Ch ỉ một câu thôi đã gạt hết chân tướng sang một bên, chuyện này hai đại gia tộc quyết định xử lí qua loa, lúc này ai mà nói thêm câu nào nữa thì cũng như đang tự tát mình một bạt tai.
Nhưng mà, còn có một chuyện chưa xong, đại ấn của bộ trưởng cảnh vụ vẫn chưa tìm được, đây là đại sự của đế quốc.
N ên Garlock thân là đế quốc đại tướng quân không thể nào rời khỏi phòng họp đang rất căng thẳng, cũng không thể theo như kế hoạch sẽ dẫn Á Lai đến trường, nên cực kì khó chịu!
Không lâu sau, các vị đại thần đã thu được tin khẩn lần lượt xuất hiện, hội nghị đế quốc chính thức được bắt đầu.
Garlock trong lòng trầ m xuống, nhất thời vẫn không nghĩ ra nguyên nhân thành chủ không nhúng tay vào việc này, hơn nữa ngay cả Đào Đức cũng không chịu nói một câu. . . . .
H ọc viện nghệ thuật tối cao của phi thú nhân có lịch sử rất lâu đời, phong cảnh tao nhã, phong cách học tập rất nghiêm cẩn, cho nên không có tình huống đặc biệt thì thú nhân không thể đi vào, dù cho biện đủ loại lí do, cũng phải ở trạm gác cổng đăng kí rõ ràng, ai cũng không có quyền được miễn, học viện mang tên của Đại Tế Ti Abraham.
Cho nên, Henry chỉ có thể đưa Á Lai đến cổng trường uy nghiêm thôi.
Kì thật Á Lai cũng không muố n bị chăm sóc như trẻ nhỏ như vậy, chuyện này khiến y nhớ đến phần lớn phụ huynh ở kiếp trước đưa con đi đại học như tiễn đưa đến nơi vô cùng xa xôi, thậm chí sau đó còn làm hết mọi thủ tục nhập học cho con cái, có thể hiểu được sự quan tâm của cha mẹ nhưng mà bước đầu tiên để học tập sống tự lập không nên lãng phí như vậy.
Tr ải qua phong ba lúc sáng, tâm trạng Á Lai tuy không được tốt cho lắm nhưng vẫn lễ phép chào tạm biệt Henry, bởi kiểu giận chó đánh mèo không phải phong cách hành sự của y, với lại cho dù ycó muốn giận chó đánh mèo đi nữa thì không thể đánh lên vị quản gia tiên sinh nghiêm trang nội liễm này.
Henry quan tâm căn dặn hai ba câu rồ i rời đi, cũng có thể hiểu được sự nôn nóng và bá đạo của Garlock, Á Lai là một phi thú nhân quá mức độc lập, hơn nữa y cũng có năng lực tự lập, không cần bất kì một thú nhân nào chăm sóc vẫn có thể tự thân sống vui vẻ.
M ột mình làm xong tốt tất cả các loại giao tiếp xong, đến phòng giám sát kí túc xá để nhận chìa khóa phòng, Á Lai không ngờ bạn cùng phòng đã sớm ở trong phòng rồi.
Người trướ c mắt đang dựa người vào cửa sổ, ynhìn thấy cậu thì hơi sửng sốt một chút, cậu có một đôi mắt khiến mọi người phải chú ý, một con mắt màu xanh, một con mắt màu vàng đậm, tựa như một con bướm âm dương bay múa, phong cách vừa dẻo dai vừatrung tính, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào càng tôn lên vẻ mị hoặc của cậu, một mái tóc màu bạc thuần khiết tùy ý được buông lỏng trên bàn, tuy chỉ tùy tiện cười nhưng lại đầy sự tự tin khinh thị cả thế gian.
―Chúng ta lại gặp nhau rồi.‖
Á Lai rố t cuộc cũng hiểu tại sao thế nhân thường dùng một câu ―rất có hương vị‖ để diễn tả một người, mỉm cười nói: ―Xin chào, tôi là Á Lai Da Vinci.‖ Dường như đã hiểu đối phương là ai, tất cả mọi chuyện không may hôm nay gặp đều bị vui sướng bất ngờ này xua đi, hóa ra hôm nay không hoàn toàn là một ngày tồi tệ, vẫn còn có chuyện vui.
Francis đã sớ m quen bị người khác nhìn bằng ánh mắt khinh thường, nhưng ánh mắt phi thú nhân tóc hồng trước mắt cậu lại rất trong suốt, nên cậu đáp lại: ―Francis.‖
Á Lai thấy cậu đã dọn dẹp giường bên trái nên tự nhiên bản thân cũng sẽ đi dọn giường bên phải.
Trong phòng thực im lặng, là loại yên tĩnh, Francis chưa từng gặp qua ai thấy cậu mà vẫn bình tĩnh như vậy, không nhịn được nhìn kĩ Á Lai đang dọn dẹp giường.
Động tác của Á Lai rấ t nhanh, tuy rằng phòng là dùng chung nhưng cũng coi như khá rộng rãi, ít nhất có phòng vệ sinh riêng, ―Tôi muốn tắm rửa một chút, cậu có dùng phòng vệ sinh không?‖
―Không cần.‖ Francis đưa lưng về phía y, không ngờ lại là bạn chung phòng, thực khéo mà, như vậy cũng tốt.
Chỉ một lát sau, Á Lai thay xong đồ, khách khí hỏi: ―Tôi đi ăn cơm, cậu có đi không?‖
―Tốt.‖ Francis cười nói, cầu còn không được nữa mà.
Hai ngườ i mới ra khỏi cửa vài bước thì ở trên hành lang gặp được hai người ăn mặt hết sức hoa lệ, Kathy và Mạch Kì, trên mặt còn mang vẻ đắc ý đang chuẩn bị châm chọc chế giễu.
―Ai thế này? Vũ giả thấp hèn cũng có thể đến trường sao? Ai da, Á Lai tiên sinh sao ngài lại ở cùng với cái loại người này? Hay là như người ta vẫn nói là vật hợp theo loài?‖ Kathy nhờ á phụ giúp nên đã được như nguyện cấp cho Á Lai một bạn cùng phòng ―Tốt‖
Á Lai không hứng thú với mấy lời không dinh dưỡng của y, bất quá chỉ là một tên tép riu, trực tiếp không thèm nhìn đã nhấc chân bước đi.
Francis từ trước đến nay vẫn chưa thấy ai đối xử với Kathy như vậy nên cười ra tiếng, cũng không thèm nhìn người ta.
Cho nên hai người không hẹn mà cùng đi qua Kathy và Mạch Kì, căn bản là không xem đối phương tồn tại.
Kiểu không nhìn này càng khiến người ta căm tức.
―Đứ ng lại!‖ Mạch Kì la to, nó không có hận thù gì với Á Lai, nhưng vì Kathy nên nó cũng không có hảo cảm với Á Lai, mà Francis thì khác, hai người đều là những vũ giả nổi bật, cùng được giáo dục giống nhau, nên quan hệ của họ là quan hệ cạnh tranh như nước với lửa không thể ở chung một chỗ.
Á Lai và Francis cùng dừng lại.
Lúc này có vài học viên khác cũng nối đuôi nhau xuất hiện, ngăn cản ý muốn gây phiền toái của Kathy và Mạch Kì, hai người tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhà ăn rất đông đúc, Á Lai thực hoài niệm cuộc sống tập thể này, đông nhìn tây ngắm, tất cả đều tạo cảm giác lịch sử nghệ thuật.
―Anh làm sao vậy?‖ Francis thấ y hắn đột nhiên ngẩn người, có lẽ dọc đường đi đã vì cậu mà vô cớ nhận lấy những ánh mắt không có ý tốt nên hiện tại muốn cách cậu ra xa một chút cũng là chuyện bình thường.
―Tôi tắm rửa xong rồi thay quần áo…‖ Á Lai nói.
Francis nhíu nhíu mi, quý tộc luôn có một căn bệnh, ngay cả đến ăn cơm cũng muốn mặc bộ đồ chỉ dành cho lúc ăn cơm.
Ai ngờ Á Lai lại nói: ―Cho nên hiện tại trong bộ đồ này không có tiền, cậu có thể mờitôi một lần không, lần sau tôi sẽ mời cậu.‖ Có một chút thẹn thùng.
Francis sửng sốt, không ngờ mình lại hiểu lầm. Á Lai thấy cậu không nói lời nào, nghĩ cậu không muốn, nên cũng không làm khó người ta, ―Vậy cậu ăn trước đi, tôi trở về lấy tiền.‖
―Không cần đâu, tôi mời anh.‖ Francis nghiêm túc nói.
Á Lai ăn uống trong chốc lát, nghĩ đến cái gì đó nên hỏi: ―Vì sao Kathy lại gọi cậu là vũ giả thấp hèn?‖ Không có ý mạo phạm gì chỉ đơn thuần là hiếu kì thôi.
Francis tùy ý cười: ―Bởi vì tôi lấy khiêu vũ để nuôi sống bản thân, lúc trước còn làm việc ở nơi thú nhân thường tụ tập, còn rất được hoan nghênh nha!‖
Văn hóa của thú nhân đế quốc sẽ không tôn trọng loại công tác đặc biệt này, cho nên khiêu vũ mát mẻ nơi công cộng như Francis thường rất bị khinh thường.
Nhưng đối với Á Lai đây chỉ là lựa chọn ngã rẽ khác thôi, chẳng lẽ tự lực cánh sinh thì đáng để người ta khinh sao?
―Cậu rất thiếu tiền sao?‖ Á Lai hỏi, bằng không cậu đã có thể chọn một công việc khác tuy kiếm tiền chậm nhưng không hạ thấp thanh danh.
Đốiphương không có phản ứng khinh bỉ như mình dự đoán nên suy nghĩ của Francis có chút không theo kịp, vì thế thừa nhận nói: ―Đúng vậy.‖
―Vậ y cậu làm người mẫu độc quyền của tôi được không?‖ Á Lai nhìn bề ngoài của Francis rất giống vẻ đẹp của con người thời phục hưng, nếu thả người này đi thì tiếc quá, nói xong hai mắt còn tỏa sáng như đang rất trông chờ đối phương đáp ứng.
―Vì sao?‖ Francis có chút buồn cười, người khác tránh xa còn không kịp, đối phương lại chủ động mời gọi.
Á Lai nói: ―Bởi vì cậu có thể tạo cảm hứng cho tôi.‖ Francis nghe một hồi vẫn không thể biết được đối phương đang tán thưởng cậu hay là đang cố lừa gạt để khinh thị cậu bẩn thỉu, vừa định nói chuyện thì thấy Á Lai cau mày hất ra vài loại đậu từ đĩa ăn xuống bàn ăn.
Francis nói: ―Kì thật loại đậu này hương vị không tồi.‖
Á Lai ngẩng đầu nói: ―Tôi biết nhưng mà bọn chúng bộ dạng không phù hợp với thẩm mỹ của tôi.‖
Francis cười: ―Chưa thấy qua loại lấy cớ để ăn kiêng như thế này.‖
Á Lai nháy mắt mấy cái, ―Vậy xem đó là như là cơ hội tôi cho cậu để có thể hiểu tôi, vì để biểu đạt lòng biết ơn cậu có thể mời tôi uống trà.‖
Francis b ỗng cảm thấy hôm nay quả thật là một ngày đặc biệt bất thường, nhưng mà cậu đã nhìn trúng Eden bảo phía sau Á Lai, cho dù là địch nhân chỉ cần có thể lợi dụng thì cũng có thể làm bạn được, hơn nữa phi thú nhân tóc hồng này nhìn qua cũng không đáng ghét.
Nơi ăn bánh uống trà, rất nhiều người vì nhìn thấy Francis nên ghét bỏ rời đi, Francis cũng chỉ làm lơ.
Á Lai đứng trướ c bảng thực đơn suy nghĩ mình nên mua loại nước uống nào đây, thiệt nhiều loại hắn không biết, cái loại không hiểu biết như thế này khiến hắn rất khó chịu.
Hai ngườ i, mỗi người chỉ cầm một tách trà vừa đi về vừa uống, thế nhưng Á Lai vẫn còn luyến tiếc, đành phải từng ngụm một nuốt xuống, hình như lạnhthì uống ngon hơn nhỉ?
Francis nhìn thấ y ynhư là quý tộc đang khinh thường thức uống bình dân vậy, nhất thời trong lòng có chút không vui, châm chọc: ―Sao vậy, không phù hợp với khẩu vị của ‗ngài‘ sao?‖
Á Lai trực tiếp gật đầu, ―Rất ngọt.‖
―Hóa ra anh thích đắng.‖ Francis tức giận nói.
―Đúng vậy.‖ Á Lai thành thật trả lời, ―Bất quá quản gia Henry pha trà thì vị gì cũng ngon.‖
Francis đương nhiên biế t vị ―quản gia Henry‖ là ai, cố ý hỏi: ―Chính là vị tiên sinh đã đưa anh đến cổng trườngà?‖ Nếu đã quyết định lợi dụng vị phi thú nhân tóc hồng của Eden bảo này thì về sau sẽ không tránh được tiếp xúc với vị quản gia Henry nổi tiếng hoàn hảo này.
Á Lai gật gật đầu.
Francis thấy ykhông phòng bị nên hỏi tiếp: ―Tôi còn tưởng vị tướng quân đại nhân kia sẽ tự mình đưa anh đến đây chứ.‖
S ắc mặt Á Lai lập tức trở nên khó coi, thật sự không muốn nghĩ đến chuyện đại quý tộc sẽ đưa yđến trường, vốn chẳng phải học sinh tiểu học, với lại Garlock cũng đâu phải cha mẹ yđâu, lại nghĩ đến hội nghị khó ưa kia, cho nên nói ngắn gọn: ―Anh ấy bận rộn nhiều chuyện.‖
―Hử? Có chuyện gì sao? Anh có vẻ rất không vui.‖ Francis ―quan tâm‖ hỏi.
Á Lai nói: ―Tôi vì một nguyên nhân đáng ghét mà phả i tự tay hủy đi tác phẩm của mình, không có thể sửa lại nữa, cho dù sau này một ngày nào đó làm lại cũng không thể tìm về cảm giác trước kia.‖ Vốn ykhông biết Francis là loại người gì, nhưng cảm thấy được ở chung với đối phương cũng tốt lắm cho nên vừa hỏi đã khai ra, vừa hay đúng ý dò tin của cậu.
Francis không ngờ Á Lai sẽ làm vậy, không biết vì sao trong lòng có chút áy náy, ―Vẫn tốt hơn là hủy trong tay người khác.‖
―Đúng vậy‖ Á Lai không phải là loại người thích lẩn quẩn trong lòng, về sau ngày còn dài, nhíu mày uống tiếp một ngụm, ―Vẫn là Henry pha trà ngon hơn.‖
Francis: ―. . . . . ‖ đề tài xoay chuyển quá nhanh đi, nhưng mà, quản gia Henry sao?
Ng ải Phàm từ xa đã thấy Á Lai, nhanh chóng chạy tới, lại không ngờ bạn tốt của mình đang đi với Francis, liếc nhìn Francis một cái ý bảo Á Lai đi với cậu ra chỗ khác để nói chuyện.
Chú thích
Bướm âm dương: Là một loài bướ m hiếm thấy, trong mười triệu con mới xuất hiện một con, đây là một loài bướm rất kì lạ thậm chí có người khi thấy nó ấn tượng ban đầu sẽ là, cánh bên phải là nam, cánh bên trái là nữ, nam nữ hòa trộn, rất kì lạ.
Kể từ lúc hai cánh nó trở nên khác màu nhau nó sẽ không thể bay nữa, đời sống là 6 ngày.
Nguồn:
Ch ỉ một câu thôi đã gạt hết chân tướng sang một bên, chuyện này hai đại gia tộc quyết định xử lí qua loa, lúc này ai mà nói thêm câu nào nữa thì cũng như đang tự tát mình một bạt tai.
Nhưng mà, còn có một chuyện chưa xong, đại ấn của bộ trưởng cảnh vụ vẫn chưa tìm được, đây là đại sự của đế quốc.
N ên Garlock thân là đế quốc đại tướng quân không thể nào rời khỏi phòng họp đang rất căng thẳng, cũng không thể theo như kế hoạch sẽ dẫn Á Lai đến trường, nên cực kì khó chịu!
Không lâu sau, các vị đại thần đã thu được tin khẩn lần lượt xuất hiện, hội nghị đế quốc chính thức được bắt đầu.
Garlock trong lòng trầ m xuống, nhất thời vẫn không nghĩ ra nguyên nhân thành chủ không nhúng tay vào việc này, hơn nữa ngay cả Đào Đức cũng không chịu nói một câu. . . . .
H ọc viện nghệ thuật tối cao của phi thú nhân có lịch sử rất lâu đời, phong cảnh tao nhã, phong cách học tập rất nghiêm cẩn, cho nên không có tình huống đặc biệt thì thú nhân không thể đi vào, dù cho biện đủ loại lí do, cũng phải ở trạm gác cổng đăng kí rõ ràng, ai cũng không có quyền được miễn, học viện mang tên của Đại Tế Ti Abraham.
Cho nên, Henry chỉ có thể đưa Á Lai đến cổng trường uy nghiêm thôi.
Kì thật Á Lai cũng không muố n bị chăm sóc như trẻ nhỏ như vậy, chuyện này khiến y nhớ đến phần lớn phụ huynh ở kiếp trước đưa con đi đại học như tiễn đưa đến nơi vô cùng xa xôi, thậm chí sau đó còn làm hết mọi thủ tục nhập học cho con cái, có thể hiểu được sự quan tâm của cha mẹ nhưng mà bước đầu tiên để học tập sống tự lập không nên lãng phí như vậy.
Tr ải qua phong ba lúc sáng, tâm trạng Á Lai tuy không được tốt cho lắm nhưng vẫn lễ phép chào tạm biệt Henry, bởi kiểu giận chó đánh mèo không phải phong cách hành sự của y, với lại cho dù ycó muốn giận chó đánh mèo đi nữa thì không thể đánh lên vị quản gia tiên sinh nghiêm trang nội liễm này.
Henry quan tâm căn dặn hai ba câu rồ i rời đi, cũng có thể hiểu được sự nôn nóng và bá đạo của Garlock, Á Lai là một phi thú nhân quá mức độc lập, hơn nữa y cũng có năng lực tự lập, không cần bất kì một thú nhân nào chăm sóc vẫn có thể tự thân sống vui vẻ.
M ột mình làm xong tốt tất cả các loại giao tiếp xong, đến phòng giám sát kí túc xá để nhận chìa khóa phòng, Á Lai không ngờ bạn cùng phòng đã sớm ở trong phòng rồi.
Người trướ c mắt đang dựa người vào cửa sổ, ynhìn thấy cậu thì hơi sửng sốt một chút, cậu có một đôi mắt khiến mọi người phải chú ý, một con mắt màu xanh, một con mắt màu vàng đậm, tựa như một con bướm âm dương bay múa, phong cách vừa dẻo dai vừatrung tính, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào càng tôn lên vẻ mị hoặc của cậu, một mái tóc màu bạc thuần khiết tùy ý được buông lỏng trên bàn, tuy chỉ tùy tiện cười nhưng lại đầy sự tự tin khinh thị cả thế gian.
―Chúng ta lại gặp nhau rồi.‖
Á Lai rố t cuộc cũng hiểu tại sao thế nhân thường dùng một câu ―rất có hương vị‖ để diễn tả một người, mỉm cười nói: ―Xin chào, tôi là Á Lai Da Vinci.‖ Dường như đã hiểu đối phương là ai, tất cả mọi chuyện không may hôm nay gặp đều bị vui sướng bất ngờ này xua đi, hóa ra hôm nay không hoàn toàn là một ngày tồi tệ, vẫn còn có chuyện vui.
Francis đã sớ m quen bị người khác nhìn bằng ánh mắt khinh thường, nhưng ánh mắt phi thú nhân tóc hồng trước mắt cậu lại rất trong suốt, nên cậu đáp lại: ―Francis.‖
Á Lai thấy cậu đã dọn dẹp giường bên trái nên tự nhiên bản thân cũng sẽ đi dọn giường bên phải.
Trong phòng thực im lặng, là loại yên tĩnh, Francis chưa từng gặp qua ai thấy cậu mà vẫn bình tĩnh như vậy, không nhịn được nhìn kĩ Á Lai đang dọn dẹp giường.
Động tác của Á Lai rấ t nhanh, tuy rằng phòng là dùng chung nhưng cũng coi như khá rộng rãi, ít nhất có phòng vệ sinh riêng, ―Tôi muốn tắm rửa một chút, cậu có dùng phòng vệ sinh không?‖
―Không cần.‖ Francis đưa lưng về phía y, không ngờ lại là bạn chung phòng, thực khéo mà, như vậy cũng tốt.
Chỉ một lát sau, Á Lai thay xong đồ, khách khí hỏi: ―Tôi đi ăn cơm, cậu có đi không?‖
―Tốt.‖ Francis cười nói, cầu còn không được nữa mà.
Hai ngườ i mới ra khỏi cửa vài bước thì ở trên hành lang gặp được hai người ăn mặt hết sức hoa lệ, Kathy và Mạch Kì, trên mặt còn mang vẻ đắc ý đang chuẩn bị châm chọc chế giễu.
―Ai thế này? Vũ giả thấp hèn cũng có thể đến trường sao? Ai da, Á Lai tiên sinh sao ngài lại ở cùng với cái loại người này? Hay là như người ta vẫn nói là vật hợp theo loài?‖ Kathy nhờ á phụ giúp nên đã được như nguyện cấp cho Á Lai một bạn cùng phòng ―Tốt‖
Á Lai không hứng thú với mấy lời không dinh dưỡng của y, bất quá chỉ là một tên tép riu, trực tiếp không thèm nhìn đã nhấc chân bước đi.
Francis từ trước đến nay vẫn chưa thấy ai đối xử với Kathy như vậy nên cười ra tiếng, cũng không thèm nhìn người ta.
Cho nên hai người không hẹn mà cùng đi qua Kathy và Mạch Kì, căn bản là không xem đối phương tồn tại.
Kiểu không nhìn này càng khiến người ta căm tức.
―Đứ ng lại!‖ Mạch Kì la to, nó không có hận thù gì với Á Lai, nhưng vì Kathy nên nó cũng không có hảo cảm với Á Lai, mà Francis thì khác, hai người đều là những vũ giả nổi bật, cùng được giáo dục giống nhau, nên quan hệ của họ là quan hệ cạnh tranh như nước với lửa không thể ở chung một chỗ.
Á Lai và Francis cùng dừng lại.
Lúc này có vài học viên khác cũng nối đuôi nhau xuất hiện, ngăn cản ý muốn gây phiền toái của Kathy và Mạch Kì, hai người tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhà ăn rất đông đúc, Á Lai thực hoài niệm cuộc sống tập thể này, đông nhìn tây ngắm, tất cả đều tạo cảm giác lịch sử nghệ thuật.
―Anh làm sao vậy?‖ Francis thấ y hắn đột nhiên ngẩn người, có lẽ dọc đường đi đã vì cậu mà vô cớ nhận lấy những ánh mắt không có ý tốt nên hiện tại muốn cách cậu ra xa một chút cũng là chuyện bình thường.
―Tôi tắm rửa xong rồi thay quần áo…‖ Á Lai nói.
Francis nhíu nhíu mi, quý tộc luôn có một căn bệnh, ngay cả đến ăn cơm cũng muốn mặc bộ đồ chỉ dành cho lúc ăn cơm.
Ai ngờ Á Lai lại nói: ―Cho nên hiện tại trong bộ đồ này không có tiền, cậu có thể mờitôi một lần không, lần sau tôi sẽ mời cậu.‖ Có một chút thẹn thùng.
Francis sửng sốt, không ngờ mình lại hiểu lầm. Á Lai thấy cậu không nói lời nào, nghĩ cậu không muốn, nên cũng không làm khó người ta, ―Vậy cậu ăn trước đi, tôi trở về lấy tiền.‖
―Không cần đâu, tôi mời anh.‖ Francis nghiêm túc nói.
Á Lai ăn uống trong chốc lát, nghĩ đến cái gì đó nên hỏi: ―Vì sao Kathy lại gọi cậu là vũ giả thấp hèn?‖ Không có ý mạo phạm gì chỉ đơn thuần là hiếu kì thôi.
Francis tùy ý cười: ―Bởi vì tôi lấy khiêu vũ để nuôi sống bản thân, lúc trước còn làm việc ở nơi thú nhân thường tụ tập, còn rất được hoan nghênh nha!‖
Văn hóa của thú nhân đế quốc sẽ không tôn trọng loại công tác đặc biệt này, cho nên khiêu vũ mát mẻ nơi công cộng như Francis thường rất bị khinh thường.
Nhưng đối với Á Lai đây chỉ là lựa chọn ngã rẽ khác thôi, chẳng lẽ tự lực cánh sinh thì đáng để người ta khinh sao?
―Cậu rất thiếu tiền sao?‖ Á Lai hỏi, bằng không cậu đã có thể chọn một công việc khác tuy kiếm tiền chậm nhưng không hạ thấp thanh danh.
Đốiphương không có phản ứng khinh bỉ như mình dự đoán nên suy nghĩ của Francis có chút không theo kịp, vì thế thừa nhận nói: ―Đúng vậy.‖
―Vậ y cậu làm người mẫu độc quyền của tôi được không?‖ Á Lai nhìn bề ngoài của Francis rất giống vẻ đẹp của con người thời phục hưng, nếu thả người này đi thì tiếc quá, nói xong hai mắt còn tỏa sáng như đang rất trông chờ đối phương đáp ứng.
―Vì sao?‖ Francis có chút buồn cười, người khác tránh xa còn không kịp, đối phương lại chủ động mời gọi.
Á Lai nói: ―Bởi vì cậu có thể tạo cảm hứng cho tôi.‖ Francis nghe một hồi vẫn không thể biết được đối phương đang tán thưởng cậu hay là đang cố lừa gạt để khinh thị cậu bẩn thỉu, vừa định nói chuyện thì thấy Á Lai cau mày hất ra vài loại đậu từ đĩa ăn xuống bàn ăn.
Francis nói: ―Kì thật loại đậu này hương vị không tồi.‖
Á Lai ngẩng đầu nói: ―Tôi biết nhưng mà bọn chúng bộ dạng không phù hợp với thẩm mỹ của tôi.‖
Francis cười: ―Chưa thấy qua loại lấy cớ để ăn kiêng như thế này.‖
Á Lai nháy mắt mấy cái, ―Vậy xem đó là như là cơ hội tôi cho cậu để có thể hiểu tôi, vì để biểu đạt lòng biết ơn cậu có thể mời tôi uống trà.‖
Francis b ỗng cảm thấy hôm nay quả thật là một ngày đặc biệt bất thường, nhưng mà cậu đã nhìn trúng Eden bảo phía sau Á Lai, cho dù là địch nhân chỉ cần có thể lợi dụng thì cũng có thể làm bạn được, hơn nữa phi thú nhân tóc hồng này nhìn qua cũng không đáng ghét.
Nơi ăn bánh uống trà, rất nhiều người vì nhìn thấy Francis nên ghét bỏ rời đi, Francis cũng chỉ làm lơ.
Á Lai đứng trướ c bảng thực đơn suy nghĩ mình nên mua loại nước uống nào đây, thiệt nhiều loại hắn không biết, cái loại không hiểu biết như thế này khiến hắn rất khó chịu.
Hai ngườ i, mỗi người chỉ cầm một tách trà vừa đi về vừa uống, thế nhưng Á Lai vẫn còn luyến tiếc, đành phải từng ngụm một nuốt xuống, hình như lạnhthì uống ngon hơn nhỉ?
Francis nhìn thấ y ynhư là quý tộc đang khinh thường thức uống bình dân vậy, nhất thời trong lòng có chút không vui, châm chọc: ―Sao vậy, không phù hợp với khẩu vị của ‗ngài‘ sao?‖
Á Lai trực tiếp gật đầu, ―Rất ngọt.‖
―Hóa ra anh thích đắng.‖ Francis tức giận nói.
―Đúng vậy.‖ Á Lai thành thật trả lời, ―Bất quá quản gia Henry pha trà thì vị gì cũng ngon.‖
Francis đương nhiên biế t vị ―quản gia Henry‖ là ai, cố ý hỏi: ―Chính là vị tiên sinh đã đưa anh đến cổng trườngà?‖ Nếu đã quyết định lợi dụng vị phi thú nhân tóc hồng của Eden bảo này thì về sau sẽ không tránh được tiếp xúc với vị quản gia Henry nổi tiếng hoàn hảo này.
Á Lai gật gật đầu.
Francis thấy ykhông phòng bị nên hỏi tiếp: ―Tôi còn tưởng vị tướng quân đại nhân kia sẽ tự mình đưa anh đến đây chứ.‖
S ắc mặt Á Lai lập tức trở nên khó coi, thật sự không muốn nghĩ đến chuyện đại quý tộc sẽ đưa yđến trường, vốn chẳng phải học sinh tiểu học, với lại Garlock cũng đâu phải cha mẹ yđâu, lại nghĩ đến hội nghị khó ưa kia, cho nên nói ngắn gọn: ―Anh ấy bận rộn nhiều chuyện.‖
―Hử? Có chuyện gì sao? Anh có vẻ rất không vui.‖ Francis ―quan tâm‖ hỏi.
Á Lai nói: ―Tôi vì một nguyên nhân đáng ghét mà phả i tự tay hủy đi tác phẩm của mình, không có thể sửa lại nữa, cho dù sau này một ngày nào đó làm lại cũng không thể tìm về cảm giác trước kia.‖ Vốn ykhông biết Francis là loại người gì, nhưng cảm thấy được ở chung với đối phương cũng tốt lắm cho nên vừa hỏi đã khai ra, vừa hay đúng ý dò tin của cậu.
Francis không ngờ Á Lai sẽ làm vậy, không biết vì sao trong lòng có chút áy náy, ―Vẫn tốt hơn là hủy trong tay người khác.‖
―Đúng vậy‖ Á Lai không phải là loại người thích lẩn quẩn trong lòng, về sau ngày còn dài, nhíu mày uống tiếp một ngụm, ―Vẫn là Henry pha trà ngon hơn.‖
Francis: ―. . . . . ‖ đề tài xoay chuyển quá nhanh đi, nhưng mà, quản gia Henry sao?
Ng ải Phàm từ xa đã thấy Á Lai, nhanh chóng chạy tới, lại không ngờ bạn tốt của mình đang đi với Francis, liếc nhìn Francis một cái ý bảo Á Lai đi với cậu ra chỗ khác để nói chuyện.
Chú thích
Bướm âm dương: Là một loài bướ m hiếm thấy, trong mười triệu con mới xuất hiện một con, đây là một loài bướm rất kì lạ thậm chí có người khi thấy nó ấn tượng ban đầu sẽ là, cánh bên phải là nam, cánh bên trái là nữ, nam nữ hòa trộn, rất kì lạ.
Kể từ lúc hai cánh nó trở nên khác màu nhau nó sẽ không thể bay nữa, đời sống là ngày.
Nguồn: