầu người kia…… Trong khi người đàn ông bị tang thi ăn, cậu ta nhân cơ hội chạy trốn. Sau đó gặp hai người kia, rồi cùng câu chuyện hai người Phương, Từ kể cũng không khác nhiều lắm.
Khi cậu ta tuyệt vọng tưởng cuối cùng vẫn sẽ bị tang thi giết chết, một người bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện, chỉ một mình, không những ngăn cản còn tiêu diệt mấy trăm tang thi!
Nhất kiến chung tình, đương nhiên không có khả năng, cậu ta chỉ là tâm động: Nếu, nếu người đàn ông, không, người thiếu niên này, bị cậu ta khống chế trong tay, vậy an toàn của cậu ta sẽ được bảo đảm, sẽ không chịu khổ nhiều như vậy nữa. Cậu ta chưa thấy người thanh niên đi cùng Đường Ngao làm gì cả, nhưng nhìn anh ta còn da non thịt mềm hơn cả mình liền biết cũng chẳng lợi hại…… Chỉ là một con thỏ được Đường Ngao bảo hộ mà thôi.
Thiếu niên kia thích anh ta, nhưng chưa làm rõ, hơn nữa…… Dù đã cùng một chỗ,trên sân bóng có thủ môn thì không được sút bóng vào lưới sao? Trước kia kim chủ của cậu ta không phải cũng bao dưỡng vài thằng nhóc sao, nhưng chỉ có cậu ta được nuông chiều, bởi vì cậu ta biết, đàn ông cần nhất là cái gì. Thiếu niên mà, mặc dù có tình cảm quý giá thuần khiết, nhưng cũng dễ dàng xúc động nhất, quản không được thân thể……
Dùng phương thức cực đoan nhưng dụ người, Chu Lăng chậm rãi cởi xuống thứ che thân duy nhất……
Tâm tư Chu Lăng dĩ nhiên Đường Ngao không biết, cũng hoàn toàn không có hứng thú. Đã nói qua, thời viễn cổ, con người cũng là thức ăn của ác thú, cho nên mới có thể có danh “Mãnh thú”. Hơn nữa thẩm mỹ quan của dã thú, thật sự không giống với con người. Trong mắt Đường Ngao, chỉ cần không phải là Đường Á thì người ngoài chẳng khác nhau chút nào, à…… điểm khác nhau duy nhất chắc là ăn ngon hay không ngon, béo hay gầy mà thôi.
Cho nên Chu Lăng quăng qua ánh mắt lẳng lơ, dáng người cậu ta tưởng là quyến rũ nhưng Đường Ngao nhìn thấy lại là cảnh tượng: hệt như một người đang nhìn một con gà nhảy múa, kết quả con gà này đang nhảy lại bị vặt trụi lông trước mặt người ta. Người bình thường sẽ không cảm thấy thân thể con gà này mê người bao nhiêu, đương nhiên càng không muốn cùng một con gà lên giường, người đó chỉ thấy con gà này rất gầy, dù muốn ăn cũng không đủ để nhét kẽ răng……
Đường Ngao chỉ liếc thân thể Chu Lăng bị đông lạnh đến nổi một tầng da gà một cái liền mất đi hứng thú, chỉ toàn là xương chẳng có tí thịt, nếu ăn thật còn chẳng bằng ăn một con gà đâu…… Còn tưởng người này muốn làm cái gì, kết quả chỉ là cởi quần áo, thay quần áo trở về phòng mình đi thôi! Đường Ngao cau mày, nghĩ đến Đường Á cũng sắp ra đây, trực tiếp ném Chu Lăng cùng áo sơ-mi của cậu ta ra khỏi cửa.
Nhìn cửa phòng đóng lại trước mắt, nhất thời sắc mặt Chu Lăng hết trắng lại đỏ, cậu ta còn chưa từng bị ném ra ngoài như vậy, là chính mình cởi hết dâng lên tận cửa thế mà còn bị ném ra! Khốn kiếp…… Cậu ta thiếu chút nữa câu được rồi, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt dừng trên người mình, Chu Lăng vừa quay đầu liền nhìn thấy Từ Vĩ ngơ ngác đứng nhìn, lập tức nghĩ đến mình còn khoả thân, cậu ta dẫu chơi bời cũng không muốn *** trước mặt nhiều người, nhất thời đen mặt, quát: “Nhìn cái gì! Chưa thấy đàn ông bao giờ à! Tự nhìn chính mình đi!”
“A? Tôi không……” Từ Vĩ vừa muốn nói chuyện, Chu Lăng đã xông về phòng mình khóa cửa lại. Từ Vĩ gãi gãi đầu, cậu chỉ muốn đi WC, thế nào lại chọc tới Chu Lăng, cậu cũng hoảng sợ đó……
_____
.
Tác giả có lời muốn nói:
“Trên sân bóng có thủ môn thì không được sút bóng vào lưới sao” là câu mà tôi nghe bạn kể một đoạn chuyện nhỏ, nguyên văn như sau:
Một nam sinh muốn theo đuổi một nữ sinh, bạn cùng phòng nói, cô ấy đã có bạn trai, nên cậu ta đáp lại: “Vậy thì sao? Trên sân bóng có thủ môn thì không được sút bóng vào lưới sao?”