Khách nhân có cả lớn lẫn nhỏ quần áo chỉnh tề đến Eden bảo không ít, nhưng cũng không tính là quá nhiều, bởi vì đối với Eden bảo mà nói, không phải người nào cũng đáng để kết giao.
Thận trọng giao hữu, đây là câu Abraham Đại Tế Ti khi còn sống thường xuyên dùng để dạy đám nhi tử.
Cho nên, đó là truyền thống của gia tộc, có đôi khi cũng có thể lý giải đó là giáo dục truyền thừa.
Nhóm những bạn nhỏ phần lớn do á phụ hoặc phi thú nhân giám hộ dẫn đến, cho dù có thú nhân đương gia đến, thấy được sắc mặt của bảo chủ Eden bảothì cũng biết rằng mượn cơ hội để nói chuyện chính sự là cỡ nào không có khả năng.
Garlock làm sao có thể để loại người hư tình giả ý này xâm nhập vào buổi tiệc sinh nhật đơn thuần, trong sáng của cháu yêu mình.
Ti ểu Lôi Mạn tự mình yêu cầu được tiếp đãi khách nhân, cho nên cầm trong tay một cuốn vở nhỏ viết lịch trình yến hội mà ưỡn ngực ngẩng cao đầu, lúc thì tươi cười vui vẻ lúc thì căng thẳng nghiêm nghị, sự thật bé chỉ là đang muốn học hỏi uy phong của chú Garlock, còn bắt chước sự nghiêm cẩn khi xử lý công việc hằng ngày của chú Henry, bất quá thoáng chốc liền lại khôi phục lại bản tính trẻ con, nhớ ra thì lại lần nữa học theo người lớn, lặp lại tuần hoàn, thật sự là khả ái đến buồn cười.
B ất quá bé còn nhỏ, với lại đám bạn nhỏ phía sau cũng sấp xỉ bé nên thế này cũng là đủ để hơn người rồi, nhớ lại bộ dạng của bé mấy tháng trước, chỉ trong một thời gian ngắn mà đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác, quả thật là một đứa nhỏ kiên cường, có lẽ vì thế càng nên công nhận tiềm năng của Lôi Mạn.
Hoạt động lớn như vậy, gia trưởng quý tộc khác sẽ xem xét về thân phận, nên không đem quyền chỉ huy giao cho một đứa nhỏ năm tuổi.
Nhưng chủ trương của Á Lai chính là kiên nhẫn để đứa nhỏ hoàn thành việc làm trong khả năng mình, để đứa nhóc có cơ hội hiểu cảm giác hưởng thụ thành công mà mình cố gắng đạt được là như thế nào, coi như rèn luyện khả năng tự lực của đứa nhỏ, có đôi khi làm gia trưởng cũng không tất yếu phải đi so đo chuyện lợi ích hay hậu quả sau này, ở bên cạnh giúp đỡ tốt là được, không phải ―thất bại là á phụ của thành công‖ sao, những lời này dù áp dụng trên người trẻ nhỏ hay người lớn đều đúng cả.
Giáo dục và tôi luyện khi còn bé sẽ có lợi trên con đường trưởng thành sau này, trong quá trình đó sẽ tạo nên những phẩm chất vĩ đại trong một con người.
T ỷ như, đại quý tộc cũng không tồi lắm khi ở tầm tuổi nhỏ như vậy đã biết trốn mọi người chạy ra khỏi Eden bảo, một mình trở lại nhà cũ bướng bỉnh đợi chờ tông phụ và á phụ đã chết trong chiến tranh trở về, kế hoạch trốn đi rất chu toàn, tuổi còn nhỏ đã tự biết dựa vào khả năng của chính mình làm việc, quả nhiên mới ba tuổi mà đã già, trách không được hiện tại đại quý tộc có thể đạt đến trình độ hô phong hoán vũ tại thú nhân đế quốc.
Á Lai mím môi, gần đây sao lúc nào cũng bấ t tri bất giác nghĩ đến đại quý tộc, dù sao mình cũng coi như là đã làm người hai thế, nhưng nếu giờ muốn trốn khỏi Eden bảo thì tuyệt đối sẽ bị đại quý tộc bắt trở về, haiz, cùng làm người mà sao chênh lệch sao lớn quá, không, phải nói là người này so với người kia càng tức chết!
Tiểu Lôi Mạn dẫn nhóm bạn nhỏ đi vào trong sân vốn đã được chuẩn bị kĩ càng, mỗi người đều được phát cho một cây gậy thực vui mắt.
Nhóm bạn nhỏ khi mới bắt đầu thì không biết phải làm gì, đều cầm cây gậy trang trí đẹp đẽ đứng nhìn, chỉ thấy tiểu Lôi Mạn mở đầu dùng gậy đánh lên quí thú lớn treo trên dây thừng, trong bụng đại quí thú trào ra kẹo như mưa lên người Tiểu Lôi Mạn.
Đây chính là giấc mộng của trẻ con! ―A……‖ âm thanh mừng rỡ vang lên bốn phía, trong âm thanh đó xen lẫn những tiếng cười ngọt ngào hơn cả kẹo.
Đại quái thú được treo có lớn có nhỏ, có cao có thấp, có độc lập hành động có nhóm cùng hợp tác, từng cái một đều được phá ra, thật sự là bất diệc nhạc hồ.
Barret nhét vào miệng vài viên kẹo đứng cùng mộ t chỗ với Tiểu Lôi Mạn, nhân cơ hội quảng cáo trước nhóm phụ huynh, ―Đây là trò Pinata, vừa ngon lại vừa vui, xin hiểu rõ đây là độc quyền của Eden bảo.‖
Mọi người: ……
Ngải Phàm thực hâm mộ, cậucũng muốn chơi nữa, nhưng lại không phải con nít.
Á Lai cười nói: ―Trò chơi kế tiếp, chúng ta có thể cùng tham gia.‖
Tiểu Lôi Mạn vỗ vỗ tay, ý bảo đã đến giờ của hoạt động tiếp theo, mời mọi khách nhân chuẩn bị sẵn sàng.
Mi ệng và túi áo của nhóm bạn nhỏ đều phình to, nhóm phụ huynh đều thực lo lắng, ăn nhiều đường như vậy thật không tốt, nhưng mà cũng không thể ngay trước mặt chủ yến hội ngăn lại, như vậy rất là thất lễ.
Rất nhanh, nhóm phụ huynh bị cảnh tưởng trước mắt khiếp sợ nói không nên lời.
Một thị trấn trong cổ tích, gạch ngói là bánh ngọt thơm ngon, đây chính là thế giới đồ ăn thu nhỏ, là hình ảnh chỉ có trong ảo tưởng.
Thật sự là danh tác! Tiểu Lôi Mạn làm tiểu chủ nhân đắc ý dào dạt phát ra lời mời có thể tiến vào.
Một đám tiểu động vật như phát điên vọt vào, rất nhanh thì từ đầu đến chân đều dính đầy bánh kẹo mỹ vị ngọt ngào.
Nhưng càng dính càng vui, trận chiến bánh kẹo chính thức nổ ra.
Nhóm gia trưởng ban đầu còn mấ t tự nhiên, tay cao nhã cầm đĩa cùng dĩa ăn, ăn hai miếng lại uống một ngụm trà nhuận khẩu, cuối cùng cũng nhịn không được tham gia vào, nhưng đương nhiên phải giả lấy lí do là trông chừng phòng ngừa đứa nhỏ nhà mình bị thương.
Hai m ắt Barret biến thành hình thuỷ tinh tệ, lóe lên ánh sáng kim tệ, dường như đã nhìn thấy vô số tiền bạc đang tự đứng sang hai hàng trong âm nhạc hùng hồn đi đến ngân hàng đổi thành kim tệ, kim tệ đổi thành thuỷ tinh tệ. . . .
Á Lai thật vất vả mới cướp được một khối nóc nhà bằng chocolate đầy đủ, thấy Garlock ngồi ở một bên không nhúc nhích, hảo tâm muốn chia sẻ cùng hắn.
Không ngờ người vươn đĩa ăn ra lại là Lôi Khăn Đức trưởng lão nhìn qua so với Garlock còn nghiêm túc hơn: ―Không tồi.‖
―Không tồi……‖, đồng dạng nguyên bản nhóm gia trưởng đang đứng ở khu thú nhân đứng nghỉ ngơi cũng cực lực bảo trì hình tượng tiến vào.
Á Lai: ……
Garlock b ỗng nhiên đứng dậy, đứng cùng một đám trẻ và phi thú nhân, có chút đột ngột, lấy một thanh chocolate thật dài hình ống khói qua, đưa cho Á Lai, một mặt quay đầu.
Á Lai nhịn cười, đi đến nơi đặt chén đĩa, tiếp theo, chủ động đưa qua. Garlock cũng không phải thập phần thích ngọt hay gì đó, nhưng mà tâm tình rất tốt nên ăn mấy ngụm.
Tuy rằng sau đó dọn dẹp có chút phiền nhưng đối với nhóm người lớn và nhóm bạn nhỏ mà nói đây quả thật là một ngày khiến người ta khó quên được.
Barret đã sớ m biến mất, đến thư phòng để giải quyết chuyện đơn đặt hàng, gã biết mà, chỉ cần là một ý tưởng tuỳ tiện của Á Lai thôi thì tài nguyên cũng đã cuồn cuộn tràn đến.
Nhưng mà gã còn công việc trọng yếu nhất, chính là lúc Garlock và Á Lai đi thành chủ sống thì gã phải bàn đến việc quay về Eden bảo ở, Garlock vẫn là không yên lòng để Lôi Mạn ở một mình a……
Nhưng không lâu sau đó gã đã quay lạ i, vừa vào cửa đã bất chấp thân phận mà hô to: ―Á Lai, chúc mừng anh, một tin tốt, giải thưởng tác phẩm đáng tán thưởng nhất sẽ không thoát khỏi tay anh đâu.‖
Tuy r ằng không phải giải nhất, nhì, ba, nhưng mà giải thưởng này phải nói là càng làm náo động, bỗng nhiên nổi tiếng cũng muốn có hạn độ, dù sao Á Lai chỉ là lần đầu dự thi.
―Nghi thứ c trao giải, tôi muốn tự mình hộ tống anh đi lĩnh thưởng.‖ Barret nhìn về phía Garlock, ―Cơ hội này đừng có tranh với tôi, người ta bị anh chiếm cả ngày rồi, để tôi thơm lây chút chứ.‖
Mọi ngườiliên tiếp chúc mừng.
Nhưng ánh mắt Á Lai lại dừng ở cái gì đó trên tay Barret.
Barret gãi gãi đầu, ―Ngượng ngùng, vừa rồi quá hưng phấn đã quên, đây là thứ anh muốn tìm đó, vừa rồi mới đến, tôi liền đem đến cho anh.‖
Á Lai tiế p nhận lấy, thậm chí quên mất che dấu ngàn vạn cảm xúc trong ánh mắt, ―Cám ơn, tôi cứ nghĩ đã mãi mất nó.‖ Không kịp để ý mọi người khó hiểu, vội vàng chạy về phòng mình.
Ngày nhớ đêm mong, mở ra hạp cầm cũ kĩ, toàn thân tế bào đều đang kêu gào không thể kháng cự hoài niệm.
Chạm đến thân cầm trongnháy mắt, ngàn vạn hồi ức như vỡ bờ tràn ra.
Đây là đàn violon gia truyền, không muốn lại nửa đêm vì người khác bừng tỉnh, đây là thứ mà Á Lai nghĩ có thể an ủi đời trước.
Ti ếng đàn tinh thuần duyên dáng thản nhiên vang lên, khi thì vui thích, khi thì bi thương, có chút xa cách mới lạ, nhưng lại giống như bạn thân nhiều năm không gặp, rất nhanh liền một lần nữa hiểu thêm, một chút hồi ức không phải của mình càng thêm rõ nét.
Khúc lạc, trước mắt là ánh nắng chói chan.
Ngày mai lại là một ngày mới mẻ.
……
Ánh nến trong trung tâm triển lãm bỗng nhiên bị lập loè.
Thú nhân trực đem cảnh giác quay đầu nhìn lại, hoá ra là ảo giác, khôi phục như thường tiếp tục tuần tra.
Ánh mắt cười nhạo, linh hoạt xoay người, nhìn tác phẩm đáng tán thưởng nhất trước mắt, lộ ra nụ cười suông sẻ.
Cố chủ yêu cầu rất đơn giản, huỷ đi tác phẩm đáng tán thưởng nhất, hơn nữa cấp đại nhiên tiền nhiệm thêm một chút phiền toái ảnh hưởng đến hình ảnh.
Ánh nến lại lập loè, trong khung thuỷ tinh đã trống rỗng một vật.
……
Thú nhân đế quốc nổi lên sóng to gió lớn, khu trưng bày tác phẩm nghệ thuật lịch sử hôm qua bị một người thần bí xâm nhập, tác phẩm đáng tán thưởng nhất bị mất tích.
Á Lai đã thu thập xong hết hành lí, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì khổ sở.
Garlock sợ hắn tích tụ trong lòng, ―Em yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp em tìm trở về.‖ Ôm người ta vào lòng mà an ủi.
Á Lai đẩy người ra, ―Tố t nhất đừng tìm trở về, chỉ là được một ít người tán thưởng, tìm không được có khi lại trở thành truyền kì trong miệng mọi người.‖ Chính là một truyền thuyết hoàn mĩ a!
Garlock làm sao biết y sẽ nghĩ như vậy.
Có điề unhư theo lời Á Lai nói, tác phẩm không biết nơi nào càng tạo nên cảm giác thần bí, thậm chí trên đường phố còn xuất hiện tác phẩm phỏng chế theo, cũng có lờiđồn trên tác phẩm có khắc những điều bí mật mà Eden bảo không muốn truyền ra ngoài……
Lúc biết tình hình thực tế bên ngoài như vậy mọi người trong Eden bảo có chút dở khóc dở cười, Á Lai ngồi xe ngựa đã gần đến thành chủ trung tâm. Ngải Phàm nói: ―Tôi lựa chọn là dạy học tư nhân, cho nên sẽ trực tiếp đi học luôn.‖
Á Lai gật đầu, cách ngày chính thức khai giảng chỉ còn vài ngày, y muốn đi dạo khắp nơi.
Barret nói: ―Cái kia, ngại quá, gần đây tôi rất rất bận rộn.‖ không vội cũng phải vội, ngày nghỉ của Garlock thu xếp cả rồi, mình cũng không thể không biết điều như thế, ―Tôi tiện đường đưa Ngải Phàm đi đến trường.‖
Đám người không liên quan đã biế n mất, đêm nay hắnvà Á Lai sẽ ở tại nhà mới trong thế giới hai người, Garlock nói: ―Hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai tôi dẫnem đi dạo.‖
Á Lai đầu tiên là gật đầu, hảo hảo nghỉ ngơi là điều mong muốn, sau đó lắc đầu, ôm hộp đàn, nói: ―Ngày mai tôi muốn đi quảng trường trung tâm, làm xiếc!‖
……
Ti ểu Lôi Mạn trong phòng học đã bắt đầu nhớ thầy giáo, lật ra một trang giấy kể chuyện xưa thầyđã viết cho bé, đột nhiên trong óc sinh ra một vấn đề nhỏ – khi thầy vừa mới đến Eden bảo rất hay mang mũ đỏ, rất được, cho nên chú Garlock và thầy thật giống đại hôi lang cùng tiểu hồng mạo. (chính là sói ác và cô bé quàng khăn đỏ ấy)
Chẳng lẽ sau này thầy Á Lai sẽ bị chú Garlock thúc thúc ăn luôn ư?
Chú thích: Pinata
Muốn tìm hiểu thêm về nguồn gốc hay những thứ liên quan thì vào: