V ốn dĩ Á Lai muốn đón Francis xuất viện, nhưng trước tiên phải vòng qua căn tin mua cho người ta một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng đã, khi đến bệnh viện thì Francis đã rời đi rồi, xoay người muốn đuổi theo người ta, kết quả là xảy ra một màn ngoài ý muốn kia.
Henry là người đạ i diện cho Eden bảo chịu trách nhiệm, cho nên lại đến thăm hỏi một lần nữa, phải làm thủ tục để vào trường hơi mất thời gian nên còn chậm hơn so với hai người kia, cũng đến sau khi chuyện xảy ra.
Quay l ại bệnh viện, Á Lai bị bác sĩ gây sức ép đến phát phiền, ―Tôi thật sự không bị sao mà.‖ Lắc lắc cổ, vung vung cổ tay, còn muốn duỗi chân để tỏ vẻ không sao nhưng bị Francis đè lại.
Bác sĩ cũng bị sức ép từ hai phía Henry và Francis đem người kiểm tra hoàn toàn xong mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm: ―Khụ, không sao cả, chỉ hơi bầm một chút, sẽ nhanh hồi phục thôi.‖
Á Lai nhìn cái gọi là vế t bầm trên người mình, rõ ràng phần lớn là bị Francis vừa mới nắm tạo ra, thật sự cảm nhận được sự quan tâm của đối phương, nhìn người ta cười nói: ―Nhìn cậu bình thường là một người ổn trọng, sao khi bối rối không biết nặng nhẹ vậy? Nhưng mà giờ chúng ta coi như huề nhau nhỉ.‖
Francis thẹn thùng nhíu mày nói: ―Thật có lỗi.‖ Cậu cũng không ngờ rằng mình lại lo lắng cho Á Lai đến vậy, hoàn toàn quên mất phải khống chế lực đạo.
Henry nhìn vẻ mặt không chút che giấu của Francis thầm nghĩ, hóa ra ở trước mặt Á Lai thì Francis mới lộ ra cảm xúc thật của mình.
Lúc này, hai giáo cảnh phi thú nhân tạm giam Ngải Phàm ở ngoài cửa phòng, chờ người bị thương thông báo tình hình thương tổn, sau đó mới tiến hành điều tra tiếp.
Ng ải Phàm cắn môi, đột nhiên vọt vào cửa, gặp người liền hô: ―Không phải tôi, Á Lai, thật sự không phải tôi, Francis, tôi tuy rằng không thích cậu, nhưng mà tôi sẽ không làm vậy đâu, thật đó. . . . . .‖ Nói xong thì bắt đầu khóc.
Á Lai không nhìn được con traikhóc, nhưng mà chuyện xảy ra quá nhanh, y cũng không dám khẳng định là Ngải Phàm vốn luôn chán ghét Francis ra tay hay không.
Ngải Phàm thấy Á Lai không có nói giúp mình, vì thế khóc càng to, hơn nữa càng không biết nói gì cả.
Francis hít sâu một hơi nói: ―Chỉ là ngoài ý muốn thôi.‖ Trong lòng cuộn sóng động trời, trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc nên sức quan sát của cậu mẫn tuệ vô cùng rất nhanh đã biết được mọi chuyện, cậu không muốn giải thích cho Ngải Phàm khó ưa kia, nhưng lại càng không muốn để âm mưu của hai kẻ kia thực hiện được.
Á Lai nghe Francis nói vậy, lập tức xác định hoài nghi của mình, quả nhiên là Ngải Phàm bị người ta lợi dụng.
Garlock hỏa tốc chạy đến, lãnh nghiêm mặt bảo bác sĩ thuật lại tình trạng thân thể của Á Lai lại một lần nữa, sau đó kẹp chặt người ta vào trong lòng, nói: ―Về nhà!‖
Henry phối hợp theo đi làm một bài thủ tục với giáo cảnh xong thì liền rời đi.
Ngải Phàm không biết phải làm sao vẫn đứng ở trong góc.
Francis m ặt không đổi sắc nhìn cậu một cái xong cũng lập tức rời đi, đó cũng là sự báo ứng thôi, gần đây ngầm điều tra về chuyện của Eden bảo, thuận tiện cũng biết được vài thứ, cảm xúc đã trải qua của cậu học trò nhỏ yêu quí của Á Lai phải để phi thú nhân này nếm mùi một chút đi.
Sau khi trở lại kí túc xá, cậu co duỗi tứ chi, cũng nên hoạt động gân cốt một chút, có người thiếu giáo huấn!
Ng ải Phàm không biết mình làm sao quay lại kí túc xá, chỉ nhớ rõ trên dọc đường đi bị người khác chỉ trỏ, đám người vốn tự xưng là bạn tốt của cậu đều xa lánh cậu, cậu biết mình đã bị cô lập, cho dù trường học đã công bố cậu vô tội, nhưng mà không ai tin cả, bởi vì trước đó cậuđã nói xấu nhiều về Francis, còn làm nhiều chuyện nhằm về Francis nữa. . . . . . .
Francis thay xong đồ ra ngoài, không ngờ gặp được Henry một mực đứng chờ cậu ngoài cổng, rõ ràng có chuẩn bị mà đến, bởi vì đối phương thẳng thắn nói: ―Thân thủ của ngài không tồi.‖
Dù mọi chuyện xảy ra khá nhanh, nhưng Henry bị chậm mất một bước, thân là thú nhân nên dù đứng có hơi xa nhưng vẫn thấy rõ ràng.
Sắc mặt Francis không thay đổi, ―May mắn là thân thủ của Á Lai cũng không tồi.‖
Henry nói: ―Ngài muốn đi đâu? Tôi có thể tiễn ngài một đoạn đường. Dù sao ngài cũng là người bạn mà Á Lai tiên sinh coi trọng.‖ Vừa rồi là vì Á Lai muốn cứu Francis nên mới đặt mình vào tình thế nguy hiểm như vậy.
B ạn? Từ này bị dùng trên người mình, Francis hoang mang một chút, nhưng lập tức lấy lại nụ cười tùy tiện để che dấu tâm tư của mình: ―Tôi cũng rất vinh hạnh có thể trở thành bạn của Á Lai, cho nên đương nhiên sẽ dốc toàn lực không cho phép bất kì kẻ nào tư tưởng đả thương anh ta và người anh ta coi trọng.‖
Henry nói: ―Tôi sẽ tin tưởng lời thề của ngài.‖ Chỉ nói thế thôi, anh tin rằng Francis là người thông minh.
Trong lòng biết rõ thành khẩn đế n thế nào, Francis cũng biết là đối phương đang thử cậu, nhưng cậu cũng không rõ đối phương nhìn thấu cậu bao nhiêu, quyết đoán kéo mái tóc bạc: ―Thần làm chứng.‖ Đây là lời thề rất nặng,vì từ lúc chào đời đến giờ thì Á Lai là người thứ ba cũng là người duy nhất hiện giờ thật lòng đợi cậu, nên cậu không hối hận.
Henry cam đoan nói: ―Eden bả o sẽ không cự tuyệt bạn bè có tài năng.‖ Tính cách của Á Lai quả thực rất kì lạ, có thể thật lòng thừa nhận toàn là người đặc biệt, chẳng hạn như Francis, cũng đúng thôi, sở thích hợp nhau tự nhiên sẽ tụ vào một chỗ.
Hai người ánh mắt phức tạp nhìn nhau cười, trong không khí đối chọi gay gắt tia lửa điện bắn nhau nổ bùm bùm.
. . . . . . . . . . .
Trở lại biệt thự, Á Lai bị Garlock cẩn thận đặt trên giường, yđành phải cường điệu một lần nữa, ―Tôi thật sự không sao cả.‖
―Tôi không tin.‖ Garlock nằm bên cạ nh y, hắn biết Á Lai thật sự không sao, nhưng sự lo lắng trong lòng vẫn nhanh chuyển thành cơn tức giận, nghỉ học đi cho rồi, đem người ta mỗi ngày đều đặt bên người thì an tâm hơn.
Á Lai hé miệng ngồi xuống, nhíu máy nói: ―Phải làm sao anh mới tin đây?‖ Chẳng lẽ phải chạy mấy ngàn thước mới chứng minh được sao?
Garlock mỉm cười đánh giá toàn thân người trong lòng, sờ sờ cằm nói: ―Cởi sạch để tôi kiểm tra một lần.‖
Á Lai há mồm, trừng ai kia. Garlock không quấy phá nữa, im lặng biến thành thú hình canh giữ bên người hắn.
Á Lai nằm trên giường, nhìn trần nhà một lú c rồi mới nói: ―Tôi nghĩ Ngải Phàm thật sự vô tội, nếu mà tôi không biết Kathy thích anh thì sẽ không hoài nghi là cậu ta và Mạch Kì, lúc ấy quá loạn, nhưng mà phản ứng của bọn họ lại rất không bình thường.‖
Garlock khôi phục lại hình người nhào lên giườngđến bên người y, ―Em đang ghen sao, tôi rất vui, nhưng tôi đã nói rồi mà, tôi cả đời chỉ bên một người thôi.‖
Á Lai quay đầu nhìn hắn, khó hiểu nói: ―Tôi đây là phân tích dựa theo lý luậ n trinh thám mà thôi, với chuyện ghen và chỉ bên một người của anh có liên quan gì đâu?‖
Garlock giận nha, giam người ta vào lòng, ―Không được, em phải ghen cho tôi, cũng phải theo tôi một đời!‖
Á Lai muốn nói, cho dù ghen cũng phải tìm đố i thủ cho tương xứng chứ, theo một đời cũng phải lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết,nhưng thấy ánh mắt lạnh như băng của Garlock nên đành phải gật đầu.
Garlock thấy yhé miệng muốn nói nhưng cũng không vạch trần hắn, trực tiếp gặm cắn.
Lúc sau, Á Lai sờ sờ dấu răng trên người mình, thực giận nha, còn đau hơn so với vết trầy do té cầu thang, cũng đau hơn cả vết bầm bị Francis nắm. . . . . . . . .
Văn phòng, Henry đúng hạn dâng trà đến, sau đó báo cáo đầy đủ chuyện về Francis cho Garlock.
Garlock dù biết hết mọi chuyện thì giờ cũng sẽ không làm gì, chút đau chút ngứa không bằng chờ cơ hội diệt tận gốc luôn.
Ngải Phàm trong bóng đêm xoay người trằn trọc không ngủ được, bởi vì cậu không ngừng nhớ đến chuyện trước kia.
Bản thân thực ngây thơ, bởi vì một chuyện rất nhỏ mà không thích một người, sau đó thấy đối phương là ghét.
Lôi Mạn cho đến giờ vẫn chưa làm chuyện gì hại đến mình, Francis cũng không có, hết thảy đều là do mình vô cớ ghét người ta.
Trải qua chuyện này, cũng thông suốt nhiều chuyện, kết cục của mình bây giờ vậy là đáng lắm!
Ngày thứ hai, cậu sửa lại mọi thói quen do được nuông chiều từ bé tạo thành, trước mặt mọi người xin lỗi vì hành động ngây thơ với Francistrước kia của mình, cũng chủ động rút khỏi trận đấu, bởi vì cậu cảm thấy mình không đủ tiêu chuẩn để tranh đấu công bằng với người ta.
Cậu biết sẽ có nhiều người nói cậu làm ra vẻ, nhưng nếu không làm chuyện gì cả thì cậu cảm thấy lương tâm bất an.
Francis không nói gì thêm, bởi vì cậu chưa từ ng đặt Ngải Phàm trong mắt, lúc trước từng cảm thấy người như vậy không đáng kết giao nên bây giờ cũng không nói tới chuyện có tha thứ hay không.
Nhưng mà lần thi đấu vũ đạo này không chỉ liên quan đến ân oán của riêng hai người mà còn liên lụy đến hai hệ thống giáo dục đằng sau đó.
Cho nên nhanh chóng thế vào vị trí của Ngải Phàm, không phải ai khác, chính là người đang chuẩn bị nhận lời cầu hôn nên đang vì bản thân dệt hoa trên gấm – Mạch Kì.
Tr ải qua khúc chiết này, hai hệ thống giáo dục và tân sinh cũng nhập cuộc, sàn múa chuyển sang hội diễn của trường, mà thứ để đánh cược cũng vô hình tăng lên một bậc là phải thừa nhận kĩ thuật vũ đạo của bên kia cao hơn mình một bậc.
Đạ i diện hai bên là Francis và Mạch Kì, nhưng thực chất lại là trận quyết đấu của Aden bảo và Lặc Tư bảo, cho nên không chỉ có học viên trong học viện xem náo nhiệt mà còn bao hàm tất cả những người bên ngoài đang chờ haiđại gia tộc PK(tác giả để là PK í, PK chắc ai cũng biết, là Player kill, là quyết đấu trong game)
Ng ải Phàm xin tạm nghỉ học, chuyện thứ nhất phải làm là chuẩn bị lời trịnh trọng giải thích cho Lôi Mạn vì những hành vi của mình trước kia, hiện giờ cậu đã tự mình trải qua cảm giác đó nên cậu không biết mình sẽ được tha thứ không.
C ậu biết tạm thời không thể quay lại trường, cũng chỉ có thể tìm một chỗ chờ tiếng đồn dần lắng xuống, bởi vì quý tộc đều rất chú trọng thanh danh, cũng chỉ có thể trách vì bản thân ngu xuẩn mới để cho kẻ khác nhân cơ hội lợi dụng. . . . . .
Nhìn thấ y xe ngựa đã chuẩn bị tốt cả rồi, trong lòng cậu rất đau đớn, Garlock đại nhân sao có thể dễ dàng tha thứ để một phi thú nhân không biết tốt xấu chỉ biết gây phiền phức như cậu ở bên Á Lai chứ. . . .
Francis bi ết Á Lai sẽ tạm thời chưa được Garlock đại nhân thả ra, cho nên không phải sợ mình bị người phát hiện ra nửa đêm không có trong phòng, sửa sang lại hành trang linh hoạt chui vào trong bóng đêm . . . . . .
V ốn dĩ Á Lai muốn đón Francis xuất viện, nhưng trước tiên phải vòng qua căn tin mua cho người ta một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng đã, khi đến bệnh viện thì Francis đã rời đi rồi, xoay người muốn đuổi theo người ta, kết quả là xảy ra một màn ngoài ý muốn kia.
Henry là người đạ i diện cho Eden bảo chịu trách nhiệm, cho nên lại đến thăm hỏi một lần nữa, phải làm thủ tục để vào trường hơi mất thời gian nên còn chậm hơn so với hai người kia, cũng đến sau khi chuyện xảy ra.
Quay l ại bệnh viện, Á Lai bị bác sĩ gây sức ép đến phát phiền, ―Tôi thật sự không bị sao mà.‖ Lắc lắc cổ, vung vung cổ tay, còn muốn duỗi chân để tỏ vẻ không sao nhưng bị Francis đè lại.
Bác sĩ cũng bị sức ép từ hai phía Henry và Francis đem người kiểm tra hoàn toàn xong mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm: ―Khụ, không sao cả, chỉ hơi bầm một chút, sẽ nhanh hồi phục thôi.‖
Á Lai nhìn cái gọi là vế t bầm trên người mình, rõ ràng phần lớn là bị Francis vừa mới nắm tạo ra, thật sự cảm nhận được sự quan tâm của đối phương, nhìn người ta cười nói: ―Nhìn cậu bình thường là một người ổn trọng, sao khi bối rối không biết nặng nhẹ vậy? Nhưng mà giờ chúng ta coi như huề nhau nhỉ.‖
Francis thẹn thùng nhíu mày nói: ―Thật có lỗi.‖ Cậu cũng không ngờ rằng mình lại lo lắng cho Á Lai đến vậy, hoàn toàn quên mất phải khống chế lực đạo.
Henry nhìn vẻ mặt không chút che giấu của Francis thầm nghĩ, hóa ra ở trước mặt Á Lai thì Francis mới lộ ra cảm xúc thật của mình.
Lúc này, hai giáo cảnh phi thú nhân tạm giam Ngải Phàm ở ngoài cửa phòng, chờ người bị thương thông báo tình hình thương tổn, sau đó mới tiến hành điều tra tiếp.
Ng ải Phàm cắn môi, đột nhiên vọt vào cửa, gặp người liền hô: ―Không phải tôi, Á Lai, thật sự không phải tôi, Francis, tôi tuy rằng không thích cậu, nhưng mà tôi sẽ không làm vậy đâu, thật đó. . . . . .‖ Nói xong thì bắt đầu khóc.
Á Lai không nhìn được con traikhóc, nhưng mà chuyện xảy ra quá nhanh, y cũng không dám khẳng định là Ngải Phàm vốn luôn chán ghét Francis ra tay hay không.
Ngải Phàm thấy Á Lai không có nói giúp mình, vì thế khóc càng to, hơn nữa càng không biết nói gì cả.
Francis hít sâu một hơi nói: ―Chỉ là ngoài ý muốn thôi.‖ Trong lòng cuộn sóng động trời, trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc nên sức quan sát của cậu mẫn tuệ vô cùng rất nhanh đã biết được mọi chuyện, cậu không muốn giải thích cho Ngải Phàm khó ưa kia, nhưng lại càng không muốn để âm mưu của hai kẻ kia thực hiện được.
Á Lai nghe Francis nói vậy, lập tức xác định hoài nghi của mình, quả nhiên là Ngải Phàm bị người ta lợi dụng.
Garlock hỏa tốc chạy đến, lãnh nghiêm mặt bảo bác sĩ thuật lại tình trạng thân thể của Á Lai lại một lần nữa, sau đó kẹp chặt người ta vào trong lòng, nói: ―Về nhà!‖
Henry phối hợp theo đi làm một bài thủ tục với giáo cảnh xong thì liền rời đi.
Ngải Phàm không biết phải làm sao vẫn đứng ở trong góc.
Francis m ặt không đổi sắc nhìn cậu một cái xong cũng lập tức rời đi, đó cũng là sự báo ứng thôi, gần đây ngầm điều tra về chuyện của Eden bảo, thuận tiện cũng biết được vài thứ, cảm xúc đã trải qua của cậu học trò nhỏ yêu quí của Á Lai phải để phi thú nhân này nếm mùi một chút đi.
Sau khi trở lại kí túc xá, cậu co duỗi tứ chi, cũng nên hoạt động gân cốt một chút, có người thiếu giáo huấn!
Ng ải Phàm không biết mình làm sao quay lại kí túc xá, chỉ nhớ rõ trên dọc đường đi bị người khác chỉ trỏ, đám người vốn tự xưng là bạn tốt của cậu đều xa lánh cậu, cậu biết mình đã bị cô lập, cho dù trường học đã công bố cậu vô tội, nhưng mà không ai tin cả, bởi vì trước đó cậuđã nói xấu nhiều về Francis, còn làm nhiều chuyện nhằm về Francis nữa. . . . . . .
Francis thay xong đồ ra ngoài, không ngờ gặp được Henry một mực đứng chờ cậu ngoài cổng, rõ ràng có chuẩn bị mà đến, bởi vì đối phương thẳng thắn nói: ―Thân thủ của ngài không tồi.‖
Dù mọi chuyện xảy ra khá nhanh, nhưng Henry bị chậm mất một bước, thân là thú nhân nên dù đứng có hơi xa nhưng vẫn thấy rõ ràng.
Sắc mặt Francis không thay đổi, ―May mắn là thân thủ của Á Lai cũng không tồi.‖
Henry nói: ―Ngài muốn đi đâu? Tôi có thể tiễn ngài một đoạn đường. Dù sao ngài cũng là người bạn mà Á Lai tiên sinh coi trọng.‖ Vừa rồi là vì Á Lai muốn cứu Francis nên mới đặt mình vào tình thế nguy hiểm như vậy.
B ạn? Từ này bị dùng trên người mình, Francis hoang mang một chút, nhưng lập tức lấy lại nụ cười tùy tiện để che dấu tâm tư của mình: ―Tôi cũng rất vinh hạnh có thể trở thành bạn của Á Lai, cho nên đương nhiên sẽ dốc toàn lực không cho phép bất kì kẻ nào tư tưởng đả thương anh ta và người anh ta coi trọng.‖
Henry nói: ―Tôi sẽ tin tưởng lời thề của ngài.‖ Chỉ nói thế thôi, anh tin rằng Francis là người thông minh.
Trong lòng biết rõ thành khẩn đế n thế nào, Francis cũng biết là đối phương đang thử cậu, nhưng cậu cũng không rõ đối phương nhìn thấu cậu bao nhiêu, quyết đoán kéo mái tóc bạc: ―Thần làm chứng.‖ Đây là lời thề rất nặng,vì từ lúc chào đời đến giờ thì Á Lai là người thứ ba cũng là người duy nhất hiện giờ thật lòng đợi cậu, nên cậu không hối hận.
Henry cam đoan nói: ―Eden bả o sẽ không cự tuyệt bạn bè có tài năng.‖ Tính cách của Á Lai quả thực rất kì lạ, có thể thật lòng thừa nhận toàn là người đặc biệt, chẳng hạn như Francis, cũng đúng thôi, sở thích hợp nhau tự nhiên sẽ tụ vào một chỗ.
Hai người ánh mắt phức tạp nhìn nhau cười, trong không khí đối chọi gay gắt tia lửa điện bắn nhau nổ bùm bùm.
. . . . . . . . . . .
Trở lại biệt thự, Á Lai bị Garlock cẩn thận đặt trên giường, yđành phải cường điệu một lần nữa, ―Tôi thật sự không sao cả.‖
―Tôi không tin.‖ Garlock nằm bên cạ nh y, hắn biết Á Lai thật sự không sao, nhưng sự lo lắng trong lòng vẫn nhanh chuyển thành cơn tức giận, nghỉ học đi cho rồi, đem người ta mỗi ngày đều đặt bên người thì an tâm hơn.
Á Lai hé miệng ngồi xuống, nhíu máy nói: ―Phải làm sao anh mới tin đây?‖ Chẳng lẽ phải chạy mấy ngàn thước mới chứng minh được sao?
Garlock mỉm cười đánh giá toàn thân người trong lòng, sờ sờ cằm nói: ―Cởi sạch để tôi kiểm tra một lần.‖
Á Lai há mồm, trừng ai kia. Garlock không quấy phá nữa, im lặng biến thành thú hình canh giữ bên người hắn.
Á Lai nằm trên giường, nhìn trần nhà một lú c rồi mới nói: ―Tôi nghĩ Ngải Phàm thật sự vô tội, nếu mà tôi không biết Kathy thích anh thì sẽ không hoài nghi là cậu ta và Mạch Kì, lúc ấy quá loạn, nhưng mà phản ứng của bọn họ lại rất không bình thường.‖
Garlock khôi phục lại hình người nhào lên giườngđến bên người y, ―Em đang ghen sao, tôi rất vui, nhưng tôi đã nói rồi mà, tôi cả đời chỉ bên một người thôi.‖
Á Lai quay đầu nhìn hắn, khó hiểu nói: ―Tôi đây là phân tích dựa theo lý luậ n trinh thám mà thôi, với chuyện ghen và chỉ bên một người của anh có liên quan gì đâu?‖
Garlock giận nha, giam người ta vào lòng, ―Không được, em phải ghen cho tôi, cũng phải theo tôi một đời!‖
Á Lai muốn nói, cho dù ghen cũng phải tìm đố i thủ cho tương xứng chứ, theo một đời cũng phải lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết,nhưng thấy ánh mắt lạnh như băng của Garlock nên đành phải gật đầu.
Garlock thấy yhé miệng muốn nói nhưng cũng không vạch trần hắn, trực tiếp gặm cắn.
Lúc sau, Á Lai sờ sờ dấu răng trên người mình, thực giận nha, còn đau hơn so với vết trầy do té cầu thang, cũng đau hơn cả vết bầm bị Francis nắm. . . . . . . . .
Văn phòng, Henry đúng hạn dâng trà đến, sau đó báo cáo đầy đủ chuyện về Francis cho Garlock.
Garlock dù biết hết mọi chuyện thì giờ cũng sẽ không làm gì, chút đau chút ngứa không bằng chờ cơ hội diệt tận gốc luôn.
Ngải Phàm trong bóng đêm xoay người trằn trọc không ngủ được, bởi vì cậu không ngừng nhớ đến chuyện trước kia.
Bản thân thực ngây thơ, bởi vì một chuyện rất nhỏ mà không thích một người, sau đó thấy đối phương là ghét.
Lôi Mạn cho đến giờ vẫn chưa làm chuyện gì hại đến mình, Francis cũng không có, hết thảy đều là do mình vô cớ ghét người ta.
Trải qua chuyện này, cũng thông suốt nhiều chuyện, kết cục của mình bây giờ vậy là đáng lắm!
Ngày thứ hai, cậu sửa lại mọi thói quen do được nuông chiều từ bé tạo thành, trước mặt mọi người xin lỗi vì hành động ngây thơ với Francistrước kia của mình, cũng chủ động rút khỏi trận đấu, bởi vì cậu cảm thấy mình không đủ tiêu chuẩn để tranh đấu công bằng với người ta.
Cậu biết sẽ có nhiều người nói cậu làm ra vẻ, nhưng nếu không làm chuyện gì cả thì cậu cảm thấy lương tâm bất an.
Francis không nói gì thêm, bởi vì cậu chưa từ ng đặt Ngải Phàm trong mắt, lúc trước từng cảm thấy người như vậy không đáng kết giao nên bây giờ cũng không nói tới chuyện có tha thứ hay không.
Nhưng mà lần thi đấu vũ đạo này không chỉ liên quan đến ân oán của riêng hai người mà còn liên lụy đến hai hệ thống giáo dục đằng sau đó.
Cho nên nhanh chóng thế vào vị trí của Ngải Phàm, không phải ai khác, chính là người đang chuẩn bị nhận lời cầu hôn nên đang vì bản thân dệt hoa trên gấm – Mạch Kì.
Tr ải qua khúc chiết này, hai hệ thống giáo dục và tân sinh cũng nhập cuộc, sàn múa chuyển sang hội diễn của trường, mà thứ để đánh cược cũng vô hình tăng lên một bậc là phải thừa nhận kĩ thuật vũ đạo của bên kia cao hơn mình một bậc.
Đạ i diện hai bên là Francis và Mạch Kì, nhưng thực chất lại là trận quyết đấu của Aden bảo và Lặc Tư bảo, cho nên không chỉ có học viên trong học viện xem náo nhiệt mà còn bao hàm tất cả những người bên ngoài đang chờ haiđại gia tộc PK(tác giả để là PK í, PK chắc ai cũng biết, là Player kill, là quyết đấu trong game)
Ng ải Phàm xin tạm nghỉ học, chuyện thứ nhất phải làm là chuẩn bị lời trịnh trọng giải thích cho Lôi Mạn vì những hành vi của mình trước kia, hiện giờ cậu đã tự mình trải qua cảm giác đó nên cậu không biết mình sẽ được tha thứ không.
C ậu biết tạm thời không thể quay lại trường, cũng chỉ có thể tìm một chỗ chờ tiếng đồn dần lắng xuống, bởi vì quý tộc đều rất chú trọng thanh danh, cũng chỉ có thể trách vì bản thân ngu xuẩn mới để cho kẻ khác nhân cơ hội lợi dụng. . . . . .
Nhìn thấ y xe ngựa đã chuẩn bị tốt cả rồi, trong lòng cậu rất đau đớn, Garlock đại nhân sao có thể dễ dàng tha thứ để một phi thú nhân không biết tốt xấu chỉ biết gây phiền phức như cậu ở bên Á Lai chứ. . . .
Francis bi ết Á Lai sẽ tạm thời chưa được Garlock đại nhân thả ra, cho nên không phải sợ mình bị người phát hiện ra nửa đêm không có trong phòng, sửa sang lại hành trang linh hoạt chui vào trong bóng đêm . . . . . .