Đố i với Á Lai mà nói, đây là lần đầu tiên đưa đứa nhỏ suốt ngày quanh quẩn bên mình đi nhà trẻ, nhìn theo xe ngựa đã đi xa, thế nhưng y lại có chút luyến tiếc không nỡ.
Bất quá, rất nhanh y liền kết luận là do mình ở Eden quá lâu nên tâm lí có chút vấn đề.
Henry hỏi: ―Trà và bánh pút-đinh hôm nay có hợp khẩu vị của ngài không?‖
Bánh pút -đinh, một món ăn rất tuyệt nha,―Trực tiếp chưng hai quả trứng.‖ Ăn trứng rất tốt cho cơ bắp, đều tại đại quý tộc cả, đêm qua trong mộng ytoàn là tám khối cơ bụng, bụng mình chắc cũng luyện được 6 múi mà nhỉ.
―Bánh pút -đinh trứng, tôi nhớ kỹ.‖ Quản gia Henry nhịn không được nói: ―Thỉnh ngài chú ý tính lễ tiết trong cách nói‖. Cái gì mà kêu là ―Trực tiếp chưng 2 quả trứng‖, rất không qui củ.
Quá phiền toái, Á Lai nhận phê bình nói: ―Tốt, về sau tôi sẽ tận lực ít nói.‖
Henry c ả giận: ―Ý tôi là, ngài nên học tập nhiều hơn.‖ Anh không có ý xem thường Á Lai là dân thường, chỉ muốn thật tâm nhắc nhở thôi, chiếu theo tình huống hiện tại thì sau này Á Lai khó tránh khỏi phải tiếp xúc với giới thượng lưu. Đúng vậy, kiếp này thể nghiệm qua cách sống quý tộc cũng rất thú vị nha.
Á Lai đột nhiên chân thành nói: ―Có thể phiền anh tìm giúp tôi một người dạy lễ tiết chứ.‖
Henry ngẩng cao đầu nói: ―Xin yên tâm, tôi có thể toàn quyền phụ trách.‖
―Đổi người khác không được sao?‖ Á Lai có chút bất đắc dĩ cườ i hỏi, trong nhật kí của An Cách Tự tiên sinh có nhắc rõ ràng, mới trước đây Henry là một cậu bé có khuynh hướng khống chế cuồng, khẳng định người này sẽ không thể là một gia sư vui vẻ đâu.
―Ngài đang hoài nghi năng lực làm việc của tôi sao?‖ Henry híp mắt.
Á Lai hé miệng, ―Đại khái là thế, vậy anh làm sao có thể chứng minh năng lực làm việc của mình đây?‖
Henry không nghĩ tới y sẽ nói vậy, ―Ngài muốn tôi làm như thế nào mới thể hiện được năng lực đây?‖ dù là quản gia cũng sẽ tức giận.
Á Lai đạt được mục đích nói: ―Để tôi vẽ một bức tranh cơ thể, thoát nửa người là đủ rồi.‖ Đương nhiên là đùa rồi.
Sắc mặt Henry đỏ như mặt trời.
Á Lai thiệt vừa lòng quay về, tiếp tục tìm kiếm linh cảm để sáng tác cho tác phẩm dự thi, động vật không được, vậy đến thực vật, hình như cũng không được, hoa cỏ đẹp đều rất quí, vạn nhất bị mình phá hủy, vị quản gia tính toán chi li kia sẽ nổi bão cho xem, cuối cùng nếu bị đại quý tộc biết thì xui xẻo vẫn là mình.
Trong sách có mặt như ngọc, trong sách cũng có hoàng kim ốc. Vô tình lật xem hai trang, Á Lai cầm quyển sách ngây người trong phòng.
Cu ộc thi nghệ thuật cũng không hạn chế nội dung hội họa, điêu khắc, thiết kế, kiến trúc đều có đọc lướt qua, cho dù là hội họa bậc nhất cũng không cùng góc độ , phân chia cũng bất đồng.
Đội vào danh tiếng quá lớn so với thực lực của mình thì rất khó cởi bỏ, cho nên lần này không nên quá mức, hơn nữa cũng không thể mang danh Eden bảo.
Nhưng mà, đại quý tộc cũng có nói rồi, nghe nói sau Nhất Phi Trùng Thiên cũng không có được mấy người mới, vẫn chỉ có mấy người có gia thế.
Cho nên mức độ mượn danh hậu thuẫn cũng là một vấn đề lớn.
Á Lai cầm quyển sách thơ thẩn đi vào hoa viên, ngồi nghỉ trên xích đu đưa qua đưa lại, nhìn phong cảnh rực rỡ trước mắt lặng im suy nghĩ.
Một tác phẩm vĩ đại phải có khả năng đi vào lòng người, tất nhiên yêu cầu tác giả phải đặt hết tâm tư tình cảm của mình hòa vào trong đó.
Nghĩ đến đây, y chợt nhận ra mình là một kẻ thiếu tình cảm, vì thế sầu muộn đi từ hoa viên về phòng ngủ.
Ki ến thức của mình về thế giới này quá ít, huống hồ từ sau khi vào Eden bảo thì cơ hồ không ra khỏi cửa lớn, được rồi, hợp đồng trước kia có ghi rõ ràng mình không có quyền oán giận.
Nhưng mà, muốn tài năng phải có kiến thức rộng, ngồi ngốc một chỗ đầu óc cũng sẽ suy nghĩ hạn hẹp.
Sầu muộn từ giấc ngủ trưa cho đến khi thanh tỉnh, Henry đưa tới trà chiều, Á Lai nặng nề hoạt động.
M ột lát sau, Henry thu dọn xong chén đĩa, mặc niệm hết một lược qui định của quản gia mới mở miệng, ―Hy vọng lần sau ngài không tùy ý thay đổi hình dạng của thức ăn.‖
Á Lai mới đầu có chút không rõ, cúi đầu nhìn xuống tay, đồ trong dĩa đã biến thành hình ốc sên, vừa rồi làm sao mà mình làm được vậy nhỉ?
L ại qua một thời gian ngắn, Garlock về nhà, lần đầu nhìn thấy Á Lai là khi y đưa giấy đề nghị dự thi, người này bây giờ rõ ràng đang trốn tránh hắn, ước gì tất cả mọi chuyện đều thông qua giấy bút, khóe miệng hơi cong lên, nâng bút từ từ viết hai dòng chữ.
Á Lai nhìn giấy đề nghị đã được phê chuẩn có chút sầu, xuất môn thì tạm thời không được, bất quá ít ra đại quý tộc còn đồng ý không nhúng tay vài cuộc thi nghệ thuật, nhưng điều kiện là mỗi sáng y phải tiễn người ta xuất môn, buổi tối ra đón người ta về.
Nhịn! Vì hoàn thành ước nguyện hai đời, y phải cố gắng nhịn!
Garlock nhìn Á Lai kí xong văn kiệ n, vừa lòng cười cười, sung sướng phát hiện ra cách tuyệt vời để người ta tự nguyện làm theo ý mình, xem ra trao đổi qua giấy bút cũng không tệ!
Á Lai đang đang tiế p tục sửa phát thảo thiết kế ‗phàn nham tường‘ , Henry gõ cửa đi vào, ―Chủ nhân hy vọng ngài có thể tham gia lễ trưởng thành thú nhân của Lôi Mạn thiếu gia.‖
Á Lai khẩn trương, thầ n miếu chủ thành hàng năm tổ chức 2 lần thành thú lễ, để chúc phúc các tiểu thú nhân trong năm có thể biến hình thú nhân. Trong quá trình đó phải có á phụ hoặc là phi thú nhân thân cận nhất đi cùng. Mặc dù mình nguyện ý vì Lôi Mạn hoàn thành tốt nghĩa vụ này, nhưng chuyện này có chút phức tạp, đến lúc đó ykhông cách nào thoát khỏi Eden bảo nữa.
Nhưng cũng không thể lập tức thẳng thắn từ chối, bởi như thế sẽ làm tổn thương bé con, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể đáp ứng, may mắn là còn chút thời gian, phải nghĩ ra một phương án giải quyết hoàn mỹ, ―Xin cho tôi suy nghĩ một chút.‖
―Được.‖ Henry ra ngoài, anh biế t Garlock sẽ không ép buộc Á Lai, nhưng sẽ là từng bước ép sát, một quản gia chuyên nghiệp sẽ không xen vào chuyện tình cảm của chủ nhân, nhưng làm một huynh đệ từ nhỏ, anh thật hy vọng Garlock sẽ có được hạnh phúc.
Tiểu Lôi Mạn cũng đã về đến nhà.
Hi ển nhiên sự chuẩn bị lúc trước rất có tác dụng, nhóc con ngày đầu đi nhà trẻ rất thuận lợi, giờ đang ở bên bàn ăn huyên thuyên kể mấy chuyện thú vị ban ngày quên hết mấy thứ gọi là lễ nghi quý tộc khi dùng cơm, tất cả đều là mấy chuyện vui vẻ với mấy cậu bạn nhỏ.
Á Lai không khỏ i nhớ lại trong nhật kí của An Cách Tư tiên sinh có nhắc đến ngày đầu Garlock đi nhà trẻ đã thay Barret đánh người ta một trận, đều là con nít mà sao khác nhau quá vậy.
Nghĩ xong, ykhông khỏi hỏi một câu ―Đã lâu không thấy Barret?‖
Garlock phòng bị hỏi: ―Em rất thích Barret à?‖
Á Lai không nhận ra khác lạ trong lời nói của hắn, ―Ừ, Barret cho tôi rất nhiều tiền.‖ Đương nhiên đó là vì một mối quan hệ hợp tác tốt đẹp.
―Chỉ cần cho em tiền, em sẽ thích người đó?‖ Phương pháp này không tồi, Garlock híp mắt, mình thân là gia chủ Eden bảo tất nhiên không thiếu tiền. Á Lai lắc đầu, ―Đương nhiên không phải, tiền kiếm bằng sức lao động của mình mới an tâm.‖
Ti ểu Lôi Mạn chen vào nói, ―Chú Barret rất bận rộn đo, mấy người bạn chưa mua được sảm phẩm của chú Barret, có nhờ vả con nữa mà.‖ Có chút đắc ý nhỏ, các thứ mấy bạn nhỏ kia không có mình đều có nha.
―Vậy con chuẩn bị giúp như thế nào?‖ Á Lai có hơi buồn cười.
Tiểu Lôi Mạn nghiêng đầu, chuyện này bé chưa nghĩ đến, cuối cùng nhìn Garlock ánh mắt cầu giúp đỡ.
Garlock tâm tình không tồi, ―Con không phải đã nói chú Barret rất bận rộn sao, chuyện người lớn con không biết đâu.‖
Á Lai trộ m trừng mắt đại quý tộc một cái, trả lời thế này là sao, nhưng lập tức phản ứng lại, mấy chuyện quan hệ này rất phức tạp, bé con không thích hợp tham gia vào, nhỏ tuổi thì nên giả ngu.
Henry đứng một bên, nhìn chăm chú đồ ăn trong tay Á Lai, đều còn đầy đủ, phá một món thì phải đổi hết, lãng phí là hành vi đáng xấu hổ.
Á Lai cầm lấy một đĩa thức ăn nhìn thử, làm sao mà hồi chiều mình biến nó thành hình ốc sên được vậy nhở?
Henry nhanh chóng sai người đem món khác lên dời đi sự chú ý của y.
Lúc này, bữa cơm vốn đang ấm áp lại bị một chuyện bất ngờ do một người hầu truyền lời làm phá hủy.
Á Lai hiểu ý mang tiểu Lôi Mạn tránh đi trước. Garlock quăng hết đồ ăn, nghiêm túc đứng dậy dẫn theo Henry ra ngoài.
S ắc trời tối dần, một phi thú nhân đứng trước xe ngựa vẻ mặt ưu thương cùng kiên định, bụng to làm cho cậu có chút không thoải mái, nhưng không có ý định lui bước.
Đố i với Á Lai mà nói, đây là lần đầu tiên đưa đứa nhỏ suốt ngày quanh quẩn bên mình đi nhà trẻ, nhìn theo xe ngựa đã đi xa, thế nhưng y lại có chút luyến tiếc không nỡ.
Bất quá, rất nhanh y liền kết luận là do mình ở Eden quá lâu nên tâm lí có chút vấn đề.
Henry hỏi: ―Trà và bánh pút-đinh hôm nay có hợp khẩu vị của ngài không?‖
Bánh pút -đinh, một món ăn rất tuyệt nha,―Trực tiếp chưng hai quả trứng.‖ Ăn trứng rất tốt cho cơ bắp, đều tại đại quý tộc cả, đêm qua trong mộng ytoàn là tám khối cơ bụng, bụng mình chắc cũng luyện được múi mà nhỉ.
―Bánh pút -đinh trứng, tôi nhớ kỹ.‖ Quản gia Henry nhịn không được nói: ―Thỉnh ngài chú ý tính lễ tiết trong cách nói‖. Cái gì mà kêu là ―Trực tiếp chưng quả trứng‖, rất không qui củ.
Quá phiền toái, Á Lai nhận phê bình nói: ―Tốt, về sau tôi sẽ tận lực ít nói.‖
Henry c ả giận: ―Ý tôi là, ngài nên học tập nhiều hơn.‖ Anh không có ý xem thường Á Lai là dân thường, chỉ muốn thật tâm nhắc nhở thôi, chiếu theo tình huống hiện tại thì sau này Á Lai khó tránh khỏi phải tiếp xúc với giới thượng lưu. Đúng vậy, kiếp này thể nghiệm qua cách sống quý tộc cũng rất thú vị nha.
Á Lai đột nhiên chân thành nói: ―Có thể phiền anh tìm giúp tôi một người dạy lễ tiết chứ.‖
Henry ngẩng cao đầu nói: ―Xin yên tâm, tôi có thể toàn quyền phụ trách.‖
―Đổi người khác không được sao?‖ Á Lai có chút bất đắc dĩ cườ i hỏi, trong nhật kí của An Cách Tự tiên sinh có nhắc rõ ràng, mới trước đây Henry là một cậu bé có khuynh hướng khống chế cuồng, khẳng định người này sẽ không thể là một gia sư vui vẻ đâu.
―Ngài đang hoài nghi năng lực làm việc của tôi sao?‖ Henry híp mắt.
Á Lai hé miệng, ―Đại khái là thế, vậy anh làm sao có thể chứng minh năng lực làm việc của mình đây?‖
Henry không nghĩ tới y sẽ nói vậy, ―Ngài muốn tôi làm như thế nào mới thể hiện được năng lực đây?‖ dù là quản gia cũng sẽ tức giận.
Á Lai đạt được mục đích nói: ―Để tôi vẽ một bức tranh cơ thể, thoát nửa người là đủ rồi.‖ Đương nhiên là đùa rồi.
Sắc mặt Henry đỏ như mặt trời.
Á Lai thiệt vừa lòng quay về, tiếp tục tìm kiếm linh cảm để sáng tác cho tác phẩm dự thi, động vật không được, vậy đến thực vật, hình như cũng không được, hoa cỏ đẹp đều rất quí, vạn nhất bị mình phá hủy, vị quản gia tính toán chi li kia sẽ nổi bão cho xem, cuối cùng nếu bị đại quý tộc biết thì xui xẻo vẫn là mình.
Trong sách có mặt như ngọc, trong sách cũng có hoàng kim ốc. Vô tình lật xem hai trang, Á Lai cầm quyển sách ngây người trong phòng.
Cu ộc thi nghệ thuật cũng không hạn chế nội dung hội họa, điêu khắc, thiết kế, kiến trúc đều có đọc lướt qua, cho dù là hội họa bậc nhất cũng không cùng góc độ , phân chia cũng bất đồng.
Đội vào danh tiếng quá lớn so với thực lực của mình thì rất khó cởi bỏ, cho nên lần này không nên quá mức, hơn nữa cũng không thể mang danh Eden bảo.
Nhưng mà, đại quý tộc cũng có nói rồi, nghe nói sau Nhất Phi Trùng Thiên cũng không có được mấy người mới, vẫn chỉ có mấy người có gia thế.
Cho nên mức độ mượn danh hậu thuẫn cũng là một vấn đề lớn.
Á Lai cầm quyển sách thơ thẩn đi vào hoa viên, ngồi nghỉ trên xích đu đưa qua đưa lại, nhìn phong cảnh rực rỡ trước mắt lặng im suy nghĩ.
Một tác phẩm vĩ đại phải có khả năng đi vào lòng người, tất nhiên yêu cầu tác giả phải đặt hết tâm tư tình cảm của mình hòa vào trong đó.
Nghĩ đến đây, y chợt nhận ra mình là một kẻ thiếu tình cảm, vì thế sầu muộn đi từ hoa viên về phòng ngủ.
Ki ến thức của mình về thế giới này quá ít, huống hồ từ sau khi vào Eden bảo thì cơ hồ không ra khỏi cửa lớn, được rồi, hợp đồng trước kia có ghi rõ ràng mình không có quyền oán giận.
Nhưng mà, muốn tài năng phải có kiến thức rộng, ngồi ngốc một chỗ đầu óc cũng sẽ suy nghĩ hạn hẹp.
Sầu muộn từ giấc ngủ trưa cho đến khi thanh tỉnh, Henry đưa tới trà chiều, Á Lai nặng nề hoạt động.
M ột lát sau, Henry thu dọn xong chén đĩa, mặc niệm hết một lược qui định của quản gia mới mở miệng, ―Hy vọng lần sau ngài không tùy ý thay đổi hình dạng của thức ăn.‖
Á Lai mới đầu có chút không rõ, cúi đầu nhìn xuống tay, đồ trong dĩa đã biến thành hình ốc sên, vừa rồi làm sao mà mình làm được vậy nhỉ?
L ại qua một thời gian ngắn, Garlock về nhà, lần đầu nhìn thấy Á Lai là khi y đưa giấy đề nghị dự thi, người này bây giờ rõ ràng đang trốn tránh hắn, ước gì tất cả mọi chuyện đều thông qua giấy bút, khóe miệng hơi cong lên, nâng bút từ từ viết hai dòng chữ.
Á Lai nhìn giấy đề nghị đã được phê chuẩn có chút sầu, xuất môn thì tạm thời không được, bất quá ít ra đại quý tộc còn đồng ý không nhúng tay vài cuộc thi nghệ thuật, nhưng điều kiện là mỗi sáng y phải tiễn người ta xuất môn, buổi tối ra đón người ta về.
Nhịn! Vì hoàn thành ước nguyện hai đời, y phải cố gắng nhịn!
Garlock nhìn Á Lai kí xong văn kiệ n, vừa lòng cười cười, sung sướng phát hiện ra cách tuyệt vời để người ta tự nguyện làm theo ý mình, xem ra trao đổi qua giấy bút cũng không tệ!
Á Lai đang đang tiế p tục sửa phát thảo thiết kế ‗phàn nham tường‘ , Henry gõ cửa đi vào, ―Chủ nhân hy vọng ngài có thể tham gia lễ trưởng thành thú nhân của Lôi Mạn thiếu gia.‖
Á Lai khẩn trương, thầ n miếu chủ thành hàng năm tổ chức lần thành thú lễ, để chúc phúc các tiểu thú nhân trong năm có thể biến hình thú nhân. Trong quá trình đó phải có á phụ hoặc là phi thú nhân thân cận nhất đi cùng. Mặc dù mình nguyện ý vì Lôi Mạn hoàn thành tốt nghĩa vụ này, nhưng chuyện này có chút phức tạp, đến lúc đó ykhông cách nào thoát khỏi Eden bảo nữa.
Nhưng cũng không thể lập tức thẳng thắn từ chối, bởi như thế sẽ làm tổn thương bé con, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể đáp ứng, may mắn là còn chút thời gian, phải nghĩ ra một phương án giải quyết hoàn mỹ, ―Xin cho tôi suy nghĩ một chút.‖
―Được.‖ Henry ra ngoài, anh biế t Garlock sẽ không ép buộc Á Lai, nhưng sẽ là từng bước ép sát, một quản gia chuyên nghiệp sẽ không xen vào chuyện tình cảm của chủ nhân, nhưng làm một huynh đệ từ nhỏ, anh thật hy vọng Garlock sẽ có được hạnh phúc.
Tiểu Lôi Mạn cũng đã về đến nhà.
Hi ển nhiên sự chuẩn bị lúc trước rất có tác dụng, nhóc con ngày đầu đi nhà trẻ rất thuận lợi, giờ đang ở bên bàn ăn huyên thuyên kể mấy chuyện thú vị ban ngày quên hết mấy thứ gọi là lễ nghi quý tộc khi dùng cơm, tất cả đều là mấy chuyện vui vẻ với mấy cậu bạn nhỏ.
Á Lai không khỏ i nhớ lại trong nhật kí của An Cách Tư tiên sinh có nhắc đến ngày đầu Garlock đi nhà trẻ đã thay Barret đánh người ta một trận, đều là con nít mà sao khác nhau quá vậy.
Nghĩ xong, ykhông khỏi hỏi một câu ―Đã lâu không thấy Barret?‖
Garlock phòng bị hỏi: ―Em rất thích Barret à?‖
Á Lai không nhận ra khác lạ trong lời nói của hắn, ―Ừ, Barret cho tôi rất nhiều tiền.‖ Đương nhiên đó là vì một mối quan hệ hợp tác tốt đẹp.
―Chỉ cần cho em tiền, em sẽ thích người đó?‖ Phương pháp này không tồi, Garlock híp mắt, mình thân là gia chủ Eden bảo tất nhiên không thiếu tiền. Á Lai lắc đầu, ―Đương nhiên không phải, tiền kiếm bằng sức lao động của mình mới an tâm.‖
Ti ểu Lôi Mạn chen vào nói, ―Chú Barret rất bận rộn đo, mấy người bạn chưa mua được sảm phẩm của chú Barret, có nhờ vả con nữa mà.‖ Có chút đắc ý nhỏ, các thứ mấy bạn nhỏ kia không có mình đều có nha.
―Vậy con chuẩn bị giúp như thế nào?‖ Á Lai có hơi buồn cười.
Tiểu Lôi Mạn nghiêng đầu, chuyện này bé chưa nghĩ đến, cuối cùng nhìn Garlock ánh mắt cầu giúp đỡ.
Garlock tâm tình không tồi, ―Con không phải đã nói chú Barret rất bận rộn sao, chuyện người lớn con không biết đâu.‖
Á Lai trộ m trừng mắt đại quý tộc một cái, trả lời thế này là sao, nhưng lập tức phản ứng lại, mấy chuyện quan hệ này rất phức tạp, bé con không thích hợp tham gia vào, nhỏ tuổi thì nên giả ngu.
Henry đứng một bên, nhìn chăm chú đồ ăn trong tay Á Lai, đều còn đầy đủ, phá một món thì phải đổi hết, lãng phí là hành vi đáng xấu hổ.
Á Lai cầm lấy một đĩa thức ăn nhìn thử, làm sao mà hồi chiều mình biến nó thành hình ốc sên được vậy nhở?
Henry nhanh chóng sai người đem món khác lên dời đi sự chú ý của y.
Lúc này, bữa cơm vốn đang ấm áp lại bị một chuyện bất ngờ do một người hầu truyền lời làm phá hủy.
Á Lai hiểu ý mang tiểu Lôi Mạn tránh đi trước. Garlock quăng hết đồ ăn, nghiêm túc đứng dậy dẫn theo Henry ra ngoài.
S ắc trời tối dần, một phi thú nhân đứng trước xe ngựa vẻ mặt ưu thương cùng kiên định, bụng to làm cho cậu có chút không thoải mái, nhưng không có ý định lui bước.