Ti ểu Lôi Mạn không còn giống như trước đây quá mức thành thật nữa, thể hiện bản thân giống người lớn hơn, biết giao lưu, biết nêu ra ý kiến của mình, tâm trí trở nên thành thục hơn, biết như thế nào là bảo hộ bản thân.
Phía trên đưa tới lễ phục tham gia thành thú lễ.
Tiểu trường bào màu trắng, mang lại cảm giác rất thần thánh.
Á Lai tự mình ngắm nhìn giúp bé, y biết Clare cũng muốn vào giúp, nhưng trong tiềm thức y cảm thấy người kia không thích hợp.
Tiểu Lôi Mạn ngoan ngoãn đứng im, cao hứng lẩm bẩm: ―Tới thần miếu rồi có thể gặp chú Đào Đức.‖
Lỗ tai Á Lai dựng lên, khiến cho người ta cảm thấy yphi thường để ý.
Garlock ở một bên nhướngmi, ―Em có hứng thú với Đại Tế Ti?‖
Á Lai gật đầu, trong đầ u hiện lên một hình ảnh thanh niên vẻ ngoài thánh khiết, nhưng nghĩ lại cách tả của Barret trước kia, từ vẻ ngoài thánh khiết đang dần chuyển sang kiểu ―Hồ tiên nhân‖, tạo kiểu dáng ra vẻ có chút đáng khinh.
―Bỏ cuộc đi, phi thú nhân chờ được hôn chân Đào Đức nhiều không đếm hết.‖ Garlock không ngờ Á Lai dám làm trò trước mặt hắn lớn mật nhớ thương thú nhân khác, Đào Đức, Tên cầu vồng nam trêu hoa ghẹo nguyệt!
Á Lai nhíu mày, ―Hôn mũi chân Đại tế ti là lễ nghi sao, vậy tôi không muốn gặp đâu.‖ Dù có sạch sẽ thế nào thì cũng là chân. . . . . .
―Đúng, về sau cách xa anh ta một chút.‖ Garlock bình tĩnh trả lời theo phương hướng sai lầm.
Á Lai gật đầu, hồ tiên nhân yếu đuối có phải là có khí chất mờ ảo trên trời, nếu mình bị phát hiện là trọng sinh vào thân thể này thì nguy to.
. . . . . . . . .
Trong tế ti phủ, Đại tế ti đang lười biếng nằm dài trên giường đánh một cái hắt xì, lại sinh bệnh? Đổi bác sĩ riêng!
. . . . . . . . .
Á Lai cũng rất kiên trì, mỗi ngày đều chăm chỉ tập luyện vật lộn, cho nên trên người thường đầy vết xanh tím.
Garlock đau lòng.
Á Lai nói: ―Vết thương nhẹ không đáng nói!‖ Lại tiếp tục ăn thêm đau trên người.
R ất nhanh, yđược bạn qua thư hồi âm, còn được tặng một người giấy, thật nhiệt tình a, văn cũng như người, từ những dòng chữ không khó để nhìn ra kia là một đứa nhỏ đơn thuần, vẫn còn mơ mộng chuyện thiếu niên.
Vi ết xong thư hồi âm, Á Lai vẫy vẫy cánh tay đau nhức, cảm khái vô hạn, thú nhân đế quốc chú trọng thực lực nhất, có thể ngươi sinh ra đã cao quí, nhưng cũng không vì thế mà cao quí được cả đời, cho nên người xuất thân quý tộc thường phải trải qua nhiều cố gắng để giữ vững thân phận.
Á Lai càng cảm thấy mình nhỏ bé và vô dụng, đối với mình mà nói, điều kiện đại quý tộc đưa ra cũng như một loại bảo hộ.
―Thầy, người có khỏe không? Có phả i mệt chết không?‖ Tiểu Lôi Mạn nhận nhiệm vụ rất quan trọnglà đi nói chuyện với thầy giáo, không phải, là nói chuyện phiếm.
Á Lai cười nói, ―Không sao đâu.‖ Lấy điểm tâm ra cùng ăn với bé con, ―Cường thân kiện thể rất có lợi.‖
Ti ểu Lôi Mạn rất muốn hỏi cụ thể là tốt chỗ nào, nhưng vẫn cố nhịn xuống nói chuyện người lớn dặn, ―Chú Garlock cho người dọn phòng, chờ sau khi người đến trường, chú sẽ đến ở trong trung tâm thành chủ.‖
Á Lai nói: ―Thầy nghe nói là sẽ ở trọ lại trường.‖ Y vẫn để ý tạo khoảng cách với đại quý tộcnhư trước.
Nhớ kĩ câu trả lời, tiểu Lôi Mạn nói tiếp: ―Trọ ở trường chứ không phải ở tù, hơn nữa còn có ngày nghỉ.‖ Vừa nghe đã biết đây không phải là cách nói của đứa trẻ.
Á Lai hỏi ngược lại: ―Vật nhỏ, con biết cái gì gọi là quý tộc độc thân không?‖
Tiểu Lôi Mạn đương nhiên không biết, thành thật lắc đầu.
Á Lai giải thích: ―Tự mình chịu trách nhiệm với bản thân, có phòng ở, có tài sản, có một công việc thích hợp với bản thân, đó là một kiểu sống tiến lên, quan trọng là vô câu vô thúc tự do‖. Y ở cùng đứa nhỏ không phải là ngày một ngày hai, nhìn vẻ mặt của đứa nhỏ là yđã đoán được, kì thật mấy vấn đề này toàn là chuyện kẻ người lớn kia muốn hỏi đi, ―Thầy đã thỏa hiệp với cuộc đời một lần, nhưng giờ không muốn thỏa hiệp lần nữa.‖
Ki ếp trước, ybuông tha cho việc học trường mĩ thuật, nghe theo lời mẹ và cha, sau đó lại bỏ cơ hội vào thủ đô nhậm chức, lại nghe theo lời mẹ, cuối cùng không quá nhiều lần tự quyết định cho mình.
M ột đời không hối tiếc, không phải ai cũng làm được điều đó, cho nên khi hấp hối, ynghĩ đến nếu có kiếp sau, y muốn làm những thứ ychưa kịp làm, sống thật tự do.
Cho nên, y rất quý trọng hiện tại.
Tiểu Lôi Mạn hiện tại nghe cảm thấy hoàn toàn không hiểu.
Á Lai biết đứ a nhỏ không hiểu, vì thế tiếp tục nói: ―Rất nhiều người sẽ nghĩ thầy cự tuyệt chú Garlock của con là tổn thất của thầy, thật ra thầy cũng biết mình không biết tốt xấu. Nhưng hiện tại thầy đối với Garlock không có cái cảm giác kia, ôm tâm tính không rõ ở bên hắnlà không trách nhiệm. Có lẽ thầy quá mức chủ quan, nhưng đổi vị thế hỏi lại một chút, nếu có một người thầy để ý lại ôm tình cảm không rõ bên cạnh, vạn nhất có một ngày người ấy bỏ đi, thầy nghĩ tâm trạng này không tốt chút nào.‖
Tiểu Lôi Mạn nhìn trời, trong đầu loạn chuyện nhiều thứ khó hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, thậm chí cũng quên mất mấy chuyện khác chú Garlock giao cho.
Á Lai cười, ―Thật ra thầy cũng không ngốc, cũng sẽ lo lắng, nếu cảm giác ấy tới thật, thầy sẽ nguyện ý thuận theo tự nhiên.‖
………………………. Khi Á Lai quay lại phòng làm việc của mình, bài trí bên trong đã thay đổi thật lớn, nhất là trong phòng đã thêm một người rõ ràng, ―Thưa ngài, sao ngài lại ở đây?‖
Garlock hợp tình hợp lí nói: ―Có lợi cho việc tăng tình cảm của em với tôi.‖
Á Lai cố ý hỏi: ―Tiểu Lôi Mạn nói cho ngài?‖ Làm sao có thể, nhóc con đến giờ còn chưa hiểu ra mà.
Garlock nói: ―Lúc tôi đi ngang qua nghe được, tiếng nói chuyện của hai người rất lớn.‖
Á Lai há mồm, nghe lén còn ra vẻ có đạo lí như vậy! Đe dọa nói: ―Ngài không sợ tôi tiết lộ văn kiện quan trọng ra ngoài sao?‖
Garlock lộ ra ý cười nguy hiểm: ―Em cảm thấy có thể sao?‖
―Không có khả năng.‖ Á Lai cũng không lừa mình dối người, nơi này đều là tài sản của đại quý tộc, phòng này của y lại vừa vặn, đại quý tộc mất hứng sẽ đổi phòng y sẽ không tốt lắm.
Nhưng mà, nước giếng không phạm nước sông không có nghĩa là nước sông sẽ không quấy rầy nước giếng.
―Làm gì đấy?‖ Garlock xáp lại.
Á Lai xoa mắt, ―Thẻ làm dấu sách, gởi cho Ngải Phàm.‖
―Em thật để bụng người bạn qua thư này đi.‖ Trong giọng nói có mùi chua.
―Lễ thượng vãng lai.‖ Á lai đem lá thư vẫn còn dính phiếu đánh dấu sách cho hắn xem.
Garlock nhìn lướt qua, rõ ràng chỉ là vô tình để đó, chỉ sợ là cái vị Ngải Phàm kia sơ ý quên mất khiến Á Lai hiểu lầm, có cần nhắc nhở một chút không?
Tay Á Lai rất đẹp, móng tay tròn tròn mượt mà sáng bóng, mỗi thứ đều như đang mờ ám trêu chọc tâm Garlock.
Mái tóc mề n mại, màu rượu vang xinh đẹp, sắc mặt cũng đã không còn tái nhợt như trước kia nữa, khỏe mạnh hơn nhiều rồi, lông mi đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp, miệng lại càng đẹp, đeo kính rất có khí chất. . . .
Á Lai ngửa ra sau, kì quái nhìn đại quý tộc đang áp sát lại phía mình, ―Ngài bị cận sao? Đeo mắt kính có thể không cần nhìn gần vậy vẫn có thể thấy rõ.‖
Mặt Garlock lạnh đi, có đôi khi hắnphân không rõ được biểu tình vô tội này của Á Lai có phải cố ý hay không!
Ti ểu Lôi Mạn không còn giống như trước đây quá mức thành thật nữa, thể hiện bản thân giống người lớn hơn, biết giao lưu, biết nêu ra ý kiến của mình, tâm trí trở nên thành thục hơn, biết như thế nào là bảo hộ bản thân.
Phía trên đưa tới lễ phục tham gia thành thú lễ.
Tiểu trường bào màu trắng, mang lại cảm giác rất thần thánh.
Á Lai tự mình ngắm nhìn giúp bé, y biết Clare cũng muốn vào giúp, nhưng trong tiềm thức y cảm thấy người kia không thích hợp.
Tiểu Lôi Mạn ngoan ngoãn đứng im, cao hứng lẩm bẩm: ―Tới thần miếu rồi có thể gặp chú Đào Đức.‖
Lỗ tai Á Lai dựng lên, khiến cho người ta cảm thấy yphi thường để ý.
Garlock ở một bên nhướngmi, ―Em có hứng thú với Đại Tế Ti?‖
Á Lai gật đầu, trong đầ u hiện lên một hình ảnh thanh niên vẻ ngoài thánh khiết, nhưng nghĩ lại cách tả của Barret trước kia, từ vẻ ngoài thánh khiết đang dần chuyển sang kiểu ―Hồ tiên nhân‖, tạo kiểu dáng ra vẻ có chút đáng khinh.
―Bỏ cuộc đi, phi thú nhân chờ được hôn chân Đào Đức nhiều không đếm hết.‖ Garlock không ngờ Á Lai dám làm trò trước mặt hắn lớn mật nhớ thương thú nhân khác, Đào Đức, Tên cầu vồng nam trêu hoa ghẹo nguyệt!
Á Lai nhíu mày, ―Hôn mũi chân Đại tế ti là lễ nghi sao, vậy tôi không muốn gặp đâu.‖ Dù có sạch sẽ thế nào thì cũng là chân. . . . . .
―Đúng, về sau cách xa anh ta một chút.‖ Garlock bình tĩnh trả lời theo phương hướng sai lầm.
Á Lai gật đầu, hồ tiên nhân yếu đuối có phải là có khí chất mờ ảo trên trời, nếu mình bị phát hiện là trọng sinh vào thân thể này thì nguy to.
. . . . . . . . .
Trong tế ti phủ, Đại tế ti đang lười biếng nằm dài trên giường đánh một cái hắt xì, lại sinh bệnh? Đổi bác sĩ riêng!
. . . . . . . . .
Á Lai cũng rất kiên trì, mỗi ngày đều chăm chỉ tập luyện vật lộn, cho nên trên người thường đầy vết xanh tím.
Garlock đau lòng.
Á Lai nói: ―Vết thương nhẹ không đáng nói!‖ Lại tiếp tục ăn thêm đau trên người.
R ất nhanh, yđược bạn qua thư hồi âm, còn được tặng một người giấy, thật nhiệt tình a, văn cũng như người, từ những dòng chữ không khó để nhìn ra kia là một đứa nhỏ đơn thuần, vẫn còn mơ mộng chuyện thiếu niên.
Vi ết xong thư hồi âm, Á Lai vẫy vẫy cánh tay đau nhức, cảm khái vô hạn, thú nhân đế quốc chú trọng thực lực nhất, có thể ngươi sinh ra đã cao quí, nhưng cũng không vì thế mà cao quí được cả đời, cho nên người xuất thân quý tộc thường phải trải qua nhiều cố gắng để giữ vững thân phận.
Á Lai càng cảm thấy mình nhỏ bé và vô dụng, đối với mình mà nói, điều kiện đại quý tộc đưa ra cũng như một loại bảo hộ.
―Thầy, người có khỏe không? Có phả i mệt chết không?‖ Tiểu Lôi Mạn nhận nhiệm vụ rất quan trọnglà đi nói chuyện với thầy giáo, không phải, là nói chuyện phiếm.
Á Lai cười nói, ―Không sao đâu.‖ Lấy điểm tâm ra cùng ăn với bé con, ―Cường thân kiện thể rất có lợi.‖
Ti ểu Lôi Mạn rất muốn hỏi cụ thể là tốt chỗ nào, nhưng vẫn cố nhịn xuống nói chuyện người lớn dặn, ―Chú Garlock cho người dọn phòng, chờ sau khi người đến trường, chú sẽ đến ở trong trung tâm thành chủ.‖
Á Lai nói: ―Thầy nghe nói là sẽ ở trọ lại trường.‖ Y vẫn để ý tạo khoảng cách với đại quý tộcnhư trước.
Nhớ kĩ câu trả lời, tiểu Lôi Mạn nói tiếp: ―Trọ ở trường chứ không phải ở tù, hơn nữa còn có ngày nghỉ.‖ Vừa nghe đã biết đây không phải là cách nói của đứa trẻ.
Á Lai hỏi ngược lại: ―Vật nhỏ, con biết cái gì gọi là quý tộc độc thân không?‖
Tiểu Lôi Mạn đương nhiên không biết, thành thật lắc đầu.
Á Lai giải thích: ―Tự mình chịu trách nhiệm với bản thân, có phòng ở, có tài sản, có một công việc thích hợp với bản thân, đó là một kiểu sống tiến lên, quan trọng là vô câu vô thúc tự do‖. Y ở cùng đứa nhỏ không phải là ngày một ngày hai, nhìn vẻ mặt của đứa nhỏ là yđã đoán được, kì thật mấy vấn đề này toàn là chuyện kẻ người lớn kia muốn hỏi đi, ―Thầy đã thỏa hiệp với cuộc đời một lần, nhưng giờ không muốn thỏa hiệp lần nữa.‖
Ki ếp trước, ybuông tha cho việc học trường mĩ thuật, nghe theo lời mẹ và cha, sau đó lại bỏ cơ hội vào thủ đô nhậm chức, lại nghe theo lời mẹ, cuối cùng không quá nhiều lần tự quyết định cho mình.
M ột đời không hối tiếc, không phải ai cũng làm được điều đó, cho nên khi hấp hối, ynghĩ đến nếu có kiếp sau, y muốn làm những thứ ychưa kịp làm, sống thật tự do.
Cho nên, y rất quý trọng hiện tại.
Tiểu Lôi Mạn hiện tại nghe cảm thấy hoàn toàn không hiểu.
Á Lai biết đứ a nhỏ không hiểu, vì thế tiếp tục nói: ―Rất nhiều người sẽ nghĩ thầy cự tuyệt chú Garlock của con là tổn thất của thầy, thật ra thầy cũng biết mình không biết tốt xấu. Nhưng hiện tại thầy đối với Garlock không có cái cảm giác kia, ôm tâm tính không rõ ở bên hắnlà không trách nhiệm. Có lẽ thầy quá mức chủ quan, nhưng đổi vị thế hỏi lại một chút, nếu có một người thầy để ý lại ôm tình cảm không rõ bên cạnh, vạn nhất có một ngày người ấy bỏ đi, thầy nghĩ tâm trạng này không tốt chút nào.‖
Tiểu Lôi Mạn nhìn trời, trong đầu loạn chuyện nhiều thứ khó hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, thậm chí cũng quên mất mấy chuyện khác chú Garlock giao cho.
Á Lai cười, ―Thật ra thầy cũng không ngốc, cũng sẽ lo lắng, nếu cảm giác ấy tới thật, thầy sẽ nguyện ý thuận theo tự nhiên.‖
………………………. Khi Á Lai quay lại phòng làm việc của mình, bài trí bên trong đã thay đổi thật lớn, nhất là trong phòng đã thêm một người rõ ràng, ―Thưa ngài, sao ngài lại ở đây?‖
Garlock hợp tình hợp lí nói: ―Có lợi cho việc tăng tình cảm của em với tôi.‖
Á Lai cố ý hỏi: ―Tiểu Lôi Mạn nói cho ngài?‖ Làm sao có thể, nhóc con đến giờ còn chưa hiểu ra mà.
Garlock nói: ―Lúc tôi đi ngang qua nghe được, tiếng nói chuyện của hai người rất lớn.‖
Á Lai há mồm, nghe lén còn ra vẻ có đạo lí như vậy! Đe dọa nói: ―Ngài không sợ tôi tiết lộ văn kiện quan trọng ra ngoài sao?‖
Garlock lộ ra ý cười nguy hiểm: ―Em cảm thấy có thể sao?‖
―Không có khả năng.‖ Á Lai cũng không lừa mình dối người, nơi này đều là tài sản của đại quý tộc, phòng này của y lại vừa vặn, đại quý tộc mất hứng sẽ đổi phòng y sẽ không tốt lắm.
Nhưng mà, nước giếng không phạm nước sông không có nghĩa là nước sông sẽ không quấy rầy nước giếng.
―Làm gì đấy?‖ Garlock xáp lại.
Á Lai xoa mắt, ―Thẻ làm dấu sách, gởi cho Ngải Phàm.‖
―Em thật để bụng người bạn qua thư này đi.‖ Trong giọng nói có mùi chua.
―Lễ thượng vãng lai.‖ Á lai đem lá thư vẫn còn dính phiếu đánh dấu sách cho hắn xem.
Garlock nhìn lướt qua, rõ ràng chỉ là vô tình để đó, chỉ sợ là cái vị Ngải Phàm kia sơ ý quên mất khiến Á Lai hiểu lầm, có cần nhắc nhở một chút không?
Tay Á Lai rất đẹp, móng tay tròn tròn mượt mà sáng bóng, mỗi thứ đều như đang mờ ám trêu chọc tâm Garlock.
Mái tóc mề n mại, màu rượu vang xinh đẹp, sắc mặt cũng đã không còn tái nhợt như trước kia nữa, khỏe mạnh hơn nhiều rồi, lông mi đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp, miệng lại càng đẹp, đeo kính rất có khí chất. . . .
Á Lai ngửa ra sau, kì quái nhìn đại quý tộc đang áp sát lại phía mình, ―Ngài bị cận sao? Đeo mắt kính có thể không cần nhìn gần vậy vẫn có thể thấy rõ.‖
Mặt Garlock lạnh đi, có đôi khi hắnphân không rõ được biểu tình vô tội này của Á Lai có phải cố ý hay không!