Trời trong nắng ấm, nghỉ ngơi được vài ngày, mọi người ở hoa viên ăn sáng uống trà.
Á Lai dẫn tiểu Lôi Mạn đi bắt sâu lông trên cây, sau đó bắt chúng bỏ một đống trong một cái chậu ở hoa viên.
Tiểu Lôi Mạn vâng lời chăm chú quan sát từng con bò bò vòng quanh, còn thật sự tự hỏi thầy sẽ rút ra cho bé kết luận gì.
Ban đầu Lôi Khăn Đức có chút phê bình kín đáo với cách dạ y của Á Lai, bất kì một quý tộc nào mà thấy con mình chơi bùn đến bẩn hề hề đều cảm thấy không dễ chịu chút nào, chẳng qua là lo ngại Garlock cho nên không trực tiếp can thiệp.
Nhưng có một lần thấy một trò hoàn toàn mới lạ làm cho hắn thay đổi cách nghĩ.
Ngày ấy,Lôi Khăn Đức trưởng lão vừa mới quay về Eden bảo đương nhiên phải quan sát cách dạy nghe đồn đã lâu trong Eden bảo.
Lúc trước Garlock để Barret tìm người dựa theo sa bàn địa hình Á Lai thủ công sơ chế tạo ra một cái tinh xảo hơn.
Tuy Lôi Khăn Đức giỏi về chính trị, nhưng cũng đã từng đã ra chiến trường, cũng rất tinh thông chiến thuật.
Tiểu Lôi Mạn đang muốn kể cho chú Garlock của bé một câu chuyện xưa về chiến tranh.
Nhưng, Garlock có khuynh hướ ng tấn công, Lôi Khăn Đức lại có xu hướng phòng thủ, đều là những tướng lãnh tài ba, cũng đều rất cố chấp, mới nói được dăm ba câu, không khí xung quanh hai người đã đông cứng lại.
Cuối cùng quyền quyết định lại rơi vào người tiểu Lôi Mạn đang đóng vai quần chúng.
Tiểu Lôi Mạn nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: ―Con phải làm đại tướng quân như chú Garlock.‖
Nghe chính miệng đứa con mình thần tượng người khác, thân là một tông phụ năng lực không hề kém tất nhiên sẽ mất hứng.
Á Lai không đành lòng nhìn cậ u học trò nhỏ của mình làm nhân bánh kẹp giữa hai kẻ chiến tranh cuồng kia, tiếp lời: ―Vì sao Lôi Mạn muốn làm đại tướng quân?‖
Ti ểu Lôi Mạn được giải vây nên vội chạy tới bên người thầy giáo, ―Đại tướng quân rấtuy phong, đến lúc đó sẽ không ai có thể khi dễ con, còn có rất nhiều người nghe lời con.‖
Nghĩ tới đứa con mình từ ng bị ủy khuất cũng là do một phần trách nhiệm của mình, trong lòng Lôi Khăn Đức không biết là vị gì, nếu có thể làm lại lần nữa, hắn muốn thay đổi rất nhiều chuyện, ít nhất sẽ không vì công việc mà xem nhẹ chuyện gia đình.
Garlock biết, nếu không có Á Lai, mình đoạt lấy đứa nhỏ cũng không thể chiếu cố tốt, nên cũng có chút áy náy.
Á Lai không để gánh nặng tình cảm ảnh hưởng đến phán đoán của mình, đề nghị bé con: ―Có muốn chơi một trò chơi không?‖
Trò chơi của thầyđều rất thú vị, tiểu Lôi Mạn vui mừng gật đầu.
Đứa trẻ nhỏ như vậy nên không thể thật sự làm tướng quân hay đi chiến trường, cho nên Á Lai bày ra trò chơi sắm vai.
Nhưng thế nào thì trong sân cũng bố trí dựng cảnh tương đương cùng người thật đóng vai.
Garlock đối với cách làm việc của Á Lai đã thành thói quen, đương nhiên sẽ không quan tâm đến cái gọi là hao tài tốn của.
Thế nhưng Lôi Khăn Đức lại liếc Á Lai ba lần.
. . . . . . . .
Hai quốc gia không tên xảy ra xung đột, cùng lúc phái ra tướng quân tài giỏi nhất chiến đấu vì đất nước.
Tướng quân Lôi Mạn có 6 binh lính ưu tú nhất (rút thăm được), đứng ở trên ghế chỉ huy trên đài phô trương tiểu uy phong một phen.
Phòng bếp đưa tớ i nhiều túi bột mì đeo vào người thú nhân, túi đựng cà chua bắt chước theo vị trí trái tim chứa nguồn lực sinh mệnh. Binh lính tay đầy bột mì, đụng vào chỗ nào thì chỗ đó bị dính trắng xem như là bị thương.
Á Lai giáo dục luôn rất có hiệu quả nên cũng không có ý khiêm nhượng, hiên ngang lẫm liệt tự vẽ cho mình hai chòm râu giả cải trang thành thú nhân.
Không còn cách nào, phi thú nhân không thể xung pha trận mạc, cùng lắm chỉ có thể hỗ trợ phía sau thôi.
Đứng bên mép ghế , ydõng dạc phát biểu chiến thuyết: ―Hỡi các binh lính thú nhân thân ái, nếu địch nhân thắng trận này, sẽ cướp đoạt tài phú của chúng ta, chiếm lấy phi thú nhân của chúng ta, sẽ lấy đi bánh mì, sẽ lấy đi sữa, tất cả hãy đứng lên, vì danh dự mà chiến đấu!‖
Anh dũng sôi sục cứ như đang diễn ra thật, ―đông đảo‖ binh lính hô theo: ―Vì danh dự mà chiến đấu!‖
Đối phương khí thế tăng vọt, bên kia lại im lặng như tờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Lôi Mạn nhăn lại đến đỏ bừng, cuối cùng hùng dũng oai vệ nhìn binh lính của mình, chỉ về phía đối phương hô: ―Các người có nghe thấy không, có nghe thấy lời thầy của con không.‖
Binh lính cố gắng nhịn cười, đại tướng quân nhà mình thật sự phát huy bản chất trẻ con ra vô cùng nhuần nhuyễn a.
Trước khi xuất chinh, ―thị dân‖ hai bên đường rải hoa, cũng có tình tiết đưa tiễn ra trận đầy cảm động.
B áo con cảm nhận được sự tự hào khi được mọi người coi trọng và kì vọng, móng vuốt nhỏ mỗi lần bước đi đều tạo ra âm thanh, cuối cùng khó thế dâng trào gào khóc——Chờ tin thắng lợi của ta!
Bị người ta đẩy lên cao đến có chút mơ hồ, căn bản đã quên nếu mình thất bại thì nên làm sao.
Á Lai làm sao biết được như thế nào là đánh giặc, nhiều lắm chỉ có thể đóng vai cho giống tướng quân thôi, cho nên để cho binh lính mình tự chiến đấu, sau đó tìm nơi mát mẻ nghỉ ngơi, mang tiếng là đứng phía sau chỉ huy.
Ti ểu Lôi Mạn lại rất nghiêm túc, cho mỗi người một mệnh lệnh khác nhau, nhưng dù thế nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, có thể thành thục chỉ huy ban đầu lại là mở màn cho sự thất bại phía sau.
Binh lính trung thành làm theo lệnh, nói thế nào đều làm thế ấy.
Vì thế khi hai bên khai chiến không lâu thì chỉ còn lại một mình vị đại tướng quân nhỏ bé lẻ loi đứng giữa chiến trường.
Binh lính mình đều ―chết‖, đám người đỏ đỏ nằm dài trên đất, thật thương tâm.
Trước mắt lại không phải thầy của mình mà là tướng quân bên địch, không thể ôm một cái.
Tông phụ và chú Garlock cũng đâu phải là đại thụ, cũng không thể ôm một cái.
Á Lai cầm gậy gỗ nhỏ, chuẩn bị đâm cái túi màu đỏ trước ngực tiểu tướng quân.
Tiểu tướng quân không biết phải làm sao, mếu máo, hấp mũi, tuyệt vọng nhắm lại hai mắt đang nước mắt lưng tròng.
―Ây da.‖ Á Lai đột nhiên kêu lên một tiếng, che ―trái tim ‖ mình. Binh lính hô: ―Mau gọi quân y!‖
Một trận hỗn loạn, tiểu tướng quân có cơ hội đào thoát.
Bé đi qua núi cao, bơi qua sông dài, xuyên qua rừng cây, vượt mọi chông gai cuối cùng cũng về tới đất nước mình.
Nhưng trước mắt bé toàn là những thị dân đang vây quanh mình hỏi thân nhân của họ vì sao không cùng về.
―Oa. . . . . . . .‖ Tiểu Lôi Mạn rốt cục nhịn không được khóc lớn, ―Tôi không đáng làm một tướng quân, oa. . .‖
Clare đứng bên nhịn không được lấy tay lau lau mắt, ―Cứ như thật sự vậy, rất làm người tathương cảm.‖
Lôi Khăn Đức muốn tiến lên ôm lấy đứa con lại bị Garlock bên cạnh ngăn lại.
Á Lai ngồi xổm bên người bé con, vừa ôn hòa vừa nghiêm khắc nói: ―Khóc đủ rồi thì tự mình đứng lên.‖
Tiểu Lôi Mạn đáng thương hề hề nghẹn ngào đứng dậy, nhào về phía ôm ấp bé đã nhớ nhung thật lâu kia.
Á Lai sờ sờ đầu nhỏ bé, ―Nhớ kĩ, thân phận càng cao, trách nhiệm gánh trên lưng càng nặng.‖
Tiểu Lôi Mạn lĩnh hội gật đầu, trên mặt nước mắt nước mũi mơ hồ một mảng, ―Tông phụ làm trưởng lão cũng vậy sao?‖
Á Lai nhìn lại sắc mặt ngưng trọng của Lôi Khăn Đức trưởng lão, đủ kính ý nói: ―Đương nhiên.‖
. . . . . . . .
Lôi Khăn Đức tỉnh lại từ dòng kí ức, nhìn lại thấy con trai mình vẫn không chuyển mắt nhìn đống sâu lông: ―Khi nào chúng nó dừng lại.‖
Á Lai uống trà, tiếp tục đọc sách, căn bản là đã chuẩn bị tốt để chờ đợi thời gian dài, ―Cho đến khi chết.‖
Clare nhìn Lôi Mạn vẫn đang thật sự tập trung nói: ―Không bằng giờ nói cho bé đi? Một lát nữa mặt trời lên cao sẽ rất nắng.‖
―Tự mình quan sát sẽ giúp bé hiểu rõ hơn.‖ Garlock nói.
Á Lai không chút tiếc rẻ cho Garlock một ánh mắt cảm kích cùng tán thưởng.
Garlock vốn muốn nói nửa câu sau là ―Lát nữa cho người đem dù lại che.‖ bị Á Lai nhìn như vậy phát giác trẻ conphơi nắng nhiều một chút mới có lợi.
Ti ểu Lôi Mạn không biếtđộng tĩnh bên nhóm người lớn, chính là càng ngày càng cảm thấy kì quái, rõ ràng bên cạnh có cây cỏ, thế nhưng không có một con nào thoát khỏi đội ngũ, tổ chức kỉ luật rất tốt. . . . .
A, đã hiểu, tiểu Lôi Mạn vội vàng báo cáo kết luận của mình với thầy.
Á Lai đành phải giải thích cho bé, ―Biết nghe lời không phải là ưu điểm, mất đi mục tiêu của bản thân chính là mù quáng, phải có suy nghĩ của riêng mình, tín nhiệm vừa phải, biết được hoài nghi, mới có thể đạt được thành tựu. . . . ―
Ti ểu Lôi Mạn cảm thấy mất mát, nhưng tâm trạng thật tốt, đã biết kết cục của đám sâu lông, cúi đầu tự nói: ―Bọn chúng còn muốn biến thành bươm bướm bay lên bầu trời, không thể cứ ở trong này kết thúc sinh mệnh.‖ Tự mình bắt chúng thả lên cây.
Vèo vèo vèo, vài tên trộm bay ngang qua, cắp những sinh linh nhỏ béo núc thịt ăn mất.
Tiểu Lôi Mạn há to miệng, sửng sốt.
Á Lai cuối cùng tổng kết nói: ―Thật sự là thế sự vô thường, thiên nhiên quả là người thầy tốt nhất.‖
Trời trong nắng ấm, nghỉ ngơi được vài ngày, mọi người ở hoa viên ăn sáng uống trà.
Á Lai dẫn tiểu Lôi Mạn đi bắt sâu lông trên cây, sau đó bắt chúng bỏ một đống trong một cái chậu ở hoa viên.
Tiểu Lôi Mạn vâng lời chăm chú quan sát từng con bò bò vòng quanh, còn thật sự tự hỏi thầy sẽ rút ra cho bé kết luận gì.
Ban đầu Lôi Khăn Đức có chút phê bình kín đáo với cách dạ y của Á Lai, bất kì một quý tộc nào mà thấy con mình chơi bùn đến bẩn hề hề đều cảm thấy không dễ chịu chút nào, chẳng qua là lo ngại Garlock cho nên không trực tiếp can thiệp.
Nhưng có một lần thấy một trò hoàn toàn mới lạ làm cho hắn thay đổi cách nghĩ.
Ngày ấy,Lôi Khăn Đức trưởng lão vừa mới quay về Eden bảo đương nhiên phải quan sát cách dạy nghe đồn đã lâu trong Eden bảo.
Lúc trước Garlock để Barret tìm người dựa theo sa bàn địa hình Á Lai thủ công sơ chế tạo ra một cái tinh xảo hơn.
Tuy Lôi Khăn Đức giỏi về chính trị, nhưng cũng đã từng đã ra chiến trường, cũng rất tinh thông chiến thuật.
Tiểu Lôi Mạn đang muốn kể cho chú Garlock của bé một câu chuyện xưa về chiến tranh.
Nhưng, Garlock có khuynh hướ ng tấn công, Lôi Khăn Đức lại có xu hướng phòng thủ, đều là những tướng lãnh tài ba, cũng đều rất cố chấp, mới nói được dăm ba câu, không khí xung quanh hai người đã đông cứng lại.
Cuối cùng quyền quyết định lại rơi vào người tiểu Lôi Mạn đang đóng vai quần chúng.
Tiểu Lôi Mạn nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: ―Con phải làm đại tướng quân như chú Garlock.‖
Nghe chính miệng đứa con mình thần tượng người khác, thân là một tông phụ năng lực không hề kém tất nhiên sẽ mất hứng.
Á Lai không đành lòng nhìn cậ u học trò nhỏ của mình làm nhân bánh kẹp giữa hai kẻ chiến tranh cuồng kia, tiếp lời: ―Vì sao Lôi Mạn muốn làm đại tướng quân?‖
Ti ểu Lôi Mạn được giải vây nên vội chạy tới bên người thầy giáo, ―Đại tướng quân rấtuy phong, đến lúc đó sẽ không ai có thể khi dễ con, còn có rất nhiều người nghe lời con.‖
Nghĩ tới đứa con mình từ ng bị ủy khuất cũng là do một phần trách nhiệm của mình, trong lòng Lôi Khăn Đức không biết là vị gì, nếu có thể làm lại lần nữa, hắn muốn thay đổi rất nhiều chuyện, ít nhất sẽ không vì công việc mà xem nhẹ chuyện gia đình.
Garlock biết, nếu không có Á Lai, mình đoạt lấy đứa nhỏ cũng không thể chiếu cố tốt, nên cũng có chút áy náy.
Á Lai không để gánh nặng tình cảm ảnh hưởng đến phán đoán của mình, đề nghị bé con: ―Có muốn chơi một trò chơi không?‖
Trò chơi của thầyđều rất thú vị, tiểu Lôi Mạn vui mừng gật đầu.
Đứa trẻ nhỏ như vậy nên không thể thật sự làm tướng quân hay đi chiến trường, cho nên Á Lai bày ra trò chơi sắm vai.
Nhưng thế nào thì trong sân cũng bố trí dựng cảnh tương đương cùng người thật đóng vai.
Garlock đối với cách làm việc của Á Lai đã thành thói quen, đương nhiên sẽ không quan tâm đến cái gọi là hao tài tốn của.
Thế nhưng Lôi Khăn Đức lại liếc Á Lai ba lần.
. . . . . . . .
Hai quốc gia không tên xảy ra xung đột, cùng lúc phái ra tướng quân tài giỏi nhất chiến đấu vì đất nước.
Tướng quân Lôi Mạn có binh lính ưu tú nhất (rút thăm được), đứng ở trên ghế chỉ huy trên đài phô trương tiểu uy phong một phen.
Phòng bếp đưa tớ i nhiều túi bột mì đeo vào người thú nhân, túi đựng cà chua bắt chước theo vị trí trái tim chứa nguồn lực sinh mệnh. Binh lính tay đầy bột mì, đụng vào chỗ nào thì chỗ đó bị dính trắng xem như là bị thương.
Á Lai giáo dục luôn rất có hiệu quả nên cũng không có ý khiêm nhượng, hiên ngang lẫm liệt tự vẽ cho mình hai chòm râu giả cải trang thành thú nhân.
Không còn cách nào, phi thú nhân không thể xung pha trận mạc, cùng lắm chỉ có thể hỗ trợ phía sau thôi.
Đứng bên mép ghế , ydõng dạc phát biểu chiến thuyết: ―Hỡi các binh lính thú nhân thân ái, nếu địch nhân thắng trận này, sẽ cướp đoạt tài phú của chúng ta, chiếm lấy phi thú nhân của chúng ta, sẽ lấy đi bánh mì, sẽ lấy đi sữa, tất cả hãy đứng lên, vì danh dự mà chiến đấu!‖
Anh dũng sôi sục cứ như đang diễn ra thật, ―đông đảo‖ binh lính hô theo: ―Vì danh dự mà chiến đấu!‖
Đối phương khí thế tăng vọt, bên kia lại im lặng như tờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Lôi Mạn nhăn lại đến đỏ bừng, cuối cùng hùng dũng oai vệ nhìn binh lính của mình, chỉ về phía đối phương hô: ―Các người có nghe thấy không, có nghe thấy lời thầy của con không.‖
Binh lính cố gắng nhịn cười, đại tướng quân nhà mình thật sự phát huy bản chất trẻ con ra vô cùng nhuần nhuyễn a.
Trước khi xuất chinh, ―thị dân‖ hai bên đường rải hoa, cũng có tình tiết đưa tiễn ra trận đầy cảm động.
B áo con cảm nhận được sự tự hào khi được mọi người coi trọng và kì vọng, móng vuốt nhỏ mỗi lần bước đi đều tạo ra âm thanh, cuối cùng khó thế dâng trào gào khóc——Chờ tin thắng lợi của ta!
Bị người ta đẩy lên cao đến có chút mơ hồ, căn bản đã quên nếu mình thất bại thì nên làm sao.
Á Lai làm sao biết được như thế nào là đánh giặc, nhiều lắm chỉ có thể đóng vai cho giống tướng quân thôi, cho nên để cho binh lính mình tự chiến đấu, sau đó tìm nơi mát mẻ nghỉ ngơi, mang tiếng là đứng phía sau chỉ huy.
Ti ểu Lôi Mạn lại rất nghiêm túc, cho mỗi người một mệnh lệnh khác nhau, nhưng dù thế nào thì cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, có thể thành thục chỉ huy ban đầu lại là mở màn cho sự thất bại phía sau.
Binh lính trung thành làm theo lệnh, nói thế nào đều làm thế ấy.
Vì thế khi hai bên khai chiến không lâu thì chỉ còn lại một mình vị đại tướng quân nhỏ bé lẻ loi đứng giữa chiến trường.
Binh lính mình đều ―chết‖, đám người đỏ đỏ nằm dài trên đất, thật thương tâm.
Trước mắt lại không phải thầy của mình mà là tướng quân bên địch, không thể ôm một cái.
Tông phụ và chú Garlock cũng đâu phải là đại thụ, cũng không thể ôm một cái.
Á Lai cầm gậy gỗ nhỏ, chuẩn bị đâm cái túi màu đỏ trước ngực tiểu tướng quân.
Tiểu tướng quân không biết phải làm sao, mếu máo, hấp mũi, tuyệt vọng nhắm lại hai mắt đang nước mắt lưng tròng.
―Ây da.‖ Á Lai đột nhiên kêu lên một tiếng, che ―trái tim ‖ mình. Binh lính hô: ―Mau gọi quân y!‖
Một trận hỗn loạn, tiểu tướng quân có cơ hội đào thoát.
Bé đi qua núi cao, bơi qua sông dài, xuyên qua rừng cây, vượt mọi chông gai cuối cùng cũng về tới đất nước mình.
Nhưng trước mắt bé toàn là những thị dân đang vây quanh mình hỏi thân nhân của họ vì sao không cùng về.
―Oa. . . . . . . .‖ Tiểu Lôi Mạn rốt cục nhịn không được khóc lớn, ―Tôi không đáng làm một tướng quân, oa. . .‖
Clare đứng bên nhịn không được lấy tay lau lau mắt, ―Cứ như thật sự vậy, rất làm người tathương cảm.‖
Lôi Khăn Đức muốn tiến lên ôm lấy đứa con lại bị Garlock bên cạnh ngăn lại.
Á Lai ngồi xổm bên người bé con, vừa ôn hòa vừa nghiêm khắc nói: ―Khóc đủ rồi thì tự mình đứng lên.‖
Tiểu Lôi Mạn đáng thương hề hề nghẹn ngào đứng dậy, nhào về phía ôm ấp bé đã nhớ nhung thật lâu kia.
Á Lai sờ sờ đầu nhỏ bé, ―Nhớ kĩ, thân phận càng cao, trách nhiệm gánh trên lưng càng nặng.‖
Tiểu Lôi Mạn lĩnh hội gật đầu, trên mặt nước mắt nước mũi mơ hồ một mảng, ―Tông phụ làm trưởng lão cũng vậy sao?‖
Á Lai nhìn lại sắc mặt ngưng trọng của Lôi Khăn Đức trưởng lão, đủ kính ý nói: ―Đương nhiên.‖
. . . . . . . .
Lôi Khăn Đức tỉnh lại từ dòng kí ức, nhìn lại thấy con trai mình vẫn không chuyển mắt nhìn đống sâu lông: ―Khi nào chúng nó dừng lại.‖
Á Lai uống trà, tiếp tục đọc sách, căn bản là đã chuẩn bị tốt để chờ đợi thời gian dài, ―Cho đến khi chết.‖
Clare nhìn Lôi Mạn vẫn đang thật sự tập trung nói: ―Không bằng giờ nói cho bé đi? Một lát nữa mặt trời lên cao sẽ rất nắng.‖
―Tự mình quan sát sẽ giúp bé hiểu rõ hơn.‖ Garlock nói.
Á Lai không chút tiếc rẻ cho Garlock một ánh mắt cảm kích cùng tán thưởng.
Garlock vốn muốn nói nửa câu sau là ―Lát nữa cho người đem dù lại che.‖ bị Á Lai nhìn như vậy phát giác trẻ conphơi nắng nhiều một chút mới có lợi.
Ti ểu Lôi Mạn không biếtđộng tĩnh bên nhóm người lớn, chính là càng ngày càng cảm thấy kì quái, rõ ràng bên cạnh có cây cỏ, thế nhưng không có một con nào thoát khỏi đội ngũ, tổ chức kỉ luật rất tốt. . . . .
A, đã hiểu, tiểu Lôi Mạn vội vàng báo cáo kết luận của mình với thầy.
Á Lai đành phải giải thích cho bé, ―Biết nghe lời không phải là ưu điểm, mất đi mục tiêu của bản thân chính là mù quáng, phải có suy nghĩ của riêng mình, tín nhiệm vừa phải, biết được hoài nghi, mới có thể đạt được thành tựu. . . . ―
Ti ểu Lôi Mạn cảm thấy mất mát, nhưng tâm trạng thật tốt, đã biết kết cục của đám sâu lông, cúi đầu tự nói: ―Bọn chúng còn muốn biến thành bươm bướm bay lên bầu trời, không thể cứ ở trong này kết thúc sinh mệnh.‖ Tự mình bắt chúng thả lên cây.
Vèo vèo vèo, vài tên trộm bay ngang qua, cắp những sinh linh nhỏ béo núc thịt ăn mất.
Tiểu Lôi Mạn há to miệng, sửng sốt.
Á Lai cuối cùng tổng kết nói: ―Thật sự là thế sự vô thường, thiên nhiên quả là người thầy tốt nhất.‖